Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực
-
C22: Mình có mẹ rồi
Nguyệt Nhỉ có thể nghịch ngợm một chút. nhưng cô bé sẽ không vô duyên vô cớ mà không về nhà.
Chắc chắn cô bé đã gặp phải chuyện gì đó.
Càng nghĩ như vậy trong lòng càng thêm lo lắng.
Toàn thân lạnh buốt, dường như đến nhịp tìm. của bản thân cũng không cảm nhận được.
Trời sập phải chăng chính là cảm giác như này?
“Mặc Ca...”
Mẹ Lâm — Vương Vân bước nhanh tới từ góc phố, gương mặt bà cũng trắng bệch.
“Mẹ, có tin tức gì chưa ạ? Tiểu Minh nói sao ạ"
Vương Vân lắc đầu: “Đứa trẻ đó nói hoàn toàn không gặp Nguyệt Nhi... Mẹ cũng đã tới tìm ở khu chợ gần khu chung cư nhưng cũng không có ai trông thấy Nguyệt Nhi cả.”
Nhìn nước mắt bà đã tuôn đài mới thật xót
*“Mặc Ca ơi, con nói xem có thật là Nguyệt Nhi đã gặp phải chuyện gì rồi không?”
Lâm Mặc Ca sững người, đến hô hấp cũng. thấy đau đớn.
“Không đâu mẹ ơi, Nguyệt Nhỉ thông minh sáng đạ như thế sẽ không gặp chuyện gì đâu. Con đi tìm tiếp đây.”
“Mẹ thấy chúng ta nên báo cảnh sát thì hơn, nghe nói đạo này tình hình không được an toàn lắm, còn xuất hiện cả những kẻ buôn bán trẻ em... nếu mà Nguyệt Nhỉ thật sự... hu hu hu...”
Nói đoạn Vương Vân òa khóc, khiến cho Lâm. Mặc Ca càng thêm tâm phiền ý loạn.
Vừa mới sáng ra cô đã tới đồn cảnh sát rồi.
Nhưng họ nói trẻ em mất tích hai mươi bốn tiếng đồng hồ mới có thể chính thức lập án.
"Trước khi đến lúc đó thì không thể trợ giúp gì hơn.
Tuổi tác của mẹ đã lớn lại đi tìm cùng cô cả một đêm, ít nhiều gì thì thể lực cũng không còn tốt nữa.
Nếu như vào lúc này mà ngã xuống thì sẽ càng. rắc rối hơn.
“Mẹ, mẹ về nhà nghỉ ngơi một lát đi, cũng để chờ ngộ nhỡ Nguyệt Nhi chạy về nhà thì sao?”
Vương Vân vốn định từ chối nhưng ngẫm nghĩ một lúc thấy con gái nói cũng đúng.
Nếu như Nguyệt Nhi tự mình đi về mà trong nhà không có ai thì cũng không ổn.
Bà gật đầu, lau nước mắt:" “Được, để mẹ về nhà đợi, có chuyện gì thì gọi điện thoại nhé." “Vâng, con biết rồi ạ.”
Mắt nhìn theo bóng mẹ đi về phía khu chung, cư, rồi Lâm Mặc Ca lại tiếp tục công cuộc tìm kiếm.
Những khu vực lân cận khu chung cư đều đã tìm hết rồi nhưng hoàn toàn không thấy bóng. dáng Nguyệt Nhi.
Chẳng lẽ cô bé đã chạy đến một nơi xa hơn sao?
Nghĩ đến đây bước chân Lâm Mặc Ca lại tăng. tốc...
Công viên lớn nhất của thành phố S nằm ở điểm giao giữa khu nội thành cũ và khu nội thành mới.
Công viên này nổi tiếng nhờ vườn hoa anh đào được trồng bên trong.
Bây giờ đang là lúc có rất đông du khách.
Nếu như đến muộn mấy hôm nữa thì hoa anh đào sẽ rụng hết.
Nhưng buổi tối khung cảnh ở đây mới càng, đẹp.
Để thu hút khách du lịch, công viên đã chăng rất nhiều ngọn đèn sáng trên cây, càng làm tôn lên hoa anh đào nở rộ trên cành, trông vô cùng lãng mạn.
Đây là nơi nhận được rất nhiều sự yêu thích từ những đôi tình nhân trẻ tuổi.
Hơn hơn cả còn là một thắng địa để cầu hôn.
Những gốc anh đào đứng ở đây không biết đã chứng kiến bao nhiêu khoảnh khắc lãng mạn.
Đối lập với buổi tối náo nhiệt, công viên vào sáng sớm có phần thanh vắng.
Chỉ có một số người cao tuổi đậy sớm đi bộ và tập thể dục trong công viên.
Cả công viên đều tĩnh lặng, thậm chí có thể nghe được cả tiếng hoa anh đào lìa khỏi cành cây và rơi xuống đất. "Trên chiếc ghế dài dưới gốc cây hoa có một. bóng người nhỏ bé đang ngồi bất động trên đó. Quyển Vũ Hàn đã ngồi ở đây cả một buổi tối. Nhiệt độ buổi tối xuống thấp khiến gương mặt nhỏ bé của cậu bị lạnh đến tái xanh đi.
Bây giờ tia nắng mặt trời ló rạng mới làm dịu đi cơ thể bị đông cứng.
Nhưng cho dù như thế, cậu cũng không hối hận vì đã chạy ra ngoài.
Nhưng vẫn chưa tìm được Bell khiến cậu bé khá buồn lòng.
Trong không khí tràn ngập mùi hương ngòn ngọt của hoa anh đào, tựa như một sự an ủi cho. linh hồn bị tổn thương của cậu
Thì ra đây là thế giới bên ngoài nhà họ Quyền, thật muôn màu muôn đạng, thật tự do và yên bình.
Ngoài việc có hơi lạnh ra thì không có điều gì khiến cậu không hài lòng cả. So với căn nhà của nhà họ Quyền vừa vô vị vừa
ngột ngạt, chỗ này tốt hơn nhiều. Vừa không phải trưng ra bộ mặt giả dối làm. những chuyện mình không muốn làm, vừa không.
phải nghe bà nội và người làm cần nhằn.
Quan trọng hơn cả là cậu thấy nhẹ nhõm đi nhiều, bởi vì không cần nghĩ, cậu là cháu trai trưởng của nhà họ Quyền, sau này phải kế thừa gia nghiệp.
Đối với một đứa trẻ năm tuổi mà nói thì nhiệm vụ nặng nề này có những lúc đè ép khiến cậu không thở nổi.
Mặc dù đến bây giờ cậu vẫn không hiểu lắm cụm từ “kế thừa” có ý nghĩa nặng nề đến đâu.
Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận ánh nắng ấm áp và tiếng hoa anh đào chậm rãi bung nở.
Tất cả đều thật kì diệu.
Có điều nếu như có cả Bell ở đây nữa thì thật tốt.
Ít nhất cũng có một người bạn nói chuyện cùng cậu.
Từ khi cậu nhớ được mọi chuyện, bên cạnh cậu ngoại trừ ông bà nội thì chỉ có người làm và quản gia.
Nhiều hơn thì có một người bố lúc nào cũng. lạnh lùng như một núi băng.
Bố là hình mẫu lí tưởng của cậu, cũng là chiếc gai nhọn khiến cậu nhói đau.
Những người này tạo nên thế giới của cậu, khiến cho tầm mắt của cậu luôn đậm chân tại chỗ.
Thì ra rời khỏi căn nhà của nhà họ Quyển lại có thể được trông thấy thế giới tuyệt điệu đến nhường này.
Cậu thấy rất vui, nhưng lại chẳng có lấy một. người bạn để san sẻ niềm vui ấy.
Bell, mày chạy đi đâu mất
Có phải đang lạc đường giống như tao không?
Tên ngốc Bell này có lúc ở trong căn nhà nhà họ Quyền cũng đi lạc mất.
Ở bên ngoài nói không chừng lại gặp họa.
Nghĩ đến đây, cậu không kìm được mà thở dài một tiếng.
Cậu vỗ vỗ mông rồi nhảy xuống ghế, đi về phía cổng công viên.
Quả nhiên phải đi tìm Bell về trước mới được, tên nhóc đó thật khiến người ta lo lắng.
Đang vào giờ cao điểm đi làm, trên đường xe cộ đi lại nườm nượp.
Dáng người bé nhỏ len lỏi giữa dòng người đang vội vã tới chỗ làm, thực sự rất gian nan.
Nhưng để tìm được Bell, cậu không quan tâm nhiều đến vậy.
Bell cực kì thích những con ngõ vừa hẹp vừa tối.
Vậy nên cậu đã đi tới những nơi như thế để kiếm tìm.
Những những con ngõ ở đây đều là nơi tập kết rác, vừa bẩn thÌu lại còn có mùi khó chịu khiến cho cậu chủ nhỏ Vũ Hàn khó lòng thích ứng.
Dù gì thì cũng cũng giống người bố mặt lạnh như núi băng của mình, bị mắc bệnh sạch sẽ.
Bell ơi là Bell, rốt cuộc mày đang nơi đâu?
Có bằng rằng vì để tìm mày mà cậu chủ đây chẳng màng đến bệnh sạch sẽ của mình không hả?
Lâm Mặc Ca đi tìm khắp chốn, ngó qua tất cả các con ngõ, lo sợ mình sẽ bỏ lỡ một góc nào đấy.
Gặp ai cũng hỏi thăm những từ đầu chí cuối chẳng thu được thông tin có ích nào.
Lâm Mặc Ca đã sắp lo lắng đến phát điên, Nguyệt Nhi của cô rốt cuộc đang ở đâu? Khi đi qua một con ngõ nhỏ, một tiếng hét vang lên trước mặt khiến cô khựng người.
Giọng nói non nớt này...
Nguyệt Nhi!
Cô rẽ vào một góc, một bóng người nhỏ nhắn xuất hiện trước mắt.
Chiều cao tương tự Nguyệt Nhi, cùng để tóc ngắn, chỉ có điều quần áo trên người không phải trang phục thường ngày. đối
Thế nhưng bóng người nhỏ bé ấy cô tư không nhận lầm, đấy chính là Nguyệt Nhi của cô.
Người phát ra tiếng kêu chính là cậu chủ nhỏ Vũ Hàn.
Bị con mèo hoang trong thùng rác dọa sợ thì cậu mới hét lên không màng hình tượng như thế.
Con mèo hoang đó hình như rất khó chịu khi bị làm phiền, nó cong lưng, nhe nanh giương vuốt.
Cậu chủ nhỏ Vũ Hàn hoảng sợ, mèo hoang bên ngoài hung dữ hơn Bell nhiều quá.
Nhìn đáng vẻ của nó như sắp muốn tấn công.
Cậu lập tức co chân lên chạy về phía đầu ngõ.
“Mẹo...”
Con mèo sau lưng không có ý định buông tha cho cậu, nó kêu lên một tiếng, ra sức nhìn vọt lên đầu tường.
Cơ thể con mèo linh hoạt, động tác nhanh nhẹn, lông toàn thân dựng ngược lên, nó đuổi sát. theo cậu.
Cậu chủ nhỏ Vũ Hàn nào có từng bị kinh sợ như này, cho đù có gan to cỡ nào thì cũng mới chỉ là một đứa trẻ năm tuổi.
Trong mắt cậu ấy lúc này, con mèo hoang còn đáng sợ hơn khủng long trong sách.
Đặc biệt là mùi hương phát ra trên người con mèo, phải nói là “tỉnh hoa” của thùng rác.
Cậu chủ nhỏ Vũ Hàn tuyệt đối không thể để nó tóm được mình.
Cậu vừa lảo đảo chạy, vừa quay đầu nhìn kẻ địch, nào có để ý đến con đường trước mặt?
Bên ngoài con ngõ là một con đường lớn.
Lúc này xe cộ đang đi lại rất đông.
Lâm Mặc Ca ngay lập tức cảm thấy không ổn, chân cô như cưỡi gió, chạy đuổi theo bằng một tốd độ mà đến bản thân cô cũng không dám tin.
Trông thấy dáng người nhỏ bé xông ra đường lớn, bên trái là một chiếc xe van đang đi đến.
““Nguyệt Nhi... cẩn thận!”
Cô hét lên kinh hãi, lao vọt lên trước rồi ôm cơ thể nhỏ bé vào lòng...
“Két...”
Tiếng phanh xe điếc tai vang lên, theo sau đó
là những tiếng chửi mắng phẫn nộ.
“Muốn chết à, sao tự nhiên lại xông ra thế..”
“Không có mắt à... Đúng là loại chán sống.”
"Tiếng chửi mắng dần biến mất, đường như xung quanh lại trở nên yên tĩnh.
Không một tiếng động. Hồi lâu sau, bên cạnh cô vang lên tiếng nói: "Cô ơi, cô... vẫn ổn chứ ạ?”
Trái tim như đã ngừng đập của Lâm Mặc Ca đột nhiên đập nhanh trở lại.
“Thình thịch... thình thịch..."
Cô run rẩy, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt quan tâm kia. Cô không nói gì, nhìn thẳng vào cơ thể mềm mại trong lòng.
Cậu bé trong lòng đường như cũng rất sợ hãi, cậu mở to mắt nhìn cô mà không nói gì.
Cô căng thẳng kiểm tra cơ thể của con, không có vết xước nào cả.
May quá, con vẫn được cô bảo vệ tốt.
Nước mắt ngay lập tức nối đuôi nhau tuôn rơi."
“Nguyệt Nhi...Tốt quá rồi, con không sao
Làm mẹ sợ chết mất, may mà con không sao..."
Bởi vì quá hoảng loạn nên cô không nói rõ được lời nào.
Cô bế con trên tay, không ngừng run rẩy.
Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống tí tách, rơi trên gương mặt hồng hào non nớt.
Cậu chủ nhỏ Vũ Hàn vốn mắc bệnh sạch sẽ lại không hề cảm thấy khó chịu.
Ngược lại sống mũi cậu hơi cay cay, đôi mắt đen láy đã hơi rơm rớm.
Lúc này những người xung quanh mới nhìn thấy đứa bé trong lòng cô.
Họ đều không kìm được mà nói: “Có phải đứa bé bị hoảng sợ quá không? Sao lại không nói gì thế...”
Trẻ con thông thường khi gặp phải chuyện đáng sợ như này đều sẽ khóc lớn không phải sao?
Chỉ có cậu chủ nhỏ Vũ Hàn lại bình tĩnh khác hẳn với người thường.
Tim Lâm Mặc Ca như hẫng một nhịp, cô ôm. cậu càng chặt hơn, vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu.
“Không sao rồi Nguyệt Nhi ơi, con đừng sợ nữa nhé, mẹ đang ở đây... mẹ đây rồi... không sợ không sợ...”
Người tài xế bị tình huống bất ngờ chặn lại trên đường cũng không quát mắng nữa mà lo lắng, nhìn hai người họ.
Dù thời gian có gấp thế nào cũng không quan trọng bằng hai mạng người mà.
“Mẹ?”
Cậu chủ nhỏ Vũ Hàn không bị đọa sợ mà chỉ đang không hiểu rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.
Với cả người phụ nữ đang ôm cậu khóc lóc này sao lại cứ tự xưng là mẹ cậu vậy?
Nghe thấy đứa bé mở miệng nói chuyện, tất cả mọi người cùng với Lâm Mặc Ca đều thở phà
"Ngoan nào, Nguyệt Nhi ơi mẹ đây rồi... không sao cả rồi...”
Cô không ngừng lặp lại câu nói đó bên tai con, bởi vì người già thường nói khi trẻ con bị kinh sợ thì phải an ủi con bằng cách này.
Cô cũng không biết làm vậy có đúng hay không, chỉ đành không ngừng lặp lại.
Giọng nói của cô vô cùng run rẩy.
Khoảnh khắc ban nãy khiến cô sợ mất hồn mất vía.
Cô thật sự không đám tưởng tượng nếu như mình đến muộn một bước thì sẽ xảy ra chuyện đáng sợ đến nhường nào.
Nguyệt Nhỉ chính là mạng sống của cô, là tất cả những gì cô có.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook