Mommy Bảo Bối Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực
-
C11: Cậu chủ nhỏ tội nghiệp
Nở nụ cười cay đắng, thôi kệ, còn có thể nói gì nữa đây
“Bây giờ mới biết hối hận sao? Đã muộn rồi! Cô là người phụ nữ đầu tiên đám chạm vào mặt
Nãy giờ anh vẫn đang cố gắng kìm nén cơn giận của mình.
Chưa từng có ai dám nói năng vô lễ với anh chứ đừng nói đến việc đám khinh bi tát vào mặt anh, chế giểu anh ta là trai bao!
Người phụ nữ chết tiệt này đã phạm phải một. điều cấm kỵ lớn!
“Tôi đã xin lỗi rồi mà, huống hồ chỉ anh cũng đã báo thù rồi, anh còn muốn như thế nào nữa?”
Cô trừng mắt nhìn anh, sao người đàn ông ệt này lại không biết điểm dừng như vậy?
“Được, tốt lắm, còn có dũng khí cãi lại nữal Cô gái, cô đã thành công chọc giận tôi... Cho nên, cô phải học cách hứng chịu...”
Trong lời nói có vẻ bình thản nhưng lại ẩn chứa đầy sát ý.
Vươn tay ra, “cạch” một cái, mảnh vải che đậy cuối cùng cũng bị anh xé ra, ném sang một bên.
Một cảm giác lạnh lẽo lập tức ập đến, thứ mềm mại trên ngực đột nhiên nhảy ra.
Vì chất liệu vải đặc biệt của bộ lễ phục hai đây,tối nay đường như cô đã lâm trận trong trạng thái trống không!
Lúc này có hối hận cũng không còn kịp nữa. "Á..." Cô thốt lên, siết chặt chiếc áo khoác trên cơ thể của mình, cố gắng che đậy thứ trắng trẻo đó của mình.
Nhưng anh không cho phép, còn thô bạo xé chiếc áo khoác ra, rải xuống đất.
Sự lạnh lẽo liên tục ấp đến không thể so sánh được với trái tim lạnh giá của cô vào lúc này
Ánh mắt trần trụi rơi vào người cô, như thể đang nhìn cô với vẻ khinh thường.
Đôi má ửng hồng ban đầu của cô bây giờ vì quá nhục nhã nên biến thành màu tái nhợt.
Con gấu hoạt hình trên quần lót, đáng vẻ ngốc nghếch, thậm chí còn chói mắt hơn cả ánh đèn.
“Hừ, một người phụ nữ đi tìm trai bao mà còn giả bộ ngây thơ cái gì!”
Anh lạnh lùng hừ một tiếng, làm cơ thể cô. cứng ngắc.
Cô đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt phượng âm u, trầm lắng kia, giơ tay lên, định đánh anh một cái.
“Đồ khốn nạn!”
Cô có ngây thơ hay không thì liên quan gì đến anh.
Dáng vẻ của cô bây giờ không phải là điều cô muốn.
Bị mất mặt trước mặt mọi người đã đủ ê chề rồi. Bây giờ tốt rồi, cô còn bị một người đàn ông hẹp hòi như vậy chế giễu, cười nhạo, cô đã chịu đủ rồi!
Nhưng mà, tay còn chưa kịp buông xuống, cổ tay đã bị một đôi bàn tay to lớn kẹp chặt. Cô cũng là người đầu tiên đám mắng tôi là đồ khốn nạn.” "Trong đối mắt phượng lóe lên sát khí nồng. đậm, nốt ruồi lệ yêu nghiệt đưới khóe mắt lúc này
khiến anh giống như ác ma đến từ địa ngụ
Khi tay trái của cô bị tóm lại, cô phải lên để đánh.
Nhưng cũng không ngoại lệ, lại bị tóm lấy, thậm chí còn trực tiếp bị giữ chặt lại, đặt ở sau đầu của cô.
tức giơ tay
Lồng ngực lạnh toát, cứ không chút che đậy phơi bày ra trước mắt anh.
Ngài Li sững sờ, chợt nhớ đến những bông. hoa anh đào trắng hồng, tỉnh thần có chút lơ đểnh.
Bàn tay to lớn kia đã chuẩn xác nắm lấy, bao bọc hoàn toàn thứ trắng hồng như nụ hoaanh đào đó.
“Ugh... đồ khốn, anh đừng có chạm vào tôi...”
Vốn dĩ đang tức giận gào lên, nhưng bây giờ nghe bên tai lại giống như tiếng rên rỉ hưởng thụ, thậm chí còn mang theo sự mê hoặc khó nói
Lửa giận của Lâm Mặc Ca đã lên đến cực điểm, muốn giết cái tên mặt người đạ thú trước nhưng tay chân đều bị anh giữ chặt, hoàn toàn không thể động đậy.
Hơn nữa còn đang bị anh ép vào gương với vẻ ngoài đáng xấu hổ nhất.
Chỉ có con gấu hoạt hình vẫn còn đang cười toe toét đó, là cực kỳ không phù hợp với cảnh tượng mờ ám này.
Lòng bàn tay ấm áp của anh dường như có. một ma lực đặc biệt, lại đường như mang theo. điện áp hàng chục triệu vôn, khiến cơ thể cô co giật từng đợt.
Rõ ràng biết rằng lúc này mình đang phải chịu tủi nhục, nhưng cơ thể không hiểu sao anh lại muốn phối hợp...
Trong đáy lòng cô đang vô số tiếng gào thét, Lâm Mặc Ca, có phải mày đã điên rồi không?
Này không biết bây giờ mình đang làm sao?
Hãy đứng dậy và đánh chết cái tên đàn ông không biết sống chết này đi!
Nhưng mà, cơ thể của cô lại hoàn toàn không nghe lời, giống như đã bị rút cạn sức lực, cứ để mặc anh khống chế.
Ngài Li đường như bị bầu không khí mơ hồ này lây nhiễm, đầu ngón tay trượt xuống, có vẻ đang định chạm vào con gấu hoạt hình ngốc nghếch đó...
“Cộc cộc cộc..."
Có người gõ cửa.
“Cút!”
Ngài Li gầm lên một tiếng, ngoài cửa lập tức không có động tĩnh gì nữa.
Dường như cách một cánh cửa, người bên. ngoài cũng cảm nhận được luồng không khí có thể khiến người ta chết cóng.
Nhưng vì điều này cũng đã khiến anh tỉnh táo. lại.
Anh cúi đầu liếc nhìn người phụ nữ đã mềm nhữũn nằm trong lòng anh, quả thật là làn đa của cô trắng đến mức khiến anh kinh ngạc.
Nhưng cũng chỉ như vậy thôi.
Nói đến cùng thì tất cả phụ nữ đều giống nhau, đều không sạch sẽ!
Mà anh lại mắc chứng sạch sẽ.
““Hừm, quả nhiên là một người phụ nữ phóng đãng...”
Vung tay một cái, anh ném cô sang một bên.
Cơ thể vốn đĩ trần truồng, khi tiếp xúc với bức tường lạnh lẽo truyền đến sự mát lạnh ngay lập tức khiến cô tỉnh táo lại.
Vừa rồi rốt cuộc là sao thế?
Còn ngài Li đã đứng sang một bên, cẩn thận chà rửa tay, như thể chạm vào cô chẳng khác nào chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu vậi
Sau đó, anh dùng khăn giấy cẩn thận lau sạch vết nước.
Anh chỉnh lại chiếc cổ áo đã bị cô kéo ra, động tác nho nhã, như một vị vương tử.
Chỉ có khuôn mặt đó là ngày càng lạnh lùng và đáng sợ hơn.
Cô từ từ định thần lại, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, hai gò má cũng cực kỳ nóng.
Chỉ uống có một ly rượu sao lại có thể choáng váng đến như vậy?
Đến nồi khóe mắt và chân mày còn đọng lại một chút sự mơ mơ màng màng say sư:
Ngài Lỉ chỉnh trang xong ngoại hình của mình, không thèm nhìn cô lấy một cái, mở cửa rời đi.
“Anh..”
Cô vừa mới mở miệng, tất cả những lời nói của cô đã bị chặn lại sau cánh cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook