Mối Tình Tuổi Học Trò
-
Chương 30
Uyên thở dài, nếu như chị hai của cô có thể yêu một người như này thì thật tốt biết mấy, chỉ tiếc chuyện tình cảm không phải chỉ một người quyết định là được....
"Thực ra, trước kia chị Tâm từng bị tai nạn giao thông."Giọng Uyên trầm tĩnh, xung quanh không còn tiếng động nào khác.
Không gian như gợi nhớ về một buổi chiều thanh mát, ở đó......
......... hình bóng một cô gái nằm thoi thóp trên đường, gương mặt bê bết máu......
"Chị ấy từng có một người bạn rất thân, thân từ hồi còn đi mẫu giáo cơ, nhà của người đó lại cạnh bên nhà của tụi em nên bọn em quen biết nhau rất nhanh. Người đó chính là Thanh Ân...."
Biểu cảm của Uyên khi nhắc về cái người tên "Thanh Ân" này rõ ràng không hòa nhã cho lắm. Đây là lần đầu tiên Trường thấy một Bảo Uyên không mang vẻ dịu dàng, hiền hậu như ngày thường mà ẩn sâu trong đó còn có một nỗi hận thù, tuy rất nhỏ nhưng không khó để phát hiện ra.
"Thanh Ân và chị hai của em giống như là hình với bóng vậy, hai người họ đi đâu cũng có nhau. Tính tình của Ân không giống với chị hai em, nếu không muốn nói là họ chẳng có điểm chung nào. Chị Tâm lúc đó vô cùng hoạt bát, vui tươi, lúc nào cũng muốn ra ngoài chơi chứ không như bây giờ, chỉ dán mắt vào cuốn truyện. Anh sẽ không khó để hình dung ra chị ấy của lúc đó đâu. Cô gái với mái tóc đen mượt chạy nhảy vui đùa khắp cánh đồng, gương mặt tươi tắn lúc nào cũng cười toe toét. Trái ngược với chị Tâm, Ân là một cô bé sống khá nội tâm, ít nói chuyện với bên ngoài nhưng lại có thói quen đọc sách. Ban đầu, ngoại trừ chị Tâm ra, chúng em cũng không thân với chị ấy cho lắm, vì nhận ra rất khó để tiếp cận chị ấy. Tuy nhiên, có một điểm ở chị ấy khiến bọn em rất bị lôi cuốn...."Uyên nói đến đây thì dừng một lúc, ánh mắt xa xăm nhìn về một góc ngoài cửa sổ.
Kha biết Uyên nhất định đang trách bản thân mình lúc đó không nên làm quen với Ân, nhưng mọi chuyện đều đã xảy ra rồi, muốn hối hận cũng không kịp. Trông vẻ mặt của Trường, Kha kể tiếp.
"Chị Ân viết chữ rất đẹp, kể cả chữ thư pháp lẫn chữ thường. Nhờ ưu điểm này mà bọn em trở nên thân với chị ấy hơn, có thời gian rảnh rỗi thường đến nhà xem chị ấy luyện chữ."
Kha nở một nụ cười nhẹ, khi đó cô mới chỉ là một đứa trẻ 6 tuổi, lăng xăng chạy đến bên một cô gái mặc áo đen, nài nỉ xin cô ấy viết chữ cho.
"Nhưng cũng nhờ vào ưu điểm đó mà chị ấy đã khiến cho chị hai em suýt mất mạng."Uyên gằn từng chữ, giọng nói không tránh khỏi tức giận khi nhớ về một thời quá khứ đã xa.
"Hễ vào mùa đông là chị Tâm rất hay bị cảm lạnh, ba mẹ em căn dặn không cho chị ấy đi ra ngoài. Ấy vậy mà Ân lại rủ chị ấy đi ra ngoài mua sách, nhân tiện ghé thăm mấy khu chợ để đi dạo. Chị ấy đã viết sẵn một tập thơ vô cùng đẹp rồi cho tụi em xem, sau đó nhân lúc tụi em lơ là cảnh giác mà dẫn chị Tâm ra ngoài chơi. Tụi em định ngăn cản nhưng chị ấy bảo là sẽ chăm sóc cho chị Tâm thật chu đáo, vì vậy nên tụi em thôi."
Cũng chỉ là một buổi đi chơi, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu......
"Hôm đó là ba mươi Tết. Ở chợ có rất nhiều xe cộ đi lại, khi chị Ân đang lựa mấy quyển sách mà không chú ý đến xung quanh, có một chiếc xe đã lao nhanh đến chỗ đó. Nhận ra mối nguy hiểm đối với Ân, chị Tâm đã nhanh chóng đẩy chị ấy ra.....
Rõ ràng khi đó chị ấy bị cảm, đầu óc không tỉnh táo, mắt cũng mờ hơn bình thường, nhưng tại sao vẫn đến để ngăn cản chiếc xe máy đó chứ....
Rõ ràng chị Ân đã nói bảo vệ chị hai em, nhưng tại sao chị ấy lại không làm được chứ....."
Uyên khóc, giọt lệ mặn chát trào xuống ở khóe mắt....
Cô hận....
.....hận cái người tên Thanh Ân đó....
Những điều trên cô chỉ được nghe kể lại từ những người vô tình chứng kiến, ấy thể mà cô lại như được tận mắt nhìn thấy hình ảnh người chị thân thương của mình đang đấu tranh với thần chết, đấu tranh một cách vô cùng mệt mỏi.
Kha nhẹ vỗ về Uyên, dù gì thì câu chuyện này cũng để lại trong lòng Uyên một vết cắt rất lớn.
"Khi tụi em chạy đến, xung quanh chị Tâm chỉ có mấy người đàn ông giúp đỡ nâng chị ấy vào xe cứu thương, hoàn toàn không trông thấy Ân đâu."
Trường thả lỏng người, cuối cùng cậu cũng biết lí do tại sao Uyên lại kích động như thế khi nhắc đến người này....
Kẻ đã bỏ mặc ân nhân của mình thì làm sao có thể khiến mọi người không hận cơ chứ....
"Thật không ngờ, tối hôm đó, TV đưa tin nói chuyến bay khởi hành lúc 5h cùng ngày đột ngột mất thăng bằng lao xuống biển....
.....Trong những hành khách có trong chuyến bay đó, có cả gia đình của Ân..."
"Em đoán hôm đó gia đình chị Ân có việc gấp nên giục chị ấy đi luôn, vì vậy nên....."
Vì vậy nên cô ấy mới bỏ mặc Tâm sao?
Nghe Kha kể, trong lòng Trường cũng có một chút ác cảm với người này.
"Kể từ lúc ấy, trong nhà em đặt ra giới nghiêm, không được nhắc đến cái tên này trước mặt Tâm, ngoại trừ khi chị ấy hỏi, nếu lấp liếm không được thì buộc lòng mới phải nói ra.
Về Tâm, sau khi được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói rằng chị ấy bị chấn thương nặng, tay và chân gần như không thể cử động được, nếu cứ để thế này e rằng sẽ bại liệt.
Gia đình em liền chuyển sang Mĩ để thuận lợi cho việc điều trị của chị ấy.
Cứ ngỡ rằng sang bên đó chị ấy sẽ quên hết những kí ức về Thanh Ân, chẳng ngờ....
.....Chẳng ngờ có một ngày chị ấy vô tình đọc được một bài báo về vụ máy bay đó, trong danh sách những người không tử nạn, cái tên "Trần Thanh Ân" đó đã khiến cho chị hai một phen kinh hoàng."
Chị ấy hỏi:"Thanh Ân đâu?"
Trước đó, gia đình em đã che giấu rằng Ân vẫn đang sống ở Việt Nam cùng với bố mẹ, nhưng lúc đó....
Nhận thấy vẻ mặt u sầu của bố mẹ, chị ấy phần nào cũng đã đoán được câu trả lời. Nhưng chị ấy không tin, rồi hét lên, đòi trèo xuống giường tìm Ân, đến mức động vào vết thương làm nó đau đến tê tái."
Gương mặt khi đó....giàn giụa nước mắt.....
Vẻ đau khổ khi đó.....mãi mãi không thể quên....
"Vụ việc của Ân làm cho chị hai em rơi vào trầm cảm cao độ, bố em phải mời bác sĩ đến để trị liệu cho chị ấy.
Hai năm sau đó, cuộc trị liệu hoàn tất, vết thương của chị ấy cũng hồi phục nhưng vẫn để lại di chứng. Vào mùa đông, chị ấy thường phải chịu những cơn đau do vết thương tái phát, thân nhiệt cũng thấp hơn so với người khác, dễ bị cảm lạnh hơn so với trước.
Đặc biệt là vào 30 Tết, chị ấy sẽ nhốt mình trong phòng, không cho bất kì ai đến gần....
Lúc về Việt Nam, ngay lập tức chị ấy bắt ba mẹ dẫn đến mộ của Thanh Ân.
Chị ấy vuốt ve tấm bia mộ, lau chùi xung quanh, thắp nhang cầu khấn, rồi còn ngắt bỏ cỏ dại mọc lên. Hai tay lem luốc nhưng chị ấy chẳng bận tâm, khi quay ra, chị ấy nở nụ cười với bọn em....
......nhưng nụ cười đó còn khó coi hơn so với khóc....
Lúc trở lại nhà, chị ấy lại vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Vài ngày sau đó, chị ấy bắt đầu đến cửa hàng mua sách, mua truyện, sở thích đọc sách cũng bắt đầu từ đó."
Kha thở dài khi nhắc lại chuyện cũ.
"Nói như em thì Tâm chỉ cần vượt qua nỗi ám ảnh của bản thân thôi, làm sao có nguy hiểm đến với cậu ấy được chứ?" Trường thắc mắc hỏi.
"Thực ra, Ân chưa chết."
Thông tin này đối với Trường quá khó hiểu, một người đã bị tai nạn máy bay rồi sao có thể sống lại chứ?
"Lúc chị ấy còn ở Mĩ, ngày nào cũng có một người lạ mặt gõ cửa rồi để giỏ hoa quả ở ngoài. Người đó gửi rất đều đặn, dù trời nắng hay mưa đều sẽ gửi. Hơn nữa, số hoa ở bên trong đều là hoa mà chị Tâm thích. Ban đầu em cứ nghĩ chỉ là một người họ hàng xa không muốn vào thăm nên để ở ngoài.Cho đến một ngày.....
.....ở trong giỏ xuất hiện một tấm thiệp với dòng chữ ngay ngắn:"Tâm à, tớ buồn lắm, bố mẹ tớ đều bỏ mặc tớ rồi, cậu đến chơi với tớ có được không?Vườn hoa sau bệnh viện được không Tâm, tớ nhớ cậu thích hoa lắm mà, ở đó có rất nhiều hoa đấy Tâm...."
Người đầu tiên phát hiện tờ giấy đó là em"Uyên chỉ tay vào mình, cười đau khổ."Em không đưa tờ giấy đó cho Tâm mà trực tiếp đem đốt nó, khi ấy em thực sự vẫn ghét chị ấy, vì chị ấy mà chị hai em mới phải nằm viện ra nông nỗi này.
Ngày hôm đó thời gian trôi rất chậm, mưa rơi lớn nhưng em nghĩ Ân chắc chắn đã đi rồi nên không ra xem. Em cũng đã dán một tờ giấy ở ngoài cửa nói rằng, kể từ giờ không được phép đến tìm Tâm nữa. Quả nhiên sau đó, không còn xuất hiện những giỏ hoa quả ở bên ngoài.
Thế nhưng bây giờ người có nét chữ đó lại đột nhiên xuất hiện, có phải là chị ấy trách Tâm không đến gặp chị ấy không? Liệu chị ấy có làm gì nguy hiểm đến Tâm không?"
Uyên hỏi trong vô vọng, nỗi sợ hãi không hề che giấu trong mắt cô.
"Yên tâm đi, có anh ở đây, anh nhất định sẽ bảo vệ chị hai của em."Trường an ủi Uyên, nhưng đó cũng giống như một lời hứa đối với bản thân cậu.
Nếu cậu đã biết được bí mật này thì cậu nhất định phải bảo vệ Tâm tránh xa người tên Thanh Ân đó, bảo vệ cô khỏi tất cả những nguy hiểm, đau khổ xung quanh...
"Thực ra, trước kia chị Tâm từng bị tai nạn giao thông."Giọng Uyên trầm tĩnh, xung quanh không còn tiếng động nào khác.
Không gian như gợi nhớ về một buổi chiều thanh mát, ở đó......
......... hình bóng một cô gái nằm thoi thóp trên đường, gương mặt bê bết máu......
"Chị ấy từng có một người bạn rất thân, thân từ hồi còn đi mẫu giáo cơ, nhà của người đó lại cạnh bên nhà của tụi em nên bọn em quen biết nhau rất nhanh. Người đó chính là Thanh Ân...."
Biểu cảm của Uyên khi nhắc về cái người tên "Thanh Ân" này rõ ràng không hòa nhã cho lắm. Đây là lần đầu tiên Trường thấy một Bảo Uyên không mang vẻ dịu dàng, hiền hậu như ngày thường mà ẩn sâu trong đó còn có một nỗi hận thù, tuy rất nhỏ nhưng không khó để phát hiện ra.
"Thanh Ân và chị hai của em giống như là hình với bóng vậy, hai người họ đi đâu cũng có nhau. Tính tình của Ân không giống với chị hai em, nếu không muốn nói là họ chẳng có điểm chung nào. Chị Tâm lúc đó vô cùng hoạt bát, vui tươi, lúc nào cũng muốn ra ngoài chơi chứ không như bây giờ, chỉ dán mắt vào cuốn truyện. Anh sẽ không khó để hình dung ra chị ấy của lúc đó đâu. Cô gái với mái tóc đen mượt chạy nhảy vui đùa khắp cánh đồng, gương mặt tươi tắn lúc nào cũng cười toe toét. Trái ngược với chị Tâm, Ân là một cô bé sống khá nội tâm, ít nói chuyện với bên ngoài nhưng lại có thói quen đọc sách. Ban đầu, ngoại trừ chị Tâm ra, chúng em cũng không thân với chị ấy cho lắm, vì nhận ra rất khó để tiếp cận chị ấy. Tuy nhiên, có một điểm ở chị ấy khiến bọn em rất bị lôi cuốn...."Uyên nói đến đây thì dừng một lúc, ánh mắt xa xăm nhìn về một góc ngoài cửa sổ.
Kha biết Uyên nhất định đang trách bản thân mình lúc đó không nên làm quen với Ân, nhưng mọi chuyện đều đã xảy ra rồi, muốn hối hận cũng không kịp. Trông vẻ mặt của Trường, Kha kể tiếp.
"Chị Ân viết chữ rất đẹp, kể cả chữ thư pháp lẫn chữ thường. Nhờ ưu điểm này mà bọn em trở nên thân với chị ấy hơn, có thời gian rảnh rỗi thường đến nhà xem chị ấy luyện chữ."
Kha nở một nụ cười nhẹ, khi đó cô mới chỉ là một đứa trẻ 6 tuổi, lăng xăng chạy đến bên một cô gái mặc áo đen, nài nỉ xin cô ấy viết chữ cho.
"Nhưng cũng nhờ vào ưu điểm đó mà chị ấy đã khiến cho chị hai em suýt mất mạng."Uyên gằn từng chữ, giọng nói không tránh khỏi tức giận khi nhớ về một thời quá khứ đã xa.
"Hễ vào mùa đông là chị Tâm rất hay bị cảm lạnh, ba mẹ em căn dặn không cho chị ấy đi ra ngoài. Ấy vậy mà Ân lại rủ chị ấy đi ra ngoài mua sách, nhân tiện ghé thăm mấy khu chợ để đi dạo. Chị ấy đã viết sẵn một tập thơ vô cùng đẹp rồi cho tụi em xem, sau đó nhân lúc tụi em lơ là cảnh giác mà dẫn chị Tâm ra ngoài chơi. Tụi em định ngăn cản nhưng chị ấy bảo là sẽ chăm sóc cho chị Tâm thật chu đáo, vì vậy nên tụi em thôi."
Cũng chỉ là một buổi đi chơi, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu......
"Hôm đó là ba mươi Tết. Ở chợ có rất nhiều xe cộ đi lại, khi chị Ân đang lựa mấy quyển sách mà không chú ý đến xung quanh, có một chiếc xe đã lao nhanh đến chỗ đó. Nhận ra mối nguy hiểm đối với Ân, chị Tâm đã nhanh chóng đẩy chị ấy ra.....
Rõ ràng khi đó chị ấy bị cảm, đầu óc không tỉnh táo, mắt cũng mờ hơn bình thường, nhưng tại sao vẫn đến để ngăn cản chiếc xe máy đó chứ....
Rõ ràng chị Ân đã nói bảo vệ chị hai em, nhưng tại sao chị ấy lại không làm được chứ....."
Uyên khóc, giọt lệ mặn chát trào xuống ở khóe mắt....
Cô hận....
.....hận cái người tên Thanh Ân đó....
Những điều trên cô chỉ được nghe kể lại từ những người vô tình chứng kiến, ấy thể mà cô lại như được tận mắt nhìn thấy hình ảnh người chị thân thương của mình đang đấu tranh với thần chết, đấu tranh một cách vô cùng mệt mỏi.
Kha nhẹ vỗ về Uyên, dù gì thì câu chuyện này cũng để lại trong lòng Uyên một vết cắt rất lớn.
"Khi tụi em chạy đến, xung quanh chị Tâm chỉ có mấy người đàn ông giúp đỡ nâng chị ấy vào xe cứu thương, hoàn toàn không trông thấy Ân đâu."
Trường thả lỏng người, cuối cùng cậu cũng biết lí do tại sao Uyên lại kích động như thế khi nhắc đến người này....
Kẻ đã bỏ mặc ân nhân của mình thì làm sao có thể khiến mọi người không hận cơ chứ....
"Thật không ngờ, tối hôm đó, TV đưa tin nói chuyến bay khởi hành lúc 5h cùng ngày đột ngột mất thăng bằng lao xuống biển....
.....Trong những hành khách có trong chuyến bay đó, có cả gia đình của Ân..."
"Em đoán hôm đó gia đình chị Ân có việc gấp nên giục chị ấy đi luôn, vì vậy nên....."
Vì vậy nên cô ấy mới bỏ mặc Tâm sao?
Nghe Kha kể, trong lòng Trường cũng có một chút ác cảm với người này.
"Kể từ lúc ấy, trong nhà em đặt ra giới nghiêm, không được nhắc đến cái tên này trước mặt Tâm, ngoại trừ khi chị ấy hỏi, nếu lấp liếm không được thì buộc lòng mới phải nói ra.
Về Tâm, sau khi được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói rằng chị ấy bị chấn thương nặng, tay và chân gần như không thể cử động được, nếu cứ để thế này e rằng sẽ bại liệt.
Gia đình em liền chuyển sang Mĩ để thuận lợi cho việc điều trị của chị ấy.
Cứ ngỡ rằng sang bên đó chị ấy sẽ quên hết những kí ức về Thanh Ân, chẳng ngờ....
.....Chẳng ngờ có một ngày chị ấy vô tình đọc được một bài báo về vụ máy bay đó, trong danh sách những người không tử nạn, cái tên "Trần Thanh Ân" đó đã khiến cho chị hai một phen kinh hoàng."
Chị ấy hỏi:"Thanh Ân đâu?"
Trước đó, gia đình em đã che giấu rằng Ân vẫn đang sống ở Việt Nam cùng với bố mẹ, nhưng lúc đó....
Nhận thấy vẻ mặt u sầu của bố mẹ, chị ấy phần nào cũng đã đoán được câu trả lời. Nhưng chị ấy không tin, rồi hét lên, đòi trèo xuống giường tìm Ân, đến mức động vào vết thương làm nó đau đến tê tái."
Gương mặt khi đó....giàn giụa nước mắt.....
Vẻ đau khổ khi đó.....mãi mãi không thể quên....
"Vụ việc của Ân làm cho chị hai em rơi vào trầm cảm cao độ, bố em phải mời bác sĩ đến để trị liệu cho chị ấy.
Hai năm sau đó, cuộc trị liệu hoàn tất, vết thương của chị ấy cũng hồi phục nhưng vẫn để lại di chứng. Vào mùa đông, chị ấy thường phải chịu những cơn đau do vết thương tái phát, thân nhiệt cũng thấp hơn so với người khác, dễ bị cảm lạnh hơn so với trước.
Đặc biệt là vào 30 Tết, chị ấy sẽ nhốt mình trong phòng, không cho bất kì ai đến gần....
Lúc về Việt Nam, ngay lập tức chị ấy bắt ba mẹ dẫn đến mộ của Thanh Ân.
Chị ấy vuốt ve tấm bia mộ, lau chùi xung quanh, thắp nhang cầu khấn, rồi còn ngắt bỏ cỏ dại mọc lên. Hai tay lem luốc nhưng chị ấy chẳng bận tâm, khi quay ra, chị ấy nở nụ cười với bọn em....
......nhưng nụ cười đó còn khó coi hơn so với khóc....
Lúc trở lại nhà, chị ấy lại vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Vài ngày sau đó, chị ấy bắt đầu đến cửa hàng mua sách, mua truyện, sở thích đọc sách cũng bắt đầu từ đó."
Kha thở dài khi nhắc lại chuyện cũ.
"Nói như em thì Tâm chỉ cần vượt qua nỗi ám ảnh của bản thân thôi, làm sao có nguy hiểm đến với cậu ấy được chứ?" Trường thắc mắc hỏi.
"Thực ra, Ân chưa chết."
Thông tin này đối với Trường quá khó hiểu, một người đã bị tai nạn máy bay rồi sao có thể sống lại chứ?
"Lúc chị ấy còn ở Mĩ, ngày nào cũng có một người lạ mặt gõ cửa rồi để giỏ hoa quả ở ngoài. Người đó gửi rất đều đặn, dù trời nắng hay mưa đều sẽ gửi. Hơn nữa, số hoa ở bên trong đều là hoa mà chị Tâm thích. Ban đầu em cứ nghĩ chỉ là một người họ hàng xa không muốn vào thăm nên để ở ngoài.Cho đến một ngày.....
.....ở trong giỏ xuất hiện một tấm thiệp với dòng chữ ngay ngắn:"Tâm à, tớ buồn lắm, bố mẹ tớ đều bỏ mặc tớ rồi, cậu đến chơi với tớ có được không?Vườn hoa sau bệnh viện được không Tâm, tớ nhớ cậu thích hoa lắm mà, ở đó có rất nhiều hoa đấy Tâm...."
Người đầu tiên phát hiện tờ giấy đó là em"Uyên chỉ tay vào mình, cười đau khổ."Em không đưa tờ giấy đó cho Tâm mà trực tiếp đem đốt nó, khi ấy em thực sự vẫn ghét chị ấy, vì chị ấy mà chị hai em mới phải nằm viện ra nông nỗi này.
Ngày hôm đó thời gian trôi rất chậm, mưa rơi lớn nhưng em nghĩ Ân chắc chắn đã đi rồi nên không ra xem. Em cũng đã dán một tờ giấy ở ngoài cửa nói rằng, kể từ giờ không được phép đến tìm Tâm nữa. Quả nhiên sau đó, không còn xuất hiện những giỏ hoa quả ở bên ngoài.
Thế nhưng bây giờ người có nét chữ đó lại đột nhiên xuất hiện, có phải là chị ấy trách Tâm không đến gặp chị ấy không? Liệu chị ấy có làm gì nguy hiểm đến Tâm không?"
Uyên hỏi trong vô vọng, nỗi sợ hãi không hề che giấu trong mắt cô.
"Yên tâm đi, có anh ở đây, anh nhất định sẽ bảo vệ chị hai của em."Trường an ủi Uyên, nhưng đó cũng giống như một lời hứa đối với bản thân cậu.
Nếu cậu đã biết được bí mật này thì cậu nhất định phải bảo vệ Tâm tránh xa người tên Thanh Ân đó, bảo vệ cô khỏi tất cả những nguy hiểm, đau khổ xung quanh...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook