Mối Tình Tuổi Học Trò
-
Chương 17
Giọng nói chứa đầy sự phẫn nộ nhưng bàn tay của cậu thì nhẹ nhàng kéo chân của cô ra. Nhanh chóng tháo đối giày cô đang mang, cậu cố gắng không làm cô đau. Bàn chân nhỏ nhắn, trắng nõn lộ ra mấy vết bầm. Lâm nhìn chằm chằm, trong đáy mắt lộ chút bi thương, sớm biết cô không biết nhảy mà vẫn đẩy nhanh tiến độ bài tập, bỗng nhiên cậu cảm thấy hơi tức tối với bản thân mình.
_ Cậu bị trật chân rồi, chịu khó chút, tôi giúp cậu.- Lâm dịu giọng, nhìn vào gương mặt nhăn nhó như sắp khóc của Tâm.
Cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Lâm nâng bàn chân lên cao chút, dùng tay điều chỉnh lại cho đúng. Khoảnh khắc đó, Tâm rất muốn kêu lên một tiếng nhưng trông vẻ mặt đầy lo lắng của Lâm, tiếng rên cũng từ từ cho vào cổ họng. Cô biết làm vậy sẽ càng tăng thêm phần lo lắng cho mọi người nên dù có đau hơn cô cũng nhất định sẽ chịu.
_ Trường, cậu giúp mọi người tập luyện tiếp đi, việc chỉ bảo Tâm cứ để cho tôi.- Lâm quay qua Trường, nghiêm giọng.
Ai nấy biết ý, đều về vị trí quy định, một vài người còn ngoảnh lại xem tình hình của Tâm, cô mỉm cười như nói rằng mình không sao. Gương mặt của Trường có vẻ không được vui cho lắm nhưng vẫn phải nghe lời Lâm, rời đi. Hiện tại chỉ còn hai người ngồi trong góc, thoáng chốc sự im lặng bao trùm xung quanh.
_ Cảm ơn vì vừa nãy đã giúp tôi.- Không thể chịu nổi không khí bây giờ, Tâm đành lên tiếng, nhưng gương mặt lại ngoảnh đi chỗ khác.
_ Khỏi cần, tôi không muốn bị giáo viên chê trách nên mới hành động như vậy.- Lâm lạnh nhạt đáp lại.
_ Cái chân của cậu tạm thời sẽ chưa thể đi lại dễ dàng được vì thế tối về nhớ chườm đá lên trên. Ngày mai chắc là sẽ trở lại bình thường thôi.- Lâm cẩn thận nhắc nhở.
Tâm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Ý...không đi được, vậy hôm nay ai đưa cô về? Hôm nay cả hai em của cô đều không có tiết, chẳng lẽ hôm nay cô chống gậy về nhà?
Như nhìn ra dấu hỏi trên mặt Tâm, Lâm lên tiếng:
_ Yên tâm, lát tôi chở cậu về.
Nói rồi cậu phủi bụi đứng dậy, bỏ lại Tâm ngơ ngác. Cô rất muốn từ chối nhưng nhìn thấy ánh mắt đe dọa của Lâm, trong phút chốc cô liền im bặt. Sao đột nhiên hắn lại đối xử với cô tốt vậy nhỉ? Tâm suy nghĩ nát óc cuối cùng cũng tìm được một lí do mà bản thân cho là đúng. Đơn giản vì hắn cảm thấy có lỗi do hành hạ cô thế nên mới đối cử với cô như vậy. Hài lòng với đáp án vừa nghĩ ra, cô tủm tỉm cười rồi lại lấy truyện ra đọc. Ở một chỗ khá gần, có ánh mắt đang nhìn cô vô cùng trìu mến, rồi trên môi người ấy cũng bất giác cũng nở một nụ cười, ấm áp như vầng thái dương.
Lúc về, do Tâm không thể đi được nên Trường có ý định đưa cô về nhà, nhưng Lâm đã nhanh chân hơn, cậu nói có việc muốn nhờ Tâm nên để cậu đưa cô về, Tâm cũng gật gật đầu tán thành nên Trường đành phải từ bỏ ý định.
_ Lên đi, tôi cõng cậu ra bãi đỗ xe.- Lâm cúi người xuống, ra hiệu cho Tâm treo lên trên. Ban đầu cô hơi chần chừ nhưng nghĩ đến vừa nãy đã cự tuyệt Trường, bây giờ chỉ còn mỗi Lâm. Nếu cô không trèo lên chỉ sợ ngày hôm nay sẽ ở lại ăn cơm với bác bảo vệ.
Trên đường ra bãi đỗ, Lâm cứ om sòm chê Tâm béo này nọ, hai người chí chóe qua lại với nhau. Tâm bực mình vì bị Lâm kêu là lợn, ai nói chứ, cô mới gần 50 kí, cái tên này nhất định muốn chọc cô nên mới bảo vậy. Còn Lâm, ngoài miệng thì nói vậy thôi chứ trong lòng cậu thì lại rất rất rất vui, cảm giác có thứ gì đó len lỏi như từng gợn sóng. Cậu không biết cảm giác này như thế nào, nhưng chắc chắn đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được thứ lạ lẫm này. Thật đáng tiếc vì lúc này Tâm không nhìn thấy được vẻ mặt tươi cười của cậu.
Nhẹ nhàng thả cô xuống dưới đất, bàn tay cậu bất chợt cầm lấy tay cô vì sợ cô bị ngã, vô thức Tâm không nhận ra còn Lâm thì cũng chẳng có ý định thu tay về. Từ từ dắt xe ra ngoài, đợi khi Tâm leo lên xe, cậu mới thả tay cô ra, lòng bàn tay vẫn còn vương vấn chút ấm áp.
Suốt quãng đường đi, Tâm tìm mọi cách trêu chọc Lâm, nào là để gáy quyển truyện lên lưng cậu, rồi thì giựt tóc cậu làm cho Lâm không sao tập trung lái xe được. Bức quá, cậu hãm phanh, giành lấy quyển truyện trên tay Tâm.
_ Mau trả cho tôi.- Tâm với tay về phía cậu.
_ Cậu đã nói câu này hai lần rồi đấy.- Lâm cười tươi, lần trước là lúc ở trường, còn bây giờ là con đường về nhà.- Tuy nhiên rất xin lỗi, tôi chưa thể trả được. Rồi cậu ấn phanh ga, tiếp tục đi. Tâm lèo nhèo mãi, đáp lại chỉ là câu nói" Vài ngày nữa tôi sẽ trả lại."
Tâm thì nghĩ đó chỉ là câu nói đùa, chắc là đến nhà Lâm sẽ trả nên ngoan ngoãn ngồi đằng sau không động đây lung tung. Còn Lâm thì cứ vui vẻ cầm quyển truyện an tâm lái xe. Nào ngờ, lúc về đến nhà, Lâm thả cô xuống cho Uyên và Kha còn mình thì phóng luôn đi. Tâm cố sống cố chết đòi giữ Lâm lại, trả truyện nhưng cậu đã mất dạng từ lúc nào.
Đỡ Tâm vào nhà, Kha lấy túi đá chườm vào chân cho Tâm, Kha thì loay hoay đi mua cuốn tiểu thuyết mới cho chị. Nghe Tâm lải nhải suốt cũng mệt nên Uyên đành đến hiệu sách tìm về cho Tâm. Bỗng nhiên Tâm nhận ra một điều, bị thương chưa hẳn là không tốt, có cơm bưng nước rót tận miệng, em gái ở cạnh hầu hạ, còn vừa ngồi ăn vừa đọc truyện, kể ra cũng sướng chứ nhỉ? Người đời nói quả không sai, được cái này mất cái nọ, muốn được thì phải mất. Cô đánh đổi cái chân bị bầm tím mấy vết mà được sự hậu đãi thế này, vậy ngày nào cô cũng muốn bị ngã chầy chân...
_ Cậu bị trật chân rồi, chịu khó chút, tôi giúp cậu.- Lâm dịu giọng, nhìn vào gương mặt nhăn nhó như sắp khóc của Tâm.
Cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Lâm nâng bàn chân lên cao chút, dùng tay điều chỉnh lại cho đúng. Khoảnh khắc đó, Tâm rất muốn kêu lên một tiếng nhưng trông vẻ mặt đầy lo lắng của Lâm, tiếng rên cũng từ từ cho vào cổ họng. Cô biết làm vậy sẽ càng tăng thêm phần lo lắng cho mọi người nên dù có đau hơn cô cũng nhất định sẽ chịu.
_ Trường, cậu giúp mọi người tập luyện tiếp đi, việc chỉ bảo Tâm cứ để cho tôi.- Lâm quay qua Trường, nghiêm giọng.
Ai nấy biết ý, đều về vị trí quy định, một vài người còn ngoảnh lại xem tình hình của Tâm, cô mỉm cười như nói rằng mình không sao. Gương mặt của Trường có vẻ không được vui cho lắm nhưng vẫn phải nghe lời Lâm, rời đi. Hiện tại chỉ còn hai người ngồi trong góc, thoáng chốc sự im lặng bao trùm xung quanh.
_ Cảm ơn vì vừa nãy đã giúp tôi.- Không thể chịu nổi không khí bây giờ, Tâm đành lên tiếng, nhưng gương mặt lại ngoảnh đi chỗ khác.
_ Khỏi cần, tôi không muốn bị giáo viên chê trách nên mới hành động như vậy.- Lâm lạnh nhạt đáp lại.
_ Cái chân của cậu tạm thời sẽ chưa thể đi lại dễ dàng được vì thế tối về nhớ chườm đá lên trên. Ngày mai chắc là sẽ trở lại bình thường thôi.- Lâm cẩn thận nhắc nhở.
Tâm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Ý...không đi được, vậy hôm nay ai đưa cô về? Hôm nay cả hai em của cô đều không có tiết, chẳng lẽ hôm nay cô chống gậy về nhà?
Như nhìn ra dấu hỏi trên mặt Tâm, Lâm lên tiếng:
_ Yên tâm, lát tôi chở cậu về.
Nói rồi cậu phủi bụi đứng dậy, bỏ lại Tâm ngơ ngác. Cô rất muốn từ chối nhưng nhìn thấy ánh mắt đe dọa của Lâm, trong phút chốc cô liền im bặt. Sao đột nhiên hắn lại đối xử với cô tốt vậy nhỉ? Tâm suy nghĩ nát óc cuối cùng cũng tìm được một lí do mà bản thân cho là đúng. Đơn giản vì hắn cảm thấy có lỗi do hành hạ cô thế nên mới đối cử với cô như vậy. Hài lòng với đáp án vừa nghĩ ra, cô tủm tỉm cười rồi lại lấy truyện ra đọc. Ở một chỗ khá gần, có ánh mắt đang nhìn cô vô cùng trìu mến, rồi trên môi người ấy cũng bất giác cũng nở một nụ cười, ấm áp như vầng thái dương.
Lúc về, do Tâm không thể đi được nên Trường có ý định đưa cô về nhà, nhưng Lâm đã nhanh chân hơn, cậu nói có việc muốn nhờ Tâm nên để cậu đưa cô về, Tâm cũng gật gật đầu tán thành nên Trường đành phải từ bỏ ý định.
_ Lên đi, tôi cõng cậu ra bãi đỗ xe.- Lâm cúi người xuống, ra hiệu cho Tâm treo lên trên. Ban đầu cô hơi chần chừ nhưng nghĩ đến vừa nãy đã cự tuyệt Trường, bây giờ chỉ còn mỗi Lâm. Nếu cô không trèo lên chỉ sợ ngày hôm nay sẽ ở lại ăn cơm với bác bảo vệ.
Trên đường ra bãi đỗ, Lâm cứ om sòm chê Tâm béo này nọ, hai người chí chóe qua lại với nhau. Tâm bực mình vì bị Lâm kêu là lợn, ai nói chứ, cô mới gần 50 kí, cái tên này nhất định muốn chọc cô nên mới bảo vậy. Còn Lâm, ngoài miệng thì nói vậy thôi chứ trong lòng cậu thì lại rất rất rất vui, cảm giác có thứ gì đó len lỏi như từng gợn sóng. Cậu không biết cảm giác này như thế nào, nhưng chắc chắn đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được thứ lạ lẫm này. Thật đáng tiếc vì lúc này Tâm không nhìn thấy được vẻ mặt tươi cười của cậu.
Nhẹ nhàng thả cô xuống dưới đất, bàn tay cậu bất chợt cầm lấy tay cô vì sợ cô bị ngã, vô thức Tâm không nhận ra còn Lâm thì cũng chẳng có ý định thu tay về. Từ từ dắt xe ra ngoài, đợi khi Tâm leo lên xe, cậu mới thả tay cô ra, lòng bàn tay vẫn còn vương vấn chút ấm áp.
Suốt quãng đường đi, Tâm tìm mọi cách trêu chọc Lâm, nào là để gáy quyển truyện lên lưng cậu, rồi thì giựt tóc cậu làm cho Lâm không sao tập trung lái xe được. Bức quá, cậu hãm phanh, giành lấy quyển truyện trên tay Tâm.
_ Mau trả cho tôi.- Tâm với tay về phía cậu.
_ Cậu đã nói câu này hai lần rồi đấy.- Lâm cười tươi, lần trước là lúc ở trường, còn bây giờ là con đường về nhà.- Tuy nhiên rất xin lỗi, tôi chưa thể trả được. Rồi cậu ấn phanh ga, tiếp tục đi. Tâm lèo nhèo mãi, đáp lại chỉ là câu nói" Vài ngày nữa tôi sẽ trả lại."
Tâm thì nghĩ đó chỉ là câu nói đùa, chắc là đến nhà Lâm sẽ trả nên ngoan ngoãn ngồi đằng sau không động đây lung tung. Còn Lâm thì cứ vui vẻ cầm quyển truyện an tâm lái xe. Nào ngờ, lúc về đến nhà, Lâm thả cô xuống cho Uyên và Kha còn mình thì phóng luôn đi. Tâm cố sống cố chết đòi giữ Lâm lại, trả truyện nhưng cậu đã mất dạng từ lúc nào.
Đỡ Tâm vào nhà, Kha lấy túi đá chườm vào chân cho Tâm, Kha thì loay hoay đi mua cuốn tiểu thuyết mới cho chị. Nghe Tâm lải nhải suốt cũng mệt nên Uyên đành đến hiệu sách tìm về cho Tâm. Bỗng nhiên Tâm nhận ra một điều, bị thương chưa hẳn là không tốt, có cơm bưng nước rót tận miệng, em gái ở cạnh hầu hạ, còn vừa ngồi ăn vừa đọc truyện, kể ra cũng sướng chứ nhỉ? Người đời nói quả không sai, được cái này mất cái nọ, muốn được thì phải mất. Cô đánh đổi cái chân bị bầm tím mấy vết mà được sự hậu đãi thế này, vậy ngày nào cô cũng muốn bị ngã chầy chân...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook