Không đợi tôi kịp hiểu vấn đề, Thiện đã xoay người tôi lại, môi anh trực tiếp phủ lên môi tôi, đầu lưỡi bá đạo tiến thẳng vào trong khoang miệng vấn vít lưỡi tôi.

Khó khăn lắm tôi mới thoát khỏi nụ hôn của Thiện, hai tay đặt trước ngực anh tạo khoảng cách:
– Em… em đang nấu ăn.
– Lát nấu.
Nói rồi, Thiện vươn tay tắt bếp, sau đó kéo tôi ôm sát vào lòng, tiếp tục nụ hôn đang dang dở.

Khi chạm đến đôi môi ngọt ngào kia thì đầu óc tôi ầm ầm nổ tung, toàn bộ sự bình tĩnh, toàn bộ lý trí đều tan biến nhanh chóng.

Dường như khi đàn ông khao khát, phụ nữ mà khước từ, so với việc đón nhận và đáp trả thì hành động cự tuyệt còn có phần cám dỗ, mê hoặc hơn.
Vả lại chúng tôi đã gần 2 tuần không làm chuyện đó, nên tận sâu trong đáy lòng tôi chợt rung động, cuối cùng không kiềm chế được nữa đã đặt tay lên vai anh, đón nhận nụ hôn mang theo khát khao dục vọng đang được đốt cháy.
Thiện vừa hôn vừa ôm tôi đến bên bàn ăn, bế tôi ngồi lên bàn, tay anh bắt đầu vuốt ve cơ thể tôi, luồn vào trong váy chạm đến nơi nhạy cảm kích thích.

Thân thể tôi dần mềm nhũn, mất hết sức lực dựa vào lồng ngực anh, cổ họng khẽ phát ra tiếng rên khe khẽ.
Sau khi môi lưỡi và bàn tay đã hưởng thụ khắp cơ thể tôi, Thiện nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người xuống rồi tách chân tôi ra, dùng lực tiến vào, để vật đàn ông nóng bỏng vùi vào nơi sâu nhất và ấm áp nhất của tôi.
– A… ưm…
Thanh âm vừa thốt ra khỏi miệng liền được đôi môi Thiện nuốt trọn.

Tiếng rên rỉ ám muội càng lúc càng mất kiểm soát trước mỗi động tác vuốt ve bầu ngực và xâm chiếm cuồng nhiệt nơi tư mật từ anh.
Toàn bộ sức lực và tinh thần của Thiện đổ dồn vào tấn công kịch liệt, mạnh mẽ giữa hai chân tôi.

Một lần rồi lại một lần, dường như muốn đem tôi hòa nhập cùng anh.

Thân thể tôi không chịu đựng được mà phát run, không kiềm chế được mà co rút, mãi cho đến khi cơn kích tình đạt đến cao trào, khoái cảm ào ạt kéo đến, mỗi tấc da thịt nhạy cảm trên người tôi không thể chịu nổi sự tấn công vũ bão của Thiện phải van xin anh, nhưng anh vẫn không buông tha cho tôi, đưa cơ thể sớm đã yếu ớt của tôi chìm sâu vào trầm luân đất trời.
Khi chúng tôi đang trên đỉnh cao khoái lạc, bỗng có tiếng chuông cửa vang lên.

Tôi giật mình muốn thoát khỏi cái ôm của Thiện, nhưng anh hoàn toàn không bận tâm có khách tới nhà.

Tôi khó khăn nhắc nhở anh:
– Anh… có người… Dừng lại đi.
– Kệ đi.
– Đừng mà… Anh… Ư… ưm…
– …
– Anh…
Tiếng chuông reo lên từng hồi kéo dài, đủ biết người bên ngoài đang mong ngóng chủ nhà đón tiếp.

Ngược lại Thiện chẳng hề để ý, tốc độ của anh va chạm vào tôi dồn dập và mạnh mẽ, đến mức tôi gần như phát ngất anh mới giải phóng thứ dịch nhầy ấm nóng màu trắng vào sâu bên trong tôi.
Thiện không rút ra ngay mà vẫn ôm chặt tôi trong lòng, tựa cằm lên hõm vai tôi thở dốc, đợi khi hơi thở tôi dần ổn định thì anh từ từ rời khỏi người tôi.

Giúp tôi vén mấy sợi tóc dính trên mặt, Thiện thấp giọng bảo:
– Em lên phòng tắm trước đi.
Tôi gật gật đầu, nhặt đồ lên chạy tót về phòng, còn Thiện cũng thong thả mặc lại quần áo rồi ra ngoài mở cửa tiếp khách.
Không rõ người đến là ai, mà tôi cũng không có ý định xuống nhà chào hỏi khách.

E ngại sự xuất hiện của mình mang đến phiền phức cho Thiện, người ta thấy trong nhà anh có một cô gái lạ kiểu gì chẳng nghi hoặc quan hệ giữa chúng tôi.

Nghĩ vậy, tôi quyết định tắm xong sẽ ở yên trên phòng, nhưng khi đang ngâm mình trong dòng nước ấm, cánh cửa phòng tắm bất ngờ bật mở.
Tôi giật mình vội thu người lại, đến khi nhìn rõ là Thiện mới nới lỏng cảnh giác.

Anh dựa người bên vách tường, khoanh tay trước ngực, ánh mắt chăm chú hướng tới tôi, làm tôi có chút ngại ngùng, hai má vì thế mà ửng đỏ, ấp úng hỏi:
– Anh… anh không ở dưới nhà tiếp khách ạ?
Thiện không trả lời tôi mà hỏi ngược lại:
– Tắm sắp xong chưa?
– Dạ… Sắp rồi đây ạ.

Có chuyện gì không anh?
– Ừ.


Xong thì xuống nhà tiếp khách.

Tôi đi tắm.
– À…
Tôi suýt quên Thiện là người ưa sạch sẽ, làm sao anh có thể ngồi tiếp khách khi vừa làm xong chuyện đó mà chưa tắm rửa gì chứ? Cơ mà… anh không sợ người ta hỏi về mối quan hệ giữa chúng tôi à? Tôi bảo:
– Em… xuống tiếp khách giúp anh đấy ạ?
– Ừ.

Có vấn đề gì à? Hay em không muốn xuống nhà?
Thiện đã nói vậy, tôi chẳng thể ru rú trên phòng nữa.

Nếu anh không phiền khi tôi xuất hiện trước mặt khách tới nhà thì tôi cũng sẽ hết lòng đáp ứng mọi yêu cầu anh đưa ra.
– À… không phải.

Em tắm xong sẽ xuống ngay ạ.
– Ừ.

Lấy quần áo giúp tôi.
Dứt lời, Thiện không đợi tôi đứng dậy ra khỏi bồn tắm, anh đã cởi sạch quần áo trên người rồi bước vào, ngay cả nước trong bồn cũng không thay.

Thiếu chút nữa tôi đã hét toáng lên vì xấu hổ, muốn ngăn anh tạm thời đứng bên ngoài đợi tôi mặc quần áo đã, nhưng Thiện lại cất tiếng trước tôi:
– Trên người em còn chỗ nào tôi chưa thấy qua mà mắc cỡ? Có cần tôi nói cho em biết em có bao nhiêu nốt ruồi và chúng nằm ở những vị trí nào không?
– Không… không cần.
Nhiệt độ hai má tôi nóng bỏng, không dám chậm chạp thêm giây nào, vội vàng mặc nhanh quần áo rồi ra ngoài, ngay cả một cái liếc mắt nhìn trộm thân thể anh cũng không có.
Tôi hít sâu một hơi điều chỉnh tâm trạng bình ổn, khi bước xuống dưới nhà liền bắt gặp bóng dáng một người con gái vừa lạ vừa quen.

Người mà tôi không nghĩ tới nhất sẽ xuất hiện ở đây, nhưng hiện tại lại đang ngồi trên ghế sofa uống ly nước lọc.
Nghe tiếng bước chân của tôi, chị Yến ngẩng lên nhìn, biểu cảm thoáng nét sững sờ nhưng khóe môi rất nhanh đã cong lên, nở nụ cười nhẹ.

Tôi cũng nhoẻn miệng cười đáp lại, chủ động nói:
– Em chào chị.
– Ừ.

Chào em.

Em là…?
– Em tên An Như.
– Ừ.

Chị tên Hải Yến.
– Vâng.

Em đã từng gặp chị rồi đó ạ.
Lần đầu gặp chị Yến, tôi khá có thiện cảm, nghĩ chị ấy chắc hẳn là người dễ gần.

Ngưỡng mộ sự giỏi giang và xinh đẹp của chị Yến nên tôi mới nói nhiều hơn thay vì chỉ dừng ở mức chào hỏi xã giao.
Chị ấy nghe tôi nói thì tỏ ra bất ngờ, hỏi tôi:
– Oh… Em gặp chị ở đâu thế?
– Hơn 2 tháng trước trường em tổ chức buổi tọa đàm hướng nghiệp cho sinh viên, có mời chị tham dự với vai trò là cựu sinh viên đó ạ.
Chị Yến ngẫm nghĩ ít giây cũng nhớ ra:
– À… Hóa ra em cũng học trường X hả?
– Vâng ạ.
– Em năm mấy rồi?
– Em năm 3 chị ạ.
– Ừ.

Ngày trước chị học ở trường được 2 năm thì đi du học, lâu lắm mới có dịp quay về trường đấy.


Hồi đó Cố vấn học tập của chị là thầy Tuấn, không biết em có học thầy ấy không?
– Em có ạ.

Thầy Tuấn cũng là Cố vấn học tập lớp em.
– Oh… Chúng ta xem ra cũng có nhiều sự trùng hợp nhỉ.
Tôi khẽ cười, rót thêm cho chị Yến ly nước khác, bỗng chị hỏi tôi:
– Mà em… là bạn gái anh Thiện à?
Tôi hả? Cùng lắm chỉ được xem là tình nhân của anh thôi? Còn thân phận “bạn gái” thì chắc chắn không phải, vì tôi chưa từng bày tỏ lòng mình với Thiện, mà anh cũng chưa từng tán tỉnh hay ngỏ lời thích tôi.
Kỳ thực, tôi cũng không xác định rõ quan hệ giữa chúng tôi gọi tên là gì, càng không thể nói với người khác rằng nhiệm vụ của tôi khi sống ở đây là giúp anh giải quyết nhu cầu sinh lý, hay tự ý nhận mình là bạn gái của anh được.

Bởi lẽ đến lúc Thiện biết chuyện, không khéo lại nổi cáu với tôi vì tội ăn nói linh tinh.

Thế nên ngập ngừng một hồi tôi mới đáp:
– À… Em là em họ anh Thiện, không phải bạn gái.
– Em họ?
Bố anh lấy dì tôi làm vợ hai thì cũng xem như mẹ kế của anh.

Dù vai vế không đúng cho lắm, nhưng chúng tôi không cùng máu mủ, mà anh lại lớn tuổi hơn nên tôi cho Thiện làm anh đó.
Trước biểu cảm ngờ vực của của chị Yến, tôi đang không biết giải thích thế nào thì nơi cầu thang vọng đến tiếng nói rất lạnh:
– Hải Yến! Cô có vẻ quan tâm đến mọi mối quan hệ xung quanh tôi quá nhỉ?
Nghe tiếng Thiện nói, cả tôi và chị Yến đều cùng hướng tầm mắt đến anh.

Chẳng hiểu sao sắc mặt Thiện khi ấy trông rất khó coi, mặt mũi lầm lì bước tới, nhìn tôi chằm chặp rồi bảo:
– Em họ! Vào bếp tiếp tục công việc của em đi.
– V… vâng…
Hình như Thiện không vui thì phải, ngữ điệu của anh làm tôi rét lạnh sống lưng.

Tôi không dám đứng đây nữa nên vội vào phòng bếp nấu nồi nước lẩu vừa đang đun dở, nhưng chốc chốc không kìm lòng được lại lén ngó ra bên ngoài, quan sát hai người đang ngồi ở phòng khách.
Chẳng biết họ nói gì với nhau mà trên mặt Thiện lúc thì nở nụ cười nhạt, khi lại rất thờ ơ, còn chị Yến, trên môi luôn mỉm cười nhẹ, có đôi lúc nụ cười ấy sẽ trở nên gượng gạo.

Hai người họ nói chuyện được tầm 5 phút thì biệt thự có thêm một vị khách ghé thăm, người đó không ai khác chính là anh Phú.

Trên tay anh ấy cầm theo giỏ quà, bước vào phòng khác miệng cười tươi rói:
– Thiện…
Chưa nói hết câu anh Phú đã dừng ngang khi bắt gặp chị Yến cũng ở đây:
– Ơ… Yến đấy à.
– Vâng.

Chào anh.
– Em đến chúc Tết sếp Tổng sớm ư? Anh còn tưởng có mình anh cơ.

Thế em đến lâu chưa?
– Em đến chắc khoảng 15 phút rồi.
– Oh… Đi mà không rủ anh, chúng ta cùng đến có phải vui hơn không.
– À… Em nghĩ anh bận nên không muốn phiền tới anh.
– Phiền gì đâu, lần sau đến nhà Sếp chơi nhớ alo anh nữa.
– Vâng.
Anh Phú đảo mắt xung quanh nhà một lượt, thấy bóng dáng tôi đang ở trong bếp gật gật đầu thay lời chào thì mỉm cười đáp lại, sau đó ngồi xuống cạnh Thiện nói chuyện với mọi người.
Vì mải ngó nghiêng nhìn ra bên ngoài, tôi không chú ý bếp nên để nước trong nồi sôi lớn trào ra.

Tôi vội vàng đến mức hấp tấp, dùng tay không mở nắp vung, liền đó nhiệt độ nóng ran làm tôi lập tức thả tay, kêu lên:
– Ui da… Nóng quá…
Mọi người nghe có tiếng động thì chạy ngay vào bếp.

Thấy tôi luống cuống, mặt mũi nhăn nhó, Thiện vội tắt bếp gas, cầm tay tôi xả dưới vòi nước lạnh.


Động tác của anh nhanh thoăn thoắt, giúp tôi làm dịu cơn đau nhưng vẫn không quên trách móc:
– Có việc trông bếp cũng không xong.

Ngón tay đỏ hỏn hết lên còn không biết đường xả nước, đứng đó làm gì?
– Em…
Biết mình vụng về nên chỉ đành nghe Thiện mắng.

Nếu là bình thường tôi sẽ đứng yên để anh giúp mình xử lý vết thương, nhưng vì nhà có khách, lại cảm nhận được ánh mắt người ta chăm chú nhìn mình, tôi ngại quá nên muốn rút tay về, nói nhỏ với Thiện:
– Anh… em không sao.

Anh bỏ em ra đi.
– Đứng im.
– Em… em hết đau rồi.

Thật đấy.
Thiện nhíu mày nhìn tôi, tôi cũng dùng ánh mắt ra hiệu cho anh là nhà còn có người.

Bầu không khí thoáng chốc mất tự nhiên, bỗng anh Phú cất tiếng hỏi han tôi:
– Như có sao không em?
– Em chỉ bị nóng đầu ngón tay tí thôi, chưa bỏng ạ.
Thiện khẽ gắt:
– Muốn bị bỏng?
– Không ạ.
Chị Yến nói xen vào:
– Con gái đôi lúc hơi bất cẩn mà.

An Như may mắn không sao rồi, anh đừng cau có với em ấy thế.
Anh Phú bảo:
– Lần sau làm gì cũng nên cẩn thận Như nhé.
– Vâng.
– Hôm nay anh ghé qua chúc Tết Thiện và em một lát thôi.

Trưa rồi, anh phải về đây, hôm khác rảnh rỗi anh lại đến chơi.
Có lẽ không muốn phá vỡ không gian riêng tư giữa tôi và Thiện nên anh Phú mới đến trong chớp nhoáng đã định rời đi.

Anh ấy còn quay sang hỏi chị Yến:
– Yến, em cũng về luôn chứ nhỉ?
– Dạ?
Chị Yến dường như chưa muốn về, nhưng câu hỏi của anh Phú mang theo hàm ý nhắc nhở nên chị ấy ngượng nghịu mãi mới chào tạm biệt Thiện.

Mà khi ấy tôi nghĩ, khách đến nhà chơi vừa hay tôi nấu ăn xong, nếu mình không mời họ ở lại dùng bữa thì hơi thiếu thân thiện nên đã buột miệng bảo:
– Hay anh chị ở lại ăn trưa cùng em và anh Thiện đi ạ.

Nay em nấu lẩu, mọi người ăn chung cho vui.
Lời vừa nói ra, hai người họ liền đảo mắt quan sát sắc mặt Thiện, thấy anh không có ý tán thành hay phản đối, anh Phú cười cười nói:
– Để khi khác em nhé.
Đã có ý mời khách thì không thể qua loa, vậy nên tôi rất nhiệt tình mời mọc.

Nếu anh Phú hăng hái khước từ thì chị Yến lại lưỡng lự như muốn ở lại, sau cùng Thiện lên tiếng:
– Cùng ăn đi.
Một câu nói ngắn gọn đã thay đổi ý định ban đầu của anh Phú.

Mọi người vui vẻ bày biện bàn ăn, riêng chỉ có Thiện biểu cảm vô cùng thờ ơ.

Vẫn biết Thiện không thích nói nhiều trong lúc dùng bữa, nhưng hôm nay nhà có khách, ít nhiều anh cũng nên đối đáp với người ta vài câu.

Đằng này dù là anh Phú hay chị Yến chủ động khơi chuyện thì Thiện vẫn rất lãnh đạm, nếu bắt buộc phải trả lời, anh chỉ “ừ” một tiếng đầy xa cách.

Không những thế anh còn bóc tôm cho tôi, cứ hễ đồ ăn trong nồi chín là Thiện gắp bỏ vào bát tôi và bát anh, thành ra hai người kia chẳng ăn được mấy, làm tôi ngại không thôi.
Kết thúc bữa trưa đầy bất ổn, trong lúc tôi và chị Yến đang dọn dẹp, bỗng chị ấy bảo:
– An Như, em biết không, nếu em không nói cho chị biết em là em họ anh Thiện, không khéo chị còn tưởng em là người yêu anh ấy đấy.
– Dạ?
Tôi thoáng chột dạ, không hiểu sao chị Yến lại nói vậy.

Thấy tôi trố mắt nhìn, chị ấy mỉm cười nói:
– Anh Thiện nhà em đối với người ngoài lúc nào cũng lạnh nhạt nhưng với người nhà hẳn là luôn quan tâm hết mực nhỉ?
– À… Vâng.

Tôi ấp úng đáp cho có.

Vì những năm nay, kể từ ngày bác Linh mất, Thiện trở thành một người khá lạnh lùng, trái ngược hoàn toàn với anh của ngày gia đình chưa gặp biến cố.

Hiện tại đối với tôi, anh cũng lúc nóng lúc lạnh, khó mà nắm bắt.
Chẳng hiểu sao tôi cứ có linh cảm chị Yến rất để tâm đến Thiện.

Và đúng thế thật, chị ấy không che giấu lòng mình mà bày tỏ tôi nghe:
– Thật ra nhà chị cũng có công ty riêng, bố mẹ đều muốn chị về đó giúp bố quản lý công ty nhưng chị đã xin vào T – group.
– Vì sao ạ?
Hôm Hùng tiết lộ cho tôi biết thân phận của chị Yến, tôi cũng từng thắc mắc tại sao nhà chị Yến có công ty mà chị ấy lại xin vào một Tập đoàn khác làm việc.

Cứ ngỡ chị ấy sẽ trả lời rằng bản thân muốn tự lập, không thích phụ thuộc vào gia đình hay bị bố mẹ gò bó… Nhưng rồi câu trả lời của chị Yến hoàn toàn khác với tôi suy đoán:
– Vì chị rất ngưỡng mộ anh Thiện.

Chị thích anh ấy, muốn được làm việc chung với anh ấy, muốn thấy anh ấy mỗi ngày.
Khi nghe những lời này, trong tôi liền xuất hiện một cảm giác cực kỳ khó chịu.

Rõ ràng tôi chẳng là gì của Thiện nhưng lại ghen tuông và rất rất không vui khi nghe người khác nói thích anh.

Ngoặt nỗi bản thân không có tư cách để ghen, không có tư cách cấm cô gái khác có tình cảm với anh, càng không được phép bộc lộ cảm xúc.

Ngoài mặt vẫn phải cố tỏ ra bình thường dù trong lòng đang cuộn trào cả lên.
Chị Yến nói tiếp:
– Em là em họ anh Thiện, chắc hiểu anh ấy là người thế nào nhỉ? Anh họ của em không những tài giỏi, đẹp trai mà còn có sức hút cực lớn đấy.
Tự nhiên tôi có chút hối hận khi giữ chị Yến ở lại, để rồi phải nghe chị ấy bộc bạch sự mến mộ dành cho Thiện.

Tôi không biết nói gì hơn, chỉ gượng gạo cười rồi đáp:
– Vâng.

Anh Thiện đúng là rất ưu tú.
– Em thấy chị và anh ấy hợp nhau không?
Xét về ngoại hình và gia thế, chắc hẳn có rất nhiều người nói họ rất xứng đôi, và tôi… cũng từng có ý nghĩ đó.

Nhưng tôi sẽ không thừa nhận mà bảo:
– Em không phải anh Thiện nên không rõ với anh ấy, chị có hợp không nữa.

Chị cũng biết đấy, hai người hợp nhau hay không còn phụ thuộc rất nhiều vào tính cách cả hai có hòa hợp.
– Trong công ty mọi người đều bảo anh chị rất xứng đôi.

Về tính cách, chị thấy bọn chị cũng rất hợp.

Quan trọng chị thích Thiện, chị sẵn sàng làm tất cả để trở thành người phù hợp với anh ấy nhất, dẫu có phải thay đổi bản thân theo ý Thiện chị cũng tình nguyện.
Một cô gái xinh đẹp, có điều kiện tốt như chị Yến thiếu gì đàn ông ưu tú theo đuổi.

Những lời chị Yến nói như đang ngầm ám chỉ tôi biết chị ấy muốn làm người yêu Thiện, sẵn sàng vì tình yêu với anh mà thay đổi con người mình.
Có lẽ phụ nữ ai cũng vậy, vì người mình yêu mà không màng bản thân hy sinh những gì, cũng chẳng quan tâm người ấy có thích mình, có chấp nhận tình cảm đó, có đáp lại mình hay không.
Chị Yến lau khô tay đang ướt của mình vào khăn giấy, nói:
– Chị em mình cũng xem như đồng môn, em giúp chị theo đuổi anh Thiện được chứ?
– Em…
Tôi có điên đâu mà giúp cô gái khác theo đuổi người đàn ông mình yêu.

Tôi cũng đang yêu Thiện đây, làm sao có thể không đau lòng, không ghen tị khi anh yêu người khác.

Nhưng nếu một ngày nào đó anh không cần tôi ở cạnh nữa, anh có người trong lòng thì tôi sẽ gắng gượng vượt qua tổn thương, vùi sâu tình cảm xuống tận đáy lòng, ngậm ngùi chúc phúc anh bên người ấy.

Chuyện tình cảm của Thiện, anh thích ai, muốn ai làm bạn gái anh, tôi không can thiệp và cũng không có quyền can thiệp.
Khi tôi đang không biết phải trả lời lại sao thì may mắn có tiếng anh Phú cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi:
– Yến! Về thôi em.

Về cho Sếp và An Như nghỉ trưa.

Chúng ta làm phiền hai người họ vậy đủ rồi.
– Ơ… Chúng ta vừa ăn xong đã về rồi á?
– Không lẽ em muốn ngủ lại đây đến chiều? Như thế mất lịch sự lắm nhé Yến.
Anh Phú đã nói thế, mà Thiện cũng đứng ngay gần đó, chị Yến dẫu chưa muốn về vẫn phải đồng ý, chào tạm biệt tôi và Thiện xong thì cùng anh Phú ra về..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương