Mối Tình Đầu
-
Chương 7
Tác giả: Lâu Vũ Tình
Dịch : Nguyễn Vũ Oanh
Phạm Như Thâm nhìn nam nhân đứng ngoài cửa, ánh mắt lạnh nhạt, không nói một câu.
“Đây là…… Như Tranh……” Tất Sinh hiện tại cảm nhận được, cảm giác lo lắng hồi hộp khi đi lần đầu gặp gia đình bạn gái so với việc bị táo bón quả thực cũng chẳng khác là mấy. Chẳng qua chỉ khác ở chỗ: một đằng là “nói không nên lời” còn một đằng thì “rặn mãi không ra”^^!.
“Có việc gì sao?”
Hà Tất Sinh có là đầu đất chăng nữa, cũng cảm giác được rằng mình không được hoan nghênh.
“À….. Tôi là bạn của Như Tranh.”
Rốt cục cũng không thể nói: “Đại gia ta đã đích thân tới đây, kêu cô ấy mau mau ra đây xin lỗi, ta sẽ đại nhân đại lượng mà tha thứ”.
Như Thâm dường như đang suy xét điều gì, một lúc lâu sau mới lùi lại mở cửa.
“Vào đi, chúng ta nói chuyện.”
“Vâng”. Anh đi vào trong phòng, ngồi xuống với một tư thế cực kì nghiêm trang đúng mực. Anh vẫn nhớ, cha mẹ Như Tranh đều không còn, có câu “huynh trưởng như cha”, bản thân cũng không dám làm càn, trước tiên cứ nịnh bợ một chút cũng chẳng có gì sai. “Anh cả à!”
Phạm Như Thâm đưa chén nước cho Tất Sinh, lừ mắt một cái: “Tôi là anh thứ hai của Như Tranh.”
Nhìn qua diện mạo cũng đủ để Như Thâm phán đoán được, đối phương chắc canh nhiều tuổi hơn mình, hẳn da mặt anh phải dày ngang tường gạch mới có thể kêu mình bằng “anh”.
“……” Ánh mắt lạnh lùng kia làm cho Sinh càng cảm nhận được bản thân không được hoan nghênh biết nhường nào.
“Xin hỏi, một tuần trước, anh có việc gì bận mà tới một tuần sau mới xuất hiện?
“…… Anh muốn nghe lời nói thật sao?”
“Đương nhiên.” Sau cuộc tranh chấp với Nhạc San San, Như Thâm đã suy nghĩ rất lâu, vô ý nhìn vào lịch sử tin ngắn còn lưu lại trong di động của em gái. Cái tên Hà Tất Sinh này mỗi ngày đều nanh tin cho Như Tranh. Anh lần lượt xem từng tin nanh một, sau đó quan sát cái bộ mặt thoạt nhìn có vẻ ngớ ngẩn mà lại rất chân thành kia, rồi lại nghĩ tới cái cách mà Sinh đã đối đãi với Như Tranh…… Vì một chút do dự mà vừa rồi anh đã để cho Sinh vào nhà, nhưng chỉ cần để anh phát hiện ra đối phương có một câu không thành khẩn, anh sẽ không ngần ngại mà cắt đứt mối quan hệ của Tất Sinh với Tranh Tranh nhà anh.
“Là tôi đang đợi Như Tranh chủ động gọi điện thoại tới.” Thốt ra những lời ấy, chính Tất Sinh cũng cảm thấy thẹn.
“Em gái tôi không gọi điện thoại, nhưng lại đợi cậu tới ba ngày ở công viên, tôi phát hiện ra mới không cho đi nữa.”
“Huh?” Hà Tất Sinh lại càng ngạc nhiên hơn nữa. “Nhưng chúng tôi đang cãi nhau mà!” Anh đã nói rất rõ ràng với cô rằng anh rất tức giận, việc cô nên làm là nhanh nhanh gọi điện thoại xin lỗi một câu, chứ không phải tới công viên chờ đợi, có kẻ ngốc nào lại ngu ngơ tới độ hẹn hò với người yêu ngay trong khi hai bên đang chiến tranh lạnh?
Có đấy! Kẻ ngốc đó chính là Phạm Như Tranh.
Tất Sinh thấy nản quá, lấy tay che mặt thở dài. “Chắc cô ấy căn bản không có ý muốn trêu chọc tôi, mọi việc hoàn toàn ngoài ý muốn!” Đã như vậy anh còn giận sao được?
“Tranh Tranh nhà tôi có trêu chọc cậu sao?” Vừa khéo léo lại biết nghe lời như Tranh Tranh cũng có bản lĩnh đem lấy kẻ khác làm trò đùa?
“Như Tranh có thể nói chuyện, vậy mà lại lừa tôi tận hai tháng, hại tôi giống kẻ ngu ngốc len lén học ngôn ngữ cử chỉ bẳng tay, nếu là anh anh có tức hay không?” Hoàn toàn đã quên đối phương là anh ruột của bạn gái, Tất Sinh cực kì bất mãn mà kể tội người yêu, tranh thủ sự đồng tình của đối phương.
“Vậy cậu không biết Như Tranh có thể nói chuyện?”
“Cô ấy cho tới giờ chưa một lần mở miệng! Tôi còn liều mạng an ủi cô ấy nói không sao đâu, kết quả là cô ấy hai tháng chẳng nói tiếng nào!”
“Cho nên cậu tức giận?” Thực lòng, nếu đổi lại là anh, thì anh cũng sẽ cảm thấy mình bị đùa giỡn.
“Cũng đáng giận thật…… ít nhất cô ấy cũng phải có lời xin lỗi, tôi mới có thể bớt giận được! Những điều cần nói đều nói cả rồi, việc này liên quan mật thiết tới sĩ diện của một nam tử hán!”
Tốt, mọi chuyện giờ đã rõ ràng .
Phạm Như Thâm nhận được câu trả lời của Tất Sinh, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
Nói trắng ra, mọi chuyện chỉ là sự giận dỗi ấu trĩ của cặp tình nhân lúc mới yêu, lúc yêu nhau thì đôi nào chẳng vậy. Có điều anh lại phản ứng quá độ…
Bởi vì đã sớm có thành kiến, trước giờ anh chưa từng thực sự tin tưởng Tất Sinh, cho nên trong mọi tình huống đều cư xử theo hướng đó, trên thực tế, Tất Sinh chưa chắc sẽ rút lui, cũng chưa chắc không thể gánh vác trách nhiệm. Liệu có thể nghĩ như vậy mà lại tin tưởng anh một lần không nhỉ? Nam nhân này, nghĩ rằng Như Tranh không thể nói chuyện, nên tự nguyện vì Như Tranh học ngôn ngữ cử chỉ bằng tay. Nam nhân này, một mực muốn Như Tranh phải xin lỗi trước, nhưng giận dỗi chưa tới một tuần, không cần Tranh Tranh phải gọi điện, không cần Tranh Tranh phải xin lỗi, còn vứt bỏ cả sĩ diện đàn ông, tự mình tìm đến gặp Tranh Tranh.
Nam nhân này, có lẽ đáng để anh tin tưởng.
Vì thế Như Thâm hỏi:
“Cậu, đối với Như Tranh, hiểu biết được đến đâu?
“A…?” Không rõ những lời này của đối phương là có dụng ý gì, Tất Sinh không dám tùy tiện tiếp lời.
“Cậu vẫn còn chưa hiểu rõ Tranh Tranh nhà chúng tôi, ngay cả chuyện em gái tôi có thể nói chuyện hay không cũng không rõ, nên mới gây nên hiểu lầm lần này, không phải sao? Thực tình, cậu còn chưa hiểu rõ bản thân phải gánh vác những gì, đã vội vàng bước vào cuộc sống của nó, nếu như cậu đã hoàn toàn hiểu rõ Tranh Tranh, thì sự việc ngày hôm nay sẽ không xảy ra.
“Vậy… anh trách tôi là vì lí do này sao? Tôi, vẫn còn chưa đủ hiểu em ấy. Nhưng chỉ cần cho tôi thời gian…”
“Cậu không cần lo lắng, tôi chẳng có ý trách cứ gì cậu, chỉ là tôi muốn biết quyết tâm của cậu tới đâu, điều này rất quan trọng.”
“Không hiểu thì bỏ thời gian ra tìm hiểu, đường đường một trang nam tử, có gì phải sợ ? Vì người con gái mình yêu, chẳng có gì đáng sợ!”
Xem ra Tất Sinh thật sự tin tưởng vào bản lĩnh nam nhi của mình, Phạm Như Thâm ho khẽ, nhịn cười: “Tôi nghĩ, cậu đợi mãi không thấy điện thoại của Tranh Tranh, căn bản là vì nó không nghĩ tới việc phải gọi, cho dù cậu đã thể hiện rất rõ ràng sự tức giận của mình, nhưng Tranh Tranh cũng chỉ là “biết” vậy, chứ không cách nào “cảm thụ” được, cũng chẳng hề biết rằng sự tức giận của cậu sẽ còn kéo dài, nên ngày hôm sau đương nhiên vẫn tới công viên đợi cậu, càng không biết rằng cậu đang hờn dỗi, đợi mãi không thấy cậu cũng chỉ biết thất vọng, buồn bực. Nói cách khác, chiến tranh lạnh với Tranh Tranh nhà chúng tôi là hoàn toàn vô dụng”.
Tốt quá! Tranh Tranh sau một đêm đã tha thứ cho anh ngay. Quả thật rất biết phát huy truyền thống tốt đẹp không hay để bụng của người Trung Quốc (please>”
Dịch : Nguyễn Vũ Oanh
Phạm Như Thâm nhìn nam nhân đứng ngoài cửa, ánh mắt lạnh nhạt, không nói một câu.
“Đây là…… Như Tranh……” Tất Sinh hiện tại cảm nhận được, cảm giác lo lắng hồi hộp khi đi lần đầu gặp gia đình bạn gái so với việc bị táo bón quả thực cũng chẳng khác là mấy. Chẳng qua chỉ khác ở chỗ: một đằng là “nói không nên lời” còn một đằng thì “rặn mãi không ra”^^!.
“Có việc gì sao?”
Hà Tất Sinh có là đầu đất chăng nữa, cũng cảm giác được rằng mình không được hoan nghênh.
“À….. Tôi là bạn của Như Tranh.”
Rốt cục cũng không thể nói: “Đại gia ta đã đích thân tới đây, kêu cô ấy mau mau ra đây xin lỗi, ta sẽ đại nhân đại lượng mà tha thứ”.
Như Thâm dường như đang suy xét điều gì, một lúc lâu sau mới lùi lại mở cửa.
“Vào đi, chúng ta nói chuyện.”
“Vâng”. Anh đi vào trong phòng, ngồi xuống với một tư thế cực kì nghiêm trang đúng mực. Anh vẫn nhớ, cha mẹ Như Tranh đều không còn, có câu “huynh trưởng như cha”, bản thân cũng không dám làm càn, trước tiên cứ nịnh bợ một chút cũng chẳng có gì sai. “Anh cả à!”
Phạm Như Thâm đưa chén nước cho Tất Sinh, lừ mắt một cái: “Tôi là anh thứ hai của Như Tranh.”
Nhìn qua diện mạo cũng đủ để Như Thâm phán đoán được, đối phương chắc canh nhiều tuổi hơn mình, hẳn da mặt anh phải dày ngang tường gạch mới có thể kêu mình bằng “anh”.
“……” Ánh mắt lạnh lùng kia làm cho Sinh càng cảm nhận được bản thân không được hoan nghênh biết nhường nào.
“Xin hỏi, một tuần trước, anh có việc gì bận mà tới một tuần sau mới xuất hiện?
“…… Anh muốn nghe lời nói thật sao?”
“Đương nhiên.” Sau cuộc tranh chấp với Nhạc San San, Như Thâm đã suy nghĩ rất lâu, vô ý nhìn vào lịch sử tin ngắn còn lưu lại trong di động của em gái. Cái tên Hà Tất Sinh này mỗi ngày đều nanh tin cho Như Tranh. Anh lần lượt xem từng tin nanh một, sau đó quan sát cái bộ mặt thoạt nhìn có vẻ ngớ ngẩn mà lại rất chân thành kia, rồi lại nghĩ tới cái cách mà Sinh đã đối đãi với Như Tranh…… Vì một chút do dự mà vừa rồi anh đã để cho Sinh vào nhà, nhưng chỉ cần để anh phát hiện ra đối phương có một câu không thành khẩn, anh sẽ không ngần ngại mà cắt đứt mối quan hệ của Tất Sinh với Tranh Tranh nhà anh.
“Là tôi đang đợi Như Tranh chủ động gọi điện thoại tới.” Thốt ra những lời ấy, chính Tất Sinh cũng cảm thấy thẹn.
“Em gái tôi không gọi điện thoại, nhưng lại đợi cậu tới ba ngày ở công viên, tôi phát hiện ra mới không cho đi nữa.”
“Huh?” Hà Tất Sinh lại càng ngạc nhiên hơn nữa. “Nhưng chúng tôi đang cãi nhau mà!” Anh đã nói rất rõ ràng với cô rằng anh rất tức giận, việc cô nên làm là nhanh nhanh gọi điện thoại xin lỗi một câu, chứ không phải tới công viên chờ đợi, có kẻ ngốc nào lại ngu ngơ tới độ hẹn hò với người yêu ngay trong khi hai bên đang chiến tranh lạnh?
Có đấy! Kẻ ngốc đó chính là Phạm Như Tranh.
Tất Sinh thấy nản quá, lấy tay che mặt thở dài. “Chắc cô ấy căn bản không có ý muốn trêu chọc tôi, mọi việc hoàn toàn ngoài ý muốn!” Đã như vậy anh còn giận sao được?
“Tranh Tranh nhà tôi có trêu chọc cậu sao?” Vừa khéo léo lại biết nghe lời như Tranh Tranh cũng có bản lĩnh đem lấy kẻ khác làm trò đùa?
“Như Tranh có thể nói chuyện, vậy mà lại lừa tôi tận hai tháng, hại tôi giống kẻ ngu ngốc len lén học ngôn ngữ cử chỉ bẳng tay, nếu là anh anh có tức hay không?” Hoàn toàn đã quên đối phương là anh ruột của bạn gái, Tất Sinh cực kì bất mãn mà kể tội người yêu, tranh thủ sự đồng tình của đối phương.
“Vậy cậu không biết Như Tranh có thể nói chuyện?”
“Cô ấy cho tới giờ chưa một lần mở miệng! Tôi còn liều mạng an ủi cô ấy nói không sao đâu, kết quả là cô ấy hai tháng chẳng nói tiếng nào!”
“Cho nên cậu tức giận?” Thực lòng, nếu đổi lại là anh, thì anh cũng sẽ cảm thấy mình bị đùa giỡn.
“Cũng đáng giận thật…… ít nhất cô ấy cũng phải có lời xin lỗi, tôi mới có thể bớt giận được! Những điều cần nói đều nói cả rồi, việc này liên quan mật thiết tới sĩ diện của một nam tử hán!”
Tốt, mọi chuyện giờ đã rõ ràng .
Phạm Như Thâm nhận được câu trả lời của Tất Sinh, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
Nói trắng ra, mọi chuyện chỉ là sự giận dỗi ấu trĩ của cặp tình nhân lúc mới yêu, lúc yêu nhau thì đôi nào chẳng vậy. Có điều anh lại phản ứng quá độ…
Bởi vì đã sớm có thành kiến, trước giờ anh chưa từng thực sự tin tưởng Tất Sinh, cho nên trong mọi tình huống đều cư xử theo hướng đó, trên thực tế, Tất Sinh chưa chắc sẽ rút lui, cũng chưa chắc không thể gánh vác trách nhiệm. Liệu có thể nghĩ như vậy mà lại tin tưởng anh một lần không nhỉ? Nam nhân này, nghĩ rằng Như Tranh không thể nói chuyện, nên tự nguyện vì Như Tranh học ngôn ngữ cử chỉ bằng tay. Nam nhân này, một mực muốn Như Tranh phải xin lỗi trước, nhưng giận dỗi chưa tới một tuần, không cần Tranh Tranh phải gọi điện, không cần Tranh Tranh phải xin lỗi, còn vứt bỏ cả sĩ diện đàn ông, tự mình tìm đến gặp Tranh Tranh.
Nam nhân này, có lẽ đáng để anh tin tưởng.
Vì thế Như Thâm hỏi:
“Cậu, đối với Như Tranh, hiểu biết được đến đâu?
“A…?” Không rõ những lời này của đối phương là có dụng ý gì, Tất Sinh không dám tùy tiện tiếp lời.
“Cậu vẫn còn chưa hiểu rõ Tranh Tranh nhà chúng tôi, ngay cả chuyện em gái tôi có thể nói chuyện hay không cũng không rõ, nên mới gây nên hiểu lầm lần này, không phải sao? Thực tình, cậu còn chưa hiểu rõ bản thân phải gánh vác những gì, đã vội vàng bước vào cuộc sống của nó, nếu như cậu đã hoàn toàn hiểu rõ Tranh Tranh, thì sự việc ngày hôm nay sẽ không xảy ra.
“Vậy… anh trách tôi là vì lí do này sao? Tôi, vẫn còn chưa đủ hiểu em ấy. Nhưng chỉ cần cho tôi thời gian…”
“Cậu không cần lo lắng, tôi chẳng có ý trách cứ gì cậu, chỉ là tôi muốn biết quyết tâm của cậu tới đâu, điều này rất quan trọng.”
“Không hiểu thì bỏ thời gian ra tìm hiểu, đường đường một trang nam tử, có gì phải sợ ? Vì người con gái mình yêu, chẳng có gì đáng sợ!”
Xem ra Tất Sinh thật sự tin tưởng vào bản lĩnh nam nhi của mình, Phạm Như Thâm ho khẽ, nhịn cười: “Tôi nghĩ, cậu đợi mãi không thấy điện thoại của Tranh Tranh, căn bản là vì nó không nghĩ tới việc phải gọi, cho dù cậu đã thể hiện rất rõ ràng sự tức giận của mình, nhưng Tranh Tranh cũng chỉ là “biết” vậy, chứ không cách nào “cảm thụ” được, cũng chẳng hề biết rằng sự tức giận của cậu sẽ còn kéo dài, nên ngày hôm sau đương nhiên vẫn tới công viên đợi cậu, càng không biết rằng cậu đang hờn dỗi, đợi mãi không thấy cậu cũng chỉ biết thất vọng, buồn bực. Nói cách khác, chiến tranh lạnh với Tranh Tranh nhà chúng tôi là hoàn toàn vô dụng”.
Tốt quá! Tranh Tranh sau một đêm đã tha thứ cho anh ngay. Quả thật rất biết phát huy truyền thống tốt đẹp không hay để bụng của người Trung Quốc (please>”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook