Biên tập: Mộ Vũ
Giữa trưa, ba người qua ăn cháo ở quán đối diện tiệm bánh.
Ở quán này bát đựng cháo rất to và sâu, cháo trong bát rất nhiều. Thịt cũng to từng miếng, nhưng thái rất mỏng, thịt nấu vừa mềm vừa ngon, cháo được ninh nhừ vừa ăn.
Gắp một miếng thịt chấm với xì dầu ăn cùng cháo, ngon đến nỗi khiến người ta muốn nuốt luôn cả lưỡi.
Cháo vừa nấu xong được bưng lên, Quan Tử Ngọ ăn hơi vội, lập tức lưỡi bị bỏng, đành phải nước mắt lưng tròng há miệng ra, vươn đầu lưỡi hít chút không khí, giống hệt chú cún nhỏ.
Nhìn bộ dáng ứa nước mắt của cậu nhóc, Quan Tử Sơn nhịn không được mỉm cười, loại cháo thịt này đều được hầm bằng niêu đất, lúc mới bưng lên cực kỳ nóng. Anh nhớ hồi trung học lần đầu tiên ăn cháo thịt với Đinh Nãi Xuyên, lúc đó hai người đều đói đến đòi mạng, lại bị mùi cháo thịt hấp dẫn con sâu đói trong bụng, nóng vội muốn ăn.
Kết quả cả hai đều bị phỏng miệng, chỉ đành nắm tay mắt đẫm nước nhìn nhau không nói được câu gì.
Quan Tử Sơn hồi phục tinh thần, vô thức nhìn Đinh Nãi Xuyên ở phía đối diện, lại đúng lúc tầm mắt cậu cũng đang nhìn sang.
Ánh mắt hai người giống như vượt qua không gian và thời gian, xuyên qua hồi ức phủ bụi mờ trở về giây phút đối mặt với nhau lúc đó. Đôi mắt đen như mực của Đinh Nãi Xuyên sâu thẳm tựa vực sâu không đáy, thậm chí khiến Quan Tử Sơn xuất hiện ảo giác ánh mắt của cậu nhìn tới thẳng đáy lòng anh.
Trái tim anh khẽ run lên, cúi đầu giả vờ chăm chú ăn cháo, bởi vì quá bối rối, anh múc một thìa cháo to, thậm chí quên mất thổi nguội mà đút thẳng vào miệng mình…. Sau đó anh lập tức bị bỏng đầu lưỡi.
Phong thủy luân chuyển, Quan Tử Ngọ mới bị anh cười nhạo xong lập tức phì cười nhìn Quan Tử Sơn hai mắt ướt nước bị phỏng giống mình, lộ ra vẻ mặt hả hê.
Quan Tử Sơn “……”
Còn vui vẻ làm anh em được nữa không???
Chỉ một lúc sau, ngoài trời chợt đổ cơn mưa.
Lúc đầu chỉ là mưa nhẹ lác đác, chớp mắt sau đã biến thành mưa to tầm tã.
Quan Tử Sơn nhìn ra ngoài, chỉ thấy ngoài kia là một màn mưa trắng xóa, ngoài cửa tiệm hai bên đường đều là người đi đường trú mưa.
“Dự báo thời tiết rõ ràng nói hôm nay trời nắng mà.” Quan Tử Sơn nghe được có người đi đường oán giận nói to.
“Dự báo thời tiết mà đúng mới lạ ấy! Quên đi, cứ coi như xui xẻo!” Một người cười tự giễu.
Cho đến tận khi ba người ăn cháo xong, mưa lớn bên ngoài vẫn không ngớt, càng ngày càng nhiều người trú mưa tràn vào trong quán cơm, vốn không gian không lớn cũng bị đám người chen lấn đến không thở nổi, ba người bất đắc dĩ, chỉ có thể xuyên qua màn mưa chạy về tiệm bánh.
Tuy quán cơm ở cùng một con phố với tiệm bánh nhưng khi bất chấp mưa chạy về thì cả ba đều ướt từ chân đến đầu, cả người chảy nước tong tong, hơn nữa thời tiết lại lạnh, gió lạnh thổi qua khiến toàn thân run rẩy không ngừng.
Bên ngoài mưa vẫn đang rơi, không biết đến bao giờ mới có thể tạnh.
Quan Tử Sơn nhìn Quan Tử Ngọ và Đinh Nãi Xuyên giống như vừa từ trong hồ nước bước lên, thở dài “Hai người đi theo tôi lên thay quần áo ra.”
Đinh Nãi Xuyên cười khẽ lắc đầu “Tôi chạy về luôn đây, nơi này không xa ký túc lắm.”
“Cậu còn đang bị viêm dạ dày, muốn bị cảm nữa hay sao?” Quan Tử Sơn không để ý đến việc thật ra Đinh Nãi Xuyên muốn lắm mà còn vờ từ chối, xoay người dẫn hai người lên trên tầng.
Tiểu Kiều ở một bên lập tức lộ ra vẻ mặt bà tám, nhưng bị gương mặt không chút đổi sắc của Quan Tử Sơn nhìn qua, liền cúi đầu không để ý bên ngoài nữa.
Sau khi lên tầng, trước hết anh tìm một bộ quần áo cho Quan Tử Ngọ, để cậu nhóc vào phòng tắm thay đồ, lại xoay người tìm một bộ cho Đinh Nãi Xuyên, tìm đi tìm lại khiến anh phát sầu.
Kiếm ra một bộ vừa người cho Quan Tử Ngọ rất dễ dàng, bởi vì cậu nhóc còn lùn hơn anh, nhưng tìm bộ vừa người với Đinh Nãi Xuyên thì không dễ chút nào, cậu cao hơn anh nửa cái đầu, chân dài tay dài, không biết phải làm sao.
Quan Tử Sơn vô thức nhìn qua Đinh Nãi Xuyên, chỉ thấy cậu đứng im sau lưng anh, tóc bị ướt rũ hết xuống, có cả nước mưa chảy từng giọt trên sợi tóc. Gò má của cậu cũng có bọt nước chảy qua, thành dòng chảy qua cái cằm duyên dáng rơi xuống từng giọt.
Ánh mặt cậu bình tĩnh nhìn theo bóng dáng của Quan Tử Sơn.
Bởi vì ngày nào anh cũng ở trong tiệm cho nên mặc không nhiều, hôm nay anh chỉ mặc một chiếc áo khoác bên ngoài, một cái sơ mi dài tay, áo khoác ướt đẫm đã bị anh cởi ra ném xuống sàn nhà, chỉ còn lại một cái sơ mi trên người, lúc này đang dán sát vào lưng anh, phác thảo đường cong thắt lưng gợi cảm thon dài của anh.
Dáng lưng của Quan Tử Sơn rất đẹp, không phải độ cong hoàn mỹ của phụ nữ, mà loại hình gầy gọn gàng, là kiểu hình đàn ông gợi cảm.
Khi Quan Tử Sơn còn là thiếu niên, nơi thắt lưng cũng tinh tế như vậy… So với hồi trung học, anh bây giờ rốt cuộc đã hoàn toàn trưởng thành hơn, là một người đàn ông.
Nhìn từ thắt lưng xuống, là cặp mông vểnh và…..
Ánh mắt của Đinh Nãi Xuyên dần dần tối lại…
Cuối cùng Quan Tử Sơn cũng tìm được một bộ đồ thể thao khá rộng với mình từ trong tủ, quay người đang muốn đưa cho Đinh Nãi Xuyên, lại nghe thấy cậu thở gấp gáp, sắc mặt cũng dần dần đỏ lên.
Quan Tử Sơn khựng lại một chút “Cậu thật sự bị cảm rồi?” Cảm cúm đến nhanh như thế sao?
Đinh Nãi Xuyên rũ hàng mi xuống, nhận lấy quần áo anh đưa, không nói lời nào.
Trong không gian nhỏ hẹp này, im lặng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng hít thở của nhau, Đinh Nãi Xuyên cầm lấy bộ đồ thể thao, xoay người sang nơi khác bắt đầu cởi quần áo.
Quan Tử Sơn suýt chút nữa bị sặc khi thấy cậu đứng trước mặt anh làm hành động cởi đồ, nhưng rất nhanh sau ánh mắt của anh bị động tác của cậu hấp dẫn.
Đinh Nãi Xuyên duỗi cánh tay dài cởi quần áo ra, lộ ra thân hình thon dài mà không chút yếu ớt của cậu, cơ bắp tự nhiên không quá khoa trương, làn da ở sau lưng vì nhiều năm không thấy ánh nắng mặt trời mà thiên về trắng, nhìn từ thắt lưng xuống là cặp mông được một cái quần lót màu đen bao phủ, xuống thêm chút nữa là đôi chân dài thẳng.
Ngay khi Quan Tử Sơn đang tiếc nuối vì phong cảnh bị cái quần đen kia che khuất, thì thấy cậu quay người một cái, vươn tay cởi nốt chiếc quần vướng víu kia ra.
Quan Tử Sơn “……”
Quần lót màu đen bị chủ nhân của nó tiện tay ném xuống sàn nhà, Quan Tử Sơn không có cách nào khống chế ánh mắt của mình không dán trên người Đinh Nãi Xuyên, chỉ có thể mạnh mẽ quay người lại tiếp tục tìm kiếm trong tủ.
Nhưng lúc này, cửa phòng tắm cạch một tiếng bật mở.
Quan Tử Ngọ thay quần áo xong xuôi bốn mắt nhìn nhau thẳng vào Đinh Nãi Xuyên vừa cởi quần lót ra, ánh mắt của cậu nhóc tự động nhìn thấp xuống một chút, nhất thời trợn mắt há mồm.
Giữa trưa, ba người qua ăn cháo ở quán đối diện tiệm bánh.
Ở quán này bát đựng cháo rất to và sâu, cháo trong bát rất nhiều. Thịt cũng to từng miếng, nhưng thái rất mỏng, thịt nấu vừa mềm vừa ngon, cháo được ninh nhừ vừa ăn.
Gắp một miếng thịt chấm với xì dầu ăn cùng cháo, ngon đến nỗi khiến người ta muốn nuốt luôn cả lưỡi.
Cháo vừa nấu xong được bưng lên, Quan Tử Ngọ ăn hơi vội, lập tức lưỡi bị bỏng, đành phải nước mắt lưng tròng há miệng ra, vươn đầu lưỡi hít chút không khí, giống hệt chú cún nhỏ.
Nhìn bộ dáng ứa nước mắt của cậu nhóc, Quan Tử Sơn nhịn không được mỉm cười, loại cháo thịt này đều được hầm bằng niêu đất, lúc mới bưng lên cực kỳ nóng. Anh nhớ hồi trung học lần đầu tiên ăn cháo thịt với Đinh Nãi Xuyên, lúc đó hai người đều đói đến đòi mạng, lại bị mùi cháo thịt hấp dẫn con sâu đói trong bụng, nóng vội muốn ăn.
Kết quả cả hai đều bị phỏng miệng, chỉ đành nắm tay mắt đẫm nước nhìn nhau không nói được câu gì.
Quan Tử Sơn hồi phục tinh thần, vô thức nhìn Đinh Nãi Xuyên ở phía đối diện, lại đúng lúc tầm mắt cậu cũng đang nhìn sang.
Ánh mắt hai người giống như vượt qua không gian và thời gian, xuyên qua hồi ức phủ bụi mờ trở về giây phút đối mặt với nhau lúc đó. Đôi mắt đen như mực của Đinh Nãi Xuyên sâu thẳm tựa vực sâu không đáy, thậm chí khiến Quan Tử Sơn xuất hiện ảo giác ánh mắt của cậu nhìn tới thẳng đáy lòng anh.
Trái tim anh khẽ run lên, cúi đầu giả vờ chăm chú ăn cháo, bởi vì quá bối rối, anh múc một thìa cháo to, thậm chí quên mất thổi nguội mà đút thẳng vào miệng mình…. Sau đó anh lập tức bị bỏng đầu lưỡi.
Phong thủy luân chuyển, Quan Tử Ngọ mới bị anh cười nhạo xong lập tức phì cười nhìn Quan Tử Sơn hai mắt ướt nước bị phỏng giống mình, lộ ra vẻ mặt hả hê.
Quan Tử Sơn “……”
Còn vui vẻ làm anh em được nữa không???
Chỉ một lúc sau, ngoài trời chợt đổ cơn mưa.
Lúc đầu chỉ là mưa nhẹ lác đác, chớp mắt sau đã biến thành mưa to tầm tã.
Quan Tử Sơn nhìn ra ngoài, chỉ thấy ngoài kia là một màn mưa trắng xóa, ngoài cửa tiệm hai bên đường đều là người đi đường trú mưa.
“Dự báo thời tiết rõ ràng nói hôm nay trời nắng mà.” Quan Tử Sơn nghe được có người đi đường oán giận nói to.
“Dự báo thời tiết mà đúng mới lạ ấy! Quên đi, cứ coi như xui xẻo!” Một người cười tự giễu.
Cho đến tận khi ba người ăn cháo xong, mưa lớn bên ngoài vẫn không ngớt, càng ngày càng nhiều người trú mưa tràn vào trong quán cơm, vốn không gian không lớn cũng bị đám người chen lấn đến không thở nổi, ba người bất đắc dĩ, chỉ có thể xuyên qua màn mưa chạy về tiệm bánh.
Tuy quán cơm ở cùng một con phố với tiệm bánh nhưng khi bất chấp mưa chạy về thì cả ba đều ướt từ chân đến đầu, cả người chảy nước tong tong, hơn nữa thời tiết lại lạnh, gió lạnh thổi qua khiến toàn thân run rẩy không ngừng.
Bên ngoài mưa vẫn đang rơi, không biết đến bao giờ mới có thể tạnh.
Quan Tử Sơn nhìn Quan Tử Ngọ và Đinh Nãi Xuyên giống như vừa từ trong hồ nước bước lên, thở dài “Hai người đi theo tôi lên thay quần áo ra.”
Đinh Nãi Xuyên cười khẽ lắc đầu “Tôi chạy về luôn đây, nơi này không xa ký túc lắm.”
“Cậu còn đang bị viêm dạ dày, muốn bị cảm nữa hay sao?” Quan Tử Sơn không để ý đến việc thật ra Đinh Nãi Xuyên muốn lắm mà còn vờ từ chối, xoay người dẫn hai người lên trên tầng.
Tiểu Kiều ở một bên lập tức lộ ra vẻ mặt bà tám, nhưng bị gương mặt không chút đổi sắc của Quan Tử Sơn nhìn qua, liền cúi đầu không để ý bên ngoài nữa.
Sau khi lên tầng, trước hết anh tìm một bộ quần áo cho Quan Tử Ngọ, để cậu nhóc vào phòng tắm thay đồ, lại xoay người tìm một bộ cho Đinh Nãi Xuyên, tìm đi tìm lại khiến anh phát sầu.
Kiếm ra một bộ vừa người cho Quan Tử Ngọ rất dễ dàng, bởi vì cậu nhóc còn lùn hơn anh, nhưng tìm bộ vừa người với Đinh Nãi Xuyên thì không dễ chút nào, cậu cao hơn anh nửa cái đầu, chân dài tay dài, không biết phải làm sao.
Quan Tử Sơn vô thức nhìn qua Đinh Nãi Xuyên, chỉ thấy cậu đứng im sau lưng anh, tóc bị ướt rũ hết xuống, có cả nước mưa chảy từng giọt trên sợi tóc. Gò má của cậu cũng có bọt nước chảy qua, thành dòng chảy qua cái cằm duyên dáng rơi xuống từng giọt.
Ánh mặt cậu bình tĩnh nhìn theo bóng dáng của Quan Tử Sơn.
Bởi vì ngày nào anh cũng ở trong tiệm cho nên mặc không nhiều, hôm nay anh chỉ mặc một chiếc áo khoác bên ngoài, một cái sơ mi dài tay, áo khoác ướt đẫm đã bị anh cởi ra ném xuống sàn nhà, chỉ còn lại một cái sơ mi trên người, lúc này đang dán sát vào lưng anh, phác thảo đường cong thắt lưng gợi cảm thon dài của anh.
Dáng lưng của Quan Tử Sơn rất đẹp, không phải độ cong hoàn mỹ của phụ nữ, mà loại hình gầy gọn gàng, là kiểu hình đàn ông gợi cảm.
Khi Quan Tử Sơn còn là thiếu niên, nơi thắt lưng cũng tinh tế như vậy… So với hồi trung học, anh bây giờ rốt cuộc đã hoàn toàn trưởng thành hơn, là một người đàn ông.
Nhìn từ thắt lưng xuống, là cặp mông vểnh và…..
Ánh mắt của Đinh Nãi Xuyên dần dần tối lại…
Cuối cùng Quan Tử Sơn cũng tìm được một bộ đồ thể thao khá rộng với mình từ trong tủ, quay người đang muốn đưa cho Đinh Nãi Xuyên, lại nghe thấy cậu thở gấp gáp, sắc mặt cũng dần dần đỏ lên.
Quan Tử Sơn khựng lại một chút “Cậu thật sự bị cảm rồi?” Cảm cúm đến nhanh như thế sao?
Đinh Nãi Xuyên rũ hàng mi xuống, nhận lấy quần áo anh đưa, không nói lời nào.
Trong không gian nhỏ hẹp này, im lặng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng hít thở của nhau, Đinh Nãi Xuyên cầm lấy bộ đồ thể thao, xoay người sang nơi khác bắt đầu cởi quần áo.
Quan Tử Sơn suýt chút nữa bị sặc khi thấy cậu đứng trước mặt anh làm hành động cởi đồ, nhưng rất nhanh sau ánh mắt của anh bị động tác của cậu hấp dẫn.
Đinh Nãi Xuyên duỗi cánh tay dài cởi quần áo ra, lộ ra thân hình thon dài mà không chút yếu ớt của cậu, cơ bắp tự nhiên không quá khoa trương, làn da ở sau lưng vì nhiều năm không thấy ánh nắng mặt trời mà thiên về trắng, nhìn từ thắt lưng xuống là cặp mông được một cái quần lót màu đen bao phủ, xuống thêm chút nữa là đôi chân dài thẳng.
Ngay khi Quan Tử Sơn đang tiếc nuối vì phong cảnh bị cái quần đen kia che khuất, thì thấy cậu quay người một cái, vươn tay cởi nốt chiếc quần vướng víu kia ra.
Quan Tử Sơn “……”
Quần lót màu đen bị chủ nhân của nó tiện tay ném xuống sàn nhà, Quan Tử Sơn không có cách nào khống chế ánh mắt của mình không dán trên người Đinh Nãi Xuyên, chỉ có thể mạnh mẽ quay người lại tiếp tục tìm kiếm trong tủ.
Nhưng lúc này, cửa phòng tắm cạch một tiếng bật mở.
Quan Tử Ngọ thay quần áo xong xuôi bốn mắt nhìn nhau thẳng vào Đinh Nãi Xuyên vừa cởi quần lót ra, ánh mắt của cậu nhóc tự động nhìn thấp xuống một chút, nhất thời trợn mắt há mồm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook