Biên tập: Mộ Vũ
Quan Tử Sơn nhìn chằm chằm vào những chiếc Tiramisu do chính tay anh làm ngây ngốc thật lâu, trong đầu đều là bóng hình của vị khách hàng vừa rời khỏi kia, anh không có cách nào nói rõ tâm tình lúc này của mình, là vui sướng khi cách biệt từ lâu cuối cùng cũng trùng phùng, hay vẫn là mất mát khi gặp lại đã trở thành người dưng?
Những cảm xúc rối ren, lộn xộn như một búi tơ quấn lại khiến suy nghĩ của anh mơ mơ hồ hồ không ngừng lại được. Anh đã từng vô số lần tưởng tượng trong đầu cảnh hai người họ gặp lại sau nhiều năm xa cách, nhưng không có một lần ảo tưởng thật sự cả hai có thể gặp lại nhau, để rồi khi chuyện xảy đến càng làm anh bất ngờ không kịp đề phòng.
Tiểu Kiều chú ý tới dáng điệu của ông chủ nhà mình hình như có vẻ kỳ lạ, nhịn không được dùng ngón tay chọc chọc sau lưng Quan Tử Sơn, khiến anh đang chìm sâu vào hồi ức phục hồi lại tinh thần, xấu hổ cười gượng hai tiếng với Tiểu Kiều.
“Ông chủ, người vừa nãy anh quen hả?” Tiểu Kiều nhíu nhíu mày, hỏi.
“Rõ ràng đến vậy sao?” Quan Tử Sơn không kìm được đưa tay sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ anh biểu hiện rất rõ ư?
Tiểu Kiều nhìn chằm chằm vào anh hồi lâu, rồi mới gật đầu “Lúc anh ta đi ra cửa, vẻ mặt của anh…”
Cô ngưng lại một chút, một lúc lâu mới uyển chuyển nói tiếp “…Giống như hơi mất mát.”
Quan Tử Sơn kéo khóe miệng lên cười một cái, anh biết vốn dĩ từ mà Tiểu Kiều muốn nói chắc chắn không uyển chuyển như vậy, có điều nếu Tiểu Kiều cho anh một bậc thang đi xuống, anh cũng không cần phải tự làm khó mình.
Vẻ mặt Tiểu Kiều muốn nói lại thôi, chỉ là cô nhìn thấy Quan Tử Sơn không được bình thường, liền cứng rắn nuốt vấn đề muốn hỏi xuống bụng, tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại.
Quan Tử Sơn không tập trung nhìn chằm chằm vào miếng Tiramisu trong tủ bánh hồi lâu, bỗng muốn nói hết tâm sự trong lòng ra, anh ngẩng đầu lên nhìn chăm chú trần nhà, đột ngột mở miệng “Cậu ấy là mối tình đầu của anh.”
Tiểu Kiều đang giả bộ nghịch điện thoại liền dựng lỗ tai lên “…Hở?”
Quan Tử Sơn cũng nở nụ cười “Có điều bọn anh chia tay lâu rồi, khoảng bốn năm, em xem, lâu đến nỗi cậu ấy đã không còn nhớ anh nữa…”
Nhìn cảm xúc của Quan Tử Sơn đã ổn định lại, Tiểu Kiều không nhịn được tò mò hỏi một câu “Lúc trước vì sao các anh lại chia tay?”
“Vì sao ư?” Quan Tử Sơn suy ngẫm trong chốc lát, sau đó cười buồn “Lâu lắm rồi, anh cũng không nhớ rõ… Thật ra, cậu ấy không khác trước kia nhiều, nếu khuôn mặt của cậu ấy không đẹp đến vậy, có lẽ anh cũng không nhận ra ngay khi cậu ấy tới.”
Tiểu Kiều gật gật đầu, Quan Tử Sơn nói thế cũng không sai, vị khách vừa rồi lớn lên rất đẹp, quả thật như bước ra từ trong tranh vẽ, khi ánh mắt đầu tiên cô nhìn thấy người nọ còn tưởng là mình gặp được diễn viên nào đó.
“Cậu ta trước kia không cao như bây giờ đâu, má nó chứ!” Quan Tử Sơn bỗng nhiên căm giận, “Sau khi cậu ta lên đại học mới dậy thì sao? Thoáng cái đã cao thêm cả khúc thế kia, bây giờ còn cao hơn anh rất nhiều! Biết là con trai qua hai mươi vẫn có thể tiếp tục phát triển, nhưng thời kỳ phát triển của cậu ta cũng dài quá rồi đấy, cứ như ăn cám con cò không bằng!”
Quan Tử Sơn mắng chửi nửa ngày, rốt cuộc cũng đến giờ tan tầm, hai người cùng thu dọn đồ trong tiệm, vệ sinh một chút rồi đóng cửa.
Sau khi Tiểu Kiều đi rồi, Quan Tử Sơn bèn thả cửa cuốn của tiệm bánh xuống, sau đó xoay người đi sâu vào trong. Nơi này có vách ngăn nhỏ, mà trong vách ngăn có đặt một chiếc thang gỗ, anh bật đèn trên tường sau đó trèo thang lên trên tầng.
Thang gỗ không dài, anh leo hai ba cái liền tới được tầng hai của tiệm bánh.
Tầng hai là chỗ ăn ở của Quan Tử Sơn, không gian cũng không được gọi là rộng rãi, nhưng đối với một người đàn ông độc thân thì đã là dư dả, anh rất thỏa mãn.
Tầng hai này là kèm theo của tiệm bánh nên chủ cho Quan Tử Sơn thuê cả luôn, tuy rằng tiền thuê khá đắt nhưng anh rất vừa lòng, sau khi thuê cửa hàng phía trước anh liền tốn không ít tâm tư để sắp xếp và trang hoàng lại. Qua một phen sắp đặt, căn gác có vẻ nhỏ hẹp và tối tăm lại trở nên sáng sủa mà ấm áp.
Vốn vách tường do lâu năm không được tu sửa nên xuất hiện vết nứt được Quan Tử Sơn dùng giấy dán tường màu ấm che đi, cửa sổ duy nhất cũng được đặt mấy bồn cây để tinh lọc không khí, đèn treo tường phát ra sắc cam nhu hòa mà không quá chói mắt.
Anh đá rơi chiếc giày, chân trần giẫm lên sàn nhà đi tới chỗ chiếc sô pha to ở chính giữa phòng khách, nhào cả người lên.
Cái ghế sô pha này rất lớn, gần như có thể chứa được cả một người đàn ông trưởng thành nằm ngang. Ngày thường sau khi Quan Tử Sơn tan làm luôn luôn thích làm ổ trên đó, vừa nằm vừa nghịch máy tính, quả nhiên là cuộc sống rất hưởng thụ.
Anh vùi cả mặt vào sô pha, nhắm mắt lại thả lỏng chính mình, không biết qua bao lâu anh mới đứng dậy, tiện tay túm bộ quần áo đi vào phòng tắm.
Phòng tắm không lớn lắm, chỉ có thể tắm bằng vòi hoa sen chứ không thể tắm bồn, trên tường là một tấm gương có thể soi được toàn cảnh phòng tắm, chẳng qua đối với Quan Tử Sơn thì thế này đã rất đầy đủ rồi, anh đứng cả người trước mặt gương, chậm rãi cởi từng thứ quần áo trên người xuống.
Anh tỉ mỉ nhìn mặt mũi của mình trong gương, so sánh với mấy năm trước, đích thật mặt mũi mình đã thay đổi rất nhiều, ngay cả anh mỗi ngày nhìn bản thân đều dần dần cảm thấy khuôn mặt mình ngày càng xa lạ, huống hồ là người nhiều năm không gặp?
Quan Tử Sơn nhớ rõ bản thân sau khi tốt nghiệp trung học là tinh thần phấn chấn bồng bột, sức sống tràn trề, mắt mũi môi mềm mại dường như có thể bóp ra nước, ánh mắt sáng ngời trong suốt, vĩnh viễn mang cái đầu đinh chọc gai tay.
Nhưng anh bây giờ không chỉ gương mặt gầy và dài hơn thay đổi không ít, mà ngay cả đầu đinh vĩnh viễn không thay đổi cũng bắt đầu khác biệt, mái phía trước quá dài che lông mày thậm chí có thể buộc hay tết thành bím kiểu bánh quẩy…
Từ từ đã, tết kiểu bánh quẩy?!
Quan Tử Sơn nhìn bản thân trong gương mà trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy trong gương, trước trán anh là cái bím tóc cao ngất, nhìn qua ngu ngốc vô cùng.
Chẳng lẽ vừa rồi anh đã dùng bộ mặt này gặp lại mối tình đầu xa cách lâu năm ư?
Nhất thời anh cảm thấy muốn chết luôn cho rồi, có điều rất nhanh sau đó anh liền bình tĩnh lại.
Anh nhếch môi cười với chính mình trong gương, lộ ra nụ cười khổ sở, người kia cũng đã không còn nhớ mình thì mình còn để ý đến chuyện vu vơ này làm gì?
Người kia cũng đã không còn nhớ mình…
Dù sao đã qua nhiều năm như vậy rồi.
Dù sao… đây đã là năm thứ tư sau khi bọn họ chia tay.
Quan Tử Sơn nhìn chằm chằm vào những chiếc Tiramisu do chính tay anh làm ngây ngốc thật lâu, trong đầu đều là bóng hình của vị khách hàng vừa rời khỏi kia, anh không có cách nào nói rõ tâm tình lúc này của mình, là vui sướng khi cách biệt từ lâu cuối cùng cũng trùng phùng, hay vẫn là mất mát khi gặp lại đã trở thành người dưng?
Những cảm xúc rối ren, lộn xộn như một búi tơ quấn lại khiến suy nghĩ của anh mơ mơ hồ hồ không ngừng lại được. Anh đã từng vô số lần tưởng tượng trong đầu cảnh hai người họ gặp lại sau nhiều năm xa cách, nhưng không có một lần ảo tưởng thật sự cả hai có thể gặp lại nhau, để rồi khi chuyện xảy đến càng làm anh bất ngờ không kịp đề phòng.
Tiểu Kiều chú ý tới dáng điệu của ông chủ nhà mình hình như có vẻ kỳ lạ, nhịn không được dùng ngón tay chọc chọc sau lưng Quan Tử Sơn, khiến anh đang chìm sâu vào hồi ức phục hồi lại tinh thần, xấu hổ cười gượng hai tiếng với Tiểu Kiều.
“Ông chủ, người vừa nãy anh quen hả?” Tiểu Kiều nhíu nhíu mày, hỏi.
“Rõ ràng đến vậy sao?” Quan Tử Sơn không kìm được đưa tay sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ anh biểu hiện rất rõ ư?
Tiểu Kiều nhìn chằm chằm vào anh hồi lâu, rồi mới gật đầu “Lúc anh ta đi ra cửa, vẻ mặt của anh…”
Cô ngưng lại một chút, một lúc lâu mới uyển chuyển nói tiếp “…Giống như hơi mất mát.”
Quan Tử Sơn kéo khóe miệng lên cười một cái, anh biết vốn dĩ từ mà Tiểu Kiều muốn nói chắc chắn không uyển chuyển như vậy, có điều nếu Tiểu Kiều cho anh một bậc thang đi xuống, anh cũng không cần phải tự làm khó mình.
Vẻ mặt Tiểu Kiều muốn nói lại thôi, chỉ là cô nhìn thấy Quan Tử Sơn không được bình thường, liền cứng rắn nuốt vấn đề muốn hỏi xuống bụng, tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại.
Quan Tử Sơn không tập trung nhìn chằm chằm vào miếng Tiramisu trong tủ bánh hồi lâu, bỗng muốn nói hết tâm sự trong lòng ra, anh ngẩng đầu lên nhìn chăm chú trần nhà, đột ngột mở miệng “Cậu ấy là mối tình đầu của anh.”
Tiểu Kiều đang giả bộ nghịch điện thoại liền dựng lỗ tai lên “…Hở?”
Quan Tử Sơn cũng nở nụ cười “Có điều bọn anh chia tay lâu rồi, khoảng bốn năm, em xem, lâu đến nỗi cậu ấy đã không còn nhớ anh nữa…”
Nhìn cảm xúc của Quan Tử Sơn đã ổn định lại, Tiểu Kiều không nhịn được tò mò hỏi một câu “Lúc trước vì sao các anh lại chia tay?”
“Vì sao ư?” Quan Tử Sơn suy ngẫm trong chốc lát, sau đó cười buồn “Lâu lắm rồi, anh cũng không nhớ rõ… Thật ra, cậu ấy không khác trước kia nhiều, nếu khuôn mặt của cậu ấy không đẹp đến vậy, có lẽ anh cũng không nhận ra ngay khi cậu ấy tới.”
Tiểu Kiều gật gật đầu, Quan Tử Sơn nói thế cũng không sai, vị khách vừa rồi lớn lên rất đẹp, quả thật như bước ra từ trong tranh vẽ, khi ánh mắt đầu tiên cô nhìn thấy người nọ còn tưởng là mình gặp được diễn viên nào đó.
“Cậu ta trước kia không cao như bây giờ đâu, má nó chứ!” Quan Tử Sơn bỗng nhiên căm giận, “Sau khi cậu ta lên đại học mới dậy thì sao? Thoáng cái đã cao thêm cả khúc thế kia, bây giờ còn cao hơn anh rất nhiều! Biết là con trai qua hai mươi vẫn có thể tiếp tục phát triển, nhưng thời kỳ phát triển của cậu ta cũng dài quá rồi đấy, cứ như ăn cám con cò không bằng!”
Quan Tử Sơn mắng chửi nửa ngày, rốt cuộc cũng đến giờ tan tầm, hai người cùng thu dọn đồ trong tiệm, vệ sinh một chút rồi đóng cửa.
Sau khi Tiểu Kiều đi rồi, Quan Tử Sơn bèn thả cửa cuốn của tiệm bánh xuống, sau đó xoay người đi sâu vào trong. Nơi này có vách ngăn nhỏ, mà trong vách ngăn có đặt một chiếc thang gỗ, anh bật đèn trên tường sau đó trèo thang lên trên tầng.
Thang gỗ không dài, anh leo hai ba cái liền tới được tầng hai của tiệm bánh.
Tầng hai là chỗ ăn ở của Quan Tử Sơn, không gian cũng không được gọi là rộng rãi, nhưng đối với một người đàn ông độc thân thì đã là dư dả, anh rất thỏa mãn.
Tầng hai này là kèm theo của tiệm bánh nên chủ cho Quan Tử Sơn thuê cả luôn, tuy rằng tiền thuê khá đắt nhưng anh rất vừa lòng, sau khi thuê cửa hàng phía trước anh liền tốn không ít tâm tư để sắp xếp và trang hoàng lại. Qua một phen sắp đặt, căn gác có vẻ nhỏ hẹp và tối tăm lại trở nên sáng sủa mà ấm áp.
Vốn vách tường do lâu năm không được tu sửa nên xuất hiện vết nứt được Quan Tử Sơn dùng giấy dán tường màu ấm che đi, cửa sổ duy nhất cũng được đặt mấy bồn cây để tinh lọc không khí, đèn treo tường phát ra sắc cam nhu hòa mà không quá chói mắt.
Anh đá rơi chiếc giày, chân trần giẫm lên sàn nhà đi tới chỗ chiếc sô pha to ở chính giữa phòng khách, nhào cả người lên.
Cái ghế sô pha này rất lớn, gần như có thể chứa được cả một người đàn ông trưởng thành nằm ngang. Ngày thường sau khi Quan Tử Sơn tan làm luôn luôn thích làm ổ trên đó, vừa nằm vừa nghịch máy tính, quả nhiên là cuộc sống rất hưởng thụ.
Anh vùi cả mặt vào sô pha, nhắm mắt lại thả lỏng chính mình, không biết qua bao lâu anh mới đứng dậy, tiện tay túm bộ quần áo đi vào phòng tắm.
Phòng tắm không lớn lắm, chỉ có thể tắm bằng vòi hoa sen chứ không thể tắm bồn, trên tường là một tấm gương có thể soi được toàn cảnh phòng tắm, chẳng qua đối với Quan Tử Sơn thì thế này đã rất đầy đủ rồi, anh đứng cả người trước mặt gương, chậm rãi cởi từng thứ quần áo trên người xuống.
Anh tỉ mỉ nhìn mặt mũi của mình trong gương, so sánh với mấy năm trước, đích thật mặt mũi mình đã thay đổi rất nhiều, ngay cả anh mỗi ngày nhìn bản thân đều dần dần cảm thấy khuôn mặt mình ngày càng xa lạ, huống hồ là người nhiều năm không gặp?
Quan Tử Sơn nhớ rõ bản thân sau khi tốt nghiệp trung học là tinh thần phấn chấn bồng bột, sức sống tràn trề, mắt mũi môi mềm mại dường như có thể bóp ra nước, ánh mắt sáng ngời trong suốt, vĩnh viễn mang cái đầu đinh chọc gai tay.
Nhưng anh bây giờ không chỉ gương mặt gầy và dài hơn thay đổi không ít, mà ngay cả đầu đinh vĩnh viễn không thay đổi cũng bắt đầu khác biệt, mái phía trước quá dài che lông mày thậm chí có thể buộc hay tết thành bím kiểu bánh quẩy…
Từ từ đã, tết kiểu bánh quẩy?!
Quan Tử Sơn nhìn bản thân trong gương mà trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy trong gương, trước trán anh là cái bím tóc cao ngất, nhìn qua ngu ngốc vô cùng.
Chẳng lẽ vừa rồi anh đã dùng bộ mặt này gặp lại mối tình đầu xa cách lâu năm ư?
Nhất thời anh cảm thấy muốn chết luôn cho rồi, có điều rất nhanh sau đó anh liền bình tĩnh lại.
Anh nhếch môi cười với chính mình trong gương, lộ ra nụ cười khổ sở, người kia cũng đã không còn nhớ mình thì mình còn để ý đến chuyện vu vơ này làm gì?
Người kia cũng đã không còn nhớ mình…
Dù sao đã qua nhiều năm như vậy rồi.
Dù sao… đây đã là năm thứ tư sau khi bọn họ chia tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook