Mối Tình Đầu - Nguyễn Phương Linh
-
Chương 14
Tôi giận luôn Nguyên,đùng đùng tự bỏ về nhà một mình mà không để ý đến cậu ta.Con trai gì mà không khác xa con gái là mấy,suốt ngày kiếm cớ để gây sự với tôi mãi thôi.
Nói thật,từ lúc từ nhà Duy Nguyên về,trong đầu tôi duy nhất chỉ hiện lên hình ảnh của “Thế Bảo”.Cho dù thời gian cậu ta và tôi gặp nhau,hay nói chuyện chỉ có mấy phút thôi nhưng cũng không khiến hình ảnh cậu ta không thể mờ nhạt trong kí ức của tôi.
Hơn nữa,sau khi nghe cô Huyên kể chuyện về gia đình Thế Bảo,tôi lại thấy thương “cậu bạn chưa thân” này hơn.Tôi cũng không biết lí do vì sao bản thân lại nghĩ về cậu ấy nhiều đến như thế,cũng không biết tại sao Nguyên lại mực mực không cho tôi thích Bảo.Càng phủ nhận thì sức hút của Bảo càng tăng vọt.Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng cảm thấy mát lòng mát dạ.
Có lẽ trái tim thiếu nữ này đang lớn có phải không?
Cả buổi tối,cứ gập sách rồi lại mở,tâm trí như lạc đi đâu mất.Tôi vội vàng mở điện thoại,do dự một lúc mới nhắn tin cho một người.Thực ra máy tôi có 2 sim,1 sim dùng liên lạc,1 sim còn lại sẽ dùng để lên mạng trong trường hợp wifi nhà có bị hỏng hoặc đi ra khỏi nhà.
Tôi nhớ trước đây đã từng có một lần nén lấy được số điện thoại của Thế Bảo từ tay Duy Nguyên,tất nhiên là sẽ không để cậu ta phát hiện ra rồi.
Có lẽ đây là lần đầu tiên nhắn tin cho một người mà tay run và tâm trạng bất ổn đến như vậy.Hồi hộp như kiểu sắp đi lấy chồng đến nơi.Thực sự cảm xúc vô cùng khó tả.
—Chào cậu...Helloo.....
Nhấn gửi,hồi hộp đợi hồi âm mà mãi chẳng thấy đâu.Tôi lại nhắn thêm một tin nữa.
—Thế Bảo,cậu đang học à?
5 phút sau không thấy báo tin nhắn,tôi lại gửi tiếp.
—Cậu đang bận sao?
—Nếu cậu bận thì tôi sẽ không làm phiền cậu nữa.
Cuối cùng sự kiên nhẫn của tôi cũng có tác dụng.Màn hình hiện lên một dòng tin nhắn vô cùng ngắn gọn và súc tích,nói thật đọc xong tôi có phần hơi hụt hẫng.
—Tôi và cậu có quen nhau không?
Tôi nuốt nước bọt,chẳng lẽ cậu ta đã biết mình là Sam.Không,không thể như thế được,rõ ràng số điện thoại này mình chưa từng liên lạc với ai.Ngay cả Nguyên còn không biết nữa là.
—Có quen.
Tin nhắn vừa gửi đi tròn 5s thì điện thoại tôi rung lên báo chuông,Lúc này không còn là chuông tin nhắn mà là chuông rung điện thoại gọi điện.Thế Bảo,trời đất quỷ thần ơi,cậu ta đang gọi cho tôi.Chẳng lẽ thực sự bị phát hiện rồi ư.Nếu mà như vậy thì từ ngày mai đi học làm sao có mặt mũi mà đối mặt với cậu ta nữa đây.
Kệ,mặc quan tâm,cứ bắt máy trước đã.Bên kia đầu giây vang lên một giọng trầm ấm.
—Nếu chúng ta quen nhau thì gọi điện trực tiếp nói chuyện như vậy không phải tiện hơn sao?
Tôi nín thở,tay trái đưa lên bóp mạnh vào mũi để tạo ra một giọng nói khác nhằm đánh lừa Thế Bảo.
—Cậu đang học à?
—Ừm
—Vậy tôi làm phiền cậu rồi
—Ừm hơi phiền.
—Xin lỗi nhé.
—Tự nhiên nhắn tin cho tôi,không phải chỉ để nói mỗi câu “xin chào”.
—À thì...
—Cho cậu 5 giây để giải thích?
—Cậu biết tôi là ai rồi à?
—Số lạ chưa nhìn thấy bao giờ,giọng nói cũng chưa từng nghe qua,chỉ có ông trời may ra biết.Nói đi,cậu muốn nghe gì từ tôi
Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi nói tiếp
—Thế Bảo,cậu có cần phải thẳng thắn như vậy không?
—Người ta nói thẳng thắn thường thua thiệt,quả không sai.
—Cậu lúc nào cũng triết lí như vậy cả.
—Nếu cậu không nói thì tôi sẽ cúp máy ngay lập tức.
—Ừm....à,thì...ờm...
—Nói nhanh...5,4,3....
Cậu ta bắt đầu đếm từng giây,tôi vội vàng trả lời.
—Cậu thích ai chưa?
—“Thích”?
—Đúng rồi
Nói chuyện với Bảo,tôi thậm chí còn không dám thở mạnh vì chỉ sợ cậu ấy phát hiện.Tâm lí của tôi còn căng thẳng cực độ như đang bước vào kì thi đại học vậy.Cả cuộc đời 17 năm từ lúc sinh ra đến bây giờ,chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ phải làm một việc nén lút mà giấu diếm đến như vậy.
—Tại sao tôi lại phải trả lời câu hỏi đó của cậu?
—Bởi vì tôi là người thích cậu.Đứng dưới phương diện của một người thích một người đơn phương,tôi nghĩ mình nên có quyền biết.
—Xem ra cậu có đôi chút hiểu tôi.
—Nhầm rồi,hiểu tương đối ấy...
—Hiểu khoảng bao nhiêu phần trăm?
—Tôi tự tin trả lời rằng hiểu cậu đến 80%
—Xem ra cậu quan tâm đến cuộc sống của tôi vô cùng nhiều nhỉ.
—Dạo gần đây có sở thích nghe những gì liên quan đến cậu
—Nếu muốn biết tôi có “bạn gái “ hay chưa thì ngày mai lúc về gặp tôi,tôi sẽ trả lời cho cậu
—Với tình hình hiện tại tôi không thể gặp cậu được.
—Tại sao lại không?
—Bây giờ tôi vẫn còn mỏng manh,yếu đuối.
—Được,vậy lúc nào cứng cáp,mạnh mẽ thì hãy đến gặp tôi.
—Cậu nhất định sẽ đợi tôi chứ?
—Để xem cậu dũng cảm đến đâu đã.
—Được,nói được nhất định sẽ làm được.
—Tôi đợi cậu...
Chúng tôi kết thúc cuộc gọi ở đó.Không ngờ Bảo cũng khá hài hước và biết cách nói chuyện,không khiến đối phương cảm thấy bị tổn thương.Hơn nữa,từng lời cậu ấy nói có vẻ vô cùng chắn chắn,có thể tin tưởng được.Điều quan trọng nhất bây giờ là bản thân tôi có dũng cảm mà bước ra ánh sáng để thổ lộ cõi lòng này hay không.Nói thật,bản thân tôi vẫn chưa chắn chắn lắm về thứ tình cảm này.Trong lòng vẫn còn nhiều nghi vấn,là thứ tình cảm thoáng qua,rung động nhất thời,thương hại,hay là thứ tình yêu không có mở đầu cũng không có kết thúc...
Thực ra yêu thầm hay thích thầm chẳng khổ sở chút nào cả,khổ nhất là đối phương không biết mình là ai,và bản thân mình chẳng dám đối diện mà nhìn người ấy.Nghĩ đến thôi mà đã thấy đau lòng rồi.
Tôi cũng đang thử suy nghĩ xem liệu Thế Bảo có thích tôi hay không?Thực ra thích nhau và yêu nhau là hai chuyện hoàn toàn riêng biệt,không thể gộp chung là một.Thích là thích,mà yêu là yêu.
Bạn có thể thích nhiều người cùng một lúc,nhưng trong quãng thời gian trưởng thành,nhất định trong tim chỉ cho phép chứa một bóng hình mang tên người mình yêu mà thôi.
Với một đứa con gái mới lớn như tôi,càng nghĩ càng thấy rối,hơn nữa bản thân lại không có mẹ bên cạnh để chia sẻ,ba thì bận bịu với công việc,đôi khi muốn nói mà hoàn cảnh không cho phép.
Nhưng thực sự tận đáy lòng tôi muốn...”sau này tôi và Thế Bảo,chúng tôi có thể nhìn thấy nhau...”
Chỉ sợ tình cảm ấy lại giống như những câu thơ mà tôi đã từng đọc trên báo hoa học trò mùa hè năm nào..
“Hoa đầu mùa bao giờ cũng đẹp
Nắng đầu mùa bao giờ cũng say
Mối tình đầu bao giờ cũng vậy
Rất đậm đà nhưng cũng rất đắng cay..”
Tôi gục đầu xuống bàn học
“Bảo đến,Bảo mang cả trái tim,cả tâm hồn tôi đi mất rồi......”
Nói thật,từ lúc từ nhà Duy Nguyên về,trong đầu tôi duy nhất chỉ hiện lên hình ảnh của “Thế Bảo”.Cho dù thời gian cậu ta và tôi gặp nhau,hay nói chuyện chỉ có mấy phút thôi nhưng cũng không khiến hình ảnh cậu ta không thể mờ nhạt trong kí ức của tôi.
Hơn nữa,sau khi nghe cô Huyên kể chuyện về gia đình Thế Bảo,tôi lại thấy thương “cậu bạn chưa thân” này hơn.Tôi cũng không biết lí do vì sao bản thân lại nghĩ về cậu ấy nhiều đến như thế,cũng không biết tại sao Nguyên lại mực mực không cho tôi thích Bảo.Càng phủ nhận thì sức hút của Bảo càng tăng vọt.Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng cảm thấy mát lòng mát dạ.
Có lẽ trái tim thiếu nữ này đang lớn có phải không?
Cả buổi tối,cứ gập sách rồi lại mở,tâm trí như lạc đi đâu mất.Tôi vội vàng mở điện thoại,do dự một lúc mới nhắn tin cho một người.Thực ra máy tôi có 2 sim,1 sim dùng liên lạc,1 sim còn lại sẽ dùng để lên mạng trong trường hợp wifi nhà có bị hỏng hoặc đi ra khỏi nhà.
Tôi nhớ trước đây đã từng có một lần nén lấy được số điện thoại của Thế Bảo từ tay Duy Nguyên,tất nhiên là sẽ không để cậu ta phát hiện ra rồi.
Có lẽ đây là lần đầu tiên nhắn tin cho một người mà tay run và tâm trạng bất ổn đến như vậy.Hồi hộp như kiểu sắp đi lấy chồng đến nơi.Thực sự cảm xúc vô cùng khó tả.
—Chào cậu...Helloo.....
Nhấn gửi,hồi hộp đợi hồi âm mà mãi chẳng thấy đâu.Tôi lại nhắn thêm một tin nữa.
—Thế Bảo,cậu đang học à?
5 phút sau không thấy báo tin nhắn,tôi lại gửi tiếp.
—Cậu đang bận sao?
—Nếu cậu bận thì tôi sẽ không làm phiền cậu nữa.
Cuối cùng sự kiên nhẫn của tôi cũng có tác dụng.Màn hình hiện lên một dòng tin nhắn vô cùng ngắn gọn và súc tích,nói thật đọc xong tôi có phần hơi hụt hẫng.
—Tôi và cậu có quen nhau không?
Tôi nuốt nước bọt,chẳng lẽ cậu ta đã biết mình là Sam.Không,không thể như thế được,rõ ràng số điện thoại này mình chưa từng liên lạc với ai.Ngay cả Nguyên còn không biết nữa là.
—Có quen.
Tin nhắn vừa gửi đi tròn 5s thì điện thoại tôi rung lên báo chuông,Lúc này không còn là chuông tin nhắn mà là chuông rung điện thoại gọi điện.Thế Bảo,trời đất quỷ thần ơi,cậu ta đang gọi cho tôi.Chẳng lẽ thực sự bị phát hiện rồi ư.Nếu mà như vậy thì từ ngày mai đi học làm sao có mặt mũi mà đối mặt với cậu ta nữa đây.
Kệ,mặc quan tâm,cứ bắt máy trước đã.Bên kia đầu giây vang lên một giọng trầm ấm.
—Nếu chúng ta quen nhau thì gọi điện trực tiếp nói chuyện như vậy không phải tiện hơn sao?
Tôi nín thở,tay trái đưa lên bóp mạnh vào mũi để tạo ra một giọng nói khác nhằm đánh lừa Thế Bảo.
—Cậu đang học à?
—Ừm
—Vậy tôi làm phiền cậu rồi
—Ừm hơi phiền.
—Xin lỗi nhé.
—Tự nhiên nhắn tin cho tôi,không phải chỉ để nói mỗi câu “xin chào”.
—À thì...
—Cho cậu 5 giây để giải thích?
—Cậu biết tôi là ai rồi à?
—Số lạ chưa nhìn thấy bao giờ,giọng nói cũng chưa từng nghe qua,chỉ có ông trời may ra biết.Nói đi,cậu muốn nghe gì từ tôi
Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi nói tiếp
—Thế Bảo,cậu có cần phải thẳng thắn như vậy không?
—Người ta nói thẳng thắn thường thua thiệt,quả không sai.
—Cậu lúc nào cũng triết lí như vậy cả.
—Nếu cậu không nói thì tôi sẽ cúp máy ngay lập tức.
—Ừm....à,thì...ờm...
—Nói nhanh...5,4,3....
Cậu ta bắt đầu đếm từng giây,tôi vội vàng trả lời.
—Cậu thích ai chưa?
—“Thích”?
—Đúng rồi
Nói chuyện với Bảo,tôi thậm chí còn không dám thở mạnh vì chỉ sợ cậu ấy phát hiện.Tâm lí của tôi còn căng thẳng cực độ như đang bước vào kì thi đại học vậy.Cả cuộc đời 17 năm từ lúc sinh ra đến bây giờ,chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ phải làm một việc nén lút mà giấu diếm đến như vậy.
—Tại sao tôi lại phải trả lời câu hỏi đó của cậu?
—Bởi vì tôi là người thích cậu.Đứng dưới phương diện của một người thích một người đơn phương,tôi nghĩ mình nên có quyền biết.
—Xem ra cậu có đôi chút hiểu tôi.
—Nhầm rồi,hiểu tương đối ấy...
—Hiểu khoảng bao nhiêu phần trăm?
—Tôi tự tin trả lời rằng hiểu cậu đến 80%
—Xem ra cậu quan tâm đến cuộc sống của tôi vô cùng nhiều nhỉ.
—Dạo gần đây có sở thích nghe những gì liên quan đến cậu
—Nếu muốn biết tôi có “bạn gái “ hay chưa thì ngày mai lúc về gặp tôi,tôi sẽ trả lời cho cậu
—Với tình hình hiện tại tôi không thể gặp cậu được.
—Tại sao lại không?
—Bây giờ tôi vẫn còn mỏng manh,yếu đuối.
—Được,vậy lúc nào cứng cáp,mạnh mẽ thì hãy đến gặp tôi.
—Cậu nhất định sẽ đợi tôi chứ?
—Để xem cậu dũng cảm đến đâu đã.
—Được,nói được nhất định sẽ làm được.
—Tôi đợi cậu...
Chúng tôi kết thúc cuộc gọi ở đó.Không ngờ Bảo cũng khá hài hước và biết cách nói chuyện,không khiến đối phương cảm thấy bị tổn thương.Hơn nữa,từng lời cậu ấy nói có vẻ vô cùng chắn chắn,có thể tin tưởng được.Điều quan trọng nhất bây giờ là bản thân tôi có dũng cảm mà bước ra ánh sáng để thổ lộ cõi lòng này hay không.Nói thật,bản thân tôi vẫn chưa chắn chắn lắm về thứ tình cảm này.Trong lòng vẫn còn nhiều nghi vấn,là thứ tình cảm thoáng qua,rung động nhất thời,thương hại,hay là thứ tình yêu không có mở đầu cũng không có kết thúc...
Thực ra yêu thầm hay thích thầm chẳng khổ sở chút nào cả,khổ nhất là đối phương không biết mình là ai,và bản thân mình chẳng dám đối diện mà nhìn người ấy.Nghĩ đến thôi mà đã thấy đau lòng rồi.
Tôi cũng đang thử suy nghĩ xem liệu Thế Bảo có thích tôi hay không?Thực ra thích nhau và yêu nhau là hai chuyện hoàn toàn riêng biệt,không thể gộp chung là một.Thích là thích,mà yêu là yêu.
Bạn có thể thích nhiều người cùng một lúc,nhưng trong quãng thời gian trưởng thành,nhất định trong tim chỉ cho phép chứa một bóng hình mang tên người mình yêu mà thôi.
Với một đứa con gái mới lớn như tôi,càng nghĩ càng thấy rối,hơn nữa bản thân lại không có mẹ bên cạnh để chia sẻ,ba thì bận bịu với công việc,đôi khi muốn nói mà hoàn cảnh không cho phép.
Nhưng thực sự tận đáy lòng tôi muốn...”sau này tôi và Thế Bảo,chúng tôi có thể nhìn thấy nhau...”
Chỉ sợ tình cảm ấy lại giống như những câu thơ mà tôi đã từng đọc trên báo hoa học trò mùa hè năm nào..
“Hoa đầu mùa bao giờ cũng đẹp
Nắng đầu mùa bao giờ cũng say
Mối tình đầu bao giờ cũng vậy
Rất đậm đà nhưng cũng rất đắng cay..”
Tôi gục đầu xuống bàn học
“Bảo đến,Bảo mang cả trái tim,cả tâm hồn tôi đi mất rồi......”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook