[Phốc ha ha ha… thuốc không thể ngừng uống, thuốc không thể ngừng uống… ha ha…] Trên đường về nhà, 001 cuối cùng nhịn không được mà phá lên cười, [Không thể ngừng uống, ha ha, cười chết hệ thống tôi rồi —–!]

“… Mày cũng muốn từ bỏ trị liệu sao, hệ thống quân?” Lăng Mộ Ngôn không mặn không nhạt ném trở về một câu, nhất thời khiến cho 001 đang điên cuồng cười phải nghẹn họng.

[Người ta chỉ là muốn cười mà thôi QAQ] 001 làm nũng, nghĩ tới sắc mặt uể oải trước đó là Trầm Ngạn Hi, lại nhịn không được bật cười lên, [Phốc, Ngôn Ngôn cậu vừa rồi không có nhìn thấy được biểu tình của Trầm Ngạn Hi đi, thực sự là rất buồn cười a ha ha, Ngôn Ngôn cậu thực sự là quá lợi hại ~]

Nghe thấy thanh âm cười điên cuồng lại vang lên trong đầu, Lăng Mộ Ngôn cuối cùng thái dương nhịn không được mà co rút, “… Hai tên bệnh thần kinh.”

Bất quá vừa rồi…

Trong đầu của hắn cũng nhớ lại biểu tình của Trầm Ngạn Hi, sau đó nhẹ nhàng gợi lên khóe môi. Thực sự rất giống với biểu cảm của một con chó lớn đang ủ rũ, đáng tiếc chính là…

—– đầu óc không dễ sai bảo cho lắm.

Lăng Mộ Ngôn có chút tiếc nuối thầm nghĩ, bằng không dưỡng ở bên người một con chó lớn dịu ngoan trung thành kỳ thực cũng không có gì là không tốt.

→_→ Cậu xác định?



“Bá mẫu, cháu lại tới quấy rầy.”

Trầm Ngạn Hi khóe môi khẽ nhếch lên, lễ phép chào hỏi đối với mẹ Lăng đang đi ngược về phía cửa nhà.

“Là cháu a, Ngạn Hi, vừa rồi mới còn nhắc tới cháu đó, mau vào đi ~” Mẹ Lăng vẻ mặt vui vẻ đem Trầm Ngạn Hi nghênh đón, vừa nhìn thấy hộp quà ở trong tay của y, liền không khỏi oán trách, “Đã bảo là tới thì không cần phải mang theo thứ gì rồi mà, Ngạn Hi cháu cứ khách khí như vậy, bá mẫu sẽ tức giận a.”

“Ừm, lần sau sẽ không ạ.” Trầm Ngạn Hi nhìn như nhu thuận gật gật đầu.

Lăng Mộ Ngôn đứng ở trên cầu thang run rẩy khóe môi, nhìn Trầm Ngạn Hi mặt dày mày dạn đang ‘từng bước đi tới’, cuối cùng vô lực đem cánh tay che mặt, cái gì cũng không nói nổi thành lời.

[Ngôn Ngôn, cậu xem, thái độ của Trầm Ngạn Hi là cỡ nào tích cực a! QAQ Rõ ràng cậu ta mới là mục tiêu công lược a!] 001 kích động khua loạn hai tay không ngừng, mục tiêu công lược lần này thực sự là thẳng sao?! Quả thực so với kí chủ thì tích cực hơn nhiều, nhất định phải tặng cho mục tiêu công lược lần này vài cái like!

“Ngươi nói cái gì cơ?” Lăng Mộ Ngôn đem cánh tay buông xuống, khóe môi gợi lên độ cong như cười như không, phượng mâu của hắn sáng quắc nhìn về phía Trầm Ngạn Hi đang cùng mẹ Lăng nói chuyện ở dưới tầng, trong lòng lại nhẹ nhàng bâng quơ hỏi.

[…] 001 thức thời ngậm mồm lại, trong lòng yên lặng đổ mồ hôi, Ngôn Ngôn cứ luôn bắt nạt nó như vậy thực sự được sao QAQ

Lăng Mộ Ngôn môi mỏng mím lại, có chút đăm chiêu nhìn xuống dưới tầng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

[Ngôn Ngôn, cậu phải hoàn thành nhiệm vụ a, phải có ý thức đi công lược mục tiêu nam chủ a. Tuy rằng như hiện giờ cũng rất tốt, nhưng mà phải tích cực hơn một chút…] 001 tựa như biết Lăng Mộ Ngôn đang suy nghĩ cái gì, không ngừng lằn nhằn liên miên nói, [Tối thiểu không cần phải ôm ấp tâm lý mâu thuẫn đối với mục tiêu công lược nam chủ. Cậu ta nếu tự động đã đưa tới cửa, thì cậu liền đáp ứng đồng thời xoát hảo cảm đi thôi. Ngôn Ngôn, tôi là vì muốn tốt cho cậu, không cần…]

“Tốt lắm, ta biết rồi, không cần nói tiếp.” Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ đánh gãy lời của hệ thống, dừng lại một chút, thần sắc của hắn trở nên nhu hòa hơn, nhẹ giọng nói, “Ta biết ngươi là vì muốn tốt cho ta, cảm ơn ngươi, 001.”

Nguyên bản đang muốn kháng nghị, 001 nhất thời hai mắt đẫm lệ lưng tròng, cảm động không thôi, [Ngôn ngôn cư nhiên cùng tôi nói lời cảm ơn, hu hu hu, 001 thực sự là quá mức cảm động…] Sau đó cư nhiên còn vang lên thanh âm dùng thứ gì đó để lau nước mũi.

Khóe miệng của Lăng Mộ Ngôn khẽ run rẩy, không nói gì chỉ nhẹ nhàng thở dài, hệ thống này thực sự là không có lúc nào không bán xuẩn a.



“Mộ Ngôn.” Trầm Ngạn Hi vừa mới ngẩng đầu lên liền phát hiện ra Lăng Mộ Ngôn đang đứng ở trên cầu thang ngẩn người, không khỏi mở miệng gọi hắn một tiếng. Sắc mặt nhìn như trầm ổn, nhưng âm cuối hơi hơi nâng cao lên, bại lộ ra tâm tình sung sướng của y.

“A, sớm như vậy đã tới rồi?” Lăng Mộ Ngôn nháy nháy mắt vài cái, tươi cười thản nhiên hướng y gật đầu.

Trầm Ngạn Hi sửng sốt một chút, sau đó rõ ràng nhìn qua tựa như có chút kích động mà ứng tiếng. Dù sao mấy ngày nay Lăng Mộ Ngôn vẫn luôn không cho y sắc mặt hòa nhã, lần này thái độ rõ ràng là có chuyển biến, điều này khiến cho y khó tránh khỏi có chút sủng thụ nhược kinh.

Mà bộ dáng hạnh phúc này của y lại làm cho 001 nhìn thấy mà sinh ra một chút chua xót, đứa nhỏ đáng thương a, ai bảo cậu gặp phải Ngôn Ngôn cơ. Người khác đối với mục tiêu công lược đều là vội vàng đi tới xoát hảo cảm của mục tiêu công lược, Ngôn Ngôn thì mục tiêu công lược lại chủ động tự mình đưa tới cửa để xoát hảo cảm…

Bất quá…

Nếu để cho Ngôn Ngôn chủ động đi tìm mục tiêu công lược, nó mới không vui đâu. 001 ngạo kiều lầm bầm nói vài tiếng, ở trong vấn đề khiến cho ai đó phải chịu bi kịch, nó vẫn quyết đoán bất công lựa chọn Trầm Ngạn Hi.

… Tốt xấu gì y còn có thể cùng với nam thần nhà nó nói chuyện yêu đương nha QAQ

“Cái gì gọi là ‘sớm như vậy đã tới rồi’?” Mẹ Lăng tức giận liếc con trai một cái, “Con không vui khi Ngạn Hi tới nhà chúng ta, nhưng mẹ thì vui đấy, không được sao? Còn không mau đi xuống?”

“Không sao đâu, bá mẫu, bọn cháu chỉ là có chút giận dỗi…” Trầm Ngạn Hi thấy sắc mặt của Lăng Mộ Ngôn bởi vì lời của mẹ Lăng mà trở nên có chút không tốt, vội vàng lên tiếng giải thích, sợ mẹ Lăng thay y nói chuyện ngược lại sẽ chọc Lăng Mộ Ngôn càng thêm tức giận.

Bằng không cuối cùng người bị giận chó đánh mèo vẫn chỉ là y mà thôi… Trầm Ngạn Hi yên lặng thầm nghĩ.

“Ai nha, Ngạn Hi cháu đừng nói thế, không thể cứ sủng Ngôn Ngôn như vậy?” Mẹ Lăng lắc đầu giáo huấn nói, sau đó dừng lại một chút, như đột nhiên nhớ ra gì đó mà thở dài một tiếng, sửa lời, “Ngôn Ngôn đứa nhỏ này tính tình thực sự là càng lúc càng khó chiều, lại không chịu nghe lời, vẫn là phiền cháu bao dung cho Ngạn Hi nhiều hơn.”

Câu nói phía sau rõ ràng là được bà đè thấp âm thanh xuống, tựa hồ không muốn để cho Lăng Mộ Ngôn nghe thấy.

Bá mẫu đây là đang tỏ thái độ tín nhiệm với mình sao? Hay là… kỳ thực bá mẫu đã phát hiện ra gì đó?

Như vậy, hiện tại đây là…

Trầm Ngạn Hi cảm thấy vô cùng kích động, vội vàng nhỏ giọng cam đoan thề thốt, “Cháu sẽ, bá mẫu cứ an tâm đi ạ.”

Không nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, Lăng Mộ Ngôn ở bên mếu máo, bước nhanh tới kéo lại cánh tay của mẹ Lăng, hơi hơi nghiêng đầu dùng một loại ngữ điệu tò mò hỏi, “Mẹ, hai người đang nói gì vậy?”

Như thế nào đột nhiên có loại cảm giác không tốt? Hắn hoài nghi xem xét Trầm Ngạn Hi sắc mặt đã không áp chế nổi được sự vui mừng, trong lòng hơi hơi có chút không yên, chẳng lẽ sau đó sẽ liền đem hắn bán đi? [Cậu tìm ra được chân tường…]

“Không nói cái gì a ~” Mẹ Lăng dường như buông xuống được gánh nặng gì đó, cười tới thập phần thoải mái.

“… Mẹ!”

“Tốt lắm, ta tới phòng bếp, hai đứa chậm rãi nói chuyện ~” Bà thoải mái mà xoa xoa mái tóc đen của con trai, âm cuối thoáng nâng cao lên. Nói xong bà liền hừ nhẹ khẽ cười, đi về phía phòng bếp.

Lăng Mộ Ngôn chớp chớp mắt, tóc đen ở trên đầu hỗn loạn, ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của mẹ Lăng, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Trầm Ngạn Hi nhịn cười nhìn bộ dáng mờ mịt khó thấy được này của hắn, chỉ cảm thấy thập phần đáng yêu. Y theo bản năng vươn tay ra, dịu dàng thay hắn sửa lại mái tóc, “Tôi cùng bá mẫu không nói gì hết đâu.”

Lăng Mộ Ngôn lấy lại tinh thần, không khách khí đập ra cái móng vuốt đang vuốt ve trên đầu mình, chính là hừ hừ vài tiếng nhưng cũng không tiếp tục truy vấn. Hắn nếu biết được ý định muốn giấu diếm của hai người bọn họ, khẳng định tuyệt đối là cũng sẽ không thèm hỏi, hắn lười không muốn phí khí lực.

Bất quá…

“Quả nhiên mẹ vẫn thích cậu hơn đi…” Lăng Mộ Ngôn sâu kín mà nhìn nhìn Trầm Ngạn Hi, trong phượng mâu đen láy tràn ngập ủy khuất, “Rõ ràng tôi mới là con trai của mẹ a, vì sao lại cảm thấy cậu cùng mẹ nói chuyện vui vẻ hơn? Cư nhiên còn có bí mật riêng giữa hai người…”

Trầm Ngạn Hi: “…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương