*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Không phải đã nói từ nay về sau không cần gặp lại nhau nữa sao, hiện tại có thể hay không mời anh tránh ra?”

Làm ra bộ dạng vô cùng buồn bực, Lăng Mộ Ngôn nâng tay lên, có chút không kiên nhẫn cởi bỏ hai cúc áo trên cùng của áo sơ mi, hoàn toàn không phát hiện ra có người bởi vì động tác của mình mà tầm mắt thoáng trở nên nóng rực.

Ánh mắt của Tịch Quân Duệ bất động thanh sắc dừng lại trên xương quai xanh tinh xảo không cẩn thận lộ ra của hắn, trên mặt vô cùng đứng đắn, “Đó là tự cậu nói, tôi cũng đâu đáp ứng, không phải sao?”

Lăng Mộ Ngôn khó tin liếc mắt đánh giá nam nhân vừa nghiêm túc lại có chút tự phụ trước mặt này, “… Không nghĩ tới da mặt anh lại dày như vậy, thật sự khiến cho người ta phải sợ hãi.”

Tịch Quân Duệ cũng không tức giận giống như lần trước, ngược lại thập phần bình tĩnh trả lời, “Không phải cậu đã nói còn dày hơn tường thành hay sao?”

Lăng Mộ Ngôn bị nghẹn họng, tức giận trừng mắt liếc y một cái, “Lúc này hẳn là anh phải đuổi theo Tiểu Bách Thụ a? Ở nơi này mồm mép đùa giỡn tôi làm cái gì, rảnh quá sao?”

“Tôi hiện tại quả thực rất rảnh, không ngờ cậu lại nhìn ra.” Tịch Quân Duệ lộ ra một nụ cười sung sướng, “Hơn nữa tôi cùng cậu ta đã chia tay, vì sao phải đuổi theo cậu ta?”

“Anh rất rảnh, vậy cứ ngồi ngốc ở đây đi.” Lăng Mộ Ngôn như cười như không đứng lên, “Tôi còn có việc, đi trước, tạm biệt.”

Tịch Quân Duệ sửng sốt, cũng đứng lên đi theo, “Tôi tiễn cậu.”

“Tôi cùng anh rất thân quen sao, không cần anh phải tiễn.” Lăng Mộ Ngôn cười nhạo nói, “Đừng để cho tôi lại nhìn thấy khuôn mặt của anh, bằng không, gặp một lần liền đánh một lần! Có nghe không?”

Tịch Quân Duệ trưng ra khuôn mặt tuấn tú, vô lại nói: “Tôi chỉ muốn đi theo cậu, không được sao?”

“Được a, nếu anh chấp nhận được chuyện mỗi ngày đều bị biến thành đầu heo —–” Lăng Mộ Ngôn cười tao nhã, “Tôi tất nhiên không có ý kiến gì, Tịch đại tổng tài thân ái.”

Tịch Quân Duệ: “…”



“Bác sĩ Lăng, cái đó… có người tới tìm anh.”

Nữ hộ sĩ trẻ tuổi xinh đẹp nhẹ nhàng gõ cửa, hướng vào bên trong văn phòng, hơi ngượng ngùng nói với Lăng Mộ Ngôn. Hắn lúc này nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không rõ đang xem cái gì.

Lăng Mộ Ngôn đẩy đẩy gọng kính trên mũi, đối với cô lười biếng nở nụ cười, “Cảm ơn cô, Lý hộ sĩ.”

Nữ hộ sĩ hai má nhất thời đỏ bừng, ôm ngực liên tục lắc đầu, “Không, không có gì…”

Thời điểm đeo kính, bác sĩ Lăng quả thực có một phen phong tình khác biệt a, nhìn qua nhã nhặn ôn nhã. Quả nhiên mỹ nhân dù có làm gì cũng đều đẹp cả. Cô cứ như vậy hồ hồ đồ đồ thầm nghĩ.

“Lăng học trưởng… là em.”

Chờ nữ hộ sĩ đi rồi, Bách Hàm lúc này mới có chút không được tự nhiên đi vào. Nhìn thấy thần sắc thoáng kinh ngạc của Lăng Mộ Ngôn, cậu ấp a ấp úng nhỏ giọng nói.

“Tiểu Bách Thụ? Sao em lại tới đây?” Lăng Mộ Ngôn tháo xuống mắt kính, đứng lên tặng cho cậu một nụ cười ôn nhu, tựa như đã quên mất chuyện giận dỗi trước đó của hai người, “Mau ngồi, để anh rót cho em cốc nước.”

Bách Hàm nhìn thấy hắn như vậy, ngược lại càng thêm không được tự nhiên, rồi lại nhịn không nổi bị ý cười mềm mại trên khuôn mặt của hắn hấp dẫn, trong lúc nhất thời không khỏi chân tay luống cuống.

“Hôm nay không đi làm sao, Tiểu Bách Thụ?” Lăng Mộ Ngôn đem cốc nước nhẹ nhàng đặt tại trước mặt cậu, ngồi xuống phía đối diện, có chút nghi hoặc hỏi.

Bách Hàm mất tự nhiên gật đầu, “Vâng, vâng, em hôm nay không có tiết, cho nên muốn đến tìm Lăng học trưởng một chút… A, nếu Lăng học trưởng bận rộn, vậy không cần để ý tới em.”

Lăng Mộ Ngôn không hề quan tâm, khoát khoát tay áo, “Không sao, kỳ thực vừa rồi anh chỉ đang chơi game mà thôi.”

Bách Hàm: “…”

Cậu mờ mịt nhìn Lăng Mộ Ngôn một hồi lâu, đột nhiên bật cười, mặt mày cong cong, bộ dáng nhìn qua thập phần thoải mái.

“… Tiểu Bách Thụ?”

Bách Hàm mỉm cười lắc lắc đầu, vẻ mặt ôn nhu như nước, tựa hồ đang chìm đắm bên trong ký ức, “Em chỉ là nhớ lại thời điểm học đại học. Lăng học trưởng khi ấy không nghiêm túc học tập, trước ngày thi còn lôi kéo em đi chơi game, kết quả…”

“Kết quả anh qua môn, mà Tiểu Bách Thụ em toàn bộ đều rớt, ha ha.” Lăng Mộ Ngôn cũng cười rộ lên, “Thực ra khi ấy nếu em trực tiếp từ chối, anh cũng không giận a. Chỉ là đi chơi game mà thôi, tìm người khác cũng được. Nhưng em lại chẳng hé răng, thẳng đến lúc có thành tích, mới vội vàng chạy tới tìm anh để xin bổ túc.”

Bách Hàm chính là bất đắc dĩ lắc đầu. Nhớ lại khi ấy, làm sao cậu có thể mở miệng từ chối, căn bản không nỡ a. Hơn nữa sau đó còn có thể nhờ Lăng học trưởng giúp mình học bổ túc, chuyện vẹn toàn đôi bên như vậy, sao cậu phải cự tuyệt cơ chứ?

Cho đến bây giờ, nghĩ tới đoạn thời gian kia, cậu vẫn nhớ rõ cảm giác rung động mỗi lần nhìn thấy Lăng học trường. Dù chỉ là thầm thương trộm mến trong lòng, cũng rất ngọt ngào. Không giống như hiện tại…

Nghĩ như vậy, cậu không khỏi tự hỏi, thời điểm bản thân cùng Quân Duệ ở chung một chỗ, có lúc nào thực sự ngọt ngào sao? Bách Hàm đột nhiên có chút mờ mịt.

“Tiểu, Bách, Thụ ~” Lăng Mộ Ngôn híp lại đôi phượng mâu, u oán vô hạn nhìn cậu, “Em như thế nào lại đi vào cõi thần tiên —–?”

“A? Thực… thực xin lỗi, Lăng học trưởng!”

“Được rồi, anh cũng đâu trách em.” Lăng Mộ Ngôn lười biếng ngáp một cái, “Tiểu Bách Thụ, em còn chưa nói xem hôm nay em đến tìm anh có chuyện gi?”

Rõ ràng lời đã tới cửa miệng, nhưng Bách Hàm lại phát hiện ra bản thân không nói nổi thành lời: “Em, em…”

“… Hửm?”

“Kỳ thực, em muốn mời Lăng học trưởng đi cùng em tới một chỗ.” Bách Hàm vặn ngón tay, bộ dạng bất an, nói, “Không biết Lăng học trưởng có nguyện ý hay không…”

Lăng Mộ Ngôn từ trong túi áo blouse lấy ra điện thoại di động, nhìn thời gian, “À, đi nơi nào?”

“Vẫn là quán bar hôm trước… em, em nghe nói, Quân Duệ hôm nay sẽ tới đó…” Bách Hàm mong chờ nhìn hắn, con ngươi màu đen ướt sũng, cực kỳ giống với một con chó nhỏ tội nghiệp.

Lăng Mộ Ngôn: “…”

“Lăng học trưởng, van cầu anh, em chỉ muốn được nhìn thấy anh ấy…” Bách Hàm cầu xin, “Cho dù chỉ là gặp mặt một lần thôi cũng được. Em không tài nào chịu đựng nổi những ngày tháng không có anh ấy, học trưởng…”

“Tiểu Bách Thụ, em có thể có chút tiền đồ được không?” Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương, nâng lên một nụ cười trào phúng, “Trước kia những ngày không có hắn ta, em sống thế nào? Không phải mỗi ngày đều bình thản trôi qua hay sao?!”

Bách Hàm vẻ mặt ảm đạm.

“Còn không đi?!” Thanh âm tức giận vang lên, Bách Hàm ngây ngốc ngẩng đầu, phát hiện ra Lăng Mộ Ngôn đã đứng lên, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn mình.

“… Lăng học trưởng?”

Lăng Mộ Ngôn một tay cào tóc, quay đầu đi lãnh đạm nói, “Không phải em nói muốn nhìn thấy hắn ta hay sao? Còn không đi?”

“Vâng, vâng!” Bách Hàm đứng lên, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lăng Mộ Ngôn, đột nhiên phát hiện ra bản thân cũng không cao hứng giống như tưởng tượng. Trong lòng ngược lại sinh ra tư vị khó tả, thậm chí có chút khó chịu chua xót.

Đạt thành tâm nguyện rồi, vì sao bản thân không cao hứng? Vì cái gì lúc này ngược lại lại cảm thấy… rất khó chịu chứ?

Rõ ràng sắp được nhìn thấy Quân Duệ, nhưng trong lòng cũng không cảm thấy kích động, trái lại có chút bất an. Lo lắng không biết Lăng học trưởng có tức giận hay không, có thể đối với chính mình cảm thấy thất vọng hay không… Đây là bình thường sao?

Cậu… rốt cuộc làm sao vậy?

Bách Hàm lại có chút mờ mịt.

~ ~ ~ ~ ~

* áo blouse:

ao-blue

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương