Mối Tình Đầu Nghịch Tập Hệ Thống
-
Chương 43
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ý của chị là… Mộ Ngôn vẫn luôn cố chấp nối hai hình khác nhau lại như vậy, là bởi vì trước đây mỗi lần cậu ấy làm như thế đều sẽ được cha mẹ sửa lại cho đúng. Vì vậy mới lừa mình gạt người, cho rằng có lẽ cha mẹ sẽ lại một lần nữa trở về, sửa đúng cho cậu ấy?”
Trên đường lái xe trở về, Tô Cảnh Thanh bên trong đầu không ngừng hồi tưởng lại cuộc đối thoại trước đó giữa mình cùng Lăng Lâm.
Y chưa bao giờ biết tới hóa ra Mộ Ngôn bị chứng tự bế là do cha mẹ của hắn gặp phải tai nạn máy bay. Không ngừng chơi trò Pikachu chẳng qua là do trong tiềm thức của hắn vẫn luôn không chịu chấp nhận sự thật, đem trò chơi này trở thành nơi ký thác trong lòng để yên lặng tưởng niệm về cha mẹ…
Cho nên ngày hôm qua thời điểm y dạy Mộ Ngôn như vậy, hắn mới yên lặng ngẩn người, sau đó dời đi đề tài…
Y cái gì cũng không biết, kiếp trước cư nhiên còn kích thích Mộ Ngôn như vậy…
Tô Cảnh Thanh nghĩ tới đây, trong lòng đau đớn như bị xé rách, vô cùng khó thở. Y nhắm lại đôi mắt, dưới chân đạp mạnh chân ga, khóe miệng giương lên một tia ý cười điên cuồng.
—– cho nên y thực sự là đáng đời! Đúng vậy, Tô Cảnh Thanh y quả thực là một kẻ chết tiệt!
Chậc, đáng đời cuối cùng cái gì cũng đều không thể chiếm được! Xứng đáng!!
Tươi cười trên mặt càng thêm sáng lạn, bên trong hắc ám nồng đậm còn xen lẫn cả chua sót tuyệt vọng.
…
“Cảnh Thanh ca, anh rốt cuộc là làm sao vậy?! Hơn nửa đêm cư nhiên lại lái xe vượt tốc độ, nghe nói khi đâm vào hàng rào, trong xe của anh còn không có phanh xe!” Liễu Chân Nhã lửa giận sôi trào trừng mắt nhìn Tô Cảnh Thanh sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường bệnh, “Rõ ràng trước kia anh không như vậy. Hơn nữa không phải gần đây anh đã điều chỉnh được lại trạng thái của mình rồi sao, vì sao lại nháo ra chuyện như thế này! Anh thiếu chút nữa ngay cả mệnh cũng không còn đấy, Cảnh Thanh ca!”
Tô Cảnh Thanh cười khổ nói, “Anh chỉ bị thương nhẹ, không nghiêm trọng.”
“Thời điểm chạy vào viện, em còn tưởng rằng anh thiếu chút nữa đã mất mạng rồi chứ, quả thực là hù chết người!” Liễu Chân Nhã trừng mắt liếc y một cái, càng nghĩ càng sợ, “Anh rốt cuộc ngày hôm qua…”
“… Chân Chân, để cho anh lẳng lặng một người yên tĩnh được chứ?” Tô Cảnh Thanh nhắm mắt lại, mệt mỏi thỉnh cầu.
“Cảnh Thanh ca, anh…” Liễu Chân Nhã chưa từng bao giờ thấy qua Tô Cảnh Thanh bộ dạng ảm đạm tinh thần sa sút như vậy, không khỏi nghẹn lời, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới đúng.
Cảnh Thanh ca… thực sự thích người kia như vậy sao?
Thực sự, so với yêu thích của cô… còn nhiều hơn rất nhiều sao?
Liễu Chân Nhã hốc mắt đỏ lên, chỉ cảm thấy trong lòng bức bối chua sót, thập phần khó chịu.
Chính là… đó là nam nhân mà cô thật vất vả mới tìm được, hơn nữa vẫn luôn ảo tưởng rằng có thể cùng hắn yêu đương kết hôn, thậm chí có thể vì hắn mà buông tha cho tất cả a.
Cô như thế nào nhẫn tâm, như thế nào từ bỏ được?
Cảnh Thanh ca…
Ngay tại thời điểm hai người tâm tư khác nhau, trong phòng bệnh yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng đập cửa nhẹ nhàng.
“Cảnh Thanh, cậu không sao chứ?” Lăng Lâm đi vào, thần sắc lo lắng hỏi thăm. Trong tay xách theo một túi đồ, đi theo phía sau chị họ, Lăng Mộ Ngôn một thân hưu nhàn nhưng vẫn như trước lạnh như băng không chút nhân khí.
Tô Cảnh Thanh lắc đầu vừa muốn nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy Lăng Mộ Ngôn, nhất thời liền quên mất đáp lời. Chính là đem ánh mắt vui sướng nóng rực tạm dừng lại trên người của Lăng Mộ Ngôn, thật lâu không chịu rời đi.
“… Cảnh Thanh?”
“Cảnh Thanh ca không sao, vài ngày nữa là có thể xuất viện được rồi. Đúng rồi, Lâm Lâm tỷ, sao chị lại tới đây?”
Thấy Tô Cảnh Thanh nhìn chằm chằm vào Lăng Mộ Ngôn, Liễu Chân Nhã rơi vào đường cùng, đành phải thay y mở miệng. Cô đi tới tiếp nhận túi đồ trong tay của Lăng Mộ Ngôn, cũng không dám nhìn hắn, chỉ hướng Lăng Lâm cười hỏi.
“Chị nghe tin Cảnh Thanh xảy ra tai nạn xe cộ, cho nên tới thăm hỏi một chút.” Lăng Lâm nhíu mày, “Nghe nói rất nghiêm trọng, như thế nào vài ngày nữa đã có thể xuất viện?”
“Ừm, nhìn qua quả thực là nghiêm trọng, nhưng thực tế chỉ là vết thương nhẹ mà thôi.”
“Vậy thì tốt rồi, Cảnh Thanh về sau lái xe phải cẩn thận một chút a. Cậu có biết hay không, báo hại tôi cùng Mộ Ngôn đều lo lắng muốn chết.” Lăng Lâm nén giận nói.
“Lăng Lâm tỷ, chị nói Mộ Ngôn… cũng lo lắng cho tôi?” Tô Cảnh Thanh ngây ngốc nhìn về phía Lăng Mộ Ngôn hơi hơi quay đầu đi, trong con ngươi đen láy dần dần sáng bừng lên.
Lăng Lâm buồn cười hỏi ngược lại, “Đúng vậy, nếu tiểu tử này không tình nguyện, cậu nghĩ làm sao tôi lôi kéo được thằng bé tới đây?”
Lăng Mộ Ngôn nhíu mày ngầm trừng mắt liếc cô một cái, con ngươi đen láy trầm tĩnh, “Chị càng ngày càng nói thật nhiều lời vô nghĩa.”
Lăng Lâm nhất thời nhào mình qua, ai oán lau khóe mắt, “Người ta chỉ nói thật thôi mà, thân ái, em cứ luôn hung hăng với chị họ như vậy thật sự được sao, hu hu ~”
Mà Lăng Mộ Ngôn vững như bàn thạch, liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó lãnh đạm nói, “Quả nhiên vẫn nhiều lời vô nghĩa như vậy.”
Lăng Lâm tức giận đá cho hắn một cước, “Em mới là người nhiều lời vô nghĩa, câm miệng.”
Lăng Mộ Ngôn còn chưa nói gì, Liễu Chân Nhã trên mặt đã hiện lên đau lòng, mở miệng, “Lâm Lâm tỷ, chị đừng thô bạo như vậy, vạn nhất làm Mộ Ngôn bị thương thì sao?”
Lăng Lâm: “…” Cô, cô thô bạo vậy sao?
Tô Cảnh Thanh khụ một tiếng, ý cười ôn nhã nói, “Lăng Lâm tỷ, chị cẩn thận một chút, thân thể của Mộ Ngôn vốn không được tốt…”
Lăng Lâm: “…”
—– Cô thực sự chỉ đá nhẹ một cái thôi a! Cư nhiên một người hai người đều oán trách cô là làm sao?!
“Mộ Ngôn, cảm ơn cậu đã tới thăm tôi.” Tô Cảnh Thanh nhìn về phía Lăng Mộ Ngôn, trong ánh mắt hàm chứa vui sướng ẩn tình, “Đi xa như vậy tới đây, thật vất vả.”
Lăng Lâm: “…” Tiểu tử này lái xe tới đây, vất vả cái gì chứ! Tới liếc mắt nhìn cậu một cái mà cũng vất vả sao? Chẳng lẽ Lăng Lâm cô không phải đi theo Mộ Ngôn tới đây thăm bệnh, vì sao không hướng cô nói vất vả cái gì đó!
Liễu Chân Nhã: “…” Cảnh Thanh ca quả thực không muốn che dấu sao… còn có, yêu cầu của anh thấp tới như vậy thật sự được chứ?
Lăng Mộ Ngôn môi mỏng mím lại, có chút không được tự nhiên chuyển tầm mắt nhìn về phía góc tường, thanh âm vẫn như trước trong trẻo lại lạnh lùng, “Tôi gần đây chơi trò rắn ăn mồi, chờ anh… tới dạy tôi.”
“Được.” Tô Cảnh Thanh ý cười trên khóe miệng dần dần mở rộng, hoàn toàn bỏ qua cái trò ‘rắn ăn mồi’ kia có bao nhiêu cũ rích.
Lăng Lâm không nói gì đỡ trán, “Thân ái, trước đó không phải em đang chơi trò tiểu ong mật hay sao?”
Lăng Mộ Ngôn mặt không chút thay đổi.
“Còn trò xếp gạch chơi sao rồi?”
Lăng Mộ Ngôn biểu tình nghiêm túc càng thêm cương cứng.
Lăng Lâm giật mình ‘một tiễn xuyên tâm’, “Không phải chứ, chẳng lẽ bởi vì không qua được bàn cho nên em liền bỏ không chơi nữa?”
Lăng Mộ Ngôn bên tai ửng đỏ, lạnh như băng trừng mắt liếc cô một cái, “Nhiều lời.”
Lăng Lâm vẻ mặt vô tội giơ lên hai tay.
Liễu Chân Nhã nhất thời bật cười thành tiếng, tâm tình vốn không tốt bất tri bất giác dần dần tiêu tan đi một chút.
“Mộ Ngôn, tôi ngày mai có thể xuất viện, đến lúc đó tới tìm tôi có được hay không?” Tô Cảnh Thanh chờ mong hỏi.
Lăng Mộ Ngôn thoáng sửng sốt, ánh mắt thản nhiên đảo qua cái trán đang được băng kín của y, cũng không đáp lời.
“A, Mộ Ngôn là đang lo lắng cho tôi sao?” Tô Cảnh Thanh cười tới vui sướng, “Tôi không sao, chỉ là không cẩn thận bị đụng vào đầu mà thôi, không có chuyện gì, thực sự có thể xuất viện.”
“Nói bậy bạ cái gì đấy a, Cảnh Thanh ca!” Liễu Chân Nhã cắt ngang, không đồng ý nhìn y, “Bác sĩ đã bảo là anh phải ở lại viện vài ngày để quan sát, không được làm bừa.”
“Anh không sao, Chân Chân.” Tô Cảnh Thanh yên lặng nhìn cô, từng chữ từng chữ kiên định nói ra.
Liễu Chân Nhã sửng sốt nửa ngày, rốt cuộc im miệng không nói gì nữa.
Đúng lúc này Lăng Mộ Ngôn đột nhiên xen vào, thanh âm của hắn trầm thấp lãnh đạm, “Bảo anh ở lại viện để quan sát thì cứ ở lại đi, chạy lung tung cái gì.”
“Vậy Mộ Ngôn sẽ tới thăm tôi sao?” Tô Cảnh Thanh tội nghiệp nhìn hắn, “Không ai ở đây với tôi, tôi ở một mình sẽ rất nhàm chán…”
Liễu Chân Nhã: “…” Hóa ra mình không phải là người, ha ha.
—– gặp sắc quên em gái, quả thực là phát rồ!
… Táng tận lương tâm!
Lăng Mộ Ngôn hạ mi mắt, nghiêng đầu tự hỏi một chút, không biết nghĩ đến cái gì, hắn có chút do dự gật gật đầu.
Tô Cảnh Thanh ngay lập tức nở nụ cười sáng lạn.
~ ~ ~ ~ ~
* game rắn ăn mồi:
* game tiểu ong mật:
* game xếp gạch:
“Ý của chị là… Mộ Ngôn vẫn luôn cố chấp nối hai hình khác nhau lại như vậy, là bởi vì trước đây mỗi lần cậu ấy làm như thế đều sẽ được cha mẹ sửa lại cho đúng. Vì vậy mới lừa mình gạt người, cho rằng có lẽ cha mẹ sẽ lại một lần nữa trở về, sửa đúng cho cậu ấy?”
Trên đường lái xe trở về, Tô Cảnh Thanh bên trong đầu không ngừng hồi tưởng lại cuộc đối thoại trước đó giữa mình cùng Lăng Lâm.
Y chưa bao giờ biết tới hóa ra Mộ Ngôn bị chứng tự bế là do cha mẹ của hắn gặp phải tai nạn máy bay. Không ngừng chơi trò Pikachu chẳng qua là do trong tiềm thức của hắn vẫn luôn không chịu chấp nhận sự thật, đem trò chơi này trở thành nơi ký thác trong lòng để yên lặng tưởng niệm về cha mẹ…
Cho nên ngày hôm qua thời điểm y dạy Mộ Ngôn như vậy, hắn mới yên lặng ngẩn người, sau đó dời đi đề tài…
Y cái gì cũng không biết, kiếp trước cư nhiên còn kích thích Mộ Ngôn như vậy…
Tô Cảnh Thanh nghĩ tới đây, trong lòng đau đớn như bị xé rách, vô cùng khó thở. Y nhắm lại đôi mắt, dưới chân đạp mạnh chân ga, khóe miệng giương lên một tia ý cười điên cuồng.
—– cho nên y thực sự là đáng đời! Đúng vậy, Tô Cảnh Thanh y quả thực là một kẻ chết tiệt!
Chậc, đáng đời cuối cùng cái gì cũng đều không thể chiếm được! Xứng đáng!!
Tươi cười trên mặt càng thêm sáng lạn, bên trong hắc ám nồng đậm còn xen lẫn cả chua sót tuyệt vọng.
…
“Cảnh Thanh ca, anh rốt cuộc là làm sao vậy?! Hơn nửa đêm cư nhiên lại lái xe vượt tốc độ, nghe nói khi đâm vào hàng rào, trong xe của anh còn không có phanh xe!” Liễu Chân Nhã lửa giận sôi trào trừng mắt nhìn Tô Cảnh Thanh sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường bệnh, “Rõ ràng trước kia anh không như vậy. Hơn nữa không phải gần đây anh đã điều chỉnh được lại trạng thái của mình rồi sao, vì sao lại nháo ra chuyện như thế này! Anh thiếu chút nữa ngay cả mệnh cũng không còn đấy, Cảnh Thanh ca!”
Tô Cảnh Thanh cười khổ nói, “Anh chỉ bị thương nhẹ, không nghiêm trọng.”
“Thời điểm chạy vào viện, em còn tưởng rằng anh thiếu chút nữa đã mất mạng rồi chứ, quả thực là hù chết người!” Liễu Chân Nhã trừng mắt liếc y một cái, càng nghĩ càng sợ, “Anh rốt cuộc ngày hôm qua…”
“… Chân Chân, để cho anh lẳng lặng một người yên tĩnh được chứ?” Tô Cảnh Thanh nhắm mắt lại, mệt mỏi thỉnh cầu.
“Cảnh Thanh ca, anh…” Liễu Chân Nhã chưa từng bao giờ thấy qua Tô Cảnh Thanh bộ dạng ảm đạm tinh thần sa sút như vậy, không khỏi nghẹn lời, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới đúng.
Cảnh Thanh ca… thực sự thích người kia như vậy sao?
Thực sự, so với yêu thích của cô… còn nhiều hơn rất nhiều sao?
Liễu Chân Nhã hốc mắt đỏ lên, chỉ cảm thấy trong lòng bức bối chua sót, thập phần khó chịu.
Chính là… đó là nam nhân mà cô thật vất vả mới tìm được, hơn nữa vẫn luôn ảo tưởng rằng có thể cùng hắn yêu đương kết hôn, thậm chí có thể vì hắn mà buông tha cho tất cả a.
Cô như thế nào nhẫn tâm, như thế nào từ bỏ được?
Cảnh Thanh ca…
Ngay tại thời điểm hai người tâm tư khác nhau, trong phòng bệnh yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng đập cửa nhẹ nhàng.
“Cảnh Thanh, cậu không sao chứ?” Lăng Lâm đi vào, thần sắc lo lắng hỏi thăm. Trong tay xách theo một túi đồ, đi theo phía sau chị họ, Lăng Mộ Ngôn một thân hưu nhàn nhưng vẫn như trước lạnh như băng không chút nhân khí.
Tô Cảnh Thanh lắc đầu vừa muốn nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy Lăng Mộ Ngôn, nhất thời liền quên mất đáp lời. Chính là đem ánh mắt vui sướng nóng rực tạm dừng lại trên người của Lăng Mộ Ngôn, thật lâu không chịu rời đi.
“… Cảnh Thanh?”
“Cảnh Thanh ca không sao, vài ngày nữa là có thể xuất viện được rồi. Đúng rồi, Lâm Lâm tỷ, sao chị lại tới đây?”
Thấy Tô Cảnh Thanh nhìn chằm chằm vào Lăng Mộ Ngôn, Liễu Chân Nhã rơi vào đường cùng, đành phải thay y mở miệng. Cô đi tới tiếp nhận túi đồ trong tay của Lăng Mộ Ngôn, cũng không dám nhìn hắn, chỉ hướng Lăng Lâm cười hỏi.
“Chị nghe tin Cảnh Thanh xảy ra tai nạn xe cộ, cho nên tới thăm hỏi một chút.” Lăng Lâm nhíu mày, “Nghe nói rất nghiêm trọng, như thế nào vài ngày nữa đã có thể xuất viện?”
“Ừm, nhìn qua quả thực là nghiêm trọng, nhưng thực tế chỉ là vết thương nhẹ mà thôi.”
“Vậy thì tốt rồi, Cảnh Thanh về sau lái xe phải cẩn thận một chút a. Cậu có biết hay không, báo hại tôi cùng Mộ Ngôn đều lo lắng muốn chết.” Lăng Lâm nén giận nói.
“Lăng Lâm tỷ, chị nói Mộ Ngôn… cũng lo lắng cho tôi?” Tô Cảnh Thanh ngây ngốc nhìn về phía Lăng Mộ Ngôn hơi hơi quay đầu đi, trong con ngươi đen láy dần dần sáng bừng lên.
Lăng Lâm buồn cười hỏi ngược lại, “Đúng vậy, nếu tiểu tử này không tình nguyện, cậu nghĩ làm sao tôi lôi kéo được thằng bé tới đây?”
Lăng Mộ Ngôn nhíu mày ngầm trừng mắt liếc cô một cái, con ngươi đen láy trầm tĩnh, “Chị càng ngày càng nói thật nhiều lời vô nghĩa.”
Lăng Lâm nhất thời nhào mình qua, ai oán lau khóe mắt, “Người ta chỉ nói thật thôi mà, thân ái, em cứ luôn hung hăng với chị họ như vậy thật sự được sao, hu hu ~”
Mà Lăng Mộ Ngôn vững như bàn thạch, liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó lãnh đạm nói, “Quả nhiên vẫn nhiều lời vô nghĩa như vậy.”
Lăng Lâm tức giận đá cho hắn một cước, “Em mới là người nhiều lời vô nghĩa, câm miệng.”
Lăng Mộ Ngôn còn chưa nói gì, Liễu Chân Nhã trên mặt đã hiện lên đau lòng, mở miệng, “Lâm Lâm tỷ, chị đừng thô bạo như vậy, vạn nhất làm Mộ Ngôn bị thương thì sao?”
Lăng Lâm: “…” Cô, cô thô bạo vậy sao?
Tô Cảnh Thanh khụ một tiếng, ý cười ôn nhã nói, “Lăng Lâm tỷ, chị cẩn thận một chút, thân thể của Mộ Ngôn vốn không được tốt…”
Lăng Lâm: “…”
—– Cô thực sự chỉ đá nhẹ một cái thôi a! Cư nhiên một người hai người đều oán trách cô là làm sao?!
“Mộ Ngôn, cảm ơn cậu đã tới thăm tôi.” Tô Cảnh Thanh nhìn về phía Lăng Mộ Ngôn, trong ánh mắt hàm chứa vui sướng ẩn tình, “Đi xa như vậy tới đây, thật vất vả.”
Lăng Lâm: “…” Tiểu tử này lái xe tới đây, vất vả cái gì chứ! Tới liếc mắt nhìn cậu một cái mà cũng vất vả sao? Chẳng lẽ Lăng Lâm cô không phải đi theo Mộ Ngôn tới đây thăm bệnh, vì sao không hướng cô nói vất vả cái gì đó!
Liễu Chân Nhã: “…” Cảnh Thanh ca quả thực không muốn che dấu sao… còn có, yêu cầu của anh thấp tới như vậy thật sự được chứ?
Lăng Mộ Ngôn môi mỏng mím lại, có chút không được tự nhiên chuyển tầm mắt nhìn về phía góc tường, thanh âm vẫn như trước trong trẻo lại lạnh lùng, “Tôi gần đây chơi trò rắn ăn mồi, chờ anh… tới dạy tôi.”
“Được.” Tô Cảnh Thanh ý cười trên khóe miệng dần dần mở rộng, hoàn toàn bỏ qua cái trò ‘rắn ăn mồi’ kia có bao nhiêu cũ rích.
Lăng Lâm không nói gì đỡ trán, “Thân ái, trước đó không phải em đang chơi trò tiểu ong mật hay sao?”
Lăng Mộ Ngôn mặt không chút thay đổi.
“Còn trò xếp gạch chơi sao rồi?”
Lăng Mộ Ngôn biểu tình nghiêm túc càng thêm cương cứng.
Lăng Lâm giật mình ‘một tiễn xuyên tâm’, “Không phải chứ, chẳng lẽ bởi vì không qua được bàn cho nên em liền bỏ không chơi nữa?”
Lăng Mộ Ngôn bên tai ửng đỏ, lạnh như băng trừng mắt liếc cô một cái, “Nhiều lời.”
Lăng Lâm vẻ mặt vô tội giơ lên hai tay.
Liễu Chân Nhã nhất thời bật cười thành tiếng, tâm tình vốn không tốt bất tri bất giác dần dần tiêu tan đi một chút.
“Mộ Ngôn, tôi ngày mai có thể xuất viện, đến lúc đó tới tìm tôi có được hay không?” Tô Cảnh Thanh chờ mong hỏi.
Lăng Mộ Ngôn thoáng sửng sốt, ánh mắt thản nhiên đảo qua cái trán đang được băng kín của y, cũng không đáp lời.
“A, Mộ Ngôn là đang lo lắng cho tôi sao?” Tô Cảnh Thanh cười tới vui sướng, “Tôi không sao, chỉ là không cẩn thận bị đụng vào đầu mà thôi, không có chuyện gì, thực sự có thể xuất viện.”
“Nói bậy bạ cái gì đấy a, Cảnh Thanh ca!” Liễu Chân Nhã cắt ngang, không đồng ý nhìn y, “Bác sĩ đã bảo là anh phải ở lại viện vài ngày để quan sát, không được làm bừa.”
“Anh không sao, Chân Chân.” Tô Cảnh Thanh yên lặng nhìn cô, từng chữ từng chữ kiên định nói ra.
Liễu Chân Nhã sửng sốt nửa ngày, rốt cuộc im miệng không nói gì nữa.
Đúng lúc này Lăng Mộ Ngôn đột nhiên xen vào, thanh âm của hắn trầm thấp lãnh đạm, “Bảo anh ở lại viện để quan sát thì cứ ở lại đi, chạy lung tung cái gì.”
“Vậy Mộ Ngôn sẽ tới thăm tôi sao?” Tô Cảnh Thanh tội nghiệp nhìn hắn, “Không ai ở đây với tôi, tôi ở một mình sẽ rất nhàm chán…”
Liễu Chân Nhã: “…” Hóa ra mình không phải là người, ha ha.
—– gặp sắc quên em gái, quả thực là phát rồ!
… Táng tận lương tâm!
Lăng Mộ Ngôn hạ mi mắt, nghiêng đầu tự hỏi một chút, không biết nghĩ đến cái gì, hắn có chút do dự gật gật đầu.
Tô Cảnh Thanh ngay lập tức nở nụ cười sáng lạn.
~ ~ ~ ~ ~
* game rắn ăn mồi:
* game tiểu ong mật:
* game xếp gạch:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook