Mối Tình Đầu Nghịch Tập Hệ Thống
-
Chương 39
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[Sắp truyền tống người chơi tới thế giới tiếp theo, 3, 2 —– đinh! Cảnh cáo, cảnh cáo, hệ thống xuất hiện BUG! Hệ thống xuất hiện BUG!]
[Đinh, thỉnh người chơi chờ đợi, hệ thống đang khẩn cấp giải quyết vấn đề…]
[Đinh, nội dung tình tiết đã bị sửa lại tới ba năm sau! Nội dung tình tiết không có thay đổi nhiều. Bởi vì hệ thống xuất hiện trục trặc, để bồi thường người chơi, đặc biệt đem độ khó của nhiệm vụ lần này giảm xuống, thỉnh người chơi lượng thứ QAQ]
Lần này Lăng Mộ Ngôn liền tỉnh lại trong đau đớn. Hắn ghé vào trên bàn làm việc, xoa xoa huyệt Thái Dương, chỉ cảm thấy đầu đau tới mức như muốn nứt ra.
“001, có thể giải thích với ta một chút rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Lăng Mộ Ngôn cố gắng duy trì nụ cười ôn nhã, nhịn xuống đau đớn xen lẫn một tia lửa giận, hắn gằn từng tiếng hỏi.
[Ngôn Ngôn, thực có lỗi QwQ bởi vì vừa rồi hệ thống xuất hiện trục trặc…] 001 chảy lệ dài nói, [Bất quá người ta đã tu bổ lại rồi! Thực sự!]
“Trục trặc gì?”
[A, a… cái này hiện tại còn chưa thể tiết lộ QwQ] 001 ấp úng, [Cái đó, không bằng Ngôn Ngôn cậu trước hết xem nội dung tình tiết đi?]
Lăng Mộ Ngôn: “…”
Lần này hắn xuyên vào một cuốn tiểu thuyết nói về tình cảm luyến ái của một đôi thanh mai trúc mã. Nam chủ Tô Cảnh Thanh tuy rằng ôn hòa nhưng cũng rất dễ hắc hóa. Tô Cảnh Thanh vẫn luôn yêu thương sủng ái tiểu thanh mai cố chấp hoạt bát Chân Nhã, đem cô trở thành em gái nhỏ để đối đãi. Mà tại khi Liễu Chân Nhã nhất kiến chung tình với giáo thảo lạnh lùng, cũng hạ quyết tâm truy đuổi đối phương, nam chủ liền đột nhiên phát hiện ra bản thân đã thích nữ chủ. Trải qua một loạt các màn ngược luyến tình thâm, hai người cuối cùng liền HE.
Bình thường trong các cuốn tiểu thuyết đều là nữ chủ truy giáo thảo thật lâu, sau đó liền HE. Nhưng bộ tiểu thuyết này lại hoàn toàn tương phản, nam chủ là thanh mai trúc mã của nữ chủ, nam thứ si tình thượng vị trở thành nam chủ, mà giáo thảo ngược lại bị biến thành vật hi sinh —– Đáng nhắc tới chính là, giáo thảo không trở thành nam thứ, nguyên nhân là do hắn không yêu thích nữ chủ. Trái lại, bởi vì giáo thảo ghét bỏ nữ chủ vì vậy đã bị nam chủ nhớ thù, từ đó về sau giáo thảo liền không được sống yên ổn. Thẳng tới khi bị nữ chủ phát hiện ra, cùng nam chủ náo loạn một trận, giáo thảo mới được buông tha.
Mà tại trong cuốn tiểu thuyết này, Lăng Mộ Ngôn xuyên vào chính là vị giáo thảo có tính cách lạnh lùng tự bế, được nữ chủ không ngừng truy đuổi nhưng vẫn lãnh đạm cự tuyệt kia. Hơn nữa vị giáo thảo này ở dưới tình huống không biết gì cả, đã kích thích nam chủ, khiến cho đối phương trở thành nhân vật truyền kỳ dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng.
“… Chẳng lẽ ta lại xuyên vào trong tiểu thuyết vườn trường?” Lăng Mộ Ngôn cau mày, nâng mắt lên nhìn quét xung quanh một vòng, nơi này hình như là văn phòng, “Vậy vì sao ta lại tỉnh lại ở chỗ này?”
[Trước đó đã nhắc nhở qua, hệ thống bởi vì tu sửa lại BUG, cho nên đã điều chỉnh thời gian tới ba năm sau. Thỉnh người chơi hiểu rõ.]
“Cho nên hiện tại chính là ba năm sau?”
[Đúng vậy, nhân vật mà người chơi sắm vai hiện tại đã tiếp nhận công ty của gia tộc. Mà nam chủ Tô Cảnh Thanh cũng đã dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng. Nữ chủ Liễu Chân Nhã vừa trở thành trợ lý bên người của Lăng Mộ Ngôn, hiện tại mới chỉ gặp qua Lăng Mộ Ngôn một lần.]
Lăng Mộ Ngôn liếc liếc văn kiện trên bàn, nhướng mày hỏi, “Như vậy nói cách khác, hiện tại tình tiết nội dung còn chưa bắt đầu?”
001 vừa mới đáp xong, ngoài cửa phòng liền vang lên tiếng gõ.
“Mời vào.” Lăng Mộ Ngôn ngồi thẳng thân thể, âm thanh lạnh lùng nói.
Cửa được đẩy ra, một cô gái trẻ vẻ mặt tức giận, tóc buộc đuôi ngựa, ôm theo một tập văn kiện nhẹ nhàng đi vào, “Tổng tài, đây là văn kiện Nhiên tỷ để cho tôi…”
Lời còn chưa dứt, cô liền ngây ngốc nhìn Lăng Mộ Ngôn, khuôn mặt nhỏ nhắn bất tri bất giác liền dần dần đỏ lên.
Con ngươi đen láy lạnh lẽo của Lăng Mộ Ngôn liền yên lặng nhìn về phía cô gái, “Cô là…?”
“A, em, em là Liễu Chân Nhã!” Liễu Chân Nhã lập tức hồi thần, đôi mắt hạnh trong sáng xinh đẹp liền sáng rực lên, “Năm nay vừa tròn 22 tuổi, hiện tại là trợ lý của anh! Em còn chưa có bạn trai, cho nên xin hãy chỉ giáo nhiều hơn!”
Lăng Mộ Ngôn: “…”
Liễu Chân Nhã đem văn kiện đặt tới trên bàn, đột nhiên có chút ngượng ngùng, “Cái đó, xin hỏi nam thần tên là gì?”
Cô rốt cuộc cũng đã gặp lại được nam thần! Đây nhất định là duyên phận trời ban, ngao ngao ngao, cư nhiên có thể gặp lại nam thần! Hu hu hu, lần trước không xin được tên của nam thần, lần này nhất định cô phải biết được —–!
Lăng Mộ Ngôn: “…”
“Nam thần, anh chán ghét em sao QwQ”
“… Thỉnh nghiêm túc một chút, Liễu trợ lý.” Lăng Mộ Ngôn ho khan một tiếng, nghiêm túc nói.
Liễu Chân Nhã lập tức nghiêm mặt, hướng hắn chào bằng một nghi thức tiêu chuẩn của quân đội, “Dạ vâng, nam thần!”
Lăng Mộ Ngôn đối với động tác của cô coi như không nhìn thấy, chỉ thản nhiên nói, “Hiện tại cô có thể đi ra ngoài.”
“… Dạ QwQ” Nam thần thực sự là rất quyết đoán, hu hu hu, Liễu Chân Nhã chán nản gục đầu xuống, xoay người chậm rãi đi ra khỏi văn phòng. Sau đó tại trước khi cửa phòng đóng vào, cô hít một hơi, bám lấy khung cửa, hướng về phía Lăng Mộ Ngôn đang xem văn kiện rống lớn một câu, “Nam thần, em sẽ không từ bỏ, em, Liễu Chân Nhã nhất định sẽ theo đuổi được anh!”
Nói xong, cô liền lập tức đóng cửa lại, ôm khuôn mặt nóng bừng chạy trốn.
Lăng Mộ Ngôn: “…” Tầng lầu này chỉ có một mình văn phòng của hắn, vì vầy sẽ không bị ai chú ý tới, hắn nên cảm thấy may mắn sao?
[Đinh! Chúc mừng người chơi Lăng Mộ Ngôn hoàn thành được nhiệm vụ thứ nhất: Đạt được lời tỏ tình của nữ chủ! Độ hoàn thành của nhiệm vụ là 50%, thỉnh người chơi tiếp tục cố gắng!]
[Độ khó của nhiệm vụ sẽ được hạ xuống, Ngôn Ngôn, tôi đã bảo mà cậu còn không tin!] 001 đắc ý cười, [Xem, chỉ trong chốc lát nữ chủ đã tỏ tình với cậu, giờ cậu đã tin tôi chưa? Tôi đây là cỡ nào săn sóc cậu a ~]
“Ngươi càng như vậy, ta càng cảm thấy trong này nhất định có gì đó mờ ám.” Lăng Mộ Ngôn kéo xuống caravat, không chút quan tâm nói.
[…] 001 lập tức cấm thanh.
…
“Đúng rồi, Cảnh Thanh ca, anh có biết tổng tài của Lăng thị bọn em là ai không?” Thời điểm giữa trưa cùng nhau ăn cơm, Liễu Chân Nhã cắn cắn đũa, làm bộ như vô tình thuận miệng hỏi ra.
Tô Cảnh Thanh đang gắp rau cho cô, động tác nhất thời liền khựng lại. Y ngẩng đầu lên, ôn hòa mỉm cười, “Chân Chân, sao đột nhiên lại hỏi như vậy? Trước kia không phải là không tò mò hay sao?”
“Khi đó em đâu biết được anh ấy chính là…” Liễu Chân Nhã đột nhiên trở nên ấp úng, “Không phải, cái đó, em, em chỉ là ngày hôm nay gặp được tổng tài, sau đó cảm thấy có chút tò mò mà thôi.”
“Thật không? Sẽ không phải là yêu thích vị tổng tài này đi?” Tô Cảnh Thanh mở miệng đùa giỡn, bàn tay đặt bên dưới bàn lại từ từ xiết chặt, nắm thành nắm đấm.
“Ai nha, Cảnh Thanh ca, anh hỏi nhiều như vậy để làm chi a!” Liễu Chân Nhã chỉ cảm thấy trên mặt một trận nóng bừng, vội vàng cúi đầu uống canh, “Cảnh Thanh ca hiện tại rất bận rộn đi? Nếu không về sau đừng tới tìm em để cùng ăn cơm trưa nữa, dù sao buổi tối chúng ta cũng sẽ có thể gặp mặt a.”
“Không được!” Tô Cảnh Thanh theo bản năng phản bác, ngừng lại một chút rồi mới phản ứng kịp. Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Liễu Chân Nhã, y có chút mất tự nhiên, giải thích, “Anh không sao, cũng không phải là quá mức bận rộn, không quan hệ.”
“A… thật không?” Liễu Chân Nhã nghiêng đầu, “Nếu Cảnh Thanh ca đã nói như vậy, vậy không cần phải thay đổi.”
“Ừm.” Tô Cảnh Thanh cười, vươn tay ra xoa xoa đầu của cô, “Em hôm nay gặp được tổng tài sao?”
“Đúng vậy, Cảnh Thanh ca, trước đó không phải em đã nói rồi sao?”
“Tổng tài của các em có phải hay không rất lãnh đạm?” Tô Cảnh Thanh mở miệng hỏi, sau đó đột nhiên hơi nhíu mày, dường như nhớ tới cái gì đó, khẽ thì thào lẩm bẩm, “Thân thể của cậu ấy nhất định vẫn không được tốt đi…”
Liễu Chân Nhã kinh ngạc nhìn y, “Cảnh Thanh ca?”
“Không, không sao… coi như vừa rồi là anh hồ ngôn loạn ngữ đi, Chân Chân.” Tô Cảnh Thanh xoa xoa đầu, có chút suy sụp cười khổ nói.
“Cảnh Thanh ca, gần đây anh làm sao vậy?” Liễu Chân Nhã vô cùng lo lắng, “Gần đây cứ có cảm giác tinh thần của anh không được tốt, thường xuyên ngẩn người còn không thích nói chuyện, trạng thái rất không thích hợp a…”
“Anh chỉ là… kỳ thực anh cũng không biết phải nói như thế nào.” Tô Cảnh Thanh có chút bất đắc dĩ cười, “Tóm lại, không cần quá mức lo lắng, Chân Chân, anh sẽ rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng.”
“Thế thì tốt. Bất quá, chỉ sợ anh…” Liễu Chân Nhã trở mình xem thường. Thời điểm cô đang chuẩn bị quở trách, bỗng dư quang đột nhiên lại thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc, nhất thời theo bản năng ghé sát lên mặt bàn.
—– nam thần!
Hu hu hu, hai người bọn họ vì sao lại hữu duyên tới như vậy, cư nhiên có thể gặp nhau ở đây ~
* hữu duyên: có duyên phận
… Bất quá, đậu xanh rau muống, đó là ai a? Nữ nhân kia là ai a?!
(╯‵□′)╯︵┻━┻ a a, nam thần của tôi cư nhiên cùng một nữ nhân khác đi ăn cơm!
Mà Liễu Chân Nhã bởi vì tâm tình kích động, cho nên liền bỏ lỡ sắc mặt đột nhiên cứng đờ của Tô Cảnh Thanh khi nhìn thấy nam thần nhà mình —–
Lăng Mộ Ngôn…
Tô Cảnh Thanh trong lòng gằn lên cái tên quen thuộc, từng chữ từng chữ, cảm giác chua xót lại một lần nữa thổi quét trái tim y. Y nhìn thanh niên tuấn mỹ ngồi tại vị trí dựa vào góc tường, vẻ mặt lạnh lùng nghe nữ nhân đối diện đang không ngừng nói, trên mặt bất tri bất giác lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Cảnh Thanh ca, Cảnh Thanh ca, anh mau xem!” Liễu Chân Nhã ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, hướng Tô Cảnh Thanh vẫy vẫy tay, ánh mắt chằm chằm vào vị trí góc tường, sau đó nhỏ giọng nói, “Nam nhân kia chính là nam thần của em đó ~”
Tô Cảnh Thanh gian nan kéo lên khóe môi, “Chính là nam nhân trước kia đã từng cứu em?”
“Ừm, đúng vậy ~ thời điểm em bị đám bại hoại kia vây lại, chính là nam thần đã cứu em!” Liễu Chân Nhã không khỏi nhớ lại tình cảnh lúc đó, vẻ mặt si mê, “Khi anh ấy đánh nhau, thực sự rất đẹp trai nha!”
“Nhìn bộ dạng này của cậu ta, không giống loại người sẽ ra tay cứu người khác a…” Tô Cảnh Thanh cũng không biết bản thân mang theo tâm tư gì, lại nói ra những lời này, chỉ cảm thấy trong lòng chua chua xót xót, “Rất lãnh đạm.”
“Ha ha, kỳ thực câu nói đầu tiên của anh ấy chính là…” Liễu Chân Nhã ngượng ngùng nở nụ cười, “Tránh ra, các người chắn đường.”
Tô Cảnh Thanh: “…” Rất phù hợp với tính cách của cậu ấy…
“Em hỏi tên của anh ấy, anh ấy cũng không thèm để ý tới em, trực tiếp rời đi… Bất quá, may mắn trời xanh chiếu cố! Cư nhiên có thể gặp lại được nam thần trong công ty, hơn nữa không nghĩ tới anh ấy còn là tổng tài của Lăng thị nha ~”
“… A, đúng không?”
“Đúng vậy đúng vậy, bất quá em còn chưa hỏi được tên của nam thần QwQ” Liễu Chân Nhã chu miệng, “Nam thần thực sự là rất rất rất lạnh lùng đi, cho nên em cũng không dám tiếp tục hỏi tên…”
“Cậu ấy vẫn luôn như thế.” Tô Cảnh Thanh yên lặng nhếch lên khóe môi, cho nên thẳng tới trước khi em cùng anh kết giao, vẫn không thể theo đuổi được cậu ấy.
“A? Cảnh Thanh ca, anh quen biết nam thần?” Liễu Chân Nhã quay đầu lại tò mò hỏi, “Vậy nam thần tên là gì nha? Tên là gì?”
Tô Cảnh Thanh ôn hòa lắc đầu, “Không quen.”
“Cảnh Thanh ca ~” Liễu Chân Nhã làm nũng, “Cảnh Thanh ca, anh mau nói cho em biết đi ~”
“Anh thực sự không quen a.” Tô Cảnh Thanh buông tay, “Anh chỉ biết cậu ta là ai mà thôi.”
“… Vậy anh có biết tên của anh ấy hay không?”
“Ừm, anh biết a.”
“… Vậy sao anh không nói cho em biết!” Liễu Chân Nhã mày liễu dựng thẳng lên, “Tô Cảnh Thanh, anh là đang đùa giỡn với em đấy hả!”
“Suỵt, nhỏ giọng một chút a, Chân Chân.” Tô Cảnh Thanh cười khẽ, “Nếu nam thần của em nhìn qua thì sẽ không tốt đâu.”
“A —–” Liễu Chân Nhã vội vàng hướng về phía Lăng Mộ Ngôn bên kia nhìn lướt qua, thấy bọn họ không phát hiện ra mình, cuối cùng mới yên tâm nhẹ nhàng thở phào. Sau đó cô quay đầu lại, trừng mắt liếc Tô Cảnh Thanh một cái, “Nói mau!”
“Chính là… anh vì sao phải nói cho em biết nha, Chân Chân?” Tô Cảnh Thanh nâng cằm lên, tủm tỉm cười, “Hiện tại anh không muốn nói cho em biết, phải làm sao đây?”
“… Cảnh Thanh ca!” Liễu Chân Nhã đứng bật dậy vỗ bàn, rống giận một tiếng, “Anh rốt cuộc có chịu nói cho em biết tên của nam thần hay không?!”
Tô Cảnh Thanh chớp chớp mắt, cũng không đáp lời, chỉ yên lặng nhìn về phía góc tường.
Liễu Chân Nhã thân thể nhất thời cứng ngắc lại, cô máy móc quay đầu qua —–
Chỉ thấy Lăng Mộ Ngôn cùng nữ tử đi cùng đang nhìn về phía này, trên mặt nữ tử còn mang theo nụ cười tràn ngập thiện ý, khẽ gật gật đầu đối với cô…
—– cái đệch, hiện tại cô có thể đào một cái hố rồi nhảy xuống có được hay không?!
~ ~ ~ ~ ~
* tóc đuôi ngựa:
* chào nghi thức quân đội:
[Sắp truyền tống người chơi tới thế giới tiếp theo, 3, 2 —– đinh! Cảnh cáo, cảnh cáo, hệ thống xuất hiện BUG! Hệ thống xuất hiện BUG!]
[Đinh, thỉnh người chơi chờ đợi, hệ thống đang khẩn cấp giải quyết vấn đề…]
[Đinh, nội dung tình tiết đã bị sửa lại tới ba năm sau! Nội dung tình tiết không có thay đổi nhiều. Bởi vì hệ thống xuất hiện trục trặc, để bồi thường người chơi, đặc biệt đem độ khó của nhiệm vụ lần này giảm xuống, thỉnh người chơi lượng thứ QAQ]
Lần này Lăng Mộ Ngôn liền tỉnh lại trong đau đớn. Hắn ghé vào trên bàn làm việc, xoa xoa huyệt Thái Dương, chỉ cảm thấy đầu đau tới mức như muốn nứt ra.
“001, có thể giải thích với ta một chút rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Lăng Mộ Ngôn cố gắng duy trì nụ cười ôn nhã, nhịn xuống đau đớn xen lẫn một tia lửa giận, hắn gằn từng tiếng hỏi.
[Ngôn Ngôn, thực có lỗi QwQ bởi vì vừa rồi hệ thống xuất hiện trục trặc…] 001 chảy lệ dài nói, [Bất quá người ta đã tu bổ lại rồi! Thực sự!]
“Trục trặc gì?”
[A, a… cái này hiện tại còn chưa thể tiết lộ QwQ] 001 ấp úng, [Cái đó, không bằng Ngôn Ngôn cậu trước hết xem nội dung tình tiết đi?]
Lăng Mộ Ngôn: “…”
Lần này hắn xuyên vào một cuốn tiểu thuyết nói về tình cảm luyến ái của một đôi thanh mai trúc mã. Nam chủ Tô Cảnh Thanh tuy rằng ôn hòa nhưng cũng rất dễ hắc hóa. Tô Cảnh Thanh vẫn luôn yêu thương sủng ái tiểu thanh mai cố chấp hoạt bát Chân Nhã, đem cô trở thành em gái nhỏ để đối đãi. Mà tại khi Liễu Chân Nhã nhất kiến chung tình với giáo thảo lạnh lùng, cũng hạ quyết tâm truy đuổi đối phương, nam chủ liền đột nhiên phát hiện ra bản thân đã thích nữ chủ. Trải qua một loạt các màn ngược luyến tình thâm, hai người cuối cùng liền HE.
Bình thường trong các cuốn tiểu thuyết đều là nữ chủ truy giáo thảo thật lâu, sau đó liền HE. Nhưng bộ tiểu thuyết này lại hoàn toàn tương phản, nam chủ là thanh mai trúc mã của nữ chủ, nam thứ si tình thượng vị trở thành nam chủ, mà giáo thảo ngược lại bị biến thành vật hi sinh —– Đáng nhắc tới chính là, giáo thảo không trở thành nam thứ, nguyên nhân là do hắn không yêu thích nữ chủ. Trái lại, bởi vì giáo thảo ghét bỏ nữ chủ vì vậy đã bị nam chủ nhớ thù, từ đó về sau giáo thảo liền không được sống yên ổn. Thẳng tới khi bị nữ chủ phát hiện ra, cùng nam chủ náo loạn một trận, giáo thảo mới được buông tha.
Mà tại trong cuốn tiểu thuyết này, Lăng Mộ Ngôn xuyên vào chính là vị giáo thảo có tính cách lạnh lùng tự bế, được nữ chủ không ngừng truy đuổi nhưng vẫn lãnh đạm cự tuyệt kia. Hơn nữa vị giáo thảo này ở dưới tình huống không biết gì cả, đã kích thích nam chủ, khiến cho đối phương trở thành nhân vật truyền kỳ dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng.
“… Chẳng lẽ ta lại xuyên vào trong tiểu thuyết vườn trường?” Lăng Mộ Ngôn cau mày, nâng mắt lên nhìn quét xung quanh một vòng, nơi này hình như là văn phòng, “Vậy vì sao ta lại tỉnh lại ở chỗ này?”
[Trước đó đã nhắc nhở qua, hệ thống bởi vì tu sửa lại BUG, cho nên đã điều chỉnh thời gian tới ba năm sau. Thỉnh người chơi hiểu rõ.]
“Cho nên hiện tại chính là ba năm sau?”
[Đúng vậy, nhân vật mà người chơi sắm vai hiện tại đã tiếp nhận công ty của gia tộc. Mà nam chủ Tô Cảnh Thanh cũng đã dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng. Nữ chủ Liễu Chân Nhã vừa trở thành trợ lý bên người của Lăng Mộ Ngôn, hiện tại mới chỉ gặp qua Lăng Mộ Ngôn một lần.]
Lăng Mộ Ngôn liếc liếc văn kiện trên bàn, nhướng mày hỏi, “Như vậy nói cách khác, hiện tại tình tiết nội dung còn chưa bắt đầu?”
001 vừa mới đáp xong, ngoài cửa phòng liền vang lên tiếng gõ.
“Mời vào.” Lăng Mộ Ngôn ngồi thẳng thân thể, âm thanh lạnh lùng nói.
Cửa được đẩy ra, một cô gái trẻ vẻ mặt tức giận, tóc buộc đuôi ngựa, ôm theo một tập văn kiện nhẹ nhàng đi vào, “Tổng tài, đây là văn kiện Nhiên tỷ để cho tôi…”
Lời còn chưa dứt, cô liền ngây ngốc nhìn Lăng Mộ Ngôn, khuôn mặt nhỏ nhắn bất tri bất giác liền dần dần đỏ lên.
Con ngươi đen láy lạnh lẽo của Lăng Mộ Ngôn liền yên lặng nhìn về phía cô gái, “Cô là…?”
“A, em, em là Liễu Chân Nhã!” Liễu Chân Nhã lập tức hồi thần, đôi mắt hạnh trong sáng xinh đẹp liền sáng rực lên, “Năm nay vừa tròn 22 tuổi, hiện tại là trợ lý của anh! Em còn chưa có bạn trai, cho nên xin hãy chỉ giáo nhiều hơn!”
Lăng Mộ Ngôn: “…”
Liễu Chân Nhã đem văn kiện đặt tới trên bàn, đột nhiên có chút ngượng ngùng, “Cái đó, xin hỏi nam thần tên là gì?”
Cô rốt cuộc cũng đã gặp lại được nam thần! Đây nhất định là duyên phận trời ban, ngao ngao ngao, cư nhiên có thể gặp lại nam thần! Hu hu hu, lần trước không xin được tên của nam thần, lần này nhất định cô phải biết được —–!
Lăng Mộ Ngôn: “…”
“Nam thần, anh chán ghét em sao QwQ”
“… Thỉnh nghiêm túc một chút, Liễu trợ lý.” Lăng Mộ Ngôn ho khan một tiếng, nghiêm túc nói.
Liễu Chân Nhã lập tức nghiêm mặt, hướng hắn chào bằng một nghi thức tiêu chuẩn của quân đội, “Dạ vâng, nam thần!”
Lăng Mộ Ngôn đối với động tác của cô coi như không nhìn thấy, chỉ thản nhiên nói, “Hiện tại cô có thể đi ra ngoài.”
“… Dạ QwQ” Nam thần thực sự là rất quyết đoán, hu hu hu, Liễu Chân Nhã chán nản gục đầu xuống, xoay người chậm rãi đi ra khỏi văn phòng. Sau đó tại trước khi cửa phòng đóng vào, cô hít một hơi, bám lấy khung cửa, hướng về phía Lăng Mộ Ngôn đang xem văn kiện rống lớn một câu, “Nam thần, em sẽ không từ bỏ, em, Liễu Chân Nhã nhất định sẽ theo đuổi được anh!”
Nói xong, cô liền lập tức đóng cửa lại, ôm khuôn mặt nóng bừng chạy trốn.
Lăng Mộ Ngôn: “…” Tầng lầu này chỉ có một mình văn phòng của hắn, vì vầy sẽ không bị ai chú ý tới, hắn nên cảm thấy may mắn sao?
[Đinh! Chúc mừng người chơi Lăng Mộ Ngôn hoàn thành được nhiệm vụ thứ nhất: Đạt được lời tỏ tình của nữ chủ! Độ hoàn thành của nhiệm vụ là 50%, thỉnh người chơi tiếp tục cố gắng!]
[Độ khó của nhiệm vụ sẽ được hạ xuống, Ngôn Ngôn, tôi đã bảo mà cậu còn không tin!] 001 đắc ý cười, [Xem, chỉ trong chốc lát nữ chủ đã tỏ tình với cậu, giờ cậu đã tin tôi chưa? Tôi đây là cỡ nào săn sóc cậu a ~]
“Ngươi càng như vậy, ta càng cảm thấy trong này nhất định có gì đó mờ ám.” Lăng Mộ Ngôn kéo xuống caravat, không chút quan tâm nói.
[…] 001 lập tức cấm thanh.
…
“Đúng rồi, Cảnh Thanh ca, anh có biết tổng tài của Lăng thị bọn em là ai không?” Thời điểm giữa trưa cùng nhau ăn cơm, Liễu Chân Nhã cắn cắn đũa, làm bộ như vô tình thuận miệng hỏi ra.
Tô Cảnh Thanh đang gắp rau cho cô, động tác nhất thời liền khựng lại. Y ngẩng đầu lên, ôn hòa mỉm cười, “Chân Chân, sao đột nhiên lại hỏi như vậy? Trước kia không phải là không tò mò hay sao?”
“Khi đó em đâu biết được anh ấy chính là…” Liễu Chân Nhã đột nhiên trở nên ấp úng, “Không phải, cái đó, em, em chỉ là ngày hôm nay gặp được tổng tài, sau đó cảm thấy có chút tò mò mà thôi.”
“Thật không? Sẽ không phải là yêu thích vị tổng tài này đi?” Tô Cảnh Thanh mở miệng đùa giỡn, bàn tay đặt bên dưới bàn lại từ từ xiết chặt, nắm thành nắm đấm.
“Ai nha, Cảnh Thanh ca, anh hỏi nhiều như vậy để làm chi a!” Liễu Chân Nhã chỉ cảm thấy trên mặt một trận nóng bừng, vội vàng cúi đầu uống canh, “Cảnh Thanh ca hiện tại rất bận rộn đi? Nếu không về sau đừng tới tìm em để cùng ăn cơm trưa nữa, dù sao buổi tối chúng ta cũng sẽ có thể gặp mặt a.”
“Không được!” Tô Cảnh Thanh theo bản năng phản bác, ngừng lại một chút rồi mới phản ứng kịp. Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Liễu Chân Nhã, y có chút mất tự nhiên, giải thích, “Anh không sao, cũng không phải là quá mức bận rộn, không quan hệ.”
“A… thật không?” Liễu Chân Nhã nghiêng đầu, “Nếu Cảnh Thanh ca đã nói như vậy, vậy không cần phải thay đổi.”
“Ừm.” Tô Cảnh Thanh cười, vươn tay ra xoa xoa đầu của cô, “Em hôm nay gặp được tổng tài sao?”
“Đúng vậy, Cảnh Thanh ca, trước đó không phải em đã nói rồi sao?”
“Tổng tài của các em có phải hay không rất lãnh đạm?” Tô Cảnh Thanh mở miệng hỏi, sau đó đột nhiên hơi nhíu mày, dường như nhớ tới cái gì đó, khẽ thì thào lẩm bẩm, “Thân thể của cậu ấy nhất định vẫn không được tốt đi…”
Liễu Chân Nhã kinh ngạc nhìn y, “Cảnh Thanh ca?”
“Không, không sao… coi như vừa rồi là anh hồ ngôn loạn ngữ đi, Chân Chân.” Tô Cảnh Thanh xoa xoa đầu, có chút suy sụp cười khổ nói.
“Cảnh Thanh ca, gần đây anh làm sao vậy?” Liễu Chân Nhã vô cùng lo lắng, “Gần đây cứ có cảm giác tinh thần của anh không được tốt, thường xuyên ngẩn người còn không thích nói chuyện, trạng thái rất không thích hợp a…”
“Anh chỉ là… kỳ thực anh cũng không biết phải nói như thế nào.” Tô Cảnh Thanh có chút bất đắc dĩ cười, “Tóm lại, không cần quá mức lo lắng, Chân Chân, anh sẽ rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng.”
“Thế thì tốt. Bất quá, chỉ sợ anh…” Liễu Chân Nhã trở mình xem thường. Thời điểm cô đang chuẩn bị quở trách, bỗng dư quang đột nhiên lại thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc, nhất thời theo bản năng ghé sát lên mặt bàn.
—– nam thần!
Hu hu hu, hai người bọn họ vì sao lại hữu duyên tới như vậy, cư nhiên có thể gặp nhau ở đây ~
* hữu duyên: có duyên phận
… Bất quá, đậu xanh rau muống, đó là ai a? Nữ nhân kia là ai a?!
(╯‵□′)╯︵┻━┻ a a, nam thần của tôi cư nhiên cùng một nữ nhân khác đi ăn cơm!
Mà Liễu Chân Nhã bởi vì tâm tình kích động, cho nên liền bỏ lỡ sắc mặt đột nhiên cứng đờ của Tô Cảnh Thanh khi nhìn thấy nam thần nhà mình —–
Lăng Mộ Ngôn…
Tô Cảnh Thanh trong lòng gằn lên cái tên quen thuộc, từng chữ từng chữ, cảm giác chua xót lại một lần nữa thổi quét trái tim y. Y nhìn thanh niên tuấn mỹ ngồi tại vị trí dựa vào góc tường, vẻ mặt lạnh lùng nghe nữ nhân đối diện đang không ngừng nói, trên mặt bất tri bất giác lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Cảnh Thanh ca, Cảnh Thanh ca, anh mau xem!” Liễu Chân Nhã ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, hướng Tô Cảnh Thanh vẫy vẫy tay, ánh mắt chằm chằm vào vị trí góc tường, sau đó nhỏ giọng nói, “Nam nhân kia chính là nam thần của em đó ~”
Tô Cảnh Thanh gian nan kéo lên khóe môi, “Chính là nam nhân trước kia đã từng cứu em?”
“Ừm, đúng vậy ~ thời điểm em bị đám bại hoại kia vây lại, chính là nam thần đã cứu em!” Liễu Chân Nhã không khỏi nhớ lại tình cảnh lúc đó, vẻ mặt si mê, “Khi anh ấy đánh nhau, thực sự rất đẹp trai nha!”
“Nhìn bộ dạng này của cậu ta, không giống loại người sẽ ra tay cứu người khác a…” Tô Cảnh Thanh cũng không biết bản thân mang theo tâm tư gì, lại nói ra những lời này, chỉ cảm thấy trong lòng chua chua xót xót, “Rất lãnh đạm.”
“Ha ha, kỳ thực câu nói đầu tiên của anh ấy chính là…” Liễu Chân Nhã ngượng ngùng nở nụ cười, “Tránh ra, các người chắn đường.”
Tô Cảnh Thanh: “…” Rất phù hợp với tính cách của cậu ấy…
“Em hỏi tên của anh ấy, anh ấy cũng không thèm để ý tới em, trực tiếp rời đi… Bất quá, may mắn trời xanh chiếu cố! Cư nhiên có thể gặp lại được nam thần trong công ty, hơn nữa không nghĩ tới anh ấy còn là tổng tài của Lăng thị nha ~”
“… A, đúng không?”
“Đúng vậy đúng vậy, bất quá em còn chưa hỏi được tên của nam thần QwQ” Liễu Chân Nhã chu miệng, “Nam thần thực sự là rất rất rất lạnh lùng đi, cho nên em cũng không dám tiếp tục hỏi tên…”
“Cậu ấy vẫn luôn như thế.” Tô Cảnh Thanh yên lặng nhếch lên khóe môi, cho nên thẳng tới trước khi em cùng anh kết giao, vẫn không thể theo đuổi được cậu ấy.
“A? Cảnh Thanh ca, anh quen biết nam thần?” Liễu Chân Nhã quay đầu lại tò mò hỏi, “Vậy nam thần tên là gì nha? Tên là gì?”
Tô Cảnh Thanh ôn hòa lắc đầu, “Không quen.”
“Cảnh Thanh ca ~” Liễu Chân Nhã làm nũng, “Cảnh Thanh ca, anh mau nói cho em biết đi ~”
“Anh thực sự không quen a.” Tô Cảnh Thanh buông tay, “Anh chỉ biết cậu ta là ai mà thôi.”
“… Vậy anh có biết tên của anh ấy hay không?”
“Ừm, anh biết a.”
“… Vậy sao anh không nói cho em biết!” Liễu Chân Nhã mày liễu dựng thẳng lên, “Tô Cảnh Thanh, anh là đang đùa giỡn với em đấy hả!”
“Suỵt, nhỏ giọng một chút a, Chân Chân.” Tô Cảnh Thanh cười khẽ, “Nếu nam thần của em nhìn qua thì sẽ không tốt đâu.”
“A —–” Liễu Chân Nhã vội vàng hướng về phía Lăng Mộ Ngôn bên kia nhìn lướt qua, thấy bọn họ không phát hiện ra mình, cuối cùng mới yên tâm nhẹ nhàng thở phào. Sau đó cô quay đầu lại, trừng mắt liếc Tô Cảnh Thanh một cái, “Nói mau!”
“Chính là… anh vì sao phải nói cho em biết nha, Chân Chân?” Tô Cảnh Thanh nâng cằm lên, tủm tỉm cười, “Hiện tại anh không muốn nói cho em biết, phải làm sao đây?”
“… Cảnh Thanh ca!” Liễu Chân Nhã đứng bật dậy vỗ bàn, rống giận một tiếng, “Anh rốt cuộc có chịu nói cho em biết tên của nam thần hay không?!”
Tô Cảnh Thanh chớp chớp mắt, cũng không đáp lời, chỉ yên lặng nhìn về phía góc tường.
Liễu Chân Nhã thân thể nhất thời cứng ngắc lại, cô máy móc quay đầu qua —–
Chỉ thấy Lăng Mộ Ngôn cùng nữ tử đi cùng đang nhìn về phía này, trên mặt nữ tử còn mang theo nụ cười tràn ngập thiện ý, khẽ gật gật đầu đối với cô…
—– cái đệch, hiện tại cô có thể đào một cái hố rồi nhảy xuống có được hay không?!
~ ~ ~ ~ ~
* tóc đuôi ngựa:
* chào nghi thức quân đội:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook