“Không mặc đồng phục, bắt nạt đồng học, phạm vào điều thứ hai cùng điều thứ mười ba của nội quy trường học.” Ở trong lúc yên tĩnh, Lăng Mộ Ngôn đột nhiên mở miệng, ngữ khí của hắn chậm rãi mà nghiêm túc, “Dựa vào trừng phạt tương ứng, khấu trừ điểm rèn luyện cùng cảnh cáo cường độ thấp.”

Diệp Dập: “…”

“Mộ Ngôn học trưởng, chào buổi chiều!” Tô Hà cười tiếp đón, sau đó có chút do dự liếc liếc nhìn về phía Diệp Dập vẫn còn đang bị vây trong kinh ngạc, “Cái đó, kỳ thực cũng không có gì, hẳn là không cần tới mức nghiêm trọng vậy đi…”

“Ừm, chào buổi chiều.” Lăng Mộ Ngôn hướng về phía cô hơi hơi gật đầu, uyển chuyển cự tuyệt nói, “Chuyện này Tô Hà học muội không cần phải nhúng tay vào, sẽ có ban kỷ luật quản lý.”

Tô Hà thoáng sửng sốt, chỉ đành lúng ta lúng túng chấp nhận.

“Cậu chính là Lăng Mộ Ngôn?” Diệp Dập lạnh mặt, híp lại con ngươi, bên trong ngữ khí tràn ngập nguy hiểm hỏi.

Lăng Mộ Ngôn không chút nào bị ảnh hưởng, thản nhiên gật đầu.

Hóa ra cậu ta chính là Lăng Mộ Ngôn! Chính là Lăng Mộ Ngôn kia!

“Tốt lắm, tốt lắm.” Diệp Dập nhìn không được cười lạnh, trong ngữ điệu mang theo khinh thường không nói nên lời cùng mỉa mai, “Điểm rèn luyện tùy anh trừ, Hội – trưởng – hội – học – sinh – của – tôi. Tôi chính là Diệp Dập, tôi nghĩ anh hẳn là đã từng nghe qua tên của tôi.”

Lăng Mộ Ngôn trầm mặc một chút, thản nhiên nhướng mày, “Đó là ai?”

Diệp Dập nhất thời nghẹn hong: “…”

Tô Hà biết rõ dưới tình huống như vậy, hẳn là không nên cười, nhưng mà vẫn nhịn không nổi bật cười thành tiếng.

Ánh mắt của Diệp Dập lạnh như băng quét qua đây, khiến cho Tô Hà sợ tới mức vội vàng bưng miệng lại.

Thấy vậy Lăng Mộ Ngôn không khỏi hơi hơi cau mày lại, “Cậu đây là đang khiêu khích tôi sao, Diệp… Dập?”

Nghe thấy tên của mình được đối phương dùng thanh âm thanh lãnh gọi ra, Diệp Dập chỉ cảm thấy trong lòng nhảy loạn, có một chút rung động không nói nên lời.

—– nhưng rất nhanh, tâm của y lại lạnh xuống.

Nhớ tới câu hỏi trước kia của hắn, trong lòng nhất thời cảm xúc cuồn cuộn. Diệp Dập nhìn thẳng vào Lăng Mộ Ngôn, đôi phượng mâu đen láy kia vẫn như trước sạch sẽ thanh lãnh, khiến cho y vô cùng yêu thích. Y như cười như không nói, “Đúng, tôi chính là đang khiêu khích anh đó, làm sao?”

Lăng Mộ Ngôn vẻ mặt lãnh đạm, “Chẳng sao cả, cho dù cậu có muốn làm gì thì cũng đâu liên quan với tôi, không phải sao?”

Diệp Dập trong con ngươi đen láy dấy lên một ngọn lửa, y áp xuống lửa giận trong lòng, cắn răng phun ra từng chữ một, “Cùng, anh, không, liên, quan?”

“Chẳng lẽ cùng tôi có liên quan sao?”

“Không, đương nhiên không liên quan gì tới anh, hoàn toàn không liên quan gì.” Diệp Dập thật sâu nhìn hắn một cái —– tình tự trong con ngươi tràn ngập phức tạp không nói nên lời, nói xong liền nhanh chóng xoay người rời đi.

“Mộ Ngôn học trưởng, cậu ta…?” Tô Hà nhìn thấy Diệp Dập rõ ràng toàn thân tỏa ra hàn khí, sau đó bóng dáng lại chuyển thành cô đơn vô cùng, cô muốn nói gì đó lại thôi.

“Hửm, cái gì?” Lăng Mộ Ngôn thu hồi ánh mắt, quay đầu nghi hoặc hỏi.

Tô Hà nhấp nhấp môi, cuối cùng lắc đầu, cái gì cũng không nói ra: “… Không, không có gì.”

Diệp Dập cùng Mộ Ngôn học trưởng… có quen biết sao?

“Sắp vào học rồi, Tô Hà học muội vẫn nên nhanh chóng trở về lớp học đi thôi.” Lăng Mộ Ngôn hướng cô gật gật đầu, liền cũng chuẩn bị cất bước rời đi.

“Vâng, em đi ngay.”



Lăng gia.

Lam Trừng mới vừa ngồi xuống trên sopha, liền khẩn cấp hỏi, “Mộ Ngôn, tớ nghe nói cậu ngày hôm qua đụng phải Diệp Dập?”

Lăng Mộ Ngôn khi ở nhà hiển nhiên tùy ý tự nhiên hơn rất nhiều, hắn tiện tay vơ lấy một cái gối ôm, ôm vào trong lồng ngực —– đây là thói quen có từ thế giới trước, dựa vào sopha nhẹ giọng ứng tiếng.

Lam Trừng tặc cười, “Ôi chao, sẽ không phải bởi vì những lời ngày hôm đó của tớ, mà ngay hôm sau cậu liền cố ý đi gặp cậu ta đi?”

“Cậu chừng nào thì mới có thể ngưng việc ảo tưởng coi bản thân là khổng tước vậy?” Lăng Mộ Ngôn ngữ khí đối với gã mang theo cười nhạo, “Không thể không nói, là cậu đã suy nghĩ quá nhiều rồi. A Trừng, bổ não là bệnh, phải trị.”

* coi bản thân là khổng tước: ý chỉ những người coi bản thân là trung tâm vũ trụ

Lam Trừng chớp chớp mắt, “Có ý gì?”

Lăng Mộ Ngôn đột nhiên cảm thấy có chút ưu thương nhàn nhạt, bản thân trào phúng người khác, vậy mà đối phương lại không nghe ra.

“Mộ Ngôn?”

“Tớ chỉ đang khen cậu, trước sau như một vẫn luôn tự tin.” Lăng Mộ Ngôn tháo xuống mắt kính, day day mi tâm, thuận miệng đáp.

“Ôi chao, hóa ra trước đó cậu là đang khen tớ sao?” Lam Trừng nhất thời vui vẻ thỏa mãn nở nụ cười, “Hoàn hảo, hoàn hảo, ha ha ha.”

Lăng Mộ Ngôn: “…”

“Khụ khụ, chúng ta như thế nào lại nói lệch ra khỏi quỹ đạo của chủ đề.” Lam Trừng phản ứng lại vội vàng hắng giọng một tiếng, “Tớ là muốn hỏi xem cậu như thế nào gặp được Diệp Dập, còn có, nghe bảo cậu cùng cậu ta nói chuyện không được vui vẻ cho lắm?”

“Cậu không tới ban tin tức làm việc, thực đúng là ủy khuất cho thiên phú của cậu. Tin tức này rốt cuộc là nghe từ đâu?” Lăng Mộ Ngôn tỉ mỉ lau mắt kính, ngữ khí thản nhiên không gợn sóng hỏi.

Lam Trừng tùy ý vung tay, “A, không cần để ý tới tiểu tiết, mau nói, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra a?”

“Tớ cũng không rõ.”

“Mộ Ngôn ~”

“Tớ thực sự không rõ lắm. Làm sao tớ biết được vì sao cái tên kia sau khi nghe thấy tên của tớ liền có phản ứng như vậy chứ.” Lăng Mộ Ngôn dùng đôi phượng mâu hẹp dài hơi nghiêng nghiêng liếc gã một cái, “Loại vấn đề này không phải cậu am hiểu nhất hay sao, không bằng cậu tới phân tích một chút xem, rốt cuộc Diệp Dập vì sao lại phản ứng như vậy.”

Lam Trừng gãi gãi cái gáy, lộ ra thần sắc buồn rầu, “Loại chuyện tình này, kỳ thực tớ… Chờ một chút, cái gì gọi là tớ am hiểu nhất a!”

“Không phải cậu thường hay đối với nữ sinh nói như vậy sao? Rất biết cách lý giải tâm lý của bọn họ gì đó.”

“… Chuyện này làm sao cậu biết được?!”

“Chị gái nói, chị ấy bảo chị ấy nghe thấy cậu cùng bạn gái tán gẫu trong điện thoại.” Lăng Mộ Ngôn lại một lần nữa đeo kính vào, sắc mặt nghiêm túc, “Như thế nào, chẳng lẽ không đúng?”

Lam Trừng: “…” Mộ Ngữ tỷ, chị lại nghe lén em gọi điện thoại T▽T

“Mà cậu tới tìm tớ rốt cuộc để làm gì?” Lăng Mộ Ngôn bưng lên chén trà uống một ngụm, thản nhiên hỏi.

“Kỳ thực tớ tới là muốn để hỏi cậu xem cậu như thế nào lại đụng phải Diệp Dập. Tên kia cũng không phải người tốt đẹp gì.” Lam Trừng buông tay, “Cậu ta ngoan độc, có thủ đoạn, còn không biết sợ hãi là cái gì. Tớ không phải là lo lắng cậu bị cậu ta dọa sợ hay sao?”

Bàn tay đang bưng chén trà của Lăng Mộ Ngôn khựng lại một chút, đột nhiên nhớ tới bộ dạng của người nào đó trước kia rất hay chơi xấu cợt nhả…

… Ngoan độc có thủ đoạn?

“Không có việc gì, cậu chỉ cần không chọc tới cậu ta là được rồi. Diệp Dập chính là một tên cái gì cũng không thèm sợ, chọc tới cậu ta, cậu ta cũng mặc kệ đối phương là ai.” Lam Trừng cau mày khuyên nhủ.

Lăng Mộ Ngôn lại nghĩ tới người nào đó thường xuyên bị mình làm cho nghẹn họng, trưng ra biểu cảm buồn bực, sắc mặt của hắn không khỏi có chút quái dị.

Như thế nào lại có cảm giác bộ dạng như vậy không đúng với lời đồn a?

“Mộ Ngôn…”

“Ừ, tớ biết rồi.” Thấy Lam Trừng còn đang định tiếp tục mở miệng khuyên bảo, Lăng Mộ Ngôn dứt khoát đánh gãy lời của gã, trầm giọng nói, “Tớ cùng cậu ta thực sự không có chuyện gì hết, không cần lo lắng.”

“Thực sự?”

Lăng Mộ Ngôn nghiêm mặt trả lời, “Tớ còn chưa tới mức giống như cậu, không có chút đáng tin nào.”

Lam Trừng: “… Này.” Bạn tốt lại làm tổn thương mình QAQ Thực sự là khiến cho người tâm tính thiện lương như mình cũng phải đau lòng a _(:3″ ∠)_

“Kỳ thực ý của tớ là…” Lam Trừng tập mãi thành thói quen, nhanh chóng hàn gắn lại trái tim ‘tan vỡ’ của bản thân, sau đó cẩn thận hỏi, “Cậu cùng Diệp Dập không thoải mái với nhau, nguyên nhân là vì vị tiểu học muội kia sao?”

“Tiểu học muội?” Lăng Mộ Ngôn sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời không thể nhớ ra người mà Lam Trừng muốn đề cập tới là ai, “Cậu đang nhắc tới ai?”

“A, chính là vị tiểu học muội mà đoạn thời gian trước cậu vẫn luôn dốc lòng dạy phụ đạo cho đó.”

“Cậu nói tới Tô Hà học muội?” Lăng Mộ Ngôn nhíu mày, “Trước đó không phải đã nói qua rồi sao, tớ cùng Tô Hà học muội không có gì hết.”

“Vậy vì sao cậu còn muốn dạy phụ đạo cho cô bé đó?”

“Chị gái nói không thể làm cho con gái khóc, thỉnh cầu của con gái hẳn là cũng không được cự tuyệt, không phải sao?” Lăng Mộ Ngôn vô cùng nghiêm túc trả lời, “Dù sao mỗi ngày cũng chỉ phải rút ra một chút thời gian mà thôi, cho nên tớ đáp ứng.”

Lam Trừng suýt nữa bị hắn làm cho tức cười, không khỏi hờn giận hỏi, “Vậy mặc kệ con gái có thỉnh cầu gì, chẳng lẽ cậu đều đáp ứng a!”

“Như thế nào sẽ? Tự nhiên là việc tớ có thể làm được thì mới đáp ứng a.” Lăng Mộ Ngôn ném cho gã một ánh mắt khinh thường, “Bản thân không làm được, làm sao lại đi đáp ứng người khác chứ?”

… Được rồi, thiếu chút nữa đã quên mất, người bạn này của mình tính cách rất chính trực nghiêm túc. Lam Trừng một phen chà sát mặt, cho dù bạn tốt có chịu đáp ứng yêu cầu của vị chị gái bị đệ khống kia, cũng không có nghĩa hắn sẽ chịu phá bỏ nguyên tắc của bản thân.

* đệ khống: yêu em trai quá mức

“Hơn nữa tớ cũng không phải là cậu.” Lăng Mộ Ngôn nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu như vậy.

Lam Trừng: “…”

QAQ Chúng ta tuyệt đối không thể vui vẻ chơi đùa với nhau! [tạm biệt]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương