“Thiếu gia, chúng ta…”

Nữ hầu gái Tiểu Hạnh ngồi ở trong một quán bánh ngọt rộng rãi, không được tự nhiên đánh giá bốn phía, phát hiện ra tất cả các nữ sinh ở trong quán tầm mắt đều đang vô tình hữu ý liếc về phía bên này. Cô không khỏi có chút khóc không ra nước mắt, nhìn về phía thiếu gia nhà mình hiện tại còn đang vô cùng nghiêm túc nghiên cứu các loại bánh ngọt điểm tâm.

“Hửm?” Lăng Mộ Ngôn một tay chống cằm, cũng không ngẩng đầu lên, khẽ lên tiếng.

“Chúng ta tới nơi này… rốt cuộc là để làm gì ạ?” Tiểu Hạnh khô cằn hỏi, không phải đã nói là sẽ giao cho cô nhiệm vụ ác liệt nhất hay sao? Vì cái gì bọn họ ra khỏi cửa liền đi thẳng tới nơi này?!

“Không phải đã nói là sẽ giao cho cô nhiệm vụ hàng đầu hay sao? Chỉ có Tiểu Hạnh cô mới có thể làm được nha ~” Lăng Mộ Ngôn lưu luyến không rời ngẩng đầu lên, chớp chớp phượng mâu xinh đẹp, chân thành tha thiết nói.

“Đúng vậy, thiếu gia!” Tiểu Hạnh nhất thời ngồi nghiêm chỉnh, sẵn sàng chuẩn bị nghênh địch, trên mặt vô cùng nghiêm túc.

“Ừm, bé ngoan ~” Nheo lại phượng mâu, Lăng Mộ Ngôn nở nụ cười, “Nhìn kỹ mấy khối bánh ngọt mà tôi đã chọn, cô nhất định phải nhớ thật kỹ nha, sau đó trở về làm lại cho tôi ăn ~ Còn phải làm giống như đúc với bánh ngọt ở đây nha ~”

Tiểu Hạnh: “…” Phải nói bao nhiêu lần thì thiếu gia ngài mới chịu tin tưởng, tôi thực sự không phải là người làm bánh ngọt a a a!!

—– … Người làm bánh ngọt tên là Tiểu Đào, không gọi là Tiểu Hạnh có được hay không?!

“Phốc, Mộ Ngôn cậu thực sự là càng ngày càng đáng yêu ~” Phía sau có người túm lấy bả vai của Lăng Mộ Ngôn, cười khẽ nói.

“Minh Hiên?” Lăng Mộ Ngôn hơi hơi quay đầu, vẻ mặt mang theo chút mê hoặc, “Cậu như thế nào lại ở đây? Cũng tới ăn bánh ngọt sao?”

“Tớ chỉ là đi ngang qua mà thôi, vừa lúc xuyên qua cửa sổ liền thấy cậu, vì thế liền tới tìm cậu nha ~” Bắc Minh Hiên cười giải thích.

Lăng Mộ Ngôn giật mình gật gật đầu, bám riết không tha hỏi, “Minh Hiên, cậu cũng thích ăn bánh ngọt ở đây sao?”

“…” Bắc Minh Hiên bất đắc dĩ che trán, nhịn không được cúi đầu nở rộ lên, “Ừm, hoàn hảo, Mộ Ngôn cậu thực sự rất thích bánh ngọt ở đây sao?”

“Ừm.” Lăng Mộ Ngôn nhu thuần gật đầu, “Bánh ngọt ở Lam Tâm luôn là loại bánh ngọt mà tớ thích ăn nhất a ~”

“Lam Tâm?” Bắc Minh Hiên nhướng mày.

Lăng Mộ Ngôn đương nhiên lại gật gật đầu, “Ừm, đúng vậy.”

“Cái kia… thiếu gia à…” Tiểu Hạnh yếu ớt chen vào nói.

“Sao vậy Tiểu Hạnh?” Lăng Mộ Ngôn quay đầu nhìn cô, ôn nhu hỏi.

“Nơi này gọi là Lam Nguyệt, không phải Lam Tâm a…” Tiểu Hạnh ở dưới hai tầm mắt đồng thời của thiếu gia nhà mình cùng Bắc Minh Hiên thiếu gia, gian nan nuốt nước miếng, rốt cuộc cố lấy dũng khí nói.

Lăng Mộ Ngôn: “…”

Bắc Minh Hiên: “… Phốc.”

“Tớ đã bảo là vì sao cứ có cảm giác bề ngoài của mấy món điểm tâm này có chút không giống… Còn tưởng là bởi vì trong quán đổi người làm bánh ngọt, cho nên cũng liền đổi luôn các loại bánh ngọt điểm tâm trước đây chứ.” Lăng Mộ Ngôn thấp giọng lẩm bẩm, lập tức khẽ nâng cằm lên, đúng lý hợp tình đối với hai người nói, “Tớ chỉ là tới để nhìn xem mấy loại điểm tâm mới của quán trông như thế nào mà thôi, không được sao?”

“… Được.” x 2.

Đương nhiên là được! Như thế nào có thể không được chứ!! Tiểu Hạnh ở trong lòng đã muốn ôm mặt mà gào thét. A a thiếu gia biết rõ mình sai rồi nhưng vẫn còn muốn cường ngạnh thà chết không chịu nhận, bộ dáng này thực sự là rất đáng yêu có được hay không a ~ ~!

Mà Bắc Minh Hiên tinh nhạy liền nhìn thấy được bên tai của Lăng Mộ Ngôn đã đỏ ửng lên, không khỏi mỉm cười.

Trước kia như thế nào lại không phát hiện ra tính tình của Mộ Ngôn… đáng yêu như vậy chứ?

“A, Minh Hiên, tớ mời cậu ăn bánh ngọt ~” Lăng Mộ Ngôn nghiêng đầu cười cười, đối với Bắc Minh Hiên nói.

Bắc Minh Hiên sờ sờ cái mũi, “Không được, tớ không thích ăn mấy thứ có vị ngọt, Mộ Ngôn cậu không phải là cũng biết hay sao.”

Lăng Mộ Ngôn một bàn tay trộm túm lấy cổ tay áo của gã, chớp chớp mắt.

“… Mộ Ngôn?”

Lăng Mộ Ngôn trong phượng mâu hiện lên một tầng nước, tội nghiệp nhìn Bắc Minh Hiên, rõ ràng nói, “Tớ không mang tiền a, Minh Hiên.”

Bắc Minh Hiên: “…”

Tiểu Hạnh: “…”

Chờ một chút —–? Nếu Bắc thiếu gia không tới, thiếu gia ngài định cứ như vậy rời đi?! Thiếu gia ngài thực sự không có nghĩ tới vấn đề này dù chỉ một chút hay sao?!!

… Chẳng lẽ Tiểu Hạnh đáng thương phải gán nợ ở lại nơi này sao Q 口 Q

“Như thế nào không mang tiền đã tới đây?” Bắc Minh Hiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Thẻ của cậu đâu?”

Lăng Mộ Ngôn thuận theo trả lời: “Tớ cũng không biết a, thẳng tới thời điểm tớ chuẩn bị rời đi rồi mới phát hiện ra là không mang tiền.”

Tiểu Hạnh: “…” Cho nên đây là nguyên nhân thiếu gia ngài vẫn không hé răng đứng ở trong quán bánh ngọt này hay sao QAQ!

Thiếu gia ngài như vậy thực sự là rất không có trách nhiệm a a a a —–!

“Không sao đâu Tiểu Lan, chúng ta còn có thể tìm quản gia tới đây để trả tiền mà.” Lăng Mộ Ngôn tựa như biết được Tiểu Hạnh đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên quay đầu qua, hướng Tiểu Hạnh đang vẻ mặt rối rắm trừng mắt.

Tuy rằng được an ủi sẽ khiến cho tâm tình trở nên tốt hơn một chút…

Nhưng mà…

Tiểu Hạnh lệ rơi đầy mặt: “Thiếu gia, tôi tên là Tiểu Hạnh, không phải là Tiểu Lan a…” Cũng không gọi là Tiểu Đào, Tiểu Cảnh, Tiểu Lục, Tiểu Mai, Tiểu Nhược… lại càng không gọi là Tiểu Bách Hợp a!

—– Thiếu gia, tôi thực sự không có nhiều tên như vậy có được hay không Q 口 Q!

“Tốt, Tiểu Hạnh, tôi nhớ kỹ.” Lăng Mộ Ngôn lộ ra tươi cười ôn nhu, biết nghe lời mà sửa đổi xưng hô.

Tiểu Hạnh: Thiếu gia, mỗi lần ngài đều nói như vậy T_T

“Ha ha, Tiểu Hạnh, cô cũng đừng cùng thiếu gia nhà mình so đo, cậu ấy tính tình thế nào cô cũng biết mà.” Bắc Minh Hiên xấu xa đem tóc đen của Lăng Mộ Ngôn xoa loạn, cười ha ha nói.

Tuy là nói như vậy, thế nhưng Tiểu Hạnh lại giống như từ trong những lời này nghe ra được một chút… hương vị sủng nịch?

Sủng nịch?!

Tiểu Hạnh không khỏi kinh sợ, vội lắc lắc đầu, nhất định là phương thức mình nghe thấy không đúng rồi!

Lăng Mộ Ngôn lắc lắc đầu, ý đồ đem móng vuốt đang lỗ mãng xoa loạn trên đầu mình hất văng ra, nhưng lại không có kết quả. Cuối cùng, hắn trực tiếp đem móng vuốt kia túm xuống dưới.

“Minh Hiên, cậu làm gì vậy?” Lăng Mộ Ngôn nghiêng đầu có chút khó hiểu nhìn Bắc Minh Hiên, còn nghiêm túc nói, “Cậu đem tóc của tớ xoa loạn rồi.”

“Ha ha, muốn để tớ tiêu pha, còn không cho phép tớ trả thù một chút sao?” Bắc Minh Hiên mang theo chút hứng thú không rõ, liếc mắt nhìn Lăng Mộ Ngôn đang lôi kéo tay mình một cái, cười tủm tỉm trả lời.

Tay của Lăng Mộ Ngôn khựng lại một chút, rối rắm buồn bực nổi lên trong lòng.

Bị xoa loạn đầu cùng với bị bắt ở lại rửa chén, rốt cuộc cái nào nghiêm trọng hơn?

Khuôn mặt bánh bao trắng nõn kia khiến cho tâm của Bắc Minh Hiên không khỏi trở nên ngứa ngáy, cuối cùng nhịn không được hấp dẫn mà vươn tay nhẹ nhàng chọc một cái.

Lăng Mộ Ngôn chớp chớp con mắt: “…?”

Chỉ thấy Bắc Minh Hiên cười ha ha lại nhéo mặt của hắn, còn làm như nghiêm túc gật đầu, “Xúc cảm không tồi nha, Mộ Ngôn ~”

Lăng Mộ Ngôn: “…”

Không lâu sau đó —–

“A —–!” Bắc Minh Hiên vẫy cái ngón tay suýt chút nữa bị cắn đứt mà khóc như mưa, “Mộ, Mộ Ngôn, mau nhả ra a a a —– tớ biết sai rồi mà QAQ!”

Tiểu Hạnh: “…” Xứng đáng! Ai bảo ngài dám bắt nạt thiếu gia╭(╯^╰)╮

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương