Mối Tình Đầu Là Viên Kẹo Vị Bơ
-
Chương 29: Viên đường
Trên đường về nhà, không khí giữa hai người an tĩnh có chút quỷ dị.
Trong lòng Diệp Dương Hi vốn đang nghẹn một bụng, nhưng cô gái nhỏ bên cạnh thật sự quá đáng yêu, tầm mắt của anh luôn nhịn không được hướng trên người cô.
Để chống lại cái lạnh của mùa đông, Điền Hạ bọc khăn quàng cổ khẩu trang, trên đầu còn mang mũ, tuyết rơi đường trơn, đi đường sợ sẩy chân, cho nên phá lệ cẩn thận, hai tay có hơi mở ra để giữ cân bằng, áo lông nặng nề trên người hoàn toàn che dấu đường cong của cô, giống đi chim cánh cụt nhỏ.
Điền Hạ một chút cũng không phát hiện bên trên đỉnh đầu có ánh mắt theo dõi mình, chỉ chuyên chú đường đi dưới chân, từng bước một, đi rất chậm.
Chờ đến khi cô giương mắt nhìn, cổng lớn của tiểu khu đã ở ngay trước mắt.
Vừa rồi trong cửa hàng tiện lợi, anh nói buổi tối còn có chuyện phải làm, đưa cô đến cửa tiểu khu liền sẽ đi.
Vốn cô muốn nói không cần, nhưng thấy gương mặt anh tối tăm, giống như tâm tình không tốt lắm, cô liền đem cự tuyệt nuốt ngược trở vào.
Lúc này mắt thấy đã tới cửa khu, cô liền dừng bước, đem khẩu trang lấy xuống từng chút một nói: "Tớ có thể tự đi về, không phải cậu còn có việc phải làm sao."
Trên đoạn đường này, lửa giận của Diệp Dương Hi vốn chỉ còn một ngọn lửa nhỏ, nhưng hiện tại chỉ vì cô nói câu này, ngọn lửa nhỏ nhất thời bùng lên, "Gấp như vậy muốn đuổi tớ đi?"
Điền Hạ có chút áp lực, cô sao dám đuổi anh đi chứ, rõ ràng chính anh nói có chuyện phải làm, "Nhưng không phải cậu..."
"Ít nói nhảm." Diệp Dương Hi không nói lời gì ôm đầu vai của cô, đem cả người của cô kẹp bên cạnh chính mình.
Trên đường anh vẫn muốn làm như vậy, cả một ngày không ôm cô, hơi thở mềm mại của cô mang theo mùi thơm ngọt ngào, lúc này mới phát hiện mình có bao nhiêu nhớ nhung, "Đi thôi."
Trong nhà Điền Hạ không ai, Điền Nhất Bân đi công tác, Phương Nhược Mai phỏng chừng đến nửa đêm mới có thể trở về, cho nên phòng khách ở trước mắt cô tối đen, Diệp Dương Hi gạt ra cô vào cửa, "Nhà cậu không có ai, tớ vào ngồi một chút."
"Này..." Điền Hạ trương mở miệng muốn nói cái gì, nhưng ngẫm lại, vẫn lắc đầu đi theo anh.
Trong phòng ấm áp, Điền Hạ lên lầu đổi một bộ quần áo, thời điểm đi xuống Diệp Dương Hi chỉ còn mặc chiếc áo thun ngắn tay.
Anh đứng ở trong phòng ăn, đèn xanh của tủ lạnh âm u chiếu vào trên người anh, có vẻ có chút quái dị, "Tớ đói bụng rồi, muốn ăn mì không?"
Đến bây giờ Điền Hạ cũng chưa nhìn thấy Diệp Dương Hi làm cơm bao giờ, khi nhìn đến hai chén mì thơm ngào ngạt trước mặt kia kinh ngạc không khép nổi miệng.
Diệp Dương Hi lấy một chai nước lạnh, ừng ực ừng ực uống hai cái, thấy cô đang ngẩn người, gõ cái trán của cô, "Thất thần cái gì, mau ăn."
"Được được." Điền Hạ che trán cầm lấy chiếc đũa, dưới ánh nhìn soi mói của anh gắp lên một sợi mì đưa vào miệng.
"Ăn ngon không?"
"Được, ngon."
"Hừ, tiểu lừa đảo." Diệp Dương Hi gõ trán của cô, lực lần này dùng có chút mạnh, mắt thấy làn da trắng của cô lưu lại một dấu hồng, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn, "Mới ăn một sợi mì liền nói ngon, có quỷ tin, không muốn ăn liền nhả ra, đừng miễn cưỡng."
Điền Hạ vội vàng lắc đầu, "Không phải, tớ muốn ăn, tớ rất đói, thật."
Chung quy, từ giữa trưa bắt đầu liền không có ăn cơm xong, vừa rồi lẩu Oden, cô cũng chỉ ăn một miếng.
Nghe cô nói đói, Diệp Dương Hi rũ mắt xuống, cầm lấy đôi đũa hồng hộc ăn mì, "Đói thì mau ăn."
Hai người ngồi đối diện nhau, lò sưởi trong biệt thự khiến cho người phảng phất đặt mình trong mùa hạ, hoa tuyết ngoài phòng bay lả tả cùng hai người bọn họ giống như 2 thế giới khác nhau, không gian ấm cùng đồ ăn nóng thẳng đến dạ dày, ấm áp rất thoải mái.
Diệp Dương Hi ăn rất nhanh, một chén mì sợi bất quá hai ba đũa liền thấy đáy, giải quyết xong bát mì của chính mình, anh liền chống đầu nhìn Điền Hạ ăn.
Thời điểm cô ăn giống như có thói quen, đồ ăn đưa vào miệng, môi gắt gao mím lại, quai hàm có hơi phồng lên, nuốt đồ ăn hoàn toàn không phát ra âm thanh, cái miệng nhỏ đô đô, đặc biệt đáng yêu.
Nghĩ rất muốn hôn một cái.
Nhưng mà hiện tại Điền Hạ đang đắm chìm trong trù nghệ của Diệp Dương Hi một chút không có phát hiện người đối diện như hổ rình mồi đang nhìn cô, có lẽ bởi vì quá đói, cô cảm thấy tô mì trước mặt đặc biệt ngon, thật sự rất khó tưởng tượng mì ngon như vậy lại được làm từ tay Diệp Dương Hi.
Bất tri bất giác, một chén mì sợi đã ăn một nửa.
Điền Hạ buông đũa, thỏa mãn nheo lại mắt cười, "Ăn thật ngon, ăn no rồi."
"Ăn xong rồi sao?" Diệp Dương Hi nhìn trong bát cô còn mì dư lại, nhịn không được nhíu mày, "Cậu quá lãng phí lương thực."
Điền Hạ ngượng ngùng nhìn anh, "Nhưng tớ ăn không nổi nữa."
Sức ăn trước giờ của cô rất nhỏ, một chén mì này cô có thể ăn một phần ba đã rất tốt rồi, hôm nay đã xem như vượt xa ngày thường phát huy.
Biểu tình Diệp Dương Hi thoạt nhìn có chút không vui, cô sợ anh hiểu lầm ý của mình, lại tiếp tục cầm lấy đôi đũa, "Cậu không nên hiểu lầm, cậu nấu mì rất ngon, tớ, vậy tớ ăn tiếp?"
Cân nặng trước giờ của cô thế nào Diệp Dương Hi trước giờ rõ ràng nhất, thấy cô cẩn thật cẩn thận lấy lòng của mình, ngọn lửa nhỏ trong lòng anh hoàn toàn bị tưới tắt.
"Được rồi." Anh thò tay đem bát mì trước mặt cô lấy đến trước mặt mình, liếc mắt nhìn cô nói, "Đừng ăn nữa, ăn nhiều cậu đau bụng rồi người đau lòng không phải tôi sao, tớ giúp cậu ăn."
Điền Hạ ngẩn ra, không kịp lên tiếng ngăn cản, anh đã bắt đầu ăn.
Trong nháy mắt, mặt cô chuyển hồng thành trứng tôm.
Đó là thức ăn do cô để thừa lại, anh không thấy bẩn sao, hơn nữa không khí quá mức thân mật mập mờ...
Thời điểm cô xấu hổ suy nghĩ miên man, Diệp Dương Hi đã thuần thục giải quyết số mì còn dư lại.
"Cậu rửa bát."
"A? Được." Điền Hạ phục hồi tinh thần, không dám nhìn thẳng ánh mắt anh, dẹp bát đũa liền đi vào bếp.
Diệp Dương Hi nhìn bóng lưng cô, khóe miệng bên phải hơi nhếch lên, uống một ngụm nước lạnh, anh chậm rãi đứng dậy.
Sau bữa cơm tất nhiên phải vận động một chút.
Điền Hạ đứng ở bên cạnh bồn rửa bát, bởi vì không tập trung, cho nên không cẩn thận lấy xà phòng nhiều hơn, hơi dùng lực chà xát bọt biển vung lên, dính lên mặt của cô, hơi ngứa có chút không thoải mái.
Cô nghiêng đầu muốn đem mặt cọ trên quần áo, nhưng lại xuất hiện bàn tay đem mặt cô nâng lên.
Điền Hạ kinh ngạc muốn xoay người, bên hông lại có lực, đem cô kéo vào một cái ôm ấm áp.
Thịch, thịch ——
Cô tựa hồ có thể nghe được tiếng tim đập của người phía sau.
"Diệp Dương Hi..."
"Tớ giúp cậu."
Diệp Dương Hi dán bên tai của cô, lúc nói chuyện hơi thở thổi qua vành tai của cô, cảm giác tê dại làm cô không nhịn được run rẩy. Ngón tay anh bên má cô nhẹ nhàng vuốt ve, từ bên tai đến khóe môi, mỗi một tấc trên làn da anh đều không để sót.
"Lau sạch rồi sao?"
Điền Hạ bị hành động mập mờ hung tới đầu óc mơ hồ, muốn né ra, lại không biết nên đi trốn chỗ nào, giương mắt là gương mặt hoàn mỹ của anh.
"Cậu đừng như vậy..."
"Sao nào?" Tay Diệp Dương Hi rất lớn, anh đỡ gương mặt cô, mang cô chuyển hướng tới gần mình, bởi vì mới uống đồ ngọt, nên vị ngọt còn lưu trong miệng của anh, cúi đầu môi anh lành lạnh lại mềm mại, quấn chặt lấy cánh môi cô chà sát trong nháy mắt đã đoạt lấy toàn bộ hô hấp nơi cô, bá đạo lại cường thế, anh thì thào nói: "Muốn hôn."
"Không...."
Âm thanh của Điền Hạ còn chưa nói hết, liền bị Diệp Dương Hi ngăn nơi cổ họng.
Khẽ cắn chậm mút, vị ngọt, anh càng hôn càng muốn nhiều hơn.
Điền Hạ lắc lắc cổ, vòng eo mảnh khảnh mềm mại như vậy, cả người cô mềm nhũn tựa vào trong lòng anh, sức nặng của cơ thể đều đặt trên cánh tay kia, nếu không phải có anh nâng, chỉ sợ cô đã sớm ngồi bệt xuống đất.
Thật lâu sau, anh mới bằng lòng buông cô ra.
Không khí dũng mãnh tràn vào bên trong phổi, Điền Hạ liền bắt đầu thở dốc.
Diệp Dương Hi cắn vành tai cô, âm thanh trầm thấp đặc biệt mang theo từ tính, làm màng tai chấn động, tê tê, "Đây là trừng phạt."
Trừng phạt?
"Cái gì..."
Điền Hạ vừa lên tiếng, liền bị âm thanh mềm mại ngọt ngào của chính mình dọa đến, đây là âm thanh do cô phát ra sao?
"Bởi vì cậu làm tớ ghen."
"Ghen?"
Không cho cô hỏi nhiều, Diệp Dương Hi đem cô ôm ngang lên, cúi đầu cọ cọ mũi, "Cậu đi tắm trước, nơi này để tớ làm."
Điền Hạ thẹn thùng đầu đều chôn đến trước ngực anh, "Tớ, tớ có thể tự làm."
Diệp Dương Hi ở trên mặt cô cắn một cái: "Tớ muốn ôm."
Mặt Điền Hạ đỏ có thể nhỏ ra máu, anh luôn nói những lời khiến cô không thể trả lời, thật muốn tìm cái gì đó đem miệng của anh chặn lại.
Đem cô đưa về phòng, Diệp Dương Hi thật nhanh xoay người đi xuống lầu. Trong lòng thầm chửi rủa, nếu ở trong phòng cô chờ lâu thêm một giây anh chỉ sợ một chút nhịn không được, liền đem cô té nhào trên giường nhỏ kia ăn hết.
Điền Hạ tắm rửa xong đã 40 phút sau, Diệp Dương Hi ngồi trên sô pha xem TV, trong phòng bếp sạch sẽ, cũng đã thu dọn xong.
Điền Hạ ở trên sô pha nhỏ bên cạnh ngồi xuống, nhìn nhìn thời gian, cô hỏi: "Cậu không phải có việc sao, để bọn họ chờ, không sao chứ?"
Diệp Dương Hi vỗ vỗ vị trí bên người, "Lại đây ngồi."
Điền Hạ do dự một chút, thấy vẻ mặt anh không cho cự tuyệt, vẫn chậm rì dời qua, vừa ngồi xuống, liền bị ôm lấy.
Bởi vì vừa mới tắm xong nên trên người Điền Hạ mang theo mùi thơm ngọt ngọt, Diệp Dương Hi dán trên hõm vai của cô, một bên cọ vừa nói: "Thơm quá."
Nếu như nói vừa rồi ở trong phòng bếp Điền Hạ có chút không tỉnh táo, vậy bây giờ tắm rửa xong cô cuối cùng cũng đã thanh tỉnh.
Hành động thân mật như vậy làm cả người cô muốn chống cự, cô muốn xê dịch sang bên cạnh, nhưng Diệp Dương Hi ôm cô không cho lộn xộn.
"Đừng nhúc nhích."
"Vậy, vậy cậu buông tớ ra trước?"
Diệp Dương Hi đem ôm cô càng chặt, "Không buông."
Toàn thân Điền Hạ không được tự nhiên, đang muốn giãy giụa để thoát ra, lại nghe thấy người bên cạnh buồn buồn nói: "Tớ khó chịu quá."
"Làm sao?" Điền Hạ cho rằng anh ngã bệnh, vội vàng đưa tay lên trán anh, "Có phải sốt rồi không? Trong nhà tớ có thuốc, tớ đi lấy cho cậu."
"Đừng nhúc nhích. Cho tớ ôm một chút."
Điền Hạ cảm thấy kỳ quái, nghe giọng nói của anh tựa hồ có gì đó không đúng, nhưng rõ ràng vừa rồi không phải anh vẫn bình thường sao, đột nhiên liền biến thành như vầy?
"Điền Hạ, tớ từng muốn trong loa phát thanh của trường nói cậu là bạn gái của tớ."
Điền Hạ ngẩn ra.
"Tớ phải làm sao cậu mới có thể đáp ứng công khai quan hệ của chúng ta?"
Trong lòng Diệp Dương Hi vốn đang nghẹn một bụng, nhưng cô gái nhỏ bên cạnh thật sự quá đáng yêu, tầm mắt của anh luôn nhịn không được hướng trên người cô.
Để chống lại cái lạnh của mùa đông, Điền Hạ bọc khăn quàng cổ khẩu trang, trên đầu còn mang mũ, tuyết rơi đường trơn, đi đường sợ sẩy chân, cho nên phá lệ cẩn thận, hai tay có hơi mở ra để giữ cân bằng, áo lông nặng nề trên người hoàn toàn che dấu đường cong của cô, giống đi chim cánh cụt nhỏ.
Điền Hạ một chút cũng không phát hiện bên trên đỉnh đầu có ánh mắt theo dõi mình, chỉ chuyên chú đường đi dưới chân, từng bước một, đi rất chậm.
Chờ đến khi cô giương mắt nhìn, cổng lớn của tiểu khu đã ở ngay trước mắt.
Vừa rồi trong cửa hàng tiện lợi, anh nói buổi tối còn có chuyện phải làm, đưa cô đến cửa tiểu khu liền sẽ đi.
Vốn cô muốn nói không cần, nhưng thấy gương mặt anh tối tăm, giống như tâm tình không tốt lắm, cô liền đem cự tuyệt nuốt ngược trở vào.
Lúc này mắt thấy đã tới cửa khu, cô liền dừng bước, đem khẩu trang lấy xuống từng chút một nói: "Tớ có thể tự đi về, không phải cậu còn có việc phải làm sao."
Trên đoạn đường này, lửa giận của Diệp Dương Hi vốn chỉ còn một ngọn lửa nhỏ, nhưng hiện tại chỉ vì cô nói câu này, ngọn lửa nhỏ nhất thời bùng lên, "Gấp như vậy muốn đuổi tớ đi?"
Điền Hạ có chút áp lực, cô sao dám đuổi anh đi chứ, rõ ràng chính anh nói có chuyện phải làm, "Nhưng không phải cậu..."
"Ít nói nhảm." Diệp Dương Hi không nói lời gì ôm đầu vai của cô, đem cả người của cô kẹp bên cạnh chính mình.
Trên đường anh vẫn muốn làm như vậy, cả một ngày không ôm cô, hơi thở mềm mại của cô mang theo mùi thơm ngọt ngào, lúc này mới phát hiện mình có bao nhiêu nhớ nhung, "Đi thôi."
Trong nhà Điền Hạ không ai, Điền Nhất Bân đi công tác, Phương Nhược Mai phỏng chừng đến nửa đêm mới có thể trở về, cho nên phòng khách ở trước mắt cô tối đen, Diệp Dương Hi gạt ra cô vào cửa, "Nhà cậu không có ai, tớ vào ngồi một chút."
"Này..." Điền Hạ trương mở miệng muốn nói cái gì, nhưng ngẫm lại, vẫn lắc đầu đi theo anh.
Trong phòng ấm áp, Điền Hạ lên lầu đổi một bộ quần áo, thời điểm đi xuống Diệp Dương Hi chỉ còn mặc chiếc áo thun ngắn tay.
Anh đứng ở trong phòng ăn, đèn xanh của tủ lạnh âm u chiếu vào trên người anh, có vẻ có chút quái dị, "Tớ đói bụng rồi, muốn ăn mì không?"
Đến bây giờ Điền Hạ cũng chưa nhìn thấy Diệp Dương Hi làm cơm bao giờ, khi nhìn đến hai chén mì thơm ngào ngạt trước mặt kia kinh ngạc không khép nổi miệng.
Diệp Dương Hi lấy một chai nước lạnh, ừng ực ừng ực uống hai cái, thấy cô đang ngẩn người, gõ cái trán của cô, "Thất thần cái gì, mau ăn."
"Được được." Điền Hạ che trán cầm lấy chiếc đũa, dưới ánh nhìn soi mói của anh gắp lên một sợi mì đưa vào miệng.
"Ăn ngon không?"
"Được, ngon."
"Hừ, tiểu lừa đảo." Diệp Dương Hi gõ trán của cô, lực lần này dùng có chút mạnh, mắt thấy làn da trắng của cô lưu lại một dấu hồng, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn, "Mới ăn một sợi mì liền nói ngon, có quỷ tin, không muốn ăn liền nhả ra, đừng miễn cưỡng."
Điền Hạ vội vàng lắc đầu, "Không phải, tớ muốn ăn, tớ rất đói, thật."
Chung quy, từ giữa trưa bắt đầu liền không có ăn cơm xong, vừa rồi lẩu Oden, cô cũng chỉ ăn một miếng.
Nghe cô nói đói, Diệp Dương Hi rũ mắt xuống, cầm lấy đôi đũa hồng hộc ăn mì, "Đói thì mau ăn."
Hai người ngồi đối diện nhau, lò sưởi trong biệt thự khiến cho người phảng phất đặt mình trong mùa hạ, hoa tuyết ngoài phòng bay lả tả cùng hai người bọn họ giống như 2 thế giới khác nhau, không gian ấm cùng đồ ăn nóng thẳng đến dạ dày, ấm áp rất thoải mái.
Diệp Dương Hi ăn rất nhanh, một chén mì sợi bất quá hai ba đũa liền thấy đáy, giải quyết xong bát mì của chính mình, anh liền chống đầu nhìn Điền Hạ ăn.
Thời điểm cô ăn giống như có thói quen, đồ ăn đưa vào miệng, môi gắt gao mím lại, quai hàm có hơi phồng lên, nuốt đồ ăn hoàn toàn không phát ra âm thanh, cái miệng nhỏ đô đô, đặc biệt đáng yêu.
Nghĩ rất muốn hôn một cái.
Nhưng mà hiện tại Điền Hạ đang đắm chìm trong trù nghệ của Diệp Dương Hi một chút không có phát hiện người đối diện như hổ rình mồi đang nhìn cô, có lẽ bởi vì quá đói, cô cảm thấy tô mì trước mặt đặc biệt ngon, thật sự rất khó tưởng tượng mì ngon như vậy lại được làm từ tay Diệp Dương Hi.
Bất tri bất giác, một chén mì sợi đã ăn một nửa.
Điền Hạ buông đũa, thỏa mãn nheo lại mắt cười, "Ăn thật ngon, ăn no rồi."
"Ăn xong rồi sao?" Diệp Dương Hi nhìn trong bát cô còn mì dư lại, nhịn không được nhíu mày, "Cậu quá lãng phí lương thực."
Điền Hạ ngượng ngùng nhìn anh, "Nhưng tớ ăn không nổi nữa."
Sức ăn trước giờ của cô rất nhỏ, một chén mì này cô có thể ăn một phần ba đã rất tốt rồi, hôm nay đã xem như vượt xa ngày thường phát huy.
Biểu tình Diệp Dương Hi thoạt nhìn có chút không vui, cô sợ anh hiểu lầm ý của mình, lại tiếp tục cầm lấy đôi đũa, "Cậu không nên hiểu lầm, cậu nấu mì rất ngon, tớ, vậy tớ ăn tiếp?"
Cân nặng trước giờ của cô thế nào Diệp Dương Hi trước giờ rõ ràng nhất, thấy cô cẩn thật cẩn thận lấy lòng của mình, ngọn lửa nhỏ trong lòng anh hoàn toàn bị tưới tắt.
"Được rồi." Anh thò tay đem bát mì trước mặt cô lấy đến trước mặt mình, liếc mắt nhìn cô nói, "Đừng ăn nữa, ăn nhiều cậu đau bụng rồi người đau lòng không phải tôi sao, tớ giúp cậu ăn."
Điền Hạ ngẩn ra, không kịp lên tiếng ngăn cản, anh đã bắt đầu ăn.
Trong nháy mắt, mặt cô chuyển hồng thành trứng tôm.
Đó là thức ăn do cô để thừa lại, anh không thấy bẩn sao, hơn nữa không khí quá mức thân mật mập mờ...
Thời điểm cô xấu hổ suy nghĩ miên man, Diệp Dương Hi đã thuần thục giải quyết số mì còn dư lại.
"Cậu rửa bát."
"A? Được." Điền Hạ phục hồi tinh thần, không dám nhìn thẳng ánh mắt anh, dẹp bát đũa liền đi vào bếp.
Diệp Dương Hi nhìn bóng lưng cô, khóe miệng bên phải hơi nhếch lên, uống một ngụm nước lạnh, anh chậm rãi đứng dậy.
Sau bữa cơm tất nhiên phải vận động một chút.
Điền Hạ đứng ở bên cạnh bồn rửa bát, bởi vì không tập trung, cho nên không cẩn thận lấy xà phòng nhiều hơn, hơi dùng lực chà xát bọt biển vung lên, dính lên mặt của cô, hơi ngứa có chút không thoải mái.
Cô nghiêng đầu muốn đem mặt cọ trên quần áo, nhưng lại xuất hiện bàn tay đem mặt cô nâng lên.
Điền Hạ kinh ngạc muốn xoay người, bên hông lại có lực, đem cô kéo vào một cái ôm ấm áp.
Thịch, thịch ——
Cô tựa hồ có thể nghe được tiếng tim đập của người phía sau.
"Diệp Dương Hi..."
"Tớ giúp cậu."
Diệp Dương Hi dán bên tai của cô, lúc nói chuyện hơi thở thổi qua vành tai của cô, cảm giác tê dại làm cô không nhịn được run rẩy. Ngón tay anh bên má cô nhẹ nhàng vuốt ve, từ bên tai đến khóe môi, mỗi một tấc trên làn da anh đều không để sót.
"Lau sạch rồi sao?"
Điền Hạ bị hành động mập mờ hung tới đầu óc mơ hồ, muốn né ra, lại không biết nên đi trốn chỗ nào, giương mắt là gương mặt hoàn mỹ của anh.
"Cậu đừng như vậy..."
"Sao nào?" Tay Diệp Dương Hi rất lớn, anh đỡ gương mặt cô, mang cô chuyển hướng tới gần mình, bởi vì mới uống đồ ngọt, nên vị ngọt còn lưu trong miệng của anh, cúi đầu môi anh lành lạnh lại mềm mại, quấn chặt lấy cánh môi cô chà sát trong nháy mắt đã đoạt lấy toàn bộ hô hấp nơi cô, bá đạo lại cường thế, anh thì thào nói: "Muốn hôn."
"Không...."
Âm thanh của Điền Hạ còn chưa nói hết, liền bị Diệp Dương Hi ngăn nơi cổ họng.
Khẽ cắn chậm mút, vị ngọt, anh càng hôn càng muốn nhiều hơn.
Điền Hạ lắc lắc cổ, vòng eo mảnh khảnh mềm mại như vậy, cả người cô mềm nhũn tựa vào trong lòng anh, sức nặng của cơ thể đều đặt trên cánh tay kia, nếu không phải có anh nâng, chỉ sợ cô đã sớm ngồi bệt xuống đất.
Thật lâu sau, anh mới bằng lòng buông cô ra.
Không khí dũng mãnh tràn vào bên trong phổi, Điền Hạ liền bắt đầu thở dốc.
Diệp Dương Hi cắn vành tai cô, âm thanh trầm thấp đặc biệt mang theo từ tính, làm màng tai chấn động, tê tê, "Đây là trừng phạt."
Trừng phạt?
"Cái gì..."
Điền Hạ vừa lên tiếng, liền bị âm thanh mềm mại ngọt ngào của chính mình dọa đến, đây là âm thanh do cô phát ra sao?
"Bởi vì cậu làm tớ ghen."
"Ghen?"
Không cho cô hỏi nhiều, Diệp Dương Hi đem cô ôm ngang lên, cúi đầu cọ cọ mũi, "Cậu đi tắm trước, nơi này để tớ làm."
Điền Hạ thẹn thùng đầu đều chôn đến trước ngực anh, "Tớ, tớ có thể tự làm."
Diệp Dương Hi ở trên mặt cô cắn một cái: "Tớ muốn ôm."
Mặt Điền Hạ đỏ có thể nhỏ ra máu, anh luôn nói những lời khiến cô không thể trả lời, thật muốn tìm cái gì đó đem miệng của anh chặn lại.
Đem cô đưa về phòng, Diệp Dương Hi thật nhanh xoay người đi xuống lầu. Trong lòng thầm chửi rủa, nếu ở trong phòng cô chờ lâu thêm một giây anh chỉ sợ một chút nhịn không được, liền đem cô té nhào trên giường nhỏ kia ăn hết.
Điền Hạ tắm rửa xong đã 40 phút sau, Diệp Dương Hi ngồi trên sô pha xem TV, trong phòng bếp sạch sẽ, cũng đã thu dọn xong.
Điền Hạ ở trên sô pha nhỏ bên cạnh ngồi xuống, nhìn nhìn thời gian, cô hỏi: "Cậu không phải có việc sao, để bọn họ chờ, không sao chứ?"
Diệp Dương Hi vỗ vỗ vị trí bên người, "Lại đây ngồi."
Điền Hạ do dự một chút, thấy vẻ mặt anh không cho cự tuyệt, vẫn chậm rì dời qua, vừa ngồi xuống, liền bị ôm lấy.
Bởi vì vừa mới tắm xong nên trên người Điền Hạ mang theo mùi thơm ngọt ngọt, Diệp Dương Hi dán trên hõm vai của cô, một bên cọ vừa nói: "Thơm quá."
Nếu như nói vừa rồi ở trong phòng bếp Điền Hạ có chút không tỉnh táo, vậy bây giờ tắm rửa xong cô cuối cùng cũng đã thanh tỉnh.
Hành động thân mật như vậy làm cả người cô muốn chống cự, cô muốn xê dịch sang bên cạnh, nhưng Diệp Dương Hi ôm cô không cho lộn xộn.
"Đừng nhúc nhích."
"Vậy, vậy cậu buông tớ ra trước?"
Diệp Dương Hi đem ôm cô càng chặt, "Không buông."
Toàn thân Điền Hạ không được tự nhiên, đang muốn giãy giụa để thoát ra, lại nghe thấy người bên cạnh buồn buồn nói: "Tớ khó chịu quá."
"Làm sao?" Điền Hạ cho rằng anh ngã bệnh, vội vàng đưa tay lên trán anh, "Có phải sốt rồi không? Trong nhà tớ có thuốc, tớ đi lấy cho cậu."
"Đừng nhúc nhích. Cho tớ ôm một chút."
Điền Hạ cảm thấy kỳ quái, nghe giọng nói của anh tựa hồ có gì đó không đúng, nhưng rõ ràng vừa rồi không phải anh vẫn bình thường sao, đột nhiên liền biến thành như vầy?
"Điền Hạ, tớ từng muốn trong loa phát thanh của trường nói cậu là bạn gái của tớ."
Điền Hạ ngẩn ra.
"Tớ phải làm sao cậu mới có thể đáp ứng công khai quan hệ của chúng ta?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook