Mối Tình Đầu - Ivan Turgenev
-
Chương 12
Ngày ngày trôi qua. Càng lúc Zinaida càng tỏ nên kỳ quặc, khó hiểu. Một hôm tôi ghé qua nhà nàng, nàng đang ngồi trên ghế mây, tựa đầu lên cạnh bàn. Nàng ngước lên, nước mắt đầm đìa.trên mặt..
"A, em trai!" nàng cười ác độc. "Lại đây."
Tôi đến gần. Nàng đặt tay lên đầu tôi, rồi đột ngột túm lấy một mớ tóc, kéo mạnh.
"Đau em," cuối cùng, tôi nói.
"A, đau ? Và chắc em tưởng chị không đau?" Nàng trả lời.
"Ai! ai!" nàng bật khóc, vì thấy một túm tóc đã bị bứt rời. "Chị đã làm bậy quá. Tội nghiệp Cậu Voldemar!"
Nàng cẩn thận vuốt lọn tóc cho suông, quấn nó quanh ngón tay, và xe thành một chiếc nhẫn.
"Chị sẽ cất lọn tóc này trong mặt dây chuyền, mang trên cổ, " nàng nói, đôi mắt còn ngấn lệ. "Không chừng em sẽ thấy an ủi được chút ít ..và, bây giờ thì, tạm biệt nhé.."
Tôi về nhà, đang lúc có một tình huống không vui. Mẹ tôi đang làm rùm beng, bà trách cứ cha tôi về một điều gì đó; trong khi theo thói quen, cha tôi vẫn giữ im lặng một cách lịch sự, lạnh lùng, và chẳng bao lâu, đã bỏ đi. Tôi không biết mẹ tôi nói gì, thực tình tôi cũng chẳng có ý tìm hiểu; tôi chỉ nhớ, khi cuộc trò chuyện chấm dứt, mẹ tôi gọi tôi vào phòng, bà rất bất bình, nhắc đền những lần tôi thường xuyên thăm viếng công chúa, người mà, theo mẹ tôi, là -une femme capable de tout. Tôi hôn tay mẹ tôi ( tôi luôn luôn làm thế, mỗi lần muốn chấm dứt cuộc đối thoại), đi về phòng riêng. Những giot nước mắt của Zinaida khiến tôi chao đảo, tôi không biết phải suy nghĩ ra sao, tôi sắp sửa khóc; dù sao đi nữa, tuy đã mười sáu tuổi, tôi vẫn chỉ là một cậu bé... Tôi không còn nghĩ tưởng đến Malevsky, mặc dù Byelovzorov càng ngày càng có vẽ đe dọa; hắn nhìn chàng bá tước quỷ quyệt, hau háu như sói rình cừu; tôi không nghĩ đến điểu gì, tôi không nghĩ đến một ai. Tôi lac lõng trong thế giới tưởng tượng của riêng tôi, tôi thường tìm đến sự đơn độc, cô liêu. Tôi đặc biệt thích ngôi nhà ươm cây bị bỏ hoang. Tôi thích trèo lên bờ tường cao, ngồi ngất ngưỡng trên đó, tôi là một thiếu niên bất hạnh, cô đơn, buồn thảm đến mức tôi cảm thấy tự thương xót -- và những cảm xúc thương nhớ đó đã an ủi, vỗ về biết bao!
Một hôm tôi đang ngồi trên bức tường, nhìn về phía xa xôi và lắng nghe tiếng chuông ngân ... bỗng nhiên có một thứ gì đó bay lãng đãng quanh đây -- không phải hơi thở hay run rẫy của cơn gió, mà như một làn hương phảng phất --- như một linh tính, rằng có ai đó, ở đâu đây...Tôi nhìn xuống. Bên dưới, trên đường mòn, Zinaida áo xám nhạt, chiếc dù hồng che trên vai, đang vội vã bước. Trông thấy tôi, nàng ngừng lại, lấy tay đẩy vành nón rơm, ngước cặp mắt nhung nhìn tôi.
"Em làm cái gì mà trèo cao thế?" nàng hỏi tôi, nụ cười kỳ lạ. "Nào, " nàng tiếp tục, "em luôn luôn nói thương yêu chị; nếu quả thực, hãy nhảy xuống đây."
Zinaida chưa kịp dứt lời, tôi đã bay ào xuống, như có ai ở phía sau, đẩy mạnh. Vách tường cao khoảng bốn mét ba. Chân tôi chạm đất trước, nhưng lực va chạm quá lớn khiến tôi lảo đảo, té nhào và bất tỉnh trong một khoảng khắc. Khi tỉnh lại, không cần hé mắt tôi cũng cảm thấy Zinaida đang ở bên cạnh. "Bé ngoan, " nàng nói, nghiêng mình trên tôi, một chút dịu dàng nhưng cảnh giác trong giọng nói của nàng, "sao cưng lại làm như thế; sao lại có thể vâng lời chị đến thế?...Em biết là chị thương em mà...Dậy đi em."
Kề sát bên tôi là bộ ngực của nàng, dồn dập theo nhịp thở; bàn tay nàng trìu mến vuốt tóc tôi, và thình lình -- cảm xúc của tôi lúc ấy ra sao nhỉ --- đôi môi tươi tắn mềm mại của nàng bắt đầu bao phủ khắp mặt tôi bằng những nụ hôn -- môi nàng chạm môi tôi... Mặc dù mắt tôi vẫn nhắm nghiền, qua sự thay đổi trên nét mặt của tôi, có lẽ Zinaida đoán được tôi đã hồi tỉnh, nên nàng đứng phắt dậy, nói: "Nào, dậy đi, ông nỡm ạ, ông tướng ngốc, ai lại nằm lăn ra đất?" Tôi ngồi lên. "Đưa cây dù cho chị," Zinaida nói, " Chị quẳng nó ở đâu đấy, không được nhìn chị chầm chập như thế... Chuyện thật vô lý kỳ khôi! Em không đau, có phải không? Chắc bị gai tầm ma cào? Chị dám nói thế. Không được nhìn chị chầm chập, chị đã bảo...Nhưng thằng bé không hiểu, nó không trả lời," nàng nói thêm, như thể cho nàng nghe. "Cậu Voldemar, hãy về nhà, chải tóc, cấm không được đi theo, nếu không chị sẽ giận, và không bao giờ...."
Nàng không nói hết câu, bỏ đi thật nhanh trong lúc tôi vẫn ngồi lại ở vệ đường... chân đau không đứng được. Bụi tầm ma đâm xước hai tay, lưng đau nhức, và đầu choáng váng quay cuồng; nhưng cảm xúc sung sướng vô ngần vừa trải nghiệm, không bao giờ trở lại trong đời tôi nữa. Nó biến thành một niềm đau ngọt ngào khắp tứ chi và cuối cùng diễn tả bằng những bước chân khập khểnh, những bước nhảy lò cò, và những tiếng hét vang...Vâng, tôi vẫn còn là một đứa bé.
"A, em trai!" nàng cười ác độc. "Lại đây."
Tôi đến gần. Nàng đặt tay lên đầu tôi, rồi đột ngột túm lấy một mớ tóc, kéo mạnh.
"Đau em," cuối cùng, tôi nói.
"A, đau ? Và chắc em tưởng chị không đau?" Nàng trả lời.
"Ai! ai!" nàng bật khóc, vì thấy một túm tóc đã bị bứt rời. "Chị đã làm bậy quá. Tội nghiệp Cậu Voldemar!"
Nàng cẩn thận vuốt lọn tóc cho suông, quấn nó quanh ngón tay, và xe thành một chiếc nhẫn.
"Chị sẽ cất lọn tóc này trong mặt dây chuyền, mang trên cổ, " nàng nói, đôi mắt còn ngấn lệ. "Không chừng em sẽ thấy an ủi được chút ít ..và, bây giờ thì, tạm biệt nhé.."
Tôi về nhà, đang lúc có một tình huống không vui. Mẹ tôi đang làm rùm beng, bà trách cứ cha tôi về một điều gì đó; trong khi theo thói quen, cha tôi vẫn giữ im lặng một cách lịch sự, lạnh lùng, và chẳng bao lâu, đã bỏ đi. Tôi không biết mẹ tôi nói gì, thực tình tôi cũng chẳng có ý tìm hiểu; tôi chỉ nhớ, khi cuộc trò chuyện chấm dứt, mẹ tôi gọi tôi vào phòng, bà rất bất bình, nhắc đền những lần tôi thường xuyên thăm viếng công chúa, người mà, theo mẹ tôi, là -une femme capable de tout. Tôi hôn tay mẹ tôi ( tôi luôn luôn làm thế, mỗi lần muốn chấm dứt cuộc đối thoại), đi về phòng riêng. Những giot nước mắt của Zinaida khiến tôi chao đảo, tôi không biết phải suy nghĩ ra sao, tôi sắp sửa khóc; dù sao đi nữa, tuy đã mười sáu tuổi, tôi vẫn chỉ là một cậu bé... Tôi không còn nghĩ tưởng đến Malevsky, mặc dù Byelovzorov càng ngày càng có vẽ đe dọa; hắn nhìn chàng bá tước quỷ quyệt, hau háu như sói rình cừu; tôi không nghĩ đến điểu gì, tôi không nghĩ đến một ai. Tôi lac lõng trong thế giới tưởng tượng của riêng tôi, tôi thường tìm đến sự đơn độc, cô liêu. Tôi đặc biệt thích ngôi nhà ươm cây bị bỏ hoang. Tôi thích trèo lên bờ tường cao, ngồi ngất ngưỡng trên đó, tôi là một thiếu niên bất hạnh, cô đơn, buồn thảm đến mức tôi cảm thấy tự thương xót -- và những cảm xúc thương nhớ đó đã an ủi, vỗ về biết bao!
Một hôm tôi đang ngồi trên bức tường, nhìn về phía xa xôi và lắng nghe tiếng chuông ngân ... bỗng nhiên có một thứ gì đó bay lãng đãng quanh đây -- không phải hơi thở hay run rẫy của cơn gió, mà như một làn hương phảng phất --- như một linh tính, rằng có ai đó, ở đâu đây...Tôi nhìn xuống. Bên dưới, trên đường mòn, Zinaida áo xám nhạt, chiếc dù hồng che trên vai, đang vội vã bước. Trông thấy tôi, nàng ngừng lại, lấy tay đẩy vành nón rơm, ngước cặp mắt nhung nhìn tôi.
"Em làm cái gì mà trèo cao thế?" nàng hỏi tôi, nụ cười kỳ lạ. "Nào, " nàng tiếp tục, "em luôn luôn nói thương yêu chị; nếu quả thực, hãy nhảy xuống đây."
Zinaida chưa kịp dứt lời, tôi đã bay ào xuống, như có ai ở phía sau, đẩy mạnh. Vách tường cao khoảng bốn mét ba. Chân tôi chạm đất trước, nhưng lực va chạm quá lớn khiến tôi lảo đảo, té nhào và bất tỉnh trong một khoảng khắc. Khi tỉnh lại, không cần hé mắt tôi cũng cảm thấy Zinaida đang ở bên cạnh. "Bé ngoan, " nàng nói, nghiêng mình trên tôi, một chút dịu dàng nhưng cảnh giác trong giọng nói của nàng, "sao cưng lại làm như thế; sao lại có thể vâng lời chị đến thế?...Em biết là chị thương em mà...Dậy đi em."
Kề sát bên tôi là bộ ngực của nàng, dồn dập theo nhịp thở; bàn tay nàng trìu mến vuốt tóc tôi, và thình lình -- cảm xúc của tôi lúc ấy ra sao nhỉ --- đôi môi tươi tắn mềm mại của nàng bắt đầu bao phủ khắp mặt tôi bằng những nụ hôn -- môi nàng chạm môi tôi... Mặc dù mắt tôi vẫn nhắm nghiền, qua sự thay đổi trên nét mặt của tôi, có lẽ Zinaida đoán được tôi đã hồi tỉnh, nên nàng đứng phắt dậy, nói: "Nào, dậy đi, ông nỡm ạ, ông tướng ngốc, ai lại nằm lăn ra đất?" Tôi ngồi lên. "Đưa cây dù cho chị," Zinaida nói, " Chị quẳng nó ở đâu đấy, không được nhìn chị chầm chập như thế... Chuyện thật vô lý kỳ khôi! Em không đau, có phải không? Chắc bị gai tầm ma cào? Chị dám nói thế. Không được nhìn chị chầm chập, chị đã bảo...Nhưng thằng bé không hiểu, nó không trả lời," nàng nói thêm, như thể cho nàng nghe. "Cậu Voldemar, hãy về nhà, chải tóc, cấm không được đi theo, nếu không chị sẽ giận, và không bao giờ...."
Nàng không nói hết câu, bỏ đi thật nhanh trong lúc tôi vẫn ngồi lại ở vệ đường... chân đau không đứng được. Bụi tầm ma đâm xước hai tay, lưng đau nhức, và đầu choáng váng quay cuồng; nhưng cảm xúc sung sướng vô ngần vừa trải nghiệm, không bao giờ trở lại trong đời tôi nữa. Nó biến thành một niềm đau ngọt ngào khắp tứ chi và cuối cùng diễn tả bằng những bước chân khập khểnh, những bước nhảy lò cò, và những tiếng hét vang...Vâng, tôi vẫn còn là một đứa bé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook