Mối Tình Đầu - Đông Sư
-
Chương 6
Edit: Sa
Càng gần đến ngày thi tốt nghiệp, không khí càng nặng nề, làm tôi chỉ muốn lên sân thượng hét một trận thật đã. Hằng ngày, tôi chỉ biết cùng một đống người vùi đầu vào sách vở.
Mãi đến khi hiệu trưởng tuyên bố nhà trường tổ chức một cuộc thi đấu bóng rổ giao hữu với trường khác để giải tỏa áp lực, không khí mới bớt căng thẳng, còn tôi như được sống lại.
Mặt trời ngả về tây, tôi ngồi ở yên sau xe đạp, cười thích chí.
“Cách Cách.” Tôi tựa lưng mình vào lưng cậu ấy.
“Gì?”
“Trong trận thi đấu bóng rổ, tớ sẽ đưa nước cho cậu, đưa khăn cho cậu, cổ vũ cho cậu!”
“Ừ.”
“Ừ? Ừ? Chỉ vậy thôi?” Tôi bất mãn nắm cặp sạch của cậu ấy lắc qua lắc lại.
Chiếc xe loạng choạng, cậu ấy vội vàng la lên: “Cậu đừng lắc nữa. Được rồi, tớ cảm ơn cậu, hài lòng chưa?”
Tôi đoan trang, dịu dàng cười một tiếng, “Không cần cảm ơn.”
Ngày diễn ra trận đấu, tôi kéo Tề Sam đến sân thể dục từ sớm, chiếm vị trí đẹp nhất, dưới chân đặt cái túi đựng chai nước và khăn.
Ba giờ, tiếng còi vang lên, hai đội lần lượt tiến vào sân, Lô Cách mặc bộ đồ thi đấu màu trắng lập tức rơi vào tầm nhìn của tôi, vẻ mặt của cậu ấy rất bình tĩnh, không có nhiều cảm xúc, như từ trước đến nay.
Nhưng sau đó, bỗng nhiên ánh mắt Lô Cách tràn đầy sự căm ghét, gương mặt lạnh lùng, tôi nhìn theo ánh nhìn của cậu ấy, đó là đội đối thủ, chẳng có gì khác thường.
Nhưng lúc tôi định dời mắt đi nơi khác thì thấy một cầu thủ mặc áo xanh, là Lâm Vị Nhiên.
Cằm tôi như muốn rơi xuống đất, không thể nào tin được, con mọt sách Lâm Vị Nhiên chơi bóng rổ ư?
Trận đấu nhanh chóng diễn ra, hai đội ngang tài ngang sức, khó phân thắng bại trong từng động tác. Các cầu thủ áo trắng và các cầu thủ áo xanh lao vào nhau, không ai nhường ai, mỗi pha bóng đều vô cùng kịch tính.
Lô Cách chơi ở vị trí tiền đạo, những pha chuyền bóng và úp rổ vô cùng chính xác và mạnh mẽ. Có vài lần cậu ấy bị đối thủ vây kín nhưng vẫn nhanh chóng qua người, rê bóng, nhảy lên, ném rổ, động tác rất nhanh và trôi chảy khiến đối phương không có cơ hội ngăn cản.
Lúc quả bóng rơi vào rổ, sân thể dục nổ tung trong tiếng hò hét, Tề Sam kích động đến mức nhảy lên, quay đầu nhìn tôi, kinh ngạc nói: “Sao cậu không phấn khích chút nào cả thế?”
Tôi hơi lo lắng.
Trước đây tôi đã nhiều lần xem Lô Cách chơi bóng, tuy cũng chơi rất hay như hôm nay nhưng chưa bao giờ thấy cậu ấy hùng hổ như vậy, như bị cái gì đó kích thích. Hơn nữa, mỗi khi 1 chọi 1 với Lâm Vị Nhiên, cả người Lô Cách tỏa ra khí thế bức người.
Khí thế ấy, tôi chỉ mới thấy một lần.
Tóm lại, tôi xem trận đấu này trong sự lo lắng, bồn chồn, trái tim như muốn rớt ra ngoài.
Khó khăn lắm mới đợi đến lúc tiếng còi hết giờ vang lên, tôi vội vàng định đi đưa nước, nhưng trong túi chỉ còn lại cái khăn.
Ngẩng đầu, thấy Tề Sam ra vẻ thỏa mãn, trong tay cầm một chai nước đã khui nắp.
Tôi đen mặt, cậu ta mờ mịt nhìn tôi: “Tám Mươi Mốt, không phải cậu mua cho tớ uống à?”
Tôi cố gắng không giết cậu ta, lẳng lặng ra quầy bán hàng bên ngoài sân vận động.
Lúc tôi quay lại thì sân thể dục chỉ còn lác đác vài người, tôi đứng ngoài cổng, thấy Lô Cách đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên, đầu cúi thấp, từng giọt mồ hôi trên tóc rơi xuống đất.
Ánh nắng như ôm trọn lấy cậu ấy, tỏa ra vầng hào quang rực rỡ, một Lô Cách hoàn mỹ của ngày thường, một Lô Cách dịu dàng theo lời Tề Sam, lúc này như hòa lại thành một.
Lô Cách của tôi từng bị những nhánh cây làm trầy xước mặt mũi chỉ để hái mấy quả anh đào cho tôi; Lô Cách của tôi từng chảy mồ hôi đầm đìa vì phải cõng tôi; Lô Cách của tôi thà bị gãy xương cũng không muốn tôi bị thương; Lô Cách của tôi dưới những cơn gió và nắng ngoài cửa sổ đã tuyên bố sẽ che chở tôi.
Ở nơi nào đó trong trái tim rung động mãnh liệt. Bỗng nhiên tôi muốn nói cho cậu ấy biết bí mật nhiều năm của tôi, cho dù kết quả ra sao. Không biết tại sao tôi có cảm giác nếu tôi không nói, sau này chắc chắn sẽ hối hận.
Tôi đi về phía cậu ấy, đáy lòng bình thản.
Tôi ngồi xổm trước mặt cậu ấy, mở chai nước rồi đưa cho cậu ấy, nhìn cậu ấy ngửa đầu uống nước.
“Lô Cách.”
Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.
Tôi: “Nếu thời gian có thể quay lại, tớ nhất định không cho cậu biết đến môn trượt patin, như thế tớ sẽ không hết thích cậu, cũng sẽ không gặp Lâm Vị Nhiên, và cũng sẽ không trở nên nhát gan như bây giờ.
Lô Cách chau mày, “Cậu muốn nói gì?”
“Tớ thích cậu.”
Mọi thứ như dừng lại, trong khoảnh khắc này.
Tôi nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch, lúc đó mới biết thì ra mình khẩn trương như vậy.
Lô Cách không nói gì hồi lâu, giống như rất hoảng hốt. Tôi thầm suy tính nội dung kịch bản tiếp theo, không biết Lô Cách sẽ cảm động ôm tôi khóc òa hay vẻ mặt chán ghét đẩy tôi ra.
Cái trước? Cái sau? Cái trước? Cái sau?
Trong lúc ruột gan tôi như xoắn lại thì Lô Cách khẽ đặt tay lên đầu tôi, cảm giác ấm áp truyền từ đỉnh đầu về trái tim.
Cậu ấy cười, chưa từng có nụ cười nào rực rỡ hơn thế, “Cửu Cửu, cõng tớ về, tớ bị trật chân rồi.”
Tôi: “…”
Ánh hoàng hôn chiếu dài từng cái bóng, tựa như kéo dài thời gian, cũng kéo dài luôn cả con đường này.
Tôi cõng Lô Cách, bước từng bước nặng nề.
Tôi thở hổn hển nói: “Lô Cách, tớ nói cho cậu biết, mặc dù tớ tỏ tình nhưng tớ không ủng hộ yêu sớm, vì thế trước khi tốt nghiệp trung học, tớ sẽ không hẹn hò với cậu đâu.”
Lô Cách nằm trên vai tôi, “Tự kỷ, ai nói sẽ yêu sớm với cậu!”
Tôi bĩu môi, đáy lòng ai oán.
Sau một lúc im lặng.
“Cửu Cửu.”
“Gì?”
Cậu ấy xoa đầu tôi, “Sau này, việc cầu hôn cứ để cho tớ.”
Trong khuỷu tay ấm áp của Lô Cách, khóe môi tôi khẽ nhướn lên.
Lô Cách của tớ, trúc mã của tớ, trên đoạn đường đời dài đằng đẵng sau này, ngón áp út ở bàn tay trái của tớ sẽ luôn dành cho cậu.
HẾT!
Càng gần đến ngày thi tốt nghiệp, không khí càng nặng nề, làm tôi chỉ muốn lên sân thượng hét một trận thật đã. Hằng ngày, tôi chỉ biết cùng một đống người vùi đầu vào sách vở.
Mãi đến khi hiệu trưởng tuyên bố nhà trường tổ chức một cuộc thi đấu bóng rổ giao hữu với trường khác để giải tỏa áp lực, không khí mới bớt căng thẳng, còn tôi như được sống lại.
Mặt trời ngả về tây, tôi ngồi ở yên sau xe đạp, cười thích chí.
“Cách Cách.” Tôi tựa lưng mình vào lưng cậu ấy.
“Gì?”
“Trong trận thi đấu bóng rổ, tớ sẽ đưa nước cho cậu, đưa khăn cho cậu, cổ vũ cho cậu!”
“Ừ.”
“Ừ? Ừ? Chỉ vậy thôi?” Tôi bất mãn nắm cặp sạch của cậu ấy lắc qua lắc lại.
Chiếc xe loạng choạng, cậu ấy vội vàng la lên: “Cậu đừng lắc nữa. Được rồi, tớ cảm ơn cậu, hài lòng chưa?”
Tôi đoan trang, dịu dàng cười một tiếng, “Không cần cảm ơn.”
Ngày diễn ra trận đấu, tôi kéo Tề Sam đến sân thể dục từ sớm, chiếm vị trí đẹp nhất, dưới chân đặt cái túi đựng chai nước và khăn.
Ba giờ, tiếng còi vang lên, hai đội lần lượt tiến vào sân, Lô Cách mặc bộ đồ thi đấu màu trắng lập tức rơi vào tầm nhìn của tôi, vẻ mặt của cậu ấy rất bình tĩnh, không có nhiều cảm xúc, như từ trước đến nay.
Nhưng sau đó, bỗng nhiên ánh mắt Lô Cách tràn đầy sự căm ghét, gương mặt lạnh lùng, tôi nhìn theo ánh nhìn của cậu ấy, đó là đội đối thủ, chẳng có gì khác thường.
Nhưng lúc tôi định dời mắt đi nơi khác thì thấy một cầu thủ mặc áo xanh, là Lâm Vị Nhiên.
Cằm tôi như muốn rơi xuống đất, không thể nào tin được, con mọt sách Lâm Vị Nhiên chơi bóng rổ ư?
Trận đấu nhanh chóng diễn ra, hai đội ngang tài ngang sức, khó phân thắng bại trong từng động tác. Các cầu thủ áo trắng và các cầu thủ áo xanh lao vào nhau, không ai nhường ai, mỗi pha bóng đều vô cùng kịch tính.
Lô Cách chơi ở vị trí tiền đạo, những pha chuyền bóng và úp rổ vô cùng chính xác và mạnh mẽ. Có vài lần cậu ấy bị đối thủ vây kín nhưng vẫn nhanh chóng qua người, rê bóng, nhảy lên, ném rổ, động tác rất nhanh và trôi chảy khiến đối phương không có cơ hội ngăn cản.
Lúc quả bóng rơi vào rổ, sân thể dục nổ tung trong tiếng hò hét, Tề Sam kích động đến mức nhảy lên, quay đầu nhìn tôi, kinh ngạc nói: “Sao cậu không phấn khích chút nào cả thế?”
Tôi hơi lo lắng.
Trước đây tôi đã nhiều lần xem Lô Cách chơi bóng, tuy cũng chơi rất hay như hôm nay nhưng chưa bao giờ thấy cậu ấy hùng hổ như vậy, như bị cái gì đó kích thích. Hơn nữa, mỗi khi 1 chọi 1 với Lâm Vị Nhiên, cả người Lô Cách tỏa ra khí thế bức người.
Khí thế ấy, tôi chỉ mới thấy một lần.
Tóm lại, tôi xem trận đấu này trong sự lo lắng, bồn chồn, trái tim như muốn rớt ra ngoài.
Khó khăn lắm mới đợi đến lúc tiếng còi hết giờ vang lên, tôi vội vàng định đi đưa nước, nhưng trong túi chỉ còn lại cái khăn.
Ngẩng đầu, thấy Tề Sam ra vẻ thỏa mãn, trong tay cầm một chai nước đã khui nắp.
Tôi đen mặt, cậu ta mờ mịt nhìn tôi: “Tám Mươi Mốt, không phải cậu mua cho tớ uống à?”
Tôi cố gắng không giết cậu ta, lẳng lặng ra quầy bán hàng bên ngoài sân vận động.
Lúc tôi quay lại thì sân thể dục chỉ còn lác đác vài người, tôi đứng ngoài cổng, thấy Lô Cách đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên, đầu cúi thấp, từng giọt mồ hôi trên tóc rơi xuống đất.
Ánh nắng như ôm trọn lấy cậu ấy, tỏa ra vầng hào quang rực rỡ, một Lô Cách hoàn mỹ của ngày thường, một Lô Cách dịu dàng theo lời Tề Sam, lúc này như hòa lại thành một.
Lô Cách của tôi từng bị những nhánh cây làm trầy xước mặt mũi chỉ để hái mấy quả anh đào cho tôi; Lô Cách của tôi từng chảy mồ hôi đầm đìa vì phải cõng tôi; Lô Cách của tôi thà bị gãy xương cũng không muốn tôi bị thương; Lô Cách của tôi dưới những cơn gió và nắng ngoài cửa sổ đã tuyên bố sẽ che chở tôi.
Ở nơi nào đó trong trái tim rung động mãnh liệt. Bỗng nhiên tôi muốn nói cho cậu ấy biết bí mật nhiều năm của tôi, cho dù kết quả ra sao. Không biết tại sao tôi có cảm giác nếu tôi không nói, sau này chắc chắn sẽ hối hận.
Tôi đi về phía cậu ấy, đáy lòng bình thản.
Tôi ngồi xổm trước mặt cậu ấy, mở chai nước rồi đưa cho cậu ấy, nhìn cậu ấy ngửa đầu uống nước.
“Lô Cách.”
Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.
Tôi: “Nếu thời gian có thể quay lại, tớ nhất định không cho cậu biết đến môn trượt patin, như thế tớ sẽ không hết thích cậu, cũng sẽ không gặp Lâm Vị Nhiên, và cũng sẽ không trở nên nhát gan như bây giờ.
Lô Cách chau mày, “Cậu muốn nói gì?”
“Tớ thích cậu.”
Mọi thứ như dừng lại, trong khoảnh khắc này.
Tôi nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch, lúc đó mới biết thì ra mình khẩn trương như vậy.
Lô Cách không nói gì hồi lâu, giống như rất hoảng hốt. Tôi thầm suy tính nội dung kịch bản tiếp theo, không biết Lô Cách sẽ cảm động ôm tôi khóc òa hay vẻ mặt chán ghét đẩy tôi ra.
Cái trước? Cái sau? Cái trước? Cái sau?
Trong lúc ruột gan tôi như xoắn lại thì Lô Cách khẽ đặt tay lên đầu tôi, cảm giác ấm áp truyền từ đỉnh đầu về trái tim.
Cậu ấy cười, chưa từng có nụ cười nào rực rỡ hơn thế, “Cửu Cửu, cõng tớ về, tớ bị trật chân rồi.”
Tôi: “…”
Ánh hoàng hôn chiếu dài từng cái bóng, tựa như kéo dài thời gian, cũng kéo dài luôn cả con đường này.
Tôi cõng Lô Cách, bước từng bước nặng nề.
Tôi thở hổn hển nói: “Lô Cách, tớ nói cho cậu biết, mặc dù tớ tỏ tình nhưng tớ không ủng hộ yêu sớm, vì thế trước khi tốt nghiệp trung học, tớ sẽ không hẹn hò với cậu đâu.”
Lô Cách nằm trên vai tôi, “Tự kỷ, ai nói sẽ yêu sớm với cậu!”
Tôi bĩu môi, đáy lòng ai oán.
Sau một lúc im lặng.
“Cửu Cửu.”
“Gì?”
Cậu ấy xoa đầu tôi, “Sau này, việc cầu hôn cứ để cho tớ.”
Trong khuỷu tay ấm áp của Lô Cách, khóe môi tôi khẽ nhướn lên.
Lô Cách của tớ, trúc mã của tớ, trên đoạn đường đời dài đằng đẵng sau này, ngón áp út ở bàn tay trái của tớ sẽ luôn dành cho cậu.
HẾT!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook