Mối Tình Đầu Của Thiên Kim
-
Chương 2
Mấy ngày gần đây vừa tan học Lê Chương Vi lập tức chạy tới thăm Ngô Hiếu Thiên trong bệnh viện, mặc kệ Ngô Hiếu Thiên lạnh nhạt thế nào, nói lời khó nghe như thế nào, cô đều đợi bên cạnh anh không chịu rời đi.
Trong lúc cha của Ngô Hiếu Thiên xuất hiện một lần, khi ông ấy phát hiện con trai ở trong bệnh viện đã có người cho chăm sóc thật tốt, liền không xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Khi bị cha của Ngô Hiếu Thiên ngộ nhận là bạn gái của con trai, trong lòng Lê Chương Vi cảm thấy hết sức sợ hãi, quả nhiên Ngô Hiếu Thiên ngay trước mặt dội cho cô một chậu nước lạnh, mặt lạnh giải thích nói cô căn bản cái gì cũng không phải.
Cô đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, cô ở trong lòng của Ngô Hiếu Thiên cái gì cũng không phải, nhưng nghe được chính miệng anh nói ra, lời nói sát thương làm cho cô thiếu chút nữa không chịu nổi.
Đẩy ra cửa phòng bệnh, ánh mắt Lê Chương Vi buông xuống nhìn giường bệnh tận cùng bên trong đi tới, còn chưa đi tới, đã nghe thấy âm thanh ném đồ vật.
"Cô lại tới làm gì?"
Ngô Hiếu Thiên ném cuốn tạp chí sắp bị anh lật tới nát tới cuối giường, bởi vì trong phòng bệnh này có người già không thích âm thanh TV vì nó quá ồn ào, cho nên để anh bên trái đằng trước trần nhà phía dưới TV hơn phân nửa đều là đã tắt.
Việc giải trí duy nhất của anh chỉ còn lại là đọc, cố tình bên tay chỉ có 1 cuốn này tạp chí, còn là tạp chí chính trị, nhưng tuy là vậy, anh còn đọc từng tờ một xong rồi, đọc lại, đọc xong lại lại học, đọc nhiều đến anh sắp hộc máu ma lại chỉ có quyển tạp chí này có thể đọc. . . . . .
Cuối cùng, cũng tìm được lý do ném quyển tạp chí này đi, cố tình quyển tạp chí lại rơi trên cẳng chân bị bó thạch cao, cẳng chân lại không né được, anh ah một tiếng, sau đó lại vừa đau vừa tức giận, không muốn người đó nhìn anh cười.
"Hiếu Thiên, em mua táo, cây đào mật còn có dưa Ha-mi*, ăn tráng miệng sau bữa cơm, muốn ăn cái gì em gọt cho anh ăn."
(*) Dưa Ha-mi hay dưa vàng Ha- mi một loại dưa ngọt ở vùng Tân Cương, Trung Quốc. (ở Việt Nam gọi là dưa lưới)
"Không cần, cô đi nhanh một chút!"
Lê Chương Vi cũng không để ý anh xua đuổi, tự mình dọn dẹp quyển tạp chí anh vừa mới ném tới cuối giường, sau đó từ túi nhựa lấy từ bên trong ra mấy quyển tạp chí tin tức, đưa tới trong tay anh.
"Không biết anh thích xem cái gì, chính tay em mua trong một cửa hàng dưới lầu tùy tiện chọn một vài quyển tạp chí giải trí cùng manga, nếu như anh muốn sách hoặc tạp chí khác cũng có thể nói cho em biết, ngày mai em sẽ mang tới cho anh. . . . . ."
"Không cần, cô đi nhanh một chút!"
Một đống tạp chí được xuất bản hàng tháng với manga, ánh mắt Ngô Hiếu Thiên chẳng qua dừng lại mấy giây đồng hồ mà thôi, Lê Chương Vi liền chú ý tới, cô lấy ra quyển manga mới xuất được bản gần đây nhất, lấy đống tạp chí và manga trong túi nhựa ra, sau đó đặt tạp chí phía trên cùng.
"Tôi đã nói không cần, da mặt của cô sao dầy như vậy? Đi nhanh một chút!" Sao đuổi cũng không đi là thế nào?
Cô cho cô là keo dán ba giây sao? Một khi dính vào, liền không tách ra được, thật sự là đủ phiền!
Đột nhiên vỏ hạt đậu phộng bay tới, vừa vặn nện trên mặt của Ngô Hiếu Thiên.
"Tiểu tử thúi, cậu nói chuyện khách khí một chút không được sao?"
"Ông Hứa, sao ông lại ném đồ loạn như vậy?"
Ngô Hiếu Thiên tức giận nhìn ông cụ nằm trên giường bệnh bên cạnh hai ngày mới vào, giọng nói mặc dù tràn đầy oán trách, nhưng vẻ mặt lại không có gì.
Bởi vì lúc nhỏ được ông nội một tay nuôi nấng, người lớn như ông nội với Ngô Hiếu Thiên mà nói là người có địa vị cao nhất, anh có thể lạnh nhạt với bất cứ kẻ nào, duy nhất không có cách nào nổi nóng trước mặt ông cụ.
"Ai dạy cậu đối xử với bạn gái đáng yêu như vậy, lại đuổi bạn gái đáng yêu như vậy đi khỏi!"
Ông cụ Hứa Triệt Hanh vừa ăn đậu phộng, vừa nhìn chằm chằm người nằm trên giường bệnh bên trái còn nhỏ tuổi hơn đứa cháu đang học cấp 3 của mình, ông thật sự không hiểu tại sao cái người bạn nhỏ này lại muốn đuổi bạn gái xinh đẹp ngày ngày tới đây chăm sóc cho cậu ta.
Bởi vì nguyên nhân bị bệnh của mình khác mọi người, không được đi bất nơi nào, cả ngày bị giam trong không gian thu hẹp này sẽ buồn chết người, có người tới chăm sóc, làm bạn, đó là chuyện hạnh phúc dường nào! Tiểu tử này lại đuổi cô gái xinh đẹp tới bệnh viện quan tâm chăm sóc, ông nằm bên cạnh chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy khó chịu.
Ngô Hiếu Thiên bực mình trừng mắt nhìn Lê Chương Vi một cái.
Anh không biết đã giải thích qua bao nhiêu lần rồi, cô gái này căn bản không phải là bạn gái của anh, tại sao không người nào nguyện ý tin tưởng anh?
Chẳng lẽ tất cả mọi người muốn làm Kiều thái thú loạn điểm uyên ương phổ*? Tại vì mấy ngày nay Lê Chương Vi chăm sóc anh, anh phải cùng cô ở chung một chỗ? Là Lê Chương Vi cho mình là gà mẹ chạy tới bệnh viện làm trâu làm ngựa cho anh, anh không cầu cô, bởi vì chuyện này anh phải thừa tình cảm của cô, cũng không khỏi quá oan ức cho anh.
(*) Kiều thái thú loạn điểm uyên ương ngày nay trở thành một thành ngữ, chỉ sự gán ghép hồ đồ.
Thật ra thì, Ngô Hiếu Thiên cũng biết Lê Chương Vi có tình ý với anh, về phần tại sao phải cô thích anh, anh không biết một chút gì.
--- ------ ------ ------
chú thích:
Kiều thái thú loạn điểm uyên ương phổ là một tác phẩm nổi tiếng hài kịch cổ đại, từ quyển thứ tám của - Phùng Mộng Long.
Nội dung vắn tắt của câu chuyện:
Trong một ngày hội chùa náo nhiệt, tú tài Tôn Nhuận sơ ý đánh rơi chiếc quạt (anh cố tình làm rơi), vừa lúc một thiếu nữ Lưu Tuệ Nương nhặt được, hai người nhờ đó quen biết, lại có tình cảm với nhau. Cùng lúc đó một tú tài khác tên Bùi Chính cũng cùng một thiếu nữ khác tên Từ Văn Cô nhất kiến chung tình. Hai đôi tình nhân này để tỏ tình ý, tặng tín vật cho nhau, không nghĩ tới trong hội chùa người đông lộn xộn, lại có cha mẹ đi cùng, trong lúc nhờ vả loạn lên, quạt trắng của Tôn Nhuận lại đưa cho Từ Văn Cô, khăn lụa của Từ Văn Cô lại đưa cho Tôn Nhuận, khăn của Lưu Tuệ Nương đưa cho Bùi Chính, còn quạt của Bùi Chính lại đưa cho Lưu Tuệ Nương. Bởi vậy, Tôn Nhuận cứ nghĩ người mình thích là Tư Văn Cô, Từ Văn Cô cũng nghĩ người mình thích là Tôn Nhuận; mà Lưu Tuệ Nương nghĩ mình yêu Bùi Chính và Bùi Chính cũng nghĩ mình yêu Lưu Tuệ Nương. Vừa lúc trước đó, Tôn Nhuận và Từ Văn Cô, Bùi Chính và Lưu Tuệ Nương cũng có hôn ước đều đang chờ cưới, chờ gã. Khi họ nghe tên đính ước, không khỏi mừng thầm vì nghĩ đó chính là tên của ý trung nhân.
Chuyện sẽ không trở thành éo le như vậy nếu không có chuyện như vậy: Chị gái của Tôn Nhuận tên Châu Di và anh trai của Lưu Tuệ Nương đã đính ước từ lâu.
Lưu gia vì Lưu Phác bệnh lâu không khỏi, quyết định cưới Châu Di vào cửa xung hỉ, trước đó đã nói rõ, nguyên kiệu đi nguyên kiệu về (chỉ làm hình thức thôi chứ không động phòng thật), không lưu lại Lưu gia.
Đến ngày đón dâu, Châu Di bất mãn cha mẹ xử lý như vậy, lại sợ Lưu Phác bệnh không dậy được, giả bệnh không chịu lên kiệu hoa. Lúc này vì dung mạo của Tôn Nhuận và tỷ tỷ giống nhau, nên quyết định cho Tôn Nhuận giả gái, xuất giá thay tỷ tỷ. Lúc rời giường, vì Lưu Phác bệnh không dậy nổi, đành cho Lưu Tuệ Nương giả trai, thay anh trai bái đường. Làm lễ xong, Lưu gia nuốt lời, kéo Tôn Nhuận vào phòng, rồi để Lưu Tuệ Nương vào bầu bạn cùng “chị dâu” (cứ nghĩ để hai chị em nói chuyện với nhau). Vào phòng, rồi mới biết chính là người mà mình thương nhớ đã lâu, thế là từ giả thành phu thê thật.
Chuyện bị phát hiện, Bùi gia nói Lưu gia “dung túng con gái gian dâm”, Lưu gia tố Tôn gia “bán hàng giả”; Từ gia đòi từ hôn Tôn gia……Mọi chuyện càng lúc càng lộn xộn, đành phải lên quan xư lý. Sau khi nghe hai bên kể rõ đầu đuôi câu chuyện, Kiều thái thú loạn điểm uyên ương, Lưu Tuệ Nương gã cho Tôn Nhuận, Từ Văn Cô gã cho Bùi Chính.
Trong lúc cha của Ngô Hiếu Thiên xuất hiện một lần, khi ông ấy phát hiện con trai ở trong bệnh viện đã có người cho chăm sóc thật tốt, liền không xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Khi bị cha của Ngô Hiếu Thiên ngộ nhận là bạn gái của con trai, trong lòng Lê Chương Vi cảm thấy hết sức sợ hãi, quả nhiên Ngô Hiếu Thiên ngay trước mặt dội cho cô một chậu nước lạnh, mặt lạnh giải thích nói cô căn bản cái gì cũng không phải.
Cô đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, cô ở trong lòng của Ngô Hiếu Thiên cái gì cũng không phải, nhưng nghe được chính miệng anh nói ra, lời nói sát thương làm cho cô thiếu chút nữa không chịu nổi.
Đẩy ra cửa phòng bệnh, ánh mắt Lê Chương Vi buông xuống nhìn giường bệnh tận cùng bên trong đi tới, còn chưa đi tới, đã nghe thấy âm thanh ném đồ vật.
"Cô lại tới làm gì?"
Ngô Hiếu Thiên ném cuốn tạp chí sắp bị anh lật tới nát tới cuối giường, bởi vì trong phòng bệnh này có người già không thích âm thanh TV vì nó quá ồn ào, cho nên để anh bên trái đằng trước trần nhà phía dưới TV hơn phân nửa đều là đã tắt.
Việc giải trí duy nhất của anh chỉ còn lại là đọc, cố tình bên tay chỉ có 1 cuốn này tạp chí, còn là tạp chí chính trị, nhưng tuy là vậy, anh còn đọc từng tờ một xong rồi, đọc lại, đọc xong lại lại học, đọc nhiều đến anh sắp hộc máu ma lại chỉ có quyển tạp chí này có thể đọc. . . . . .
Cuối cùng, cũng tìm được lý do ném quyển tạp chí này đi, cố tình quyển tạp chí lại rơi trên cẳng chân bị bó thạch cao, cẳng chân lại không né được, anh ah một tiếng, sau đó lại vừa đau vừa tức giận, không muốn người đó nhìn anh cười.
"Hiếu Thiên, em mua táo, cây đào mật còn có dưa Ha-mi*, ăn tráng miệng sau bữa cơm, muốn ăn cái gì em gọt cho anh ăn."
(*) Dưa Ha-mi hay dưa vàng Ha- mi một loại dưa ngọt ở vùng Tân Cương, Trung Quốc. (ở Việt Nam gọi là dưa lưới)
"Không cần, cô đi nhanh một chút!"
Lê Chương Vi cũng không để ý anh xua đuổi, tự mình dọn dẹp quyển tạp chí anh vừa mới ném tới cuối giường, sau đó từ túi nhựa lấy từ bên trong ra mấy quyển tạp chí tin tức, đưa tới trong tay anh.
"Không biết anh thích xem cái gì, chính tay em mua trong một cửa hàng dưới lầu tùy tiện chọn một vài quyển tạp chí giải trí cùng manga, nếu như anh muốn sách hoặc tạp chí khác cũng có thể nói cho em biết, ngày mai em sẽ mang tới cho anh. . . . . ."
"Không cần, cô đi nhanh một chút!"
Một đống tạp chí được xuất bản hàng tháng với manga, ánh mắt Ngô Hiếu Thiên chẳng qua dừng lại mấy giây đồng hồ mà thôi, Lê Chương Vi liền chú ý tới, cô lấy ra quyển manga mới xuất được bản gần đây nhất, lấy đống tạp chí và manga trong túi nhựa ra, sau đó đặt tạp chí phía trên cùng.
"Tôi đã nói không cần, da mặt của cô sao dầy như vậy? Đi nhanh một chút!" Sao đuổi cũng không đi là thế nào?
Cô cho cô là keo dán ba giây sao? Một khi dính vào, liền không tách ra được, thật sự là đủ phiền!
Đột nhiên vỏ hạt đậu phộng bay tới, vừa vặn nện trên mặt của Ngô Hiếu Thiên.
"Tiểu tử thúi, cậu nói chuyện khách khí một chút không được sao?"
"Ông Hứa, sao ông lại ném đồ loạn như vậy?"
Ngô Hiếu Thiên tức giận nhìn ông cụ nằm trên giường bệnh bên cạnh hai ngày mới vào, giọng nói mặc dù tràn đầy oán trách, nhưng vẻ mặt lại không có gì.
Bởi vì lúc nhỏ được ông nội một tay nuôi nấng, người lớn như ông nội với Ngô Hiếu Thiên mà nói là người có địa vị cao nhất, anh có thể lạnh nhạt với bất cứ kẻ nào, duy nhất không có cách nào nổi nóng trước mặt ông cụ.
"Ai dạy cậu đối xử với bạn gái đáng yêu như vậy, lại đuổi bạn gái đáng yêu như vậy đi khỏi!"
Ông cụ Hứa Triệt Hanh vừa ăn đậu phộng, vừa nhìn chằm chằm người nằm trên giường bệnh bên trái còn nhỏ tuổi hơn đứa cháu đang học cấp 3 của mình, ông thật sự không hiểu tại sao cái người bạn nhỏ này lại muốn đuổi bạn gái xinh đẹp ngày ngày tới đây chăm sóc cho cậu ta.
Bởi vì nguyên nhân bị bệnh của mình khác mọi người, không được đi bất nơi nào, cả ngày bị giam trong không gian thu hẹp này sẽ buồn chết người, có người tới chăm sóc, làm bạn, đó là chuyện hạnh phúc dường nào! Tiểu tử này lại đuổi cô gái xinh đẹp tới bệnh viện quan tâm chăm sóc, ông nằm bên cạnh chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy khó chịu.
Ngô Hiếu Thiên bực mình trừng mắt nhìn Lê Chương Vi một cái.
Anh không biết đã giải thích qua bao nhiêu lần rồi, cô gái này căn bản không phải là bạn gái của anh, tại sao không người nào nguyện ý tin tưởng anh?
Chẳng lẽ tất cả mọi người muốn làm Kiều thái thú loạn điểm uyên ương phổ*? Tại vì mấy ngày nay Lê Chương Vi chăm sóc anh, anh phải cùng cô ở chung một chỗ? Là Lê Chương Vi cho mình là gà mẹ chạy tới bệnh viện làm trâu làm ngựa cho anh, anh không cầu cô, bởi vì chuyện này anh phải thừa tình cảm của cô, cũng không khỏi quá oan ức cho anh.
(*) Kiều thái thú loạn điểm uyên ương ngày nay trở thành một thành ngữ, chỉ sự gán ghép hồ đồ.
Thật ra thì, Ngô Hiếu Thiên cũng biết Lê Chương Vi có tình ý với anh, về phần tại sao phải cô thích anh, anh không biết một chút gì.
--- ------ ------ ------
chú thích:
Kiều thái thú loạn điểm uyên ương phổ là một tác phẩm nổi tiếng hài kịch cổ đại, từ quyển thứ tám của - Phùng Mộng Long.
Nội dung vắn tắt của câu chuyện:
Trong một ngày hội chùa náo nhiệt, tú tài Tôn Nhuận sơ ý đánh rơi chiếc quạt (anh cố tình làm rơi), vừa lúc một thiếu nữ Lưu Tuệ Nương nhặt được, hai người nhờ đó quen biết, lại có tình cảm với nhau. Cùng lúc đó một tú tài khác tên Bùi Chính cũng cùng một thiếu nữ khác tên Từ Văn Cô nhất kiến chung tình. Hai đôi tình nhân này để tỏ tình ý, tặng tín vật cho nhau, không nghĩ tới trong hội chùa người đông lộn xộn, lại có cha mẹ đi cùng, trong lúc nhờ vả loạn lên, quạt trắng của Tôn Nhuận lại đưa cho Từ Văn Cô, khăn lụa của Từ Văn Cô lại đưa cho Tôn Nhuận, khăn của Lưu Tuệ Nương đưa cho Bùi Chính, còn quạt của Bùi Chính lại đưa cho Lưu Tuệ Nương. Bởi vậy, Tôn Nhuận cứ nghĩ người mình thích là Tư Văn Cô, Từ Văn Cô cũng nghĩ người mình thích là Tôn Nhuận; mà Lưu Tuệ Nương nghĩ mình yêu Bùi Chính và Bùi Chính cũng nghĩ mình yêu Lưu Tuệ Nương. Vừa lúc trước đó, Tôn Nhuận và Từ Văn Cô, Bùi Chính và Lưu Tuệ Nương cũng có hôn ước đều đang chờ cưới, chờ gã. Khi họ nghe tên đính ước, không khỏi mừng thầm vì nghĩ đó chính là tên của ý trung nhân.
Chuyện sẽ không trở thành éo le như vậy nếu không có chuyện như vậy: Chị gái của Tôn Nhuận tên Châu Di và anh trai của Lưu Tuệ Nương đã đính ước từ lâu.
Lưu gia vì Lưu Phác bệnh lâu không khỏi, quyết định cưới Châu Di vào cửa xung hỉ, trước đó đã nói rõ, nguyên kiệu đi nguyên kiệu về (chỉ làm hình thức thôi chứ không động phòng thật), không lưu lại Lưu gia.
Đến ngày đón dâu, Châu Di bất mãn cha mẹ xử lý như vậy, lại sợ Lưu Phác bệnh không dậy được, giả bệnh không chịu lên kiệu hoa. Lúc này vì dung mạo của Tôn Nhuận và tỷ tỷ giống nhau, nên quyết định cho Tôn Nhuận giả gái, xuất giá thay tỷ tỷ. Lúc rời giường, vì Lưu Phác bệnh không dậy nổi, đành cho Lưu Tuệ Nương giả trai, thay anh trai bái đường. Làm lễ xong, Lưu gia nuốt lời, kéo Tôn Nhuận vào phòng, rồi để Lưu Tuệ Nương vào bầu bạn cùng “chị dâu” (cứ nghĩ để hai chị em nói chuyện với nhau). Vào phòng, rồi mới biết chính là người mà mình thương nhớ đã lâu, thế là từ giả thành phu thê thật.
Chuyện bị phát hiện, Bùi gia nói Lưu gia “dung túng con gái gian dâm”, Lưu gia tố Tôn gia “bán hàng giả”; Từ gia đòi từ hôn Tôn gia……Mọi chuyện càng lúc càng lộn xộn, đành phải lên quan xư lý. Sau khi nghe hai bên kể rõ đầu đuôi câu chuyện, Kiều thái thú loạn điểm uyên ương, Lưu Tuệ Nương gã cho Tôn Nhuận, Từ Văn Cô gã cho Bùi Chính.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook