Nguyễn Y Nông xuất hiện, làm cho tính táo bạo của anh cuối cùng cũng an tĩnh lại, lời nói lại nhỏ nhẹ ôn nhu, còn hợp tác với y tá.

Bàn tay thô ráp của anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn tinh tế của cô, Lôi Ngự Phong nhắm mắt lại từ từ ngủ.

Cho dù đang ngủ, anh vẫn nắm tay cô chặt chẽ, tựa hồ sợ cô chạy trốn.

“Vì sao lại như vậy?” Nguyễn Y Nông ngồi ở bên giường, nhìn anh mê man ngủ, Quan Dạ Kì ngồi gần cửa sổ, vừa rồi theo kết quả hội chẩn như vậy, y bác sĩ đều khẳng định Lôi Ngự Phong mất trí nhớ.

“Có nhầm lẫn gì không?” Lạc Dịch nhàn nhạt hỏi.

“Rất khó nói, bất quá cậu không phát hiện cậu ấy chỉ nhận thức Y Nông, ngay cả chúng ta điều không nhớ?”

Quan Dạ Kì phiết phiết môi, tức giận nói:“Thậm chí nhìn chúng ta cũng không chịu nhìn một lần.”

Lạc Dịch không lên tiếng, từ lúc Nguyễn Y Nông xuất hiện Lôi Ngự Phong chỉ để mắt ngắm nhìn cô ấy mà thôi.

“Này rốt cuộc...... xảy ra chuyện gì?” Nguyễn Y Nông lo lắng bất an hỏi.

“Có khả năng mất đi phần lớn trí nhớ, trong đó chỉ nhớ một phần kí ức nhỏ.”

Quan Dạ Kì giải thích nói;“Có lẽ cậu ấy nhớ người đã khắc sâu trong kí ức của mình”

Phải không? Trong lòng anh ấy luôn luôn có mình sao? Nguyễn Y Nông chảy nước mắt nhìn người kiên nghị đang ngủ, góc cạnh rõ ràng khuôn mặt anh tuấn.

“Khi nào thì có thể hồi phục?” Lạc Dịch có vẻ quan tâm vấn đề này.

“Không xác định, có thể rấy nhanh hoặc mất trí nhớ vĩnh viễn”

“Hiện tại có vấn đề quan trọng cần giải quyết.” Lạc Dịch đột nhiên nói:“Nếu chồng cô không nhanh chóng bình phục, chỉ sợ sẽ thua lỗ không ít. Phu nhân phải làm sao”

Chuyện khác không nói, thị trường chứng khoán tất nhiên có dao động, anh không thể làm cho loại chuyện này phát sinh.

“Tôi, tôi không biết.” Nguyễn Y Nông bị Lạc Dịch hỏi sửng sốt, tay nhỏ bé của cô dùng sức nắm lấy bàn tay ấm áp của anh, làm như vậy giống như tiếp thêm sức mạnh cho mình.

“Trước mắt không cho tin tức lọt ra ngoài.” Lạc Dịch nhìn về phía Quan Dạ Kì.

“Chuyện này cậu yên tâm.” Quan Dạ Kì lập tức cam đoan.

“Chỗ này không thích hợp điều trị lâu dài, chờ thương tích trên đầu cậu ấy bớt, liền lập tức rời đi chỗ khác” Lạc Dịch lên kế hoạch nói, sau đó hỏi cô.

“Phu nhân, cô cảm thấy đến nơi nào? Nước Mĩ? Australia hải đảo của Lôi gia?”

“... Hải đảo.” Nguyễn Y Nông theo bản năng trả lời.

Tình hình hiện tại của anh không thể đi Mĩ, đến đó sẽ làm cho bọn nhỏ lo lắng, chỉ có hòn đảo tư nhân là thuận tiện nhất, nơi đó yên tĩnh, an toàn, thích hợp để điều trị bệnh.

“Được, như vậy cũng tốt, thay đổi không khí giúp cho cậu ấy mau chóng bình phục.” Quan Dạ Kì gật gật đầu:“Bệnh mất trí này hoàn toàn phụ thuộc vào ý chí của cậu ấy, thuốc chỉ có tác dụng nhỏ thôi.”

“Cứ quyết định như vậy, chờ chồng cô có chuyển biến tốt, tôi sẽ sắp xếp cho mọi người rời khỏi đây”

Lạc Dịch nói xong, lễ phép cáo từ, một trận gió giống như rời khỏi phòng bệnh.

Công ty còn rất nhiều việc cần xử lý, không có Lôi Ngự Phong, thì người bận là CEO anh còn gì.

“Cận Lực nếu biết chuyện này, khẳng định sẽ phát điên.” Quan Dạ Kì bỗng nhiên nhớ tới nói“Y Nông, cô tính như thế nào? Tôi nghe Cận Lực nói, cô muốn cùng Lôi li hôn?”

“Tôi....” Cô lầm bầm, phút chốc cúi đầu, nghi ngờ tay mình bị anh nắm chặt, có phải hay không ảo giác.

“Nửa năm qua, Cận Lực luôn luôn hối hận, lúc trước không nên giúp Lôi ép cô gả cho anh, gần đây nghe cậu ấy nói, cho dù cô cùng Lôi ly hôn, sẽ giúp cô đoạt một nửa tài sản, cô xem cậu ấy lo lắng cho cô rất chu toàn.” Nghe đến đây làm Nguyễn Y Nông cười khổ.

Đối với tiền bạc Lôi Ngự Phong chưa từng bạt đãi cô, những thứ này không cần thiết.

“Chồng cô hoạt động càng ngày phát triển lớn mạnh, có thể nói quan hệ chặt chẽ với phóng viên, một người làm ăn thành công, hằng tháng tốt nhất phải lên trang đầu, việc này đại khái chỉ có vài người biết, thật kỳ lạ cô lại chịu đựng được lâu như vậy, Cận Lực đi Argentina lúc trước nói với tôi không thể để cứ như vậy hoài được, nhất là cô, cậu ấy muốn giúp cô thoát khỏi Lôi, rất tiếc.....” Quan Dạ Kì đột nhiên buồn cười nở nụ cười nói.

“Cái này gọi là người tính không bằng trời tính.”

Nguyễn Y Nông không nói gì, cô lặng lẽ vuốt lòng bàn tay anh.

Cô chột dạ không dám nói cho Quan Dạ Kì, cô căn bản không muốn cùng Lôi Ngự Phong ly hôn, cô vội vã tới đây, muốn tận mắt nhìn anh bị thương thế nào, nhìn anh có khỏe không.

Ly hôn, từ này, nếu anh không nói trước, cô tuyệt đối sẽ không nói.

Đối với cô anh là đại ân nhân, anh lại là chồng cô, cô không nỡ nói hai chữ "Chia tay".

Lôi Ngự Phong ở trong bệnh viện một tuần, trong lúc này, anh hợp tác trả lời những câu hỏi của bác sĩ. Cùng với sự cuồng bạo của trước kia khác xa hoàn toàn.

Nhưng đa số những vấn đề mà bác sĩ hỏi anh đều lắc đầu, như vậy làm cho mọi người nhẹ nhõm một hơi, đáy lòng cảm tạ sự tồn tại Nguyễn Y Nông.

Sau khi mất trí nhớ Lôi Ngự Phong hoàn toàn biến thành một người khác, anh không thể rời xa vợ mình vậy.

Anh cần cô, bám lấy cô, nếu cô rời khỏi tầm mắt của anh 3 phút, anh sẽ lo âu mà giận dữ, đồng thời khi cô xuất hiện anh sẽ lập tức an tĩnh lại.

Tiểu y tá bị Lôi tổng la lối làm cho sắc mặt tái méc, quả thực thấy Lôi phu nhân như gặp được cứu tinh, ai cũng không dám tiến vào phòng của Lôi tổng, đưa thuốc hoặc tiêm thuốc.

Đương nhiên, nếu Lôi phu nhân ở đây, hết thảy đều thuận lợi, cô ở bên cạnh ôn nhu chăm sóc anh, Lôi tổng ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ, liền nghe theo lời bác sĩ, bất quá các cô có chút hoài nghi Lôi tổng căn bản không yên lòng, chỉ cần Lôi phu nhân ở bên cạnh, sẽ theo phối hợp rất tốt.

Về phần này, Lôi phu nhân hoàn toàn lắng nghe.

Bệnh viện này trên Châu Á đứng thứ 2, bởi vì bên trong bệnh viện sử dụng thiết bị tiên tiến hiện đại, không ít ngôi sao trên thế giới cùng với những người giàu có sử dụng máy bay tư nhân đến đây chữa bệnh.

Tiểu y tá trong đây gặp không ít kẻ có tiền như phu nhân hoặc thiên kim tiểu thư, luôn một bộ mặt không ai bì được, ngay cả tươi cười đều là giả dối, tạo ra một vẻ mặt luôn luôn cứng ngắt.

Cùng với Lôi phu nhân trái ngược, cô ấy rất thanh lệ, làn da trắng tuyết, ánh mắt giống ngôi sao lấp lánh, lông mi như cánh bướm, ngũ quan cùng dáng người đều thực hoàn mỹ, tóc dài đen nhánh, rất khó gặp, trời sinh đúng là tiểu mỹ nhân.

Cô thực ôn nhu, chưa từng lớn tiếng trách cứ bất kì ai, đừng nói cố ý làm khó dễ, cô luôn nhẹ nhàng ôn nhu nhờ sự hỗ trợ, chưa hết, còn chân thành về phía các cô nói lời cảm ơn.

Tuy rằng Lôi tổng có tiền có thế lại đẹp trai, nhưng người này thật sự rất ác liệt, may mắn lắm mới cưới được người vợ như vậy, thật sự tổ tiên tích đức, nếu không đóa hoa tươi như vậy sao kết hợp được.

Biệt thự Lôi gia.

Ngồi ở phòng ăn Lôi Ngự Phong ăn cháo hải sản do cô nấu, cái tay kia vẫn nắm lấy tay cô không buông.

“Ăn từ từ, đừng lo lắng, còn có rất nhiều.” Cô ôn nhu nói.

“Em đói không? Có muốn ăn không một chút hay không?” Anh mỉm cười múc muỗn cháo đưa trước mặt cô,“Ngon lắm, em cũng ăn chút đi?”

Ánh mắt anh thâm thúy, tươi cười ấm áp, vẻ mặt của anh như vậy thực sự rất mê hoặc.... Lôi Ngự Phong như vậy, cô một chút cũng không sợ, bởi vì anh làm cho cô động lòng. Nguyễn Y Nông không nhịn được đỏ mặt.

“Ăn một chút được không?" Anh mong chờ tiếp tục hỏi.

“Dạ.” Nguyễn Y Nông không lay chuyển được anh, chỉ phải mở cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra hàm răng tuyết trắng, như ẩn như hiện cái lưỡi thơm tho ấy.

Cô vội vàng nuốt thìa cháo, dường như nuốt vào trong bụng, cuối cùng môi tựa như hoa anh đào.....mang theo dụ hoặc, trong lòng anh rung động.

“Lại ăn một miếng.” Anh lại múc một thìa nữa ân cần để trước mặt cô.

“Không cần, anh ăn đi.”

“Anh thích nhìn em ăn.” Giọng nói vẫn còn bá đạo, lại ôn nhu ân cần như vậy làm cho người ta không thể cự tuyệt.

Lạc Dịch đã an bài cho bọn họ đến hải đảo, trước hết từ bệnh viện về Lôi gia.

Lôi Ngự Phong mất trí, trước mắt ít người biết, người giúp việc trong Lôi gia đều cho rằng ông chủ bị thương ngoài da thôi, không có người nào nhận ra sự khác biệt, ngược lại vì ông chủ dẫn phu nhân về nên mới cao hứng như vậy.

Cận Lực kích động, ở chỗ anh công tác đột nhiên bị một bệnh lạ cấm xuất nhập cảnh không trở về Đài Loan được, anh chỉ có thể điện thoại trực tuyến lớn tiếng với Quan Dạ Kì, chết cũng không tin Lôi Ngự Phong bị thương mất trí nhớ.

“Cậu ta mất trí nhớ? Cậu tưởng tôi là đứa trẻ ba tuổi sao dễ bị gạt!” Anh trong điện thoại tức giận oán giận nói:“Quan Dạ Kì, cậu quả thực là bác sĩ Mông Cổ”

Quan Dạ Kì một bên ăn cháo hải sản, một bên mặt không đổi sắc đem iphone ra xa, che hai lỗ tai, đối diện với Nguyện Y Nông cười nói.

“Đại luật sư đang phát hỏa, chúng tôi quen biết lâu như vậy, rất may cậu ấy đang ở nước ngoài bằng không sẽ gọi giang hồ đến chém tôi”

Vừa bị Lôi Ngự Phong ép ăn thìa cháo, xin lỗi mỉm cười.

Cô biết Cận Lực là người tốt, mà lúc này lo cho sức khỏe của anh mới quan trọng.

Bên ngoài truyền đến âm thanh ô tô, mấy ngày nay Lạc Dịch bận sứt đầu mẻ trán xuất hiện bước vào, liền thấy cảnh vợ chồng“Gương vỡ lại lành”.

Lạc Dịch nhíu mày, buồn bực nhìn phía Quan Dạ Kì.

"Tiểu biệt thắng tân hôn, lâu như vậy không ở cùng nhau, tổng hội kìm lòng không được thôi!”

Quan Dạ Kì hướng nhìn Lạc Dịch chớp chớp mắt tình:“Thức thời, đừng đi quấy rầy cô dâu mới.”

“Hai giờ sau xuất phát.” Lạc Dịch ngắn gọn thông báo, chăm chú nhìn vào trong phòng ăn thấy Lôi Ngự Phong cùng với Nguyễn Y Nông tình chàng ý thiếp.

Suy nghĩ một chút, anh lại hỏi:“Cậu xác định cậu ấy mất trăm triệu”.

“Tôi không thể xác định, nhưng Lôi biểu hiện ra ngoài không phải như vậy sao?”

Quan Dạ Kì cũng không hiểu giả bộ ngụy trang, cười hì hì nói:“Cậu không nhân cơ hội chạy nhanh đến công ty tranh quyền đoạt lợi hoặc đem người mẫu ảnh ấy thu phục, nhìn chăm chú hại người để làm gì?”

Lạc Dịch hừ lạnh một tiếng, giọng nói mang theo uy hiếm nói một câu.

“Mời cậu giúp tôi chuyển lời, nếu sự tình đã được giải quyết tốt đẹp mà không trở về công ty, tôi thề nhất định sẽ lập tức biến mất”

Quan Dạ Kì cười ha ha, có cấp dưới tận tâm đến như vậy, anh thật không biết Lôi Ngự Phong nên vui hay nên lo.

Chờ hai vợ chồng tình cảm ăn cháo xong, bọn họ từ phòng khách bước vào phòng ăn, thử hỏi còn nhớ bọn họ không.

Đáng tiếc thất bại, trừ bỏ Nguyễn Y Nông, Lôi Ngự Phong đối với người nào cũng không nhớ.

Lạc Dịch chưa từ bỏ ý định hỏi:“Chuẩn bị tung ra thị trường, ngài còn nhớ rõ không?”

“Ngài đối với khu đất trong xí nghiệp đang kinh doanh thua lỗ ngài nghĩ nên giải quyết làm sao?”

“Tôi là Lạc Dịch, ngài là người giúp đỡ tôi nhớ không?” Lạc Dịch không đề cập tới, Nguyễn Y Nông còn không biết nguyên nhân sâu xa như vậy, nhưng Lôi Ngự Phong tựa như con ngọc trai không mở miệng, kiên quyết lắc đầu.

“Hi, người anh em, tôi là Quan Dạ Kì, cậu nhất định cũng đã quên rồi?”

Quan Dạ Kì cũng lại đây giúp vui.

Lôi Ngự Phong không nói gì, vẻ mặt có chút mỏi mệt, bị hai người này đã kích không nói chuyện.

“Đầu tôi đau quá......” Lôi Ngự Phong không lại không cho bon họ câu trả lời, đau đầu kịch liệt, nhắm vào cơ thể của cô cọ đầu, bàn tay to thuận thế ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của vợ.

Bởi vì thời tiết quá nóng, cô mặc bộ váy ngắn, lộ ra cánh tay trắng tuyết, cổ duyên dáng cùng với mắt cá chân tinh xảo...... tiểu mĩ nhân này sự rất xinh đẹp, nhìn thế nào cũng không chán thậm chí liếc nhìn cô một cái, sẽ cảm thấy cô xinh đẹp hơn vài phần.

Trong xoang mũi tràn ngập hương thơm độc đáo trên người cô, anh tham lam hít vào, không muốn buông ra.

“Các anh đừng nữa hỏi, anh ấy rất khó chịu” Nguyễn Y Nông đau lòng ôm lấy anh, điềm đạm đáng yêu về phía hai người, tay mềm mại nhỏ bé vuốt ve đầu Lôi Ngự Phong, giống như trấn an anh.

Hai người rất ăn ý liếc nhau, liền im lặng.

“Thật sự đúng với câu.” Quan Dạ Kì thở dài.

“Câu gì?”

“Cái người không có nhân tính, có bà xã, liền quên mất huynh đệ.” Hai người đều thở dài, đi ra phòng khách.

“Được rồi, bọn họ đi rồi."

Nguyễn Y Nông nhỏ giọng nói tại anh vẫn đang ôm cô không buông, ngón tay cẩn thận để lên chỗ bị thương.

“Đầu còn rất đau sao? Có muốn uống thuốc không”

“Không cần.” Anh ôm cô, không chịu ngẩng đầu.

Đầu anh chôn sâu vào bộ ngực no đủ của cô, tư thế này, thật giống như anh đang mút cô vậy.

“Ngự Phong......” Cô khinh hô một tiếng, thẹn thùng kêu tên của anh, âm thanh miềm mại, mang một tia không nói thành lời vô cùng thân thiết.

“Hả?”

“Anh, anh trước đứng lên được không?”

“Không nên cử động.”

Lôi Ngự Phong cũng không dễ chịu, ôm hương nhuyễn ngọc trong ngực, khiến cho hắn toàn thân đều giống lửa, nếu không phải thời cơ không đúng, địa điểm không đúng, anh đã sớm lột sạch váy của cô, thân thể mềm mại tuyết trắng muốn xuyên thấu cô, làm cho cô giống như anh cùng thiêu đốt.

“Ngự Phong, đừng như vậy......” Nguyễn Y Nông rên rỉ, của anh phấn khởi cùng nhiệt tình, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Bộ ngực của cô chuyển động anh dùng môi hôn lên chúng, đến xương quai xanh, lại dần dần công thành chiếm đất.

“A......” Cô ngẩng đầu lên, dùng mu bàn tay che lại, xấu hổ đến không thể ức chế, nơi này là phòng khách, huống chi bên ngoài còn có hai người lúc nào cũng có thể đi vào đây.

“Chồng hôn vợ là chuyện bình thường.” Anh tình tứ nói bên tai cô, bàn tay to nâng khuôn mặt khéo léo tinh tế của cô.

Dung nhan như nước, làn da trắng giống như sữa...... cô không trang điểm, ngay cả son môi cũng không tô, nhưng vẫn có biện pháp hấp dẫn  ánh mắt của anh.

Cô là bà xã của anh, mê người yêu kiều như vậy, anh sao có thể đáp ứng cho cô rời khởi anh?

Bởi vì quá yêu cô? Trong lòng cô vẫn còn hình bóng của người đàn ông khác.

Cận Lực thay cô dự tính chuyện cùng anh li hôn, cô chỉ là không đề cập tới, cô đối với anh có lẽ có một chút tình cảm? Trán bắt đầu thấy đau.

Mặt anh hơi biến sắc làm cho Nguyễn Y Nông sửng sốt, cô lo lắng nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn từ từ mở ra nhẹ giọng gọi anh.

“Ngự Phong?”

Âm thanh nhỏ nhẹ say lòng người làm cho Lôi Ngự Phong kéo về hiện tại, đây là đang lo lắng cho anh sao. Trong nháy mắt môi anh phủ lên môi cô.

Môi của cô so với hoa còn mềm hơn, đầu lưỡi của anh tiến sâu vào bên trong tìm kiếm lưỡi của cô, mạnh mẽ hút, dây dưa xâm chiếm, bá đạo không cho cô trốn tránh.....

“Ngô......”

Âm thanh uyển chuyển ưm ưm mấy lần, giống như cổ vũ anh, anh càng ôm chặt cô vào trong lòng, nhiệt liệt hôn sâu cô, nụ hôn của anh, tựa như trước kia, mang kích tình cùng cuồng dã......

Nguyễn Y Nông yêu kiều hổn hển xụi lơ trong lòng ngực rộng lớn của anh, cổ tay trắng ngần của cô để trên cổ anh giống như dây leo, thừa nhận nụ hôn của anh.

Vài ngày nay, cô vừa mừng vừa sợ thói quen lại ỉ vào anh, cô thích anh nhìn cô mỉm cười, thích cảm giác anh nắm lấy tay cô, thích nghe anh nhỏ giọng gọi tên cô.

Nếu có thể như thế này mãi, thật tốt...... Nhưng mà anh như vậy có phải Lôi Ngự Phong không?

Nếu có thể, anh nhất định không muốn bản thân biến thành như vậy.

Một tia sợ hãi len lõi vào trong lòng cô, cô muốn anh mau chóng khỏe lại, lại sợ nếu anh ấy khỏe lại cùng với những người phụ nữ khác tiếp tục chuyện tình cùng cô không một chút quan hệ....

Cô buồn bã suy nghĩ cho dù anh là chồng hợp pháp với cô nhưng cho dù bây giờ hay tương lai cũng không thuộc về cô.

Bọn họ lên máy bay tư nhân rất nhanh đến tòa nhà Lôi gia ở hải đảo.

Buổi chiều, phong cảnh nơi này vẫn đẹp như vậy,  nước biển quanh năm xanh biết, bên cạnh có rừng nhiệt đới cây cỏ um tùm, hòa quyện vào nhau tuyệt đẹp.

Nơi này không có thuyền tàu có thể cập bến được, khoảng hai mươi máy bay tư nhân, nếu muốn ra ngoài đảo chỉ có thể dùng máy bay, làm cho nơi nay tăng thêm vài tầng bí mật.

Trên đảo có duy nhất một tòa nhà cổ, cùng với các thiết bị bên trong hiện đại, nơi này chưa bao giờ cho người ngoài vào.

Bên trong toàn đồ cỗ, phía bên tường có lò sưởi màu đồng đỏ, tạo nên một phong cách đạo đáo, bên trên có một bức tranh thủy mặc toàn bộ trong căn phòng có cảm giác ấm áp thoải mái.

Nguyễn Y Nông không tránh được lo lắng nhìn anh, cô từng ước ao nơi này có thể làm cho anh nhớ một chút gì đó.

Một ngày rất nhanh trôi qua, ánh sáng chiếu xuống phía dưới, gió thổi nhẹ qua cửa sổ sát đất màu trắng, hoa trên sân thượng theo gió mà chuyển động, cách đó không xa có thể nghe thấy tiếng sóng biển. Xuyên qua cửa sổ. Có thể nhìn thấy cát trên bờ biển, ban đêm yên tĩnh, hải âu cũng sẽ bay lượn trên bầu trời.

Nguyễn Y Nông trên người mặc váy ngủ đang ở trong phòng bận rộn, cô lấy đồ từ trong hành lí ra, để trong tủ quần áo móc lên cẩn thận.

Việc này cô không muốn người khác làm, cô cảm thấy mình không giúp gì được cho anh, mà ý nghĩ này từ trước đến nay vẫn hiện ra làm cho cô vô cùng áy náy.

Cô không phải ngôi sao điện ảnh xinh đẹp diễm lệ; Cũng không phải là mộ nữ cường nhân, một mình đảm đương nhiều việc; Lại càng không phải xuất thân danh môn khuê tú, có gia thế giàu có hoặc hậu phương vững chắc.

Cô không nơi nương tựa, chỉ mang đến phiền toái cho anh, giống như bên ngoại họ nói cô như một con chim sẽ lại vĩnh viễn không biến thành phượng hoàng.

Cánh tay rắn chắc của anh ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, dễ dàng kéo cô vào trong lòng.

Mới từ phòng tắm đi ra Lôi Ngự Phong toàn thân cao thấp chỉ có chiếc khăn tắm mỏng, lộ ra thân hình cường tráng trên người vài vết sẹo.

“Áo ngủ...... Ở trong này......” Nguyễn Y Nông phát hoảng, nửa người trên kề sát ngực săn chắc của anh, một tay chế trụ đầu cô, tay còn lại  nắm lấy cầm nhỏ dùng sức hôn cô.

“Mặc kệ áo ngủ.” Anh xoay người cô lại ánh mắt chăm chú nhìn cô, xem biểu cảm trên khuôn mặt cô, bàn tay to ở trên người cô chậm rãi dao động.

“Như vậy...... anh sẽ cảm.....” Cô bị anh nhìn như vậy không nhịn được quay mặt qua chỗ khác, nơi này hơi lạnh, ban đêm rất mát, muốn anh nhanh chóng mặc xong quần áo.

“Mặc kệ cảm.” Anh thô lỗ nói một tiếng, như không thể chờ đợi, chặn ngang lời cô liền ôm cô đi đến giường lớn.

“A!” Cô sợ hãi la một tiếng, hai tay trụ ở cổ anh.

“Anh đói bụng.” Trên mặt của anh lộ ra một loại biểu cảm khao khát, trong con ngươi đen lóe ra dục vọng.

“Em, em đi nấu thức ăn cho anh.” Cô vội vàng nói, tưởng anh thật sự đói bụng.

“Anh chỉ muốn ăn em” Anh nhếch miệng cười rộ lên, ánh mắt không hề chớp mắt ngóng nhìn dung nhan xinh đẹp của cô.

Cô xấu hổ che khuôn mặt nhỏ nhắn, bọn họ kết hôn không đến hai năm, hơn một nửa thời gian đều ở riêng từ lúc cô sinh non anh đã không chạm qua cô?

Tuần trăng mật, phần lớn thời gian đều vượt qua ở trên giường, cô làm cho anh thần hồn điên đảo, ý loạn mê tình, trong thời điểm đó cô cảm thấy anh yêu cô thật sâu.

Cô hoảng loạn bị anh bắt nhận sự sủng ái nhiệt tình của anh chờ đợi ngày nào đó kết thúc.

Không bao lâu, cô đi đến Mĩ rời xa anh, đem bản thân nhốt vào trong lồng, trở thành chim hoàng yến của anh.

Hiện tại anh đã trở lại, giống như lâu rồi không về nhà, vui đến nỗi quên luôn anh là chồng cô, ở bên ngoài ăn chơi đàn điếm đã tàn rồi quay về với vợ của mình... Cô nghĩ đến đây bỗng muốn khóc.

Bởi vì anh mất trí nhớ, anh mới có thể tạm thời trở lại bên cạnh cô, một khi đã bình thường, sẽ ngay lập tức rời khỏi bỏ cô lại một mình...... thời điểm ấy rất nhanh sẽ tới? Bất giác nước mắt chảy ra Nguyễn Y Nông không muốn cho anh thấy, cô thuận theo nằm trên giường, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong gói lông chim, nhận thức được anh đang cởi váy ngủ của cô, đến khi trên người không còn thứ gì.

Cô thẹn thùng cuộn mình lạ, nghe thấy anh nói:“Đừng sợ, anh sẽ không làm em đau”

Vì anh sơ suất làm cô tổn thương, anh không muốn chuyện đó xảy ra, vì thế anh dùng vô số ngày đêm để sám hối, hy vọng một ngày nào đó giải thích với cô.

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn toàn nước mắt, anh vay cô ở trên giường lớn như này.

Dáng người của anh vượt quá hoàn mĩ, toàn bộ thân thể cơ bắp rắn chắc đường cong giống như được điêu khắc, tràn ngập tinh lực chờ phát động.

Còn có vật cứng rắn tượng trưng cho phái mạnh, cô nhớ lại nó từng ở trong cơ thể của mình gây sóng gió như thế nào, ép buộc cô hoan ái, cô đỏ mặt nhìn Lôi Ngự Phong chăm chú, mà anh cũng nhìn cơ thể tuyệt đẹp của cô.

Cô rất xinh đẹp, cơ thể trắng noãn làm cho anh mất hồn,  toàn thân cao thấp không một chỗ tùy vết, trắng như tuyết, anh chưa bao giờ quên cô trước mắt còn xinh đẹp hơn teong tưởng tượng của anh.

Anh rất nhớ cô, cả người tản ra hương thơm thon thoảng dễ chịu, nhớ đường cong lung linh da thịt mềm mại, nhớ bộ ngực no đủ....Nhớ đến khi cô lâm vào cao trào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, miệng phát ra âm thanh nhỏ nhẹ lại êm tai...... Vì thế nên anh mới dây dưa với cô cả đêm.

Anh nhịn đã lâu, không chỉ bảy ngày này, mà là cả đời ở cùng cô, cho nên anh rất nhanh chế trụ cô, nâng cằm nhỏ của cô lên, dùng môi chậm rãi hôn lên trán, rồi di chuyển đến đôi mắt ngập nước, rồi đến mũi, cuối cùng môi của cô.

Hiếm thấy anh kiên nhẫn cùng ôn nhu, theo bản năng mở cái miệng nhỏ nhắn ra, có điện chạy đến hút đến ngọt ngào của cô.

Thấy cô không thở nổi, Lôi Ngự Phong mới buông cô ra, bàn tay to xoa bộ ngực no đủ của cô, kiềm không được dùng miệng ra sức hút......

“A......”

Cô hoảng sợ la lên, dùng ánh mắt phản kháng anh.

đầu v* ngọt ngào bị anh dùng sức liếm mút tạo ra âm thanh dâm dãng, đôi mắt nhìn chặt chẽ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bàn tay mang theo luồng vào chân ngọc của cô mà vuốt ve, âu yếm, làm thân thể của cô cũng như lữa, trừ việc khó chịu vặn vẹo cơ thể, bên ngoài phát ra âm thanh bất lực.

Ngón tay đưa vào hoa huy*t đưa vào rút ra, lấy ra mang theo mùi vị ngọt ngào, càng làm cho anh kích thích hơn, anh không thể chờ đợi được.

Của cô lại chặt chẽ và ướt át, không biết dùng từ nào để cảm nhận được, anh lâu lắm không có ôm cô, nên mới xúc động giống như đi trộm quả táo ngọt vậy.

Nguyễn Y Nông ở dưới người anh phát ra âm thanh rên rĩ.

“Ngoan, trước hãy thả lỏng” Anh đè nén, bàn tay to xoa bóp cơ thể mềm mại của cô, của cô vẫn chặt như vậy, ép anh đến phát điên.

“A..a...a....” Nguyễn Y Nông nghẹn ngào, gắt gao ôm cổ anh, cô chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt, vật nam tính của anh quá lớn, mỗi khi vào bên trong cơ thể cô cọ cọ đều thấy đau. Cô không dám nhút nhít, bởi vì nhút nhít, cảm giác được của anh càng lúc một lớn, làm cho cô càng khó chịu.

“Không sao, anh không động.” Anh nâng người lên, săn sóc hôn lên môi cô, ngón tay tiến đến chỗ hai người kết hợp, không nhẹ không nặng trêu chọc, dụ dỗ, khinh dỗ cô.

Rất nhanh, Nguyễn Y Nông phát ra âm thanh thoải mái yêu kiều, chân ngọc gắt gao quấn lấy lưng anh, cô có thể chuẩn bị tốt kết hợp cùng anh.

Anh nhận ra cô thoải mái, không muốn lãng phí một chút thời gian nào, liền nhanh bắt đầu luật động.

Một trận cảm giác sung sướng chiếm lấy cô, trên người anh toàn mồ hôi kích tình, anh giống như sóng biển hét dữ dội, một lần lại một lần dùng sức tiến sâu vào hoa huy*t của cô, mỗi một lần giống như lên một ngọn núi.... Nơi đó giống như thiên đường.

Nguyễn Y Nông thét lên âm thanh chói tai, giống như đang nằm mơ một giấc mơ thật đẹp mà rơi nước mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương