Editor: Bamboo_______________________Nơi đó cũng chỉ cách chỗ này một con phố, đi bộ qua chỉ mất khoảng mười phút.Giang Vũ Mạt cúi đầu, nhắn tin cho Nhan Tình với Tôn Mộng Đình【 Tớ có chút việc sẽ tới trễ chút, các cậu chơi trước đi nha.

】Đoạn Dã đi bên cạnh cô chú ý đến tình hình xe cộ xung quanh, kỳ thật cũng không cần, thoạt nhìn cậu không phải người dễ trêu chọc, cho dù người trưởng thành đi trên đường nhìn thoáng qua cậu cũng vòng đi chỗ khác.Phố đi bộ thật sự rất náo nhiệt, mấy cửa hàng đều mở nhạc, giống như đang tranh tài, cái này so với cái kia đều to tiếng hơn, lúc đi ngang qua đều cảm giác được cơ thể như muốn rung lên theo.Đoạn Dã thật sự cho rằng Giang Vũ Mạt muốn đến đây dạo phố mua đồ…nhưng cho đến khi cô đi vào một cửa hàng bán quần áo.Cửa hàng quần áo dành cho nam.Học sinh giống như bọn họ, phụ huynh đều cân nhắc lựa chọn những nhãn hiệu dễ dàng vận động, những nhãn hiệu này nam nữ đều mặc được.


Tại Ngũ trung cũng thường xuyên đụng hàng với nhiều người, đại khái bởi vì ở tuổi này của họ, số nhãn hiệu để lựa chọn trang phục quá ít.Vừa rồi bọn họ cũng đi qua mấy cửa hàng như thế, Giang Vũ Mạt cũng cố gắng đi chậm lại để nhìn.Nhưng nhìn thoáng qua rồi cũng do dự lắc đầu.Đoạn Dã so với cô lớn tuổi hơn một chút, cậu sinh năm chín mươi mốt, vào tháng mười một, chỉ ba tháng nữa thôi là cậu được mười tám tuổi.Cô cảm thấy, những nhãn hiệu quần áo kia không quá thích hợp với cậu.Nó có chút ấu trĩ.Đoạn Dã dừng bước trước cửa tiệm, khuôn mặt luôn luôn không thay đổi thần sắc vậy mà lại có chút kinh ngạc.Trong cửa hàng tràn ra không khí mát lạnh, cô đang bên trong còn cậu đứng ở cửa ra vào.

Thấy cậu như vậy, cô vươn tay phẩy phẩy gió, một đường đi đến đây cô cũng có chút đổ mồ hôi, nói với cậu, “Cậu vào đi.”Vài giây sau, Đoạn Dã bước vào trong cửa hàng, “Tới đây…đi dạo à?”Cậu hỏi như vậy.Giang Vũ Mạt chỉ chỉ áo của cậu, “Tớ cảm thấy nó không thể nào mặc được nữa, không bằng mua chiếc mới đi.”Cô dừng lại một chút, hết sức nhấn mạnh một câu, “Tớ mua tặng cậu.”Đoạn Dã nhìn quanh trong tiệm, rồi lại nhìn về phía cô, có chút bất đắc dĩ nói, “Tớ không thiếu quần áo.”“Đó là chuyện của cậu.”Giang Vũ Mạt xoay người lại, đuôi ngựa cột cao vẽ ra đường vòng cung trên không trung, cô đi vào.

Trong cửa hàng có nhân viên hướng dẫn, giờ này cũng không phải là giờ cao điểm mua sắm, nên đang nhàn nhã bấm điện thoại, thấy Giang Vũ Mạt tiến đến, cũng chỉ ngẩng đầu nhìn một chút, thuận miệng nói: “Có mấy kiểu mới đưa ra thị trường em nhìn một chút, nếu thích thì có thể thử đồ.”Sau khi nói xong lại cúi đầu.Đại khái nhân viên cảm thấy dạng học sinh như Giang Vũ Mạt vậy cũng sẽ không mua, nên lười nhác lãng phí nước bọt cùng thời gian.Giang Vũ Mạt cũng không thèm để ý, cô nghiêm túc nhìn xem, ngẫu nhiên cũng sẽ đưa tay ra kiểm tra chất vải.Cô mặc một chiếc áo ngắn, lúc này giơ tay lên thì lộ ra một đoạn eo thon trắng noãn.Đoạn Dã đứng cách chỗ cô không xa, thần sắc chuyên chú nhìn cô.Tính cách của Giang Vũ Mạt rất tốt, nhân duyên cũng tốt nốt, lúc cuối cấp hai một quyển bút ký thật dày của cô cũng không đủ cho mọi người ghi, ngay cả những bạn học lớp khác cũng muốn để lại dấu vết ở quyển sổ này.


Cô hầu như chưa bao giờ nảy sinh xung đột với người khác, cho dù có cũng chỉ là cãi nhau, sau lại chủ động trịnh trọng gửi tờ giấy cho bạn "chúng ta làm hoà đi!" Nhưng cô dù sao cũng là đứa trẻ được bà mẹ sủng ái từ nhỏ cho đến lớn, cô không cần phải chia sẻ đồ vật với ai khác, mọi chi phí ăn mặc tốt nhất trong nhà đều dành cho cô…Vì vậy mà cô cũng có tính khí kiêu căng, tùy hứng nhưng cũng chỉ có những người thân cận mới thấy được một mặt này của cô.Cô nói muốn mua, dù là Đoạn Dã cũng không có biện pháp cự tuyệt.Cô lấy từng bộ quần áo với vẻ mặt thật nghiêm túc ướm thử lên người cậu rồi đánh giá, đôi mày xinh đẹp nhăn lại, hình như là cô đang rối rắm.Thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi, cho dù vẻ ngoài không xuất sắc, nhưng hơi thở thành xuân vẫn luôn làm người khác chú ý.

Càng đừng nói là Giảng Vũ Mạt lớn lên cũng khá xinh đẹp, về Đoạn Dã, cậu lại là nhân vật khá nổi bật khi đứng trong đám nam sinh mười mấy tuổi.Nhân viên cửa hàng vốn dĩ đang lười nhác ở một bên cũng ngẩng đầu nhìn về phía bên này, có lẽ là nhớ tới điều gì đó, trong ánh mắt cô có đánh giá, cũng có hoài niệm.Cuối cùng Giang Vũ Mạt chọn vài món quần áo đưa cho Đoạn Dã, “Đi thử đi.”Đoạn Dã: “……”Đoạn Dã cũng chỉ có thể chịu đựng ánh mắt đánh giá từ đầu đến chân cậu của nhân viên cửa hàng mà vào phòng thay quần áo.Người trưởng thành cũng không có tâm lý sợ hãi đối với mấy đứa trẻ tuổi này như Đoạn Dã, cậu còn quá tuổi trẻ.Sau khi Đoạn Dã tiến vào sau phòng thay quần áo, nhân viên cửa hàng dịch tới bên cạnh Giang Vũ Mạt, lấy ngữ khí ôn hòa mà hỏi, “Bạn trai em à? Rất có hương vị đàn ông nha.”Người khác nếu khen thì đều khen lớn lên đẹp trai, lớn lên xinh đẹp.Vậy mà chị ấy lại khen một cậu trai mới mười mấy tuổi là rất có hương vị…… Rất kỳ quái, nhưng mà cũng rất chính xác.


:)).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương