Mối Tình Đầu Của Anh
-
Chương 48
Đồng Miểu ngồi trên ghế cao, đôi chân đung đưa nhẹ nhàng, lâu lâu đôi giày trắng lại đụng vào chân bàn.
Trước mặt cô là miếng bít tết vẫn còn nóng hổi, một lát sau đầu bếp lại bê lên cho cô một cốc nước ép.
Đây là lần đầu tiên cô đến nhà Tư Trạm ăn cơm, cô cảm thấy không tự nhiên.
Thật sang trọng, đầu bếp được mời từ các nhà hàng 5 sao, vừa thân thiện vừa điềm tĩnh.
Mẹ cô trang điểm nhẹ nhàng, mặc chiếc váy đính kim tuyết lấp lánh, bà mỉm cười.
Chú Tư nheo mắt, nơi khoé mắt đã có vài nếp nhăn.
"Hôm nay ba gọi hai đứa tới đây để kỷ niệm tròn một năm ba và Mĩ Quân quen nhau, hai đứa uống rượu vang nhé."
Đổng Mĩ Quân liếc ông một cái, cười nhẹ: "Chúng nó còn nhỏ, uống nước trái cây thôi, có tấm lòng là được rồi."
Tư Khải Sơn chỉ vào Tư Trạm: "Nó đã sớm uống rượu rồi, chỉ có Miểu Miểu là ngoan thôi."
Đổng Mĩ Quân oán trách nhìn ông: "Con trai nên cần biết sớm hơn, huống chi A Trạm cũng chín chắn hơn Mèo con."
Đồng Miểu nhìn xuống, dùng nĩa ăn chọc vào miếng thịt bò thơm phức.
Tên đó chín chắn?
Chín chắn mà có thể làm ra việc đó trước lớp?
Tư Trạm nâng ly rượu, cong môi cười: "Con uống rượu vang, cậu ấy uống nước trái cây."
Một câu dứt khoát.
Mọi người cụng y vui vẻ, Đồng Miểu cũng cầm cốc nhấp một ngụm.
Không hổ danh là đầu bếp 5 sao, không biết trong nước trái cây bỏ thêm cái gì mà uống xong vị vẫn còn đọng lại ở cổ, rất ngon.
Đồng Mĩ Quân nghiêng đầu nhìn cô, dịu dàng hỏi: "Mèo con, dào này ở trường có chuyện gì thú vị không?"
Chuyện thú vị?
Cô với Tư Trạm tạo drama ồn ào có tính không?
Đồng Miểu vô tình bị sặc nước, đặt cốc xuống, ho dữ dội.
Mặt cô đỏ bừng.
Đồng Mĩ Quân nhướng mày vỗ lưng cho cô: "Nhìn con kìa, uống nước cũng bất cẩn."
Đồng Miểu che miệng ho khan, sau đó lấy khăn giấy lau sạch, cô chột dạ liếc nhìn Tư Trạm.
Tư Trạm thì đang nhìn cô cười đểu.
Nụ cười đầy ẩn ý, như thể biết cô đang nghĩ gì trong đầu.
Cô vội vàng thu lại ánh mắt, ngượng ngùng mở miệng cắn miếng bít tết.
Cắn mãi không đứt vì thế nhìn cô như một con mèo con đang cố giật miếng thịt, khoé miệng dính đầy tương.
Đầu bếp vội vàng xua tay: "No no no..."
Tư Khải Sơn mỉm cười nhìn Đồng Miểu rồi nói: "Miểu Miểu, cắt thế này."
Ông làm mẫu, dùng dao ăn cắt cẩn thận một miếng mắt bò rồi đặt lên đĩa của Đồng Mĩ Quân.
Đồng Mĩ Quân bất ngờ hạnh phúc, hai người nhìn nhau cười.
Đồng Miểu liếm tương ở khoé miệng, cầm lấy dao muốn cắt như cách Tư Khải Sơn vừa chỉ.
Đột nhiên, một chiếc đĩa được đẩy đến trước mặt cô, bên trong là miếng bít tết đã được cắt vuông vắn gọn gàng, miếng bít tết chín 7 phần, phần giữa vẫn còn hơi đỏ.
Đồng Miểu kinh ngạc nhìn sang Tư Trạm, dao trong tay suýt nữa rơi xuống đất.
Ở cùng hắn thật sự lúc nào cũng hết hồn.
Tư Trạm bình tĩnh đem miếng bít tết của Đồng Miểu về chỗ mình, tiếp tục cắt.
"Cậu không cần học." Bởi sẽ có người cắt cho cậu.
Hắn nói 1 nửa, miếng bít tết của cô đã được hắn cắt gọn, động tác vừa thành thục vừa tao nhã.
Tư Khải Sơn dừng lại, nhìn sâu vào con trai mình.
Vẫn là Đồng Mĩ Quân phá vỡ bầu không khí kỳ quái, bà cười với Tư Khải Sơn: "A Trạm rất chu đáo." Sau đó bà nhìn về phía đầu bếp, áy náy nói: "Phiền anh đưa lên một miếng khác, miếng này Mèo con đã cắn qua."
Đầu bếp định đi tới đổi thì Tư Trạm xua tay: "Không sao, không cần phiền."
Đồng Miểu cúi đầu im lặng, suy nghĩ lung tung nhìn miếng bít tết trước mặt.
Cắt thịt bò cho cô có quá đáng lắm không?
Dường như mẹ cô không để ý lắm, chỉ nghĩ rằng Tư Trạm lớn hơn cô nên quan tâm cô mà thôi.
Còn chú Tư thì sao, có phát hiện ra điều gì không?
Bắp chân cô bất giác cọ vào nhau, trong lòng bất an.
Sau này nhất định phải nói rõ với Tư Trạm, hắn còn như vậy thì cô sẽ không để ý đến hắn.
Một khúc đệm nhỏ cứ thế bị Đồng Mĩ Quân bỏ qua, bà quay lại vấn đề ban đầu: "Đúng rồi, con chưa kể về trường học nữa, Mèo con đã quen chưa?
Đồng Miểu ngoan ngoãn gật đầu, bỏ đồ ăn xuống nhẹ nhàng nói: "Quen rồi ạ, các bạn đều tốt lắm, thầy cô giáo cũng tốt."
Đồng Mĩ Quân an lòng: "Chỉ cần con thấy thoải mái là được, đừng căng thẳng, không phải chuyện lớn."
Bà còn không biết Đồng Miểu đại diện cho trường đi thi, càng không biết Đồng Miểu bị Dương Tinh Chi gây sự.
Đúng như Đồng Miểu đoán, nếu Đồng Mĩ Quân biết thì bà nhất định sẽ lo lắng.
Đối với Đồng Mĩ Quân bây giờ chỉ cần Đồng Miểu khỏe mạnh, những thứ khác đều không quan trọng.
Đáng tiếc... Đồng Miểu khác suy nghĩ với mẹ.
Cô còn có dã tâm.
Cha con nhà họ Tư ăn ý không nói gì, dùng rượu vang che đi sự ngượng ngùng.
Bữa cơm cũng gần xong, mọi người lại bắt đầu trò chuyện.
Khi nói đến thành tích thi giữa kì của Tư Trạm, Tư Khải Sơn rất vui vẻ: "Chắc chắn có Đồng Miểu làm gương nên nó mới biết cố gắng."
Dù sao cũng tăng 300 hạng. Trước khi biết Đồng Mỹ Quân và Đồng Miểu, Tư Khải Sơn chưa bào giờ nhìn thấy bảng điểm hạng nhất và xấp giấy khen.
Tư Trạm trợn mắt không nói gì, nhưng khoé mày hơi mất kiên nhẫn.
Đồng Miểu cầm ly nước, che giấu ý cười.
Lúc này hắn y hệt một đứa trẻ.
"A Trạm cũng giúp Mèo con luyện nghe tiếng anh, Mèo con giúp A Trạm mấy môn tự nhiên, hai đứa giúp đỡ lẫn nhau." Đồng Mĩ Quân nói thêm.
Tư Khải Sơn gật đầu: "Đúng thế, nghe nói hai đứa sắp thi, khoảng thời gian này tập trung một chút, tuyệt đối không được lơ là, chờ hai đứa thi xong chúng ta sẽ đi nước ngoài du lịch."
Đồng Miểu vẫn là ngoan ngoãn gật đầu.
Thật ra cô cũng chột dạ, tuy nói rằng giúp đỡ Tư Trạm học nhưng thật ra cô cũng không tốn nhiều thời gian.
Chỉ vạch ra vài câu trọng điểm trước kì thi thôi mà có thể tiến bộ hơn 300 hạng, quá khoa trương rồi.
Cô cũng không hiểu sự khác biệt phía sau hạng 100, dù sao trước giờ cô chưa từng để ý mấy cái đó.
Hay là về sau dành nhiều thời gian hơn để tiến bộ tốt hơn?
Tư Khải Sơn nghĩ gì đó rồi tiếp tục nói: "Tư Trạm, con đừng đặt quá nhiều hy vọng vào cuộc thi robot. Có rất nhiều đội mạnh trong nước và thế giới, tỉ lệ chiến thắng quá thấp."
Nếu có thể tham dự VEX Wold Championship thì cũng sẽ gặp các đội thi xuất sắc đến từ các quốc gia trên thế giới, xác suất đạt giải nhất không khác gì xác suất trúng xổ số.
Tư Khải Sơn với vợ trước đều là thương nhân, bản thân ông cũng được coi là nửa chính trị gia, chỉ là không am hiểu khoa học kỹ thuật, không biết Tư Trạm thừa hưởng tài năng từ ai.
Đồng Miểu vừa nghe đến cuộc thi robot thì không kìm được lo lắng.
Cô sợ khi nghe nói đối thủ rất mạnh, dù sao đây cũng là lĩnh vực cô chưa từng tìm hiểu, không biết có thể giúp Tư Trạm đạt giải không.
Nhưng tâm lý Tư Trạm lại cực kỳ ổn định, hắn uống cạn rươu vang trong cốc, nhếch môi thản nhiên nói: "Yên tâm, tụi con sẽ thắng, không phải đội nào cũng có thiên tài."
Tư Khải Sơn lắc đầu: "Con với Trần Đông cũng đừng quá ảo tưởng, trên đời này thiên tài rất nhiều, ví như Miểu Miểu có kém hơn con bao nhiêu."
Đồng Miểu trượt tay, suýt nữa thì không đỡ được cái cốc.
Nước trái cây bị đổ một ít ra khăn trải bàn.
Tư Trạm chỉ cười không nói gì.
Sau khi thu dọn bàn ăn, mọi người cùng nhau lên phòng khách xem phim. Vì ngày mai Tư Trạm và Đồng Miểu còn phải đến trường nên bị giục đi ngủ sớm.
Tư Khải Sơn với Đồng Mĩ Quân ra ngoài, tiếp tục thế giới hai người.
Đồng Miểu nằm trong phòng khách của Tư gia, ngửi cái gối có mùi nước giặt, trong lòng thở dài: "Phòng rộng ghê!"
Cô còn nhớ được ngôi nhà nhỏ trước kia của mình. Nó không có phòng khách rộng như nhà họ Tư, nhưng những tia nắng màu vàng cam phủ kín khắp phòng, lớp bụi li ti lượn lờ trong không khí hiện rõ lên theo từng tia nắng.
Nhưng đó là chuyện rất lâu rồi, cuộc sống bây giờ rất tốt, mẹ đang rất hạnh phúc.
Cô dần dần buồn ngủ, mắt lim dim, bỗng điện thoại rung lên.
Một lúc sau, cô khó khắn mở mắt, mệt mỏi mò điện thoại.
Một tin nhắn.
"Ngủ chưa?"
Là Tư Trạm gửi.
Dù cho tính Đồng Miểu có tốt đến đâu thì cũng bực bội, cô sắp ngủ rồi.
Cô bấm nhanh bàn phím gửi lại: "Ngủ."
Sau đó cô nhắm chặt mắt, chuẩn bị tìm chu công đánh cờ.
Nhưng ngay sau đó điện thoại lại rung lên.
"Ngủ rồi sao còn nhắn tin được?"
Đồng Miểu bị đánh thức hoàn toàn, cô càu nhàu ngồi dậy, tóc tai rũ rượi.
Tư Trạm gọi điện tới.
Đồng Miểu dừng lại, chờ điện thoại kêu 3 hồi chuông mới chậm chạp cầm lên.
"Cậu muốn làm gì?"
"Mặc quần áo rồi đi ra." Tư Trạm súc tích nói.
Đồng Miểu cào tóc, giọng nhẹ nhàng nhưng tức giận: "Tớ đang ngủ."
"Hôm nay cũng là ngày kỷ niệm chúng ta quen nhau tròn 1 năm."
Tư Trạm bình tĩnh nói
Vào buổi chiều một năm trước, Tư Khải Sơn xảy ra tai nạn giao thông, sự việc không lớn, chỉ bị xây xát nhẹ.
Tư Trạm đi theo Tư Khải Sơn đến bệnh viện băng bó, là Đồng Mĩ Quân băng cho ông.
Tình cờ hôm đó Đồng Miểu đang làm bài tập ở văn phòng của mẹ, làm mệt rồi cô mới đi ra cửa, nhìn qua khe cửa lần đầu tiên thấy Tư Trạm.
Tư Trạm cũng quay đầu nhìn cô.
Trong nháy mắt đã một năm.
Đồng Miểu khẽ tròn mắt, phút chốc cơn buồn ngủ bay sạch.
Trước mặt cô là miếng bít tết vẫn còn nóng hổi, một lát sau đầu bếp lại bê lên cho cô một cốc nước ép.
Đây là lần đầu tiên cô đến nhà Tư Trạm ăn cơm, cô cảm thấy không tự nhiên.
Thật sang trọng, đầu bếp được mời từ các nhà hàng 5 sao, vừa thân thiện vừa điềm tĩnh.
Mẹ cô trang điểm nhẹ nhàng, mặc chiếc váy đính kim tuyết lấp lánh, bà mỉm cười.
Chú Tư nheo mắt, nơi khoé mắt đã có vài nếp nhăn.
"Hôm nay ba gọi hai đứa tới đây để kỷ niệm tròn một năm ba và Mĩ Quân quen nhau, hai đứa uống rượu vang nhé."
Đổng Mĩ Quân liếc ông một cái, cười nhẹ: "Chúng nó còn nhỏ, uống nước trái cây thôi, có tấm lòng là được rồi."
Tư Khải Sơn chỉ vào Tư Trạm: "Nó đã sớm uống rượu rồi, chỉ có Miểu Miểu là ngoan thôi."
Đổng Mĩ Quân oán trách nhìn ông: "Con trai nên cần biết sớm hơn, huống chi A Trạm cũng chín chắn hơn Mèo con."
Đồng Miểu nhìn xuống, dùng nĩa ăn chọc vào miếng thịt bò thơm phức.
Tên đó chín chắn?
Chín chắn mà có thể làm ra việc đó trước lớp?
Tư Trạm nâng ly rượu, cong môi cười: "Con uống rượu vang, cậu ấy uống nước trái cây."
Một câu dứt khoát.
Mọi người cụng y vui vẻ, Đồng Miểu cũng cầm cốc nhấp một ngụm.
Không hổ danh là đầu bếp 5 sao, không biết trong nước trái cây bỏ thêm cái gì mà uống xong vị vẫn còn đọng lại ở cổ, rất ngon.
Đồng Mĩ Quân nghiêng đầu nhìn cô, dịu dàng hỏi: "Mèo con, dào này ở trường có chuyện gì thú vị không?"
Chuyện thú vị?
Cô với Tư Trạm tạo drama ồn ào có tính không?
Đồng Miểu vô tình bị sặc nước, đặt cốc xuống, ho dữ dội.
Mặt cô đỏ bừng.
Đồng Mĩ Quân nhướng mày vỗ lưng cho cô: "Nhìn con kìa, uống nước cũng bất cẩn."
Đồng Miểu che miệng ho khan, sau đó lấy khăn giấy lau sạch, cô chột dạ liếc nhìn Tư Trạm.
Tư Trạm thì đang nhìn cô cười đểu.
Nụ cười đầy ẩn ý, như thể biết cô đang nghĩ gì trong đầu.
Cô vội vàng thu lại ánh mắt, ngượng ngùng mở miệng cắn miếng bít tết.
Cắn mãi không đứt vì thế nhìn cô như một con mèo con đang cố giật miếng thịt, khoé miệng dính đầy tương.
Đầu bếp vội vàng xua tay: "No no no..."
Tư Khải Sơn mỉm cười nhìn Đồng Miểu rồi nói: "Miểu Miểu, cắt thế này."
Ông làm mẫu, dùng dao ăn cắt cẩn thận một miếng mắt bò rồi đặt lên đĩa của Đồng Mĩ Quân.
Đồng Mĩ Quân bất ngờ hạnh phúc, hai người nhìn nhau cười.
Đồng Miểu liếm tương ở khoé miệng, cầm lấy dao muốn cắt như cách Tư Khải Sơn vừa chỉ.
Đột nhiên, một chiếc đĩa được đẩy đến trước mặt cô, bên trong là miếng bít tết đã được cắt vuông vắn gọn gàng, miếng bít tết chín 7 phần, phần giữa vẫn còn hơi đỏ.
Đồng Miểu kinh ngạc nhìn sang Tư Trạm, dao trong tay suýt nữa rơi xuống đất.
Ở cùng hắn thật sự lúc nào cũng hết hồn.
Tư Trạm bình tĩnh đem miếng bít tết của Đồng Miểu về chỗ mình, tiếp tục cắt.
"Cậu không cần học." Bởi sẽ có người cắt cho cậu.
Hắn nói 1 nửa, miếng bít tết của cô đã được hắn cắt gọn, động tác vừa thành thục vừa tao nhã.
Tư Khải Sơn dừng lại, nhìn sâu vào con trai mình.
Vẫn là Đồng Mĩ Quân phá vỡ bầu không khí kỳ quái, bà cười với Tư Khải Sơn: "A Trạm rất chu đáo." Sau đó bà nhìn về phía đầu bếp, áy náy nói: "Phiền anh đưa lên một miếng khác, miếng này Mèo con đã cắn qua."
Đầu bếp định đi tới đổi thì Tư Trạm xua tay: "Không sao, không cần phiền."
Đồng Miểu cúi đầu im lặng, suy nghĩ lung tung nhìn miếng bít tết trước mặt.
Cắt thịt bò cho cô có quá đáng lắm không?
Dường như mẹ cô không để ý lắm, chỉ nghĩ rằng Tư Trạm lớn hơn cô nên quan tâm cô mà thôi.
Còn chú Tư thì sao, có phát hiện ra điều gì không?
Bắp chân cô bất giác cọ vào nhau, trong lòng bất an.
Sau này nhất định phải nói rõ với Tư Trạm, hắn còn như vậy thì cô sẽ không để ý đến hắn.
Một khúc đệm nhỏ cứ thế bị Đồng Mĩ Quân bỏ qua, bà quay lại vấn đề ban đầu: "Đúng rồi, con chưa kể về trường học nữa, Mèo con đã quen chưa?
Đồng Miểu ngoan ngoãn gật đầu, bỏ đồ ăn xuống nhẹ nhàng nói: "Quen rồi ạ, các bạn đều tốt lắm, thầy cô giáo cũng tốt."
Đồng Mĩ Quân an lòng: "Chỉ cần con thấy thoải mái là được, đừng căng thẳng, không phải chuyện lớn."
Bà còn không biết Đồng Miểu đại diện cho trường đi thi, càng không biết Đồng Miểu bị Dương Tinh Chi gây sự.
Đúng như Đồng Miểu đoán, nếu Đồng Mĩ Quân biết thì bà nhất định sẽ lo lắng.
Đối với Đồng Mĩ Quân bây giờ chỉ cần Đồng Miểu khỏe mạnh, những thứ khác đều không quan trọng.
Đáng tiếc... Đồng Miểu khác suy nghĩ với mẹ.
Cô còn có dã tâm.
Cha con nhà họ Tư ăn ý không nói gì, dùng rượu vang che đi sự ngượng ngùng.
Bữa cơm cũng gần xong, mọi người lại bắt đầu trò chuyện.
Khi nói đến thành tích thi giữa kì của Tư Trạm, Tư Khải Sơn rất vui vẻ: "Chắc chắn có Đồng Miểu làm gương nên nó mới biết cố gắng."
Dù sao cũng tăng 300 hạng. Trước khi biết Đồng Mỹ Quân và Đồng Miểu, Tư Khải Sơn chưa bào giờ nhìn thấy bảng điểm hạng nhất và xấp giấy khen.
Tư Trạm trợn mắt không nói gì, nhưng khoé mày hơi mất kiên nhẫn.
Đồng Miểu cầm ly nước, che giấu ý cười.
Lúc này hắn y hệt một đứa trẻ.
"A Trạm cũng giúp Mèo con luyện nghe tiếng anh, Mèo con giúp A Trạm mấy môn tự nhiên, hai đứa giúp đỡ lẫn nhau." Đồng Mĩ Quân nói thêm.
Tư Khải Sơn gật đầu: "Đúng thế, nghe nói hai đứa sắp thi, khoảng thời gian này tập trung một chút, tuyệt đối không được lơ là, chờ hai đứa thi xong chúng ta sẽ đi nước ngoài du lịch."
Đồng Miểu vẫn là ngoan ngoãn gật đầu.
Thật ra cô cũng chột dạ, tuy nói rằng giúp đỡ Tư Trạm học nhưng thật ra cô cũng không tốn nhiều thời gian.
Chỉ vạch ra vài câu trọng điểm trước kì thi thôi mà có thể tiến bộ hơn 300 hạng, quá khoa trương rồi.
Cô cũng không hiểu sự khác biệt phía sau hạng 100, dù sao trước giờ cô chưa từng để ý mấy cái đó.
Hay là về sau dành nhiều thời gian hơn để tiến bộ tốt hơn?
Tư Khải Sơn nghĩ gì đó rồi tiếp tục nói: "Tư Trạm, con đừng đặt quá nhiều hy vọng vào cuộc thi robot. Có rất nhiều đội mạnh trong nước và thế giới, tỉ lệ chiến thắng quá thấp."
Nếu có thể tham dự VEX Wold Championship thì cũng sẽ gặp các đội thi xuất sắc đến từ các quốc gia trên thế giới, xác suất đạt giải nhất không khác gì xác suất trúng xổ số.
Tư Khải Sơn với vợ trước đều là thương nhân, bản thân ông cũng được coi là nửa chính trị gia, chỉ là không am hiểu khoa học kỹ thuật, không biết Tư Trạm thừa hưởng tài năng từ ai.
Đồng Miểu vừa nghe đến cuộc thi robot thì không kìm được lo lắng.
Cô sợ khi nghe nói đối thủ rất mạnh, dù sao đây cũng là lĩnh vực cô chưa từng tìm hiểu, không biết có thể giúp Tư Trạm đạt giải không.
Nhưng tâm lý Tư Trạm lại cực kỳ ổn định, hắn uống cạn rươu vang trong cốc, nhếch môi thản nhiên nói: "Yên tâm, tụi con sẽ thắng, không phải đội nào cũng có thiên tài."
Tư Khải Sơn lắc đầu: "Con với Trần Đông cũng đừng quá ảo tưởng, trên đời này thiên tài rất nhiều, ví như Miểu Miểu có kém hơn con bao nhiêu."
Đồng Miểu trượt tay, suýt nữa thì không đỡ được cái cốc.
Nước trái cây bị đổ một ít ra khăn trải bàn.
Tư Trạm chỉ cười không nói gì.
Sau khi thu dọn bàn ăn, mọi người cùng nhau lên phòng khách xem phim. Vì ngày mai Tư Trạm và Đồng Miểu còn phải đến trường nên bị giục đi ngủ sớm.
Tư Khải Sơn với Đồng Mĩ Quân ra ngoài, tiếp tục thế giới hai người.
Đồng Miểu nằm trong phòng khách của Tư gia, ngửi cái gối có mùi nước giặt, trong lòng thở dài: "Phòng rộng ghê!"
Cô còn nhớ được ngôi nhà nhỏ trước kia của mình. Nó không có phòng khách rộng như nhà họ Tư, nhưng những tia nắng màu vàng cam phủ kín khắp phòng, lớp bụi li ti lượn lờ trong không khí hiện rõ lên theo từng tia nắng.
Nhưng đó là chuyện rất lâu rồi, cuộc sống bây giờ rất tốt, mẹ đang rất hạnh phúc.
Cô dần dần buồn ngủ, mắt lim dim, bỗng điện thoại rung lên.
Một lúc sau, cô khó khắn mở mắt, mệt mỏi mò điện thoại.
Một tin nhắn.
"Ngủ chưa?"
Là Tư Trạm gửi.
Dù cho tính Đồng Miểu có tốt đến đâu thì cũng bực bội, cô sắp ngủ rồi.
Cô bấm nhanh bàn phím gửi lại: "Ngủ."
Sau đó cô nhắm chặt mắt, chuẩn bị tìm chu công đánh cờ.
Nhưng ngay sau đó điện thoại lại rung lên.
"Ngủ rồi sao còn nhắn tin được?"
Đồng Miểu bị đánh thức hoàn toàn, cô càu nhàu ngồi dậy, tóc tai rũ rượi.
Tư Trạm gọi điện tới.
Đồng Miểu dừng lại, chờ điện thoại kêu 3 hồi chuông mới chậm chạp cầm lên.
"Cậu muốn làm gì?"
"Mặc quần áo rồi đi ra." Tư Trạm súc tích nói.
Đồng Miểu cào tóc, giọng nhẹ nhàng nhưng tức giận: "Tớ đang ngủ."
"Hôm nay cũng là ngày kỷ niệm chúng ta quen nhau tròn 1 năm."
Tư Trạm bình tĩnh nói
Vào buổi chiều một năm trước, Tư Khải Sơn xảy ra tai nạn giao thông, sự việc không lớn, chỉ bị xây xát nhẹ.
Tư Trạm đi theo Tư Khải Sơn đến bệnh viện băng bó, là Đồng Mĩ Quân băng cho ông.
Tình cờ hôm đó Đồng Miểu đang làm bài tập ở văn phòng của mẹ, làm mệt rồi cô mới đi ra cửa, nhìn qua khe cửa lần đầu tiên thấy Tư Trạm.
Tư Trạm cũng quay đầu nhìn cô.
Trong nháy mắt đã một năm.
Đồng Miểu khẽ tròn mắt, phút chốc cơn buồn ngủ bay sạch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook