Trần Mỹ An mất cả đêm để điều chỉnh tâm trạng của mình với hoàn cảnh hiện tại của cô, cô không có nhiều sự lựa chọn.

Nếu cô muốn điều tra sâu hơn về sự việc công ty Tâm An phá sản năm xưa thì cũng phải đợi lúc bản thân đã có năng lực nên trước mắt chỉ có thể nhẫn nhịn học hỏi.
Mỹ An càng xem thông tin về hạng mục lần này mắt càng mờ đi, cô cảm thấy có chút quá sức thật sự với mình.

Không nói đến việc cô sẽ trực tiếp đi đàm phán, đây chỉ là cô đi theo hỗ trợ Thanh Bách thôi mà Mỹ An đã thấy vô cùng khó.
Càng nghĩ Mỹ An càng giận chính mình, lúc trước chỉ biết lao đầu vào yêu Thanh Bách, mọi chuyện ở công ty đều đặt lên vai Mỹ Tâm.

Cô luôn ỷ lại có chị gái tài giỏi chưa từng hỏi tới việc kinh doanh của gia đình, nếu lúc đó cô để ý một chút bây giờ cũng không thấy thua kém như vậy.
Thanh Bách lại gọi Mỹ An lên phòng, chủ yếu là để kiểm tra xem cô đã nắm hết thông tin hạng mục chưa, anh cũng không muốn mang theo một người không có năng lực.

Mỹ An đứng trước Thanh Bạch, thái độ dửng dưng xa cách, từng câu đối đáp qua lại vô cùng chuẩn mực.
+ A
PL
Thanh Bách nhíu mày, không khí có chỗ không đúng, Mỹ An hình như đang có chút chống đối anh.
“Cô làm sao vậy?”

“Tôi bình thường” - Mỹ An lắc đầu cười.
Thanh Bách nhướn mày nhìn Mỹ An, rõ ràng là đã có chuyện xảy ra, anh nhớ mới hôm qua thôi giữa hai người còn đang tốt đẹp mà.
“Lại có ai gây phiền phức cho cô à?”.
Mỹ An lại lắc đầu, cô không thể lật bài ngửa với anh quá sớm, có một số thứ cô
cho rằng bí mật điều tra vẫn tốt hơn.
“Mỹ An, cô cảm thấy tôi dễ chịu với cô quá nên bắt đầu không xem ai ra gì rồi?”
“Tôi không có ý đó, nếu không còn gì khác thì tôi xin phép ra ngoài” - Cô cắn môi.
Lưu Thanh Bách trừng mắt nhìn Mỹ An, trong lòng sinh ra một nỗi tức giận khó nói thành lời.

Anh đã không tính toán chuyện cũ đối đãi với Mỹ An phải nói là vô cùng khoan dung vậy mà cô còn không biết cảm ơn, còn bày tỏ thái độ lồi lõm với anh.
Trần Mỹ An lại không có tâm trạng tức giận với Thanh Bách, cô chỉ hy vọng được rời khỏi phòng thật nhanh.

Mỹ An sợ bản thân sẽ không kìm chế được khi ở cùng một không gian với Thanh Bách, càng nhìn lại càng thấy chua chát.
“Tổng giám đốc, tôi trở về phòng kinh doanh được chưa?”
Lưu Thanh Bách hạ giọng nói ra một chữ “Được” vô cùng lạnh lẽo, anh cảm thấy Mỹ An đúng là loại người hai mặt rất lợi hại.

Mới hôm qua còn vui mừng vì được anh cho đi theo hôm nay đã lộ rõ sự xa cách cùng chán ghét.
“Trần Mỹ An, người có tư cách chán ghét duy nhất ở đây là tôi chứ không phải cô!
Bởi vì công việc nên Mỹ An buộc phải trao đổi cùng Thanh Bách còn những khi Thanh Tùng tìm cô, cô đều cật lực tránh né.

Cô không biết bản thân phải cảm ơn hay oán trách cậu vì đã đưa cho cô tệp tài liệu đó, sự thật đôi khi khiến người ta đau khổ
nhiều hơn là vui vẻ.
Không khí áp bức giữa Mỹ An và Thanh Bách đến Minh Thái cũng cảm nhận được, cậu nghĩ hai người giống như đang chiến tranh lạnh với nhau vậy.

Mới hôm trước cậu còn cho rằng hai người này đã làm lành với nhau nhưng không hề, cặp vợ chồng cũ này còn dày vò nhau nhiều lắm.
Tối nay Thanh Bách và Mỹ An sẽ đi gặp ông chủ Tài, người đang muốn bán ba miếng đất đắt đỏ cho Bách Niên.

Mỹ An đã chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng cho buổi gặp mặt dù Thanh Bách nói cô chỉ cần đứng một bên và im lặng.

Đáng lẽ hai người nên đi chung xe cùng đến nhưng cả Mỹ An và Thanh Bách đều không nguyện ý mở lời trước với đối phương.
Một người không bảo sẽ chở, một người không bảo muốn đi chung nên Thanh Bách và Mỹ An mạnh ai nấy tách ra đi đến nhà hàng.


Linh Chi sau khi biết được chuyện Thanh Bách đích thân dẫn dắt Mỹ An gần như phát điên lên, cô không dám hỏi thẳng Thanh Bách càng không dám suy đoán.

Cô rất sợ phải thừa nhận, hiện tại
cô ta và anh có khi còn không chân thật bằng anh và Mỹ An.
Linh Chi nghĩ ngợi nửa ngày, cuối cùng cũng nảy ra cách để phá hoại Mỹ An.

Cô đợi lúc Thanh Bách chuẩn bị tới điểm hẹn, liền ôm đầu, chân bước hơi loạng choạng rồi ngã xuống.
Thanh Bách nhận được tin liền chạy qua xem Linh Chi như thế nào, dù anh không còn mặn nồng với Linh Chi thì sự quan tâm anh dành cho cô luôn có.

Linh Chi thấy anh đến thăm mình, trong lòng không khỏi vui vẻ, cô biết anh thương nhất là cô mà.
“Sao tự nhiên lại bị ngất?”
Ngô Linh Chi rủ mắt, tỏ ra yếu đuối, nhẹ giọng nói: “Em không biết nữa, chắc do mấy nay ăn ngủ không tốt”
Thanh Bách nắm lấy tay cô, mỉm cười dỗ dành:
“Em không biết chăm sóc bản thân gì cả.”
“Em đã không sao rồi, anh đừng bận tâm.

Hôm nay anh có hẹn với đối tác mà, công việc quan trọng, anh đi đi” - Linh Chi vô cùng hiểu chuyện nói nhưng hai mắt lại đầy vẻ lưu luyến tủi thân.

Đây chính là tuyệt chiêu để khiến đàn ông đau lòng, nhất là Thanh Bách dạo gần đây cũng hơi lạnh nhạt với Linh Chi.
Lưu Thanh Bách thở dài ôm Linh Chi vào lòng, anh đúng là có chút không đúng.

Mấy ngày này đều vì chuyện của Mỹ An mà lo nghĩ, quên mất Linh Chi, anh ở lại với Linh Chi thêm một lúc để bù đắp cho cô.

Anh cũng chủ động gọi điện cho ông chủ Tài cáo lỗi về sự đến muộn của mình, Thanh Bách bỗng nhiên thấy lo Mỹ An không một mình xoay sở được nhưng rồi anh quyết định mặc kệ cô.
Mỹ An đang ngồi đối diện với ông chủ Tài, hai tay cô nắm chặt che giấu sự bất an trong lòng.

Thanh Bách đặt một phòng ăn riêng biệt sang trọng cho buổi gặp này, Mỹ An hôm nay cũng ăn vận chỉnh chu, bày ra dáng vẻ tự tin nhất của mình.
“Xem ra chúng ta có phải nói chuyện trước một chút rồi, tổng giám đốc của cô sẽ đến muộn”
Mỹ An cong môi cười nhưng toàn bộ cơ mặt đều đang căng cứng, cô thầm mắng Thanh Bạch, anh chắc chắn là điên rồi, anh không sợ cô sẽ phá hỏng cả cuộc hợp
tác này sao.
“Cô không cần căng thẳng, tôi với tổng giám đốc của cô gần như bàn xong hết rồi, chỉ còn chưa đạt được thỏa thuận cuối về giá thôi” - Ông chủ Tài nghiêng đầu
nhìn cô.

Mỹ An thấy không thoải mái lắm nhưng biểu tình trên mặt vẫn luôn giữ đúng mực, vô cùng niềm nở lấy ra hợp đồng đưa về phía ông chủ Tài:
+
“Trong đây đã có làm bảng điều chỉnh về giá cá dựa trên mong muốn của cả anh và công ty chúng tôi, anh có thể xem lại thử”
Ông chủ Tài vươn tay nhận lấy cũng tranh thủ sờ soạng tay cô, Mỹ An nhận ra điều đó, tay cũng nhanh chóng rút lại nhưng không phản ứng gay gắt.

Thanh Bách từng nói với cô, nếu không thể giỏi giang hơn người thì phải giỏi nhẫn nhịn và nhẫn nhịn cầu toàn luôn là thứ cô làm giỏi nhất.
Ông chủ Tài lật xem vô cùng qua loa sau đó để qua một bên, cười nói:
“Chúng ta ăn trước đi, dù sao cũng không thể để thức ăn nguội”
Mỹ An gật đầu đồng ý, đúng là người không dễ đối phó, Mỹ An gấp mấy đũa nhưng ăn vào toàn không mùi vị gì cả.
“Thức ăn không hợp khẩu vị sao?”
“Không có, rất ngon” - Mỹ An miễn cưỡng nói, Thanh Bách ơi Thanh Bách, anh làm ơn tới mau một chút đi!
Ông chủ Tài ăn rất ngon, cũng không có chút dáng vẻ nào là đi bàn công việc, cứ như bạn bè lâu ngày gặp nhau ăn bữa cơm.

Mỹ An cuối cùng cũng hiểu người làm ăn lớn sẽ có phòng thái gì.
Cô làm ở Bách Niên bao lâu rồi?”
Mỹ An có chút giật mình vì câu hỏi này, cô đảo mắt một vòng, trả lời qua loa:
“Không lâu lắm”
“Không lâu nhưng được ưa ái nhỉ, không phải là đi cửa sau đó chứ?”
Mỹ An kiên quyết lắc đầu, chắc chắn không phải như thế.
“Đừng lo, tôi rất nhẹ nhàng, qua đây” - Ông chủ Tài bắt đầu đứng dậy bước tới Mỹ An, muốn vươn tay ôm cô vào lòng.
Mỹ An dùng hết sức tránh né, cô cũng không dám chống trả quà gay gắt, sợ làm ông chủ Tài bị thương.
“Cô chạy cái gì? Ngoài bản hợp đồng đó tôi chắc chắn sẽ cho cô thêm không ít đầu, ngoan ngoan một chút” - Ông chủ Tài cuối cùng bắt được Mỹ An.
Mỹ An dùng hết sức đẩy anh ta ra, hai người dằn co qua lại không cẩn thận ngã ra sàn.

Mỹ An lúc này bị ông chủ Tài giam trong lòng, tức giận cắn chặt môi.
“Cút!” - Lưu Thanh Bách vừa mở cửa phòng ra chứng kiến liền lao tới tặng cho ông chủ Tài một cú đá như trời giáng..


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương