Sau khi Lưu Thanh Tùng được mở cửa giải thoát đã lao vào định đánh Thanh Bách nhưng anh đã nhanh chóng né tránh.

“Anh đưa Mỹ An đi đâu rồi?” “Về nhà" - Thanh Bách nhàn nhạt nói.

“Anh rốt cuộc muốn làm gì vậy? Anh buông tha cô ấy đi Thanh Tùng khó chịu nói, cậu không đánh lại anh cũng không muốn đánh, dù gì bọn họ cũng là anh em mấy mươi năm.
Lưu Thanh Bách thản nhiên ngồi xuống sofa chống cắm nói: “Thanh Tùng, em đừng làm loạn nữa, đừng khiến bà nội lo lăng.

Chuyện giữa anh và cô ta, em không được xen vào" “Anh và Mỹ An thì có còn chuyện gì nữa đầu, hai người kết thúc rồi.

Anh để cô ấy được yên đi, em sẽ chăm sóc cô ấy"
Thanh Bách khẽ nhếch môi, anh và cô sao có thể kết thúc chứ, anh còn chưa trả thù cho con, còn chưa dày vò cô đủ.

Anh nhất định đòi lại đầy đủ bốn năm qua, Thanh Bách bằng nhiên giật mình, bốn năm qua anh muốn đòi gì nhỉ? Anh đang trách cô bỏ đi sao? Trách cô không nói một lời bước ra khỏi cuộc sống của anh.


“Dù sao đó cũng là vợ cũ của anh, em cảm thấy qua lại với chị dâu cũ của mình là chuyện nên làm?” Thanh Tùng thấy anh minh cũng dịu giọng lại nên không gay gắt nữa, ngồi xuống phía đối diện, chậm rãi nói: “Em thích Mỹ An trước, em theo đuổi cô ấy trước nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chúng em đã đến với nhau rồi.

Bao nhiêu năm qua em vẫn chờ đợi cô ấy, chuyện của hai người cũng đã qua bốn năm, không thể để bọn em bắt đầu lại sao?" "Là cô ta tự ý bỏ lên giường anh, cô ta căn bản không yêu em." - Thanh Bách lạnh giọng nói.

“Sao cũng được, em chỉ biết giờ em nhất định phải ở bên Mỹ An, anh có cản cũng không cản được.
Thanh Bách không nghĩ Thanh Tùng kiên trì với tình cảm này đến như thế, trong phút chốc lại càng tức giận Mỹ An hơn, đúng là người đàn bà tâm cơ, ai cũng vì cô mà đứng ngồi không yên.

“Tùy em nhưng anh nhất định không để em toại nguyện"
Lưu Thanh Bách đứng dậy ném chia khóa cho Thanh Tùng rồi rời đi.
Trần Mỹ An ngày hôm sau quay trở về làm việc như bình thường, không ai để ý đến sự biến mất của cô hôm qua tất cả đều tỏ ra dửng dưng, duy có Thanh Nhi là quan tâm hỏi thăm.

“Chị không sao rồi, em đừng lo.
Thanh Nhi thở dài, và vỏ vai cô.

“Chị cố gắng lên nhé, nhất định phải chứng minh cho bọn họ thấy chị không dễ ức hiếp như thế"
Trần Mỹ An mỉm cười gật đầu, cô lại mở máy tiếp tục công tác nhập tài liệu của mình.

Cô chưa làm được bao lâu thì trưởng phòng kinh doanh đột nhiên bước vào, theo sau đó là Ngô Linh Chi.

“Giới thiệu với mọi người một chút, từ nay cô Linh Chi sẽ được điều sang phòng kinh doanh trở thành chuyên viên kinh doanh mới.

Mọi người cùng nhau hoan nghênh một chút 30."
Ai cũng vỗ tàn tán thưởng, chỉ duy Mỹ An và Thanh Nhi là tái mặt, Mỹ An khổ sở cười trừ, nhất định không muốn để cô yên đây mà.

“Tôi vẫn chưa có trợ lý, hiện tại phòng mình còn trợ lý nào chưa được phân công không ạ?” - Ngô Linh Chi giả vờ hỏi, cô biết chắc chắn người chưa được phân công chính là Mỹ An.

“Hiện tại thì chỉ có Mỹ An thôi, vậy Mỹ An sẽ trở thành trợ lý trực thuộc của Linh Chi vậy".


Bạn đang đọc truyện tại # TгЦм tгuуen.o rg #
Trần Mỹ An cảm thấy tay mình không gõ chữ nổi nữa, cô vẫn phải cố gắng nhân nhịn thôi.
Ngô Linh Chi bước tới trước mặt cô, chìa tay ra tỏ ra ân “Trước đây có chuyện gì thì chúng ta quên hết nhé, sau này hợp tác vui
Trần Mỹ An cần môi, quên hết đi, có thể được sao, chưa nói tới cô, Linh Chi cô như thế, cô ta sẽ buông tha cô sao.

Đúng là diễn kịch đến không biết xấu hổ.

Mỹ An trong lòng nghĩ thế nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh bắt tay Linh Chi: tác thuận lợi.
Sau khi mọi người đều trở lại với công việc của mình, Linh Chi liền bắt đầu những trò khó dễ Mỹ An.

“Cô đi mua cho tôi ly cà phê đi, hôm trước.
Trần Mỹ An hít sâu một hơi đứng dậy đi mua, Mỹ An vừa đi vừa vỗ nhẹ vào ngực mình, tự trấn an bản thân.

Cứ coi như là bị sai vặt một chút đi, cũng không phải chuyện gì to lớn, bốn năm qua cũng làm không ít công việc tạp vụ mà
Linh Chi thật sự coi Mỹ An là một tạp vụ đích thực, hết kêu mua cà phê, lại kêu đi lấy cái này photo cái kia, cô vừa xuống chưa được mấy phút là lại bị gọi đi làm cái khác.

Thanh Nhi nhìn Mỹ An vất vả chạy đông chạy tây như thế, nhịn không được lên tiếng bênh vực: “Chị Linh Chi, chị có phải sai bảo chị Mỹ An làm nhiều việc quá rồi
Linh Chi liền bày ra dáng vẻ ngây thơ còn xen chút hối lỗi: “Chị xin lỗi, chị không để ý là mình nhờ cô ấy hơi nhiều việc.
Mỹ An, cô mệt lắm hả?" “Có tỉ việc cũng làm không được, trợ lý tất nhiên phải cực hơn người khác trước đây toàn làm mấy việc nhẹ nhàng cao nhỡ, nên bị sai có đã than" Mọi người không ai có nửa điểm đồng tình với Mỹ An, còn có người tính giễu cợt cô lúc trước dùng thân thể kiếm tiền.
Thanh Nhi vừa định lên tiếng phản bác thì Mỹ An nằm lấy tay cô lắc đầu.
Cô còn nhịn được, mấy lời này chả có nghĩa lý gì với Mỹ An cả.

Bọn họ chung quy cũng là người dưng, một đám người thích nhiều chuyện thôi.

Buổi trưa mọi người đều đến nhà ăn nhưng Linh Chi lại dở chứng, bảo không muốn xuống cũng bắt Mỹ An ở lại hầu hạ cô.

“Thanh Bách biết tôi không thích đồ ăn công ty nên trước giờ vẫn luôn đặt đồ ăn bên ngoài cho tôi, cô xuống lấy đi Trần Mỹ An im lặng không nói, mặc dù biết là cô ta đang cố tình khoe khoang tình cảm nhưng không hiểu sao có thấy không vui nổi.

“Cô còn đứng đó nghĩ gì vậy? Mau đi đi, cô có nằm mơ cũng không được anh ấy đối xử tốt như thế." - Linh Chi nghiến răng nói.

Trần Mỹ An đứng chờ ở trước công ty hơn nửa tiếng cũng không thấy ai giao hàng đến.

Mỹ An nhìn lên trời nắng như đổ lửa có chút chóng mặt, không chờ được nữa trở lên phòng.
Linh Chi thấy cô tay không trở về, tức giận hỏi: “Bảo cô đi lấy ít đồ ăn cũng làm không xong hả? Vô dụng!” “Tôi đã đợi hơn ba mươi phút, không thấy ai giao thức ăn cả.

Cô kiểm tra lại bên nhà hàng một chút được không?" - Mỹ An nhíu mày nói.

“Rồi cô không biết chờ tiếp à? Cô trở lên đây như này lỡ người ta giao đồ tới rồi sao?”
Trần Mỹ An bỏ tay với cái lý luận này của Linh Chi, dù sao cô cũng rất đói bụng rồi, mau chóng mà làm xong để còn đi ăn, cô không hơi đầu cãi nhau với cô ta.

Trần Mỹ An xuống dưới chờ thêm ba mươi phút nữa cũng không có ai đến, mô hội thấm ướt hết cả áo, không nhịn được trở lên văn phòng lần nữa.
Lúc Mỹ An mở cửa ra thì đập vào mắt cô chính là Linh Chi đang ngồi ăn uống rất ngon lành.

Mỹ An tức giận bước tới chất vấn: “Rốt cuộc chuyện này là sao hả?"
Linh Chi nhún vai, không thèm liếc nhìn Mỹ An, thản nhiên nói: “Tự dưng muốn ăn thử đồ ăn công ty nên hủy đơn kia rồi.

Trần Mỹ An lặc đầu cười chua chất, ảnh mặt bằng dưng trở nên cực kỳ sắc bén “Cô hủy đơn cũng không nói một tiếng để tôi phải đứng dưới đó chờ, Ngô Linh Chi, có phải có nghĩ tôi sẽ luôn nhận nhịn cô không?”
Linh Chi vùng vẫy thoát khỏi bàn tay cô, giương mắt khiếu khích: “Cô không nhận nhịn tôi thì biết làm gì? Loại đàn bà xấu xa vô liêm sỉ như cô cũng dám tức giận với tôi?” “Ai mới là loại đàn bà vô sỉ, chúng ta đều hiểu rõ, chuyện bốn năm trước, cô nghĩ tôi không biết gì à?” – Từng chữ Trấn
Mỹ An nói ra đều kèm theo uất hận khó diễn tả.
Trợ lý Minh Thái lại như cũ là người hớt hãi chạy vào báo mấy tin không mấy vui vẻ: “Tổng giám đốc, cô Mỹ An và cô Linh Chi đang cãi nhau trên sân thượng." “Cái gì?”
Thanh Tùng không đợi thêm nữa lập tức đứng dậy khỏi ghế chạy đi lên sân thượng nhưng cậu không ngờ được có một người đã nhanh đến mức vụt cậu, Thanh Bách.
Thanh Tùng có thể nhận ra sự lo lắng của anh, cậu tự hỏi, rốt cuộc anh lo cho ai, Linh Chi hay Mỹ An?.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương