Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu
-
Chương 76: Mục Mị (2)
Cái thứ này lẽ nào chỉ biết nói bốn chứ Đế Quân đại nhân thôi sao?
Cô ta giơ tay về phía tôi, ánh sáng mờ mịt màu đỏ trên chiếc nhẫn Li Long phát lên, hình như đang canh phòng cô ta đột nhiên công kích.
Cô ta sợ hãi cuộn người lại, nhỏ tiếng khóc lên, tôi phát hiện cô ta chỉ có nửa người trên lộ ra, những vị trí quan trọng cũng bị lộ ra, nhưng trên da cô ta đều là những vết bị nứt nẻ, không chỉ không có chút mê hoặc nào, mà còn làm cho người khác thấy ghê tởm.
Tôi lùi lại sau từng bước, đột nhiên sau lưng va phải một người, quay đầu nhìn, Quan Nhan Thần đang chằm chằm nhìn tôi.
“Thanh Tiêu, lâu, ngày, không, gặp..." Hắn ta giơ tay ra giữ lấy cổ và eo tôi.
Hắn ta là da người!
Tôi tận mắt nhìn thấy thi thể của hắn ta! Thi thể bị lột da máu đỏ ướt đẫm! Ngay da mắt cũng không còn nữa, đôi mắt bị lồi cao ra!
Lúc này hắn ta lại ở ngay sát tôi! Tôi sợ hãi đến mức ra đầu căng cứng, không phải linh thai trong bụng có thể chống lại mọi tà sao? Tại sao hắn ta có thể cưỡng chế tôi được chứ?!
"Hu hu..." Tôi liều mình vùng vẫy, hai cánh tay của hắn càng ngày càng siết chặt lại.
"Suyt... cô muốn bị ghì chết sao?" hắn ta từ sau lưng tôi khẽ nói, giọng nói quỷ dị như vậy và hơi thở lạnh giá, khiến tôi run rẩy.
“Được lắm, được lắm... cảm giác sợ hãi như vậy thật tốt." Hắn cười nham hiểm: “Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không giết cô, yên tâm.."
Tôi dựng cả tóc gáy, người này rốt cuộc là quái vật gì vậy chứ!
“Có phải cô đang nghĩ, tại sao linh thai tránh được mọi tà lại không bảo vệ được cô?” Hắn cười lạnh lùng: “Bởi vì tôi là người thân của cô... cô quên rồi sao, khi ở nhà họ Quan, người đánh ngất cô là tôi, chứ không phải thể xác của Ma Vương, linh thai sao có thể thông minh phân biệt quan hệ họ hàng của cô chứ? Ha ha ha... da người của Quan Nhan Thần, cũng có tác dụng thật đấy."
Hắn vừa nói, vừa giơ tay dùng lực bóp lấy tôi, mặc dù có quần áo ngăn cách, nhưng sức lực đó quả thực giống như cấu vào sâu trong thịt, tôi đau đến mức hét lên, nước mắt cũng rơi xuống.
"Nhìn thấy không? Cho dù ngược đãi cô như vậy, linh thai cũng không phân biệt được... huống hồ, tôi cũng không có tà khí, từ bỏ đi thôi? Có thể ngoan ngoãn đi theo tôi không?"
Sợ hãi và đau đớn khiến tôi không đứng vứng được nữa, một tay tôi bảo vệ lấy bụng, một tay lôi bàn tay hắn đang bịt lấy miệng tôi.
Hắn lại mạnh tay nắm chặt lại, tôi đau đến mức trên trán đổ cả mồ hôi lạnh.
"... Hừm, cảm giác cũng không tồi, chẳng trách Quan Nhan Thần luôn nhớ về bộ ngực của cô... cô vẫn chưa biết cô là đối tượng mà hắn ta hoan tưởng ra mỗi khi thèm thuồng chứ? Đáng tiếc hắn ta sợ hãi, háo sắc nhưng nhác gan, có cơ hội mà hắn ta cũng không chơi cô.”
Sức lực bàn tay của người sau lưng, đau đến mức đầu tôi muốn nổ tung, còn bị bịt mũi lại, cảm giác nghẹt thở đó khiến tôi nghĩ đến cảm giác bị giam ở dưới phòng mộ, liều mình muốn thoát khỏi.
“Đi thôi... đi đến một nơi, cho cô làm loạn thế nào cũng được... Mục Mị, đi thôi." Hắn ta kéo lấy cổ tôi, đi vào cái ngõ tối um sau lưng.
Cảnh tưởng cuối cùng tôi nhìn thấy, là ma nữ da mặt bị nức nẻ kêu “Mục Mị" với mái tóc dài lút, bò trên đường đuổi theo tôi...
Lạnh lẽo, u tối, bên tai còn có tiếng kim loại khẽ va chạm vào nhau.
Giọng nói sắt bén ma mị kêu “Đế Quân đại nhân..." cứ kêu bên tai tôi, lúc gần lúc xa, làm tôi rất bực tức.
“Đừng kêu nữa!" Tôi uể oải hét lên.
".. Hử? Cô tỉnh rồi ?" Giọng nói của Quan Nhan Thần vang lên.
Tôi giống như bị hắt một thau nước lạnh vào đầu, lập tức tỉnh táo lại, mở mắt ra, trước mắt có mấy ngọn nến, ánh lửa màu xanh, chứng tỏ quỷ khí ở nơi này rất nặng.
Tôi nhìn xung quanh, Quan Nhan Thần đang cúi đầu làm gì đó, ánh lửa màu xanh chiếu lên mặt hắn, vô cùng quỷ dị, không khí âm u đó từ trong ra ngoài đều có.
Ban ngày mọi lời nói và hạnh động của hắn rất linh hoạt, còn không cảm nhận được hắn chỉ là cái xác, lúc này mặc hắn không chút cảm xúc đang làm việc, nhìn đúng là một thể xác đã chết rồi nhưng không bị cương cứng.
Ngoài ánh lửa màu xanh ra là một màu đen tối không nhìn thấy gì, làm cho người khác cảm thấy nghẹt thở.
"Hôm nay người nhà họ Thẩm sẽ đến đây, nơi này chôn cất những oan hồn lặp lại cảnh tưởng bị giết chết, lặp lại rất nhiều năm, cuối cùng cũng được giải thoát rồi.... nhưng mà vẫn còn một ít lệ quỷ bám lên những dung cụ tra tấn không muốn đi... đương nhiên, đợi đến khi nhà họ Thẩm kêu một người tài giỏi ra, những lệ quỷ này chỉ có thể ngoan ngoãn đến Âm phủ nhận tội.." Khi Quan Nhan Thần nói, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi.
Lúc này tôi mới nhận ra được đây là đâu - đây chính là phần đất đào phía dưới của ông chủ Chung, chúng tôi đào ra được một pháp trường rộng lớn.
“Cô biết nơi này là đâu không?" Hắn ta ngước đầu lên, nhếch môi lên cười, gương mặt cứng đơ cười lên vô cùng đáng sợ.
"... Là pháp trường trước đây sao?" tôi khẽ trả lời.
Hắn ta lắc đầu, tiếp tục cúi đầu làm việc đang dang dở, từ từ nói: “Pháp trường cũng không đáng sợ bằng nơi này... cô từng nghe qua trại nghiền mài' chưa?"
Hắn ta đang nói chuyện với tôi sao?
Có thể kéo dài được chút nào thì hay chút đấy, tôi khẽ ho một tiếng, khẽ trả lời: “Tôi chưa từng nghe..."
Mặt hắn lại cứng nhắc cử động, giống như đang cười: “Chính là... nơi làm thịt người thành tức ăn... cô nhìn xem, đá mài ở đây là róc thịt người bỏ vào rồi mài thành thịt băm, còn có cối đá lớn này nữa, đấy xác chết vào đó, dùng cái búa đó đập thành từng miếng thịt nhỏ."
Tôi run rẩy, hỏi: "Ngươi... sao lại biết những chuyện này chứ?"
Hắn ta cười lạnh lùng" "À, tôi học lịch sử khá giỏi.."
“Vậy... vậy nói với tôi những chuyện này làm gì chứ?”
Khi con người gặp nạn thiên tai, cũng từng xảy ra chuyện người ăn thịt người, tại sao chuyện ở thôn Hoàng Đạo lại trở thành vết nhơ làm cho đất nước mất mặc chứ, là tôi đi trái nhân loại đi trái với xã hội?” Hắn ta nghiêm túc hỏi tôi.
Cái này... tôi nên trả lời thế nào đây, tôi chỉ là một sinh viên mới lên đại học, làm gì có khả năng thảo luận những vấn đề thâm cao về lí luận xã hội, pháp chế văn minh với hắn chứ?
Nhưng để kéo dài thời gian, tôi chỉ đành nói: “Có lẽ bởi vì không phải là thế giới loạn lạc.... khi có nhà nước và chính phủ, giết người ăn thịt... đây khẳng định là phạm tội rồi..."
“Có lý, cô cũng thông minh đấy." Hắn khen một câu.
Cả người tôi run lên, ở nơi công trường chế tạo thịt người này của hắn ta, thảo luận chuyện thôn Hoàng Đạo với tôi, lẽ nào hắn chính là người ở thôn Hoàng Đạo sao? Khoác lên da người rồi tiếp cận tôi là vì gì chứ?
“Vậy... sau đó ăn thi thể, thì không tính là phạm tội chứ? Tôi cũng không có làm hại đến ai cả... cô biết chân tưởng người ở thôn Hoàng Đạo bị diệt vong không?" Ảnh mắt hắn ta cũng hiện ra màu xanh.
Tôi sợ hãi đến mức nước mắt tuôn trào, chỉ có thể cắn môi lắc đầu.
Đó là bởi vì, bệnh chó dại.” Hắn ta cười quỷ dị: “Cô biết người bị bệnh chó điên trước khi chết sẽ như thế nào không? Nếu như là đàn ông, sẽ trở nên sợ ánh sáng, sợ nước, vừa nhìn thấy nước sẽ nôn mửa, còn sẽ điên cuồng lên, co giật sủi bọt mép, còn không ngừng bắn tinh..."
Cô ta giơ tay về phía tôi, ánh sáng mờ mịt màu đỏ trên chiếc nhẫn Li Long phát lên, hình như đang canh phòng cô ta đột nhiên công kích.
Cô ta sợ hãi cuộn người lại, nhỏ tiếng khóc lên, tôi phát hiện cô ta chỉ có nửa người trên lộ ra, những vị trí quan trọng cũng bị lộ ra, nhưng trên da cô ta đều là những vết bị nứt nẻ, không chỉ không có chút mê hoặc nào, mà còn làm cho người khác thấy ghê tởm.
Tôi lùi lại sau từng bước, đột nhiên sau lưng va phải một người, quay đầu nhìn, Quan Nhan Thần đang chằm chằm nhìn tôi.
“Thanh Tiêu, lâu, ngày, không, gặp..." Hắn ta giơ tay ra giữ lấy cổ và eo tôi.
Hắn ta là da người!
Tôi tận mắt nhìn thấy thi thể của hắn ta! Thi thể bị lột da máu đỏ ướt đẫm! Ngay da mắt cũng không còn nữa, đôi mắt bị lồi cao ra!
Lúc này hắn ta lại ở ngay sát tôi! Tôi sợ hãi đến mức ra đầu căng cứng, không phải linh thai trong bụng có thể chống lại mọi tà sao? Tại sao hắn ta có thể cưỡng chế tôi được chứ?!
"Hu hu..." Tôi liều mình vùng vẫy, hai cánh tay của hắn càng ngày càng siết chặt lại.
"Suyt... cô muốn bị ghì chết sao?" hắn ta từ sau lưng tôi khẽ nói, giọng nói quỷ dị như vậy và hơi thở lạnh giá, khiến tôi run rẩy.
“Được lắm, được lắm... cảm giác sợ hãi như vậy thật tốt." Hắn cười nham hiểm: “Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không giết cô, yên tâm.."
Tôi dựng cả tóc gáy, người này rốt cuộc là quái vật gì vậy chứ!
“Có phải cô đang nghĩ, tại sao linh thai tránh được mọi tà lại không bảo vệ được cô?” Hắn cười lạnh lùng: “Bởi vì tôi là người thân của cô... cô quên rồi sao, khi ở nhà họ Quan, người đánh ngất cô là tôi, chứ không phải thể xác của Ma Vương, linh thai sao có thể thông minh phân biệt quan hệ họ hàng của cô chứ? Ha ha ha... da người của Quan Nhan Thần, cũng có tác dụng thật đấy."
Hắn vừa nói, vừa giơ tay dùng lực bóp lấy tôi, mặc dù có quần áo ngăn cách, nhưng sức lực đó quả thực giống như cấu vào sâu trong thịt, tôi đau đến mức hét lên, nước mắt cũng rơi xuống.
"Nhìn thấy không? Cho dù ngược đãi cô như vậy, linh thai cũng không phân biệt được... huống hồ, tôi cũng không có tà khí, từ bỏ đi thôi? Có thể ngoan ngoãn đi theo tôi không?"
Sợ hãi và đau đớn khiến tôi không đứng vứng được nữa, một tay tôi bảo vệ lấy bụng, một tay lôi bàn tay hắn đang bịt lấy miệng tôi.
Hắn lại mạnh tay nắm chặt lại, tôi đau đến mức trên trán đổ cả mồ hôi lạnh.
"... Hừm, cảm giác cũng không tồi, chẳng trách Quan Nhan Thần luôn nhớ về bộ ngực của cô... cô vẫn chưa biết cô là đối tượng mà hắn ta hoan tưởng ra mỗi khi thèm thuồng chứ? Đáng tiếc hắn ta sợ hãi, háo sắc nhưng nhác gan, có cơ hội mà hắn ta cũng không chơi cô.”
Sức lực bàn tay của người sau lưng, đau đến mức đầu tôi muốn nổ tung, còn bị bịt mũi lại, cảm giác nghẹt thở đó khiến tôi nghĩ đến cảm giác bị giam ở dưới phòng mộ, liều mình muốn thoát khỏi.
“Đi thôi... đi đến một nơi, cho cô làm loạn thế nào cũng được... Mục Mị, đi thôi." Hắn ta kéo lấy cổ tôi, đi vào cái ngõ tối um sau lưng.
Cảnh tưởng cuối cùng tôi nhìn thấy, là ma nữ da mặt bị nức nẻ kêu “Mục Mị" với mái tóc dài lút, bò trên đường đuổi theo tôi...
Lạnh lẽo, u tối, bên tai còn có tiếng kim loại khẽ va chạm vào nhau.
Giọng nói sắt bén ma mị kêu “Đế Quân đại nhân..." cứ kêu bên tai tôi, lúc gần lúc xa, làm tôi rất bực tức.
“Đừng kêu nữa!" Tôi uể oải hét lên.
".. Hử? Cô tỉnh rồi ?" Giọng nói của Quan Nhan Thần vang lên.
Tôi giống như bị hắt một thau nước lạnh vào đầu, lập tức tỉnh táo lại, mở mắt ra, trước mắt có mấy ngọn nến, ánh lửa màu xanh, chứng tỏ quỷ khí ở nơi này rất nặng.
Tôi nhìn xung quanh, Quan Nhan Thần đang cúi đầu làm gì đó, ánh lửa màu xanh chiếu lên mặt hắn, vô cùng quỷ dị, không khí âm u đó từ trong ra ngoài đều có.
Ban ngày mọi lời nói và hạnh động của hắn rất linh hoạt, còn không cảm nhận được hắn chỉ là cái xác, lúc này mặc hắn không chút cảm xúc đang làm việc, nhìn đúng là một thể xác đã chết rồi nhưng không bị cương cứng.
Ngoài ánh lửa màu xanh ra là một màu đen tối không nhìn thấy gì, làm cho người khác cảm thấy nghẹt thở.
"Hôm nay người nhà họ Thẩm sẽ đến đây, nơi này chôn cất những oan hồn lặp lại cảnh tưởng bị giết chết, lặp lại rất nhiều năm, cuối cùng cũng được giải thoát rồi.... nhưng mà vẫn còn một ít lệ quỷ bám lên những dung cụ tra tấn không muốn đi... đương nhiên, đợi đến khi nhà họ Thẩm kêu một người tài giỏi ra, những lệ quỷ này chỉ có thể ngoan ngoãn đến Âm phủ nhận tội.." Khi Quan Nhan Thần nói, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi.
Lúc này tôi mới nhận ra được đây là đâu - đây chính là phần đất đào phía dưới của ông chủ Chung, chúng tôi đào ra được một pháp trường rộng lớn.
“Cô biết nơi này là đâu không?" Hắn ta ngước đầu lên, nhếch môi lên cười, gương mặt cứng đơ cười lên vô cùng đáng sợ.
"... Là pháp trường trước đây sao?" tôi khẽ trả lời.
Hắn ta lắc đầu, tiếp tục cúi đầu làm việc đang dang dở, từ từ nói: “Pháp trường cũng không đáng sợ bằng nơi này... cô từng nghe qua trại nghiền mài' chưa?"
Hắn ta đang nói chuyện với tôi sao?
Có thể kéo dài được chút nào thì hay chút đấy, tôi khẽ ho một tiếng, khẽ trả lời: “Tôi chưa từng nghe..."
Mặt hắn lại cứng nhắc cử động, giống như đang cười: “Chính là... nơi làm thịt người thành tức ăn... cô nhìn xem, đá mài ở đây là róc thịt người bỏ vào rồi mài thành thịt băm, còn có cối đá lớn này nữa, đấy xác chết vào đó, dùng cái búa đó đập thành từng miếng thịt nhỏ."
Tôi run rẩy, hỏi: "Ngươi... sao lại biết những chuyện này chứ?"
Hắn ta cười lạnh lùng" "À, tôi học lịch sử khá giỏi.."
“Vậy... vậy nói với tôi những chuyện này làm gì chứ?”
Khi con người gặp nạn thiên tai, cũng từng xảy ra chuyện người ăn thịt người, tại sao chuyện ở thôn Hoàng Đạo lại trở thành vết nhơ làm cho đất nước mất mặc chứ, là tôi đi trái nhân loại đi trái với xã hội?” Hắn ta nghiêm túc hỏi tôi.
Cái này... tôi nên trả lời thế nào đây, tôi chỉ là một sinh viên mới lên đại học, làm gì có khả năng thảo luận những vấn đề thâm cao về lí luận xã hội, pháp chế văn minh với hắn chứ?
Nhưng để kéo dài thời gian, tôi chỉ đành nói: “Có lẽ bởi vì không phải là thế giới loạn lạc.... khi có nhà nước và chính phủ, giết người ăn thịt... đây khẳng định là phạm tội rồi..."
“Có lý, cô cũng thông minh đấy." Hắn khen một câu.
Cả người tôi run lên, ở nơi công trường chế tạo thịt người này của hắn ta, thảo luận chuyện thôn Hoàng Đạo với tôi, lẽ nào hắn chính là người ở thôn Hoàng Đạo sao? Khoác lên da người rồi tiếp cận tôi là vì gì chứ?
“Vậy... sau đó ăn thi thể, thì không tính là phạm tội chứ? Tôi cũng không có làm hại đến ai cả... cô biết chân tưởng người ở thôn Hoàng Đạo bị diệt vong không?" Ảnh mắt hắn ta cũng hiện ra màu xanh.
Tôi sợ hãi đến mức nước mắt tuôn trào, chỉ có thể cắn môi lắc đầu.
Đó là bởi vì, bệnh chó dại.” Hắn ta cười quỷ dị: “Cô biết người bị bệnh chó điên trước khi chết sẽ như thế nào không? Nếu như là đàn ông, sẽ trở nên sợ ánh sáng, sợ nước, vừa nhìn thấy nước sẽ nôn mửa, còn sẽ điên cuồng lên, co giật sủi bọt mép, còn không ngừng bắn tinh..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook