Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu
Chương 74: Da người rơm rạ

Phong Ly Ngân âm thầm đưa tôi ra khỏi phòng thay đồ, trên hành lang có ánh sáng lờ mờ, lưng tôi dựa vào lồng ngực lạnh giá của hắn, tim cứ đập thình thịch.

Da người của Quan Nhan Thần ở đây, vậy trong cái xác đó là gì chứ?

Nếu như chỉ là một hồn ma, hắn ta sao lại có cơ thể chắc nịch như vậy chứ, hơn nữa giọng nói của hắn rất có mùi “con người", giống với bộ dạng mồm mép tinh ranh của hắn trước đấy.

Hơn nữa, hắn ta tiếp cận Lệ Lệ, có phải để giám sát mọi hành động của tôi khi ở trường không? Dù sao đi nữa bạn bè của tôi cũng rất ít, chỉ có mỗi Tô Mộng, mà cậu ấy là màu thuần dương, thứ người không ra người quỷ không ra quỷ như hawsnkhoong dám xảy ra quan hệ thân thiết này với Tô Mộng.

Trong đám bạn học cùng lớp của tôi, hắn đã dụ dỗ Lệ Lệ, mượn cớ như vậy để tiếp cận tôi sao?

Cánh cửa phòng thay đồ mở ra, Lệ Lệ nhanh chóng chạy đến hậu đài, tiếp đó, Quan Nhan Thần cũng lặng lẽ rời đi.

"Tôi đi theo hắn ta, cô chú ý an toàn nhé." Phong Ly Ngân căn dặn bên tai tôi, rồi biến mất.

Khi Lệ Lệ nhìn thấy tôi, đột nhiên lại cười với tôi, có lẽ cậu ấy rất thích Quan Nhan Thần, vỗn dĩ rất lạnh nhạt với tôi, lúc này nghe nói chúng tôi là họ hàng, thái độ của cậu ấy lại thay đổi liền.

Tôi rất muốn hỏi sao bọn họ lại quen nhau được, nhưng Lệ Lệ sắp phải lên sân khấu rồi, cậu ấy là nữ chính thứ hai, tôi diễn xong rồi, thì cậu ấy vẫn đang trên sân khấu.

Tôi thay đồ rồi ngồi ở hậu đài nhắn tin cho anh tôi nói chuyện này, nói Quan Nhan Thần vừa xuất hiện, Phong Ly Ngân đã đi theo hắn ta, hỏi anh ấy nên làm thế nào đây.

Anh tôi gửi định vị qua, anh ấy nói bị giáo sư kêu đến trường rồi, đợi lát nữa xe lái xe đến đón tôi, nói tôi đừng ở đường cho xe đi ở trường đợi anh ấy.

Anh ấy chạy đến rất nhanh, sắc mặt rất không vui.

"Anh sao vậy?" Anh tôi lại còn tức giận kiểu vậy sao? Chuyện hiếm thấy đấy.

Người luôn vui vẻ như anh ấy, có lẽ khi gặp nguy hiểm anh ấy cũng có thể cười đùa được, cho dù tức giận cũng chỉ mắng chửi vài câu, chứ tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn như vậy.

Nhưng lúc này gương mặt anh tôi sa sầm, bực tức nói: “Mẹ nó chứ, sớm biết vậy đã không quay lại nữa!”

“Rốt cuộc sao vậy... anh lại còn bực tức như vậy? Ai chọc vào anh rồi?" Tôi vừa thắt dây an toàn, vừa cẩn thận quan sát gương mặt anh ấy.

Anh ấy nhếch môi, mắng: “Cái bà già chết tiệt đó lại dám phi lễ với a, đm! Lại dám đe dọa không cho anh tốt nghiệp! Nhìn thấy bộ dạng bà ta là không muốn dựng lên nữa rồi!"

Lần này đến lượt tôi co giật môi, sao tôi và anh tôi lại đều đen đủi như vậy chứ, anh ấy lại bị nữ giáo sư giúp chúng tôi xét nghiệm xương cốt đó để ý tới!

Nữ giáo sư đó! Có thể lên đến cấp bậc giáo sư, ít nhất cũng khoảng năm mươi mấy tuổi rồi? Hoặc là hơn sáu mươi rồi chứ? Đã nghỉ hưu rồi nhưng bị nhà trường mời lại sao?

Tại sao nữ giáo sư mà còn thích gặm cỏ non chứ?

"Cái, cái đó... anh bị bà ta làm gì rồi?" Tôi đồng cảm nhìn anh ấy.

"Không làm gì cả! Nghĩ anh là kẻ yếu đuối sao? Cho dù bà ta bảy lăm, tám mươi ký, anh cũng có thể cõng bà ta đi vứt rác được mà! Nếu không phải vẫn chưa tốt nghiệp, anh đã đánh bà ta thành đầu heo rồi! Bà già chết tiệt! Tối qua nhờ bà ta xét nghiêm xương cốt, bà ta đồng ý rồi, còn có có thể giúp xét nghiệm DNA... Hôm nay kêu anh đến, nói có chuyện cần nói với anh, thực ra là muốn anh lấy thân báo đáp!

Tôi nhịn được một lúc, nhưng thực sự không nhịn được nữa thì cười phá lên.

“Anh, anh... em, em nghĩ đến 'bà già giàu tìm trai trẻ ha ha ha ha." Tôi dựa vào cửa xe, cười đến mức chảy cả nước mắt.

Anh tôi rất tức giận, không có tâm trạng nói đùa với tôi: “Được rồi được rồi, cẩn thận cười bị sặc chết đấy! Em giữ cẩn thận cái bụng của em! Đừng quên trong đó còn có một quả bóng đấy! Em nói Quan Nhan Thần đâu? Phong Ly Ngân đâu?"

“Em cũng không biết, Phong Ly Ngân đi theo hắn ta rồi."

"...Vậy chúng ta đuổi theo thế nào đây?"

Mua cho hắn ta cái điện thoại đi." Anh tôi cắn răng nói: “Mua cho Phong Ly Ngân cái điện thoại, để anh đi hỏi Đại Bảo, mua điện thoại đốt cho người âm ở đâu."

Tôi kể tỉ mỉ cho anh tôi những hành động và lời nói của Quan Nhan Thần, anh ấy tặc lưỡi nói: "Theo anh biết Quan Nhan Thần vẫn còn zin nữa, thứ ở trong da người đó nhìn có vẻ như là của người lão luyện làm ra! Lí luận rất hiểu về tà phái... hừm, sẽ không phải đồng bọn của đám tà sư đó chứ!"

"Quan Nhan Thần còn lớn tuổi hơn em, sao vẫn còn chứ.... hắn ta cũng không đi học cùng chúng ta, sao anh lại biết chuyện của hắn ta chứ?” tôi hỏi.

Anh tôi nhìn tôi, có chút đắc ý nói: “Tốt xấu gì anh cũng là cháu đích tôn của gia đình, chuyện của những người ngang hàng ngang vế trong nhà ta anh đều rất quan tâm, nếu không sao anh lại biết hắn ta có bệnh lạ chứ? Hắn khi nhỏ uống sữa đến tận năm sáu tuổi, có lẽ còn có chút bệnh biến thái, mỗi lần về nhà, hắn ta mà nghe thấy mấy chuyện cười nam nữ là rụt cổ, nhìn là biết ngay hắn là một thằng háo sắc mà nhát cấy!"

“Đúng đúng đúng, anh em là giỏi nhất, kinh nghiệm phong phú nhất, có mê lực nhất, mấy người già nhìn thấy anh còn không kìm nén được mà." Tôi khinh khỉnh nhìn anh ấy.

“Hừ!” Anh ấy cáu gắt, dùng ánh mắt cảnh cáo ý nói tôi đừng nói năng lung tung.

Giờ cao điểm khi tan làm, chúng tôi bị tắc xe, anh tôi do dự một hồi, hỏi: “Thanh Tiêu, em có từng nghe đến da người rơm rạ chưa?”

"... Đây là chuyện ma quỷ gì chứ?"

"Chính là một truyền thuyết, có một vài người biết tà pháp, sẽ buộc một người rơm rạ, ở trước ngực nó nhét vào những vật có mùi của con người như tóc và móng tay, sau đó dùng da thịt của người này che đậy lên trên, thì có thể làm ra một thi thể, sau đó lại dẫn hồn ma bám lên, là có thể đảo lộn thật giả.

“Ý anh là Quan Nhan Thần có lẽ là người làm từ rơm rạ sao?” Tôi nhíu mày.

"Hån ta vốn dĩ là bao rơm."

"... Chuyện của Quan Nhan Thần, người trong nhà có biết không?"

Anh tôi lắc đầu nói: “Chỉ có hai chúng ta, còn có chú Du Phó và cụ cố biết thôi, những người khác tạm thời không biết, bà Thẩm và Thượng Quan Chân đã nói với bọn họ rồi, bọn họ tạm thời sẽ giữ kín chuyện này."

Tôi nhếch môi nói: "Chúng ta vẫn còn đối thủ mà chúng ta không nhìn thấy, có thể là một người, cũng có thể là một đám người, bọn họ nhân lúc pháp trận phong tà gặp phải vấn đề, bắt đầu rục rịch ra tay, Quan Nhan Thần tiếp cận Quách Văn Lệ, khẳng định là để dám sát mọi hành động ở trường của em.. Này, anh, em nghĩ đến một vấn đề!”

"Gì chứ?"

“Lệ Lệ nếu đã hẹn gặp tại chỗ cũ với Quan Nhan Thần, vậy bọn họ khẳng định có một địa điểm gặp mặt! Chúng ta có thể hỏi Lệ Lệ, hoặc là đi theo cậu ấy!"

“Trời! Sao em không nói sớm đi! Chúng ta bây giờ quay lại ngay.."

Anh ấy vừa nhìn đường, trước sau bên phải bên trái, tắt đường đông nghẹt, trừ phi mọc cánh rồi bay lên, nếu không đừng hòng có thể di chuyển được.

Tôi cúi đầu không nói gì, lằng lẽ chấp nhận sự chỉ trách của anh tôi, người ta không phải nói phụ nữ mang thai sẽ ngốc đi ba năm sao, quả nhiên như vậy...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương