Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu
-
Chương 539
Dịch: Vi Vu
Trong ánh mắt của Giang Khởi Vân bất ngờ hiện lên một tia ngoài ý muốn, dù chỉ là thoáng qua, nhưng vẫn bị tôi phát hiện.
Haha, chuyện này chắc chắn sẽ làm anh ấy khó xử
Làm sao anh ấy biết cách chăm sóc những đứa trẻ!
Anh ấy cũng chưa bao giờ tự mình trải qua cảm giác là một đứa trẻ!
Lúc anh ấy nói, Tôn Thần tiên gia cũng có cản xúc và tramh chấp, thì khi đó, lá gan của tôi lớn hơn rất nhiều.
Sau khi tiếp xúc với tiểu đồng tử, chúng thần của Minh Phủ, và những việc trải qua trong quá khứ, tôi đại khái là có thể bổ não ra địa vị của Giang Khởi Vân ở Tử Vi Viên là gì
Trước tiên, xem tính tình phúc hắc và cố chấp của anh ấy, có thể đoán được, ngày anh ấy ra đời đã khác hẳn với các thần chỉ khác
Ngoài ra còn có một số vị thần vĩ đại dưới thời Tam Thanh, chẳng hạn như Ngọc Hoàng Đại Đế, vài vị Đại Tôn Thần, vạn tinh chi chủ Tử Vi Đại Đế ( đại đế của vạn ngôi sao) là nhân vật số hai, ngài ấy hiện hoá ra Giang Khởi Vân là để tiếp nhận chức trách Đế Quân, trở thành Tôn Thần Minh Phủ.
.
truyện tiên hiệp hay
Lại còn không cẩn thận, hiện hoá ra một vị thần chỉ vô cùng hoàn mỹ, tình cách lãnh đạm, kiêu ngạo, từ bi, lạnh lùng.
Tây Vương Mẫu cũng thích anh ấy, Thanh Hoa Đại Đế, Trường Sinh Đại Đế, Tử Vi Đại Đế cũng tiếp nhận và trực thuộc thiên chức " cha ruột",trên Cửu Trùng Thiên một nửa Tôn Thần đều thiên vị anh ấy, nên anh ấy mới kiêu ngạo như vậy.
Nhưng lần này, anh ấy được Tử Vi Đại Đế gọi trở về để thu thập Tôn Thần gây rắc rối, làm tôi đã bổ não một hình ảnh, nông dân hướng đến địa chủ để xin khế ước nhà đất, địa chủ vội vàng gọi người con trai có tài năng nhất nhanh chóng trở về để canh giữ tài sản.
Hình ảnh này, tôi có thể cười một năm.
Nhưng là hình ảnh trên giường bây giờ, ừm, tôi có thể cười rất nhiều năm.
Giang Khởi Vân khẽ nhíu mày, một tay ôm quả bí đao được bọc kín mít, ngồi ở mép giường không vui nói:" một người làm sao có thể chăm sóc được hai người?"
" Em cũng ở đây.
Làm sao dám để anh một mình chăm sóc cho hai đứa trẻ? Chờ một chút em đi ăn khuya, nãi nãi nói, để đảm bảo cho sản lượng của kho lúa, ban đêm trước khi đi ngủ, em phải uống một chén canh ".
Tôi cố tình bỏ gánh giữa đường để anh ấy ôm hai đứa trẻ ngồi ở đó
Vu Quy và U Nam đối với anh ấy có một loại gần gũi tự nhiên, nếu anh ấy đến gần, hai con mắt của chúng nó sẽ tròn xoe nhìn chằm chằm vào anh ấy, thậm chí, chúng còn đưa tay, bắt lấy anh ấy
Trước khi bước ra khỏi cửa, tôi quay đầu lại nhìn, hai lọn tóc dài xõa xuống, đã được hai tiểu tổ tông nắm trong tay.
Tôi trốn trong bếp vừa ăn canh, vừa cố gắng lắng nghe xem trong phòng có tiếng khóc không.
U Nam rất hiểu chuyện, bình tĩnh nên không khóc.
Còn Vu Quy chính là một tiểu tổ tông, đối với người lớn, cảm xúc vô cùng mẫn cảm, vừa thấy người lớn thay đổi sắc mặt, nó liền ủy khuất nheo miệng lại rồi bật khóc
Tiếng khóc của nó nhẹ nhàng, không gay gắt, chuyên tâm gào xé trái tim người nghe.
Hơn nữa, Vu Quy rất dính người, cần được dỗ dành thì mới ngủ, tôi đoán Giang Khởi Vân chỉ cần đặt nó trên giường, là nó có thể khóc.
Quả nhiên, còn chưa hết một bát canh, tôi đã nghe thấy tiếng khóc của Vu Quy.
Tôi nhẫn nhịn, không chạy vào, để xem Giang Khởi Vân ứng phó thế nào, ai ngờ anh tôi đã chạy vào trước.
Căn phòng của tôi yên lặng trong một phút, rồi một tràng cười vang lên--
"hahahaha! Em rể! Ngươi đang dỗ trẻ con sao? Haha, khụ khụ, Tiểu Kiều đâu? Hahaha.....!"
Tôi không nói lên lời, quên mất không nói với anh tôi, anh tôi nhanh chóng chạy vào như vậy, nhất định Giang Khởi Vân sẽ ném Vu Quy cho anh ấy dỗ.
Chẳng phải tôi sẽ không được nhìn cảnh tượng Đế Quân đại nhân luống cuống tay chân sao?
Tôi thở dài bước tới, tiếng khóc của Vu Quy vẫn tiếp tục, tôi đang định vén tấm rèm lên thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Giang Khởi Vân: "...!Ôm vật nhỏ này đi"
“ Ừm.” Anh tôi nhanh chóng đồng ý.
Tôi lén nhìn qua khe hở trên rèm, Giang Khởi Vân cư nhiên đem U Nam ngoan ngoãn cho anh tôi bế.
Anh tôi ôm trẻ con rất thành thạo, anh bế U Nam dựa vào vai mình, U Nam liền ngoan ngoãn dựa vào vai cữu cữu, nghiêng đầu nhìn cha mình dỗ tỷ tỷ, bộ dáng kia trông thật đáng yêu và dễ thương.
Tiếng khóc của Vu Quy làm Giang Khởi Vân khẽ nhíu mày, nhưng động tác của anh ấy lại không hề hoảng loạn.
Anh ấy ôm Vu Quy ra khỏi đống tã lót được bọc kín mít, đặt nó nằm trong khủy tay trái của mình, một cánh tay khác thì ôm lấy thân hình nhỏ bé của nó, để nó dựa vào cánh tay ngồi dậy.
Vu Quy vẻ mặt ủy khuất vùi vào ngực của anh ấy
Tiếng khóc đột ngột dừng lại.
Nước mắt và nước miếng dính vào áo quần, cái đầu nhỏ của Vu Quy nâng lên, túm lấy vạt áo của anh ấy, ngẩng đầu lắc lư.
Khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ của anh ấy cùng với khuôn mặt đẫm nước mắt của Vu Quy tạo thành một bức tranh tương phản thật lớn.
Anh tôi cười nói: " Y ~~ tiểu tâm can này nhận thấy sự đối đãi khác thường, ta dỗ nó, nó còn phải khóc vài tiếng mới nín, ngươi dỗ nó, nó lập tức không khóc nữa, ai ai ai, cữu cữu ta bị tổn thương rồi!"
Giang Khởi Vân nhìn Vu Quy, im lặng một lúc rồi cười khẽ: "...!Biết nhận người, không tính là quá ngu ngốc.....!Vật nhỏ!"
Tôi cắn môi, thực ra anh ấy...!bề ngoài không lạnh lùng như vậy.
Tôi luôn cảm thấy anh ấy đối với hai đứa nhỏ không coi trọng, nhưng xem ra, anh ấy còn có rất nhiều thời gian ở cùng hai đứa nhỏ, cho nên biểu hiện mới an nhiên đến thế.
Cả Vu Quy và U Nam dường như đều thích vùi đầu vào ngực.
Đứa trẻ vùi đầu vào ngực mẹ là thiên kinh địa nghĩa, còn đây đi vùi đầu vào ngực cha, có nghĩa là gì?
Giang Khởi Vân nằm nghiêng trên giường, Vu Quy và U Nam ngủ ở giữa, tôi ngủ ở ngoài để ban đêm có thể thuận tiện dậy pha sữa.
Hàng ngày, tôi đều ôm hôn hai đứa nhỏ, nhưng hôm nay, là lần đầu tiên chúng ngủ với thân cha, kết quả, sau mấy giây chung giường chúng liền tạo phản.
Bao tã mông của hai tiểu tổ tông đè lên người tôi, đầu thì chui vào trong lồng ngực của Giang Khởi Vân.
Vạt áo của anh ấy lộn xộn, nhưng khoé môi lại mang theo một chút mỉm cười, tùy hai tiểu gia hoả này muốn làm gì thì làm, anh ấy cũng lười đến quản, chỉ là, khi hai tiểu tổ tông này đụng phải đầu nhau, anh ấy mới tách hai đứa nhỏ này ra.
“...!Tại sao Vu Quy và U Nam không khóc trước mặt anh?” Tôi khó hiểu hỏi.
Anh ấy ngước mắt lên nhìn tôi, rồi cười nói: "Bởi vì chúng sợ ta"
" Sợ anh?"
"Vớ vẩn...!em dễ bắt nạt như vậy, đương nhiên bọn chúng sẽ tùy hứng hơn....!Còn ở trước mặt ta, hừ hừ....!Nếu không nghe lời, ta sẽ ném bọn chúng đến Đài Sen Vạn Vật của Thanh Hoa Trường Nhạc giới để bọn chúng tự mình tu luyện đến trưởng thành, cho bọn chúng biết thế nào là phụ thân.
"
Tôi im lặng trợn mắt.
" Giang Khởi Vân! Nếu anh dám làm như vậy, nhất định em sẽ cùng anh nháo đến náo loạn thì thôi!" Có nhầm không vậy, đứa trẻ mới có mấy tháng tuổi.
Anh ấy cười nhạt một tiếng, đưa tay lướt qua đỉnh đầu của hai đứa trẻ, rồi nhéo cằm tôi nói:" mẹ hiền chiều hư con, câu này là đang nói em đây....!"
Hừ hừ, tôi nghiêng đầu nhắc nhở:" mau chóng dỗ hai đứa trẻ ngủ, U Nam vỗ vỗ là được, còn Vu Quy thì phải vừa ôm vừa dỗ, hai ta mỗi người một đứa?"
Anh ấy nhẹ nhàng nói: "Em ngủ trước đi, ta dỗ là được."
Sau đó, anh ấy giơ tay sờ gáy hai đứa nhỏ, rồi cười nói: "...!Cần gì phải dỗ, ngủ rồi."
Cái gì?
Tôi nhìn kỹ hơn, hai tiểu tổ tông thực sự đang nằm ở giữa, tựa đầu vào ngực anh ấy, ngủ rồi.
"....!Về sau, hãy ở bên hai đứa trẻ nhiều hơn, bọn chúng đều dính lấy anh như vậy!" Tôi cảm thán nói
Giang Khởi Vân cười, nói:" được, ở cùng bọn họ, cũng là ở cùng em!"
- ------------------.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook