Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu
Chương 39: Bí mật thú vị

Đây là một tòa biệt thự nằm ở ngoại ô, bên trong bày trí cực kì xa hoa, tôi tin rằng căn nhà và chiếc xe cô đi tổng không dưới mười triệu.

Bình thường cô Tiểu Uông là một mỹ nữ đầy khí chất, thời trang cũng theo hơi hướng văn nghệ, không ngờ rằng cô ấy giàu như vậy.

Vừa mới vào căn phòng này tôi đã thấy kì lạ, đồ trang trí phong thủy không ít, toàn bộ đều mang màu sắc ấm áp, thoạt nhìn dường như cô rất chăm chút cho phương diện này, vậy còn gọi tôi đến là đến xem cái gì?

Phong Ly Ngân quét mắt nhìn một vòng, thấp giọng nhắc nhở tôi một câu: “Thúc tình trận."

Tôi không hiểu lắm, chẳng phải số cô Tiểu Uông đã đào hoa lắm rồi sao? Còn cần làm cho thịnh vượng hơn để làm gì?

Phỏng chừng vẻ mặt của tôi lộ vẻ băn khoăn quá rõ, cô Tiểu Uông mới cười nói: “Trò Quan, em theo cô lên lầu xem chút đi, nhưng mà... bạn trai em không thích hợp đi theo, xin cậu ngồi nghỉ một chút ở phòng khách, trong tủ lạnh có đồ uống."

Cô kéo tôi lên lầu, vào phòng ngủ chính rồi tôi mới hiểu cái gì gọi là “không thích hợp".

Phòng ngủ trang trí như một phòng vip khách sạn: có máy chiếu, có giường nước hình tròn, đèn thủy tình, dàn âm thanh và màn hình tv lớn.

Mấy thứ này cũng chưa là gì cả, chủ yếu là còn có ống thép, trên vách tường còn có giá chữ thập còng tay còng chân, trong phòng chứa quần áo là cả một tủ đồ nội y tình thú: bằng dây, có lỗ, lông thú,. còn có mấy thứ làm bằng da, roi, các loại nút kiểu dáng kì quái.

Tôi đứng trước tủ quần áo như bị sét đánh không biết nên làm gì.

Cái... cái này quả nhiên là phải yêu cầu giữ bí mật! Cô Tiểu Uông có sở thích này ư?

"Làm em sợ sao?" Cô Tiểu Uông cười khổ nói: “Em với bạn trai không chơi mấy thứ này sao?”

“Không, không bình thường em đã không chịu nổi rồi.” Tôi đỏ mặt lắc đầu.

"Ha ha, người trong trắng xinh đẹp như em thật là tốt... Cô cũng chỉ là lọt vào cái hố sâu này thôi... Em biết không, mấy thứ này thật sự có độc, bây giờ thân thể cô đã bị phế rồi, làm tình bình thường cô không sinh ra phản ứng được, không dùng đạo cụ thì không có cách nào làm.." Cô Tiểu Uông cười khổ.

Tôi xấu hổ chịu không nổi, tôi nên an ủi cô hay làm gì đây?

"Phòng của cô đã có đào hoa trận, không biết cô còn muốn thay đổi thế nào?" Tôi liều mạng tránh đi vấn đề nhạy cảm kia.

Cô Tiểu Uông cau mày nói: “Cô phát hiện rằng gần đây bạn tình của cô hơi lãnh đạm, cho nên muốn thay đổi trang trí trong nhà, còn có... cô muốn có con.”

Thì ra khi cô ấy còn trẻ, bởi vì tò mò nên mới nếm thử SM, sau đó công việc tự do hơn thì càng chơi càng nghiện.

Sau đó cặp với một phú ông thích kiểu chơi thế này, từ đó trở thành tình nhân của gã, bây giờ phú ông kia đã qua bảy mươi muốn lập di chúc, cô ấy không muốn lỗ vốn cho gã chơi mấy năm nay nên muốn có một đứa con để chia tài sản.

"Mấy chuyện này.. Em nghĩ là thay đổi bố cục trang trí thì tác dụng cũng có hạn thôi." Tôi thành thật nói với cô.

“Haiz, biện pháp gì cô cũng đã dùng rồi.. Nhưng mà gã đã không có hứng thú với cô nữa, hơn nữa gần đây cô hay nghe thấy tiếng trẻ con khóc ở nhà bên cạnh, khóc hoài làm cô khó chịu bực bội lắm, cũng không biết nên làm sao bây giờ!" Cô bực bội nắm tóc.

Tôi đứng trong phòng ngủ này cũng không biết nên làm gì, cô thấy tôi xấu hổ nên dẫn tôi xuống lầu nói chuyện.

Phong Ly Ngân đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài sân, tôi vừa đến gần hắn đã mất kiên nhẫn hỏi: “Làm nhanh lên đi rồi đi."

Thái độ này của hắn làm tôi giật mình, cô Tiểu Uông cười xin lỗi: “Có phải cô đã làm phiền các em hẹn hò không, xin lỗi nhé.”

“Nhà của ngươi mấy năm nay bố trí không không rồi, ở chỗ này thì dục vọng nhạt đi rất nhiều rồi nhỉ? Làm bậy nhiều còn muốn có con?” Phong Ly Ngân cười khẩy một tiếng.

Sắc mặt cô Tiểu Uông xanh lè, nhỏ giọng nói: "Sao cậu biết.”

"Ta nhìn thấy." Phong Ly Ngân lạnh lùng nói. "Thấy, thấy... cái gì?" Cô Tiểu Uông không hiểu gì.

Phong Ly Ngân cười nhạt: “Ngươi đi mua một cái lu màu đen, đổ nước vào bảy phần, đậy một miếng gỗ lại rồi đặt trong nhà vệ sinh phòng ngủ thì ngươi sẽ nhìn thấy được nhanh thôi."

Hắn nói xong đi tới nắm lấy tay tôi bước ra ngoài.

Tôi loạng choạng nói xin lỗi với cô Tiểu Uông xong thì bị Phong Ly Ngân lôi ra khỏi biệt thự.

"Anh sao vậy... giận cái gì?" Tôi lẽo đẽo đuổi theo hắn.

Lúc này Phong Ly Ngân đã khôi phục sắc mặt lãnh đạm, hắn thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ là không muốn ngươi bị không khí trong căn nhà đó ảnh hưởng."

"Nhà của cô ấy sao vậy? Tôi thấy đào hoa trận rất tốt mà..."

Phong Ly Ngân cười lạnh nói: “Tốt quá rồi muốn thu hồi lại cũng không kịp.”

"Là sao?"

“Người đàn ông của cô ta là người già đúng không, nên mới phải dùng mấy thứ này để thúc đẩy dục vọng, ta thấy bảo vệ của khu này đặt một cái thùng điện quay về hướng phòng ngủ của cô ta làm cho toàn bộ không khí trong căn nhà trở nên hỗn loạn, cho nên sẽ ảnh hưởng đến dục vọng, hơn nữa... cô ta còn mang nghiệp chướng, để cô ta tự mình nhìn xem đi, xem rồi biết.”

Tôi nhớ lại cảnh tượng trong căn phòng ngủ kia và phòng để quần áo, mặt đỏ bừng bừng, không ngờ rằng còn có người thích kiểu “yêu” hung bạo như thế, thật sự là không thể hiểu nổi.

"Sao ngươi lại đỏ mặt?" Phong Ly Ngân nhíu mày hỏi.

Tôi ấp úng nói với hắn cảnh tượng trên lầu, hắn nghe xong thì cười lạnh một tiếng.

"Thật sự là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, cô Tiểu Uông nhìn khí chất vậy mà.." Tôi thè lưỡi.

“Cô ta thích bị ngược như vậy, về sau xuống âm phủ thì đến tầng địa ngục hai mươi bốn hưởng thụ đi” Khóe miệng Phong Ly Ngân gợi lên một tia cười tàn nhẫn.

Tôi tưởng tượng một chút mấy thứ tra tấn như chích kim, rút ruột, rửa mặt chải đầu, đàn tỳ bà, cửa lưng, dạ dày không khỏi lộn nhào một trận.

Tôi vỗ ngực áp chế cảm giác buồn nôn, vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt Phong Ly Ngân nhìn tôi phức tạp.

Gần đây hắn hay dùng ánh mắt như thể nhìn tôi, lạnh lùng, xa cách rồi lại chứa một tia thương xót muốn nói lại thôi.

"Tôi không sao, chắc là phản ứng bình thường khi mang thai thôi.” Tôi cúi đầu nhỏ giọng giải thích.

Phong Ly Ngân hiếm thấy thở dài: “Đi thôi, nếu không khỏe thì không cần ra ngoài, ta sẽ nói với phán quan và thưởng thiện ti một tiếng, để cho gia đình ngươi áo ấm cơm no là được."

Tôi không nhịn được cười, trộm nhìn hắn một cái: “Anh cho tôi đi cửa sau như vậy có bị tố cáo không đó?”

Hắn không phản ứng lại với câu nói đùa của tôi, mà nhìn ra dòng xe qua lại phía trước.

Hôm đó, hắn nắm tay tôi với dáng vẻ như vậy, chúng tôi đi một quãng rất xa, cùng nhau trở về nhà.

Tôi chưa từng trải qua cảm giác này, gần đây Phong Ly Ngân luôn ở trước mắt tôi, ban ngày theo tôi ra ngoài, ban đêm thì làm tôi khóc nức nở trong vòng tay hắn.

Làm tôi có ảo giác rằng mình và hắn đang "yêu đương".

Ba ngày sau, cô Tiểu Uông đột nhiên gọi điện cho tôi vào nửa đêm, khóc lóc nói một tràng dài lời xin lỗi, làm cho tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Phong Ly Ngân vẫn không thèm nói lý chút nào, cướp lấy di động tắt máy ngay tắp lự.

Ngày hôm sau, tôi nhận được một tin nhắn thoại trên Weixin...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương