Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu
-
Chương 30: Nơi tụ âm khí giữ thi thể (2)
"Thanh Tiêu, vào đây đi, nhân lúc ba tớ không ở đây, mau xem đi..." Nhà của Triệu Hiểu Như là căn phòng đầu tiên, cậu ấy mở cửa phòng ra bảo bọn tôi vào trong.
Tôi lại nhìn về phía sân thượng đối diện, đã không còn nhìn thấy con mèo đen đó nữa.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, tôi cảm nhận được hơi thở lạnh thấu xương, nhưng mà lại không có cảm nhận gặp phải ma.
Căn phòng này rốt cuộc có vấn đề gì?
Anh tôi đứng ở cửa, chắn lại cửa lớn, đưa mắt với tôi ý nói tôi phải cẩn thận hơn.
Tôi lặng lẽ sờ vào tấm bùa Trấn Hồn, nhưng mà cái này chỉ có tác dụng với ma, n nếu nơi này không có ma thì sao?
Căn nhà rất đơn giản, một phòng khách, một phòng ngủ, sân thượng đóng lại để làm nhà bếp.
Ngoài việc cảm nhận được hơi thở lạnh buốt kỳ lạ đó ra thì không có gì khác thường, nhưng mà kim la bàn thì khẽ nhích chỉ về phía sân thượng nhỏ bị đóng lại đó.
Nơi đó có một chiếc tủ lạnh đã cũ.
"Tiểu Triệu, có thể rút điện của tủ lạnh đi không?" Tôi ngước đầu nhìn cậu ấy.
Cậu ấy không hiểu gì, liền hỏi: “Tủ lạnh bị sao vậy? Nếu như rút điện sương ở bên trong sẽ hết mất.”
"Ô, điện trong nhà sẽ bị ảnh hưởng từ trường, cậu cắm chặt như vậy, đồ điện sẽ có nhiều từ trường bị hỗn loạn... tốt nhất thì rút cái ổ cắm ti vi luôn đi." Tôi giải thích.
Cậu ấy “ừm" một tiếng, nghe theo lời tôi nói, rút ổ cắm tủ lạnh và ti vi ra.
Chiếc kim khẽ nhúc nhích rồi lại trở về chỗ cũ, vẫn chỉ về phía tủ lạnh.
Tôi nhìn chiếc tủ lạnh đã cũ màu xanh, sơn một mặt đã bị loang lổ rồi, hở ra chỗ bị gỉ vết ố dầu lốm đốm.
Nơi giấu thi thể, chính là tủ lạnh này sao?
Khi suy nghĩ này xuất hiện, tôi thấy cổ mình lành lạnh, thậm chí trong đầu còn hiện lên cảnh tượng có máu chảy ra từ khe hở tủ lạnh đó...
“Thanh Tiêu?” Triệu Hiểu Như khẽ kêu tôi.
Tôi ngước đầu lên, thấy vẻ mặt cậu ấy vẫn không có chút dị thưởng nào, vẫn vè thành khẩn và yếu đuối đó.
La bàn không nói dối, trong tủ lạnh nhất định giấu gì đó.
Chẳng nhẽ cậu ấy không biết trong tủ lạnh nhà mình có gì? Hay là rõ ràng cậu ấy biết, nhưng lại không chút sợ hãi, còn giá vờ đáng thương để lừa tôi đến đây?
Vừa nghĩ đến chuyện cậu ấy đã từng phát ra âm thanh của ma nữ phóng đãng đó, tôi lại thấy càng nhìn cậu ấy càng cảm nhận được một luồng yêu khí.
"Có phải nhà tớ nhỏ quá không?" Cậu ấy rụt rè hỏi.
Tôi cầm la bàn lắc lắc, nói: “Không, không liên quan đến chuyện nhà cậu, chỉ là tớ quên khử từ tính của la bàn, hơi lệch rồi, cây kim bạc lệch một chút thôi cũng không được, tớ trở về đổi la bàn khác, ngày mai lại đến nhé."
Nói xong, tôi lập tức kéo anh trai đi ra chỗ cầu thang sắt.
Phía sau đột nhiên vang lên giọng đàn ông: "Các người đi đâu?”
Tôi và anh tôi sững sờ, quay đầu nhìn, phía sau là hành lang u ám, không có người, khi nãy cầu thang sắt còn ở đó, bây giờ đã không còn thấy nữa!
“Đờ mờ, gặp phải kẻ thù rồi! Nhảy thôi!" Anh tôi kéo tôi nhảy xuống, may mà tầng hai cũng không quá cao.
Phía sau vang lên tiếng hét của Triệu Hiểu Như, tôi không nhịn được quay đầu lại nhìn.
“Mặc kệ cô ta!" Anh tôi kéo tôi chạy ra ngoài: "Cho dù cô ta không phải là thủ phạm thì chắc chắn cũng là đồng bọn! Sống ở cái nơi này, vậy mà cô ta vẫn bình yên vô sự! Khẳng định có vấn đề!"
Cửa hàng nhỏ ở tầng dưới nhà Triệu Hiểu Như đột nhiên kéo cửa cuốn lên, phía trong có hai người đàn ông thân hình vạm vỡ xông ra đuổi theo chúng tôi.
Tôi vừa chạy, vừa theo phản xạ có điều kiện đưa tay bảo vệ bụng, chạy dữ dội như vậy, có khi nào sẽ ảnh hưởng đến linh thai chưa thành hình này không?
"Hình như nơi này đã được bày binh bố trận rồi! Chúng ta không ra ngoài được..." Anh tôi nhìn con đường phía trước, làm cách nào cũng không chạy ra ngoài được.
Tôi che lấy bụng, quay đầu nhìn hai người đàn ông đang đuổi đến, âm thầm nhấn vào ngực gọi Bảo Cao.
Tiếng cười vang lên, hai làn khói xanh bốc lên cạnh người tôi.
Người đàn ông cường tráng đó cười ác độc: "Vô dụng thôi, kết giới này là do đại pháp sư của chúng ta đích thân bố trí, cô gọi ai đến cũng không thể bước vào đây đâu!"
Đại pháp sư?
Tên dẫn đầu của mấy đám pháp sư sao?
Anh tôi đứng trước che chắn cho tôi, hỏi: “Các người hao phí nhiều tâm tư như vậy là có mục đích gì chứ?”
Tà sư cười nhạt, nói: “Oan có đầu, nợ có chủ, đại pháp sư của chúng ta đã biết ngọn nguồn sự việc, chỉ muốn nhờ các ngươi giúp đỡ, các ngươi tốt nhất nên thức thời, nếu không sẽ chết thể thảm đó!"
Tôi bóp vào lòng bàn tay anh tôi, nhắc nhở xung quanh còn có rất nhiều tà sư đang khống chế kết giới, chúng ta cứ cứng đầu thì cũng không ổn.
Anh tôi gật đầu nói: “Được, muốn chúng tôi giúp chuyện gì?"
Tà sư cười gian ác, sau đó phác một động tác mời ra phía sau, chúng tôi cắn răng trở lại căn nhà cho thuê đó.
Cửa cuốn ở tầng một mở được một nửa, khi nãy chúng tôi vẫn chưa kịp nhìn, lúc này mới phát hiện trên tủ bán hàng bên trong có một vũng máu rất lớn.
"Đừng sợ..." Tà sư đó mỉm cười nói: “Ở tầng này đã không còn mấy người sống đâu."
Tôi tái cả mặt, hóa ra phía sau cánh cửa cuốn lại là một địa ngục nhân gian như vậy.
La bàn không có vấn đề gì, nơi này chính là nơi tụ âm khí giữ thi thể, hơn nữa không chỉ có một thi thể!
Ngoại trừ chiếc tủ lạnh nhà Triệu Hiểu Như ra, chiếc tủ lạnh của cửa hàng này cũng có tứ chi bị hủy hoại!
Chân, cánh tay, và cả một cái tay của phụ nữ, móng tay sơn màu đỏ tươi nhưng lại thiếu mất đi một ngón tay.
Cửa hàng xếp chồng chất những hộp mỳ ăn liền đã mở, có lẽ là đám tà sư này ăn, lại nhìn vào bên trong, căn phòng vốn dĩ để ông chủ cửa hàng ở đã bị một ông già chiếm giữ rồi.
Lão ta ngồi xếp bằng trên mép giường, tay lắc bánh xe cầu nguyện màu trắng, ba người con trai một người con gái đang quỳ thành kính dưới đất.
Người con gái đó là Triệu Hiểu Như.
Triệu Hiểu Như nhìn thấy tôi, ánh mắt lộ vẻ bất ngờ và áy náy: "Thanh Tiêu... xin lỗi vì đã làm cậu sợ, tớ chỉ muốn cậu giúp đỡ, đại pháp sư nói lượng người không đủ, cần hai nữ đệ tử nữa... Tớ tưởng cậu thân với Tô Mộng như vậy, sẽ đi cùng cậu ấy tới đây."
Tôi lạnh nhạt nhìn cậu ấy, đến tận bây giờ, trên mặt cậu ấy vẫn không có chút quỷ khí nào.
Anh tôi khẽ nói: “Ma Hán Địa ám lên người sẽ không khống chế thần thức, có lẽ cô ta đã bị tẩy não rồi."
Lão già khua bánh xe cầu nguyện, trên đầu mọc lên ít chân tóc, có thể thấy ông ta vốn dĩ đầu trọc, có lẽ là tên đầu sỏ của tà phái.
Lão ta nghe thấy anh tôi nói vậy, mở ra đôi mắt tà ác ra, cười làm lộ ra hàm răng màu đen: "Tiểu thí chủ, hiểu biết của cậu cũng không tồi nhỉ..”
"Quá khen." Anh tôi nhìn ông ta khinh bỉ.
Lão ta cười nham hiểm, miệng lầm bầm niệm cái gì đó mà tôi nghe không hiểu, chỉ nghe được mỗi một câu: “Thái Uy Đức Bồ Tát..."
Lão vừa niệm xong câu đấy, Triệu Hiểu Như lập tức đứng dậy cởi sạch quần áo, tay chân cứng đờ đi ra ngoài...
Tôi nghe thấy tiếng mở tủ lạnh ở bên ngoài, sau đó là tiếng két két kỳ quái, Triệu Hiểu Như đang gặm cắn những miếng thi thể đã đóng băng đó!
Cậu ấy ôm lấy một cánh tay vừa cắn vừa nhìn tôi, răng cắn thịt sống, bên miệng có máu, ánh mắt còn hiện lên ý cười.
Điện rồi sao?
Tôi chợt buồn nôn, không nhịn được mà nôn khan.
Tên đầu sỏ mở hàm răng đen đó ra, cười nham hiểm, hạ lệnh: “Được rồi, ăn no rồi thì tiến hành "đổi chỗ" đi...
Đổi chỗ?
Tôi lại nhìn về phía sân thượng đối diện, đã không còn nhìn thấy con mèo đen đó nữa.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, tôi cảm nhận được hơi thở lạnh thấu xương, nhưng mà lại không có cảm nhận gặp phải ma.
Căn phòng này rốt cuộc có vấn đề gì?
Anh tôi đứng ở cửa, chắn lại cửa lớn, đưa mắt với tôi ý nói tôi phải cẩn thận hơn.
Tôi lặng lẽ sờ vào tấm bùa Trấn Hồn, nhưng mà cái này chỉ có tác dụng với ma, n nếu nơi này không có ma thì sao?
Căn nhà rất đơn giản, một phòng khách, một phòng ngủ, sân thượng đóng lại để làm nhà bếp.
Ngoài việc cảm nhận được hơi thở lạnh buốt kỳ lạ đó ra thì không có gì khác thường, nhưng mà kim la bàn thì khẽ nhích chỉ về phía sân thượng nhỏ bị đóng lại đó.
Nơi đó có một chiếc tủ lạnh đã cũ.
"Tiểu Triệu, có thể rút điện của tủ lạnh đi không?" Tôi ngước đầu nhìn cậu ấy.
Cậu ấy không hiểu gì, liền hỏi: “Tủ lạnh bị sao vậy? Nếu như rút điện sương ở bên trong sẽ hết mất.”
"Ô, điện trong nhà sẽ bị ảnh hưởng từ trường, cậu cắm chặt như vậy, đồ điện sẽ có nhiều từ trường bị hỗn loạn... tốt nhất thì rút cái ổ cắm ti vi luôn đi." Tôi giải thích.
Cậu ấy “ừm" một tiếng, nghe theo lời tôi nói, rút ổ cắm tủ lạnh và ti vi ra.
Chiếc kim khẽ nhúc nhích rồi lại trở về chỗ cũ, vẫn chỉ về phía tủ lạnh.
Tôi nhìn chiếc tủ lạnh đã cũ màu xanh, sơn một mặt đã bị loang lổ rồi, hở ra chỗ bị gỉ vết ố dầu lốm đốm.
Nơi giấu thi thể, chính là tủ lạnh này sao?
Khi suy nghĩ này xuất hiện, tôi thấy cổ mình lành lạnh, thậm chí trong đầu còn hiện lên cảnh tượng có máu chảy ra từ khe hở tủ lạnh đó...
“Thanh Tiêu?” Triệu Hiểu Như khẽ kêu tôi.
Tôi ngước đầu lên, thấy vẻ mặt cậu ấy vẫn không có chút dị thưởng nào, vẫn vè thành khẩn và yếu đuối đó.
La bàn không nói dối, trong tủ lạnh nhất định giấu gì đó.
Chẳng nhẽ cậu ấy không biết trong tủ lạnh nhà mình có gì? Hay là rõ ràng cậu ấy biết, nhưng lại không chút sợ hãi, còn giá vờ đáng thương để lừa tôi đến đây?
Vừa nghĩ đến chuyện cậu ấy đã từng phát ra âm thanh của ma nữ phóng đãng đó, tôi lại thấy càng nhìn cậu ấy càng cảm nhận được một luồng yêu khí.
"Có phải nhà tớ nhỏ quá không?" Cậu ấy rụt rè hỏi.
Tôi cầm la bàn lắc lắc, nói: “Không, không liên quan đến chuyện nhà cậu, chỉ là tớ quên khử từ tính của la bàn, hơi lệch rồi, cây kim bạc lệch một chút thôi cũng không được, tớ trở về đổi la bàn khác, ngày mai lại đến nhé."
Nói xong, tôi lập tức kéo anh trai đi ra chỗ cầu thang sắt.
Phía sau đột nhiên vang lên giọng đàn ông: "Các người đi đâu?”
Tôi và anh tôi sững sờ, quay đầu nhìn, phía sau là hành lang u ám, không có người, khi nãy cầu thang sắt còn ở đó, bây giờ đã không còn thấy nữa!
“Đờ mờ, gặp phải kẻ thù rồi! Nhảy thôi!" Anh tôi kéo tôi nhảy xuống, may mà tầng hai cũng không quá cao.
Phía sau vang lên tiếng hét của Triệu Hiểu Như, tôi không nhịn được quay đầu lại nhìn.
“Mặc kệ cô ta!" Anh tôi kéo tôi chạy ra ngoài: "Cho dù cô ta không phải là thủ phạm thì chắc chắn cũng là đồng bọn! Sống ở cái nơi này, vậy mà cô ta vẫn bình yên vô sự! Khẳng định có vấn đề!"
Cửa hàng nhỏ ở tầng dưới nhà Triệu Hiểu Như đột nhiên kéo cửa cuốn lên, phía trong có hai người đàn ông thân hình vạm vỡ xông ra đuổi theo chúng tôi.
Tôi vừa chạy, vừa theo phản xạ có điều kiện đưa tay bảo vệ bụng, chạy dữ dội như vậy, có khi nào sẽ ảnh hưởng đến linh thai chưa thành hình này không?
"Hình như nơi này đã được bày binh bố trận rồi! Chúng ta không ra ngoài được..." Anh tôi nhìn con đường phía trước, làm cách nào cũng không chạy ra ngoài được.
Tôi che lấy bụng, quay đầu nhìn hai người đàn ông đang đuổi đến, âm thầm nhấn vào ngực gọi Bảo Cao.
Tiếng cười vang lên, hai làn khói xanh bốc lên cạnh người tôi.
Người đàn ông cường tráng đó cười ác độc: "Vô dụng thôi, kết giới này là do đại pháp sư của chúng ta đích thân bố trí, cô gọi ai đến cũng không thể bước vào đây đâu!"
Đại pháp sư?
Tên dẫn đầu của mấy đám pháp sư sao?
Anh tôi đứng trước che chắn cho tôi, hỏi: “Các người hao phí nhiều tâm tư như vậy là có mục đích gì chứ?”
Tà sư cười nhạt, nói: “Oan có đầu, nợ có chủ, đại pháp sư của chúng ta đã biết ngọn nguồn sự việc, chỉ muốn nhờ các ngươi giúp đỡ, các ngươi tốt nhất nên thức thời, nếu không sẽ chết thể thảm đó!"
Tôi bóp vào lòng bàn tay anh tôi, nhắc nhở xung quanh còn có rất nhiều tà sư đang khống chế kết giới, chúng ta cứ cứng đầu thì cũng không ổn.
Anh tôi gật đầu nói: “Được, muốn chúng tôi giúp chuyện gì?"
Tà sư cười gian ác, sau đó phác một động tác mời ra phía sau, chúng tôi cắn răng trở lại căn nhà cho thuê đó.
Cửa cuốn ở tầng một mở được một nửa, khi nãy chúng tôi vẫn chưa kịp nhìn, lúc này mới phát hiện trên tủ bán hàng bên trong có một vũng máu rất lớn.
"Đừng sợ..." Tà sư đó mỉm cười nói: “Ở tầng này đã không còn mấy người sống đâu."
Tôi tái cả mặt, hóa ra phía sau cánh cửa cuốn lại là một địa ngục nhân gian như vậy.
La bàn không có vấn đề gì, nơi này chính là nơi tụ âm khí giữ thi thể, hơn nữa không chỉ có một thi thể!
Ngoại trừ chiếc tủ lạnh nhà Triệu Hiểu Như ra, chiếc tủ lạnh của cửa hàng này cũng có tứ chi bị hủy hoại!
Chân, cánh tay, và cả một cái tay của phụ nữ, móng tay sơn màu đỏ tươi nhưng lại thiếu mất đi một ngón tay.
Cửa hàng xếp chồng chất những hộp mỳ ăn liền đã mở, có lẽ là đám tà sư này ăn, lại nhìn vào bên trong, căn phòng vốn dĩ để ông chủ cửa hàng ở đã bị một ông già chiếm giữ rồi.
Lão ta ngồi xếp bằng trên mép giường, tay lắc bánh xe cầu nguyện màu trắng, ba người con trai một người con gái đang quỳ thành kính dưới đất.
Người con gái đó là Triệu Hiểu Như.
Triệu Hiểu Như nhìn thấy tôi, ánh mắt lộ vẻ bất ngờ và áy náy: "Thanh Tiêu... xin lỗi vì đã làm cậu sợ, tớ chỉ muốn cậu giúp đỡ, đại pháp sư nói lượng người không đủ, cần hai nữ đệ tử nữa... Tớ tưởng cậu thân với Tô Mộng như vậy, sẽ đi cùng cậu ấy tới đây."
Tôi lạnh nhạt nhìn cậu ấy, đến tận bây giờ, trên mặt cậu ấy vẫn không có chút quỷ khí nào.
Anh tôi khẽ nói: “Ma Hán Địa ám lên người sẽ không khống chế thần thức, có lẽ cô ta đã bị tẩy não rồi."
Lão già khua bánh xe cầu nguyện, trên đầu mọc lên ít chân tóc, có thể thấy ông ta vốn dĩ đầu trọc, có lẽ là tên đầu sỏ của tà phái.
Lão ta nghe thấy anh tôi nói vậy, mở ra đôi mắt tà ác ra, cười làm lộ ra hàm răng màu đen: "Tiểu thí chủ, hiểu biết của cậu cũng không tồi nhỉ..”
"Quá khen." Anh tôi nhìn ông ta khinh bỉ.
Lão ta cười nham hiểm, miệng lầm bầm niệm cái gì đó mà tôi nghe không hiểu, chỉ nghe được mỗi một câu: “Thái Uy Đức Bồ Tát..."
Lão vừa niệm xong câu đấy, Triệu Hiểu Như lập tức đứng dậy cởi sạch quần áo, tay chân cứng đờ đi ra ngoài...
Tôi nghe thấy tiếng mở tủ lạnh ở bên ngoài, sau đó là tiếng két két kỳ quái, Triệu Hiểu Như đang gặm cắn những miếng thi thể đã đóng băng đó!
Cậu ấy ôm lấy một cánh tay vừa cắn vừa nhìn tôi, răng cắn thịt sống, bên miệng có máu, ánh mắt còn hiện lên ý cười.
Điện rồi sao?
Tôi chợt buồn nôn, không nhịn được mà nôn khan.
Tên đầu sỏ mở hàm răng đen đó ra, cười nham hiểm, hạ lệnh: “Được rồi, ăn no rồi thì tiến hành "đổi chỗ" đi...
Đổi chỗ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook