Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu
-
Chương 25: Nữ quỷ nhà giàu (2)
Sắc mặt Hầu Chi Ngọc tái nhợt, hít sâu hai cái mới tiếp tục nói: “Tối qua tôi nấu canh muốn bồi bổ cho bố tôi, kết quả vừa đến cửa thư phòng của ông thì nghe ông đang nói chuyện với một người phụ nữ."
Phụ nữ? Chuyện này có gì là lạ?
Anh tôi cũng cười: “Hầu tiểu thư, nhà giàu phú quý các cô ai mà không có vài mối quan hệ hỗn loạn, cho dù bố cô có nuôi vài cô em hồ ly thì cũng không có gì kì lạ đúng không? Hơn hữa, cho dù có chơi nhau trong phòng để giải sầu cũng là chút tình thú thôi mà, cũng không phải chuyện hiếm lạ gì cho cam."
Hầu Chi Ngọc liếc anh tôi một cái: “Nếu như là phụ nữ bình thường tôi còn phải sợ sao?"
“Vậy đó là gì?" Tôi cũng hiểu chuyện nào đơn giản như vậy, nhịn không được tò mò hỏi một câu.
“Tôi... Tôi nghe bố gọi người phụ nữ kia là.. 'mẹ'! Nhưng mà bà nội tôi đã qua đời năm ngoái rồi!" Sắc mặt Hầu Chi Ngọc trắng bệch.
"Không chỉ vậy, tôi còn nghe bố liên tục nói với người phụ nữ đó rằng: "Mẹ hãy nghĩ thoáng đi... Mẹ đừng như vậy, mẹ như vậy con rất buồn... Xin mẹ hãy tha cho con..."
Hầu Chi Ngọc vừa nói vừa nắm chặt tay.
Tôi và anh liếc mắt nhìn nhau, chắc là ân oán gia đình gi đó rồi đây?
“Hầu tiểu thư, mấy chuyện này cô có tìm đại sư nào đến xem chưa?”
Hầu Chi Ngọc xoa hai má, nói rằng: “Tìm rồi, hôm nay tôi mời các cậu cùng đi xem, dù sao mấy đại sư nói gì tôi cũng không hiểu lắm, cần cái gì mà vật trấn trạch trừ tà, để cho mấy đại sư đó nói thẳng với các cậu đi."
Anh tôi chỉ là kẻ biết nửa vời, tôi chỉ là gà mờ mới nhập môn, ngay cả việc bấm cái quyết giết quỷ cũng không biết.
Hai chúng tôi đi xem? Đi hóng hớt cho vui sao?
"Năm triệu vừa rồi không phải nói chơi, chỉ cần các cậu có thể xử lý vấn đề của bố tôi, tôi nói được thì làm được.”
Cuối cùng anh trai gian thương của tôi không nhịn được cám dỗ tiền tài, đồng ý đi xem, cậu sai dịch kia tên là Đại Bảo, cũng mặt dày lên xe theo.
"Anh đi theo làm gì?" Tôi nhỏ giọng hỏi.
"Tiểu nương nương, dù gì tôi cũng là người lưu lạc hai giới âm dương, nói không chừng còn có thể giúp đỡ mọi người, nếu tôi giúp được thì cho tôi một ít phí vất vả là được rồi!" Hắn nghe thấy năm triệu kia cũng động tâm, mong chờ chúng tôi cho hắn kiếm được một mớ tiền phi nghĩa.
Người như hắn, cơ bản chỉ là sai vặt cho âm phủ, làm mấy việc mà âm phủ không thể làm.
Tôi còn mong chờ hắn có thể tiết lộ một chút thông tin của Phong Ly Ngân, quả thật là nằm mơ giữa ban ngày.
Anh tôi nói đúng, Phong Ly Ngân và chúng tôi không cùng tầng cấp, không thể giao lưu ngang hàng được, hắn có ở đây hay không, đến hay không đến, chúng tôi chỉ nên lạnh nhạt thờ ơ là được rồi.
Nếu tôi muốn giữ lại thứ trong bụng, vậy phải điều chỉnh tốt tâm thái, phải bảo vệ thật tốt cái linh thai không biết khi nào mới lớn này.
Phụ tinh mẫu huyết (*), đứa bé này cũng mang dòng máu của tôi.
Khi bước vào biệt thự nhà họ Hầu, tôi thấy ngay mấy tay “đại sư".
Người người chắp tay sau lưng, mang theo một tiểu đồ đệ, gọi cao cấp hơn thì là trợ lý.
Thấy Hầu Chi Ngọc dẫn ba người bọn tôi vào, các đại sư không hề che giấu sự xem thường trong mắt.
Tên sai dịch Đại Bảo gầy như cây sậy, ăn mặc như công nhân trong thành phố.
Anh tôi mặc áo thun quần jeans, kiểu ăn diện của sinh viên nghèo.
Còn tôi, từ khi Phong Ly Ngân giận bỏ đi, tôi bắt buộc mình phải biết thân biết phận là thai phụ, mặc áo thun và quần thể thao, ngay cả giày cao gót cũng vứt sang một bên, chỉ mang giày bệt.
“Hầu tiểu thư, mấy người này là sao? Sư phụ tôi phải làm pháp sự, người không liên quan không nên lảng vảng ở đây." Một người trợ lý đeo kính tới nói với Hầu Chi Ngọc.
"Bọn họ cũng là người tôi mời tới, không cần lảng tránh." Hầu Chi Ngọc nói thẳng.
Một “đại sư" đang chuẩn bị làm phép hừ lạnh: “Mấy đứa nhóc chưa đủ lông đủ cánh này cũng dám đi làm mấy chuyện nguy hiểm này sao? Thật sự không biết sống chết."
Hầu Chi Ngọc nghe thấy điều nguy hiểm, vội hỏi: “Lưu đại sư, anh nhìn ra được gì sao?"
Chúng tôi đứng một bên bị ngó lơ hoàn toàn, anh của tôi nhỏ giọng nói: “Đi, chúng ta đi thăm quan ngôi nhà hào nhoáng này đi."
Tiến vào cổng, chúng tôi liền dừng lại, nhiệt độ đây thấp hơn bên ngoài rất nhiều... âm khí rất nặng.
Hai người vệ sĩ đứng ở hành lang thông với thư phòng, rõ ràng là ban ngày nhưng tôi lại nhìn thấy từ cửa thư phòng tỏa ra một luồng khói đen.
Từ khi Phong Ly Ngân che mắt tôi để tôi nhìn thấy Bạch Vô Thường vào hôm đó, gặp quỷ đã là chuyện thường ngày của tôi.
Đại sư nhìn thấy chúng tôi vào nhà, cười gắn một câu: “Không biết sống chết.
Trợ lý của hắn lập tức nịnh hót: “Đúng vậy, mấy tên nhóc con kiểu này chắc là còn chưa biết đọc la bàn nữa là.”
Anh tôi khó chịu, hừ lạnh một tiếng lấy điện thoại ra, mở cái app bói toán lên nói: “Ai nói tôi không biết đọc, la bàn của tôi là điện tử! Còn không cần phải khử từ (**)!”
Tôi mặc kệ anh, lặng lẽ lấy cái la bàn của mẹ tôi ra.
Tôi chỉ muốn dùng thử cho biết, kết quả vị đại sư kia vừa nhìn thấy la bàn trên tay tôi thì sắc mặt lập tức thay đổi!
Hắn khó tin nhìn chằm chằm tôi, trầm giọng nói: “Thì ra là khôn đạo nhà họ Thẩm."
Tôi ngơ ra, khôn đạo nhà họ Thẩm là cái gì?
Sắc mặt hắn ta thay đổi vài lần, nghiêm túc nói với Hầu Chi Ngọc: “Hầu tiểu thư, cô đã mời khôn đạo họ Thẩm tới xử lý việc này thì tôi cũng không tiện nhúng tay vào, cáo từ!" Nói xong phẩy tay áo bỏ đi.
Thanh danh nhà họ Thẩm lớn vậy sao? Bà lão Ô nói muốn kiếm tiền thì dùng danh nhà họ Thẩm là tốt nhất, xem ra không phải là lừa gạt tôi.
Nhưng vấn đền là... chúng tôi đều là gà mờ!
Hầu Chi Ngọc không ngăn được đại sư, tức không thở nổi quát chúng tôi: "Xảy ra chuyện gì vậy, các người rốt cuộc là ai? Vì sao những đại sư đó lại bỏ đi?"
Anh tôi ho khu một tiếng, chột dạ nói: “Chắc là thấy chúng tôi quá lợi hại!"
Hầu Chi Ngọc nén cơn giận, gật đầu nói: “Vậy được, mời các người tới xem bố tôi! Nếu dám lừa tôi thì... hừ!”
Bây giờ muốn đi cũng không còn kịp rồi, vệ sĩ của Hầu Chi Ngọc đã hùng hổ đứng ở sau lưng chúng tôi, bắt chúng tôi vào nhà.
“Em đi xem sao." Tôi nhỏ giọng nói: “Phong Ly Ngân nói là quỷ bình thường không dám đến gần em.”
Lúc tôi lên đến thư phòng kia, chiếc nhẫn trên tay tôi lóe ánh sáng đỏ nhạt như muốn bảo vệ tôi. Tôi sờ ngực, nơi đó đang treo ngọc chương của Phong Ly Ngân nữa, cái tên quỷ mặt đỏ kia cũng phải sợ, quỷ bình thường có lẽ sẽ càng khiếp sợ hơn.
Trong thư phòng không mở đèn, bức màn dày cui che đi ánh sáng, tôi nghe thấy tiếng xé giấy.
Hầu Chi Ngọc đứng ở cửa không dám vào, tôi bước một bước vào, thấp giọng nói: “Xin chào, tôi nhận được ủy thác vào thăm anh một chút."
Tiếng xé giấy dừng lại, một gương mặt với biểu cảm quái dị lộ ra sau bàn làm việc.
Đây là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, nhưng lúc này hai mắt ông sưng đỏ, khóe miệng tội nghiệp bĩu xuống, trông như rất thù hận vì bị áp bức.
Ông ta mở miệng, là giọng nói lanh lảnh của phụ nữ: “Nhóc con, ngươi chết thế nào, tại sao chết rồi mà còn xinh đẹp như vậy..." Chết? Tôi không phải quỷ mà.
Tôi sững người một hồi, nghĩ tới những lời Phong Ly Ngân đã nói, cả người tôi từ trong ra ngoài đều bị quỷ khí của hắn bao phủ, nữ quỷ này nhìn nhầm tôi thành đồng loại sao?
"Anh... có tâm nguyện gì chưa làm được sao?" Tôi thử thăm dò hỏi.
Nữ quỷ nghe vậy thì bật tiếng cười hé hé hé đầy quái dị.
(*): tinh trùng của bố, máu của mẹ.
(**): làm mất từ trường trong môi trường để la bàn có thể chỉ đúng.
Phụ nữ? Chuyện này có gì là lạ?
Anh tôi cũng cười: “Hầu tiểu thư, nhà giàu phú quý các cô ai mà không có vài mối quan hệ hỗn loạn, cho dù bố cô có nuôi vài cô em hồ ly thì cũng không có gì kì lạ đúng không? Hơn hữa, cho dù có chơi nhau trong phòng để giải sầu cũng là chút tình thú thôi mà, cũng không phải chuyện hiếm lạ gì cho cam."
Hầu Chi Ngọc liếc anh tôi một cái: “Nếu như là phụ nữ bình thường tôi còn phải sợ sao?"
“Vậy đó là gì?" Tôi cũng hiểu chuyện nào đơn giản như vậy, nhịn không được tò mò hỏi một câu.
“Tôi... Tôi nghe bố gọi người phụ nữ kia là.. 'mẹ'! Nhưng mà bà nội tôi đã qua đời năm ngoái rồi!" Sắc mặt Hầu Chi Ngọc trắng bệch.
"Không chỉ vậy, tôi còn nghe bố liên tục nói với người phụ nữ đó rằng: "Mẹ hãy nghĩ thoáng đi... Mẹ đừng như vậy, mẹ như vậy con rất buồn... Xin mẹ hãy tha cho con..."
Hầu Chi Ngọc vừa nói vừa nắm chặt tay.
Tôi và anh liếc mắt nhìn nhau, chắc là ân oán gia đình gi đó rồi đây?
“Hầu tiểu thư, mấy chuyện này cô có tìm đại sư nào đến xem chưa?”
Hầu Chi Ngọc xoa hai má, nói rằng: “Tìm rồi, hôm nay tôi mời các cậu cùng đi xem, dù sao mấy đại sư nói gì tôi cũng không hiểu lắm, cần cái gì mà vật trấn trạch trừ tà, để cho mấy đại sư đó nói thẳng với các cậu đi."
Anh tôi chỉ là kẻ biết nửa vời, tôi chỉ là gà mờ mới nhập môn, ngay cả việc bấm cái quyết giết quỷ cũng không biết.
Hai chúng tôi đi xem? Đi hóng hớt cho vui sao?
"Năm triệu vừa rồi không phải nói chơi, chỉ cần các cậu có thể xử lý vấn đề của bố tôi, tôi nói được thì làm được.”
Cuối cùng anh trai gian thương của tôi không nhịn được cám dỗ tiền tài, đồng ý đi xem, cậu sai dịch kia tên là Đại Bảo, cũng mặt dày lên xe theo.
"Anh đi theo làm gì?" Tôi nhỏ giọng hỏi.
"Tiểu nương nương, dù gì tôi cũng là người lưu lạc hai giới âm dương, nói không chừng còn có thể giúp đỡ mọi người, nếu tôi giúp được thì cho tôi một ít phí vất vả là được rồi!" Hắn nghe thấy năm triệu kia cũng động tâm, mong chờ chúng tôi cho hắn kiếm được một mớ tiền phi nghĩa.
Người như hắn, cơ bản chỉ là sai vặt cho âm phủ, làm mấy việc mà âm phủ không thể làm.
Tôi còn mong chờ hắn có thể tiết lộ một chút thông tin của Phong Ly Ngân, quả thật là nằm mơ giữa ban ngày.
Anh tôi nói đúng, Phong Ly Ngân và chúng tôi không cùng tầng cấp, không thể giao lưu ngang hàng được, hắn có ở đây hay không, đến hay không đến, chúng tôi chỉ nên lạnh nhạt thờ ơ là được rồi.
Nếu tôi muốn giữ lại thứ trong bụng, vậy phải điều chỉnh tốt tâm thái, phải bảo vệ thật tốt cái linh thai không biết khi nào mới lớn này.
Phụ tinh mẫu huyết (*), đứa bé này cũng mang dòng máu của tôi.
Khi bước vào biệt thự nhà họ Hầu, tôi thấy ngay mấy tay “đại sư".
Người người chắp tay sau lưng, mang theo một tiểu đồ đệ, gọi cao cấp hơn thì là trợ lý.
Thấy Hầu Chi Ngọc dẫn ba người bọn tôi vào, các đại sư không hề che giấu sự xem thường trong mắt.
Tên sai dịch Đại Bảo gầy như cây sậy, ăn mặc như công nhân trong thành phố.
Anh tôi mặc áo thun quần jeans, kiểu ăn diện của sinh viên nghèo.
Còn tôi, từ khi Phong Ly Ngân giận bỏ đi, tôi bắt buộc mình phải biết thân biết phận là thai phụ, mặc áo thun và quần thể thao, ngay cả giày cao gót cũng vứt sang một bên, chỉ mang giày bệt.
“Hầu tiểu thư, mấy người này là sao? Sư phụ tôi phải làm pháp sự, người không liên quan không nên lảng vảng ở đây." Một người trợ lý đeo kính tới nói với Hầu Chi Ngọc.
"Bọn họ cũng là người tôi mời tới, không cần lảng tránh." Hầu Chi Ngọc nói thẳng.
Một “đại sư" đang chuẩn bị làm phép hừ lạnh: “Mấy đứa nhóc chưa đủ lông đủ cánh này cũng dám đi làm mấy chuyện nguy hiểm này sao? Thật sự không biết sống chết."
Hầu Chi Ngọc nghe thấy điều nguy hiểm, vội hỏi: “Lưu đại sư, anh nhìn ra được gì sao?"
Chúng tôi đứng một bên bị ngó lơ hoàn toàn, anh của tôi nhỏ giọng nói: “Đi, chúng ta đi thăm quan ngôi nhà hào nhoáng này đi."
Tiến vào cổng, chúng tôi liền dừng lại, nhiệt độ đây thấp hơn bên ngoài rất nhiều... âm khí rất nặng.
Hai người vệ sĩ đứng ở hành lang thông với thư phòng, rõ ràng là ban ngày nhưng tôi lại nhìn thấy từ cửa thư phòng tỏa ra một luồng khói đen.
Từ khi Phong Ly Ngân che mắt tôi để tôi nhìn thấy Bạch Vô Thường vào hôm đó, gặp quỷ đã là chuyện thường ngày của tôi.
Đại sư nhìn thấy chúng tôi vào nhà, cười gắn một câu: “Không biết sống chết.
Trợ lý của hắn lập tức nịnh hót: “Đúng vậy, mấy tên nhóc con kiểu này chắc là còn chưa biết đọc la bàn nữa là.”
Anh tôi khó chịu, hừ lạnh một tiếng lấy điện thoại ra, mở cái app bói toán lên nói: “Ai nói tôi không biết đọc, la bàn của tôi là điện tử! Còn không cần phải khử từ (**)!”
Tôi mặc kệ anh, lặng lẽ lấy cái la bàn của mẹ tôi ra.
Tôi chỉ muốn dùng thử cho biết, kết quả vị đại sư kia vừa nhìn thấy la bàn trên tay tôi thì sắc mặt lập tức thay đổi!
Hắn khó tin nhìn chằm chằm tôi, trầm giọng nói: “Thì ra là khôn đạo nhà họ Thẩm."
Tôi ngơ ra, khôn đạo nhà họ Thẩm là cái gì?
Sắc mặt hắn ta thay đổi vài lần, nghiêm túc nói với Hầu Chi Ngọc: “Hầu tiểu thư, cô đã mời khôn đạo họ Thẩm tới xử lý việc này thì tôi cũng không tiện nhúng tay vào, cáo từ!" Nói xong phẩy tay áo bỏ đi.
Thanh danh nhà họ Thẩm lớn vậy sao? Bà lão Ô nói muốn kiếm tiền thì dùng danh nhà họ Thẩm là tốt nhất, xem ra không phải là lừa gạt tôi.
Nhưng vấn đền là... chúng tôi đều là gà mờ!
Hầu Chi Ngọc không ngăn được đại sư, tức không thở nổi quát chúng tôi: "Xảy ra chuyện gì vậy, các người rốt cuộc là ai? Vì sao những đại sư đó lại bỏ đi?"
Anh tôi ho khu một tiếng, chột dạ nói: “Chắc là thấy chúng tôi quá lợi hại!"
Hầu Chi Ngọc nén cơn giận, gật đầu nói: “Vậy được, mời các người tới xem bố tôi! Nếu dám lừa tôi thì... hừ!”
Bây giờ muốn đi cũng không còn kịp rồi, vệ sĩ của Hầu Chi Ngọc đã hùng hổ đứng ở sau lưng chúng tôi, bắt chúng tôi vào nhà.
“Em đi xem sao." Tôi nhỏ giọng nói: “Phong Ly Ngân nói là quỷ bình thường không dám đến gần em.”
Lúc tôi lên đến thư phòng kia, chiếc nhẫn trên tay tôi lóe ánh sáng đỏ nhạt như muốn bảo vệ tôi. Tôi sờ ngực, nơi đó đang treo ngọc chương của Phong Ly Ngân nữa, cái tên quỷ mặt đỏ kia cũng phải sợ, quỷ bình thường có lẽ sẽ càng khiếp sợ hơn.
Trong thư phòng không mở đèn, bức màn dày cui che đi ánh sáng, tôi nghe thấy tiếng xé giấy.
Hầu Chi Ngọc đứng ở cửa không dám vào, tôi bước một bước vào, thấp giọng nói: “Xin chào, tôi nhận được ủy thác vào thăm anh một chút."
Tiếng xé giấy dừng lại, một gương mặt với biểu cảm quái dị lộ ra sau bàn làm việc.
Đây là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, nhưng lúc này hai mắt ông sưng đỏ, khóe miệng tội nghiệp bĩu xuống, trông như rất thù hận vì bị áp bức.
Ông ta mở miệng, là giọng nói lanh lảnh của phụ nữ: “Nhóc con, ngươi chết thế nào, tại sao chết rồi mà còn xinh đẹp như vậy..." Chết? Tôi không phải quỷ mà.
Tôi sững người một hồi, nghĩ tới những lời Phong Ly Ngân đã nói, cả người tôi từ trong ra ngoài đều bị quỷ khí của hắn bao phủ, nữ quỷ này nhìn nhầm tôi thành đồng loại sao?
"Anh... có tâm nguyện gì chưa làm được sao?" Tôi thử thăm dò hỏi.
Nữ quỷ nghe vậy thì bật tiếng cười hé hé hé đầy quái dị.
(*): tinh trùng của bố, máu của mẹ.
(**): làm mất từ trường trong môi trường để la bàn có thể chỉ đúng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook