Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu
-
Chương 22: Sự phẫn nộ lạnh băng
Tôi định quay đầu lại thì cái gáy đau điếng, trước mắt tối sầm, tôi mất đi tri giác.
Nhưng tôi hôn mê chưa bao lâu thì nghe thấy một tràng tiếng chửi bậy.
Là tiếng của Tô Mộng, cậu ấy vừa khóc vừa mång...
"Ông giả thần giả quỷ làm gì! XX ngắn như thế còn muốn chơi lưu manh! Chém ngàn đao, đầu nứt chân mưng mủ, chết trên đường chó hoang cũng không thèm ăn... A a!"
Tiếng vải vóc bị xé rách vang lên làm cho đầu óc tôi tỉnh táo lại rất nhiều.
Đây là một căn phòng bình thường, hai tay tôi bị trói vào chân bàn, bên kia là cái giường nệm rách nát, Tô Mộng bị trói tay ra sau lưng, áo bị xé rách, lộ ra ren nội y màu đen.
“Ô, thì ra mày thích phong cách hoang dại như thế, đúng lúc công cụ của tao bị hỏng, đổi cho mày làm việc cho tao.." Một tên đàn ông béo lùn nói, giọng nói của hắn có chút quái dị, như là kiểu người nước ngoài nói tiếng Trung.
Trên bàn đặt một cái đèn dầu, tôi nhìn thấy có hai người đang quấn lấy nhau ngoài cửa, một người là tên tài xế kia, mắt trợn trắng tay chân run rẩy.
Một người khác.. là nữ sinh cấp ba tóc ngắn đã mất tích rất lâu kia!
Lúc này cô ta còn mặc cái đầm chữ V lộ lưng như lúc ở quán bar, thân thể, tóc tai và quần áo đều dơ bẩn cực kì, hơn nữa tay chân cũng đầy vết thâm tím.
Quỷ dị nhất chính là một bàn tay và một cái chân của cô ta đang lắc lư với một tư thế khác thường.
Nhưng cho dù đã biến thành như vậy, cô ta vẫn máy móc động đậy trên người nam tài xế kia.
Biểu cảm trên mặt khủng bố vô cùng, không thấy được con ngươi đen trong mắt, khóe miệng chảy ra dòng chất lỏng không rõ là gì.
Đây là một thi thể di động.
Tên béo lùn kia giơ một ngón tay vẽ bùa chú lên ngực Tô Mộng, hắn chính là tên tà sư Mật Tông mà Hầu gia mời về.
Tô Mộng sợ tới mức run rẩy hết cả người, nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo, khóc lóc nói: “Tôi, tôi còn chưa qua ngày đèn đỏ, ông dám cưỡng bức tôi thì sẽ gặp xui xẻo!"
Tên béo lùn không thèm nhìn, chỉ chuyên chú lẩm nhẩm nói những lời khó hiểu.
Đột nhiên hắn la lên một tiếng: “Được rồi! Lại đây đi! Thân thể rách nát kia thì vứt đi!”
Vừa nói ra lời này, nữ sinh kia ngã rầm một cái xuống đất, một tay một chân của cô ta chắc hẳn là trật khớp rồi, vậy mà vẫn nhích về phía trước giống như dòi bọ.
"Thân thể của con nhóc đó thật sự dùng không nổi mà..." Tên béo lùn xem thường mắng một hơi.
Chẳng mấy chốc, tôi nhìn thấy một nữ tử tóc dài bay ra khỏi cơ thể của nữ sinh kia, đây chắc là nữ quỷ bám vào bức tượng đồng lưu manh!
Nàng ta cũng ngốc nghếch ngơ ngác nghe theo mệnh lệnh của tên béo lùn kia, chuẩn bị nhập vào thân thể của Tô Mộng.
Tôi cắn dây thừng trên tay, sốt ruột nhớ lại những pháp quyết đọc được trong sách.
Giết quỷ thì thế tay ra sao? Trước tiến bấm quyết đọc chú, sau đó là gọi thần?
Đầu óc tôi loạn cào cào, trong lúc quýnh quáng lỡ mạnh tay làm cái bàn lắc lư, tên béo lùn lập tức quay đầu, ánh mắt dâm tà nhìn tôi chằm chằm: “Đừng có gấp... Tao còn muốn dùng mày làm con tin để anh mày lấy tháp Thanh Đồng đến đổi..."
Nữ quỷ kia bay tới cạnh Tô Mộng, tôi nôn nóng hô to: “Dừng tay! Dừng tay!"
Tô Mộng cũng khóc lóc: “Thanh Tiêu! Tớ sợ quá a hu hu hu!" Nữ quỷ kia bay qua bay lại trên người cậu ấy mấy lần liền mà không nhập vào được!
Tên béo lùn sửng sốt, hắn không biết Tô Mộng là máu thuần dương, cậu ấy không thể thấy quỷ, quỷ cũng không thấy được cậu ấy.
Tên béo lùn còn tưởng trên người Tô Mộng có pháp bảo gì, vùi đầu xé rách đồ của Tô Mộng, tôi lật đật đứng lên, hai tay nắm lấy chân bàn, cũng không biết sức lực từ đâu đến, quăng mạnh về phía tên béo lùn kia...
Một tiếng vang thật lớn, tên béo lùn bị tôi đập văng đến vách tường, tôi sửng sốt. Từ khi nào mà sức tôi lại mạnh như vậy?
Bên tai tôi bỗng có cảm giác lạnh lẽo, Phong Ly Ngân lạnh lùng nói: “Mới vừa dặn ngươi cẩn thận với người lạ, vậy mà ngươi dám lên xe của người lạ."
Tôi... lúc đó tôi đâu có nghĩ là bắt một chiếc xe cũng có thể xảy ra chuyện...
Phong Ly Ngân cởi trói cho tôi từ phía sau.
Cửa lớn ầm một tiếng mở ra, tôi nhìn thấy vài bóng dáng xám trắng nhảy múa khắp nơi, cuối cùng hướng về phía tên béo lùn kia.
Tên béo lùn la oai oái, vừa la vừa mắng: “Đồng đạo từ đâu tới! Chúng ta nước giếng không phạm nước sông! Vì sao ngăn tôi cúng bái hành lễ?”
Hắn không nhìn thấy Phong Ly Ngân sao?
Tôi trộm nhìn hắn một cái, hắn không nói một lời, mặt lạnh như băng, con ngươi vàng nhạt sâu thẳm như đang ẩn chứa lửa giận.
Tôi nhịn không được run rẩy, thì thào nói: “Xin lỗi, xin lỗi..."
Sự giận dữ lạnh như băng của hắn thậm chí làm tôi quên mất mình đang gặp nguy hiểm.
Tôi còn oán giận hắn thờ ơ, giận hắn lạnh lùng.
Nhưng mà, nhưng mà...
Từ lúc tôi mới mười sáu tuổi, tôi đã trao thân cho hắn...
Mà bây giờ, tôi, tôi..
Tiếng thét chói tai của Tô Mộng làm cho cả người tôi rung lên, Phong Ly Ngân chẳng có ý định muốn cứu cậu ấy... Hắn đã sớm nhìn thấu thiên địa hồng trần sinh sôi hủy diệt, làm sao có thể để ý đến tính mạng của một người phàm?
Tôi chạy ra khỏi lồng ngực hắn, duỗi tay về phía giường kéo Tô Mộng xuống!
Tên béo lùn đang giãy giụa kia đá lên bàn một cái, cái bàn va vào thắt lưng tôi...
Phong Ly Ngân ngay lập tức ôm lấy tôi, tha tôi ra khỏi căn nhà đất quỷ rống rền vang kia.
Tôi kéo Tô Mộng mà lạnh run, không dám nhìn hắn.
Hắn đang cực kỳ giận dữ.
Tôi lúc nào cũng như vậy, để mình lâm vào nguy hiểm, hắn đã cảnh cáo tôi hai lần, mà bây giờ tôi còn liều mình đi cứu bạn tốt...
Quá tam ba bận, chắc là hắn đang muốn tát tôi một cái chết luôn cho rồi.
Lúc này xe anh tôi đã chạy tới, đèn xe sáng chói tiến vào, Tô Mộng kêu khóc chạy lên xe.
Tôi đứng tại chỗ, Phong Ly Ngân không nói lời nào mà trừng tôi, ngay cả lời xin lỗi tôi cũng không dám nói.
Vừa rồi cái bàn đụng vào eo tôi một chút, lúc tôi bị hắn tha ra, có gì đó đã chảy ra từ dưới thân tôi...
Lúc này tôi mới thấy chỗ đó lạnh băng, tôi sợ hãi run rẩy.
Không phải là máu đó chứ?
Nếu như mà là máu, vậy thứ trong bụng tôi...
“Đế quân... Hồn phách của tên tà sư kia đã bị bọn thuộc hạ gặm sạch sẽ..." Vài cái bóng xám bán trong suốt nói.
Phong Ly Ngân khoát tay, những cái bóng lập tức biến mất.
"Quan Thanh Tiêu." Giọng nói lạnh lẽo của hắn vang lên.
Tôi run lên, nước mắt không ngừng chảy xuống.
"Ngươi, tự giải quyết cho tốt.” Đôi môi kia nói ra những lời làm tôi sợ hãi.
Tự giải quyết cho tốt? Cái gì gọi là tự giải quyết cho tốt?
Nếu như vài tuần trước tôi mà nghe thấy những lời nói quyết liệt thế này, tôi nhất định sẽ van tạ thần linh đã tha một mạng cho tôi!
Nhưng bây giờ, tôi, tôi cũng không muốn nghe những lời như thế!
Hắn là ác mộng của tôi, là hắn đã chiếm lấy đêm tối của tôi.
Hắn đã từng cường ép xâm chiếm tôi, thờ ơ lạnh lùng đả kích tôi.
Nhưng bây giờ, hắn quay lưng về phía tôi! “Phong... Ly Ngân... Ly Ngân.” Tôi run rẩy gọi hai tiếng.
Thân hình của hắn bắt đầu trở nên trong suốt.
“Ông, ông xã..." Tôi nghẹn ngào van nài.
Hắn lạnh nhạt liếc mắt nhìn tôi, biến mất trước mắt tôi.
“Thanh Tiêu! Em làm gì mà thừ người ra vậy? Phong Ly Ngân đâu? Đi rồi sao? Em còn không lên xe nhanh lên!" Anh tôi quay đầu xe, lập tức lao xuống kéo tôi lên.
Tôi không dám nhúc nhích.
Không dám bước đi.
"Anh." Giọng nói của tôi dường như đã biến mất: “Em, phía dưới của em hình như... chảy máu.."
Nhưng tôi hôn mê chưa bao lâu thì nghe thấy một tràng tiếng chửi bậy.
Là tiếng của Tô Mộng, cậu ấy vừa khóc vừa mång...
"Ông giả thần giả quỷ làm gì! XX ngắn như thế còn muốn chơi lưu manh! Chém ngàn đao, đầu nứt chân mưng mủ, chết trên đường chó hoang cũng không thèm ăn... A a!"
Tiếng vải vóc bị xé rách vang lên làm cho đầu óc tôi tỉnh táo lại rất nhiều.
Đây là một căn phòng bình thường, hai tay tôi bị trói vào chân bàn, bên kia là cái giường nệm rách nát, Tô Mộng bị trói tay ra sau lưng, áo bị xé rách, lộ ra ren nội y màu đen.
“Ô, thì ra mày thích phong cách hoang dại như thế, đúng lúc công cụ của tao bị hỏng, đổi cho mày làm việc cho tao.." Một tên đàn ông béo lùn nói, giọng nói của hắn có chút quái dị, như là kiểu người nước ngoài nói tiếng Trung.
Trên bàn đặt một cái đèn dầu, tôi nhìn thấy có hai người đang quấn lấy nhau ngoài cửa, một người là tên tài xế kia, mắt trợn trắng tay chân run rẩy.
Một người khác.. là nữ sinh cấp ba tóc ngắn đã mất tích rất lâu kia!
Lúc này cô ta còn mặc cái đầm chữ V lộ lưng như lúc ở quán bar, thân thể, tóc tai và quần áo đều dơ bẩn cực kì, hơn nữa tay chân cũng đầy vết thâm tím.
Quỷ dị nhất chính là một bàn tay và một cái chân của cô ta đang lắc lư với một tư thế khác thường.
Nhưng cho dù đã biến thành như vậy, cô ta vẫn máy móc động đậy trên người nam tài xế kia.
Biểu cảm trên mặt khủng bố vô cùng, không thấy được con ngươi đen trong mắt, khóe miệng chảy ra dòng chất lỏng không rõ là gì.
Đây là một thi thể di động.
Tên béo lùn kia giơ một ngón tay vẽ bùa chú lên ngực Tô Mộng, hắn chính là tên tà sư Mật Tông mà Hầu gia mời về.
Tô Mộng sợ tới mức run rẩy hết cả người, nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo, khóc lóc nói: “Tôi, tôi còn chưa qua ngày đèn đỏ, ông dám cưỡng bức tôi thì sẽ gặp xui xẻo!"
Tên béo lùn không thèm nhìn, chỉ chuyên chú lẩm nhẩm nói những lời khó hiểu.
Đột nhiên hắn la lên một tiếng: “Được rồi! Lại đây đi! Thân thể rách nát kia thì vứt đi!”
Vừa nói ra lời này, nữ sinh kia ngã rầm một cái xuống đất, một tay một chân của cô ta chắc hẳn là trật khớp rồi, vậy mà vẫn nhích về phía trước giống như dòi bọ.
"Thân thể của con nhóc đó thật sự dùng không nổi mà..." Tên béo lùn xem thường mắng một hơi.
Chẳng mấy chốc, tôi nhìn thấy một nữ tử tóc dài bay ra khỏi cơ thể của nữ sinh kia, đây chắc là nữ quỷ bám vào bức tượng đồng lưu manh!
Nàng ta cũng ngốc nghếch ngơ ngác nghe theo mệnh lệnh của tên béo lùn kia, chuẩn bị nhập vào thân thể của Tô Mộng.
Tôi cắn dây thừng trên tay, sốt ruột nhớ lại những pháp quyết đọc được trong sách.
Giết quỷ thì thế tay ra sao? Trước tiến bấm quyết đọc chú, sau đó là gọi thần?
Đầu óc tôi loạn cào cào, trong lúc quýnh quáng lỡ mạnh tay làm cái bàn lắc lư, tên béo lùn lập tức quay đầu, ánh mắt dâm tà nhìn tôi chằm chằm: “Đừng có gấp... Tao còn muốn dùng mày làm con tin để anh mày lấy tháp Thanh Đồng đến đổi..."
Nữ quỷ kia bay tới cạnh Tô Mộng, tôi nôn nóng hô to: “Dừng tay! Dừng tay!"
Tô Mộng cũng khóc lóc: “Thanh Tiêu! Tớ sợ quá a hu hu hu!" Nữ quỷ kia bay qua bay lại trên người cậu ấy mấy lần liền mà không nhập vào được!
Tên béo lùn sửng sốt, hắn không biết Tô Mộng là máu thuần dương, cậu ấy không thể thấy quỷ, quỷ cũng không thấy được cậu ấy.
Tên béo lùn còn tưởng trên người Tô Mộng có pháp bảo gì, vùi đầu xé rách đồ của Tô Mộng, tôi lật đật đứng lên, hai tay nắm lấy chân bàn, cũng không biết sức lực từ đâu đến, quăng mạnh về phía tên béo lùn kia...
Một tiếng vang thật lớn, tên béo lùn bị tôi đập văng đến vách tường, tôi sửng sốt. Từ khi nào mà sức tôi lại mạnh như vậy?
Bên tai tôi bỗng có cảm giác lạnh lẽo, Phong Ly Ngân lạnh lùng nói: “Mới vừa dặn ngươi cẩn thận với người lạ, vậy mà ngươi dám lên xe của người lạ."
Tôi... lúc đó tôi đâu có nghĩ là bắt một chiếc xe cũng có thể xảy ra chuyện...
Phong Ly Ngân cởi trói cho tôi từ phía sau.
Cửa lớn ầm một tiếng mở ra, tôi nhìn thấy vài bóng dáng xám trắng nhảy múa khắp nơi, cuối cùng hướng về phía tên béo lùn kia.
Tên béo lùn la oai oái, vừa la vừa mắng: “Đồng đạo từ đâu tới! Chúng ta nước giếng không phạm nước sông! Vì sao ngăn tôi cúng bái hành lễ?”
Hắn không nhìn thấy Phong Ly Ngân sao?
Tôi trộm nhìn hắn một cái, hắn không nói một lời, mặt lạnh như băng, con ngươi vàng nhạt sâu thẳm như đang ẩn chứa lửa giận.
Tôi nhịn không được run rẩy, thì thào nói: “Xin lỗi, xin lỗi..."
Sự giận dữ lạnh như băng của hắn thậm chí làm tôi quên mất mình đang gặp nguy hiểm.
Tôi còn oán giận hắn thờ ơ, giận hắn lạnh lùng.
Nhưng mà, nhưng mà...
Từ lúc tôi mới mười sáu tuổi, tôi đã trao thân cho hắn...
Mà bây giờ, tôi, tôi..
Tiếng thét chói tai của Tô Mộng làm cho cả người tôi rung lên, Phong Ly Ngân chẳng có ý định muốn cứu cậu ấy... Hắn đã sớm nhìn thấu thiên địa hồng trần sinh sôi hủy diệt, làm sao có thể để ý đến tính mạng của một người phàm?
Tôi chạy ra khỏi lồng ngực hắn, duỗi tay về phía giường kéo Tô Mộng xuống!
Tên béo lùn đang giãy giụa kia đá lên bàn một cái, cái bàn va vào thắt lưng tôi...
Phong Ly Ngân ngay lập tức ôm lấy tôi, tha tôi ra khỏi căn nhà đất quỷ rống rền vang kia.
Tôi kéo Tô Mộng mà lạnh run, không dám nhìn hắn.
Hắn đang cực kỳ giận dữ.
Tôi lúc nào cũng như vậy, để mình lâm vào nguy hiểm, hắn đã cảnh cáo tôi hai lần, mà bây giờ tôi còn liều mình đi cứu bạn tốt...
Quá tam ba bận, chắc là hắn đang muốn tát tôi một cái chết luôn cho rồi.
Lúc này xe anh tôi đã chạy tới, đèn xe sáng chói tiến vào, Tô Mộng kêu khóc chạy lên xe.
Tôi đứng tại chỗ, Phong Ly Ngân không nói lời nào mà trừng tôi, ngay cả lời xin lỗi tôi cũng không dám nói.
Vừa rồi cái bàn đụng vào eo tôi một chút, lúc tôi bị hắn tha ra, có gì đó đã chảy ra từ dưới thân tôi...
Lúc này tôi mới thấy chỗ đó lạnh băng, tôi sợ hãi run rẩy.
Không phải là máu đó chứ?
Nếu như mà là máu, vậy thứ trong bụng tôi...
“Đế quân... Hồn phách của tên tà sư kia đã bị bọn thuộc hạ gặm sạch sẽ..." Vài cái bóng xám bán trong suốt nói.
Phong Ly Ngân khoát tay, những cái bóng lập tức biến mất.
"Quan Thanh Tiêu." Giọng nói lạnh lẽo của hắn vang lên.
Tôi run lên, nước mắt không ngừng chảy xuống.
"Ngươi, tự giải quyết cho tốt.” Đôi môi kia nói ra những lời làm tôi sợ hãi.
Tự giải quyết cho tốt? Cái gì gọi là tự giải quyết cho tốt?
Nếu như vài tuần trước tôi mà nghe thấy những lời nói quyết liệt thế này, tôi nhất định sẽ van tạ thần linh đã tha một mạng cho tôi!
Nhưng bây giờ, tôi, tôi cũng không muốn nghe những lời như thế!
Hắn là ác mộng của tôi, là hắn đã chiếm lấy đêm tối của tôi.
Hắn đã từng cường ép xâm chiếm tôi, thờ ơ lạnh lùng đả kích tôi.
Nhưng bây giờ, hắn quay lưng về phía tôi! “Phong... Ly Ngân... Ly Ngân.” Tôi run rẩy gọi hai tiếng.
Thân hình của hắn bắt đầu trở nên trong suốt.
“Ông, ông xã..." Tôi nghẹn ngào van nài.
Hắn lạnh nhạt liếc mắt nhìn tôi, biến mất trước mắt tôi.
“Thanh Tiêu! Em làm gì mà thừ người ra vậy? Phong Ly Ngân đâu? Đi rồi sao? Em còn không lên xe nhanh lên!" Anh tôi quay đầu xe, lập tức lao xuống kéo tôi lên.
Tôi không dám nhúc nhích.
Không dám bước đi.
"Anh." Giọng nói của tôi dường như đã biến mất: “Em, phía dưới của em hình như... chảy máu.."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook