Mối Quân Hệ Với Trợ Thủ Ngày Càng Nguy Hiểm
-
4: Đi Điều Tra 2
Edit: Bèm/ Beta: Croromi
Hung thủ từ huyền quan vào cửa, nạn nhân ở phòng khách xem tivi, sofa trong phòng đưa lưng về phía huyền quan, khả năng là lúc đầu nạn nhân không có phản ứng gì với hung thủ, tưởng chồng mình về nhà, cho nên không hề phòng bị việc bị đâm từ sau lưng một nhát dao, sau đó hoảng sợ muốn chạy trốn, chạy đến huyền quan, bị túm trở lại, cuối cùng bị giết chết trong phòng khách.
"Lúc ấy có ảnh chụp toàn bộ hiện trường không? Tôi muốn nhìn quá trình nạn nhân phản kháng." Tô Nhàn từ trên mặt đất đứng lên, ngước mắt nhẹ giọng nói.
Hà Thanh kéo kéo khóe miệng, muốn nhìn quá trình nạn nhân phản kháng, lời nói này nghe thật tàn khốc, nhưng đối với các cô mà nói, ngược lại rất có ý nghĩa.
"Có, lúc trước tôi đã chụp lại." Hà Thanh lấy di động ra lướt lướt, sau đó đưa cho Tô Nhàn.
"Ừm...!Đại khái là giống với phỏng đoán của tôi." Tô Nhàn vội vàng nhìn lướt qua chỗ mình muốn xác nhận, sau đó đưa điện thoại di động trả cho Hà Thanh, đứng dậy quay đầu bước đi trong phòng.
Bởi vì vợ đã chết một tháng trước, sinh hoạt của anh chồng vô cùng suy sút, trong phòng toàn là áo cũ bẩn chưa giặt, trên đất còn có rất nhiều chai rượu, hộp thuốc lá, rốt cuộc đã qua một tháng, muốn tìm kiếm thứ gì ở trong phòng, cũng chỉ có thể tìm thấy bằng chứng cho việc sinh hoạt suy sút của anh chồng trong tháng qua, không có thứ gì tốt.
Tô Nhàn chú ý tới một khung ảnh trên tủ đầu giường, cầm lấy, có thể nhìn thấy hai người chụp chung, hình như chụp khi đi du lịch lúc chưa kết hôn, sau khi kết hôn, bác sĩ đi làm mỗi ngày, thậm chí có vài hôm nửa đêm phải ra ngoài, khẳng định là không có nhiều thời gian rảnh.
Bức ảnh thật đẹp, nhưng mặt kính thuỷ tinh lại bị vỡ vụn.
Nàng yên lặng đem khung ảnh trả về chỗ cũ, xem ra bọn họ lúc trước từng cãi nhau, lí do có thể là bởi vì hành động của anh bác sĩ.
Mở tủ quần áo ra, quần áo phụ nữ ở trong bị vứt xuống dưới, lộn xộn chồng chất trong một góc tủ, đồ trong phòng ngủ được dọn dẹp đơn giản, bên ngoài thì không.
Phía dưới tủ đầu giường trong phòng ngủ có rất nhiều thuốc bổ máu, như là để cho phụ nữ thiếu máu dùng.
Sau khi vợ tử vong còn lưu lại nơi này.
Nàng vốn tưởng rằng một tháng sau khi vợ mất, đồ dùng còn lưu lại trong nhà là để nhìn vật nhớ người, nhưng cố tình phòng ngủ là nơi cất nhiều đồ dùng của vợ nhất lại được dọn dẹp, hơn nữa còn làm rơi vỡ khung ảnh, trong phòng cũng không thấy giấy kết hôn, có khả năng hắn cũng không yêu vợ mình lắm.
Trong phòng tràn ngập cảm giác cổ quái khiến người ta không khỏe, nàng lại không có cách nào nói rõ rốt cuộc cảm giác ấy đến từ đâu, chỉ đành gác ra sau đầu.
Xem xong phòng ngủ, Tô Nhàn lại đi kiểm tra nơi khác, bởi vì chỉ có một phòng xuất hiện dấu vết thi thể, còn các chỗ khác đều không có dấu vết, cho nên cũng không có gì đáng điều tra.
Đầu tiên nàng đi sang phòng bếp, nhận thấy cuộc sống anh chồng sau khi vợ qua đời rất tệ, đặc biệt là không có ai nấu cơm, mặt bàn trong phòng bếp phủ đầy bụi bặm.
Lại đi đến phòng tắm, có thể thấy trong phòng tắm có dấu vết được sử dụng qua gần đây, đặc biệt là bồn tắm, sờ dưới vòi hoa sen còn đọng lại một ít hơi nước.
Tô Nhàn xem xét chỗ thoát nước của bồn tắm, phát hiện có hai sợi tóc đen dài ở bên trong.
Suy đoán một chút về thời gian dùng bồn tắm, mấy ngày trước vẫn còn được sử sụng, chỗ thoát nước bên dưới ống dẫn vẫn còn ẩm ướt, sợi tóc cũng ướt dầm dề, có khả năng cao, mấy ngày trước hôm thi thể nạn nhân được phát hiện, cái bồn tắm này đã được nữ nhân sử dụng.
Vợ anh ta?
Tô Nhàn đem hai sợi tóc kia vớt ra, dùng nước máy rửa sạch, rồi nhét vào trong túi áo trên, sau đó xoay người ra khỏi phòng tắm.
"Kiểm tra xong rồi sao?" Hà Thanh đứng ở cửa hỏi.
Tô Nhàn mỉm cười cân nhắc, nàng tựa hồ đã đem toàn bộ manh mối đều lật xem một lần, cảm thấy thỏa mãn.
"Đối với án kiện tôi có cân nhắc qua rồi, cũng không sai biệt lắm, bất quá vụ này so với tôi tưởng tượng thì phức tạp hơn một chút."
"Tôi thật ra rất có hứng thú nghe về suy nghĩ của cô." Hà Thanh xoay người đi ra ngoài, hai người một đường xuống lầu, trở lại xe.
"Đến nơi tiếp theo đi, tôi muốn xem hiện trường vụ án thứ hai, nhưng trước đó, tôi muốn xem video quay bằng chứng ngoại phạm của vị bác sĩ." Tô Nhàn ngồi xuống ghế phụ, tự giác thắt dây an toàn.
"Video à, tôi cũng có." Hà Thanh lại lấy di động ra lần nữa.
"Cô chuẩn bị cũng đầy đủ đấy." Tô Nhàn cong cong khóe miệng.
"Đây là điều cơ bản." Hà Thanh tìm kiếm video trên di động, lối đi nhỏ bên trong tiểu khu có gắn camera theo dõi, mở thời gian một giờ trước, qua đó có thể thấy rõ ràng vị bác sĩ kia vừa tiếp điện thoại vừa chạy ra ngoài.
"Đoạn này là quay vào đêm thi thể nạn nhân được phát hiện, anh ta nói lúc 11 giờ rưỡi có một ca phẫu thuật khẩn cấp, sau đó chạy tới bệnh viện.
Không những thế, vào một tháng trước, vừa vặn cũng có một ca phẫu thuật khẩn cấp, đây là tình huống đột phát từ bệnh viện bên kia, thuộc về tình huống ngoài ý muốn của nghi phạm." Hà Thanh vừa giúp nàng điều chỉnh hình ảnh theo dõi, vừa giải thích cho nàng, sau khi nói qua một ít chuyện, liền ngồi sang một bên, nhìn Tô Nhàn chằm chằm.
Tô Nhàn trầm mặc vuốt cằm, nhìn chằm chằm thân ảnh bên trong điện thoại, người đàn ông ăn mặc quần áo bình thường đang từ trong phòng vội vã chạy ra ngoài, bởi vì quay trong bóng tối nên hình ảnh có chút mơ hồ, không thể thấy rõ mặt, nhưng dựa trên thân hình để phán đoán, là vị bác sĩ kia, cũng nhờ video theo dõi này mà anh ta mới có chứng cứ ngoại phạm.
Hai lần đều trùng hợp như vậy,anh ta vừa mới ra ngoài thì trong nhà lại xảy ra chuyện, hơn nữa đủ loại tiền bảo hiểm lại càng đáng nghi ngờ, rất khó tìm thấy người thứ hai khả nghi hơn anh ta, nhưng cố tình video này lại là chứng cứ ngoại phạm tốt nhất của y.
"Video này có vấn đề gì không? Như thời gian chẳng hạn, với cả nhật kí phẫu thuật của bệnh viện bên kia nữa, đêm đó thật sự có ca phẫu thuật đột xuất sao, có đúng là bệnh viện kêu anh ta ra ngoài không?" Tô Nhàn không nhịn được mà đặt hàng tá câu hỏi.
"Tất cả đều kiểm tra qua rồi." Hà Thanh bình tĩnh trả lời.
"Thực hoàn hảo." Tô Nhàn nhìn chằm chằm người trên màn hình, khóe miệng cong cong, "Nếu trong hai video theo dõi này đều là vị bác sĩ kia, bệnh viện gọi anh ta ra ngoài thực hiện ca phẫu thuật đột xuất, tôi càng xác định phỏng đoán của mình."
Hà Thanh ngẩn người, "Cô có manh mối gì sao?"
"Việc nạn nhân đáng ra đã chết một tháng trước lại xuất hiện vào một tháng sau đó, tôi đã đoán được rồi." Tô Nhàn ngước mắt, cặp mắt xinh đẹp đào hoa kia phá lệ sáng ngời.
"Tôi nghĩ cô hẳn đã sớm đoán được hiện trường tử vong một tháng trước là giả." Hà Thanh hơi gật đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm Tô Nhàn.
Tô Nhàn rũ mắt nhìn chằm chằm hai video trên di động, chỉ vào trời gian ở góc màn hình, "Hiện trường tử vong một tháng trước, là bọn họ mượn lí do giải phẫu khẩn cấp mà cố tình tạo ra."
"Một tháng trước, phỏng chừng hai vợ chồng bọn họ đã thương lượng sẵn rồi, bọn họ cần tiền, nạn nhân chết dưới tình huống tự nguyện, tự biên tự diễn một màn tử vong này."
"Không cần tìm thời điểm thích hợp, chỉ cần đợi lúc anh chồng ra ngoài giải phẫu, người vợ ở nhà một mình, sử dụng lượng lớn máu ở trong nhà tạo hiện trường vụ án, sau đó trốn đi, đảm bảo lượng máu đủ để một người tử vong, giúp tạo thành cục diện như thể nạn nhân đã chết, nhờ vậy lấy được tiền bảo hiểm."
"Nhưng máu ở hiện trường đều là của nạn nhân, dùng của người khác thay thế thì sẽ bị phát hiện ra ngay, chảy nhiều máu như vậy, cô ta không có khả năng không có việc gì, pháp y cũng sẽ không phán đoán sai."
"Cho nên bọn họ mượn thân phận bác sĩ của anh chồng, thực hiện thủ đoạn che mắt." Tô Nhàn chậm rãi nói: "Nếu cơ thể mất 30% lượng máu trở lên, không kịp thời cứu chữa thì nhất định sẽ chết."
"Nhưng bọn họ lúc ấy cũng đã nghĩ ra biện pháp, đột nhiên bị ngộ sát, chúng ta nghĩ máu trong người nạn nhân nhất định sẽ rút đi rất nhanh trong khoảng thời gian ngắn, thực tế thì chưa chắc, chỉ cần xử lí thích đáng, định kì rút một chút máu, sau đó dùng đồ bổ huyết*, đem máu bảo quản tốt, có thể dùng lượng máu dự trữ lúc trước tích đủ để tạo ra hiện trường vụ án, khiến chúng ta tưởng rằng nạn nhân chết do mất máu quá nhiều."
Huyết*: Máu
"Bởi vì là án giết người, cũng không có khả năng hung thủ sẽ cứu nạn nhân, trước đó hoàn toàn dựa vào việc nạn nhân mất quá nhiều máu, lại tìm không thấy người, cũng không tìm thấy thi thể mà phán đoán rằng cô ta thật sự sẽ chết."
Hà Thanh nhẹ nhàng gật đầu, "Nếu máu ở hiện trường là lúc trước rút ra, dùng để ngụy tạo vụ án, cô ta sẽ không chết, chỉ là muốn rút máu đủ nhiều khiến pháp y phán định người đã chết cũng không dễ dàng, mỗi ngày đều rút máu, người sẽ lên cơn sốc, thân thể cực kì suy yếu, nhưng chỉ cần dựa vào đồ bổ huyết thì cơ thể sẽ thúc đẩy khả năng tạo máu, đảm bảo lượng máu mỗi ngày, bất quá sức khỏe sẽ rất kém."
"Bọn họ lợi dụng hiện trường giả, dùng tâm lí dẫn đường, tạo nên lập trường nạn nhân đã chết, sau đó làm sai lệch phán đoán của cảnh sát cùng pháp y, thành công lừa tiền."
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đồ vật lục soát được trong phòng không sai biệt lắm, hai người có cùng thông tin, cũng không có manh mối gì cần trao đổi.
"Nhưng cô ta trốn đi như thế nào? Camera cũng không quay được cảnh cô ta đi ra ngoài, nếu còn ở trong phòng, không có khả năng không lục soát ra a." Hà Thanh nói ra vấn đề mình hoang mang nhất.
"Nga~ cô không đoán ra được thủ pháp này sao?" Đôi mắt xinh đẹp của Tô Nhàn hơi nheo lại, có chút trêu ghẹo mà nhìn chằm chằm Hà Thanh, khiến cho cô có chút quẫn bách.
"Lúc ấy thực đau đầu." Hà Thanh uể oải nói thầm một câu.
"Sau khi tạo hiện trường bị hại của chính mình, cô ta trốn đi như thế nào, tôi đoán được một chút." Tô Nhàn sung sướng mà dựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm video trên màn hình di động, khóe miệng hơi giương lên, "Toàn bộ hành lang và tiểu khu đều được trang bị camera theo dõi không góc chết, chỉ cần cô ta ra khỏi cửa sẽ bị chụp lại ngay, nhưng mà có một lối tắt, có thể giúp cô ta không bị camera quay phải, thuận lợi trốn ra ngoài."
Hà Thanh mày nhướng, nhìn chằm chằm cái người đang chuyên tâm suy luận kia, quanh thân nữ nhân phảng phất ánh hào quang.
"Là ban công." Tô Nhàn giơ một ngón tay, chỉ chỉ, hướng tầm mắt Hà Thanh nhìn sang một bên khác.
"Toàn bộ camera theo dõi ở trong tầng đều quay được hành lang cùng thang máy, cho dù là ban công, camera cũng có thể quay đến, nhưng có duy nhất một chỗ không bị camera theo dõi."
Hà Thanh lâm vào trầm tư, hai giây sau, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, "Ở bên ngoài tòa nhà, là từ cửa sổ bò ra ngoài, đây là tầng 18, không có khả năng lắp camera."
"Nhưng mà từ từ đã, đây chính là tầng 18 a, một nữ nhân như cô ta còn có thể tay không bò xuống 18 tầng sao?" Hà Thanh lại nhíu mày.
"Cô không cần suy nghĩ nghiêm trọng như vậy, hơi thả lỏng chút đi." Tô Nhàn mỉm cười nhắc nhở, "Tầng lầu cao như vậy, mỗi nhà đều sẽ lắp cửa sổ chống trộm, nhưng cũng không phải không thể tháo dỡ, chỉ cần có thể từ nơi đó leo ra ngoài, dùng dây thừng tụt xuống tầng bên dưới, cũng chính là cửa sổ tầng 17, sau đó đi vào nhà ở tầng 17, cô ta căn bản không cần bò xuống 18 tầng, chỉ cần cải trang giả dạng một chút, từ phòng tầng 17 đi ra ngoài, sẽ hoàn toàn không bị chú ý tới."
"Bởi vì lực chú ý của mọi người đều đặt ở tầng 18 rồi."
"Nga! Thì ra là thế!" đôi mắt Hà Thanh sáng ngời, gật đầu, "Nếu một tháng trước mấy thằng oắt đó cẩn thận điều tra một chút thì sẽ không nhiều việc như vậy, vậy coi như đã xử lí xong án tử."
"Lúc tôi kiểm tra cửa sổ mới phát hiện, khẳng định sau đó bọn họ đã xử lí hết rồi, dấu vết để lại cũng không rõ ràng, nhưng bởi vì tòa tiểu khu này thật mới, có dấu vết mở ra liên tục thì rất kì quái." Tô Nhàn hơi thả lỏng bả vai, sau khi làm rõ một sự kiện sẽ không còn suy nghĩ rối rắm nữa, nhưng dù đã biết chuyện bọn họ lừa tiền, vẫn không thể buông bỏ vấn đề này.
"Nhưng mà, tôi vẫn hơi hoang mang, tôi tin tưởng hung thủ vụ án này là chồng nạn nhân, thậm chí còn không có người nào khác bị tình nghi, thời điểm anh ta không ở nhà, cả nhà chỉ có dấu vết cùng dấu vân tay của anh ta, tất cả bằng chứng đều chỉ hướng về một mình anh chồng."
"Một tháng trước, anh ta có chứng cứ ngoại phạm thì có thể lí giải được, bởi vì cô vợ cố tình chọn lúc anh ta đi ra ngoài để tạo hiện trường giả."
"Nhưng đến một tháng sau, vợ anh ta thật sự tử vong, anh ta lại tiếp tục có chứng cứ ngoại phạm, vậy rốt cuộc anh ta vừa giết người vừa đến bệnh viện như thế nào a......"
Hà Thanh thở dài một hơi, "Chứng cứ ngoại phạm của tên bác sĩ, đây cũng là chi tiết khó giải quyết nhất trong toàn bộ vụ án."
********************
Lời tác giả: Tiết tấu vụ án sẽ không quá dài, phức tạp.
Vô cùng cảm tạ đại gia đã ủng hộ ta, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
- ---------------------------------------
Vì cả editor và beta đều còn đi học nên lịch đăng có thể sẽ chậm, mong các độc giả có thể kiên nhẫn chờ và tiếp tục ủng hộ tụi mình.٩(๑3`๑)۶.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook