Ngày giỗ của ông Liêu cũng đã đến, Liêu Ngữ Tịch sắp xếp mọi thứ để quay trở về căn nhà đó, Diệp Vân là người muốn đi theo cùng cô nhất nhưng vì cậu còn phải đi học nên không thể đi theo cô được, Diệp Khuynh Xuyên cũng định sẽ không đi nhưng dù gì cũng là ngày giỗ của cha vợ nếu không đi thì còn coi ra gì nữa, anh cố gắng sắp xếp để cho trợ lý của mình giải quyết công việc ở công ty hộ mình.

Hôm nay Liêu Ngữ Tịch chỉ mặc chiếc váy hoa nhẹ nhàng thanh lịch nữ tính, tóc được búi lên cao, vẫn giữ được khí chất thần thái sang trọng ngút ngàng của cô, đi đôi giày thể thao để dễ dàng di chuyển, Diệp Khuynh Xuyên cũng ăn mặc rất đơn giản với chiếc áo thun tone màu tím cùng với chiếc quần jeans đen, họ ghé qua của hàng để mua một ít quà vặt để đem về.

Anh quay sang hỏi cô.

“Hôm nay có cần phải ở lại không?”

“Đương nhiên phải ở lại rồi, nếu anh bận thì cứ về.”

“Nếu ở một đêm thì được.”

Liêu Ngữ Tịch mỉm cười nhẹ.

“Tôi chỉ ở một đêm thôi, sáng thì về.”

Đến nơi, Diệp Khuynh Xuyên bước xuống xe trước để mở cửa xe cho cô, tiếng động cơ xe thu hút mẹ con Liêu Tuệ Hân, nhìn thấy bóng dáng chiếc xe sang trọng liền đứng dậy đi ra nghênh đón, Liêu Tuệ Hân ở nhà ăn mặc cũng quá thoải mái đi, cô ta mặc chiếc áo hai dây mỏng cùng chiếc quần ngắn ôm sát vòng ba căng tròn, đôi ngực đong đưa theo sự di chuyển của cô ta có phần phản cảm, Liêu Tuệ Hân lại đi ăn mặc như vậy trong ngày giỗ của ba mình đúng là không có chút tôn trọng gì cả.

Cô ta nhìn thấy Diệp Khuynh Xuyên bảnh trai đang đứng trước cửa để xách quà xuống thì mắt sáng như sao vội chạy tới chỉ chào hỏi Liêu Ngữ Tịch qua loa.

“Chị… chị về sao không báo em với mẹ để tiện ra đón.”

Liêu Ngữ Tịch nhìn bộ dạng của cô ta cảm thấy kinh tởm, ai đời lại bày ra biểu cảm như thế chứ, cô ta đang muốn quyến rũ ai đây?

“Có gì đâu mà phải nghênh đón cho phiền em với dì.”

Chỉ là chào cho có lệ, mục tiêu của Liêu Tuệ Hân chính là Diệp Khuynh Xuyên, cô ta liền đi tới tỏ vẻ biết điều giúp đỡ anh, còn bà Liêu ở bên này nắm tay của cô kéo đi.

“Đi vào đây với dì, vào phụ dì mấy cái này để cho em con nó tiếp cậu Diệp mang đồ vào nhà được rồi.”

Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị bà Liêu kéo đi vào trong nhà, lúc này ở bên ngoài Diệp Khuynh Xuyên cũng không mấy để ý đến Liêu Tuệ Hân, anh ôm hai bên tay là hai thùng quà còn Liêu Tuệ Hân thì giúp anh xách mấy túi đồ trong cốp xe.

“Chị của em đúng là may mắn khi có được một người chồng như anh.”



Cố ý bắt chuyện riêng với Diệp Khuynh Xuyên, anh quay sang nhìn cô ta như đang cố ý nghiên người để lộ vòng một căng tròn của mình, ánh mắt đưa tình như đang mời gọi anh.

“Sao em lại nghĩ vậy?”

“Vì anh rất có tố chất của một người đàn ông tốt và cưng chiều vợ.”

“Quá khen rồi.”

Liêu Tuệ Hân cố ý đi sát lại gần anh giọng có chút buồn bã.

“Đáng lẽ ra em là đối tượng gả cho anh, nhưng mà do mẹ thấy em còn nhỏ nên mới để chị gả thay em, nếu không bây giờ có lẽ… em đã có một người chồng như anh rể đây rồi.”

Biết rõ lời nói và hành vi của Liêu Tuệ Hân nhưng Diệp Khuynh Xuyên vẫn không tỏ thái độ khinh bỉ hay ghét bỏ, anh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, thấy anh có vẻ vẫn không phản ứng gì liền giả vờ bị trẹo chân cố ý ngã vào lòng của Diệp Khuynh Xuyên, anh liền quăng hai thùng đồ xuống như một bản năng đỡ lấy Liêu Tuệ Hân, quả nhiên được như ý nguyện của mình cô cố tình ôm chầm lấy anh nhăn nhó.

“Đau quá, hình như là bị trẹo chân rồi.”

Diệp Khuynh Xuyên thở dài, anh liền không ngần ngại bế Liêu Tuệ Hân lên, cô dán mặt vào lòng ngực săn chắc của anh, mùi hương nam tính quyến rũ khiến Liêu Tuệ Hân say mê quên lối về, anh nhanh chóng mang cô vào nhà. Ngay lúc này Liêu Ngữ Tịch đang giúp bà Liêu quét bụi trên bàn thờ của ông Liêu thì nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô nhìn rõ sự cố ý của cô ta rồi đột ngột nhếch môi lẩm bẩm trong miệng.

“Quả nhiên vẫn chứng nào tật nấy.”

Anh đặt Liêu Tuệ Hân xuống ghế rồi quay đầu đi trở ra để mang hai thùng đồ vào trong nhà, lúc này Liêu Ngữ Tịch đi tới ngồi xuống bên cạnh Liêu Tuệ Hân lo lắng hỏi.

“Em sao vậy?”

“Chỉ bị trẹo chân do em hậu đậu quá.”

“Để chị giúp em nhé.”

Liêu Tuệ Hân bày ra vẻ mặt ghét bỏ, ánh mắt trừng lớn nhìn Liêu Ngữ Tịch.

“Nếu vậy để anh rể giúp em nha?”

Liêu Ngữ Tịch cố ý khơi gợi điều mà cô ta đang nghĩ trong đầu, không biết Liêu Ngữ Tịch đang định giở trò gì với mình.



“Không cần đâu, em ổn mà.”

Liêu Ngữ Tịch liền đứng dậy nói vọng ra ngoài.

“Anh à, vào coi chân của Tuệ Hân giúp em với, đưa con bé lên phòng nghỉ ngơi đi em phụ dì làm được rồi.”

Câu nói của Liêu Ngữ Tịch làm cho Liêu Tuệ Hân sáng như sao, thật không nghĩ rằng Liêu Ngữ Tịch lại dâng cá miệng mèo thế này, Diệp Khuynh Xuyên cũng không nghĩ nhiều anh chỉ muốn nhanh qua ngày rồi về, anh cũng chẳng muốn xem chị em nhà này sắm tuồng mãi.

Anh bước tới bế Liêu Tuệ Hân mang lên phòng theo sự chỉ dẫn của cô ta, vào đến nơi anh chỉ đơn giản đặt cô ta ngồi xuống giường nhưng cô ta cố tình túm lấy cổ áo của Diệp Khuynh Xuyên kéo lại gần.

“Anh rể, em xin lỗi do em mất đà.”

Ngay lúc này gương mặt của anh kề sát cô ta, Liêu Tuệ Hân cũng nhướng người lại gần anh, bàn tay len lỏi sau gáy giả vờ ngượng ngùng.

“Anh rể… xin lỗi.”

“Không sao, em không sao thì tốt rồi, anh xuống phụ dì với chị của em.”

“Anh rể.”

Khi anh định đi thì Liêu Tuệ Hân liền gọi anh, anh khựng người lại thì Liêu Tuệ Hân từ phía sau tiến tới ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh, cố ý để ngực của mình dán chặt lên lưng của anh cử động đong đưa nhẹ.

“Anh rể, anh có hạnh phúc khi ở bên chị của em không?”

Giọng nói của cô nghẹn ngào như muốn chút thương hại từ anh.

“Sao lại hỏi vậy?”

“Chị của em… thật ra đã có người mà chị ấy yêu, chị ấy đến với anh cũng vì đạo làm con, chị ấy… có lẽ phải chịu đựng quá nhiều sự tổn thương sau khi ba mất, dù ở bên cạnh anh nhưng em nghĩ trái tim chị ấy chỉ dành cho một người duy nhất thôi, em không có ý chia cắt hai người nhưng… anh hãy suy nghĩ thông cảm cho chị ấy nếu chị ấy có lạnh nhạt với anh.”

Diệp Khuynh Xuyên biết rõ ý đồ của cô ta, anh chỉ nhếch môi cười rồi quay đầu lại nhẹ nhàng đưa tay vén mái tóc của cô.

“Vậy em có thể khiến anh hạnh phúc không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương