Xác nhận được là con cháu của người quen, vậy thì mọi việc đơn giản hơn nhiều. Lưu Triệt đem bé về nhà, hiện tại bé đang vui vẻ ngồi trên ghế xem kênh thiếu nhi. Sau 10 phút, Bách Du hớt hải nhấn chuông cửa, ngay cả chào người vừa mở cửa cho mình Lưu Triệt cũng không. Vội vàng chạy vào trong nhà, sau khi thấy bé con ngồi trên ghế ăn bim bim mới thở phào.


Bách Du quát : " Trân Châu "


Bé con nghe gọi tên mình liền rụt cổ lại, Bách Du đi qua đánh vài cái vào mông con bé nói : " Con có biết con làm mọi người lo lắng lắm không? Dám đi theo người lạ này, may mắn gặp người quen không thì con định làm sao? "


Lưu Triệt nhìn cậu bạn mặt mày xanh mét và bé con đang rơm rớm nước mắt, thở dài đi qua nói : " Thôi nào Du, có chuyện gì từ từ nói cậu làm con bé sợ đấy"


Bách Du đánh vài cái vào mông Trân Châu, cũng răn đe nó một hồi sau đó mới khóc nói : " Sáng nay cậu nghe tin không thấy con liền bỏ hết công việc đi tìm. Cậu còn tưởng con bị người ta bắt cóc mất rồi, con làm cậu lo lắng lắm có biết không? "


Trân Châu nãy giờ bị đánh chỉ im lặng, đôi mắt đầy nước nhưng không chịu nhận sai, còn tỏ vẻ bản thân rất oan ức bé bỏ đi là vì muốn tìm cậu mà, vậy mà cậu còn đánh bé. Nhưng giờ nghe thấy cậu mình nói vậy liền òa khóc nói : " Cậu ơi cháu xin lỗi, nhưng lâu lắm rồi cháu không được gặp cậu, cháu nhớ cậu lắm nên mới đi tìm. Sao cậu không đến thăm cháu? cậu hết thương cháu rồi phải không? "


Bách Du nghe con bé nói xong liền ôm lấy bé, Trân Châu cũng ôm chặt cổ cậu mình. Hai cậu cháu ở trong phòng khách ôm nhau khóc rống, Lưu Triệt cảm thấy đầu mình ù ù nhẹ nhàng đi qua xoa đầu hai người đang khóc. Qua mười phút, Bách Du ngượng ngùng ngồi trên ghế dùng khăn giấy Lưu Triệt đưa lau nước mắt còn lại trên mặt. Trên chân là Trân Châu đang ghé đầu vào người cậu ngủ ngon lành, gương mặt con bé có vẻ rất thoải mái.


Bách Du nói : " Dạo này mỗi lần gặp cậu đều ở bộ dạng khó coi, khiến cậu phải chê cười rồi. May mắn lần này gặp cậu, con bé này to gan tày trời nếu gặp người xấu thì không biết phải làm sao"


Lưu Triệt cười nói : " Khách sao quá rồi, chúng ta là bạn mà"


Bách Du mỉm cười, không nói gì, xoa cái đầu xù nhỏ nhắn đang gối trên chân mình, ánh mắt dịu dàng. Thực ra tính về quen biết thì trong nhóm Bách Du cũng có thể tính là một trong những người quen Lưu Triệt lâu nhất, chỉ sau Triệu Huyền thôi. Quan hệ giữa hai người cũng rất tốt, vì cùng là gay sở thích có nhiều điểm tương đồng nên trước đây Bách Du thích nhất là gọi điện thoại buôn chuyện với Lưu Triệt. Nhưng không hiểu sao từ sau khi Lưu Triệt bị xe tông, Bách Du cứ có cảm giác người bạn này của mình ít nhiều có thay đổi. Khiến y cũng không tự giác được khách sáo với đối phương hơn trước kia. Giờ nghe Lưu Triệt nói vậy, Bách Du cảm thấy có lỗi trong lòng, Lưu Triệt hiện tại bị mất trí nhớ khác một chút cũng không có gì lạ vậy mà mình lại xa lánh y...


Thầm nghĩ là sau này phải quan tâm đến người bạn này của mình nhiều hơn một chút, Bách Du cảm kích nhìn Lưu Triệt. Lưu Triệt nhìn Trân Châu đang ngủ ngon lành nói : " Con bé rất thương cậu"


Bách Du nghe vậy cười càng tươi hơn, Lưu Triệt bỗng nhiên có cảm giác ra là người này cười lên thì trông như vậy...hai chữ đáng yêu đột nhiên xuất hiện trong đầu Lưu Triệt. Giả bộ ho khan để xua đi suy nghĩ kì trong lòng, nói : " Con bé này cũng thông minh có vẻ nó đã suy xét lựa chọn cả buổi rồi mới chọn tôi mua đồ ăn cho. Cũng biết chọn quả hồng mềm để nắn lắm"


Nói xong nhẹ nhàng dùng ngón tay điểm lên cái mũi nhỏ nhắn của Trân Châu. Con bé khó chịu đổi tư thế sau đó ngủ tiếp, chọc hai người lớn cười vui vẻ. Bách Du nhìn đồng hồ sau đó bế Trân Châu lên tạm biệt Lưu Triệt để ra về. Lưu Triệt cũng nhìn đồng hồ, nuốt xuống lời nói " Khuya rồi hai người ngủ lại đi" yên lặng nhìn bóng lưng hai người khuất xa.


-------


Trên xe, Trân Châu ngủ đã cuối cùng cũng tỉnh lại, nhìn xung quanh một vòng sau đó lắc cậu mình nói : " Cậu ơi chú đẹp trai vừa rồi đâu rồi? "


Bách Du cười ha ha nói : " Chú ấy đương nhiên ở nhà chú ấy rồi, con ấy ngủ như heo con người ta ghét bỏ trả về rồi"


Nói xong lại không nhịn được cười, vừa rồi Lưu Triệt còn khen con bé thông mình, theo cậu thấy thì là con bé này thấy người ta đẹp trai nên chọn thôi. Trân Châu nghe cậu mình nói xong liền dẩu môi, phồng má nói : " Cậu ngốc quá đi, cháu khổ cực như vậy mà cậu không biết bắt lấy"


Bách Du nghe con bé nói, có chút không hiểu ra sao, nhướng mày nói : " Cháu nói vậy là sao? "


Trân Châu khoanh tay trước ngực, một bộ bà cụ non nói : " Con nghe mấy thím nói chú kia là chỉ thích con trai, cháu đá ngắm nghía rồi còn thử thách chú ấy một hồi. Chú ấy được lắm chú, vừa đẹp trai vừa tốt bụng, đẹp trai hơn bạn trai cũ của cậu nhiều"


Bách Du buồn cười nói : " Cháu ấy, mới gặp người ta đã bị người ta mua chuộc rồi, sao cháu biết người ta tốt chứ? Lần sau không được tùy tiện đi theo người lạ nữa"


Trân Châu không cho là đúng nói : " Chú ấy tốt mà, tất cả mọi người ở đó đều không ai để ý đến cháu, chỉ có chú ấy hỏi số điện thoại người nhà để báo. Cháu phải khó khăn lắm mới bám theo chú ấy được, còn đưa số điện thoại...cậu lấy được số chú ấy chưa, ban nãy chú ấy gọi cho cậu mà"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương