Hành lý của ta luôn không nhiều, giỏi lắm cũng chỉ có vài bộ quần áo.

Trường học khai giảng, hôm nay để tiện cho học sinh đã khai thông một chuyến tàu đặc biệt. Cho nên chỉ cần mang hành lý đến địa điểm xác định rồi lên xe là ok. Chỉ có điều, Nghiêm Tử Tụng này, anh dùng tiền mua lắc tay cho em, không bằng mua một cái điện thoại di động cho mình đi. Làm hại em bây giờ chẳng thể nào liên lạc với anh được.

Bây giờ ngẫm lại, ta cũng không phải là loại nữ sinh đeo bám người khác. Ngoại trừ làm cơm cho hắn, trò chuyện vài câu, đa số thời gian chúng ta đều ở trong phòng hắn, mạnh ai nấy làm việc của mình.

Trên chuyến xe trở về trường, ta giơ ngón tay lên tính toán. Số lần Nghiêm Tử Tụng chủ động, chỉ duy nhất có lần này thôi, không ôm ấp, không tươi cười, cũng chẳng có biểu hiện gì khác.

Thứ hắn cho ta, chỉ là không cự tuyệt.

Bán cao! Không ngờ ta còn chưa đủ hiện trạng.

Thiếu này thiếu nọ, thiếu a!

“A ——” Ta rống to một tiếng, phút chốc nhảy dựng lên khỏi ghế, làm trò trước tất cả các bạn học trong xe: Giang rộng hai tay, bàn tay nắm chặt, ngửa mặt rống dài: “Thực sự thiếu a ——! !”

Tiếp theo là tư thế ôm cằm trầm tư.

Vậy, bây giờ phải làm sao đây?

Khi hoàn hồn mới phát hiện, đồng bào trên xe đang nhìn ta đầy vẻ thông cảm. Toàn thể đều nghiêm nghị, một tiếng cũng không rên, cho ta điều tốt đẹp nhất chính là hoàn cảnh cân nhắc.

Ngẫm lại, bọn họ cũng chẳng dễ dàng gì, bỗng dưng vung lên khuôn mặt cười, chớp mắt mấy cái cảm khái: “Cạm tạ, tôi không sao.”

Toàn thể đồng bào chưng hửng.

Ta phát hiện, thật ra ta rất thích nhìn vẻ mặt này của người khác, rất có cảm giác thân thiết, tâm tình cũng thư sướng hơn một chút.

Nhưng mà Nghiêm Tử Tụng —— cắn ngươi, (nước mắt lưng tròng), cắn chết ngươi!

***

Trở lại ký túc xá, dù sao cũng vừa mới tết xong, tất cả mọi người đều hưng phấn, vui sướng.

Ngoại trừ ta…

Mọi người đều mang theo bao lớn bao nhỏ đồ ăn tết, quần áo mới đầy bàn.

Lôi Trấn Tử cùng Tiểu Lâm Tử đều mua máy vi tính mới, mạnh ai nấy lo.

Ôi, Yêu quái đại nhân, gió mát hữu tình này, thu nguyệt vô biên đó, trách sao tâm tình của ta lại sống một ngày dài bằng một năm như thế.

Tay ta vừa chơi PSP của Tiểu Mễ vừa thò tay bốc một viên chocolate cậu ấy vừa mang từ Thụy Sĩ về, nhét vào trong miệng. Ngẫm lại… tất cả những thứ này đều nhờ tiền mua về. Tiền, quả thật là một thứ tà môn, có thể làm cho dục tiên dục tử, muốn ngừng mà không được.

Ngày mai là cuối tuần, các trường học đều sẽ chuẩn bị một ngày như thế để những người khó thích nghi trở về nghỉ ngơi.

Còn ta, cũng không chủ động đi tìm hắn.

Dỗi đó mà, muốn chí ít cũng phải có một lần hắn chủ động tới tìm ta, nói hắn nhớ ta chứ.

Kết quả ta nghĩ, Nghiêm Tử Tụng quả nhiên là tiểu yêu quái ông trời phái tới để hành hạ ta.

Mặc cho ta mỏi mòi chờ đợi, hắn cũng không xuất hiện.

Hắn không xuất hiện, Hoàng Quang Vinh lại xuất hiện.

Hoàng Quang Vinh nói, ở chung với cô riết rồi anh họ cũng trở nên thực dụng luôn, dạo này còn đòi mua điện thoại di động.

Ta không nói gì, trầm mặc một lúc sau mới hỏi hắn, anh họ đang ở đâu.

Hoàng Quang Vinh phòng chừng bị ép phải tiếp thu thân phận bạn gái của ta, sau đó nói cho ta biết địa điểm.

Mỗi buổi tối, hắn đến làm công cho một tiệm giày lớn nằm trên con đường thương mại dành riêng cho người đi bộ, đối diện trường học của chúng ta.

Mãi cho đến chín giờ tối.

Ta đã từng nghĩ, tưởng tượng xem có đúng là hắn đang khiêng thép, chở than, có đúng là đang bán đứng linh hồn, bán đứng thể xác hay không. Nhưng không hiểu sao, khi thật sự thấy hắn làm việc, thấy hắn dùng sợi dây đỏ cột nhẹ chiếc mắt kính đen thả thòng trước ngực, trong lòng ta bỗng bùng lên một ngọn lửa vô danh. Sau đó xông lên trước, kéo hắn đi ra ngoài.

Thế nhưng…

Ta kéo hắn không nhúc nhích.

Hắn nói, Tương Hiểu Mạn, tôi đang bận…

Ta suy nghĩ một chút, hầu như không chần chờ chút nào, rồi bước đến trước mặt ông chủ của bọn họ, nói: “Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, thổ huyết cũng phải bán phá giá, mua một tặng một!”

Sau đó, ta theo Nghiêm Tử Tụng đi làm.

Đường dành riêng cho người đi bộ buổi tối rất đông, còn có thể nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc trong trường. Chỉ có điều, đến xem thì đông, người mua rất ít.

Có lúc vào kho hàng sắp xếp kiểm kê giày, có lúc phải ứng phó với các loại khách hàng, thử giày, chiêu đãi, cười niềm nở. Sau đó mang những đôi giày đã được thử xong về kho chờ giao hàng.

Sáu giờ đi làm, chín giờ tan tầm. Đứng suốt ba tiếng đồng hồ, bàn chân đau nhức không chịu nổi. Nếu nói không phiền lụy, tuyệt đối là gạt người thôi.

Trong tiệm còn có ba nhân viên nữ, cũng thuộc loại đại điên đại phế, hoạt bát phóng khoáng. Nghiêm Tử Tụng nói không nhiều lắm, cho nên những lúc vắng khách, có chút thời gian rảnh rỗi các nàng lại quấn quýt lấy Nghiêm Tử Tụng hỏi cái này cái nọ.

Ta không quản, ta chỉ ve vãn những đôi giày.

Thật ra trong thời gian đó, ta không chủ động nói với hắn một câu nào, bất luận là khi đi làm hay là sau khi tan tầm.

Hắn cũng vậy.

Nhưng chiều nào hắn cũng lặng lẽ theo sát phía sau, đưa ta về đến tận cửa ký túc xá.

Sau đó lặng lẽ rời đi.

Không mở miệng nói… Ồ, rất khó nói sao?

Đúng thật là.

Con gái, quan trọng nhất là cái gì?

Trinh tiết?

Khuôn mặt đẹp?

Trí tuệ?

Cũng không đúng! Là tát vào mồm, tát vào mòm a! Ăn, nói, hát, tất cả đều nhờ vào cái miệng nhỏ nhắn. Nếu không có ngươi, ta sống thế nào?

Thế nhưng liên tục không có ai chào hỏi ai, ta và hắn không nói chuyện với nhay lấy một câu. Bất luận các cô gái khác nói với hắn cái gì, ta cũng không đi qua bảo vệ chủ quyền.

Ta đợi tự Nghiêm Tử Tụng phải nói ra, ví dụ như: tôi là hoa đã có chủ.

Nhưng Nghiêm Tử Tụng chỉ đứng ở bên cạnh ta, các cô có nói cái gì, hắn đều chỉ hơi nhíu mày một chút, không đáp lời, cũng không hề đưa ra câu trả lời như ta chờ mong.

Ta có một loại ảo giác, từ khi quen biết ta, Nghiêm Tử Tụng càng trở nên trầm mặc hơn.

Có thể, hắn bởi vì ta mà trầm mặc…

Ngực mơ hồ có chút khó chịu, lại căng thẳng căng thẳng, đến mức hoảng sợ.

Nhưng ta cũng quyết tâm, chết cũng không mở miệng.

Tháng ba mưa bụi.

Hết Tết Nguyên Tiêu, lại nhịn thêm mấy ngày nữa, rốt cuộc cũng đến mùa mưa dầm.

Trời cứ đổ mưa rả rích tí tách, liên miên không dứt. Nhưng vì thời tiết se lạnh nên loại giày xăng – đan chất đống từ năm ngoái cũng không bán được.

Kho hàng cũng không lớn, để lợi dụng không gian triệt để nên giày được chất thành từng đống cao. Hôm đó, ta muốn rút ra đôi giày size 36 cho khách, rút rút một hồi, cả cột giày đều bị ta rút đổ. Lúc đó ta đứng trên một chiếc ghế nhỏ, muốn tránh né, trái lại còn không cẩn thận ngã xuống.

Thật đáng đời, bởi vì ta cố ý rút cái ở giữa.

Ù ù ầm ầm, âm thanh những hộp giày đổ xuống ở trong không gian nhỏ hẹp bỗng trở nên ầm ĩ lạ thường. Ta xoa mắt cá chân bị đau, ngồi giữa một đống hộp giày, đột nhiên cảm thấy rất oan ức.

Đau nhức thật ra chỉ là thứ yếu, nhưng chẳng biết sao lại chảy nước mắt.

Nghiêm Tử Tụng chết bầm, không ngờ lại dám dùng khuôn mặt đó đi tuyên truyền cho gia sản người khác, bánh bao nhà ta còn chưa bán xong mà.

Nghiêm Tử Tụng nghe tiếng chạy tới. Lúc nhìn thấy ta, hầu như ngay lập tức, hắn nhảy một bước xa vọt tới trước mặt ta, ngồi xổm xuống, mặt mày rất khẩn trương.

Trái ngược với vẻ thong thả thường thấy từ trước đến giờ của hắn.

Sau đó, dường như không nhìn rõ lắm, hắn lấy mắt kính ở trước ngực đeo lên mắt, nhíu mày nhìn ta, “Có đau lắm không?”

Một động tác, một câu nói, một nét mặt khẩn trương, đã khiến ta nước mắt tràn mi. Ta miết miết miệng, vô cùng thương cảm nhìn hắn, sau đó gọi: “Nghiêm Tử Tụng…”

Hắn đột nhiên ôm lấy ta.

Máu chó thật, y hệt mấy cảnh kinh điển trong phim điện ảnh. Ta gối đầu lên vai hắn nghĩ thầm, bây giờ mà có camera quay chậm thì lãng mạn cỡ nào a.

“Chuyện gì vậy?” Ông chủ Văn Tấn đến rồi.

“Tai nạn lao động!” Ta ồn ào, sau đó đọng ở trên người Nghiêm Tử Tụng, đưa cái chân đau ra trước mặt ông lắc lắc.

Ông nhìn đống hỗn độn phía trước, sau đó ồn ào, “Tai nạn cái gì, rõ ràng là chính cô không cẩn thận.”

Không ngờ Nghiêm Tử Tụng lại đi qua đứng trước mặt lão, chưa cần nói tiếng nào đã khiến cho ông chủ cứng họng.

Thấy vậy, ta ngẩng đầu nhìn hắn. Ở góc độ này, phát hiện lúc hắn đeo mắt kính, đôi mắt sương mù kia chỉ trong nháy mắt đã trở nên sắc bén tuyệt vời, còn lộ ra…

Một chút sát khí.



Ta hết hồn.

“Lại đây lại đây, các cô, hai người vào đây dọn dẹp một chút, đừng xếp lẫn lộn size giày đó!” Sau đó nhìn ta, “Có chuyện là phải bồi thường!”

Nghiêm Tử Tụng không để ý đến, ôm ta đi ra ngoài. Ta hạnh phúc nghĩ, hắn đúng là người hùng của ta. Dùng hai tay quàng qua đầu vai hắn, chăm chú ngắm nhìn hắn.

Đã lâu lắm rồi, không cùng hắn tâm sự.

Hắn ẵm ta ra ngồi xuống một chiếc ghế đá trên đường dành riêng cho người đi bộ, hai bên trái phải là hai cây đại thụ, bên trên treo đèn nê – ông màu lục xen lẫn với những chiếc đèn lồng màu đỏ.

Ta ngồi trên người hắn, mặc hắn giúp ta xoa mắt cá chân. Sáng nay có cơn mưa, ghế đá có chút ẩm ướt. Ta tháo mắt kính của hắn xuống thưởng thức, bắt đầu đi vào trọng tâm câu chuyện. Ta nói: “Nghiêm Tử Tụng, bây giờ anh đeo kính không bị choáng đầu nữa sao?”

Cảm giác bàn tay to của hắn đang xoa mắt cá chân cho ta thoáng ngừng lại, sau đó hắn gật đầu, lại lắc đầu.

“Là sao?”

“Lúc nhỏ ba mẹ anh hay cãi nhau.”

“Ồ…” Ta ngẩng đầu sang nhìn khuôn mặt nghiêng tuấn tú của hắn, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng lau kính cho hắn, ta biết…

Hắn đang kể về quá khứ của hắn.

“Còn không bằng không nhìn thấy rõ.” Không thấy vẻ mặt phía trước của hắn, chỉ nghe giọng nói ta cứ nghĩ chắc hắn đang khổ sở. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn mới phát hiện ánh mắt hắn thật ra rất bình tĩnh, thậm chí không có lấy một tia chán ghét.

Chỉ là không biết vì sao, ta đột nhiên cảm thấy khó chịu, rất khó chịu. Bởi vì không muốn nhìn thấy rõ, cho nên đeo kính cũng trở nên choáng đầu sao? Có thể chỉ là do tác động tâm lý, nhưng không ngờ bây giờ hắn lại đeo mắt kính…

Là vì… ta sao?

Ta phút chốc cố sức ôm chặt lấy hắn, sau đó quyết định biến những suy nghĩ trong trái tim thành hành động: nắm lấy đầu vai hắn, hung hắng cắn xuống.

Hắn cũng không giãy dụa, cũng không kêu đau. Hắn chỉ nhẹ nhàng giữ lấy ta, nói.

“Em thì khác, Hiểu Mạn, anh muốn nhìn em thật rõ.”

Nước mắt tuôn rơi lúc nào không biết, tích tụ trên đầu vai hắn. Ta nhả vai hắn ra, đột nhiên hung hăng khóc to thành tiếng, không thể trấn áp.

Bầu trời đột nhiên lại đổ mưa phùn, cứ lất phát rơi. Những chiếc đèn nê – ông trên con đường dành riêng cho người đi bộ hắt ra thứ ánh sáng lung linh mê hoặc, mềm mại.

Sau đó, hắn còn nói, “Hiểu Mạn, anh nhớ em…”

Hắn nói, “Rất nhớ.”

Mưa bụi lất phất.

Ta nghĩ, kiếp trước nhất định ta đã thiếu Nghiêm Tử Tụng nhiều lắm, bằng không vì sao ta lại thích một người đến nỗi để cho người đó nắm giữ hô hấp của mình, nắm giữ nhịp tim của mình, thậm chí còn nắm giữ cả niềm vui nỗi buồn của mình nữa.

Ta nói này, Nghiêm Tử Tụng ơi là Nghiêm Tử Tụng, ngươi đúng là oan gia của ta rồi.

Thì ra, anh cũng nhớ em…

Ta cứ ngồi lỳ trong lòng hắn, không chịu đứng lên.

Sau đó, ta quệt lâu nước mắt lung tung, nâng người lên, ánh mắt đặc biệt chăm chú nhìn hắn, vô cùng dịu dàng, vô cùng mềm mại hôn lên trán hắn.

Trong làn hơi se lạnh của mưa bụi còn mang theo một mùi hương đặc biệt. Trên con đường dành riêng cho người đi bộ, tiếng người hòa lẫn dưới ánh đèn nê –ông mê huyễn, nghĩ hạnh phúc thật giống cảm giác say xe.

Có lẽ không quen biểu đạt nội tâm, cố gắng quá nên xấu hổ, khuôn mặt hắn rất nóng. Nhất là khi hô hấp của ta phả lên gương mặt hắn, hắn có chút căng thẳng, đoán chừng đang khẩn trương. Vì vậy, ta lại nổi lòng trọc ghẹo, “Phù ——” “Phù ——” bật hơi thởi mặt vào mặt hắn.

Ây dza dza, thật đáng tiếc, chiều nay lúc ăn cơm chỉ ăn một chút trứng chiên lá hẹ, cho nên bây giờ lực sát thương của hơi thở không được lớn lắm, khó có thể gây cho hắn đả kích trí mạng!

Hắn đột nhiên vươn tay gõ nhẹ lên trán ta một cái, nhíu chặt đầu mày.

Ta cười cười, thổi vào má hắn, “Phù ——” Hắc hắc!

Bất ngờ phần eo bị một vật thể lạ xâm lấn. Là tay của hắn… Oái, muốn làm gì!

Ta đột nhiên tràn ngập cảm giác nguy cơ, hung hăng trợn trừng mắt lên, nhìn thẳng vào mặt hắn – Có thấy ánh mắt tràn ngập uy hiếp của ta không! Có thấy khóe miệng tà ác không một ý cười của ta không!

Chỉ thấy hắn hơi nheo mắt mê hoặc. Đôi mắt đã khôi phục cảm giác mông lung như khi không đeo mắt kính. Giông hắn thong thả mà có tiết tấu: “Kẽo kẹt, kẽo kẹt.”

“A ha ha ha…” Ta bay, ta sợ nhột…

“Kẽo kẹt, kẽo kẹt.”

“A ha ha ha…” Gào khóc, ta đoán chừng, bây giờ có lẽ ta đang cười như bị bệnh tâm thần, run rẩy hết cả người.

… o(>_

Giằng co như vậy một lúc, hắn đột nhiên vươn ngón trỏ, cực kỳ ôn nhu quệt lên gương mặt ta, giúp ta xóa đi vết nước mắt còn lưu lại. Cảm giác như mưa phùn đã hòa tan ta và hắn, như hoa đào nở rộ tưng bừng.

Muốn nói mấy câu trọc ghẹo gì đó ồn ào một chút, tâm tình đang đặc biệt dâng trào.

Sau đó, hắn nhẹ nhàng ôm lấy ta. Hắn mở miệng, vừa cố gắng vừa phân vân, “Lắc tay… không thích ư?”

“Không thích.” Ta trả lời, không chút do dự.

“Ồ…” Hắn có chút áp lực.

Ta nhún vai, vừa cười cười vừa nhéo mặt hắn. “Cũng đâu phải do đích thân anh tặng, không bằng cảm giác khi được nhìn thấy khuôn mặt vừa xấu hổ vừa chờ mong của anh.”

Hắn nghe ra ta có chút oán giận, cũng đột nhiên thu hồi vẻ nhu hòa, ra vẻ lơ đãng kiến nghị, “Em… ngày mai lấy đeo đi…”

Ta dừng một chút, thu trọn ánh mắt chờ mong của hắn vào đáy mắt mình, sau đó điều chỉnh tư thế, dựa lưng vào ngực hắn, tiếp tục ngắm nghía mắt kinh của hắn. Không trả lời câu hói của hắn mà chỉ cười cười, “Sao lại cột bằng dây đỏ? Tục quá.”

Không có được đáp án như mong muốn, giọng nói của hắn có vài phần thất vọng, “Không tìm được cái khác.”

“Ừm, Nghiêm Tử Tụng.” Ta đột nhiên hỏi hắn, “Anh có từng ghét em không?”

“…” Là sự trầm mặc của hắn.

Ta dựa lưng vào hắn, cảm nhận nhịp tim của hắn, cũng không chờ hắn trả lời, hô hấp có chút căng thẳng. Sau đó ta mở miệng, nhẹ nhàng nói: “Thật ra, vẫn luôn là em chủ động…”

“Chen vào cuộc sống của anh, cố ý cướp đoạt sự chú ý của anh…” Mỗi một câu, ta đều dừng lại một chút

“Có thấy em phiền phức không?”

Cảm giác như lực ôm của hắn đột nhiên tăng thêm vài phần.

Ta cười cười. “Rốt cuộc em vẫn nghĩ anh là của em, nhìn anh sẽ tự nhiên cảm thấy hài lòng. Bá đạo muốn chiếm anh làm của riêng, để dù anh có làm gì thì em cũng cảm thấy hưng phấn, hài lòng, vui sướng…” Sau đó, ta đặc biệt to gan nắm tay hắn đặt lên ngực mình, cũng không hề mất kiên định – nói tiếp: “Nghiêm Tử Tụng, anh hãy nghe cho kỹ đây: cho tới bây giờ em vẫn luôn rất nghiêm túc.”

Nói xong rồi, ta thấy viền mắt mình hơi ươn ướt, nhưng khóe môi vẫn cong lên theo thói quen, “Cho nên…”

Cho nên tình yêu này…

“Anh không cần cảm thấy không xác định đối với em như thế.”

Ta không phải không biết, đối với ta, Nghiêm Tử Tụng cũng có vài phần nơm nớp lo sợ.

Nam sinh đã từng đẩy ta ra, từng nói với ta ‘Tương Hiểu Mạn, cô cút đi.”, hôm nay đã mở miệng nói, còn mang theo rất nhiều bất an cùng không xác định.

Vì sao?

Tình yêu vốn dĩ là một hậu quả của thuyết tương đối. Ta đối với hắn, càng ngày càng không đủ.

Còn hắn đối với ta, càng ngày càng không có cảm giác an toàn…

Ta hít thở thật sâu, tự hỏi vì sao.

Vì sao chứ?

Nghiêm Tử Tụng ơi Nghiêm Tử Tụng, vì sao trước đây cứ thấy anh là muốn cười, nhưng bây giờ đối mặt với anh, trái tim luôn cảm thấy đau xót?

Đau xót ấy, có phải cũng là hạnh phúc không?

Sau đó, cả hai chúng ta đều không nói gì nữa.

Cứ thế, cứ thế.

Cảm giác như cơn mưa kéo dài vô tận, từng giọt thẩm thấu qua quần áo chúng ta rồi biến mất.

Rốt cuộc hắn nói: “Anh có thể cùng với em không?”

Ồ, ta còn chưa kịp trả lời, một chữ ‘được’ vẫn đang trôi trong cổ họng, hắn đã cúi người, tiến lên bắt được môi ta.

Hắn hôn rất cố sức, tay hắn vẫn còn đang đặt trên ngực ta nhưng điều làm cho ta kích động nhất là, lại chẳng có bất cứ một mùi vị tình dục nào.

Ta mơ mơ màng màng suy nghĩ, ta có nên hỏi hắn xem, hai cái bánh bao nhỏ của ta có thể thỏa mãn nhu cầu hằng ngày của hắn sau này hay không đây…



Trong một quán cà phê cách đó không xa, chẳng biết thế nào lại đang phát một ca khúc cũ xì…



Trời mưa gió mịt mùng

Trong lòng chỉ mong được tương phùng

Sương khói mịt mùng, gió mưa mịt mùng

Hỏi thế gian tình là gì?

Hồn cũng cùng nhau, mộng cũng cùng nhau…

Sống cùng nhau, chết cũng cùng nhau…

***

Cùng hắn hôn môi thật lâu, sau đó trở về ký túc xá, môi hồng nhuận, che không được, giấu cũng không được.

Tiểu Lâm chẳng màng đến bức tranh châm biếm đam mỹ của mình nữa, cứ len lén ngẩng đầu nghiên cứu đôi môi đỏ mọng như bỏng lửa, sắc mặt cũng đỏ mọng của ta, muốn nói rồi lại thôi.

Ta đứng trên sân thượng, lấy chiếc gương nhỏ ra mân mê đôi môi đỏ mọng của mình. Nghĩ, ta còn không nhịn được cắn môi Yêu quái đại nhân một cái, cố ý tuyên cáo chủ quyền.

Nhớ lại cũng thấy thật là phong cách. Giữa chốn đông người qua lại mà hôn môi nồng nhiệt, cũng không ai đi báo án tố cáo chúng ta phá hoại thuần phong mỹ tục. Hồi đó chẳng nhớ là chú bảy hay chú tám của ta nữa, đã nhổ một bãi nước bọt ở ngay trạm xe lửa, liền bị một bác gái túm được, bắt phạt 50 đồng.

Tắm rửa xong, thay quần áo rồi ngồi đờ ra trên ghế. Không biết vì sao trong lòng như có một khoảng trống, lúc này mới phát hiện ra Nghiêm Tử Tụng còn chưa nói thích ta, cũng chưa hề nói một lời tỏ tình nào.

Chẳng lâu trước đây, ta cho rằng cả đời này cũng không quấn lấy vấn đề này nữa, nhưng hóa ra con người thật sự sẽ thay đổi. Điểm then chốt ở đây là thay đổi nhiều hay ít, thay đổi thành tốt hay đồi bại.

Ta rất chú ý đến nó.

Ta bắt đầu cất tiếng hát, “Ái – tình, chỉ là một trò chơi đơn giản, tuyệt đối không đáng kinh ngạc!”

Hát xong câu này, ta lớn tiếng tuyên bố, ta và Nghiêm Tử Tụng đang cặp bồ.

Thấy môi ta đỏ mọng lên không, là hắn hôn đó.

Ước ao chưa, hả, hả!

Báo cáo tình hình một cách ngắn gọn xong, ta bò lên giường ngủ. Nằm một hồi, lôi từ dưới gối ra chiếc hộp đựng chiếc lắc tay hắn tặng, sau đó lấy nó ra đeo vào.

Ta nghĩ, hay là đeo vào rồi, coi như chúng ta đã xác nhận công khai.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương