Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai
-
Chương 21: Fans
Lục Ninh chọn hai thứ trong số những món quà tặng của fans, số còn lại để An Đông mang về công ty.
Khi cậu trở lại căn hộ chung cư của mình thì sắc trời cũng đã tối, Hạ Đông Minh mới vừa gọi điện thoại qua nói là tối nay mình không về núi Minh Cảnh, Lục Ninh bèn chậm rãi đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó còn để tóc tai nhỏ tong tỏng nước đã bắt đầu bóc quà rồi.
Một món quà là một chiếc áo ba lỗ có in hình của cậu, trong khi món quà còn lại là một cái hộp nhạc.
Một cái hộp nhạc vô cùng đẹp đẽ.
Khi mở chiếc hộp đó ra, có một cô công chúa ngẩng đầu lên mặc một chiếc váy bồng bềnh bắt đầu những bước nhảy theo giai điệu bài hát.
Điều hiếm thấy là giai điệu kia chính là bài hát Lục Ninh cực kỳ yêu thích.
Lục Ninh nhìn vào cô công chúa bằng sứ có đôi mắt cười xinh đẹp giống với mình.
Cậu rất thích món quà này.
Trong đôi mắt sâu thẳm của công chúa giống như cũng đang nhìn cậu, bất chợt có vẻ hơi kỳ lạ.
Lục Nịnh từ rất lâu đã không còn thấy tin tức của Trần Vận trên weibo nữa, nghe An Đông nói thì cô ta đã bị công ty đóng băng hoạt động rồi.
Tự nhiên cậu lại sinh ra mấy phần cảm giác mèo khóc chuột.
Ai là thỏ?
Ai là hồ ly đây?
Lục Nịnh cười khổ một tiếng, cậu nhớ đến khuôn mặt tuấn mỹ của Hạ Đông Minh, hàng lông mi nhẹ nhàng run lên, cậu bỗng nhiên rất muốn gọi điện cho người này, rất muốn nghe thấy giọng nói của anh một chút, nhưng đến cuối cùng khi phải nhấn vào nút gọi đi cậu lại tắt máy.
Cậu chạm một cái vào khuôn mặt của cô công chúa.
Trong ánh mắt của con búp bê bằng thuỷ tinh đó phản chiếu khuôn mặt tái đi của Lục Ninh, cậu chớp mắt một cái rồi lại tự lẩm bẩm, “Lục Ninh là đồ vô dụng.”
“Vô dụng giống như mày vậy.”
Mấy ngày nay Hạ Đông Minh hình như rất bận rộn, liên tiếp mấy ngày Lục Ninh đều không gặp mặt anh.
Sau đó, Hạ Đông Minh gọi điện đến, báo rằng mấy ngày gần đây mình có chút việc phải quay về Ma Cao.
Lục Nịnh muốn hỏi anh khi nào thì lại đến Bắc Kinh.
Nhưng chính cậu cũng biết, lần này Hạ Đông Minh ở lại đây một tháng đã là rất dài rồi, mấy lần trước anh chỉ ở đây không quá nổi một tuần.
Cậu hé miệng ra nhưng trong điện thoại vẫn là không lên tiếng hỏi được.
Cuối cùng Lục Ninh chỉ nói một câu, “Hạ tiên sinh, nếu như tôi đến Ma Cao一一 thì có thể đến gặp anh không?”
Hạ Đông Minh ở đầu dây bên kia ngẩn ra một lúc, rồi bỗng nhiên lại nở nụ cười.
Nếu như lúc này Lục Ninh ở trước mặt mình, có lẽ anh đại khái sẽ muốn cốc đầu người này một cái.
Thật ra rất nhiều lúc Hạ Đông Minh đều không ưa dáng vẻ nơm nớp lo sợ, yếu ớt sợ bóng sợ gió của Lục Ninh. Nhưng mà sau này, có lẽ chính anh cũng không nhận ra rằng, bản thân chẳng biết từ bao giờ đã nâng người này lên, lại còn nâng đỡ đến mức coi trời bằng vung.
“Muốn đến lúc nào thì đến lúc đó, không cần phải nhìn sắc mặt của người khác.”
Lục Ninh nghe thấy tiếng trái tim mình, sau khi nghe thấy câu trả lời của Hạ Đông Minh khẽ đập thình thịch thình thịch.
Rõ ràng chỉ là nói một câu mà thôi.
Lục Ninh nhận được món đồ chuyển phát nhanh kia là vào ngày thứ năm sau khi Hạ Đông Minh trở về Ma Cao.
Cậu nhớ như in mỗi một chi tiết phát sinh trong ngày hôm đó.
Ngày đó thời tiết âm u, Lục Ninh ngồi trên xe MPV trở về căn hộ của mình, An Đông nhìn thấy cậu lên tầng sau đó gọi điện báo lại với Lâm Tuyết Như rồi mới rời khỏi.
(*)= MPV là tên viết tắt từ cụm từ – Multi Purpose Vehicle, được hiểu là dòng ô tô đa dụng. Xe MPV được thiết kế rộng rãi với nhiều chức năng, đặc biệt có thể chuyển đổi giữa việc chở người và chở hàng hóa thông qua việc sắp xếp các hàng ghế hành khách phía sau.
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Lục Ninh nhìn ra bên ngoài thông qua cửa chống trộm, nhưng lại không thấy ai.
Đợi đến khi cậu mở cửa ra, bên ngoài đã đặt một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo.
Lục Ninh mở chiếc hộp đó ra.
Lớp đóng gói rất tỉ mỉ lại xinh đẹp, còn dùng dải dây satanh thắt thành nơ.
Lục Ninh mở hộp, cầm lên một chiếc phong bì rồi sau đó có một xấp ảnh dày rơi ra từ bên trong. Cậu nhặt lên, bàn tay khẽ run, ánh mắt cứng đờ rơi xuống những bức ảnh kia.
Trong hai mươi bức ảnh này, mỗi một tấm đều là Lục Ninh.
Có dáng vẻ cậu cúi thấp đầu xuống khẽ cười khi gọi điện ở nhà, có hình cậu vừa mới tắm xong đi ra từ phòng tắm tóc vẫn xoã lung tung, thậm chí còn có bức ảnh cậu nửa nằm trên sopha ngủ quên mất lộ ra hơn nửa cái eo trắng mềm.
Trên tấm ảnh cuối cùng, là chữ chì đúc được in ra.
“Em thích anh lắm đấy”.
Lông tơ khắp người Lục Ninh đều dựng thẳng lên, cậu sợ hãi nhìn ra xung quanh, rốt cuộc là ở chỗ nào?
Có một đôi mắt, đang nhìn trộm cuộc sống của cậu.
Lẩn khuất trong bóng tối không biết mang theo tâm tư gì, lặng lẽ, âm thầm quan sát tất cả về cậu, khiến Lục Ninh không có chỗ nào ẩn trốn.
Cậu sợ hãi nhìn xung quanh mình, những món đồ trang trí bình thường bỗng trở nên xa lạ, đôi mắt kia giống như đang trốn ở mỗi một nơi, yên tĩnh nhìn vào Lục Ninh, e rằng cho đến bây giờ cũng đang thưởng thức trạng thái của cậu bằng vẻ mặt ác độc.
Toàn bộ phòng khách bỗng mang đến cảm giác không chân thật, trong mắt của Lục Ninh chỉ còn lại vô số những đôi mắt không hề gợn sóng nhìn thẳng vào mình.
Đáng sợ không phải là đã biết sự thật, mà là những phỏng đoán không ngừng xuất hiện.
Khi Lâm Tuyết Như và An Đông đến nơi khắp căn nhà đều trở nên bừa bộn, cái gì đập được thì đã bị đập hết rồi, những mảnh thủy tinh vỡ rơi đầy đất còn có một ít các bức ảnh bị xé vụn.
Từ sau ghế sopha, Lục Ninh ngó đầu ra với đôi mắt đỏ au.
Lúc nhìn thấy Lâm Tuyết Như, cậu đột nhiên lại nói, “Chị, em không tìm thấy đôi mắt kia.”
Giọng nói của cậu đầy sự sợ hãi cùng oan ức, khiến Lâm Tuyết Như nghe thấy trong lòng cũng run lên, chị ấy bước tới kéo Lục Ninh từ sau ghế sopha ra, nói, “Lục Ninh, bình tĩnh một chút.”
Dần dần, cậu mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Nhà vốn là nơi riêng tư nhất là nơi có thể tin cậy nhất, nhưng sự tin cậy này đã bị phá vỡ rồi.
“Cậu xem những bức ảnh này đã chụp vào lúc nào, có ấn tượng gì không?”
Đôi môi của Lục Ninh run lên.
Những tấm ảnh kia đã bị cậu xé nát từ lâu. Bây giờ nhớ lại, chỉ có thể nhớ rằng những tấm hình đó đều chụp cậu gần dây.
Bắt đầu từ bao giờ nhỉ?
Sắc mặt cậu bỗng trở nên tái đi, quà tặng, quà của fans.
Ánh mắt của cậu chợt mang theo vẻ kinh ngạc nhìn về phía hộp nhạc trên bàn nước.
Đôi mắt sâu thẳm của công chúa bên trong hộp nhạc vẫn đang lặng yên quan sát Lục Ninh.
Lâm Tuyết Như nhìn thấy Lục Ninh với tay ra đập nát hộp nhạc kia. Công chúa bằng sứ rơi xuống sàn nhà vỡ vụn, nhưng đôi mắt ấy vẫn giống như đang chăm chú quan sát vào một nơi nào đó.
Chị Lâm tìm được trong đống sứ vụn một chiếc camera lỗ kim siêu nhỏ, được lắp vào chính đôi mắt của con búp bê bằng sứ bên trong hộp nhạc kia.
Khi cậu trở lại căn hộ chung cư của mình thì sắc trời cũng đã tối, Hạ Đông Minh mới vừa gọi điện thoại qua nói là tối nay mình không về núi Minh Cảnh, Lục Ninh bèn chậm rãi đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó còn để tóc tai nhỏ tong tỏng nước đã bắt đầu bóc quà rồi.
Một món quà là một chiếc áo ba lỗ có in hình của cậu, trong khi món quà còn lại là một cái hộp nhạc.
Một cái hộp nhạc vô cùng đẹp đẽ.
Khi mở chiếc hộp đó ra, có một cô công chúa ngẩng đầu lên mặc một chiếc váy bồng bềnh bắt đầu những bước nhảy theo giai điệu bài hát.
Điều hiếm thấy là giai điệu kia chính là bài hát Lục Ninh cực kỳ yêu thích.
Lục Ninh nhìn vào cô công chúa bằng sứ có đôi mắt cười xinh đẹp giống với mình.
Cậu rất thích món quà này.
Trong đôi mắt sâu thẳm của công chúa giống như cũng đang nhìn cậu, bất chợt có vẻ hơi kỳ lạ.
Lục Nịnh từ rất lâu đã không còn thấy tin tức của Trần Vận trên weibo nữa, nghe An Đông nói thì cô ta đã bị công ty đóng băng hoạt động rồi.
Tự nhiên cậu lại sinh ra mấy phần cảm giác mèo khóc chuột.
Ai là thỏ?
Ai là hồ ly đây?
Lục Nịnh cười khổ một tiếng, cậu nhớ đến khuôn mặt tuấn mỹ của Hạ Đông Minh, hàng lông mi nhẹ nhàng run lên, cậu bỗng nhiên rất muốn gọi điện cho người này, rất muốn nghe thấy giọng nói của anh một chút, nhưng đến cuối cùng khi phải nhấn vào nút gọi đi cậu lại tắt máy.
Cậu chạm một cái vào khuôn mặt của cô công chúa.
Trong ánh mắt của con búp bê bằng thuỷ tinh đó phản chiếu khuôn mặt tái đi của Lục Ninh, cậu chớp mắt một cái rồi lại tự lẩm bẩm, “Lục Ninh là đồ vô dụng.”
“Vô dụng giống như mày vậy.”
Mấy ngày nay Hạ Đông Minh hình như rất bận rộn, liên tiếp mấy ngày Lục Ninh đều không gặp mặt anh.
Sau đó, Hạ Đông Minh gọi điện đến, báo rằng mấy ngày gần đây mình có chút việc phải quay về Ma Cao.
Lục Nịnh muốn hỏi anh khi nào thì lại đến Bắc Kinh.
Nhưng chính cậu cũng biết, lần này Hạ Đông Minh ở lại đây một tháng đã là rất dài rồi, mấy lần trước anh chỉ ở đây không quá nổi một tuần.
Cậu hé miệng ra nhưng trong điện thoại vẫn là không lên tiếng hỏi được.
Cuối cùng Lục Ninh chỉ nói một câu, “Hạ tiên sinh, nếu như tôi đến Ma Cao一一 thì có thể đến gặp anh không?”
Hạ Đông Minh ở đầu dây bên kia ngẩn ra một lúc, rồi bỗng nhiên lại nở nụ cười.
Nếu như lúc này Lục Ninh ở trước mặt mình, có lẽ anh đại khái sẽ muốn cốc đầu người này một cái.
Thật ra rất nhiều lúc Hạ Đông Minh đều không ưa dáng vẻ nơm nớp lo sợ, yếu ớt sợ bóng sợ gió của Lục Ninh. Nhưng mà sau này, có lẽ chính anh cũng không nhận ra rằng, bản thân chẳng biết từ bao giờ đã nâng người này lên, lại còn nâng đỡ đến mức coi trời bằng vung.
“Muốn đến lúc nào thì đến lúc đó, không cần phải nhìn sắc mặt của người khác.”
Lục Ninh nghe thấy tiếng trái tim mình, sau khi nghe thấy câu trả lời của Hạ Đông Minh khẽ đập thình thịch thình thịch.
Rõ ràng chỉ là nói một câu mà thôi.
Lục Ninh nhận được món đồ chuyển phát nhanh kia là vào ngày thứ năm sau khi Hạ Đông Minh trở về Ma Cao.
Cậu nhớ như in mỗi một chi tiết phát sinh trong ngày hôm đó.
Ngày đó thời tiết âm u, Lục Ninh ngồi trên xe MPV trở về căn hộ của mình, An Đông nhìn thấy cậu lên tầng sau đó gọi điện báo lại với Lâm Tuyết Như rồi mới rời khỏi.
(*)= MPV là tên viết tắt từ cụm từ – Multi Purpose Vehicle, được hiểu là dòng ô tô đa dụng. Xe MPV được thiết kế rộng rãi với nhiều chức năng, đặc biệt có thể chuyển đổi giữa việc chở người và chở hàng hóa thông qua việc sắp xếp các hàng ghế hành khách phía sau.
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Lục Ninh nhìn ra bên ngoài thông qua cửa chống trộm, nhưng lại không thấy ai.
Đợi đến khi cậu mở cửa ra, bên ngoài đã đặt một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo.
Lục Ninh mở chiếc hộp đó ra.
Lớp đóng gói rất tỉ mỉ lại xinh đẹp, còn dùng dải dây satanh thắt thành nơ.
Lục Ninh mở hộp, cầm lên một chiếc phong bì rồi sau đó có một xấp ảnh dày rơi ra từ bên trong. Cậu nhặt lên, bàn tay khẽ run, ánh mắt cứng đờ rơi xuống những bức ảnh kia.
Trong hai mươi bức ảnh này, mỗi một tấm đều là Lục Ninh.
Có dáng vẻ cậu cúi thấp đầu xuống khẽ cười khi gọi điện ở nhà, có hình cậu vừa mới tắm xong đi ra từ phòng tắm tóc vẫn xoã lung tung, thậm chí còn có bức ảnh cậu nửa nằm trên sopha ngủ quên mất lộ ra hơn nửa cái eo trắng mềm.
Trên tấm ảnh cuối cùng, là chữ chì đúc được in ra.
“Em thích anh lắm đấy”.
Lông tơ khắp người Lục Ninh đều dựng thẳng lên, cậu sợ hãi nhìn ra xung quanh, rốt cuộc là ở chỗ nào?
Có một đôi mắt, đang nhìn trộm cuộc sống của cậu.
Lẩn khuất trong bóng tối không biết mang theo tâm tư gì, lặng lẽ, âm thầm quan sát tất cả về cậu, khiến Lục Ninh không có chỗ nào ẩn trốn.
Cậu sợ hãi nhìn xung quanh mình, những món đồ trang trí bình thường bỗng trở nên xa lạ, đôi mắt kia giống như đang trốn ở mỗi một nơi, yên tĩnh nhìn vào Lục Ninh, e rằng cho đến bây giờ cũng đang thưởng thức trạng thái của cậu bằng vẻ mặt ác độc.
Toàn bộ phòng khách bỗng mang đến cảm giác không chân thật, trong mắt của Lục Ninh chỉ còn lại vô số những đôi mắt không hề gợn sóng nhìn thẳng vào mình.
Đáng sợ không phải là đã biết sự thật, mà là những phỏng đoán không ngừng xuất hiện.
Khi Lâm Tuyết Như và An Đông đến nơi khắp căn nhà đều trở nên bừa bộn, cái gì đập được thì đã bị đập hết rồi, những mảnh thủy tinh vỡ rơi đầy đất còn có một ít các bức ảnh bị xé vụn.
Từ sau ghế sopha, Lục Ninh ngó đầu ra với đôi mắt đỏ au.
Lúc nhìn thấy Lâm Tuyết Như, cậu đột nhiên lại nói, “Chị, em không tìm thấy đôi mắt kia.”
Giọng nói của cậu đầy sự sợ hãi cùng oan ức, khiến Lâm Tuyết Như nghe thấy trong lòng cũng run lên, chị ấy bước tới kéo Lục Ninh từ sau ghế sopha ra, nói, “Lục Ninh, bình tĩnh một chút.”
Dần dần, cậu mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Nhà vốn là nơi riêng tư nhất là nơi có thể tin cậy nhất, nhưng sự tin cậy này đã bị phá vỡ rồi.
“Cậu xem những bức ảnh này đã chụp vào lúc nào, có ấn tượng gì không?”
Đôi môi của Lục Ninh run lên.
Những tấm ảnh kia đã bị cậu xé nát từ lâu. Bây giờ nhớ lại, chỉ có thể nhớ rằng những tấm hình đó đều chụp cậu gần dây.
Bắt đầu từ bao giờ nhỉ?
Sắc mặt cậu bỗng trở nên tái đi, quà tặng, quà của fans.
Ánh mắt của cậu chợt mang theo vẻ kinh ngạc nhìn về phía hộp nhạc trên bàn nước.
Đôi mắt sâu thẳm của công chúa bên trong hộp nhạc vẫn đang lặng yên quan sát Lục Ninh.
Lâm Tuyết Như nhìn thấy Lục Ninh với tay ra đập nát hộp nhạc kia. Công chúa bằng sứ rơi xuống sàn nhà vỡ vụn, nhưng đôi mắt ấy vẫn giống như đang chăm chú quan sát vào một nơi nào đó.
Chị Lâm tìm được trong đống sứ vụn một chiếc camera lỗ kim siêu nhỏ, được lắp vào chính đôi mắt của con búp bê bằng sứ bên trong hộp nhạc kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook