Edit: Phong Lữ
Quả thật là Kỷ Bách Vũ đã cùng Khương Uyển Tình đi Linh Vũ sơn rồi.
Tạ Lê khởi tử hoàn sinh, còn cứu mười mấy thiếu nên ra khỏi ma giáo, hơn nữa y còn tuyên bố sắp công bố với dân chúng bí mật của ma giáo, thành công ném vào trong ao một tảng đá lớn, khiến nước trong ao vốn đã không tĩnh lại càng nổi lên sóng lớn.
Kỷ Bách Vũ và Tạ Lê cũng không có gặp nhau nhiều, nghiêm túc mà nói thì cũng có dây dưa. Hắn đã sớm biết Thiên hạ luận võ đường có một võ sư tên như thế, nhưng mà biết thì biết thế thôi. Năm đó, lúc Kỷ Thanh Trạch tới Thiên hạ luận võ đường học võ, Kỷ Bách Vũ tùy tiện cho hai tên hầu đưa Kỷ Thanh Trạch đi, bởi vậy không có cơ hội gặp mặt Tạ Lê. Đến năm trước, đến phiên Kỷ Chính Trường tới Thiên hạ luận võ đường, đường xá xa xôi khiến Khương Uyển Tình không yên lòng, hắn mới tự mình rời nhà cùng Khương Uyển Tình đưa Kỷ Chính Trường tới Linh Vũ sơn. Cũng chính là lần đó cho hắn có một cơ hội duy nhất đối mặt với Tạ Lê.
Khi đó hắn đang lên núi, Tạ Lê đang xuống núi, gặp thoáng qua trong nháy mắt, ánh mắt hai người giao nhau.
Kỷ Bách Vũ không nhận ra Tạ Lê, chỉ nhìn thoáng qua, xong rồi chuẩn bị thu tầm mắt lại. Nhưng ánh mắt của đối phương lại làm hắn không khỏi bị chấn động một chút. Ánh mắt ấy, bảo là đầy địch ý thì cũng không đúng, đó là một ánh mắt đầy vẻ… xem thường. Dường như ánh mắt nhìn không phải hắn – người đường đường là Du Long kiếm Kỷ Bách Vũ, mà là một con bọ suốt ngày lăn lóc với đống phân, hay một con chuột đầy mùi thối.
Khi ấy Kỷ Bách Vũ sững sờ dừng chân, đứng nguyên tại chỗ. Lúc vừa định xuất chiêu dụng võ, đối phương đã đi khỏi. Hắn rất căm phẫn, cực kỳ căm phẫn, cho là mình đã chịu nhục nhã rất lớn! Hắn rất muốn đuổi theo bắt kẻ dám dùng ánh mắt coi thường hắn lại, giáo huấn một trận ra trò. Nhưng mà hắn cũng không làm vậy.
Chuyện không hay của nhà hắn còn ai không biết? Hắn biết có rất nhiều người bàn tán sau lưng hắn, chê cười hắn, chỉ là có rất ít người cả gan thể hiện ra mắt trước mặt hắn. Bây giờ ở Thiên hạ luận võ đường đang là mùa thu người mới, trên sơn đạo nhiều người tới lui, nếu như hắn đuổi theo làm ra lẽ với cái tên nhìn hắn khi nãy, hoặc là ra tay đánh nhau sẽ thu hút rất nhiều tai mắt. Mọi người sẽ vì khí phách của hắn mà reo hò khen hay sao? Không, chỉ có coi hắn là trò cười thôi!
Cuối cùng Kỷ Bách Vũ đành phải nuốt cục tức này xuống, đồng thời ghim người tên Tạ Lê này.
Ngày đó, tin Tạ Lê và Hàn Dục Trừng qua đời truyền khắp võ lâm, hai người hắn cực chán ghét bị mất mạng, hắn còn vui vẻ suốt hai ngày.
Lần này tin tức Tạ Lê khởi tử hoàn sinh chấn động võ lâm, trong lòng hắn thật ra rất không vui. Khi đó mười mấy thiếu niên của Thiên hạ luận võ đường được cứu ra, trong đó lại không có con hắn thì liên quan gì đến hắn chứ? Huống hồ lại rất không thích xem Tạ Lê gây náo động. Nhưng mà Kỷ Chính Trường đang ở Thiên hạ luận võ đường, Khương Uyển Tình bảo nhân cơ hội này đi thăm con cũng tốt. Vả lại chuyện lớn như vậy, hắn thân là Nam Long kiếm đúng là cần phải đứng ra, bởi vậy vẫn cùng Khương Uyển Tình lên đường.
Trên suốt chặn đường, bọn họ không hề nóng vội chút nào, ngắm phong cảnh dọc đường, giao tiếp với bằng hữu, chỉ coi là xuất hành du ngoạn, một đường thoải mái tự. Nhưng mà lúc sắp đến Linh Vũ sơn, không biết có phải do không hợp khí hậu hay sao mà Khương Uyển Tình chợt thấy thân thể không khỏe, ban ngày thì đầu óc choáng váng, buổi tối thì mơ thấy ác mộng.
Nửa đêm, nàng bỗng thét lên bật dậy trên gường, cả người ướt đẫm mồ hôi: “A…!”
Kỷ Bách Vũ ngủ ở bên cạnh bị nàng đánh thức, đốt nến trên đầu giường lên: “Làm sao vậy?”
Khương Uyển Tình hoảng sợ trốn vào trong lồng ngực Kỷ Bách Vũ, miệng thở hổn hển, sợ hãi không thôi: “Ta… Ta mơ thấy… Du tỷ tỷ…”
Kỷ Bách Vũ cau mày, cười lạnh một tiếng: “Du tỷ tỷ?”
Hắn cúi đầu, quan sát Khương Uyển Tình trong lồng ngực của mình.
Thật ra Khương Uyển Tình cũng không phải người vô cùng xinh đẹp gì, tướng mạo nàng thậm chí có thể dùng từ tẻ nhạt để hình dung. Gương mặt tròn tròn, đường nét nhạt nhòa, mũi môi nhỏ nhỏ. Nếu muốn bàn về mỹ mạo, mẫu thân Du Nhược Nam của Kỷ Thanh Trạch đúng là đẹp hơn Khương Uyển Tình rất nhiều, lúc Du Nhược Nam chưa gả, người theo đuổi rất nhiều, thậm chí sau khi nàng đã gả cho Kỷ Bách Vũ, còn có nhiều nam nhân than trời khóc đất, không chịu chết tâm đuổi theo nàng. Nhưng Kỷ Bách Vũ lại chướng mắt Du Nhược Nam, trái lại nhìn thuận mắt Khương Uyển Tình.
Nguyên nhân rất đơn giản —— cái gì Du Nhược Nam cũng tốt. Nàng cũng biết mình cái gì cũng tốt, bởi vậy nàng là một nữ nhân cực kỳ kiêu ngạo. Mà đúng là nàng có tư cách để kiêu ngạo, nếu không có nàng, Kỷ Bách Vũ chưa chắc có thể kế thừa vị trí gia chủ, thậm chí ngay cả Nam Long Kỷ gia cũng sẽ dần suy bại.
Du Nhược Nam là một đời cao ngạo, lúc chưa lấy chồng, nàng là một nữ nhi kiêu căng, Thanh Trúc môn cũng chưa từng có quy tắc tại gia tòng phụ. Sau khi gả tới Kỷ gia, đương nhiên cũng không có quy tắc xuất giá tòng phu. Nàng luôn có chủ kiến của mình khi làm việc, nếu như Kỷ Bách Vũ ủng hộ nàng, nàng sẽ cùng hắn làm; còn nếu Kỷ Bách Vũ không ủng hộ nàng, nàng sẽ mặc kệ Kỷ Bách Vũ, tự mình làm.
Nhi nữ giang hồ có tính tình như vậy cũng không phải chuyện xấu gì, nhưng riêng Kỷ Bách Vũ lại không chịu được. Khi còn bé thân thể hắn yếu nhiều bệnh, thường xuyên bị người khác bắt nạt, kết quả tạo thành tính tình âm trầm. Sau đó dưới sự trợ giúp của Du Nhược Nam, danh vọng quyền thế hắn đều có, hắn lại cực không chịu được việc bị người khác xem thường. Hắn không những tính sổ từng người bắt nạt hắn, thanh toán một trận, ngay cả Du Nhược Nam muốn đứng ngang hàng với hắn cũng bị hắn ghi hận trong lòng.
Mới đầu căn cơ của hắn còn chưa vững nên còn thu liễm. Sau khi Kỷ Thanh Trạch sinh ra, hắn cũng luyện đại thành Du Long kiếm pháp, Nam Long uy vọng càng ngày càng cao hơn, tình cảm vợ chồng lại ngày càng sa sút. Rõ ràng cùng ở một gian sân, gặp mặt cũng không liếc nhau một cái, ngay cả chào hỏi cũng không thèm.
Cũng chính vào lúc này, Kỷ Bách Vũ quen biết Khương Uyển Tình. Khương Uyển Tình là là một y nữ, nàng xuất thân bình thường, tướng mạo bình thường, võ công bình thường, cả y thuật cũng chỉ tạm tạm, đúng là khác biệt một trời một vực với Du Nhược Nam. Nhưng mà nàng lại nhanh chóng nắm được trái tim Kỷ Bách Vũ. Nguyên nhân cũng vô cùng đơn giản —— nàng sùng bái Kỷ Bách Vũ. Du Nhược Nam coi Kỷ Bách Vũ là người thường, còn nàng coi Bách Vũ như thần thánh.
Vì vậy Kỷ Bách Vũ thu Khương Uyển Tình làm ngoại thất, rất nhanh sau đó đã sanh ra Kỷ Chính Trường. Tất cả những chuyện này đương nhiên là làm lén lút, Kỷ Bách Vũ là người rất sĩ diện, dù bản thân có hành vi không đứng đắn, nhưng lại không muốn bị đời châm chọc. Vì che dấu tai mắt mọi người, lúc Kỷ Chính Trường vừa ra đời, còn đặt tên là Khương Chính Trường.
Năm Kỷ Thanh Trạch năm tuổi, võ lâm chính đạo phát động Phạt ma đại chiến. Du Nhược Nam xưa giờ ghét ác như kẻ thù, dứt khoát gia nhập đội ngũ chinh phạt ma giáo. Kỷ Bách Vũ lại chả mấy nhiệt tình với chuyện này. Hắn cáo ốm từ chối lời mời của đồng đạo.
Nếu trước đó mấy năm, Kỷ Bách Vũ hẳn sẽ phải cầu Du Nhược Nam cũng đừng tham gia. Nguyên nhân không gì khác, chỉ là hắn chán ghét Du Nhược Nam xuất đầu lộ diện bên ngoài, có thể làm tổn hại mặt mũi Kỷ gia. Nhưng mà lúc đó hắn đã có Khương Uyển Tình và Kỷ Chính Trường, lập tức đồng ý để Du Nhược Nam tham chiến—— Phạt ma đại chiến nguy hiểm cực kỳ, hắn ước gì Du Nhược Nam một đi không trở lại nữa!
Vì đại chiến cần thầy thuốc đi theo, sư môn của Khương Uyển Tình cũng bị yêu cầu tham chiến. Vốn Kỷ Bách Vũ nhất định sẽ không đồng ý để Khương Uyển Tình, nhưng mà đến lúc trước khi xuất phát, Khương Uyển Tình đột nhiên thu được mật hàm Kỷ Bách Vũ phát tới, yêu cầu nàng đi theo xuất chiến. Mật hàm chỉ có hai câu.
Câu thứ nhất: Đừng để nàng sống sót trở về.
Câu thứ hai: Ta cưới nàng.
Khi đó còn không có ai biết quan hệ của Kỷ Bách Vũ cùng Khương Uyển Tình. Mà Phạt ma thì sẽ có rất nhiều người chết trận, có cao thủ có tiếng chấn động giang hồ, cũng có hạng người vô danh. Chết quá nhiều người, toàn chính đạo bị thương nặng, nhiều môn phái cứ thế suy tàn, không có ai còn tâm sức đi truy cứu một Du Nhược Nam rốt cuộc là chết như thế nào.
Có một việc ngay cả Khương Uyển Tình cũng không biết.
Kỷ Bách Vũ tuy rằng mong Du Nhược Nam chết sớm một chút, nhưng mà Du Nhược Nam chết rồi thì tốt, không chết thì hắn cũng vẫn sống tiếp như thế. Tới tận khi đội ngũ Phạt ma sắp xuất phát hắn mới muốn Du Nhược Nam không thể không chết, mới đưa mật hàm cho Khương Uyển Tình.
—— Trước khi Du Nhược Nam rời nhà, nàng đưa cho Kỷ Bách Vũ một thư hoà ly (như ly hôn đồng thuận).
Nhi nữ giang hồ từ trước đến giờ luôn hào hiệp, không thèm để ý quy củ thế tục. Lúc có tình cảm, có thể bỏ tất cả, có chạy trốn cũng sẽ không tiếc; nếu như tình đã hết, cho dù dưới gối đã có con cái, cũng có thể mỗi người đi một ngả, từ nay về sau thành người dưng nước lã.
Du Nhược Nam đã viết xong thư hoà ly. Nếu nàng đi lần này không về được, thì mong Kỷ Bách Vũ chăm sóc Kỷ Thanh Trạch thật tốt, nếu như Kỷ Bách Vũ không muốn chăm sóc, có thể đưa Kỷ Thanh Trạch về Thanh Trúc môn; nếu nàng may mắn đắc thắng trở về, thì với thư hoà ly này, tình cảm vợ chồng bọn họ đã hết, nàng sẽ đưa Kỷ Thanh Trạch rời đi, từ đây thanh toán xong ân oán.
Kỷ Bách Vũ cũng muốn thoát khỏi Du Nhược Nam, nhưng hắn cực sĩ diện, không cho ai làm tổn hại sĩ diện của hắn. Hắn có thể đơn phương bỏ Du Nhược Nam, lại không cho phép Du Nhược Nam hoà ly với hắn. Vì vậy khi nhận được thư hoà ly, Kỷ Bách Vũ nổi trận lôi đình, lập tức quyết định —— hắn sẽ không để cho Du Nhược Nam sống sót trở về!
Mọi chuyện cũng phát triển theo hướng hắn muốn.
Du Nhược Nam chết rồi, Khương Uyển Tình trở về, hắn cưới nữ nhân hợp ý mình, cũng để đứa con mình thích nhận tổ quy tông. Hắn cũng không đưa Kỷ Thanh Trạch về Thanh Trúc môn, cũng không phải là vì hắn thương gì Kỷ Thanh Trạch, mà là vì Kỷ Thanh Trạch cực kỳ giống Du Nhược Nam. Ngoại trừ tướng mạo giống ở bên ngoài, tính cách bên trong mang theo ngạo khí từ trong xương cũng giống. Lúc trước, hắn lấy Du Nhược Nam về thì không làm gì được nàng, mà Kỷ Thanh Trạch tuổi còn nhỏ, không có năng lực chống cự, hắn cố tình muốn vùi dập ngạo khí của Kỷ Thanh Trạch, hắn cũng không tin hắn không làm được!
Hắn dường như chuyện gì cũng được vừa lòng hợp ý rồi. Nhưng buồn cười ở chỗ hắn làm người xưa nay cực kì sĩ diện, không cho phép người khác nói nửa câu không tốt về hắn. Nhưng mà khi Du Nhược Nam chết rồi, dù cho hắn ở trong nhà có thể muốn làm gì thì làm, nhưng khi ra bên ngoài, ai cũng dám chỉ chỉ trỏ trỏ hắn, ai cũng dám cười nhạo hắn, mọi người như đều đâm chọt vào xương sống hắn, đâm hắn vừa đau vừa ngứa, nhưng lại không thể phản kháng gì.
Mỗi khi nhớ tới điều này, Kỷ Bách Vũ cũng không áy náy chút nào. Thứ hắn có cũng chỉ là hận. Hận chính hắn do dự thiếu quyết đoán, hận hắn nên loại trừ Du Nhược Nam trước khi Kỷ Chính Trường sinh ra! Hận chính hắn lòng dạ mềm yếu, để Kỷ Thanh Trạch lớn rồi, lớn đến nỗi sự kiêu ngạo vốn đã bị hắn vùi dập lại bùng lên, thành cái gai trong lòng của hắn!
Khương Uyển Tình cuối cùng cũng thoát khỏi ác mộng, sợ hãi lau mồ hôi lạnh trên trán. Nàng mềm oặt dựa vào trong lồng ngực Kỷ Bách Vũ như không có xương, rưng rưng muốn khóc: “Phu quân, ta sợ.”
Kỷ Bách Vũ vuốt ve sống lưng nàng, nói: “Sợ cái gì?”
Khương Uyển Tình nhu nhược mà nói: “Sắp tới chúng ta tham gia đại hội võ lâm, bên Kỷ Thanh Trạch có nhiều người xung quanh, tất cả mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ chúng ta. Ta sợ trong lòng y hận chúng ta, cho nên rộng rãi kết bạn, lôi kéo các đại môn phái, cố gắng gây xích mích, muốn lôi kéo người khác tới trả thù chúng ta. Ta thì không sao, đời này có thể cùng chàng kết thành phu thê, những năm ân ái này coi như ta đã giành được, cũng không mong gì hơn. Nhưng ta sợ y gây bất lợi với con chúng ta. Chính Trường là đứa trẻ tốt!”
Trong mắt Kỷ Bách Vũ lộ ra vẻ lạnh lùng: “Lúc trước không nên đưa nghịch tử này đến Thiên hạ luận võ đường! Nếu không phải Thanh Trúc môn luôn yêu cầu, nàng còn nói không muốn nhìn thấy nó trong nhà, ta cũng sẽ không đưa nó đi. Vốn muốn để hắn vì tính tình quái lạ quái gở, ra bên ngoài hẳn sẽ bị người khác xa lánh, ta đã cho nó một quyển kiếm phổ bị sửa đổi, nghĩ nó học sai mấy năm, sẽ tự phế chính mình. Không ngờ nó trái lại còn thành chim đủ lông đủ cánh.”
Rồi lại nghi ngờ nói: “Nghịch tử này không biết lấy phúc khí từ đâu, lại nhiều lần… đều bình an vô sự.”
Khương Uyển Tình ngẩng đầu lên, dưới ánh nến làm nổi bật ánh mắt điềm đạm đáng yêu của nàng. Nàng lại lặp lại: “Ta rất sợ.”
Kỷ Bách Vũ dìu nàng nằm xuống lại: “Nàng cứ yên tâm.”
Hắn dập tắt ánh nến, một mình ngồi trên giường một chốc, không biết đang suy nghĩ gì. Một lát sau, ở trong bóng tối, hắn nở nụ cười lạnh, nói: “Ta là cha nó! Ta muốn y quỳ ở trước mặt ta, nhìn ta dùng một kiếm đâm xuyên tim gam tỳ phổi thận của nó, nó còn dám động thủ với ta sao?!”
Hắn muốn Kỷ Thanh Trạch chết cũng không phải mới một ngày hai ngày. Sở dĩ hắn vẫn luôn không ra tay, nói tới nói lui, thật ra thì vẫn là vì kiêng kỵ bị người khác phát hiện, làm hỏng thanh danh của chính mình. Nhưng hắn cũng đã bị người ta châm chọt mắng mười mấy năm, còn có gì đáng sợ lắm? Cho dù hắn có che giấu, mà nếu Kỷ Thanh Trạch chết ở bên ngoài, cũng sẽ có người hoài nghi là hắn làm; Kỷ Thanh Trạch ở trong nhà, người khác cũng hoài nghi hắn y như vậy. Nhưng hoài nghi thì có thể làm gì được hắn? Ở ngoài tìm người khác động thủ, trái lại dễ lưu lại nhược điểm, còn không bằng tự mình động thủ, chờ Kỷ Thanh Trạch chết rồi, thì nói tiểu tử không biết xấu hổ này vì tình nhân đoạn tụ của hắn mà tự sát tuẫn tình rồi! Hắn là Nam Long, hắn nói thế nào thì là thế đó, người khác có thể làm được gì?!
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy mình vốn không nên phí nhiều tâm tư. Hắn nên nói với Kỷ Thanh Trạch, cha ngươi ghét ngươi! Cha ngươi muốn ngươi chết! Hắn tưởng tượng nếu như Kỷ Thanh Trạch nghe mấy câu này, sẽ phản ứng thế nào?
Kỷ Thanh Trạch với mẫu thân y có điểm khác nhau lớn nhất là: y là người khắc kỷ thủ lễ, y quá tuân thủ lễ pháp và quy củ, cho nên bất kể Kỷ Bách Vũ đối xử với y thế nào, y đều đè nén bản thân, cố gắng thuận theo phụ thân. Có lẽ trong lòng y còn tự lừa mình, cho là bọn họ còn có chút tình phụ tử. Người như vậy, nếu như nói cho y biết, mẹ y là do cha y hại chết, cha y ghét y muốn chết, ước gì nghiệt chủng là y này nhanh đi chết! Nếu y biết những điều đó, thấy như ruột gan đứt từng khúc thì sao?
Kỷ Bách Vũ dường như đã có thể tưởng tượng thấy vẻ mặt thương tâm gần chết mà cố ẩn nhẫn của Kỷ Thanh Trạch, nghĩ thôi mà thấy cả người thoải mái!
Hắn đã quyết định.
Lúc trước, Du Nhược Nam ra khỏi nhà, hắn không để cho nàng sống sót trở về. Đợi đến lần sau Kỷ Thanh Trạch về nhà, hắn cũng sẽ không để cho y còn sống sót ra ngoài!
Quả thật là Kỷ Bách Vũ đã cùng Khương Uyển Tình đi Linh Vũ sơn rồi.
Tạ Lê khởi tử hoàn sinh, còn cứu mười mấy thiếu nên ra khỏi ma giáo, hơn nữa y còn tuyên bố sắp công bố với dân chúng bí mật của ma giáo, thành công ném vào trong ao một tảng đá lớn, khiến nước trong ao vốn đã không tĩnh lại càng nổi lên sóng lớn.
Kỷ Bách Vũ và Tạ Lê cũng không có gặp nhau nhiều, nghiêm túc mà nói thì cũng có dây dưa. Hắn đã sớm biết Thiên hạ luận võ đường có một võ sư tên như thế, nhưng mà biết thì biết thế thôi. Năm đó, lúc Kỷ Thanh Trạch tới Thiên hạ luận võ đường học võ, Kỷ Bách Vũ tùy tiện cho hai tên hầu đưa Kỷ Thanh Trạch đi, bởi vậy không có cơ hội gặp mặt Tạ Lê. Đến năm trước, đến phiên Kỷ Chính Trường tới Thiên hạ luận võ đường, đường xá xa xôi khiến Khương Uyển Tình không yên lòng, hắn mới tự mình rời nhà cùng Khương Uyển Tình đưa Kỷ Chính Trường tới Linh Vũ sơn. Cũng chính là lần đó cho hắn có một cơ hội duy nhất đối mặt với Tạ Lê.
Khi đó hắn đang lên núi, Tạ Lê đang xuống núi, gặp thoáng qua trong nháy mắt, ánh mắt hai người giao nhau.
Kỷ Bách Vũ không nhận ra Tạ Lê, chỉ nhìn thoáng qua, xong rồi chuẩn bị thu tầm mắt lại. Nhưng ánh mắt của đối phương lại làm hắn không khỏi bị chấn động một chút. Ánh mắt ấy, bảo là đầy địch ý thì cũng không đúng, đó là một ánh mắt đầy vẻ… xem thường. Dường như ánh mắt nhìn không phải hắn – người đường đường là Du Long kiếm Kỷ Bách Vũ, mà là một con bọ suốt ngày lăn lóc với đống phân, hay một con chuột đầy mùi thối.
Khi ấy Kỷ Bách Vũ sững sờ dừng chân, đứng nguyên tại chỗ. Lúc vừa định xuất chiêu dụng võ, đối phương đã đi khỏi. Hắn rất căm phẫn, cực kỳ căm phẫn, cho là mình đã chịu nhục nhã rất lớn! Hắn rất muốn đuổi theo bắt kẻ dám dùng ánh mắt coi thường hắn lại, giáo huấn một trận ra trò. Nhưng mà hắn cũng không làm vậy.
Chuyện không hay của nhà hắn còn ai không biết? Hắn biết có rất nhiều người bàn tán sau lưng hắn, chê cười hắn, chỉ là có rất ít người cả gan thể hiện ra mắt trước mặt hắn. Bây giờ ở Thiên hạ luận võ đường đang là mùa thu người mới, trên sơn đạo nhiều người tới lui, nếu như hắn đuổi theo làm ra lẽ với cái tên nhìn hắn khi nãy, hoặc là ra tay đánh nhau sẽ thu hút rất nhiều tai mắt. Mọi người sẽ vì khí phách của hắn mà reo hò khen hay sao? Không, chỉ có coi hắn là trò cười thôi!
Cuối cùng Kỷ Bách Vũ đành phải nuốt cục tức này xuống, đồng thời ghim người tên Tạ Lê này.
Ngày đó, tin Tạ Lê và Hàn Dục Trừng qua đời truyền khắp võ lâm, hai người hắn cực chán ghét bị mất mạng, hắn còn vui vẻ suốt hai ngày.
Lần này tin tức Tạ Lê khởi tử hoàn sinh chấn động võ lâm, trong lòng hắn thật ra rất không vui. Khi đó mười mấy thiếu niên của Thiên hạ luận võ đường được cứu ra, trong đó lại không có con hắn thì liên quan gì đến hắn chứ? Huống hồ lại rất không thích xem Tạ Lê gây náo động. Nhưng mà Kỷ Chính Trường đang ở Thiên hạ luận võ đường, Khương Uyển Tình bảo nhân cơ hội này đi thăm con cũng tốt. Vả lại chuyện lớn như vậy, hắn thân là Nam Long kiếm đúng là cần phải đứng ra, bởi vậy vẫn cùng Khương Uyển Tình lên đường.
Trên suốt chặn đường, bọn họ không hề nóng vội chút nào, ngắm phong cảnh dọc đường, giao tiếp với bằng hữu, chỉ coi là xuất hành du ngoạn, một đường thoải mái tự. Nhưng mà lúc sắp đến Linh Vũ sơn, không biết có phải do không hợp khí hậu hay sao mà Khương Uyển Tình chợt thấy thân thể không khỏe, ban ngày thì đầu óc choáng váng, buổi tối thì mơ thấy ác mộng.
Nửa đêm, nàng bỗng thét lên bật dậy trên gường, cả người ướt đẫm mồ hôi: “A…!”
Kỷ Bách Vũ ngủ ở bên cạnh bị nàng đánh thức, đốt nến trên đầu giường lên: “Làm sao vậy?”
Khương Uyển Tình hoảng sợ trốn vào trong lồng ngực Kỷ Bách Vũ, miệng thở hổn hển, sợ hãi không thôi: “Ta… Ta mơ thấy… Du tỷ tỷ…”
Kỷ Bách Vũ cau mày, cười lạnh một tiếng: “Du tỷ tỷ?”
Hắn cúi đầu, quan sát Khương Uyển Tình trong lồng ngực của mình.
Thật ra Khương Uyển Tình cũng không phải người vô cùng xinh đẹp gì, tướng mạo nàng thậm chí có thể dùng từ tẻ nhạt để hình dung. Gương mặt tròn tròn, đường nét nhạt nhòa, mũi môi nhỏ nhỏ. Nếu muốn bàn về mỹ mạo, mẫu thân Du Nhược Nam của Kỷ Thanh Trạch đúng là đẹp hơn Khương Uyển Tình rất nhiều, lúc Du Nhược Nam chưa gả, người theo đuổi rất nhiều, thậm chí sau khi nàng đã gả cho Kỷ Bách Vũ, còn có nhiều nam nhân than trời khóc đất, không chịu chết tâm đuổi theo nàng. Nhưng Kỷ Bách Vũ lại chướng mắt Du Nhược Nam, trái lại nhìn thuận mắt Khương Uyển Tình.
Nguyên nhân rất đơn giản —— cái gì Du Nhược Nam cũng tốt. Nàng cũng biết mình cái gì cũng tốt, bởi vậy nàng là một nữ nhân cực kỳ kiêu ngạo. Mà đúng là nàng có tư cách để kiêu ngạo, nếu không có nàng, Kỷ Bách Vũ chưa chắc có thể kế thừa vị trí gia chủ, thậm chí ngay cả Nam Long Kỷ gia cũng sẽ dần suy bại.
Du Nhược Nam là một đời cao ngạo, lúc chưa lấy chồng, nàng là một nữ nhi kiêu căng, Thanh Trúc môn cũng chưa từng có quy tắc tại gia tòng phụ. Sau khi gả tới Kỷ gia, đương nhiên cũng không có quy tắc xuất giá tòng phu. Nàng luôn có chủ kiến của mình khi làm việc, nếu như Kỷ Bách Vũ ủng hộ nàng, nàng sẽ cùng hắn làm; còn nếu Kỷ Bách Vũ không ủng hộ nàng, nàng sẽ mặc kệ Kỷ Bách Vũ, tự mình làm.
Nhi nữ giang hồ có tính tình như vậy cũng không phải chuyện xấu gì, nhưng riêng Kỷ Bách Vũ lại không chịu được. Khi còn bé thân thể hắn yếu nhiều bệnh, thường xuyên bị người khác bắt nạt, kết quả tạo thành tính tình âm trầm. Sau đó dưới sự trợ giúp của Du Nhược Nam, danh vọng quyền thế hắn đều có, hắn lại cực không chịu được việc bị người khác xem thường. Hắn không những tính sổ từng người bắt nạt hắn, thanh toán một trận, ngay cả Du Nhược Nam muốn đứng ngang hàng với hắn cũng bị hắn ghi hận trong lòng.
Mới đầu căn cơ của hắn còn chưa vững nên còn thu liễm. Sau khi Kỷ Thanh Trạch sinh ra, hắn cũng luyện đại thành Du Long kiếm pháp, Nam Long uy vọng càng ngày càng cao hơn, tình cảm vợ chồng lại ngày càng sa sút. Rõ ràng cùng ở một gian sân, gặp mặt cũng không liếc nhau một cái, ngay cả chào hỏi cũng không thèm.
Cũng chính vào lúc này, Kỷ Bách Vũ quen biết Khương Uyển Tình. Khương Uyển Tình là là một y nữ, nàng xuất thân bình thường, tướng mạo bình thường, võ công bình thường, cả y thuật cũng chỉ tạm tạm, đúng là khác biệt một trời một vực với Du Nhược Nam. Nhưng mà nàng lại nhanh chóng nắm được trái tim Kỷ Bách Vũ. Nguyên nhân cũng vô cùng đơn giản —— nàng sùng bái Kỷ Bách Vũ. Du Nhược Nam coi Kỷ Bách Vũ là người thường, còn nàng coi Bách Vũ như thần thánh.
Vì vậy Kỷ Bách Vũ thu Khương Uyển Tình làm ngoại thất, rất nhanh sau đó đã sanh ra Kỷ Chính Trường. Tất cả những chuyện này đương nhiên là làm lén lút, Kỷ Bách Vũ là người rất sĩ diện, dù bản thân có hành vi không đứng đắn, nhưng lại không muốn bị đời châm chọc. Vì che dấu tai mắt mọi người, lúc Kỷ Chính Trường vừa ra đời, còn đặt tên là Khương Chính Trường.
Năm Kỷ Thanh Trạch năm tuổi, võ lâm chính đạo phát động Phạt ma đại chiến. Du Nhược Nam xưa giờ ghét ác như kẻ thù, dứt khoát gia nhập đội ngũ chinh phạt ma giáo. Kỷ Bách Vũ lại chả mấy nhiệt tình với chuyện này. Hắn cáo ốm từ chối lời mời của đồng đạo.
Nếu trước đó mấy năm, Kỷ Bách Vũ hẳn sẽ phải cầu Du Nhược Nam cũng đừng tham gia. Nguyên nhân không gì khác, chỉ là hắn chán ghét Du Nhược Nam xuất đầu lộ diện bên ngoài, có thể làm tổn hại mặt mũi Kỷ gia. Nhưng mà lúc đó hắn đã có Khương Uyển Tình và Kỷ Chính Trường, lập tức đồng ý để Du Nhược Nam tham chiến—— Phạt ma đại chiến nguy hiểm cực kỳ, hắn ước gì Du Nhược Nam một đi không trở lại nữa!
Vì đại chiến cần thầy thuốc đi theo, sư môn của Khương Uyển Tình cũng bị yêu cầu tham chiến. Vốn Kỷ Bách Vũ nhất định sẽ không đồng ý để Khương Uyển Tình, nhưng mà đến lúc trước khi xuất phát, Khương Uyển Tình đột nhiên thu được mật hàm Kỷ Bách Vũ phát tới, yêu cầu nàng đi theo xuất chiến. Mật hàm chỉ có hai câu.
Câu thứ nhất: Đừng để nàng sống sót trở về.
Câu thứ hai: Ta cưới nàng.
Khi đó còn không có ai biết quan hệ của Kỷ Bách Vũ cùng Khương Uyển Tình. Mà Phạt ma thì sẽ có rất nhiều người chết trận, có cao thủ có tiếng chấn động giang hồ, cũng có hạng người vô danh. Chết quá nhiều người, toàn chính đạo bị thương nặng, nhiều môn phái cứ thế suy tàn, không có ai còn tâm sức đi truy cứu một Du Nhược Nam rốt cuộc là chết như thế nào.
Có một việc ngay cả Khương Uyển Tình cũng không biết.
Kỷ Bách Vũ tuy rằng mong Du Nhược Nam chết sớm một chút, nhưng mà Du Nhược Nam chết rồi thì tốt, không chết thì hắn cũng vẫn sống tiếp như thế. Tới tận khi đội ngũ Phạt ma sắp xuất phát hắn mới muốn Du Nhược Nam không thể không chết, mới đưa mật hàm cho Khương Uyển Tình.
—— Trước khi Du Nhược Nam rời nhà, nàng đưa cho Kỷ Bách Vũ một thư hoà ly (như ly hôn đồng thuận).
Nhi nữ giang hồ từ trước đến giờ luôn hào hiệp, không thèm để ý quy củ thế tục. Lúc có tình cảm, có thể bỏ tất cả, có chạy trốn cũng sẽ không tiếc; nếu như tình đã hết, cho dù dưới gối đã có con cái, cũng có thể mỗi người đi một ngả, từ nay về sau thành người dưng nước lã.
Du Nhược Nam đã viết xong thư hoà ly. Nếu nàng đi lần này không về được, thì mong Kỷ Bách Vũ chăm sóc Kỷ Thanh Trạch thật tốt, nếu như Kỷ Bách Vũ không muốn chăm sóc, có thể đưa Kỷ Thanh Trạch về Thanh Trúc môn; nếu nàng may mắn đắc thắng trở về, thì với thư hoà ly này, tình cảm vợ chồng bọn họ đã hết, nàng sẽ đưa Kỷ Thanh Trạch rời đi, từ đây thanh toán xong ân oán.
Kỷ Bách Vũ cũng muốn thoát khỏi Du Nhược Nam, nhưng hắn cực sĩ diện, không cho ai làm tổn hại sĩ diện của hắn. Hắn có thể đơn phương bỏ Du Nhược Nam, lại không cho phép Du Nhược Nam hoà ly với hắn. Vì vậy khi nhận được thư hoà ly, Kỷ Bách Vũ nổi trận lôi đình, lập tức quyết định —— hắn sẽ không để cho Du Nhược Nam sống sót trở về!
Mọi chuyện cũng phát triển theo hướng hắn muốn.
Du Nhược Nam chết rồi, Khương Uyển Tình trở về, hắn cưới nữ nhân hợp ý mình, cũng để đứa con mình thích nhận tổ quy tông. Hắn cũng không đưa Kỷ Thanh Trạch về Thanh Trúc môn, cũng không phải là vì hắn thương gì Kỷ Thanh Trạch, mà là vì Kỷ Thanh Trạch cực kỳ giống Du Nhược Nam. Ngoại trừ tướng mạo giống ở bên ngoài, tính cách bên trong mang theo ngạo khí từ trong xương cũng giống. Lúc trước, hắn lấy Du Nhược Nam về thì không làm gì được nàng, mà Kỷ Thanh Trạch tuổi còn nhỏ, không có năng lực chống cự, hắn cố tình muốn vùi dập ngạo khí của Kỷ Thanh Trạch, hắn cũng không tin hắn không làm được!
Hắn dường như chuyện gì cũng được vừa lòng hợp ý rồi. Nhưng buồn cười ở chỗ hắn làm người xưa nay cực kì sĩ diện, không cho phép người khác nói nửa câu không tốt về hắn. Nhưng mà khi Du Nhược Nam chết rồi, dù cho hắn ở trong nhà có thể muốn làm gì thì làm, nhưng khi ra bên ngoài, ai cũng dám chỉ chỉ trỏ trỏ hắn, ai cũng dám cười nhạo hắn, mọi người như đều đâm chọt vào xương sống hắn, đâm hắn vừa đau vừa ngứa, nhưng lại không thể phản kháng gì.
Mỗi khi nhớ tới điều này, Kỷ Bách Vũ cũng không áy náy chút nào. Thứ hắn có cũng chỉ là hận. Hận chính hắn do dự thiếu quyết đoán, hận hắn nên loại trừ Du Nhược Nam trước khi Kỷ Chính Trường sinh ra! Hận chính hắn lòng dạ mềm yếu, để Kỷ Thanh Trạch lớn rồi, lớn đến nỗi sự kiêu ngạo vốn đã bị hắn vùi dập lại bùng lên, thành cái gai trong lòng của hắn!
Khương Uyển Tình cuối cùng cũng thoát khỏi ác mộng, sợ hãi lau mồ hôi lạnh trên trán. Nàng mềm oặt dựa vào trong lồng ngực Kỷ Bách Vũ như không có xương, rưng rưng muốn khóc: “Phu quân, ta sợ.”
Kỷ Bách Vũ vuốt ve sống lưng nàng, nói: “Sợ cái gì?”
Khương Uyển Tình nhu nhược mà nói: “Sắp tới chúng ta tham gia đại hội võ lâm, bên Kỷ Thanh Trạch có nhiều người xung quanh, tất cả mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ chúng ta. Ta sợ trong lòng y hận chúng ta, cho nên rộng rãi kết bạn, lôi kéo các đại môn phái, cố gắng gây xích mích, muốn lôi kéo người khác tới trả thù chúng ta. Ta thì không sao, đời này có thể cùng chàng kết thành phu thê, những năm ân ái này coi như ta đã giành được, cũng không mong gì hơn. Nhưng ta sợ y gây bất lợi với con chúng ta. Chính Trường là đứa trẻ tốt!”
Trong mắt Kỷ Bách Vũ lộ ra vẻ lạnh lùng: “Lúc trước không nên đưa nghịch tử này đến Thiên hạ luận võ đường! Nếu không phải Thanh Trúc môn luôn yêu cầu, nàng còn nói không muốn nhìn thấy nó trong nhà, ta cũng sẽ không đưa nó đi. Vốn muốn để hắn vì tính tình quái lạ quái gở, ra bên ngoài hẳn sẽ bị người khác xa lánh, ta đã cho nó một quyển kiếm phổ bị sửa đổi, nghĩ nó học sai mấy năm, sẽ tự phế chính mình. Không ngờ nó trái lại còn thành chim đủ lông đủ cánh.”
Rồi lại nghi ngờ nói: “Nghịch tử này không biết lấy phúc khí từ đâu, lại nhiều lần… đều bình an vô sự.”
Khương Uyển Tình ngẩng đầu lên, dưới ánh nến làm nổi bật ánh mắt điềm đạm đáng yêu của nàng. Nàng lại lặp lại: “Ta rất sợ.”
Kỷ Bách Vũ dìu nàng nằm xuống lại: “Nàng cứ yên tâm.”
Hắn dập tắt ánh nến, một mình ngồi trên giường một chốc, không biết đang suy nghĩ gì. Một lát sau, ở trong bóng tối, hắn nở nụ cười lạnh, nói: “Ta là cha nó! Ta muốn y quỳ ở trước mặt ta, nhìn ta dùng một kiếm đâm xuyên tim gam tỳ phổi thận của nó, nó còn dám động thủ với ta sao?!”
Hắn muốn Kỷ Thanh Trạch chết cũng không phải mới một ngày hai ngày. Sở dĩ hắn vẫn luôn không ra tay, nói tới nói lui, thật ra thì vẫn là vì kiêng kỵ bị người khác phát hiện, làm hỏng thanh danh của chính mình. Nhưng hắn cũng đã bị người ta châm chọt mắng mười mấy năm, còn có gì đáng sợ lắm? Cho dù hắn có che giấu, mà nếu Kỷ Thanh Trạch chết ở bên ngoài, cũng sẽ có người hoài nghi là hắn làm; Kỷ Thanh Trạch ở trong nhà, người khác cũng hoài nghi hắn y như vậy. Nhưng hoài nghi thì có thể làm gì được hắn? Ở ngoài tìm người khác động thủ, trái lại dễ lưu lại nhược điểm, còn không bằng tự mình động thủ, chờ Kỷ Thanh Trạch chết rồi, thì nói tiểu tử không biết xấu hổ này vì tình nhân đoạn tụ của hắn mà tự sát tuẫn tình rồi! Hắn là Nam Long, hắn nói thế nào thì là thế đó, người khác có thể làm được gì?!
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy mình vốn không nên phí nhiều tâm tư. Hắn nên nói với Kỷ Thanh Trạch, cha ngươi ghét ngươi! Cha ngươi muốn ngươi chết! Hắn tưởng tượng nếu như Kỷ Thanh Trạch nghe mấy câu này, sẽ phản ứng thế nào?
Kỷ Thanh Trạch với mẫu thân y có điểm khác nhau lớn nhất là: y là người khắc kỷ thủ lễ, y quá tuân thủ lễ pháp và quy củ, cho nên bất kể Kỷ Bách Vũ đối xử với y thế nào, y đều đè nén bản thân, cố gắng thuận theo phụ thân. Có lẽ trong lòng y còn tự lừa mình, cho là bọn họ còn có chút tình phụ tử. Người như vậy, nếu như nói cho y biết, mẹ y là do cha y hại chết, cha y ghét y muốn chết, ước gì nghiệt chủng là y này nhanh đi chết! Nếu y biết những điều đó, thấy như ruột gan đứt từng khúc thì sao?
Kỷ Bách Vũ dường như đã có thể tưởng tượng thấy vẻ mặt thương tâm gần chết mà cố ẩn nhẫn của Kỷ Thanh Trạch, nghĩ thôi mà thấy cả người thoải mái!
Hắn đã quyết định.
Lúc trước, Du Nhược Nam ra khỏi nhà, hắn không để cho nàng sống sót trở về. Đợi đến lần sau Kỷ Thanh Trạch về nhà, hắn cũng sẽ không để cho y còn sống sót ra ngoài!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook