Edit: Phong Lữ
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Thanh Trạch ngồi ngơ ngẩn xuất thần ở một quán trà gần cửa thành.
Quanh mắt y có một vòng thâm xanh đen nhạt, sắc mặt tái nhợt, hẳn là đêm qua nghỉ ngơi không được tốt, sáng sớm hôm nay đã gấp rút lên đường, bởi vậy cả người phờ phạc.
Tên ăn mày —— hắn tên Lữ Nê Thu, nghe nói là bởi vì tiểu tử này giỏi luồn lách lẩn đi như cá chạch (Nê Thu = cá chạch), gặp chuyện gì cũng chạy trốn nhanh nhất, với lại bị người ta đặt cho cái tên như vậy cũng còn vì hắn chưa từng học chữ, chỉ biết mình tên là Nê Thu mà hai chữ này viết thế nào cũng không biết —— Hắn nhìn lén đánh giá sắc mặt Kỷ Thanh Trạch, cẩn thận đi qua, cười cười nói: “Kỷ thiếu hiệp, ngươi có đói bụng không?”
Kỷ Thanh Trạch liếc nhẹ nhìn hắn, không có trả lời, y thu tầm mắt lại, tiếp tục nhìn vào khoảng không. Cao Hiên Thần đi mua đồ ăn sáng, lát nữa sẽ trở về, hắn để y ở lại đây trông Lữ Nê Thu.
Lữ Nê Thu lại hỏi: “Kỷ thiếu hiệp, vậy ngươi có khát không?”
Kỷ Thanh Trạch vẫn ở yên chỗ cũ thất thần.
Lữ Nê Thu nhìn bốn phía xung quanh, con ngươi nhỏ đảo mấy vòng, giây lát sau, hắn lấy lòng nói: “Kỷ thiếu hiệp, ta đi mua cho ngươi chén trà uống nhé?”
Kỷ Thanh Trạch một lát sau mới ý thức được hắn vừa mới nói gì, không yên lòng ừ một tiếng.
Lữ Nê Thu như được như ý, vội vã nhảy dựng lên: “Vậy ta đi đây!”
Hắn chạy đến bên cạnh ông chủ quán trà, rướn họng kêu lên: “Mang qua đây một bình trà nóng! Nhanh chút, đừng để thiếu gia nhà ta khát chết nhá!” Vừa gọi, vừa nhìn lén về phía sau.
Kỷ Thanh Trạch cũng không quay đầu lại, ngơ ngẩn mà ngồi yên một chỗ, dường như hoàn toàn tách biệt với thế gian rồi.
Lữ Nê Thu không khỏi mừng thầm, lần nữa lấm lét nhìn trái nhìn phải, thấy Cao Hiên Thần chưa trở về, vì vậy hắn rón ra rón rén đi ra khỏi quán trà. Bỗng, hắn nhanh chân bỏ chạy, nhanh chạy về phía con hẻm nhỏ mình đã chú ý từ trước!
Hắn chạy một mạch vẫn thường quay đầu lại nhìn xem Kỷ Thanh Trạch có đuổi theo không. Nhưng mà Kỷ Thanh Trạch chỉ lo suy nghĩ nặng nề tâm sự, hoàn toàn quên mất nhiệm vụ trông coi của y.
Lữ Nê Thu đúng là lẩn như chạch, ở trong hẻm nhỏ chui tới chui lui, chui chui đếm mức đầu óc choáng váng mới dừng lại. Cũng không có người đuổi theo hắn, lúc này dù Kỷ Thanh Trạch phát hiện hắn chạy, muốn đuổi theo sợ là cũng không kịp. Nghĩ tới đây, Lữ Nê Thu thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Từ khi rơi vào tay Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch, hắn mỗi giờ mỗi khắc đều lo lắng đề phòng. Hắn tuy không biết võ công, không thể cầm kiếm đi lại trong thiên hạ, nhưng là một kẻ ăn mày, cầm bát đi lại trong thiên hạ, cũng coi như là người trong giang hồ. Người đã trà trộn vào giang hồ sợ nhất là mấy kẻ thiếu niên võ công cao cường hoặc tự cho là võ công cao cường, chịu không nổi chút oan ức, một lời không hợp đã rút đao rút kiếm, chỉ cần liên quan đến đến thể diện, dù cho vì điểm cực nhỏ cũng nhất định phải một mất một còn, lấy mạng người để giải quyết vấn đề.
Huống chi, Lữ Nê Thu mặc dù là bị ép bất đắc dĩ, nhưng hắn vì để mình được sống nên xem như đã nhúng tay hãm hại hai người kia. Tuy rằng hắn không hiểu rõ chi tiết tình huống cho lắm, nhưng hắn biết hắn đã hại hai người kia không nhẹ. Lúc Cao Hiên Thần nắm lấy hắn, ánh mắt rất hung ác, giống như là muốn lột da lóc xương hắn ra vậy.
Không chỉ có vậy, lúc trước Lữ Nê Thu nghe bọn họ nói chuyện, hai người trẻ tuổi này dường như có lai lịch không nhỏ, hơn nữa còn có liên quan đến ma giáo. Tuy bọn họ không lập tức làm thịt, chỉ muốn dùng hắn đi nhận diện Kỷ Bách Vũ. Nhưng Lữ Nê Thu tin chắc, một khi sự tình được giải quyết xong, hắn chắc hẳn cũng không có đường sống, hai người hẳn sẽ giết hắn luôn cho hả giận.
Bây giờ có thể trốn được, thực sự khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được hát ngâm nga.
“Đang ngâm nga gì thế?”
Đột nhiên xuất hiện một giọng nói khiến Lữ Nê Thu sợ đến giật mình, giai điệu cũng bị dọa cho tắt ngúm, mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người. Giọng nói truyền đến từ phía trên đỉnh đầu, hắn vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Cao Hiên Thần đang ngồi ở trên đầu tường gác chéo chân, vẻ mặt bình thản, thần thái ung dung hệt như ngư dân đang câu cá, mà con cá là hắn này đã mắc câu.
Lữ Nê Thu sợ xoay người chạy, mới vừa chạy không tới hai bước, chân đã vấp nhau mà ngã sóng soài. Hắn lại đứng lên, phải tiếp tục chạy, mới đầu hắn chạy trốn rất nhanh, nhưng dần dần lại chậm lại ——
Cũng không phải là Cao Hiên Thần bắt được hắn, mà là chính hắn hiểu rõ, hắn chạy không thoát. Hắn từng nhìn thấy võ công của Cao Hiên Thần, đừng nói hai chân hắn có thể lẩn nhanh như cá chạch, cho dù hắn mọc ra hai trăm cái chân, cũng không chạy thoát khỏi khinh công của Cao Hiên Thần. Hắn càng không thành thật, càng đắc tội Cao Hiên Thần, càng khiến mình phải nếm mùi đau khổ. Thế nên cho dù là kinh hãi cũng phải thành thật ngoan ngoãn kinh hãi.
Vì vậy Lữ Nê Thu phủi phủi đất trên người, xoay người lại, cười hé cả hàm răng: “Cao thiếu hiệp, cậu đi lâu quá chưa trở về, ta sợ Kỷ thiếu hiệp chờ sốt ruột, nhanh nhẹn đi tìm cậu. Sao cậu lại chạy tới chỗ này?”
Cao Hiên Thần cười lạnh: “Ta không chạy tới nơi này thì sao ngươi chạy tới đây tìm ta được?”
Lữ Nê Thu không còn lời nào để nói, chỉ có thể cười gượng.
Cao Hiên Thần nhảy xuống từ trên tường, như diều hâu chụp mồi, chỉ chớp mắt đã đến bên người Lữ Nê Thu. Lữ Nê Thu tuy rằng gầy yếu, nhưng vẫn là một nam thiếu niên, khung xương vẫn còn hơi nhỏ, không ngờ Cao Hiên Thần xốc hắn lên một cái, hệt như xách con gà, hắn quả thực muốn giãy dụa cũng giãy giụa không được.
Cao Hiên Thần sợ hắn lại sinh sự, dứt khoát điểm huyệt đạo của hắn, nhấc theo đi ra ngoài.
Trở lại quán trà ở cửa thành, Cao Hiên Thần đem một túi bánh bao mới vừa mua được về, đẩy đến trước mặt Kỷ Thanh Trạch. Kỷ Thanh Trạch đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy Lữ Nê Thu bị Cao Hiên Thần lôi, không khỏi ngẩn ra.
Từ hôm bọn họ rời đi, Đỗ Nghi nhắc chuyện mẫu thân Kỷ Thanh Trạch với y thì y vẫn luôn hồn vía lên mây. Ban ngày bọn họ phải lên đường, đến buổi tối, y cũng không ngủ ngon, khó tránh khỏi càng thêm phờ phạc. Thần sắc Cao Hiên Thần phức tạp nhìn y, cuối cùng không nói gì, chỉ nói: “Ăn đi.”
Kỷ Thanh Trạch cũng không nhắc tới chuyện y để Lữ Nê Thu chuồn, chỉ lấy bánh bao lên ăn.
Ăn xong điểm tâm, ba người ra khỏi thành, cưỡi ngựa tiếp tục gấp rút lên đường.
Buổi tối, ba người nghỉ ngơi ở ngoài trời.
Cao Hiên Thần đi tới bờ sông lấy nước, Kỷ Thanh Trạch ngồi dưới tán cây nhóm lửa, Lữ Nê Thu bị trói tay chân, co rúc ở một bên.
“Ui! Ui da!” Lữ Nê Thu đột nhiên kêu lên.
Kỷ Thanh Trạch thả cành cây đang nhóm lửa xuống, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Lữ Nê Thu vô cùng đáng thương nói: “Kỷ thiếu hiệp, chân của ta bị chuột rút, có thể giúp ta nới dây thừng ra không?”
Tên ăn mày này cũng đáng thương thiệt, một chốc bị điểm huyệt, một chốc sau lại bị lấy dây thừng trói, hằng ngày bị vứt ở trên lưng ngựa chịu xóc nảy. Hắn vốn không phải người tập võ, sao chịu được dằn vặt như vậy? Sắc mặt vốn đã không dễ nhìn lắm, bây giờ càng vàng như nghệ, môi cũng trắng không còn miếng máu.
Kỷ Thanh Trạch đi lên phía trước, nới lỏng sợi dây trên người ra cho hắn, lại trở về ngồi xuống bên đống lửa.
Lữ Nê Thu vừa cố làm ra vẻ rên hư hử, vừa xoa chân, vừa lén quan sát địa hình xung quanh. Hắn chưa bao giờ bỏ đi ý nghĩ muốn trốn, nhưng mà Cao Hiên Thần quan sát hắn rất gắt, xuống tay với hắn cũng tàn nhẫn. Ngược lại, Kỷ Thanh Trạch lương thiện ôn hòa hơn hẳn, bởi vậy hắn muốn chạy trốn, cũng phải chọn lúc Cao Hiên Thần không có mặt.
Trong lòng hắn cũng cảm thấy kỳ lạ. Ngày đó hắn bị Điền Phong ép buộc, bất kể là Điền Phong hay là nam nhân trung niên chủ mưu kia cũng vậy, tất cả đều đến vì Kỷ Thanh Trạch, nhưng cuối cùng người bị thiệt lớn có vẻ lại là Cao Hiên Thần. Có điều chuyện này cũng không liên quan đến hắn, hắn chỉ muốn cách kẻ xấu càng xa càng tốt.
Lữ Nê Thu thấy Kỷ Thanh Trạch đang nhóm lửa, bèn nhặt củi lửa ở gần đó mang đến. Hắn vừa nhặt, vừa quan sát sắc mặt Kỷ Thanh Trạch, thấy Kỷ Thanh Trạch không có dị nghị đối với hành động của hắn, tâm tư lập tức linh hoạt lên.
Hắn đến gần Kỷ Thanh Trạch: “Kỷ thiếu hiệp, ngươi và Cao thiếu hiệp đều là học sinh của Thiên hạ luận võ đường hả?”
Kỷ Thanh Trạch cũng không có hứng thú trò chuyện cùng hắn, không mặn không nhạt mà ừ một tiếng.
Lữ Nê Thu lập tức bắt đầu nịnh nọt: “Thật là lợi hại! Nghe nói người có thể đi vào Thiên hạ luận võ đường học nghệ, đều là công tử tiểu thư tiếng tăm lừng lẫy giang hồ; người từ Thiên hạ luận trong võ đường đi ra, sau này cũng đều là đại hiệp trên tiếng tăm lừng lẫy giang hồ! Các ngươi bình thường nhất định thường xuyên hành hiệp trượng nghĩa, đánh mạnh giúp yếu phải không? Kính nể, kính nể!”
Lữ Nê Thu miệng lưỡi trơn tru, ra sức tuôn lời tâng bốc Kỷ Thanh Trạch, thực sự chỉ vì tìm đường sống cho mình. Nhưng hắn cũng không ngẫm lại, lúc trước khi hắn gặp Cao Hiên Thần với Kỷ Thanh Trạch thì cũng là do hai người gặp chuyện bất bình hành hiệp trượng nghĩa đó, kết quả lại bị hắn lấy oán trả ơn kìa?
Kỷ Thanh Trạch nhíu mày lại, không tiếp lời của hắn.
Lữ Nê Thu bị mất mặt, cũng không nhụt chí, vừa kiếm củi, vừa nghĩ nát óc mà nịnh nọt Kỷ Thanh Trạch, gì mà “hiệp nghĩa”; “hào phóng”, phàm là từ hay hắn có thể nghĩ đến đều không ngừng tung cho Kỷ Thanh Trạch. Hắn nhặt được tí củi rồi quay lại, xong lại sang bên cạnh thu nhặt tiếp, lần sau càng đi xa hơn so với lần trước.
Mấy ngày nay Kỷ Thanh Trạch tràn đầy tâm sự, thường xuyên thất thần, cũng không liên tục quan sát Lữ Nê Thu.
Lữ Nê Thu mượn cớ kiếm củi, đi ra hơn ba mươi, bốn mươi mét, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Kỷ Thanh Trạch lại lâm vào trạng thái thất thần. Hắn trốn phía sau cây một chút, giấu mình chốc lát, rồi thò đầu ra yên lặng nhìn lại, thấy Kỷ Thanh Trạch cũng không có phát hiện hắn đã rời khỏi tầm mắt.
Lữ Nê Thu mừng thầm trong lòng, lập tức nhanh chân lao nhanh, chạy về phía sâu trong rừng!
Hắn mới vừa chạy ra không bao xa, chợt nghe phía sau nhẹ nhàng truyền đến một tiếng “rắc”, dường như là âm thanh cành cây bị người đạp gảy. Hắn còn chưa kịp quay đầu lại, đột nhiên phía sau cổ hắn bị người giáng một đòn mạnh, hai mắt hắn tối sầm lại, ngã nhào xuống đất, mất đi tri giác.
Cao Hiên Thần nhấc Lữ Nê Thu theo về bên cạnh đống lửa, ném tên ăn mày sang bên cạnh.
Tiếng ngã của tên ăn mày kéo thần trí Kỷ Thanh Trạch về. Y thấy tên ăn mày nằm trên đất bất tỉnh thì sững sờ, ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của Cao Hiên Thần.
Kỷ Thanh Trạch xoa xoa huyệt thái dương, nói giọng khàn khàn: “… Xin lỗi.”
Cao Hiên Thần mở miệng muốn nói cái gì, lại nuốt trở về. Hai người cách đống lửa, không hề có một tiếng động, im lặng ngồi đối diện.
Một lát sau, Cao Hiên Thần thở ra một hơi thật dài, dỡ xuống sự lạnh lùng cứng rắn ác liệt của mình, vòng qua đống lửa, đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Kỷ Thanh Trạch. Hắn nắm hai tay Kỷ Thanh Trạch để lên trên đầu gối của chính mình. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn kỹ hai mắt Kỷ Thanh Trạch.
Khoảng cách gần như thế, bọn họ liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy tất cả cảm xúc trong đôi mắt đối phương.
“Thanh Trạch.”
“Ừm.”
“Thanh Trạch, ngươi muốn thả hắn đi sao?”
Kỷ Thanh Trạch sững sờ. Lữ Nê Thu hai lần suýt chạy trốn ở trong tay y, đều vì y thất thần. Nhưng y cũng không phải là cố ý thả người, nếu như y muốn thả thật, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể chặt đứt sợi dây trên người Lữ Nê Thu, để cho hắn rời đi. Y chỉ là… chỉ là có lẽ không có ý nghĩ nhìn chằm chằm trông Lữ Nê Thu, mới có thể để cho hắn lần nữa chạy thoát.
Cao Hiên Thần thoáng suy tư một chút, chỉnh lại giọng của mình xong mới lên tiếng nói: “Nếu như ngươi không muốn tra việc này, vậy hãy để cho hắn đi thôi. Chúng ta có thể không đi Tô Châu, không đi đâu hết, ngươi chỉ cần theo ta về Xuất Tụ sơn một chuyến… Không, cũng không cần phải đi, ta viết một phong thư, sai người đưa trở về, qua mấy năm lại về cũng không muộn. Trước mắt ngươi muốn đi nơi nào thì chúng ta đi nơi đó, đi Mạc Bắc, đi Tây cương, đến xem cát vàng đại mạc, đến xem tà dương bên núi tuyết, hoặc là đến trấn nhỏ ở Giang Nam, ở lại mấy năm, sống những ngày bình thường cũng được, nghiên cứu tập võ học cũng được, đều nghe ngươi hết.”
Kỷ Thanh Trạch ngây người. Y muốn nói “Ta không có”, nhưng không có gì? Trong lòng y rối như tơ vò, thực sự vốn không nghĩ rõ, hoặc là không dám suy nghĩ sâu hơn.
Nhưng chuyện y không dám nghĩ, Cao Hiên Thần lại nghĩ.
“Suốt đoạn đường này ta vẫn chưa từng hỏi ý của ngươi, đều là ta tự quyết.” Cao Hiên Thần nói. Khi hắn bắt được Lữ Nê Thu, bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, một lòng muốn tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau kia, báo thù hận một năm nay. Hắn thậm chí mong trung niên nam tử Lữ Nê Thu gặp kia chính là Kỷ Bách Vũ. Nhưng hắn lại quên tâm tư của Kỷ Thanh Trạch.
Kỷ Thanh Trạch với Kỷ Bách Vũ là cha con không hòa thuận, việc này toàn bộ võ lâm đều biết đến. Nhưng những người khác cũng không phải Kỷ Thanh Trạch, Kỷ Thanh Trạch rốt cuộc nghĩ như thế nào, người khác cũng không biết. Kỷ Thanh Trạch hai lần để Lữ Nê Thu bỏ chạy, là vô ý hay là sâu trong nội tâm y muốn trốn tránh gút mắc này?
Cao Hiên Thần nói: “Thanh Trạch… Mấy ngày nay ta nghĩ rất nhiều. Một năm trước ngươi và ta thoáng chia cách, xém mãi mãi cách xa nhau như trời với đất, toàn là bởi vì ta tự cho mình đúng, là ta để lời trong lòng không chịu nói với ngươi, tạo nên cả mớ hiểu lầm. Bây giờ thân phận của ta, ngươi cũng đã rõ. Ta nghĩ ngươi cũng biết, ta yêu ngươi, ta vẫn luôn muốn ở cùng với ngươi, ta không muốn lại sai một lần nữa. Bởi vậy có lời gì, nói được thì đều đã nói ra. Món nợ này, mấu chốt là ngươi, không cần lo đến ta. Điền Phong đã chết, nội lực của ta cũng khôi phục, thù hận của ta coi như đã báo, ta tiếp tục truy cứu cũng là vì ngươi. Nhưng nếu ngươi cũng vì ta mà tự ép chính mình, thì tội gì phải thế?”
Hắn vừa mới dứt lời, Kỷ Thanh Trạch đột nhiên trở tay nắm chặt tay hắn. Dùng sức rất mạnh, bóp đau tay Cao Hiên Thần, nhưng hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ Kỷ Thanh Trạch trả lời.
Kỷ Thanh Trạch lắc đầu, ban đầu là từ từ lắc đầu, rồi càng lắc càng nhanh. Những câu kia của Cao Hiên Thần, làm y trong giây lát đã thông suốt. Lúc này y mới hiểu mấy ngày nay mình cứ mơ mơ hồ hồ không nghĩ ra, lại không dám nghĩ sâu hơn là vì cái gì, tất cả đều bị Cao Hiên Thần nhìn thấu cả rồi. Sau khi nói ra, mê chướng trong lòng y lại bị quét đi sạch nhẵn, bỗng đã sáng suốt ra.
Y nói: “Đúng, Dục Trừng, là ta sợ.”
Cao Hiên Thần đan tay y vào tay mình, nhẹ nhàng vuốt nhẹ, bình tĩnh nói: “Chuyện thường thôi mà.”
Sợ thì có sợ, nhưng y không định trốn tránh. Dù khá khó chịu, nhưng cuối cùng y đã hiểu rõ. Nhất định phải làm rõ chuyện này để từ nay về sau, ai đi đường nấy, ân đoạn nghĩa tuyệt.
Kỷ Thanh Trạch liếc nhìn Lữ Nê Thu bên cạnh, ánh mắt sáng suốt, kiên định nói: “Đi tìm hắn thôi!”
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Thanh Trạch ngồi ngơ ngẩn xuất thần ở một quán trà gần cửa thành.
Quanh mắt y có một vòng thâm xanh đen nhạt, sắc mặt tái nhợt, hẳn là đêm qua nghỉ ngơi không được tốt, sáng sớm hôm nay đã gấp rút lên đường, bởi vậy cả người phờ phạc.
Tên ăn mày —— hắn tên Lữ Nê Thu, nghe nói là bởi vì tiểu tử này giỏi luồn lách lẩn đi như cá chạch (Nê Thu = cá chạch), gặp chuyện gì cũng chạy trốn nhanh nhất, với lại bị người ta đặt cho cái tên như vậy cũng còn vì hắn chưa từng học chữ, chỉ biết mình tên là Nê Thu mà hai chữ này viết thế nào cũng không biết —— Hắn nhìn lén đánh giá sắc mặt Kỷ Thanh Trạch, cẩn thận đi qua, cười cười nói: “Kỷ thiếu hiệp, ngươi có đói bụng không?”
Kỷ Thanh Trạch liếc nhẹ nhìn hắn, không có trả lời, y thu tầm mắt lại, tiếp tục nhìn vào khoảng không. Cao Hiên Thần đi mua đồ ăn sáng, lát nữa sẽ trở về, hắn để y ở lại đây trông Lữ Nê Thu.
Lữ Nê Thu lại hỏi: “Kỷ thiếu hiệp, vậy ngươi có khát không?”
Kỷ Thanh Trạch vẫn ở yên chỗ cũ thất thần.
Lữ Nê Thu nhìn bốn phía xung quanh, con ngươi nhỏ đảo mấy vòng, giây lát sau, hắn lấy lòng nói: “Kỷ thiếu hiệp, ta đi mua cho ngươi chén trà uống nhé?”
Kỷ Thanh Trạch một lát sau mới ý thức được hắn vừa mới nói gì, không yên lòng ừ một tiếng.
Lữ Nê Thu như được như ý, vội vã nhảy dựng lên: “Vậy ta đi đây!”
Hắn chạy đến bên cạnh ông chủ quán trà, rướn họng kêu lên: “Mang qua đây một bình trà nóng! Nhanh chút, đừng để thiếu gia nhà ta khát chết nhá!” Vừa gọi, vừa nhìn lén về phía sau.
Kỷ Thanh Trạch cũng không quay đầu lại, ngơ ngẩn mà ngồi yên một chỗ, dường như hoàn toàn tách biệt với thế gian rồi.
Lữ Nê Thu không khỏi mừng thầm, lần nữa lấm lét nhìn trái nhìn phải, thấy Cao Hiên Thần chưa trở về, vì vậy hắn rón ra rón rén đi ra khỏi quán trà. Bỗng, hắn nhanh chân bỏ chạy, nhanh chạy về phía con hẻm nhỏ mình đã chú ý từ trước!
Hắn chạy một mạch vẫn thường quay đầu lại nhìn xem Kỷ Thanh Trạch có đuổi theo không. Nhưng mà Kỷ Thanh Trạch chỉ lo suy nghĩ nặng nề tâm sự, hoàn toàn quên mất nhiệm vụ trông coi của y.
Lữ Nê Thu đúng là lẩn như chạch, ở trong hẻm nhỏ chui tới chui lui, chui chui đếm mức đầu óc choáng váng mới dừng lại. Cũng không có người đuổi theo hắn, lúc này dù Kỷ Thanh Trạch phát hiện hắn chạy, muốn đuổi theo sợ là cũng không kịp. Nghĩ tới đây, Lữ Nê Thu thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Từ khi rơi vào tay Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch, hắn mỗi giờ mỗi khắc đều lo lắng đề phòng. Hắn tuy không biết võ công, không thể cầm kiếm đi lại trong thiên hạ, nhưng là một kẻ ăn mày, cầm bát đi lại trong thiên hạ, cũng coi như là người trong giang hồ. Người đã trà trộn vào giang hồ sợ nhất là mấy kẻ thiếu niên võ công cao cường hoặc tự cho là võ công cao cường, chịu không nổi chút oan ức, một lời không hợp đã rút đao rút kiếm, chỉ cần liên quan đến đến thể diện, dù cho vì điểm cực nhỏ cũng nhất định phải một mất một còn, lấy mạng người để giải quyết vấn đề.
Huống chi, Lữ Nê Thu mặc dù là bị ép bất đắc dĩ, nhưng hắn vì để mình được sống nên xem như đã nhúng tay hãm hại hai người kia. Tuy rằng hắn không hiểu rõ chi tiết tình huống cho lắm, nhưng hắn biết hắn đã hại hai người kia không nhẹ. Lúc Cao Hiên Thần nắm lấy hắn, ánh mắt rất hung ác, giống như là muốn lột da lóc xương hắn ra vậy.
Không chỉ có vậy, lúc trước Lữ Nê Thu nghe bọn họ nói chuyện, hai người trẻ tuổi này dường như có lai lịch không nhỏ, hơn nữa còn có liên quan đến ma giáo. Tuy bọn họ không lập tức làm thịt, chỉ muốn dùng hắn đi nhận diện Kỷ Bách Vũ. Nhưng Lữ Nê Thu tin chắc, một khi sự tình được giải quyết xong, hắn chắc hẳn cũng không có đường sống, hai người hẳn sẽ giết hắn luôn cho hả giận.
Bây giờ có thể trốn được, thực sự khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được hát ngâm nga.
“Đang ngâm nga gì thế?”
Đột nhiên xuất hiện một giọng nói khiến Lữ Nê Thu sợ đến giật mình, giai điệu cũng bị dọa cho tắt ngúm, mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người. Giọng nói truyền đến từ phía trên đỉnh đầu, hắn vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Cao Hiên Thần đang ngồi ở trên đầu tường gác chéo chân, vẻ mặt bình thản, thần thái ung dung hệt như ngư dân đang câu cá, mà con cá là hắn này đã mắc câu.
Lữ Nê Thu sợ xoay người chạy, mới vừa chạy không tới hai bước, chân đã vấp nhau mà ngã sóng soài. Hắn lại đứng lên, phải tiếp tục chạy, mới đầu hắn chạy trốn rất nhanh, nhưng dần dần lại chậm lại ——
Cũng không phải là Cao Hiên Thần bắt được hắn, mà là chính hắn hiểu rõ, hắn chạy không thoát. Hắn từng nhìn thấy võ công của Cao Hiên Thần, đừng nói hai chân hắn có thể lẩn nhanh như cá chạch, cho dù hắn mọc ra hai trăm cái chân, cũng không chạy thoát khỏi khinh công của Cao Hiên Thần. Hắn càng không thành thật, càng đắc tội Cao Hiên Thần, càng khiến mình phải nếm mùi đau khổ. Thế nên cho dù là kinh hãi cũng phải thành thật ngoan ngoãn kinh hãi.
Vì vậy Lữ Nê Thu phủi phủi đất trên người, xoay người lại, cười hé cả hàm răng: “Cao thiếu hiệp, cậu đi lâu quá chưa trở về, ta sợ Kỷ thiếu hiệp chờ sốt ruột, nhanh nhẹn đi tìm cậu. Sao cậu lại chạy tới chỗ này?”
Cao Hiên Thần cười lạnh: “Ta không chạy tới nơi này thì sao ngươi chạy tới đây tìm ta được?”
Lữ Nê Thu không còn lời nào để nói, chỉ có thể cười gượng.
Cao Hiên Thần nhảy xuống từ trên tường, như diều hâu chụp mồi, chỉ chớp mắt đã đến bên người Lữ Nê Thu. Lữ Nê Thu tuy rằng gầy yếu, nhưng vẫn là một nam thiếu niên, khung xương vẫn còn hơi nhỏ, không ngờ Cao Hiên Thần xốc hắn lên một cái, hệt như xách con gà, hắn quả thực muốn giãy dụa cũng giãy giụa không được.
Cao Hiên Thần sợ hắn lại sinh sự, dứt khoát điểm huyệt đạo của hắn, nhấc theo đi ra ngoài.
Trở lại quán trà ở cửa thành, Cao Hiên Thần đem một túi bánh bao mới vừa mua được về, đẩy đến trước mặt Kỷ Thanh Trạch. Kỷ Thanh Trạch đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy Lữ Nê Thu bị Cao Hiên Thần lôi, không khỏi ngẩn ra.
Từ hôm bọn họ rời đi, Đỗ Nghi nhắc chuyện mẫu thân Kỷ Thanh Trạch với y thì y vẫn luôn hồn vía lên mây. Ban ngày bọn họ phải lên đường, đến buổi tối, y cũng không ngủ ngon, khó tránh khỏi càng thêm phờ phạc. Thần sắc Cao Hiên Thần phức tạp nhìn y, cuối cùng không nói gì, chỉ nói: “Ăn đi.”
Kỷ Thanh Trạch cũng không nhắc tới chuyện y để Lữ Nê Thu chuồn, chỉ lấy bánh bao lên ăn.
Ăn xong điểm tâm, ba người ra khỏi thành, cưỡi ngựa tiếp tục gấp rút lên đường.
Buổi tối, ba người nghỉ ngơi ở ngoài trời.
Cao Hiên Thần đi tới bờ sông lấy nước, Kỷ Thanh Trạch ngồi dưới tán cây nhóm lửa, Lữ Nê Thu bị trói tay chân, co rúc ở một bên.
“Ui! Ui da!” Lữ Nê Thu đột nhiên kêu lên.
Kỷ Thanh Trạch thả cành cây đang nhóm lửa xuống, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Lữ Nê Thu vô cùng đáng thương nói: “Kỷ thiếu hiệp, chân của ta bị chuột rút, có thể giúp ta nới dây thừng ra không?”
Tên ăn mày này cũng đáng thương thiệt, một chốc bị điểm huyệt, một chốc sau lại bị lấy dây thừng trói, hằng ngày bị vứt ở trên lưng ngựa chịu xóc nảy. Hắn vốn không phải người tập võ, sao chịu được dằn vặt như vậy? Sắc mặt vốn đã không dễ nhìn lắm, bây giờ càng vàng như nghệ, môi cũng trắng không còn miếng máu.
Kỷ Thanh Trạch đi lên phía trước, nới lỏng sợi dây trên người ra cho hắn, lại trở về ngồi xuống bên đống lửa.
Lữ Nê Thu vừa cố làm ra vẻ rên hư hử, vừa xoa chân, vừa lén quan sát địa hình xung quanh. Hắn chưa bao giờ bỏ đi ý nghĩ muốn trốn, nhưng mà Cao Hiên Thần quan sát hắn rất gắt, xuống tay với hắn cũng tàn nhẫn. Ngược lại, Kỷ Thanh Trạch lương thiện ôn hòa hơn hẳn, bởi vậy hắn muốn chạy trốn, cũng phải chọn lúc Cao Hiên Thần không có mặt.
Trong lòng hắn cũng cảm thấy kỳ lạ. Ngày đó hắn bị Điền Phong ép buộc, bất kể là Điền Phong hay là nam nhân trung niên chủ mưu kia cũng vậy, tất cả đều đến vì Kỷ Thanh Trạch, nhưng cuối cùng người bị thiệt lớn có vẻ lại là Cao Hiên Thần. Có điều chuyện này cũng không liên quan đến hắn, hắn chỉ muốn cách kẻ xấu càng xa càng tốt.
Lữ Nê Thu thấy Kỷ Thanh Trạch đang nhóm lửa, bèn nhặt củi lửa ở gần đó mang đến. Hắn vừa nhặt, vừa quan sát sắc mặt Kỷ Thanh Trạch, thấy Kỷ Thanh Trạch không có dị nghị đối với hành động của hắn, tâm tư lập tức linh hoạt lên.
Hắn đến gần Kỷ Thanh Trạch: “Kỷ thiếu hiệp, ngươi và Cao thiếu hiệp đều là học sinh của Thiên hạ luận võ đường hả?”
Kỷ Thanh Trạch cũng không có hứng thú trò chuyện cùng hắn, không mặn không nhạt mà ừ một tiếng.
Lữ Nê Thu lập tức bắt đầu nịnh nọt: “Thật là lợi hại! Nghe nói người có thể đi vào Thiên hạ luận võ đường học nghệ, đều là công tử tiểu thư tiếng tăm lừng lẫy giang hồ; người từ Thiên hạ luận trong võ đường đi ra, sau này cũng đều là đại hiệp trên tiếng tăm lừng lẫy giang hồ! Các ngươi bình thường nhất định thường xuyên hành hiệp trượng nghĩa, đánh mạnh giúp yếu phải không? Kính nể, kính nể!”
Lữ Nê Thu miệng lưỡi trơn tru, ra sức tuôn lời tâng bốc Kỷ Thanh Trạch, thực sự chỉ vì tìm đường sống cho mình. Nhưng hắn cũng không ngẫm lại, lúc trước khi hắn gặp Cao Hiên Thần với Kỷ Thanh Trạch thì cũng là do hai người gặp chuyện bất bình hành hiệp trượng nghĩa đó, kết quả lại bị hắn lấy oán trả ơn kìa?
Kỷ Thanh Trạch nhíu mày lại, không tiếp lời của hắn.
Lữ Nê Thu bị mất mặt, cũng không nhụt chí, vừa kiếm củi, vừa nghĩ nát óc mà nịnh nọt Kỷ Thanh Trạch, gì mà “hiệp nghĩa”; “hào phóng”, phàm là từ hay hắn có thể nghĩ đến đều không ngừng tung cho Kỷ Thanh Trạch. Hắn nhặt được tí củi rồi quay lại, xong lại sang bên cạnh thu nhặt tiếp, lần sau càng đi xa hơn so với lần trước.
Mấy ngày nay Kỷ Thanh Trạch tràn đầy tâm sự, thường xuyên thất thần, cũng không liên tục quan sát Lữ Nê Thu.
Lữ Nê Thu mượn cớ kiếm củi, đi ra hơn ba mươi, bốn mươi mét, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Kỷ Thanh Trạch lại lâm vào trạng thái thất thần. Hắn trốn phía sau cây một chút, giấu mình chốc lát, rồi thò đầu ra yên lặng nhìn lại, thấy Kỷ Thanh Trạch cũng không có phát hiện hắn đã rời khỏi tầm mắt.
Lữ Nê Thu mừng thầm trong lòng, lập tức nhanh chân lao nhanh, chạy về phía sâu trong rừng!
Hắn mới vừa chạy ra không bao xa, chợt nghe phía sau nhẹ nhàng truyền đến một tiếng “rắc”, dường như là âm thanh cành cây bị người đạp gảy. Hắn còn chưa kịp quay đầu lại, đột nhiên phía sau cổ hắn bị người giáng một đòn mạnh, hai mắt hắn tối sầm lại, ngã nhào xuống đất, mất đi tri giác.
Cao Hiên Thần nhấc Lữ Nê Thu theo về bên cạnh đống lửa, ném tên ăn mày sang bên cạnh.
Tiếng ngã của tên ăn mày kéo thần trí Kỷ Thanh Trạch về. Y thấy tên ăn mày nằm trên đất bất tỉnh thì sững sờ, ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của Cao Hiên Thần.
Kỷ Thanh Trạch xoa xoa huyệt thái dương, nói giọng khàn khàn: “… Xin lỗi.”
Cao Hiên Thần mở miệng muốn nói cái gì, lại nuốt trở về. Hai người cách đống lửa, không hề có một tiếng động, im lặng ngồi đối diện.
Một lát sau, Cao Hiên Thần thở ra một hơi thật dài, dỡ xuống sự lạnh lùng cứng rắn ác liệt của mình, vòng qua đống lửa, đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Kỷ Thanh Trạch. Hắn nắm hai tay Kỷ Thanh Trạch để lên trên đầu gối của chính mình. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn kỹ hai mắt Kỷ Thanh Trạch.
Khoảng cách gần như thế, bọn họ liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy tất cả cảm xúc trong đôi mắt đối phương.
“Thanh Trạch.”
“Ừm.”
“Thanh Trạch, ngươi muốn thả hắn đi sao?”
Kỷ Thanh Trạch sững sờ. Lữ Nê Thu hai lần suýt chạy trốn ở trong tay y, đều vì y thất thần. Nhưng y cũng không phải là cố ý thả người, nếu như y muốn thả thật, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể chặt đứt sợi dây trên người Lữ Nê Thu, để cho hắn rời đi. Y chỉ là… chỉ là có lẽ không có ý nghĩ nhìn chằm chằm trông Lữ Nê Thu, mới có thể để cho hắn lần nữa chạy thoát.
Cao Hiên Thần thoáng suy tư một chút, chỉnh lại giọng của mình xong mới lên tiếng nói: “Nếu như ngươi không muốn tra việc này, vậy hãy để cho hắn đi thôi. Chúng ta có thể không đi Tô Châu, không đi đâu hết, ngươi chỉ cần theo ta về Xuất Tụ sơn một chuyến… Không, cũng không cần phải đi, ta viết một phong thư, sai người đưa trở về, qua mấy năm lại về cũng không muộn. Trước mắt ngươi muốn đi nơi nào thì chúng ta đi nơi đó, đi Mạc Bắc, đi Tây cương, đến xem cát vàng đại mạc, đến xem tà dương bên núi tuyết, hoặc là đến trấn nhỏ ở Giang Nam, ở lại mấy năm, sống những ngày bình thường cũng được, nghiên cứu tập võ học cũng được, đều nghe ngươi hết.”
Kỷ Thanh Trạch ngây người. Y muốn nói “Ta không có”, nhưng không có gì? Trong lòng y rối như tơ vò, thực sự vốn không nghĩ rõ, hoặc là không dám suy nghĩ sâu hơn.
Nhưng chuyện y không dám nghĩ, Cao Hiên Thần lại nghĩ.
“Suốt đoạn đường này ta vẫn chưa từng hỏi ý của ngươi, đều là ta tự quyết.” Cao Hiên Thần nói. Khi hắn bắt được Lữ Nê Thu, bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, một lòng muốn tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau kia, báo thù hận một năm nay. Hắn thậm chí mong trung niên nam tử Lữ Nê Thu gặp kia chính là Kỷ Bách Vũ. Nhưng hắn lại quên tâm tư của Kỷ Thanh Trạch.
Kỷ Thanh Trạch với Kỷ Bách Vũ là cha con không hòa thuận, việc này toàn bộ võ lâm đều biết đến. Nhưng những người khác cũng không phải Kỷ Thanh Trạch, Kỷ Thanh Trạch rốt cuộc nghĩ như thế nào, người khác cũng không biết. Kỷ Thanh Trạch hai lần để Lữ Nê Thu bỏ chạy, là vô ý hay là sâu trong nội tâm y muốn trốn tránh gút mắc này?
Cao Hiên Thần nói: “Thanh Trạch… Mấy ngày nay ta nghĩ rất nhiều. Một năm trước ngươi và ta thoáng chia cách, xém mãi mãi cách xa nhau như trời với đất, toàn là bởi vì ta tự cho mình đúng, là ta để lời trong lòng không chịu nói với ngươi, tạo nên cả mớ hiểu lầm. Bây giờ thân phận của ta, ngươi cũng đã rõ. Ta nghĩ ngươi cũng biết, ta yêu ngươi, ta vẫn luôn muốn ở cùng với ngươi, ta không muốn lại sai một lần nữa. Bởi vậy có lời gì, nói được thì đều đã nói ra. Món nợ này, mấu chốt là ngươi, không cần lo đến ta. Điền Phong đã chết, nội lực của ta cũng khôi phục, thù hận của ta coi như đã báo, ta tiếp tục truy cứu cũng là vì ngươi. Nhưng nếu ngươi cũng vì ta mà tự ép chính mình, thì tội gì phải thế?”
Hắn vừa mới dứt lời, Kỷ Thanh Trạch đột nhiên trở tay nắm chặt tay hắn. Dùng sức rất mạnh, bóp đau tay Cao Hiên Thần, nhưng hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ Kỷ Thanh Trạch trả lời.
Kỷ Thanh Trạch lắc đầu, ban đầu là từ từ lắc đầu, rồi càng lắc càng nhanh. Những câu kia của Cao Hiên Thần, làm y trong giây lát đã thông suốt. Lúc này y mới hiểu mấy ngày nay mình cứ mơ mơ hồ hồ không nghĩ ra, lại không dám nghĩ sâu hơn là vì cái gì, tất cả đều bị Cao Hiên Thần nhìn thấu cả rồi. Sau khi nói ra, mê chướng trong lòng y lại bị quét đi sạch nhẵn, bỗng đã sáng suốt ra.
Y nói: “Đúng, Dục Trừng, là ta sợ.”
Cao Hiên Thần đan tay y vào tay mình, nhẹ nhàng vuốt nhẹ, bình tĩnh nói: “Chuyện thường thôi mà.”
Sợ thì có sợ, nhưng y không định trốn tránh. Dù khá khó chịu, nhưng cuối cùng y đã hiểu rõ. Nhất định phải làm rõ chuyện này để từ nay về sau, ai đi đường nấy, ân đoạn nghĩa tuyệt.
Kỷ Thanh Trạch liếc nhìn Lữ Nê Thu bên cạnh, ánh mắt sáng suốt, kiên định nói: “Đi tìm hắn thôi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook