Edit: Phong Lữ
Cao Hiên Thần đạp xuống bàn đạp yên ngựa, thân thể nhảy lên khoảng không, lao về phía sau.
Lục Mã đánh hụt, lại không thu chiêu, hai tay hạ xuống dưới một chút, nắm đấm thép mạnh mẽ đánh vào đầu ngựa!
Chỉ nghe ngựa hí lên một tiếng hết sức thảm thiết, quỳ gối trước xuống đất, đầu vỡ toang!
Những người hành tẩu giang hồ cũng tạo thành những quy củ bất thành văn: không đánh lén sau lưng, nếu đã đánh thì phải đối mặt; dù cho biết rõ không thể tránh khỏi một hồi ác chiến, nhưng thường cũng khẩu chiến qua lại trước, phải tìm một lý do động thủ đàng hoàng mới đến phiên dùng quyền cước nói chuyện. Nhưng Lục Mã và Cao Hiên Thần, một là giang hồ cửu lưu, một là ma giáo yêu nhân, đương nhiên không tuân thủ quy củ này. Lục Mã vô cùng sảng khoái, một câu phí lời cũng không có, tấn công hung hăng, chỉ một chốc đã giết một con ngựa khỏe bằng quyền!
Những người Thiên Ninh giáo đều sốt ruột bảo vệ giáo chủ, lập tức chạy về phía hắn!
Nhưng mà đám người Thập Tam tông cũng không phải kẻ ăn chay. Khi Lục Mã động thủ, mọi người lập tức đuổi tới, ỷ vào người đông thế mạnh, miễn cưỡng giữ phe Thiên Ninh ra, không cho lại gần.
Cao Hiên Thần mất ngựa, nhưng cũng không chút hoang mang, cầm Thanh Tuyết kiếm trong tay, chân đạp mấy bước, chủ động tấn công Lục Mã!
Trường kiếm đâm nhanh tới, Lục Mã vung cánh tay va vào mũi kiếm vang: “keng” một tiếng thật lớn, mũi kiếm và cánh tay sắt ma sát, tóe ra tia lửa! Lục Mã không hề sợ hãi, xông về phía trước, đánh một quyền về phía ngực của Cao Hiên Thần!
Cao Hiên Thần lui bước, rút kiếm phản chiêu. Trên tay Lục Mã không có binh khí, hai cánh tay bọc sắt chính là vũ khí của hắn, mặc dù hung hãn nhưng phạm vi công kích lại ngắn. Thế nên nếu đột phá từ giữa hai cánh tay của hắn, đâm vào chỗ hiểm thì có thể khống chế địch.
Nhưng mà Lục Mã vung ra một bộ loạn quyền, không ngừng áp sát, thế tiến công vừa gấp gáp lại hung ác, lại chặn trường kiếm của Cao Hiên Thần ở bên ngoài. Hắn cũng không phải hoàn toàn không có kẽ hở, nhưng nếu như nội lực Cao Hiên Thần thâm hậu, có thể tự cưỡng ép công phá thì tốt rồi. Nhưng nội lực của hắn hoàn toàn không có, không bắt được chút kẽ hở nhỏ, Lục Mã lại không có kẽ hở lớn, trong lúc nhất thời hắn không tìm được chỗ ra tay, đành phải vừa đánh vừa lui.
Chiêu thức của Lục Mã bá đạo vô cùng, không để ý tới bất cứ ai khác, chỉ tập trung đánh Cao Hiên Thần. Qua mấy chiêu ngắn ngủi, Cao Hiên Thần ngoài ý muốn lui ra hơn hai trượng. Những người hắn mang theo đều bị đệ tử Thập Tam tông tách ra, rơi vào hỗn chiến, chỉ có hắn và Lục Mã thoát ly khỏi đám người, không thể hi vọng được người khác cứu viện.
Ở trên giang hồ có câu nói là “Trong Thập Tam tông không có cao thủ”. Nếu như coi Thập Tam tông là một môn phái, thì không thể nghi ngờ đây là môn phái nhiềungười nhất trên giang hồ. Nhưng mà trong những môn phái lớn khác, thì một là chọn trong cả ngàn người ra một người có căn cốt cực phẩm làm hạt giống tốt, hay là thế gia đệ tử từ nhỏ đã được huấn luyện, nhân số tuy ít, nhưng chất lượng lại cao hơn. Còn Thập Tam tông hoàn toàn không có được người tố chất cao như vậy, rất nhiều người thậm chí chưa từng học võ, có người cầm đao, thương, côn tùy tiện vung vẩy mấy cái coi như là đã có võ công, có người thì hàng ngày tìm tòi từng ly từng tí ra tinh hoa võ học, tự thông hiểu được. Ngay cả tông chủ Lục Mã, cũng là như thế.
Lục Mã áp sát lần nữa, thấy Cao Hiên Thần xuất kiếm, hắn đan xen hai tay trước ngực, đột nhiên đẩy mạnh về phía trước, giống như một cái khiên cứng rắn đẩy vào Cao Hiên Thần. Cao Hiên Thần duỗi chân quét chân hắn, nhưng hai chân của hắn như được rót chì, bị Cao Hiên Thần đá vào mấy cái vẫn đứng vững vô cùng như trước, quả thực không có kẽ hở nào.
Cao Hiên Thần không khỏi rùng mình, lúc này mới ý thức được mình đang đụng phải một đối thủ khó dây dưa thế nào.
Trước đó, Cao Hiên Thần không biết Lục Mã sâu cạn thế nào, e là trên giang hồ cũng không có mấy người biết đến. Cũng không phải do Lục Mã thâm tàng bất lộ, mà hắn đã làm tông chủ, vốn cơ hội xuất thủ cũng không nhiều, thứ hai là do đấu pháp của hắn, ở trong mắt võ lâm nhân sĩ thì bị coi là “Không đủ tư cách”.
Giữa chốn võ lâm chính đạo này, tuy ít có tranh đấu ngoài mặt, nhưng cũng có chút cơ hội luận bàn giao lưu. Trong lúc luận bàn, Lục Mã toàn là thua nhiều thắng ít. Vì luận bàn thì sẽ không đoạt mạng người, ra tay cần khắc chế. Vì để thắng luận võ, có người thường hay luyện một ít chiêu thức khoa chân múa tay, khiến đối thủ hoa cả mắt. Dù sao luận võ chỉ chạm đến là thôi, binh khí trong tay chỉ cần chạm tới chỗ hiểm của đối phương cũng đã thắng lợi, nhưng bình thường khi chiến đấu sống còn, binh khí có khi chạm tới chỗ hiểm rồi cũng rất khó tiến vào một tấc, cũng không có tác dụng gì.
Còn tu vi võ học của Lục Mã quả thực là hoàn toàn thực tế chứ không đẹp mắt, một quyền một cước, đều là tự mình tìm tòi ra, nhìn có vẻ như không hề có hệ thống võ chỉnh chu, nhưng lại có chỗ tinh hoa của nam quyền bắc cước, bỏ hết các chiêu thức hoa lệ, chỉ để lại phần tàn nhẫn nhất bên trong. Mới đầu giao thủ một lần, rất dễ khiến người khác hoài nghi hắn trộm chiêu thức của mấy đại môn phái quyền pháp. Nhưng qua lại mấy chiêu, lại cảm thấy không giống.
Quyền pháp này có phần của nam phái lẫn bắc phái. Nam phái nện bước vững vàng, quyền thế kịch liệt, thường có câu khen là “Quyền đả ngã trâu “. Còn quyền thuật bắc phái có cước pháp khéo léo, tư thế mạnh, nhịp điệu nhanh, chạy nhảy nhanh. Còn quyền pháp của Lục Mã thì nằm giữa nam quyền và bắc quyền, khi Cao Hiên Thần cho là hắn theo đường lối bắc phái, muốn lấy đấu pháp khắc bắc phái dùng thì hắn lại đột nhiên đổi sang quyền pháp nam phái.
Còn Cao Hiên Thần, từng chiêu từng thức của hắn không phải đẹp nhất, cũng không phải hung ác nhất. Có lúc hắn chỉ mạo hiểm một chút là có thể đẩy địch vào chỗ chết, nhưng mà hắn lại như không thấy điều này, vẫn ra chiêu theo nhịp điệu như trước của mình, chấp nhận giành giật một chút chỗ lợi nhỏ. Mỗi chiêu thức hắn lựa chọn đều là hữu dụng nhất.
Lục Mã không phải người lợi hại nhất Cao Hiên Thần từng gặp, nhưng là đối thủ đặc biệt nhất Cao Hiên Thần gặp được. Cho dù là người tìm tòi ra chiêu thức từ trong thực chiến như Diệp Vô Dục thì cũng từng học qua kiến thức chuyên môn, từng học hết bộ đao pháp. Nhưng Lục Mã này không có chương pháp gì đáng nói, y như cướp chiêu thức của hai phái nam bắc mà thành. Điều này làm cho Cao Hiên Thần không khỏi nhớ tới hai câu, một câu là “Cao thủ ở dân gian”, một câu khác là “Vô chiêu thắng hữu chiêu”. Nói chung dù như thế nào, lấy mấy quyền cước của Lục Mã làm minh chứng thì sẽ thấy câu “Trong thập Tam tông không có cao thủ” ích kỉ và phiến diện cỡ nào.
Chợt, Lục Mã vung đến một quyền, lại như phá tang một tầng cửa sổ trước mắt Cao Hiên Thần. Trong khoảnh khắc này, mắt hắn, tai hắn, thậm chí tâm hồn như được ai đó tẩy rửa, nhìn lại chiêu thức của Lục Mã, cảm thấy hoàn toàn không giống lúc trước!
“Không có đao gì có thể xuyên thủng mọi thể, không có trận pháp kiên cố nào là không phá được. Sự tinh hoa của võ học chỉ nằm ở hai chữ, đó là ‘Biến hóa’…”
“Chỉ có người nắm vững được biến hóa, mới có thể bất bại…”
“Thiên hạ không có bất biến ứng vạn biến, chỉ có vạn biến phá bất biến.”
“Người điều khiển binh khí là ngươi chứ không phải là đối thủ của ngươi.”
Hắn đột nhiên nhớ tới buổi tối hôm hắn nhìn thấy cánh tay Tạ Lê có thương tích ấy, bọn họ cũng so tài mấy chiêu. Vừa mới đầu hắn bị Tạ Lê áp chế hoàn toàn, bởi vì khi đó hắn phạm vào một sai lầm ngông cuồng lớn mà những kẻ mới học võ rất dễ dàng phạm phải, đó là tự cho là mình đoán được hệ thống bài võ của đối thủ, tự cho là đoán được cũng sẽ biết phương pháp phá giải. Nhưng ngược lại lại bó buộc mình vào trong hệ thống bài võ, cho đối thủ có cơ hội thừa dịp lợi dụng sơ hở. Sau đó hắn liền rút được bài học kinh nghiệm, không ngông cuồng phỏng đoán đối thủ nữa, mà là dùng năng lực mạnh mẽ để điều khiển đối thủ, lại như ngày đó Tạ Lê điều khiển hắn vậy.
Nhưng lúc này, khi đang cùng Lục Mã giao thủ, hắn lại có một nhận thức mới đối với câu Tạ Lê lúc trước đã nói “Con người đối với cùng một sự vật, có những cấp độ nhận thức khác nhau: Không hiểu, lý giải, lý giải sâu sắc, một lý giải khác.
Đột nhiên trong lúc đó, Thanh Tuyết kiếm trong tay Cao Hiên Thần đột nhiên tăng tốc, đâm ráo riết như mưa về phía Lục Mã!
Lục Mã không rõ vì sao, nhưng mà hắn cũng là người linh hoạt, lập tức dừng bước, đổi công thành thủ, đánh ra một bộ quyền pháp hiển hách mạnh mẽ, ngăn cách Thanh Tuyết kiếm ở bên ngoài.
Sau chiêu loạn kiếm, kiếm của Cao Hiên Thần lại đột nhiên giảm tốc độ, mũi kiếm cũng trở nên chậm chạp, đâm, chém không chút hoang mang. Hắn vừa chậm lại, Lục Mã tự nhiên cũng vững hơn, hai cánh tay giao nhau, hất ra để chặn mũi kiếm của hắn. Ngay ở lúc mũi kiếm sắp chạm vào cánh tay sắt, Thanh Tuyết kiếm kia lại thay đổi cái góc độ, cố gắng xuyên qua giữa không khí, đâm về phía thân thể Lục Mã!
Lục Mã kinh hãi! Hắn hoàn toàn không rõ vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn trơ mắt nhìn lưỡi kiếm biến hướng, tốc độ rõ ràng không quá nhanh, nhưng hắn lại không kịp ngăn cản! Chỉ là một chút biến hóa góc độ, chỉ là tốc độ biến hóa chợt nhanh chợt chậm, chỉ là biến hóa không đoán trước được… Nhìn tưởng như biến hóa tầm thường nhưng lại như bùa chú, làm cho hắn hoàn toàn không có cách chống đối.
Trong lúc nguy cấp, Lục Mã hoảng loạn vung quyền, miễn cưỡng che chắn thân thể!
Roẹt một tiếng, lưỡi kiếm cắt vào người Lục Mã, để lại một đường vết thương dài từ bờ vai tới ngực, không sâu không cạn.
Nãy giờ đánh nhau luôn là Cao Hiên Thần lui, đã lui đến hơn hai trượng. Lần đầu Lục Mã vội vã lùi về sau, lùi liên tiếp ba bước, kéo dài khoảng cách, mới có chút rảnh để cúi đầu liếc nhìn vết thương trên người mình.
Không có thương tổn đến chỗ hiểm, chỉ có thể tính là thương tổn ngoài da, đã là vạn hạnh trong bất hạnh. Lục Mã ngẩng đầu, nhìn về phía Cao Hiên Thần. Một kiếm vừa nãy kia, Cao Hiên Thần trở nên thật sự kì diệu, nếu như Lục Mã có động tác chậm thêm mấy phần, Thanh Tuyết kiếm sắc bén e là đã cắt vào bụng hắn. Nhưng mà bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, vẻ mặt Cao Hiên Thần lại không hề ảo não, trong mắt lóe vẻ hưng phấn, khóe miệng thậm chí còn có mấy phần ý cười.
Cao Hiên Thần sắp quên mất đây là một trận chiến sống còn, ngươi chết hoặc ta vong. Đối với hắn mà nói, khi có thu hoạch ở trình độ võ học, dù cho chỉ là một ít thu hoạch cực nhỏ, đã đáng giá để hắn hưng phấn.
Nhưng mà nụ cười này của hắn vào trong mắt Lục Mã, lại chói mắt vô cùng.
Phải biết rằng Lục Mã vì xuất thân thấp hèn, khi còn trẻ đã nhìn quen kiểu tình người ấm lạnh, nhận hết trào phúng xem thường. Tuy sau này lên làm tông chủ nhất hô bá ứng, nhưng vẫn luôn hết sức nhạy cảm. Hắn dụng hết toàn lực chém giết, lại thành ra chiêu cho Cao Hiên Thần luyện võ, hắn làm sao có thể nuốt được cơn giận này? Sát ý ở đáy lòng hắn điên cuồng sinh sôi, hận không thể lập tức dùng một quyền đập nát gương mặt trẻ trung của Cao Hiên Thần kia, một gương mặt không có sự đố kị, không phải trải qua phong ba cuộc đời!
Lục Mã hét lớn một tiếng, đề khí xông về phía trước, chân bước dài mấy bước, một quyền bảo hộ ở trước mặt, che chắn chỗ hiểm của mình, đồng thời dùng một quyền mạnh mẽ đánh tới ngực Cao Hiên Thần!
Chân Cao Hiên Thần dịch bước như nước chảy mây trôi, cũng chỉ miễn cưỡng tránh được quyền phong. Trong lòng hắn kinh ngạc: Cái tên Lục Mã này thế mà lại trở nên mạnh hơn so với lúc nãy!
Cao Hiên Thần đạp xuống bàn đạp yên ngựa, thân thể nhảy lên khoảng không, lao về phía sau.
Lục Mã đánh hụt, lại không thu chiêu, hai tay hạ xuống dưới một chút, nắm đấm thép mạnh mẽ đánh vào đầu ngựa!
Chỉ nghe ngựa hí lên một tiếng hết sức thảm thiết, quỳ gối trước xuống đất, đầu vỡ toang!
Những người hành tẩu giang hồ cũng tạo thành những quy củ bất thành văn: không đánh lén sau lưng, nếu đã đánh thì phải đối mặt; dù cho biết rõ không thể tránh khỏi một hồi ác chiến, nhưng thường cũng khẩu chiến qua lại trước, phải tìm một lý do động thủ đàng hoàng mới đến phiên dùng quyền cước nói chuyện. Nhưng Lục Mã và Cao Hiên Thần, một là giang hồ cửu lưu, một là ma giáo yêu nhân, đương nhiên không tuân thủ quy củ này. Lục Mã vô cùng sảng khoái, một câu phí lời cũng không có, tấn công hung hăng, chỉ một chốc đã giết một con ngựa khỏe bằng quyền!
Những người Thiên Ninh giáo đều sốt ruột bảo vệ giáo chủ, lập tức chạy về phía hắn!
Nhưng mà đám người Thập Tam tông cũng không phải kẻ ăn chay. Khi Lục Mã động thủ, mọi người lập tức đuổi tới, ỷ vào người đông thế mạnh, miễn cưỡng giữ phe Thiên Ninh ra, không cho lại gần.
Cao Hiên Thần mất ngựa, nhưng cũng không chút hoang mang, cầm Thanh Tuyết kiếm trong tay, chân đạp mấy bước, chủ động tấn công Lục Mã!
Trường kiếm đâm nhanh tới, Lục Mã vung cánh tay va vào mũi kiếm vang: “keng” một tiếng thật lớn, mũi kiếm và cánh tay sắt ma sát, tóe ra tia lửa! Lục Mã không hề sợ hãi, xông về phía trước, đánh một quyền về phía ngực của Cao Hiên Thần!
Cao Hiên Thần lui bước, rút kiếm phản chiêu. Trên tay Lục Mã không có binh khí, hai cánh tay bọc sắt chính là vũ khí của hắn, mặc dù hung hãn nhưng phạm vi công kích lại ngắn. Thế nên nếu đột phá từ giữa hai cánh tay của hắn, đâm vào chỗ hiểm thì có thể khống chế địch.
Nhưng mà Lục Mã vung ra một bộ loạn quyền, không ngừng áp sát, thế tiến công vừa gấp gáp lại hung ác, lại chặn trường kiếm của Cao Hiên Thần ở bên ngoài. Hắn cũng không phải hoàn toàn không có kẽ hở, nhưng nếu như nội lực Cao Hiên Thần thâm hậu, có thể tự cưỡng ép công phá thì tốt rồi. Nhưng nội lực của hắn hoàn toàn không có, không bắt được chút kẽ hở nhỏ, Lục Mã lại không có kẽ hở lớn, trong lúc nhất thời hắn không tìm được chỗ ra tay, đành phải vừa đánh vừa lui.
Chiêu thức của Lục Mã bá đạo vô cùng, không để ý tới bất cứ ai khác, chỉ tập trung đánh Cao Hiên Thần. Qua mấy chiêu ngắn ngủi, Cao Hiên Thần ngoài ý muốn lui ra hơn hai trượng. Những người hắn mang theo đều bị đệ tử Thập Tam tông tách ra, rơi vào hỗn chiến, chỉ có hắn và Lục Mã thoát ly khỏi đám người, không thể hi vọng được người khác cứu viện.
Ở trên giang hồ có câu nói là “Trong Thập Tam tông không có cao thủ”. Nếu như coi Thập Tam tông là một môn phái, thì không thể nghi ngờ đây là môn phái nhiềungười nhất trên giang hồ. Nhưng mà trong những môn phái lớn khác, thì một là chọn trong cả ngàn người ra một người có căn cốt cực phẩm làm hạt giống tốt, hay là thế gia đệ tử từ nhỏ đã được huấn luyện, nhân số tuy ít, nhưng chất lượng lại cao hơn. Còn Thập Tam tông hoàn toàn không có được người tố chất cao như vậy, rất nhiều người thậm chí chưa từng học võ, có người cầm đao, thương, côn tùy tiện vung vẩy mấy cái coi như là đã có võ công, có người thì hàng ngày tìm tòi từng ly từng tí ra tinh hoa võ học, tự thông hiểu được. Ngay cả tông chủ Lục Mã, cũng là như thế.
Lục Mã áp sát lần nữa, thấy Cao Hiên Thần xuất kiếm, hắn đan xen hai tay trước ngực, đột nhiên đẩy mạnh về phía trước, giống như một cái khiên cứng rắn đẩy vào Cao Hiên Thần. Cao Hiên Thần duỗi chân quét chân hắn, nhưng hai chân của hắn như được rót chì, bị Cao Hiên Thần đá vào mấy cái vẫn đứng vững vô cùng như trước, quả thực không có kẽ hở nào.
Cao Hiên Thần không khỏi rùng mình, lúc này mới ý thức được mình đang đụng phải một đối thủ khó dây dưa thế nào.
Trước đó, Cao Hiên Thần không biết Lục Mã sâu cạn thế nào, e là trên giang hồ cũng không có mấy người biết đến. Cũng không phải do Lục Mã thâm tàng bất lộ, mà hắn đã làm tông chủ, vốn cơ hội xuất thủ cũng không nhiều, thứ hai là do đấu pháp của hắn, ở trong mắt võ lâm nhân sĩ thì bị coi là “Không đủ tư cách”.
Giữa chốn võ lâm chính đạo này, tuy ít có tranh đấu ngoài mặt, nhưng cũng có chút cơ hội luận bàn giao lưu. Trong lúc luận bàn, Lục Mã toàn là thua nhiều thắng ít. Vì luận bàn thì sẽ không đoạt mạng người, ra tay cần khắc chế. Vì để thắng luận võ, có người thường hay luyện một ít chiêu thức khoa chân múa tay, khiến đối thủ hoa cả mắt. Dù sao luận võ chỉ chạm đến là thôi, binh khí trong tay chỉ cần chạm tới chỗ hiểm của đối phương cũng đã thắng lợi, nhưng bình thường khi chiến đấu sống còn, binh khí có khi chạm tới chỗ hiểm rồi cũng rất khó tiến vào một tấc, cũng không có tác dụng gì.
Còn tu vi võ học của Lục Mã quả thực là hoàn toàn thực tế chứ không đẹp mắt, một quyền một cước, đều là tự mình tìm tòi ra, nhìn có vẻ như không hề có hệ thống võ chỉnh chu, nhưng lại có chỗ tinh hoa của nam quyền bắc cước, bỏ hết các chiêu thức hoa lệ, chỉ để lại phần tàn nhẫn nhất bên trong. Mới đầu giao thủ một lần, rất dễ khiến người khác hoài nghi hắn trộm chiêu thức của mấy đại môn phái quyền pháp. Nhưng qua lại mấy chiêu, lại cảm thấy không giống.
Quyền pháp này có phần của nam phái lẫn bắc phái. Nam phái nện bước vững vàng, quyền thế kịch liệt, thường có câu khen là “Quyền đả ngã trâu “. Còn quyền thuật bắc phái có cước pháp khéo léo, tư thế mạnh, nhịp điệu nhanh, chạy nhảy nhanh. Còn quyền pháp của Lục Mã thì nằm giữa nam quyền và bắc quyền, khi Cao Hiên Thần cho là hắn theo đường lối bắc phái, muốn lấy đấu pháp khắc bắc phái dùng thì hắn lại đột nhiên đổi sang quyền pháp nam phái.
Còn Cao Hiên Thần, từng chiêu từng thức của hắn không phải đẹp nhất, cũng không phải hung ác nhất. Có lúc hắn chỉ mạo hiểm một chút là có thể đẩy địch vào chỗ chết, nhưng mà hắn lại như không thấy điều này, vẫn ra chiêu theo nhịp điệu như trước của mình, chấp nhận giành giật một chút chỗ lợi nhỏ. Mỗi chiêu thức hắn lựa chọn đều là hữu dụng nhất.
Lục Mã không phải người lợi hại nhất Cao Hiên Thần từng gặp, nhưng là đối thủ đặc biệt nhất Cao Hiên Thần gặp được. Cho dù là người tìm tòi ra chiêu thức từ trong thực chiến như Diệp Vô Dục thì cũng từng học qua kiến thức chuyên môn, từng học hết bộ đao pháp. Nhưng Lục Mã này không có chương pháp gì đáng nói, y như cướp chiêu thức của hai phái nam bắc mà thành. Điều này làm cho Cao Hiên Thần không khỏi nhớ tới hai câu, một câu là “Cao thủ ở dân gian”, một câu khác là “Vô chiêu thắng hữu chiêu”. Nói chung dù như thế nào, lấy mấy quyền cước của Lục Mã làm minh chứng thì sẽ thấy câu “Trong thập Tam tông không có cao thủ” ích kỉ và phiến diện cỡ nào.
Chợt, Lục Mã vung đến một quyền, lại như phá tang một tầng cửa sổ trước mắt Cao Hiên Thần. Trong khoảnh khắc này, mắt hắn, tai hắn, thậm chí tâm hồn như được ai đó tẩy rửa, nhìn lại chiêu thức của Lục Mã, cảm thấy hoàn toàn không giống lúc trước!
“Không có đao gì có thể xuyên thủng mọi thể, không có trận pháp kiên cố nào là không phá được. Sự tinh hoa của võ học chỉ nằm ở hai chữ, đó là ‘Biến hóa’…”
“Chỉ có người nắm vững được biến hóa, mới có thể bất bại…”
“Thiên hạ không có bất biến ứng vạn biến, chỉ có vạn biến phá bất biến.”
“Người điều khiển binh khí là ngươi chứ không phải là đối thủ của ngươi.”
Hắn đột nhiên nhớ tới buổi tối hôm hắn nhìn thấy cánh tay Tạ Lê có thương tích ấy, bọn họ cũng so tài mấy chiêu. Vừa mới đầu hắn bị Tạ Lê áp chế hoàn toàn, bởi vì khi đó hắn phạm vào một sai lầm ngông cuồng lớn mà những kẻ mới học võ rất dễ dàng phạm phải, đó là tự cho là mình đoán được hệ thống bài võ của đối thủ, tự cho là đoán được cũng sẽ biết phương pháp phá giải. Nhưng ngược lại lại bó buộc mình vào trong hệ thống bài võ, cho đối thủ có cơ hội thừa dịp lợi dụng sơ hở. Sau đó hắn liền rút được bài học kinh nghiệm, không ngông cuồng phỏng đoán đối thủ nữa, mà là dùng năng lực mạnh mẽ để điều khiển đối thủ, lại như ngày đó Tạ Lê điều khiển hắn vậy.
Nhưng lúc này, khi đang cùng Lục Mã giao thủ, hắn lại có một nhận thức mới đối với câu Tạ Lê lúc trước đã nói “Con người đối với cùng một sự vật, có những cấp độ nhận thức khác nhau: Không hiểu, lý giải, lý giải sâu sắc, một lý giải khác.
Đột nhiên trong lúc đó, Thanh Tuyết kiếm trong tay Cao Hiên Thần đột nhiên tăng tốc, đâm ráo riết như mưa về phía Lục Mã!
Lục Mã không rõ vì sao, nhưng mà hắn cũng là người linh hoạt, lập tức dừng bước, đổi công thành thủ, đánh ra một bộ quyền pháp hiển hách mạnh mẽ, ngăn cách Thanh Tuyết kiếm ở bên ngoài.
Sau chiêu loạn kiếm, kiếm của Cao Hiên Thần lại đột nhiên giảm tốc độ, mũi kiếm cũng trở nên chậm chạp, đâm, chém không chút hoang mang. Hắn vừa chậm lại, Lục Mã tự nhiên cũng vững hơn, hai cánh tay giao nhau, hất ra để chặn mũi kiếm của hắn. Ngay ở lúc mũi kiếm sắp chạm vào cánh tay sắt, Thanh Tuyết kiếm kia lại thay đổi cái góc độ, cố gắng xuyên qua giữa không khí, đâm về phía thân thể Lục Mã!
Lục Mã kinh hãi! Hắn hoàn toàn không rõ vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn trơ mắt nhìn lưỡi kiếm biến hướng, tốc độ rõ ràng không quá nhanh, nhưng hắn lại không kịp ngăn cản! Chỉ là một chút biến hóa góc độ, chỉ là tốc độ biến hóa chợt nhanh chợt chậm, chỉ là biến hóa không đoán trước được… Nhìn tưởng như biến hóa tầm thường nhưng lại như bùa chú, làm cho hắn hoàn toàn không có cách chống đối.
Trong lúc nguy cấp, Lục Mã hoảng loạn vung quyền, miễn cưỡng che chắn thân thể!
Roẹt một tiếng, lưỡi kiếm cắt vào người Lục Mã, để lại một đường vết thương dài từ bờ vai tới ngực, không sâu không cạn.
Nãy giờ đánh nhau luôn là Cao Hiên Thần lui, đã lui đến hơn hai trượng. Lần đầu Lục Mã vội vã lùi về sau, lùi liên tiếp ba bước, kéo dài khoảng cách, mới có chút rảnh để cúi đầu liếc nhìn vết thương trên người mình.
Không có thương tổn đến chỗ hiểm, chỉ có thể tính là thương tổn ngoài da, đã là vạn hạnh trong bất hạnh. Lục Mã ngẩng đầu, nhìn về phía Cao Hiên Thần. Một kiếm vừa nãy kia, Cao Hiên Thần trở nên thật sự kì diệu, nếu như Lục Mã có động tác chậm thêm mấy phần, Thanh Tuyết kiếm sắc bén e là đã cắt vào bụng hắn. Nhưng mà bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, vẻ mặt Cao Hiên Thần lại không hề ảo não, trong mắt lóe vẻ hưng phấn, khóe miệng thậm chí còn có mấy phần ý cười.
Cao Hiên Thần sắp quên mất đây là một trận chiến sống còn, ngươi chết hoặc ta vong. Đối với hắn mà nói, khi có thu hoạch ở trình độ võ học, dù cho chỉ là một ít thu hoạch cực nhỏ, đã đáng giá để hắn hưng phấn.
Nhưng mà nụ cười này của hắn vào trong mắt Lục Mã, lại chói mắt vô cùng.
Phải biết rằng Lục Mã vì xuất thân thấp hèn, khi còn trẻ đã nhìn quen kiểu tình người ấm lạnh, nhận hết trào phúng xem thường. Tuy sau này lên làm tông chủ nhất hô bá ứng, nhưng vẫn luôn hết sức nhạy cảm. Hắn dụng hết toàn lực chém giết, lại thành ra chiêu cho Cao Hiên Thần luyện võ, hắn làm sao có thể nuốt được cơn giận này? Sát ý ở đáy lòng hắn điên cuồng sinh sôi, hận không thể lập tức dùng một quyền đập nát gương mặt trẻ trung của Cao Hiên Thần kia, một gương mặt không có sự đố kị, không phải trải qua phong ba cuộc đời!
Lục Mã hét lớn một tiếng, đề khí xông về phía trước, chân bước dài mấy bước, một quyền bảo hộ ở trước mặt, che chắn chỗ hiểm của mình, đồng thời dùng một quyền mạnh mẽ đánh tới ngực Cao Hiên Thần!
Chân Cao Hiên Thần dịch bước như nước chảy mây trôi, cũng chỉ miễn cưỡng tránh được quyền phong. Trong lòng hắn kinh ngạc: Cái tên Lục Mã này thế mà lại trở nên mạnh hơn so với lúc nãy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook