Mỗi Ngày Phu Nhân Đều Muốn Đổi Phu Quân
-
Chương 44
Buổi sáng hôm sau, sau khi Giang Lam Tuyết và Cố Doãn Tu đến thỉnh an Hầu phu nhân trở về, Thích ma ma nói với Hầu phu nhân: “Phu nhân, tối hôm qua thế tử bọn họ vẫn không viên phòng.”
“Hả, nhìn tình cảm giữa hai đứa cũng khá tốt, sao lại không viên phòng? Hôm qua Hầu gia nói thế tử có thể mà.” Hầu phu nhân nói.
Thích ma ma nói: “Làm gì có nam tử không biết việc này, thế tử gia chắc chắn là có thể. Nhất định là có nguyên nhân khác.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hôm nay để ta hỏi Lam Tuyết vậy.” Hầu phu nhân suy nghĩ một lát rồi nói.
Ăn cơm trưa xong, Hầu phu nhân bảo Giang Lam Tuyết ở lại nói chuyện. Sau khi nói một hồi chuyện nhà, Hầu phu nhân cười nói: “Doãn Tu đối xử với con có tốt không?”
“Thế tử rất tốt.” Giang Lam Tuyết nói.
“Vậy các con… Sao lại không viên phòng?” Hầu phu nhân hỏi.
Giang Lam Tuyết đỏ mặt, cúi đầu nói: “Không phải là bọn con còn phải về kinh sao, con sợ rằng nếu mang thai, lúc hồi kinh đường xá xa xôi, nhỡ xảy ra chuyện gì…”
Giang Lam Tuyết vừa nói như vậy, Hầu phu nhân vội nói: “Ôi, là ta không nghĩ đến, vẫn là con suy nghĩ chu đáo. Việc này vốn dĩ cũng không vội, sợ các ngươi hai đứa có cái gì, nếu là vì cái này thì đúng là nên làm, ta có thể yên tâm rồi.”
Hầu phu nhân cảm thấy Giang Lam Tuyết nói có lý bèn nói chuyện khác, lại nói chuyện ở Kinh thành với Giang Lam Tuyết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời gian trôi qua cũng đã lâu, Giang Lam Tuyết có rất nhiều chuyện mà nàng cũng không nhớ rõ nữa, lúc này Hầu phu nhân nói với nàng làm nhớ lại rất nhiều.
Sau khi Giang Lam Tuyết trở về phòng, Hầu phu nhân lại gọi Cố Doãn Tu đến.
Cố Doãn Tu nghĩ nương hắn nhất định vẫn là vì chuyện của hắn và Giang Lam Tuyết, trong lòng tính toán nói dối như thế nào cho qua chuyện, cũng không thể nói Giang Lam Tuyết không muốn, cũng không thể nói mình không biết…
Ai ngờ Hầu phu nhân lại nói: “Con cùng Lam Tuyết đừng viên phòng vội.”
Dạ? Cố Doãn Tu ngẩn người ra, sao lại không giống với tưởng tượng của hắn, Giang tam đã nói gì với nương hắn?
“Các con sắp phải hồi kinh rồi, nhỡ đâu Lam Tuyết mang thai, trên đường rất bất tiện. Dù sao sông rộng tháng dài chuyện này cũng không cần vội.” Hầu phủ nhân nói.
Giang tam thật sự quá gian xảo.
“Con biết rồi, nương.” Cố Doãn Tu rầu rĩ nói.
“Qua tiết thanh minh các con phải hồi kinh, các con tính lại hành trình xem đi, cuối tháng Tư là sinh nhật của tổ mẫu con.” Hầu phu nhân nói.
“Vâng. “Cố Doãn Tu nói.
“Mang nhiều người cùng về chút, miễn cho tổ mẫu con lại phải cho thêm người vào viện các con. Ta thì yên tâm với Lam Tuyết nhưng rốt cuộc nàng vẫn chưa đến Kinh thành bao giờ, con phải bảo vệ nàng nhiều vào, đừng để tổ mẫu con bắt nạt nàng.” Hầu phu nhân lại nói.
Cố Doãn Tu thầm nghĩ, Giang Lam Tuyết như bây giờ sợ rằng tổ mẫu cũng chẳng phải đối thủ của nàng nhưng Cố Doãn Tu ngoài miệng vẫn liên tục dạ vâng.
Cố Doãn Tu trở lại trong viện, Giang Lam Tuyết đang nói chuyện với Thải Liên: “Đi đến bếp nói một tiếng, về sau buổi tối đồ ăn thanh đạm là chủ yếu, điểm tâm không được làm quá ngọt.”
Thải Liên vâng dạ rồi nhanh chóng chạy đến phòng bếp.
Vốn dĩ Thải Cúc và Vân Thi đang hầu hạ bên người Giang Lam Tuyết, thấy Cố Doãn Tu đã trở lại, hai người tự giác lui ra ngoài.
“Các nàng hiện tại rất ngoan, không cần đuổi cũng tự động ra ngoài.” Cố Doãn Tu ngồi xuống giường bên cạnh Giang Lam Tuyết, hai người ngồi cách bàn nói chuyện.
“Không phải tại ngươi sao.” Giang Lam Tuyết dỗi nói.
“Hừ, còn không phải nàng lúc nào cũng nói chuyện cũ sao, ta sợ ta lỡ miệng!” Cố Doãn Tu nói.
“Nương gọi ngươi làm cái gì?” Giang Lam Tuyết cười hỏi Cố Doãn Tu.
Cố Doãn Tu cười hì hì nói: “Nương muốn ta nhanh chóng cùng nàng viên phòng.”
Giang Lam Tuyết cười nói: “Còn lâu ta mới tin.”
“Hừ, nàng giỏi lắm, dỗ dành nương đến như thế.” Cố Doãn Tu nhìn nàng, “Đúng rồi, nương nói qua thanh minh chúng ta sẽ hồi kinh.”
“Nhanh như vậy sao?” Giang Lam Tuyết nhíu mày.
“Cuối tháng Tư là sinh nhật của tổ mẫu.” Cố Doãn Tu nói, “A, đúng rồi, trên đường chúng ta có nên đi chơi thoải mái một lần, cuối tháng Tư tới kinh thành là được.”
Giang Lam Tuyết cười: “Cũng không phải chỉ có mình chúng ta, thong dong thế nào được.”
“Chúng ta cùng bọn họ tách ra đi là được, thế nào?” Cố Doãn Tu nói, mắt lấp lánh.
Nghe hắn nói như vậy, Giang Lam Tuyết cũng có chút lay động: “Có thể không?”
“Hừ. Sao mà không được, ta đi lấy giấy bút, chúng ta tính toán một chút.” Cố Doãn Tu nói xong, nhanh chóng đi cầm giấy bút lại đây.
Hai người đầu dựa đầu vào nhau bàn bạc lộ trình hồi kinh.
Nha hoàn đều ở bên ngoài nghe được bên trong thường xuyên truyền ra tiếng cười đùa ầm ĩ, nháy mắt ra hiệu với nhau.
Hai người tính toán nửa ngày, làm ra một bản lộ trình.
“Không biết sư phụ có muốn đi cùng không.” Giang Lam Tuyết nhìn bản vẽ lẩm bẩm.
Cố Doãn Tu vội nói: “Chỉ có hai chúng ta! Không mang theo bọn họ!”
Giang Lam Tuyết liếc mắt nhìn hắn: “Sao ngươi lại như vậy, để lúc nào ta hỏi sư phụ một chút, chưa chắc y đã đi đã đi.”
“Hừ, từ trước đến nay lúc nàng đi du ngoạn cũng không hỏi ta muốn đi hay không.” Cố Doãn Tu ghen tị nói.
Giang Lam Tuyết không để ý đến hắn, vẫn nhìn bản lộ trình kia.
Ngày hôm sau là ngày về nhà mẹ đẻ. Sáng sớm Giang Lam Tuyết và Cố Doãn Tu đã thức dậy về nhà mẹ đẻ. Tập tục của Ngân Châu là về nhà mẹ đẻ càng sớm, tình cảm phu thê về sau càng tốt.
Mới rời nhà hai ngày, Giang Lam Tuyết đã cảm thấy mình đi thật lâu rồi.
Vi thị vừa thấy Giang Lam Tuyết nước mắt thi nhau chảy, Giang Lam cầm tay nương nàng, đầu tiên là đi gặp Giang lão thái gia.
Tinh thần Giang lão thái gia nhìn khá hơn rất nhiều so với trước, Giang Lam Tuệ ở bên cạnh chăm sóc, nhìn dáng vẻ hẳn là chăm sóc rất tốt.
Giang lão thái gia nhìn Giang Lam Tuyết rất vui, ân cần hỏi han nàng rất nhiều song vẫn nhàn nhạt với Cố Doãn Tu như trước. Cố Doãn Tu cũng không giận, ngồi cùng cười cười.
Từ chỗ Giang lão thái gia đi ra, Vi thị dắt con gái vào trong phòng của mình.
Cố Doãn Tu lại bị nhạc phụ đại nhân gọi vào trong thư phòng.
Vi thị đỏ mắt liên tục hỏi: “Ở Hầu phủ có quen không? Thế tử đối xử với con có tốt không? Hầu phu nhân có lập nhiều quy củ với con không?”
Giang Lam Tuyết thấy nàng nương như vậy, cũng đỏ hốc mắt: “Rất tốt, thế tử cũng vậy, bà bà* cũng không có lập nhiều quy củ với ta.”
Vi thị gật gật đầu: “Lúc trước ta nhìn thế tử cũng có lòng với con, Hầu phu nhân cũng là một người bà bà tốt. Lúc trước ta và cha con đều lo lắng con gả cho nhà bọn họ không tốt, hiện giờ con nói như vậy, ta yên tâm rồi.”
“Con rất tốt, trong nhà có tốt không?” Giang Lam Tuyết hỏi.
“Rất tốt, rất tốt.” Vi thị nói.
“Qua thanh minh con và thế tử sẽ hồi kinh, mọi người cũng chuẩn bị sớm một chút.” Giang Lam Tuyết nói.
“Sớm như vậy sao?” Vi thị nói.
“Dạ, vừa kịp thọ thần của lão phu nhân. Lúc nào mọi người đi?” Giang Lam Tuyết nói.
“Ý của cha ngươi là ông đi trước, chờ ông sắp xếp mọi thứ cho tốt, lại trở về đón chúng ta.” Vi thị nói.
Giang Lam Tuyết gật gật đầu: “Như vậy cũng tốt.”
“Vừa rồi con nói chỉ có con và thế tử đến Kinh thành, Hầu phu nhân không đi cùng sao?” Giang Lam Tuyết nói.
“Vâng, bà bà (1) nói nàng tạm thời không quay về.”
“Vậy một mình con có được không? Không phải nói lão phu nhân cùng Hầu phu nhân không hòa hợp sao? Bà có thể không thích con không, đến lúc đó cố ý làm khó dễ con thì phải làm gì giờ?” Vi thị nói.
Giang Lam Tuyết cười cười: “Dù gì bà cũng là tổ mẫu của thế tử, cũng không làm gì con được.”
Trên mặt Vi thị vẫn đầy sự lo lắng, thở dài nói: “Cũng không có cách nào khách, đây là số mệnh của nữ nhân!”
Giang Lam Tuyết không muốn nói chuyện này nữa bèn nói tránh đi: “Tứ muội muội chăm sóc tổ phụ tốt đó chứ!”
Vi thị gật gật đầu: “Đúng là thật như thế. Nha đầu này số cũng khổ, cũng là một đứa thông minh.”
“Có thể chăm sóc tốt cho tổ phụ là được, về sau đến Kinh thành rồi, chúng ta tìm cho nàng một nhà tốt là được.” Giang Lam Tuyết nói.
Hai người lại nói nhiều chuyện thầm kín.
Sau giờ Thân, Giang Lam Tuyết cùng Cố Doãn Tu mới quay về Hầu phủ.
Trên đường về, trên xe ngựa, Cố Doãn Tu thấy Giang Lam Tuyết có chút rầu rĩ, liền hỏi nói: “Tiên Tiên nàng làm sao vậy, nhìn có vẻ không vui?”
Giang Lam Tuyết thở dài: “Vẫn là làm cô nương tốt nhất.”
Cố Doãn Tu ngồi xuống bên cạnh Giang Lam Tuyết: “Ta còn đối với nàng không tốt sao?”
Giang Lam Tuyết liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi đó, ngươi như thế này mà đã tính là tốt? Ngươi chính là cái chỉ đưa cho ta một đóa hoa, mà đã nghĩ đưa cho ta tất cả hoa trong vườn rồi.”
Cố Doãn Tu sững sờ, qua một lúc lâu mới nói: “Lúc đầu ta không cho nàng một đóa nào sao, sau này ta đã sửa rồi còn gì. Hoa cho nàng, hoa viên cho nàng, đến nhà cũng cho nàng, như thế được chưa.”
Giang Lam Tuyết dựa người vào vào trên đệm, cười cười không nói chuyện.
Cố Doãn Tu kéo tay Giang Lam Tuyết: “Nàng cũng đừng suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện không vui, chẳng lẽ ta không tốt hơn so với trước sao? Về sau ta chắc chắn còn tốt hơn nữa.”
“Tạm thời tin ngươi.” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu cầm mu bàn tay Giang Lam Tuyết để tới lên trên cằm hắn cọ cọ. Râu hắn đâm vào tay, Giang Lam Tuyết rụt tay về. Cố Doãn Tu lại cầm lấy tay nàng, lại để tay nàng lên cằm, cọ cọ vào râu, Giang Lam Tuyết rụt tay lại, hắn lại kéo tay nàng, hai người cứ ồn ào đưa đưa về về, nhanh chóng về đến Hầu phủ.
Sau khi trở lại Hầu phủ, hai người đi thỉnh an Hầu phu nhân, thuận tiện ở chỗ Hầu phu nhân ăn cơm tối.
Bởi vì Hầu phu nhân ở đây, Giang Lam Tuyết không quản được hắn ăn cơm, Cố Doãn Tu ăn đến quên cả mình. Giang Lam Tuyết nhìn hắn vài lần, hắn cũng không cảm nhận được.
Trên đường trở về viện, Giang Lam Tuyết nói: “Ngươi đi quanh sân năm vòng rồi trở về phòng.”
“Hả? Vì sao?” Cố Doãn Tu khó hiểu.
“Ai bảo ngươi vừa nãy ăn nhiều như vậy.” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu: “…”
Cuối cùng Cố Doãn Tu vẫn đi vài vòng ngoài sân rồi mới về phòng.
“Nàng cũng thật nhẫn tâm, trời lạnh như vậy bảo ta ở bên ngoài hoạt động!” Cố Doãn Tu vừa trở về phòng đã nói.
“Như thế này đã nhẫn tâm sao? Sợ là ngươi chưa thấy qua ta nhẫn tâm thế nào.” Giang Lam Tuyết ngồi ở trước bàn trang điểm, tự mình đang tháo trâm cài, khuyên tai.
“Ta đúng là sợ nàng rồi.” Cố Doãn Tu nằm nghiêng trên giường, nhìn chằm chằm Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết bỗng nhiên ngừng tay, quay đầu hỏi Cố Doãn Tu: “A, tự nhiên ta nhớ đến một chuyện? Sao nhiều ngày như thế mà ta chưa gặp lại hai biểu muội của ngươi? Hồi kinh rồi sao?”
Cố Doãn Tu ngồi dậy, khụ hai tiếng: “Vẫn chưa. Bọn họ vẫn đang ở đây.”
“Thế sao ta không thấy người?” Giang Lam Tuyết nói.
“Chuyện này… Sao ta biết được…” Cố Doãn Tu lại ngồi xuống giường.
Giang Lam Tuyết lại xoay người: “Không đúng, các nàng chính là đại diện cho Hầu phủ ở Kinh thành tới tham dự hôn lễ, sao nhiều ngày rồi vẫn không thấy.”
Cố Doãn Tu căn bản không muốn nhắc đến hai biểu muội này, đặc biệt là Thẩm Hàm Kiều, bèn nói: “Nương không cho các nàng ra ngoài.”
Giang Lam Tuyết nhạy bén mà bắt được điểm khác thường của Cố Doãn Tu.
“Chuyện gì?” Giang Lam Tuyết nói.
“Không có, không có, có thể có chuyện gì được?” Vẻ mặt Cố Doãn Tu mờ mịt.
Giang Lam Tuyết cười: “Nói đi, nhìn biểu tình này của ngươi ta liền biết có chuyện.”
Cố Doãn Tu sờ mũi, Giang tam quá giảo hoạt, hắn không phải đối thủ.
“Là như thế này…” Cố Doãn Tu liền nói ra chuyện đêm trước hôn lễ một ngày của Thẩm Hàm Kiều. Nói xong còn nhấn mạnh lần nữa, “Những lời ta nói đều là sự thật, ta biết trong phòng có người ngay lập tức xoay người rời đi. Ta cách nàng rất xa!”
Giang Lam Tuyết cười nói: “Vậy ngươi nhiều bản lĩnh hơn kiếp trước rồi, kiếp trước ngươi trúng phải sự mê hoặc của nàng!”
“Đừng nhắc đến chuyện trước kia được không, kiếp trước đó là bởi vì còn có tổ mẫu, bọn họ lại hạ dược nữa.” Cố Doãn Tu tức giận nói.
“Vậy kiếp này ngươi không có ý định nạp Thẩm Hàm Kiều sao?” Giang Lam Tuyết cố ý nói.
“Ta không nạp ai cả, ta có một mình nàng là đủ rồi.” Cố Doãn Tu liếm mặt nói.
“Vậy ngươi đến Kinh thành phải cẩn thận, tổ mẫu ngươi có rất nhiều chiêu đang đợi ngươi đấy.” Giang Lam Tuyết nói xong, xoay người tiếp tục tháo trang sức.
Cố Doãn Tu nghe Giang Lam Tuyết nói xong, trong lòng có chút sợ bèn nói: “Vậy nàng phải bảo vệ ta!”
“Ý gì đây chứ, có nam tử cần thê tử bảo về sao.” Giang Lam Tuyết cũng không quay đầu lại nói, “Ta còn có điểm trông cậy vào sao? Vậy ta cứ đổi phu quân là được…”
“A a! Nàng lại tiếp tục!” Cố Doãn Tu tức giận nhảy từ trên giường xuống, hai ba bước đi đến phía sau Giang Lam Tuyết, trực tiếp ôm người lên.
Giang Lam Tuyết bị hắn ôm, sợ tới mức kêu lên một tiếng: “Ngươi làm gì, mau thả ta xuống.”
“Hừ! Đã gả cho ta rồi mà còn nghĩ đổi phu quân. Hôm nay kiểu gì ta cũng phải cho nàng biết ai là phu quân của nàng!” Cố Doãn Tu vừa nói vừa ôm nàng đi đến giường.
“Được được, ngươi là phu quân, ta không nói nữa, mau thả ta xuống.” Giang Lam Tuyết vội xin khoan dung. Nếu Cố Doãn Tu thật sự dùng sức với nàng, thế nào nàng cũng không phản kháng được.
Cố Doãn Tu đặt Giang Lam Tuyết trên giường, người đè lên nàng, mặt dán vào mặt Giang Lam Tuyết: “Còn muốn đổi phu quân hay không?”
“Không.” Giang Lam Tuyết nói.
“Nếu nàng tiếp tục nói nữa thì phải làm sao?” Cố Doãn Tu lại tới gần hơn nữa.
“Nói nữa thì ngươi có thể phạt ta.” Giang Lam Tuyết nói, “Ngươi mau xuống đi.”
“Tiên Tiên, chuyện khác ta đều có thể đồng ý với nàng song nàng cũng đừng nói mấy lời này nữa, mặc dù ta biết đây cũng chỉ là những lời đùa vui nhưng ta cũng sẽ đau lòng.” Cố Doãn Tu nói, hôn lên trán nàng một cái Giang Lam Tuyết.
Giang Lam Tuyết thấp giọng ừ một tiếng.
Cố Doãn Tu lại nhỏ giọng nói bên tai ở Giang Lam Tuyết: “Nếu nàng còn dám nói lời này, ta sẽ mặc kệ cái gì tình ý dắt tay, tình ý thơm thơm, ta muốn trực tiếp đến tình ý muốn nàng .”
Giang Lam Tuyết lập tức đỏ mặt: “Ta không nói nữa là được chứ gì.”
Thấy Giang Lam Tuyết đỏ mặt, Cố Doãn Tu lại hôn nàng một cái: “Đây mới là Tiên Tiên tốt của ta.”
Lúc này Cố Doãn Tu mới buông Giang Lam Tuyết ra, nàng vội kêu nha hoàn vào hầu hạ.
Thải Cúc, Thải nguyệt, Vân Thi đều đi vào hầu hạ hai người rửa mặt thay quần áo.
Nhân dịp Giang Lam Tuyết đi tắm, Cố Doãn Tu kêu Thải Cúc cầm chăn hai ngày trước hắn đắp đi mất, trực tiếp chui vào trong chăn Giang Lam Tuyết.
Đúng, chăn của Tiên Tiên, chính là mùi này.
Giang Lam Tuyết trở về nhìn thấy liền biết là Cố Doãn Tu cố ý chơi xấu.
“Sao ngươi lại dùng chăn của ta, chăn của ngươi đâu?” Giang Lam Tuyết hỏi.
“Uống trà làm ướt rồi.” Cố Doãn Tu cười nói.
“Vậy lấy một cái khác là được.” Giang Lam Tuyết nói.
Cố Doãn Tu một tay túm người lên giường, hai tay ôm lấy, hai chân quấn chặt: “Cứ như vậy ngủ.”
Giang Lam Tuyết bị Cố Doãn Tu siết chặt không cử động được, còn có vật cứng cứng cạ vào nàng, khó chịu muốn chết.
“Ta không thở được, ngươi mau buông ta ra.” Giang Lam Tuyết nói.
“Hư, đừng nhúc nhích, đừng nói chuyện, đợi chút.” Cố Doãn Tu vùi đầu vào trong tóc của Giang Lam Tuyết, nói không ra hơi.
Một lúc sau Cố Doãn Tu mới thật sự ngoan ngoãn buông Giang Lam Tuyết ra.
Giang Lam Tuyết né sang một bên trốn, Cố Doãn Tu cũng không quấn lấy nữa. Hai người như không có việc gì ngủ một đêm. Buổi tối ngày hôm sau, chăn Cố Doãn Tu không ngờ đã trở lại. Việc này làm Giang Lam Tuyết bất ngờ vô cùng, nàng vốn tưởng rằng hắn chắc chắn sẽ phải hàng đêm quấn lấy nàng, không nghĩ tới ngoan như vậy.
Cố Doãn Tu lại khổ vô cùng! Có thể ôm không thể ăn, nghẹn đến mức đau đớn… Chi bằng cách xa một chút, lỡ như mình không kiềm chế được, không biết chọc giận Tiên Tiên muốn thành thành gì nữa. Hắn nhất định phải chờ đến một ngày Tiên Tiên chủ động cầu hoan!
Có được suy nghĩ này Cố Doãn Tu quy củ nhiều hơn.
Cuối cùng Giang Lam Tuyết cũng được yên tĩnh.
Thời gian nhoáng cái đã nửa tháng, Giang Lam Tuyết cũng quen sinh hoạt Hầu phủ.
Ngày hôm nay Viên Bảo Tuệ xuất giá, Hầu phu nhân được mời đi sự lễ, bởi vì tân hôn không tiện ra cửa nên Giang Lam Tuyết không đi. Cố Doãn Tu cũng và Hầu gia cùng nhau ra ngoài làm việc, chỉ Giang Lam Tuyết một mình ở Hầu phủ.
Sau buổi trưa, khó được như vậy thanh tịnh, Giang Lam Tuyết lẳng lặng ở trong phòng đọc sách.
Quyển này đúng là quyển mà nàng cùng Lục Trường Thanh, Mai Hoán Chi hợp tác viết, đã khắc ra rồi. Mấy ngày trước Lục Trường Thanh cho người đưa tới, Giang Lam Tuyết vẫn chưa kịp xem.
Giang Lam Tuyết mới xem được hai trang mà Mai Hoán Chi viết, Thải Cúc từ bên ngoài tiến vào nói: “Thế tử phu nhân, hai vị biểu tiểu thư cầu kiến.”
Giang Lam Tuyết đặt quyển sách xuống, hai người này đúng là biết chọn ngày. Hầu phu nhân và Cố Doãn Tu đều không ở nhà, các nàng đã tìm tới cửa. Giang Lam Tuyết cười cười: “Ta đã biết, mời các nàng ở gian ngoài đợi chút đi.”
Thải Cúc vâng dạ liền đi xuống.
Giang Lam Tuyết cầm lấy sách, tiếp tục xem những cái vừa nãy chưa xem hết. Những trang này vẫn là do Mai Hoán Chi viết, văn chương đề mục làm cho người ta sợ hãi “Dương Châu kinh hồn ký”, trong đó viết lần mà hắn cùng Giang Lam Tuyết gặp nạn ở Dương Châu. Mai Hoán Chi không hổ là đại tài tử, Giang Lam Tuyết rõ ràng cũng là người trải qua việc này, đọc cũng cảm thấy ly kỳ, thú vị. Giang Lam Tuyết đề bút lên hai chỗ trên quyển sách, mới đặt sách và bút xuống, đi đến gian ngoài.
Thẩm Hàm Kiều cùng Vu Hoan Tình đã sớm chờ đến không kiên nhẫn, đặc biệt là Thẩm Hàm Kiều. Nàng sớm muốn thấy Giang Lam Tuyết, chỉ là Hầu phu nhân vẫn không cho các nàng ra ngoài, hôm nay khó mới có cơ hội, tất nhiên nàng không thể buông tha. Không nghĩ tới Giang Lam Tuyết lại kiêu ngạo như vậy, để các nàng chờ lâu như thế.
Giang Lam Tuyết chậm rãi đi từ nột thất ra, trên mặt mang theo nụ cười: “Để hai vị biểu muội đợi lâu.”
Vu Hoan Tình đứng lên hành lễ trước : “Bái kiến biểu tẩu.”
Thẩm Hàm Kiều không tình nguyện gọi một tiếng: “Biểu tẩu.”
“Mau ngồi đi.” Giang Lam Tuyết tự mình ngồi xuống chỗ chủ thượng, “Hai vị biểu muội thật là khách quý đến nhà, ta cũng vào phủ mấy ngày nay, cũng chưa được thấy.”
Vu Hoan Tình cười nói: “Biểu ca cùng biểu tẩu tân hôn hạnh phúc, chúng ta sao có thể quấy rầy. Hôm nay nghe nói biểu ca đi ra ngoài, chúng ta mới qua đây nói chuyện với biểu tẩu, cho biểu tẩu đỡ buồn.”
“Ta đúng thật là rất buồn.” Giang Lam Tuyết cười nói. Vu Hoan Tình này đúng là biết nói chuyện, thế nhưng sao bọn họ lại biết rõ ràng hành tung biểu ca như vậy được.
Thẩm Hàm Kiều nói: “Biểu tẩu không quen đúng không? Dù gì Hầu phủ cũng không giống Giang gia.”
Giang Lam Tuyết cười cười: “Cũng không có gì không quen, thế tử ngoan ngoãn phục tùng ta, nương coi ta như con gái mình sinh ra, làm gì có chuyện khó quen.”
Thẩm Hàm Kiều vốn định châm chọc một chút gia đình Giang gia bình dân, không nghĩ tới Giang Lam lại nói như vậy, trong lòng càng thêm tức giận, sắc mặt cũng khó coi.
Vu Hoan Tình kéo kéo tay Thẩm Hàm Kiều, nàng thật đúng là vẫn chưa chừa, bị nhốt trong phòng chất củi mấy ngày, mới yên ổn được mấy ngày lại muốn gây chuyện. Nàng gây chuyện nhưng lại liên lụy đến mình. Vu Hoan Tình sợ Thẩm Hàm Kiều lại nói mấy lời bậy bạ.
Thẩm Hàm Kiều cũng không để ý Vu Hoan Tình, cười lạnh nói: “Trước nay đều là nữ tử ngoan ngoãn phục tùng phu quân, biểu tẩu gọi được biểu ca đối với ngươi ngoan ngoãn phục tùng, cũng không biết do ai dạy.”
Vu Hoan Tình lại kéo kéo Thẩm Hàm Kiều, người này thật là bị ngoại tổ mẫu chiều hư, nói gì cũng bậy bạ!
Giang Lam Tuyết không để ý, trên mặt còn mang theo ý cười: “Ôi chao,vị biểu muội này có điều không biết rồi, thế tử biểu ca các ngươi thích ta như vậy, đối với cái loại mà đưa tới tận cửa, ngoan ngoãn phục tùng hắn, hắn nhìn cũng chả buồn nhìn.”
Giang Lam Tuyết nói xong còn tỏ vẻ thẹn thùng, lấy khăn che che miệng.
Tuy Thẩm Hàm Kiều có ngang ngược chút nhưng cũng không phải ngốc, đương nhiên nghe ra trong lời nói Giang Lam Tuyết có ẩn ý gì.
Vu Hoan Tình sợ Thẩm Hàm Kiều lại muốn gây chuyện, vội nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng gây chuyện, cữu mẫu trở về lại phạt ngươi.”
Thẩm Hàm Kiều sợ Hầu phu nhân phạt mình, không muốn lại bị nhốt trong phòng chất củi đành phải ngậm miệng.
Vu Hoan Tình nhìn Giang Lam Tuyết, người ta căn bản cũng không xem các nàng là gì. Hoàng thượng ban hôn, là thế tử phu nhân danh chính ngôn thuận, nghe hạ nhân trong phủ nói, thế tử biểu ca thực thích nàng, cữu cữu cùng cữu mẫu cũng thích nàng, các nàng căn bản không có chút hy vọng nào. Đúng là không nên nghe Thẩm Hàm Kiều xúi bậy.
“Biểu ca cùng biểu tẩu đúng là trời sinh một đôi.” Vu Hoan Tình ngượng ngùng nói.
Giang Lam Tuyết cười cười: “Cũng chưa tới trời sinh một đôi, miễn cưỡng xem như tình đầu ý hợp đi, hy vọng tương lai hai vị biểu muội cũng có thể tìm được muội phu tình đầu ý hợp của riêng mình.”
Vu Hoan Tình cười cười cúi đầu không nói gì.
Thẩm Hàm Kiều thấy Giang Lam Tuyết khó đối phó hơn so với nàng tưởng nhiều, cũng không muốn ở lại đây thêm nữa. Cùng với việc ở đây tự làm mình mất mặt, không chừng lại bị biểu thẩm phạt, còn không bằng chờ bọn họ tới Kinh thành xem, Kinh thành có tổ mẫu ở đó xem nàng còn có thể kiêu ngạo tới lúc nào.
Thẩm Hàm Kiều lấy cớ bản thân không thoải mái lôi Vu Hoan Tình đi.
Hừ, cứ như vậy đi luôn, chả có gì thú vị cả. Giang Lam Tuyết lắc đầu, trở về phòng tiếp tục đọc sách.
Hầu phu nhân vừa hồi phủ liền có nha hoàn nói cho bà hai vị biểu tiểu thư đi tìm thế tử phu nhân.
Hầu phu nhân tức giận: “Ta không ở nhà nửa ngày, các nàng liền làm chuyện mấy chuyện xấu! Thế có xảy ra chuyện gì không?”
Nha hoàn liền nói cuộc nói chuyện giữa Giang Lam Tuyết và Thẩm Hàm Kiều.
Hầu phu nhân nghe xong lúc này mới chuyển giận thành mỉm cười: “Đáp trả rất tốt, làm cho hai đứa chúng nó tự thấy xấu hổ.”
Nha hoàn đi xuống sau, Hầu phu nhân hỏi Thích ma ma: “Thế tử phu nhân vào cửa hơn nửa tháng, ngươi cảm thấy nàng thế nào?”
Thích ma ma nói: “Nói thật, nàng không có kém những tiểu thư khuê các, chỉ có tốt hơn nhiều. Đặc biệt là dáng vẻ thường ngày thế tử phu nhân, không giống con nhà thường dân một chút nào, ngược lại giống như sống trong hầu môn quý tộc vậy.”
Hầu phu nhân gật gật đầu: “Ta đã sớm phát hiện, nha đầu này nên là người của hầu môn quý tộc.”
Sau khi hồi phủ, Cố Doãn Tu cũng nghe được chuyện của hai vị biểu muội, lời Giang Lam Tuyết nói hắn cũng biết.
Buổi tối, sau khi lên giường, Cố Doãn Tu cười hì hì nhìn chằm chằm Giang Lam Tuyết: “Hóa ra trong suy nghĩ của Lam Tuyết, chúng ta là tình đầu ý hợp một đôi nha!”
“Đừng dát vàng lên mặt, chẳng qua ta nghe không lọt tai mấy lời mà Thẩm Hàm Kiều cố ý nói thôi.” Giang Lam Tuyết nói.
“Hừ, nàng nói một câu đúng thì có làm sao chứ!” Cố Doãn Tu tức giận, xoay người sang phía khác.
Giang Lam Tuyết không để ý tới hắn, chỉ một lúc sau, Cố Doãn Tu lại xoay người lại: “Sớm muộn gì có một ngày nàng phải thừa nhận chúng ta chính là trời sinh một đôi!”
* mẹ chồng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook