Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống
-
Chương 4: Buồn ngủ gặp chiếu manh
Hôm sau gà vừa gáy ba tiếng thì Lận Khinh Chu đã bị Liễu Nguyệt lay tỉnh.
Lận Khinh Chu cố gắng rời giường mấy lần nhưng cuối cùng đều thất bại, lần thứ ba phải gom hết nghị lực mới xuống được giường.
Nước ao dùng để súc miệng rửa mặt lạnh thấu xương làm Lận Khinh Chu đang mơ màng lập tức bừng tỉnh.
Rửa mặt xong, hai người chạy tới Sự Tịnh Đường tìm quản sự nhận nhiệm vụ.
Quản sự đứng sau quầy gỗ vuốt ria mép hình chữ bát, nheo mắt nhìn hai người họ rồi nở nụ cười: "Hai ngươi tới đúng lúc lắm, đi theo ta."
Hai người nhìn nhau, cũng không dám hỏi nhiều mà theo quản sự đến sân sau Sự Tịnh Đường.
Quản sự dẫn họ tới đây rồi quay đầu trở lại sảnh trước mà không hề có bất kỳ lời giải thích nào.
Ở sân sau đã có bảy tám tạp dịch đợi sẵn, ai nấy đều tỏ vẻ mờ mịt.
Thanh niên này khí độ bất phàm, mặc áo gấm có thêu hoa văn lửa đỏ sậm trên tay áo, bên hông đeo kiếm mỏng.
"Ồ......" Liễu Nguyệt nghi hoặc lẩm bẩm, "Sao đệ tử ngoại môn Tương Ngự Tông lại đến Sự Tịnh Đường thế nhỉ?"
Hắn có đáp án rất nhanh.
Thanh niên đứng trước đám người, đầu tiên là giả vờ tằng hắng một cái để thu hút ánh mắt bọn họ rồi mới lời ít ý nhiều nói: "Đang cần một thủ vệ, có ai chịu đi không?"
Có người thắc mắc: "Chỗ nào cần thủ vệ ạ?"
Thanh niên ngập ngừng: "Địa lao Vô Vọng."
Câu này hệt như gáo nước lạnh tạt vào chảo dầu, mọi người đều biến sắc, tiếng bàn tán bắt đầu rộ lên.
"Cái gì? Địa lao Vô Vọng."
"Chỗ giam giữ ma đầu kia ấy à."
"Ai mà đi chứ, bộ chán sống rồi sao."
Nơi giam giữ Ma tôn?!
Đây khác nào buồn ngủ gặp chiếu manh!
Lận Khinh Chu cố kìm nén sự mừng rỡ và kích động trong lòng, chuẩn bị giơ tay lên.
Nào ngờ tay hắn vừa động thì đã bị Liễu Nguyệt đè xuống.
Liễu Nguyệt vội nói: "Khinh Chu, ngươi làm gì vậy? Nhiệm vụ này đâu thể nhận được!"
Lận Khinh Chu: "Tại sao?"
Liễu Nguyệt: "Sẽ chết người đấy, trước kia có tạp dịch đi canh gác địa lao Vô Vọng, chết hết mấy người rồi, đều bị ma đầu khát máu kia gϊếŧ sạch!"
Lận Khinh Chu nghĩ thầm: Nghe đáng sợ thật đấy nhưng y nhất định không thể bỏ lỡ cơ hội này được.
Thấy mọi người đều cúi đầu xuống, thanh niên cao giọng nói: "Ai chịu làm thủ vệ thì sẽ được sáu viên tử linh thạch."
Lận Khinh Chu không biết sáu viên tử linh thạch là gì nhưng y phát hiện sắc mặt người chung quanh lại biến đổi.
Trong đám người có kẻ do dự giơ tay.
Lận Khinh Chu quýnh lên, vội vàng giơ cao tay phải không bị Liễu Nguyệt đè lại.
Chắc vì Lận Khinh Chu giơ tay quá dứt khoát nên ánh mắt thanh niên lập tức dán vào người y.
Thanh niên nhìn Lận Khinh Chu giây lát, thấy trong mắt y không hề e ngại hay do dự thì chỉ vào y rồi bảo quản sự: "Người này đi."
"Dạ dạ." Quản sự cúi đầu khom lưng đáp.
"Làm phiền rồi." Thanh niên ôm quyền quay lưng rời đi.
"Giải tán, ra sảnh trước nhận nhiệm vụ đi." Thanh niên vừa đi thì quản sự lập tức đứng thẳng lưng, hắn xua đám người đi hết rồi đưa cho Lận Khinh Chu một bộ quần áo: "Ra sau gốc đại thụ kia mặc bộ này vào đi."
Lận Khinh Chu nhận y phục đi tới sau gốc cổ thụ che trời, Liễu Nguyệt buồn rầu đi theo: "Khinh Chu, sao ngươi lại đòi đi chứ? Ngươi không sợ à?"
"Nói ra dài lắm, không tiện giải thích." Lận Khinh Chu cởϊ áσ vải thô, chỉ chừa lại bộ trung y hơi cũ rồi giũ ra bộ đồ quản sự đưa cho mình.
Đó là một chiếc áo gấm trắng tinh có thắt đai lưng, ống tay áo thêu hoa văn lửa màu đỏ sậm, chính là kiểu đồ của đệ tử ngoại môn Tương Ngự Tông.
Lận Khinh Chu lật qua lật lại bộ đồ nửa ngày cũng chẳng biết mặc thế nào.
Liễu Nguyệt buộc lòng phải giúp y mặc đồ, còn bảo Lận Khinh Chu ngồi xổm xuống rồi cầm dây cột tóc màu trắng buộc tóc cho y.
Lận Khinh Chu cảm kích cười nói: "Tạ ơn."
Liễu Nguyệt: "Khinh Chu ngươi đứng lên ta xem nào."
Lận Khinh Chu đứng dậy, Liễu Nguyệt kiểm tra kỹ xem tóc y đã chải thẳng chưa, vạt áo có bị nhăn không, đai lưng đã buộc chặt chưa, sau đó nói: "Ta chợt nhớ đến một câu."
"Câu gì?"
Liễu Nguyệt: "Người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân."
Lận Khinh Chu cười vang.
Thiếu niên phong thần tuấn dật đứng dưới gốc cổ thụ trăm năm, bóng cây phủ xuống giữa lông mày, lá vàng rơi lả tả sau lưng y, ánh mắt trong veo khóe miệng thấp thoáng ý cười, ngọc thụ lâm phong.
Khí chất của người tu tiên và người phàm khác xa nhau, nhưng lúc này Liễu Nguyệt cảm thấy Lận Khinh Chu có khí chất xuất chúng hơn bất cứ người tu tiên nào mình từng gặp.
Liễu Nguyệt: "Khinh Chu, tự dưng ta thấy ngươi đẹp trai lạ lùng."
"Hả?" Lận Khinh Chu đang sửa lại tay áo, bỗng nhiên nghe mình được khen thì không khỏi sửng sốt, "Gì cơ?"
Y quay sang nhìn Liễu Nguyệt, chẳng biết Liễu Nguyệt nghĩ đến cái gì mà lã chã chực khóc.
Liễu Nguyệt rưng rưng nước mắt nói: "Khinh Chu, có khi nào ngươi sắp chết không?"
Lận Khinh Chu: "???"
Đây là logic lạ lùng gì vậy!
Lận Khinh Chu: "Tại sao? Bị vẻ đẹp trai của mình hù chết à?!"
Liễu Nguyệt giải thích: "Mẹ ta từng nói khi một người sắp chết thì người khác sẽ cảm thấy họ không giống bình thường, giờ ta cảm thấy ngươi......"
"Dừng lại dừng lại!" Lận Khinh Chu dở khóc dở cười, "Vậy mẹ ngươi có nói ăn bậy chứ đừng nói bậy không?"
Liễu Nguyệt: "Không có."
Lận Khinh Chu: "Mau xem câu này như lời răn của ngươi đi."
Liễu Nguyệt gãi đầu: "Khinh Chu, ngươi thật sự muốn đi canh gác địa lao Vô Vọng à? Ngươi không sợ chết sao? Chỗ đó nhiều người chết lắm rồi, hay là chúng ta năn nỉ chưởng sự để hắn cho người khác đi thay đi."
Lận Khinh Chu: "Không sao, đừng lo cho ta, ngươi mau tới sảnh trước nhận nhiệm vụ quét dọn đi, nếu không việc dễ đều bị người ta giành hết đấy, mau đi đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook