Mỗi Ngày Hoàng Hậu Đều Dỗ Dành Trẫm
-
Chương 49
“Trong hộp này đựng gì thế?” Hứa Vô Diểu tò mò hỏi.
“Không nói cho ngươi.”
“Hưa hưa.”
“…..”
Tống Cẩn đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể đáp lại một cái hữu lực nhất.
Hứa Vô Diểu lại đánh tiếp: “Ta nói cho người biết một bí mật.”
“Không có hứng thú.”
“Có liên quan đến nương nương.”
“Cho phép ngươi nói.”
“Người nói cho ta biết trong hộp đựng gì đã.”
“Một vài đồ vật cũ của A Ninh.”
“Vậy thôi?”
“Vậy thôi còn chưa đủ?”
“Đủ rồi.”
“Vậy ngươi mau nói bí mật!”
“Ồ, chính là sư huynh sẽ cùng nương nương về Tây Bắc, cũng không biết có vào phủ tướng quân hay không.”
“…..”
Tống Cẩn đối với bí mật này rất chống cự: “Ngươi nói không đúng, Phó sư huynh đi theo trẫm và A Ninh làm gì, hắn hết chuyện làm sao?”
“Có a, bất quá đây lại là một bí mật khác.”
“…….”
Tống Cẩn không phục, nói: “Trẫm đi hỏi A Ninh.”
Khương Ninh vốn muốn nói chuyện này với hắn, thấy hắn tới liền nói: “Hắn theo chúng ta là muốn xem bệnh cho chàng, chàng không muốn chữa bệnh sao?”
“Không phải.”
“Vậy ta hứa nếu không cần tuyệt đối không nhìn hắn.”
Tống Cẩn chần chừ, hắn đồng ý xem bệnh: “Nhưng chúng ta đi cùng Phó sư huynh, nếu ngươi đến một chút cũng không nhìn hắn, vậy….”
Khương Ninh hiểu ý hắn, Tống Cẩn cảm thấy nhờ vả người ta, lại không thèm nhìn người ta thì không hay.
“A Ninh, hay là đổi người khác vậy?”
Khương Ninh không đồng ý, Phó Dung là người nàng tín nhiệm nhất.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, ta không nhờ hắn, hắn càng tức giận, cứ quyết định vậy đi!”
Tống Cẩn cũng không nhiều lời nữa.
Khương Ninh lại nói: “Hơn nữa, ngoài hắn ra, Tiết thừa tướng cũng đi theo chúng ta.”
Tống Cẩn ừ một tiếng, không quan tâm lắm.
Khương Ninh: “Ngoan vậy sao?”
“Hắn cũng có giành A Ninh với trẫm đâu.”
Cách ngày đi một ngày, Khương Ninh đi gặp chúng phi: “Bổn cung sắp tóm được bệ hạ rồi, còn một bước cuối cùng.”
Chúng phi vui mừng: “Nương nương dự định đi bước này thế nào?”
Khương Ninh nói: “Bổn cung quyết định cùng bệ hạ, một năm không ra khỏi điện Thái Hòa.”
Chúng phi: “…….”
Chúng phi thầm nghĩ người thật tình, không ra ngoài, ai chơi cùng chúng ta a.
Chúng phi liền nói: “Bước này có đúng chứ?”
Khương Ninh chau mày: “Nghi ngờ bổn cung sao?”
“Không dám! Chúc nương nương đắc thắng!”
Khương Ninh hài lòng.
Vân Huyên tiến lên vài bước, không nỡ: “Vậy chúng thiếp sẽ không được gặp nương nương một năm rồi.”
Khương Ninh thấy đám Vân Huyên không vui mừng gì, liền cười cười: “Các nàng như vậy bổn cung day dứt chết mất, ai dà, như vậy đi, các nàng muốn gì cứ việc nói, để bổn cung có cơ hội bù đắp cho các nàng.”
Lời này của nàng khiến chúng phi hết sức thoải mái, đều lớn mật nói nhưng gì mình muốn, Khương Ninh đều đáp ứng, trong đó có hai phi tử nhờ nàng giúp cho người nhà, nàng cũng đảm bảo được người nhà các nàng phẩm hạnh đoan chính liền mỉm cười đồng ý, hậu cung an bình.
Trở về điện Thái Hòa, không thấy Tống Cẩn, chỉ thấy Tống Hoành ngồi trên bàn xử lý triều chính, hỏi một tiếng: “Bệ hạ đâu?”
Tống Hoành ngẩng đầu, hất hất mắt: “Đang ở bên trong a, hoàng huynh nói sắp đi rồi, nên kiểm tra lại hành lý.”
Tống Cẩn rất nhiệt tình với chuyến đi Tây Bắc, mấy ngày nay đều quấn quýt hỏi Khương Ninh mấy vấn đề liên quan đến Tây Bắc, tỷ như khí hậu thế nào, đồ ăn có ngon như trong cung không, dân có hiếu khách không….
Lúc này nàng tiến vào kiểu gì cũng bị hỏi, liền lười không vào, đến bàn nói: “Ngày mai bổn cung còn phải dẫn theo Tiết tướng.”
Tống Hoành nghi hoặc: “Dẫn theo hắn làm gì? Hắn cũng tinh thông y thuật sao?” Ngôn từ nhắc đến Tiết tướng khá là bất mãn.
Khương Ninh đáp: “Thứ hắn tinh thông nhiều lắm, bổn cung nếu để hắn ở lại đây, hoàng đệ có thể bảo đảm hắn sẽ không sinh sự?”
Tống Hoành không nói nữa.
Khương Ninh lại thấp giọng: “Bổn cung nghi ngờ bệ hạ như vậy có liên quan đến phụ hoàng, nô tài hầu hạ lúc phụ hoàng bệnh nặng còn không?”
Nàng đột ngột nhắc đến chuyện này, Tống Hoành run lên một chút mới cẩn thận suy nghĩ: “Bên cạnh phụ hoàng có một người khá được tín nhiệm, tên là Hà Bảo, lúc phụ hoàng bệnh hắn là người hầu hạ, nhưng khi phụ hoàng ra đi, hắn cũng rời cung về quê rồi.”
“Mau chóng phái người đi tìm hắn!” Khương Ninh cong môi. Người như vậy khẳng định biết không ít chuyện. Tống Hoành vẻ mặt nghiêm túc, nhớ đến cảnh tượng trong hồi ức, gọi một tiếng: ‘Thường Nhạc!”
Thường Nhạc bộ dạng phục tùng bước đến.
Tống Hoành cũng nhanh tiến tới: “Ngươi có biết người tên là Hà Bảo?”
Hắn kỳ thực không nhớ rõ chuyện năm ấy, lúc hắn đi thăm phụ hoàng, thấy Hà Bảo hòa ái lôi kéo một thiếu niên, lúc đó cũng không thèm để ý, quét mắt tiến vào, lúc này nhớ lại, thiếu niên kia chính là Thường Nhạc.
Thường Nhạc quả nhiên gật đầu.
Hà Bảo là sư phụ của hắn, dạy hắn rất nhiều thứ, cũng cho hắn cơ hội hiếm có, hắn có thể hầu hạ thái tử lúc đó, đều là Hà Bảo giành được cho hắn.
“Vậy ngươi có tình nguyện xuất cung tìm hắn?” Tống Hoành lại hỏi. Thường Nhạc nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu: ‘Nhưng sư phụ đã qua đời cách đây không lâu rồi.”
Mắt Khương Ninh lại lạnh lại.
Đêm hôm sau, nàng dẫn Tống Cẩn cùng Tiết Chi Vấn xuất cung, Phó Dung điều khiển xe ngựa đứng ngoài thành, chờ Tống Cẩn vất vả mang theo cái bao hành lý lảo đảo bước lên xe ngựa, cảnh này đối với Tiết Chi Vấn quá mức kích động, đến khi lên xe ngựa vẫn chưa hết hoảng: “Bệ hạ…..”
Tống Cẩn không thèm để ý hắn, Khương Ninh giúp hắn đỡ hành lý. Trước khi xuất cung nàng đã thấy bao y phục này không vừa mắt, cảm thấy Tống Cẩn mang quá nhiều, muốn vứt bớt ra, Tống Cẩn sống chết không đồng ý: “Đây là lễ vật ta chọn cho nhạc phụ nhạc mẫu!”
Khương Ninh muốn đánh hắn, lại không nỡ ra tay, uất ức vô cùng. Nay lại thấy bao y phục này, nàng cười lạnh ném sang một bên: “Còn nhặt lại nữa là không cho đi đâu nữa!”
Tống Cẩn ngoan ngoãn rồi, Tiết Chi Vấn lại không ngoan: “Bệ hạ….”
Khương Ninh: “Tiết tướng cũng đừng mở miệng nữa.”
Tiết Chi Vấn đành im lặng ngồi trong xe, bóng đêm yên tĩnh, xe ngựa bay thẳng một đường, rất nhanh đã ra khỏi kinh thành đến Tây Bắc.
Phủ tướng quân, Khương Nghĩa không an giấc, hắn luôn có linh cảm xấu: “Phu nhân, bà ăn xong chưa?”
Khương Phu nhân không thích gì, chỉ thích ăn, lúc này vẫn đang ngồi trên bàn ăn bánh ngọt, đáp: ‘Chưa.”
Khương Nghĩa nghe tiếng bánh ngọt sột soạt cũng không lên tiếng nữa.
Khương phu nhân thấy dạ dày ổn rồi, mới đứng dậy dọn dẹp, xốc chăn chui vào: “Ông có tâm sự?”
Khương Nghĩa mở mắt: “Nếu như, là nếu như thôi ha, bệ hạ có mời phu nhân ăn, phản ứng có chút ngờ nghệch….”
Một lúc lâu mới nói tiếp được: “Mấy tật xấu cỏn con này, phu nhân có để ý không?”
“Tật xấu gì mà gọi là cỏn con?”
“Không nói cho ngươi.”
“Hưa hưa.”
“…..”
Tống Cẩn đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể đáp lại một cái hữu lực nhất.
Hứa Vô Diểu lại đánh tiếp: “Ta nói cho người biết một bí mật.”
“Không có hứng thú.”
“Có liên quan đến nương nương.”
“Cho phép ngươi nói.”
“Người nói cho ta biết trong hộp đựng gì đã.”
“Một vài đồ vật cũ của A Ninh.”
“Vậy thôi?”
“Vậy thôi còn chưa đủ?”
“Đủ rồi.”
“Vậy ngươi mau nói bí mật!”
“Ồ, chính là sư huynh sẽ cùng nương nương về Tây Bắc, cũng không biết có vào phủ tướng quân hay không.”
“…..”
Tống Cẩn đối với bí mật này rất chống cự: “Ngươi nói không đúng, Phó sư huynh đi theo trẫm và A Ninh làm gì, hắn hết chuyện làm sao?”
“Có a, bất quá đây lại là một bí mật khác.”
“…….”
Tống Cẩn không phục, nói: “Trẫm đi hỏi A Ninh.”
Khương Ninh vốn muốn nói chuyện này với hắn, thấy hắn tới liền nói: “Hắn theo chúng ta là muốn xem bệnh cho chàng, chàng không muốn chữa bệnh sao?”
“Không phải.”
“Vậy ta hứa nếu không cần tuyệt đối không nhìn hắn.”
Tống Cẩn chần chừ, hắn đồng ý xem bệnh: “Nhưng chúng ta đi cùng Phó sư huynh, nếu ngươi đến một chút cũng không nhìn hắn, vậy….”
Khương Ninh hiểu ý hắn, Tống Cẩn cảm thấy nhờ vả người ta, lại không thèm nhìn người ta thì không hay.
“A Ninh, hay là đổi người khác vậy?”
Khương Ninh không đồng ý, Phó Dung là người nàng tín nhiệm nhất.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, ta không nhờ hắn, hắn càng tức giận, cứ quyết định vậy đi!”
Tống Cẩn cũng không nhiều lời nữa.
Khương Ninh lại nói: “Hơn nữa, ngoài hắn ra, Tiết thừa tướng cũng đi theo chúng ta.”
Tống Cẩn ừ một tiếng, không quan tâm lắm.
Khương Ninh: “Ngoan vậy sao?”
“Hắn cũng có giành A Ninh với trẫm đâu.”
Cách ngày đi một ngày, Khương Ninh đi gặp chúng phi: “Bổn cung sắp tóm được bệ hạ rồi, còn một bước cuối cùng.”
Chúng phi vui mừng: “Nương nương dự định đi bước này thế nào?”
Khương Ninh nói: “Bổn cung quyết định cùng bệ hạ, một năm không ra khỏi điện Thái Hòa.”
Chúng phi: “…….”
Chúng phi thầm nghĩ người thật tình, không ra ngoài, ai chơi cùng chúng ta a.
Chúng phi liền nói: “Bước này có đúng chứ?”
Khương Ninh chau mày: “Nghi ngờ bổn cung sao?”
“Không dám! Chúc nương nương đắc thắng!”
Khương Ninh hài lòng.
Vân Huyên tiến lên vài bước, không nỡ: “Vậy chúng thiếp sẽ không được gặp nương nương một năm rồi.”
Khương Ninh thấy đám Vân Huyên không vui mừng gì, liền cười cười: “Các nàng như vậy bổn cung day dứt chết mất, ai dà, như vậy đi, các nàng muốn gì cứ việc nói, để bổn cung có cơ hội bù đắp cho các nàng.”
Lời này của nàng khiến chúng phi hết sức thoải mái, đều lớn mật nói nhưng gì mình muốn, Khương Ninh đều đáp ứng, trong đó có hai phi tử nhờ nàng giúp cho người nhà, nàng cũng đảm bảo được người nhà các nàng phẩm hạnh đoan chính liền mỉm cười đồng ý, hậu cung an bình.
Trở về điện Thái Hòa, không thấy Tống Cẩn, chỉ thấy Tống Hoành ngồi trên bàn xử lý triều chính, hỏi một tiếng: “Bệ hạ đâu?”
Tống Hoành ngẩng đầu, hất hất mắt: “Đang ở bên trong a, hoàng huynh nói sắp đi rồi, nên kiểm tra lại hành lý.”
Tống Cẩn rất nhiệt tình với chuyến đi Tây Bắc, mấy ngày nay đều quấn quýt hỏi Khương Ninh mấy vấn đề liên quan đến Tây Bắc, tỷ như khí hậu thế nào, đồ ăn có ngon như trong cung không, dân có hiếu khách không….
Lúc này nàng tiến vào kiểu gì cũng bị hỏi, liền lười không vào, đến bàn nói: “Ngày mai bổn cung còn phải dẫn theo Tiết tướng.”
Tống Hoành nghi hoặc: “Dẫn theo hắn làm gì? Hắn cũng tinh thông y thuật sao?” Ngôn từ nhắc đến Tiết tướng khá là bất mãn.
Khương Ninh đáp: “Thứ hắn tinh thông nhiều lắm, bổn cung nếu để hắn ở lại đây, hoàng đệ có thể bảo đảm hắn sẽ không sinh sự?”
Tống Hoành không nói nữa.
Khương Ninh lại thấp giọng: “Bổn cung nghi ngờ bệ hạ như vậy có liên quan đến phụ hoàng, nô tài hầu hạ lúc phụ hoàng bệnh nặng còn không?”
Nàng đột ngột nhắc đến chuyện này, Tống Hoành run lên một chút mới cẩn thận suy nghĩ: “Bên cạnh phụ hoàng có một người khá được tín nhiệm, tên là Hà Bảo, lúc phụ hoàng bệnh hắn là người hầu hạ, nhưng khi phụ hoàng ra đi, hắn cũng rời cung về quê rồi.”
“Mau chóng phái người đi tìm hắn!” Khương Ninh cong môi. Người như vậy khẳng định biết không ít chuyện. Tống Hoành vẻ mặt nghiêm túc, nhớ đến cảnh tượng trong hồi ức, gọi một tiếng: ‘Thường Nhạc!”
Thường Nhạc bộ dạng phục tùng bước đến.
Tống Hoành cũng nhanh tiến tới: “Ngươi có biết người tên là Hà Bảo?”
Hắn kỳ thực không nhớ rõ chuyện năm ấy, lúc hắn đi thăm phụ hoàng, thấy Hà Bảo hòa ái lôi kéo một thiếu niên, lúc đó cũng không thèm để ý, quét mắt tiến vào, lúc này nhớ lại, thiếu niên kia chính là Thường Nhạc.
Thường Nhạc quả nhiên gật đầu.
Hà Bảo là sư phụ của hắn, dạy hắn rất nhiều thứ, cũng cho hắn cơ hội hiếm có, hắn có thể hầu hạ thái tử lúc đó, đều là Hà Bảo giành được cho hắn.
“Vậy ngươi có tình nguyện xuất cung tìm hắn?” Tống Hoành lại hỏi. Thường Nhạc nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu: ‘Nhưng sư phụ đã qua đời cách đây không lâu rồi.”
Mắt Khương Ninh lại lạnh lại.
Đêm hôm sau, nàng dẫn Tống Cẩn cùng Tiết Chi Vấn xuất cung, Phó Dung điều khiển xe ngựa đứng ngoài thành, chờ Tống Cẩn vất vả mang theo cái bao hành lý lảo đảo bước lên xe ngựa, cảnh này đối với Tiết Chi Vấn quá mức kích động, đến khi lên xe ngựa vẫn chưa hết hoảng: “Bệ hạ…..”
Tống Cẩn không thèm để ý hắn, Khương Ninh giúp hắn đỡ hành lý. Trước khi xuất cung nàng đã thấy bao y phục này không vừa mắt, cảm thấy Tống Cẩn mang quá nhiều, muốn vứt bớt ra, Tống Cẩn sống chết không đồng ý: “Đây là lễ vật ta chọn cho nhạc phụ nhạc mẫu!”
Khương Ninh muốn đánh hắn, lại không nỡ ra tay, uất ức vô cùng. Nay lại thấy bao y phục này, nàng cười lạnh ném sang một bên: “Còn nhặt lại nữa là không cho đi đâu nữa!”
Tống Cẩn ngoan ngoãn rồi, Tiết Chi Vấn lại không ngoan: “Bệ hạ….”
Khương Ninh: “Tiết tướng cũng đừng mở miệng nữa.”
Tiết Chi Vấn đành im lặng ngồi trong xe, bóng đêm yên tĩnh, xe ngựa bay thẳng một đường, rất nhanh đã ra khỏi kinh thành đến Tây Bắc.
Phủ tướng quân, Khương Nghĩa không an giấc, hắn luôn có linh cảm xấu: “Phu nhân, bà ăn xong chưa?”
Khương Phu nhân không thích gì, chỉ thích ăn, lúc này vẫn đang ngồi trên bàn ăn bánh ngọt, đáp: ‘Chưa.”
Khương Nghĩa nghe tiếng bánh ngọt sột soạt cũng không lên tiếng nữa.
Khương phu nhân thấy dạ dày ổn rồi, mới đứng dậy dọn dẹp, xốc chăn chui vào: “Ông có tâm sự?”
Khương Nghĩa mở mắt: “Nếu như, là nếu như thôi ha, bệ hạ có mời phu nhân ăn, phản ứng có chút ngờ nghệch….”
Một lúc lâu mới nói tiếp được: “Mấy tật xấu cỏn con này, phu nhân có để ý không?”
“Tật xấu gì mà gọi là cỏn con?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook