Chung Long đi ra khỏi phòng rửa tay liền phát hiện Chung Hổ biến mất, vừa hỏi mới biết là Mai Dược đã nhờ cậu đi giao thức ăn. Chung Long kém một tí đã cãi lớn với cô một trận, không thèm quản vẫn còn nhiều khách trong nhà hàng đã bỏ cái muôi xuống không làm nữa, "Chị không biết nó... Ai, quét nhà, lau bàn không thành vấn đề, chị lại cho nó đi giao thức ăn, nó làm sao mà biết đường! Nếu như... Nếu như bị lạc..."


"Tiểu Hổ cũng là người trưởng thành rồi, làm sao đi lạc được..." Trên mặt Mai Dược cũng nhịn không được, thầm nghĩ nếu không phải bận, ai cần tên ngốc kia làm việc? Lại nói lão nương đây cũng không chỉ giúp anh trông đứa nhỏ nhiều ngày, trong nhà hàng còn có nhiều khách như vậy, tại sao anh còn không biết cảm kích tôi?


"Chỉ có mấy trăm mét nó có ngốc cũng biết đường chứ, dù gì cũng có đồn công an, bọn buôn người cũng không lừa gạt người lớn như vậy, cậu làm anh mà còn giống làm mẹ hơn..." Cô lại như một người lung tung cướp cò thương, không nhịn được xì cười một tiếng, "Sợ này sợ kia không bằng thuê một bảo mẫu trông giữ nó, mang đến nhà hàng làm sao biết được chuyện gì sẽ xảy ra."


Lời này khiến Chung Long triệt để tắt hỏa, như tàn thuốc lá bị ép diệt, anh sợ chính là câu đằng trước kia —— đồn công an.


Anh cau mày, xé tạp dề màu trắng bỏ qua cửa kính liền đi ra ngoài. Mai Dược ở sau lưng xả cổ họng kêu to, "Này cậu đi đâu? Ai, cậu không muốn làm nữa sao?"


Trong phòng bếp nóng, Chung Long ăn mặc ít. Vừa ra khỏi cửa, gió lạnh lập tức phủ đầu bao trùm, vị khói dầu trên cả người anh tản ra. Mới vừa đi chưa được hai bước, một bóng người liền nhào vào trong lồng ngực của anh, hai tay chống trên ngực anh. Chung Long vội vã đỡ lấy cậu, "Tại sao em đi lâu như vậy?" Rồi trên dưới phải trái mà kiểm tra cậu, "Không có xảy ra việc gì chứ."


Cuối cùng Chung Long nâng mặt Tiểu Hổ tỉ mỉ mà nhìn, "Em xem mặt em đã đông thành cái dạng gì, lần sau còn dám tùy tiện chạy loạn cẩn thận anh..." Chung Long vốn là muốn uy hiếp cậu một câu, nhưng lời nói ập lên đầu rồi cái gì cũng không nói ra được. Tiểu Hổ đối với anh chính là đánh không được chửi không được, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.


Chung Hổ chớp mắt nhìn anh, kêu một tiếng, "Anh."


Giống như là một câu bao hàm vô số câu trả lời, nói cho anh cậu không có chuyện gì, cậu không bao giờ chạy lung tung.


Tâm Chung Long nhất thời mềm nhũn, cách mũ sờ sờ đầu của cậu, "Buổi tối làm món ngon cho em ăn, muốn ăn cái gì thì nói cho anh."


Trở lại nhà hàng, Chung Long vén tay áo lên một lần nữa cầm muôi, Mai Dược hãnh diện nói, "Tôi còn tưởng rằng cậu không làm đây, đang chuẩn bị tuyển đầu bếp mới."


Chung Long tìm được em trai về đã nuốt hết tức giận vào bụng, không thèm so đo cùng Mai Dược. Anh làm ở đây đã nhiều năm, có thể nói bảng hiệu Quả Ớt Đỏ chính là thủ nghệ của anh. Một năm trước nhà hàng này sống dở chết dở mà bây giờ lại làm ăn phát đạt, anh chiếm hơn nửa công lao, Mai Dược sẽ không dễ dàng sa thải anh.


Anh chỉ đang tính toán bây giờ làm sao chăm sóc Tiểu Hổ, thả cậu ở nhà một mình lúc ăn cơm lại phải lo lắng, mang đến nhà hàng lại chọc người lắm miệng. Theo lý thuyết trong nhà hàng cũng có nhiều đứa nhỏ được Mai Dược hỗ trợ trông giữ, sai khiến họ một chút là hợp tình hợp lý. Nhưng Tiểu Hổ nhà anh không giống họ. Đứa nhỏ khác ngu ngốc, vẫn tìm được đường. Tiểu Hổ là loại người mù đường, tự bế lại sợ người lạ, càng khỏi nói hỏi đường. Đứa nhỏ khác được người hảo tâm mang đến đồn công an, sẽ rất mau tìm được người nhà. Còn Tiểu Hổ nhà anh, anh căn bản không dám lên đồn công an đón người.


✰✰✰


Phương Khởi Châu ngồi trong xe gọi điện thoại. Vệ Tư Lý cầm tay lái, xe thoắt cái đã chuyển bánh, đi được trăm mét Phương Khởi Châu đột nhiên kêu dừng, "Dừng lại..."


Hắn nhìn về phía cửa sổ thủy tinh của một nhà hàng náo nhiệt cách đó không xa, muốn đến đây trước, ngược lại sợ làm lỡ thời gian.


"Thôi, đi thôi." Hắn sờ sờ dây chuyền trong túi, nghĩ đợi lát nữa trở về rồi trả sau.


Kết quả không nghĩ tới, sự chậm trễ này là đến mười một giờ tối, đèn đường đầu phố vàng óng chiếu rọi trên cửa cuốn, nhà hàng đã đóng cửa. Phương Khởi Châu đành phải lấy văn kiện từ văn phòng. Vệ Tư Lý làm hết phận sự mà đưa hắn đến cửa nhà, chần chừ một hồi vẫn là không nhịn được nói, "Tiểu Châu, việc của em trai cậu..."


Hắn đối với Phương gia mà nói là cũng chỉ là người ngoài, đối với Phương Khởi Châu thì lại ngang ngửa xem như người nhà. Theo lý thuyết không nên xen miệng, nhưng hắn là người ngoài nghe cũng cảm thấy người này thật sự là đồ phá hoại.


"Ngụy Bội Bội nhờ đến tôi, chắc lão gia tử bên kia xoay chuyển không được. Bà ta đã vội như vậy còn không biết sẽ làm ra chuyện gì, không bằng đưa nó ra ngoài trước." Phương Khởi Châu nói như vậy, Vệ Tư Lý càng không có cách nào khuyên. Trong lòng vừa muốn Phương Khởi Châu tuyệt đối đừng xem những người kia như người một nhà, một bên lại cảm thấy Phương Khởi Châu sống nhiều năm như vậy thật sự cô độc, người thân không có hi vọng, mà người yêu... Vệ Tư Lý lại rầu rĩ, chuyện là ở chính người này, tính tình của Tiểu Châu như thế, khó có thể tìm được người thích hợp.


Chờ Vệ Tư Lý đi, Phương Khởi Châu mở một chiếc đèn cạnh ghế sofa, nhìn đến "tiền khoa kí lục" của Phương Nghệ Nguy. Mấy tờ giấy bên dưới, mỗi sự kiện đều đủ để cho gã bị giam tám năm mười năm, đồng thời cũng đủ để Phương Khởi Châu thấy rõ cha hắn khoan dung độ lượng có thể dùng tay che trời đến mức nào.


Phương Nghệ Nguy là em trai cùng cha khác mẹ với hắn. Quyền thế của cha hắn lớn đến mức vượt qua chế độ xã hội. Dựa theo pháp luật, một người đàn ông chỉ có thể cưới một người phụ nữ, mà Phương Nghĩa Bác thì lại cưới ba người, hai người đi cửa trước, một người từ cửa sau gả vào, đường hoàng vào ở. Người ngoài đều biết chuyện hoang đường này, lại không người dám thảo luận, cũng không ai dám bàn tán Phương gia, thậm chí không còn dám nhắc đến tên của hắn trước mặt mọi người, trừ khi chán sống.


Phương Khởi Châu là do vị đệ nhất mỹ nhân chính thất trong truyền thuyết sinh ra, nhưng từ nhỏ đã bị mẹ của hắn mang ra nước ngoài sinh sống. Phương Nghệ Nguy là con trai độc nhất của dì hai Ngụy Bội Bội, Phương Khởi Châu còn có một em gái, do dì ba Từ Tinh sinh ra. Bây giờ Phương Nghĩa Bác già rồi, bản tính vẫn phong lưu không thay đổi, không cưới dì tư dì năm, thế nhưng ra vào đều đi cùng tiểu minh tinh. Đó là thú vui mới của ông, Phương Khởi Châu cũng chỉ thấy trên TV hai lần.


Hắn nặn nặn sống mũi, ngửa đầu dựa vào ghế sô pha, đèn sàn thẳng tắp chiếu tới trên mặt hắn làm cho mí mắt hắn không an phận mà rung động. Hắn về nước hai tháng, bởi vì hai tháng trước Phương Nghệ Nguy chơi ma túy bị tóm, vừa vặn cha mẹ hắn đến kỳ thỏa thuận, hắn chỉ có thể lựa chọn trở về, không nghĩ sắp tới sẽ tiếp tay Phương Nghệ Nguy lưu lại hỗn loạn. Lão gia tử đại khái là muốn truyền gia nghiệp cho hắn, ông có mỗi hai đứa con trai, một người ngu ngốc, một người khác dù cho không nuôi ở bên người, cũng chính là hắn, huống chi còn là loại thương mại kỳ tài người người đều khen không dứt miệng.


Phương Khởi Châu mê mê trầm trầm một hồi lâu, mới từ trạng thái nửa mê nửa tỉnh sống lại. Hắn cầm lấy điện thoại di động nhìn, đã hai giờ sáng.


Tám giờ phải đến văn phòng, hắn còn có việc chưa xử lý xong. Phương Khởi Châu xoa nhẹ mặt hai lần, híp mắt đứng lên. Hắn cởi áo khoác, kéo lên tay áo sơ mi, chân trần đi từ phòng khách tới thư phòng, mở máy vi tính ra liền kéo rèm cửa sổ, vòng quay cách đó không xa tỏa sáng rực rỡ mà chuyển động.


Hai năm trước mảnh đất này vẫn là vùng ngoại thành, hai năm sau nổi lên một tòa quốc nội giải trí lớn nhất. Vệ Tư Lý cho rằng hắn tìm phòng ở bên cạnh khu giải trí, phòng ngủ ban công đối diện biển. Nhà trọ cao tầng, cho dù là đối mặt với vòng quay to lớn kia cũng là trạng thái nhìn xuống. Phương Khởi Châu thật kỳ quái, hắn vừa muốn thanh tịnh, vừa muốn náo nhiệt. Vệ Tư Lý lái xe ở trong thành đi dạo ba ngày mới nhắm được căn phòng này. Tầng trệt cao, thanh tịnh, kéo màn cửa sổ ra bên ngoài lập tức náo nhiệt, đẩy cửa sổ ra lập tức ồn ào. Vừa vặn khu giải trí này cũng là sản nghiệp Phương gia, Phương Khởi Châu chỉ liếc mắt nhìn, liền xách giỏ vào ở.


Kỳ thật đối với hắn mà nói, sống ở đâu cũng như nhau. Nhưng hắn không muốn trở về cái nhà kia, so với ở cùng một chỗ với một số người không xưng được người nhà, hắn càng yêu thích sống một mình.


Sáng sớm bảy giờ rưỡi, nắng sớm từ giữa khe hở tòa cao ốc nghiêng xuống dưới, thẳng tắp chiếu ra một cái tam giác bóng tối, phân cắt tòa cao ốc thành hai loại cảnh sắc bất đồng. Ven đường chỉ có vài quầy điểm tâm mở, thời điểm xe lăn bánh, Phương Khởi Châu ngẩng đầu lên liếc nhìn nhà hàng kia, vẫn chưa mở cửa. Lại nhìn vào túi, không có dây chuyền phỉ thúy.


"Tiểu Châu, đến rồi." Vệ Tư Lý nhìn hắn từ gương chiếu hậu bên trong, "Quên mang cái gì sao?"


Phương Khởi Châu ừ một tiếng, "Không có quan trọng lắm."


Chuông điện thoại trên bàn làm việc reo lên, tay Ngải Lâm đang son môi thả xuống, cô nhấc điện thoại, một giây sau buông ra ống nghe, dùng âm lượng đủ cho toàn bộ văn phòng nghe được cảnh báo: "Anh ta đang lên lầu!"


Trong chớp mắt, các cô nương dùng tốc độ gió cuốn mây tan thu hồi sơn móng tay, mỹ phẩm cùng gương. Cả văn phòng chỉ nghe thấy âm thanh kéo ngăn kéo cùng giọng thư ký là chính. Có người canh ở cửa thang máy giám đốc. Thang máy không ngừng nhảy số, đợi đến khi Phương Khởi Châu từ thang máy đi ra, trên bàn các cô đã bày đầy văn kiện.


"Chào buổi sáng Phương tổng."


"Chào."


Phương Khởi Châu xuyên qua ngũ vị tạp trần nước hoa, tiến vào văn phòng. Ngải Lâm theo sát phía sau, đứng trước bàn làm việc báo cáo một loạt công sự. Phương Khởi Châu cũng không ngẩng đầu lên. Nghe cô nói xong, nửa ngày sau cũng không nghe thấy tiếng đóng cửa, "Còn việc gì nữa sao?"


Ngải Lâm sốt sắng mà xua tay, "Không... Không có."


Phương Khởi Châu mở to mắt liếc nhìn cô một cái, lại nhìn thấy móng tay tô vẽ sơn đỏ đang nơm nớp lo sợ mà đẩy một hộp cơm sang bên hắn, "Phương, Phương tổng... Đây là sandwich của tôi tự làm, nếu như ngài..."


"Tôi ăn rồi, cảm ơn."


"A?" Tay Ngải Lâm dừng lại, cũng cấp tốc thu hồi hộp cơm, giấu ở phía sau, bộ dạng lúng túng không đất dung thân, "Vậy... vậy em đi ra ngoài trước..."


"Chờ đã." Phương Khởi Châu gọi cô lại, "Ngày hôm qua gọi thức ăn bên ngoài ở đâu, gọi một phần cho tôi như vậy."


Ảo tưởng trong lòng Ngải Lâm còn chưa được bay lên, liền bị một nắp xoong "cạch" một tiếng đập xuống, "Thức ăn ngoài?" Ngải Lâm thất vọng gật đầu, "Vâng, Phương tổng."


Phương Khởi Châu một bên tự hỏi Quả Ớt Đỏ khi nào mở cửa, một bên tống Ngải Lâm không hiểu gì ra ngoài.


Mười giờ, chuông điện thoại trong nhà hàng Quả Ớt Đỏ reng rùm beng lên. Màn Thầu vừa tới mở cửa nhận điện thoại, nghe người ở đầu bên kia một phen miêu tả, học sinh ngày hôm qua đi giao thức ăn ở Phương thị Đại Lâu, mang khăn quàng cổ màu trắng, nộn nộn đáng yêu, trong đầu Màn Thầu dùng phép bài trừ nhớ lại hết thảy nhân viên, "Xin lỗi ngài, bên chúng tôi không có nhân viên như ngài nói."


Phương Khởi Châu trầm mặc nửa giây, "Xin lỗi đã quấy rầy."


✰✰✰


Sau khi Chung Long giúp Tiểu Hổ vệ sinh sạch sẽ rồi đưa lên giường, mới phát hiện dây chuyền trên cổ cậu đã biến mất, tìm khắp quần áo toàn thân Tiểu Hổ cũng không thấy.


Từ nhỏ gia đình anh kinh doanh qua ngọc thạch, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy dây chuyền trên cổ Tiểu Hổ anh đã biết không phải đồ bình thường, màu sắc xanh mượt, mặt trên khắc hình lão hổ, chạm trổ rất công phu, có giá trị không nhỏ. Anh không cho phép Chung Hổ lộ dây chuyền ra để cho người khác nhìn thấy, chỉ lo bị người để ý, càng sợ chính mình sinh sôi tham niệm.


Lần đầu gặp Tiểu Hổ, Chung Long chỉ có ý muốn mặt dây chuyền nên mới đem đứa nhỏ này về nhà. Vừa về anh đã lấy, định giá xong liền treo bán trên internet. Có người hỏi, nhưng rốt cuộc anh không cam lòng bán đi, đồng thời đeo về cổ Tiểu Hổ một lần nữa, dặn cậu ngàn vạn lần không thể rơi mất. Thiện niệm hơi động, anh đã tìm đến công việc hiện tại ở Quả Ớt Đỏ, một bên làm đầu bếp một bên chăm sóc trẻ em.


Lúc trước anh không muốn mang Tiểu Hổ đến đồn công an tìm người mất tích là bởi vì dây chuyền phỉ thúy này, bây giờ lại là vì người này. Không quản trên người Tiểu Hổ có bí mật gì, muốn tìm được người nhà của cậu, dây chuyền phỉ thúy kia chính là chìa khóa duy nhất.


Có thể Chung Long không muốn trả Tiểu Hổ lại. Vẻ ngoài của Tiểu Hổ bình thường, tuy nói có chút ngốc nhưng cũng không khó nhìn ra được là đứa trẻ của một gia đình giàu có, gia giáo rất tốt, rất hiểu chuyện. Ở cùng cậu có lẽ sẽ khổ, nhưng là Tiểu Hổ cả người nhà mình cũng không nhớ ra được, hiện tại hoàn toàn bắt anh làm người thân. Chung Long tự mình tìm một lý do chính đáng rằng—— Tiểu Hổ cần anh.


Đồ vật rơi mất, cả buổi tối hai người cũng không thể an tâm ngủ. Sáng sớm Chung Long liền rời giường đem từ trên xuống dưới căn phòng tìm kiếm một lần. Căn phòng thuê hai mươi mét vuông, cũng chỉ to như lòng bàn tay, bất ngờ là tìm không ra.


Tiểu Hổ đãng trí, trong lòng cậu biết là đồ vật quan trọng, thế nhưng vừa cố nhớ lại, trong đầu chỉ mơ mơ hồ hồ. Ngược lại là Chung Long, mãi đến khi tiến vào nhà bếp vẫn là một mặt hồn vía lên mây. Vật đáng tiền như vậy, đeo trên cổ, áo khoác lại dày như thế, làm sao có thể nhìn thấy được? Nhưng tại sao lại không thấy tăm hơi đâu?


Vào giữa trưa, các công nhân gần đó toàn bộ nghỉ làm rồi, trường học cũng tan lớp, Quả Ớt Đỏ liền không dứt khách hàng. Bởi vì chuyện ngày hôm qua, Mai Dược vẫn không dám gọi Tiểu Hổ làm việc, một mình cậu nằm nhoài ở băng ghế bên cửa sổ, nắm cây bút bi hết mực vẽ những thứ chỉ có cậu biết ra giấy.


Một bóng người cao lớn đứng ở bên cạnh cậu, bóng tối che lại bức họa của cậu. Lần này Chung Hổ không cần người khác nhắc nhở, chuẩn bị nhường chỗ cho khách.


"Bạn nhỏ, ngày hôm qua em làm rơi đồ trong thang máy."


Lúc giọng nói rơi vào trong tai, Tiểu Hổ không hiểu sao mà cảm thấy lỗ tai ngứa, cậu nắm lỗ tai ngửa đầu nhìn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương