Đồng Dật viết xong giấy cam kết, liền nói với đồng đội về sau đừng đến phòng ngủ của hắn nữa.

Lý Hân nói đại khái tình huống lúc đó trong nhóm, khiến không ít người tức giận muốn đến đánh Mễ Nhạc một trận, đều bị Đồng Dật ngăn cản.

Đồng Dật: Gần đây huấn luyện viên đang đề cử bọn mình, chúng ta không thể làm cậu ta mất mặt được, mấy cậu đừng gây chuyện, tớ nghĩ cách dạy dỗ cậu ta.

Căn phòng yên tĩnh được một hôm, qua ngày hôm sau lại có người tới phòng Đồng Dật.

Lúc đó Mễ Nhạc đang ở trước bàn sửa sang lại đầu tóc, Đồng Dật thì lựa cho mình một đôi giày chơi bóng để mang vào hôm nay.

Liền có người phá cửa trực tiếp xông vào.

Đồng Dật hoảng sợ, quay đầu lại nhìn thấy bạn gái Lý Hân đến.

Éc... Quên nói với bạn gái Lý Hân.

Đồng Dật theo bản năng nhìn về phía Mễ Nhạc, thấy Mễ Nhạc cũng đang nhìn hắn.

Đồng Dật nhún vai, nhỏ giọng nói: "Cá lọt lưới, tôi cũng không biết."

Mễ Nhạc gật đầu, quay đầu nhìn về phía bạn gái Lý Hân.

Không hổ là bạn gái hai mét mốt, thân hình cao gần một mét tám, là nữ bóng chuyền? Hay là nữ bóng rổ?

"Lý Hân, hai chúng ta chia tay đi!" Bạn gái Lý Hân trực tiếp nói ra, lúc cậu ta đang trên giường gấp mền gối.

Lý Hân hoảng sợ, đứng dậy "tạch" một tiếng, đỉnh đầu đâm lên trần nhà, đau đến mức kêu rên một tiếng.

"Làm sao vậy?" Lý Hân hỏi.

"Cậu đi mà tặng người khác dây xích vàng đi!" Cô lấy ra từ trong túi một cái vòng cổ làm bằng vàng, trực tiếp ném lên mặt Lý Hân.

"Làm sao vậy? Không thích sao?" Lý Hân chạy nhanh xuống dưới hỏi cô.

"Tất nhiên không thích, ba tôi còn không dám tặng mẹ tôi thứ này, cậu có ý gì mà tặng cái này cho tôi hả?"

"Là ý kiến của anh Dật, nói tặng cái này rất thiết thực mà."

Bạn gái Lý Hân trừng mắt nhìn Đồng Dật, lại liếc mắt một cái, tiếp theo chất vấn Lý Hân: "Cậu hỏi Đồng Dật? Không bằng cậu đi hỏi con lừa đi."

"Này không đúng rồi nha, mấy người cãi nhau sao lại làm liên lụy đến quần chúng vô tội như tôi hả?" Đồng Dật nghe xong rất khó chịu.

"Hai người các cậu yêu đương với bạn gái, có phải chỉ nói được mỗi câu 'uống nhiều nước ấm vào', còn cái gì mà 'trong mắt anh chỉ có mỗi mình em thôi', rồi không biết nói cái gì thêm nữa đúng không?" Cô hỏi Đồng Dật.

"Ặc... cậu đừng tưởng tôi không làm gì được cậu."


Bạn gái Lý Hân tức giận đến không nhịn được, quay đầu nhìn Lý Hân rống lên một câu: "Chia tay! Về sau đừng liên lạc với bà đây, bà cho cậu vào danh sách đen!"

Nói xong liền quay đầu đi.

Đêm qua Lý Hân nhìn Mễ Nhạc gài bẫy Đồng Dật, ngơ ngác không hiểu gì, lúc sau thấy Đồng Dật viết giấy cam kết mới hiểu được vấn đề.

Hôm nay cũng mê mang y chang lúc đó, hỏi Đồng Dật: "Anh Dật, sao lại thế này? Quà này không được tặng sao?"

"Tớ cảm thấy oke mà, coi chừng cậu tặng dây xích vàng không đủ nặng!"

"Thật vậy sao?"

"Có lẽ đúng..."

Mễ Nhạc buông máy sấy, quay đầu nhìn hai người bọn họ, nhịn không được cười.

"Cậu muốn chia tay hả?" Mễ Nhạc hỏi Lý Hân.

Lý Hân lắc đầu.

"Vậy thì mau đuổi theo đi, bây giờ không đuổi theo, chờ cô ấy bình tĩnh lại, cậu liền không có cơ hội quay đầu." Mễ Nhạc nói.

Lý Hanh cất bước liền chạy nhanh, bởi vì sốt ruột, bàn chân còn vấp một cái.

Trong phòng ngủ chỉ còn lại Mễ Nhạc với Đồng Dật.

Khổng Gia An chắc là đang ở với bạn trai, thời gian về phòng ngủ rất ít.

Đồng Dật hỏi Mễ Nhạc: "Những lúc thấy người gặp nạn có phải cậu mới cười không hả?"

Mễ Nhạc nghi hoặc hỏi: "Vì sao hỏi vậy?"

"Lúc tôi viết giấy cam kết cậu cười một lần, bây giờ Lý Hân bị đá, cậu ngồi xem kịch vui cũng cười một lần."

Mễ Nhạc cũng không để ý nữa nên không trả lời vấn đề, mà quay qua nói: "Cậu cũng quan sát rất tỉ mỉ đấy."

Đồng Dật không trả lời nữa, tiếp tục tập trung nhìn tủ giày của mình.

"Cậu mặc đồ thể dục, mang đôi giày đen kia sẽ thích hợp." Hiếm khi Mễ Nhạc mở miệng nói chuyện.

Đồng Dật duỗi tay lấy giày chơi bóng, nghĩ nghĩ xong lại cố tình mang đôi giày màu vàng chóe.

Mễ Nhạc mang biểu tình lạnh nhạt, nhìn Đồng Dật thân trên thân dưới không ăn nhập gì mà đi ra khỏi phòng.

Đồng Dật mang ra chiếc xe mới chuộc về, ở trên đường bấm còi liên tục "tích tích tích" mà chạy.


Một người đi xe đạp bên cạnh nhẹ nhàng vượt qua Đồng Dật, còn quay lại nhìn Đồng Dật, giơ ngón giữa.

Đồng Dật hiếu thắng, bắt đầu đua xe cùng chiếc xe đạp. Trên đường không có đèn đỏ, nhưng Đồng Dật vẫn không thể vượt qua xe đạp, thậm chí còn bị bỏ xa.

Đồng Dật ngồi trong xe bắt đầu tức giận gào lên: "A a a a a a! Sao lại khó thở thế này!"

Hắn mới lấy bằng lái không lâu, lái xe lúc nào cũng căng thẳng, không dám chạy quá nhanh, nếu không trái tim sẽ rớt ra ngoài.

Hắn đã biến một chiếc xe đời mới êm ái trở thành một chiếc xe già thua cả xe đạp cà tàng, còn tự làm chính mình mệt đến không ra hơi.

Đồng Dật lúc đánh bóng chuyền lấy tốc độ số một xưng vương xưng bá, ở trên ô tô đua với xe đạp bị bại trận thì an phận mà lái xe. Bình thường chạy bốn mươi phút là có thể đến nơi cần đến, Đồng Dật phải chạy mất hai giờ đồng hồ.

Xe chạy vào tiểu khu, cột chắn kéo lên, hắn vừa định xua tay liền phát hiện không có bảo vệ nào ở đây.

Nhưng tiểu khu cũng không phải tự động mở...

Đồng Dật không nghĩ nữa, tiếp tục chạy vào bên trong.

Ba của Đồng Dật không phải người bình thường, mạch não chạy có hơi lỗi.

Tiểu khu này của bọn họ cách đây vài năm có xảy ra vụ án mạng, một gia đình bốn người bị giết, còn bị chặt xác giấu thi thể. Hung thủ phải mất một tháng mới chôn hết thi thể ở các góc của tiểu khu.

Chẳng hạn như phía đông đặt ba cái đầu, phía tây một đầu cùng chân của cô gái, phân chia còn rất đều.

Phòng cũng bị hung thủ dọn sạch sẽ, che giấu được một thời gian dài.

Nhưng mà giấy không gói được lửa, sự tình bị phát hiện liền làm những hộ gia đình trong tiểu khu như phát điên, hầu hết đều dọn đi sạch, cảm thấy tiểu khu này âm khí dày đặc.

Nếu như phòng của Đồng Dật được mua từ trước thì không nói gì, nhưng ba Đồng lại mua sau đó.

Đầu tiên, bởi vì giá nhà này rẻ giống như đồ lụm về.

Thứ hai, ba Đồng không biết nghe chỗ nào nói, nói cái gì mà nhà có âm khí sinh ra tú tài, Đồng Dật ở chỗ này có thể thi đậu đại học.

Ba Đồng không có ăn học, chỉ có tiền, liền hy vọng con trai của mình về sau có thể làm sinh viên.

Đến bây giờ ba Đồng vẫn cảm thấy, Đồng Dật có thể đậu đại học H là bởi vì ở chỗ này.

Cho nên, Đồng Dật lớn lên ở chỗ này.

Ba Đồng bận rộn, không có nhiều thời gian đến đây thường xuyên, Đồng Dật là được bảo mẫu nuôi lớn.

Lúc đầu bảo mẫu của Đồng Dật đổi liên tục giống như xe buýt người lên người xuống, mấy ngày một người, cái khu này thật sự dọa người.


Sau này có người lớn gan, nhận tiền lương kếch xù nên liều mạng đồng ý, Đồng Dật thậm chí còn nghe dì cảm thán: "Ở đây giống như sống trong nghĩa địa, ở cùng với vong hồn, tuy rằng dọa người nhưng được cái lương cao."

Đồng Dật chạy xe đến nhà mình, dừng xe. Hắn không có vào nhà mà đi đến một ngôi nhà khác cách đó không xa. Hắn đứng trước cửa nhà, giơ tay định nhấn chuông, nhưng cánh cửa lại mở ra ngay lập tức.

Đồng Dật mỗi lần tới gặp Hứa Đa Đa, đều phải trước hít một hơi thật sâu.

"Bình tĩnh..."

"Bình tĩnh!"

Nếu quả thực là quỷ đả thương người, hắn cũng không thể sống đến ngày nay.

Đồng Dật từ nhỏ đã sống trong khu biệt thự này, một góc của khu biệt thự đơn lập khiến hắn chú ý. Nơi này thường xuyên đổi bảo mẫu, dường như không có người lớn, chỉ có một cô bé ở đây.

Hắn không biết gì, luôn đến chơi với Hứa Đa Đa, sau đó dần dần phát hiện Hứa Đa Đa không bình thường. Bởi vì Hứa Đa Đa nói năng thần bí khác người, là một người thờ phụng huyền học, dường như có chút đạo môn, rất lợi hại.

Kết quả tâm hắn cũng rất lớn, thế nhưng không để ý, trở thành thanh mai trúc mã của Hứa Đa Đa.

Đồng Dật ngồi trên ghế sô pha chơi di động ở phòng khách, Hứa Đa Đa từ trên lầu lầm bầm lầu bầu đi xuống, sau đó ngồi bên cạnh Đồng Dật.

Hắn cúi đầu xem điện thoại một cái, rồi nhìn Hứa Đa Đa, trong tay Hứa Đa Đa trống rỗng bỗng xuất hiện một lý nước uống, sau đó cô ấy nói một câu: "Cảm ơn."

Hắn nhìn nhìn không trung, lại nhìn thấy trong tay Hứa Đa Đa lại xuất hiện một ly đồ uống rồi đưa cho hắn. Hắn nhận lấy, rồi cũng nói với không khí: "Cảm ơn."

Đồng Dật uống một ngụm đồ uống, rồi mở WeChat. Hắn thấy Mễ Nhạc đã cập nhật trạng thái, có ba bức ảnh chụp chung với các thành viên của câu lạc bộ kịch và một bức ảnh tự sướng.

Mễ Nhạc là nghệ sĩ, ảnh tự sướng chụp rất đẹp, đẹp đến mức không giống người thật.

Bởi vì thấy Mễ Nhạc liền thấy phiền, hắn không nhịn được lẩm bẩm: "Tên ngốc."

Lẩm bẩm xong, hắn phóng to hình ảnh lên xem, nhìn Mễ Nhạc, sau đó lại nhìn nhìn điểm khác, ma xui quỷ khiến mà lưu ảnh.

"Ai vậy?" Hứa Đa Đa hỏi.

"Một tên sửu nhi cùng phòng suốt ngày kiếm chuyện."

"Ồ..." Hứa Đa Đa cố ý kéo dài giọng.

"Này, có phải trông rất xinh đẹp không?" Nói rồi, giơ di động cho Hứa Đa Đa xem ảnh chụp của Mễ Nhạc.

Cô liếc mắt nhìn một cái, trả lời: "Cũng được."

"Chỉ cũng được thôi hả? Tớ thấy cậu ta trông rất xinh đẹp, mới cả thể khoan dung cho cậu ta an ổn ở chung phòng đến ngày hôm nay đó."

"Vậy, hôm nay đến chỗ tớ có chuyện gì?"

"Cậu có cách nào để tớ dạy dỗ cậu ta không?" Đồng Dật đột nhiên có ý đồ này.

"Hả? Muốn dạy dỗ như thế nào?" Hứa Đa Đa vẫn rất quan tâm.

"Tốt nhất là có thể khiến cậu ta nhận ra mình rất quá đáng!"


Hứa Đa Đa lập tức vỗ tay một cái thật vang, không lâu sau lấy ra một tấm bùa tới cho Đồng Dật: "Lấy tấm bùa này nhét dưới gối cậu ta, chỉ cần cậu ta gối gối đầu ngủ bảy ngày thì bảy ngày sau lập tức chết bất đắc kỳ tử."

Đồng Dật vốn đang lật lá bùa qua lại xem xem, nghe xong liền ném lại cho Hứa Đa Đa, sợ mình chạm vào nhiều quá cũng chết bất đắc kỳ tử.

"Không đến mức đó, không đến mức đó."

Hứa Đa Đa lại lấy ra tấm bùa khác tới: "Này thì không thể chết liền, cậu viết sinh thần bát tự của cậu ta lên phía sau lá bùa cùng với lời trù ẻo bị bệnh tật gì đó, cứ tùy tiện ghi bệnh ung thư gì lên, làm cậu ta chậm rãi mắc bệnh mà bị hành đến chết."

Đồng Dật ngẩn người, hỏi: "Mấy cái ung thư vú, ung thư cổ tử cung cùng có thể viết sao?"

Hứa Đa Đa trực tiếp tịch thu lá bùa, hỏi: "Vậy cậu muốn thế nào?"

"Chỉ cần dạy dỗ một chút thôi, tớ không thể đánh không thể mắng, quá là khó chịu." Đồng Dật tiếp tục nhìn chằm chằm Hứa Đa Đa.

"Hừm, dạy dỗ thế nào?"

"Tớ đến hỏi cậu mà."

"Cho cậu một lá bùa xui xẻo thì sao? Nhưng cậu cầm về trên đường cũng sẽ gặp xui xẻo."

"Tớ muốn hiên ngang đánh cậu ta một trận cho đã, mà không bị phát hiện."

"Trùm bao tải đánh hả."

"Cũng đúng, nhưng mà cậu ta có thể đoán được là tớ làm."

Hứa Đa Đa khoanh tay trước ngực nhìn Đồng Dật nửa ngày, cuối cùng nói: "Nếu không như vậy đi, tớ có một biện pháp cho cậu đi vào trong mộng của cậu ta, cậu vào đó hành hạ cậu ta, làm cậu ta mỗi ngày đều mơ thấy ác mộng, hoặc là dứt khoát ở trong mộng đánh cậu ta một trận."

"A... Được đó, tớ nên làm như thế nào?"

Hứa Đa Đa giơ tay ấn một cái ở giữa trán Đồng Dật, nói tiếp: "Được rồi."

"Như vậy là xong rồi hả?"

"Đúng vậy, nhưng mà có điều kiện, chính là nếu cậu ta mơ thấy cậu, cậu mới có thể tiến vào mộng được, nếu cậu cố chấp tiến vào, sẽ làm hồn phách của cậu ta bị hỗn loạn."

Đồng Dật nghe thấy liền hết vui, hỏi: "Như vậy cũng quá khó đi, nếu cậu ta vĩnh viễn đều không mơ thấy tớ, thì tớ cũng vĩnh viễn không dạy dỗ được cậu ta sao?"

"Ban ngày nghĩ gì ban đêm sẽ mơ thấy cái đó, ban ngày cậu cố gắng thu hút sự chú ý của cậu ta, cậu ta buổi tối có khi sẽ mơ thấy cậu đó, sau đó liền đi vào mơ dạy dỗ cậu ta."

"Ỏ..." Đồng Dật cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy rất có lý.

Uống xong ly nước Đồng Dật liền đứng dậy: "Bữa khác tớ lại đến, tớ về trường nằm mơ đây."

Sau đó lên xe, một đường "tích tích tích" mà chạy về trường.

Trên đường gặp phải bà lão đi qua đường lớn, hắn chuẩn bị phanh xe nhường đường, sau lại phát hiện lúc chạy đến nơi thì bà lão đã đi qua đường xong rồi.

Vì thế tiếp tục "tích tích tích" mà chạy, dần dần học được thói quen bị xe đạp vượt qua.

Lúc này cũng không buồn bực, ngược lại rất khoái trá, hắn có thể dạy dỗ Mễ Nhạc rồi!

Ha ha ha ha ha ha ha!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương