Mỗi Ngày Đều Mơ Thấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thả Thính Tôi
-
C81: Xoay chuyển
Mễ Nhạc đã rất nhiều lần mơ thấy cảnh tượng này, cậu đều muốn tẩy não quên đi, lại không thể quên được ký ức này.
Cậu lại một lần nữa trở về phòng học, đứng ở bàn học của mình, trên mặt bàn đều là rác rưởi.
Cơm hộp đổ đầy trên mặt bàn, nước canh chảy làm ướt nửa cái bàn, còn tí tách chảy xuống, xung quanh còn có rác rưởi khác.
Cảnh trong mơ quá mức chân thật, làm cậu ngửi thấy mùi rác hỗn tạp.
Lúc cậu tiến vào phòng học, còn nghe các bạn học bàn tán: "Chính là nó, tinh nhị đại, trâu bò lắm nha..."
"Viết thư tình cho nó, nó méc với thầy, ép bạn nữ đó chuyển trường."
"Rác rưởi!!!"
"Rác rưởi nên ngồi chung với rác rưởi."
Mễ Nhạc đứng tại bàn của mình, trong phòng học đột nhiên yên tĩnh lại.
Cậu tưởng người khác nhìn thấy vẻ mặt tối sầm của cậu mới dừng lại, kết quả nhìn theo ánh mắt của bọn họ, vậy mà nhìn thấy Đồng Dật mặc đồng phục của trường cậu đi đến đây.
Có thể mặc đồng phục thành lụa đẹp vì người như thế, cũng chỉ có năng lực đặc thù như Đồng Dật mới làm được.
Đồng Dật đi vào, sau khi nhìn thấy bàn của Mễ Nhạc, thấp giọng hỏi một câu: "Ai làm?"
Trong phòng học không có người trả lời.
Mễ Nhạc nhìn Đồng Dật, thân cao như vậy, cả diện mạo cũng xứng với bản chất học tra, ở trong trường cũng trông giống như giáo bá.
Đại ca, hình tượng này rất phù hợp với Đồng Dật.
Đồng Dật tức giận cũng không nhiều, nhưng mà lúc này đây rõ ràng rất tức giận, dùng chân đá ngã ghế dựa, lại lần nữa hỏi: "Chúng mày đều câm hết rồi hả? Ai làm?"
Rốt cuộc có người run rẩy mà chỉ một người.
Đồng Dật lập tức đi qua, xách cổ áo người kia đem lại đây, ấn cái ót cậu ta khiến mặt vùi vào đống rác trên bàn.
"Cơm của mày, tự mày ăn hết đi, ăn không hết tao đánh chết mày." Đồng Dật liều mạng mà ấn, người kia sợ tới mức hai chân đều run lên.
Đồng Dật nhíu mày lại, nhìn người kia khóc lóc ăn cơm trên mặt bàn đầy rác, mới xem như vừa lòng.
Đồng Dật xoay người lại nhìn mọi người, lại hỏi lần nữa: "Chúng mày nhìn thấy cậu ấy tự tay đem thư tình đưa cho thầy hả?"
Không có người trả lời.
"Sao chúng mày biết cậu ấy tự nguyện làm? Chúng mày ức hiếp người khác như vậy, chính là bạo lực học đường. Cả người làm loại chuyện này và người im lặng nhìn người khác làm loại chuyện này đều là kẻ khốn nạn."
Rõ ràng hắn vừa mới ép người khác ăn rác, vậy mà vẫn nói ra được lời chính nghĩa như vậy.
"Chúng mày chính là ghen ghét cậu ấy, bởi vì Mễ Nhạc lớn lên đẹp hơn, gia thế tốt hơn, đầu óc thông minh hơn. Mà cả đời chúng mày có cố gắng đến đâu cũng không thể đuổi kịp cậu ấy. Cho nên chúng mày không muốn cậu ấy sống tốt, nhìn thấy có người khác muốn ức hiếp cậu ấy một chút, ánh mắt chúng mày đều sáng lên có phải không?"
Đồng Dật cười lạnh mà nhìn bốn phía xung quanh, lạnh lùng mà nói.
"Khiến cậu ấy không thoải mái, trong lòng chúng mày mới thoải mái có phải không? Tao nói cho chúng mày biết, chúng mày mãi chỉ là nước trong cống rãnh, cậu ấy vẫn như cũ là mưa ở trên trời, bởi vì cậu ấy là Mễ Nhạc."
Mễ Nhạc nhìn chằm chằm Đồng Dật. Thế nhưng cậu cảm thấy Đồng Dật xuất hiện ở trường mình, cố gắng làm thay đổi tâm tính đã khắc sâu trong lòng bọn họ như vậy cũng không ổn lắm.
Sau đó cậu nở nụ cười.
Lần đầu tiên nằm mơ thấy cảnh tượng này mà cậu còn có thể bình tĩnh, thậm chí có cảm giác tự hào khi có người chống lưng.
Đồng Dật xoay người lại, nhìn chằm chằm Mễ Nhạc còn non nớt một lúc lâu, nói: "Chúng ta đổi bàn nhé, cậu ngồi bàn của tôi."
"Cậu ngồi ở đâu?" Mễ Nhạc nhìn phòng học hỏi.
"Cậu chưa an bài cho tôi sao?"
Mễ Nhạc cũng có chút rối rắm, cuối cùng dứt khoát kéo Đồng Dật ra ngoài: "Chúng ta trốn học đi, suốt thời gian làm học sinh tôi cũng chưa biết cảm giác này."
"Tôi thường làm loại chuyện này, tới đây, tôi mang cậu đi." Đồng Dật nắm tay Mễ Nhạc đi ra ngoài.
Đi ở hành lang trường học, Đồng Dật còn xem khắp nơi, hỏi: "Trường học của cậu rất lớn nha, giống như trong phim thần tượng vậy."
"Ừa."
"Lúc này cậu cũng khá xinh đẹp..." Đồng Dật xấu hổ, thẹn thùng đứng đối diện với Mễ Nhạc.
Mễ Nhạc vốn dĩ có khuôn mặt thiếu niên giống như mối tình đầu. Thời cấp hai, khuôn mặt đã tinh xảo, còn mang theo chút non nớt, mặc đồng phục làm trong lòng Đồng Dật ngứa ngáy.
Đồng Dật dường như cũng trở lại thời cấp hai, biến thành bộ dáng lần đầu biết yêu, thẹn thùng đến kỳ lạ.
"Lúc này cậu đã cao như vậy rồi hả?" Mễ Nhạc nhìn Đồng Dật hỏi.
"Đúng vậy, cấp hai tôi đã cao 1m8 rồi."
"Sẽ không cảm thấy tự ti vì khác biệt chiều cao với người khác sao?"
"Học sinh thể thao chỗ tôi đều có vóc dáng cao như vậy."
"1m8 mới được xem là cao bình thường, tại vì nhìn thói quen hằng ngày còn có thể cao hơn được nữa."
Lúc xuống cầu thang, Mễ Nhạc đột nhiên nhảy lên lưng Đồng Dật: "Cõng tôi."
"Được rồi." Đồng Dật cõng đến vui tươi hớn hở, nhanh chóng xuống lầu.
Kết quả hai người vừa đến hàng rào trường học, đã bị thầy giáo vụ phát hiện.
Hai người bọn họ đều hoảng loạn, Đồng Dật luống cuống tay chân mà đẩy Mễ Nhạc trèo lên hàng rào. Mễ Nhạc duỗi tay kéo Đồng Dật lên, hai người leo qua hàng rào liền bắt đầu chạy như điên.
Chạy xa xác định thầy không có đuổi theo, hai người mới nắm tay tiếp tục đi dạo.
"Đi ăn cái gì đi." Mễ Nhạc nói với Đồng Dật.
"Cậu có mang tiền sao?" Đồng Dật hỏi Mễ Nhạc.
Mễ Nhạc móc móc túi, không mang.
Đồng Dật cũng thử móc túi, không mang.
"Đi ăn quỵt hả?" Đồng Dật hỏi, hắn cũng là người từng có kinh nghiệm.
"Không tốt lắm đâu nhỉ?" Mễ Nhạc hỏi đến cực tự nhiên.
"Đều đã là thiếu niên trốn học, còn sợ cái gì?"
Mễ Nhạc nắm tay Đồng Dật lôi tới một bên, đột nhiên dựa vào lòng ngực Đồng Dật: "Chúng mình yêu sớm đi."
"Ừa, đúng vậy, hai mình cũng chưa yêu sớm, hiện tại mới tuổi này thì đúng thật là rất sớm."
"Lúc này cậu có cơ bụng chưa?"
"Có thì có, có điều gầy nhưng rắn chắc."
"Tôi muốn chạm vào."
"Không không không, chúng ta làm cái gì phù hợp với lứa tuổi đi. Lần trước ở trong mộng hồi nhỏ còn rất bình thường, vì sao lần này cậu lại... Thành thục như vậy?"
Mễ Nhạc dựa vào trong lòng ngực Đồng Dật cười đến cực kỳ vui vẻ: "Tôi vốn dĩ đã trưởng thành sớm mà."
Đồng Dật nhanh chóng cúi đầu, hôn lên môi Mễ Nhạc một cái: "Tôi thích cậu."
"Sao lại đột ngột thổ lộ vậy?"
"Quá đột ngột sao?"
Mễ Nhạc nháy mắt thỏa mãn, lui về sau hai bước, sau đó giơ hai cánh tay lên đỉnh đầu, làm thành một trái tim lớn: "Tôi cũng thích cậu."
Đồng Dật lập tức chạy tới vác Mễ Nhạc trên vai, cất bước chạy.
"Cậu muốn làm gì?" Mễ Nhạc kinh ngạc kêu ra tiếng.
"Không chịu nổi, quá đáng yêu, tôi muốn bắt cóc trẻ con." Đồng Dật vác Mễ Nhạc tiếp tục chạy như điên.
Nhưng mà chạy nhanh một hồi, đã không thấy Mễ Nhạc đâu nữa.
Sau đó hắn nhìn thấy mình dường như cao hơn một tí.
Hắn đi khắp nơi, tiếp theo dừng lại ở trước biệt thự. Hắn nhìn trái nhìn phải, xác định nơi này là trung tâm giấc mơ, những nơi khác đều rất mơ hồ, xác định Mễ Nhạc đang ở chỗ này.
Hắn đi vào sân, đi vòng quanh một vòng thăm dò, liền thấy được hai nam sinh cấp 3 là Mễ Nhạc và Tả Khâu Minh Húc.
Hai người ngồi sánh vai nhau, nhưng không có ấn tượng tốt với nhau, hoàn toàn như hai người xa lạ, không nói với nhau lời nào.
Đồng Dật chống cằm dựa vào cửa sổ nhìn hai người bọn họ, còn có thể nhìn thấy người nhà hai bên đang nói chuyện.
"Hai người bọn con trò chuyện đi, dù sao cũng lớn lên cùng nhau, hẳn là có rất nhiều chủ đề chung để nói." Đào Mạn Linh đi tới chỗ bọn họ nói.
"Đúng vậy, còn là sinh viên nghệ thuật với nhau, về sau đều phải làm nghệ sĩ mà."
Người lớn nói xong, liền rời đi.
Đồng Dật nhân cơ hội này nhảy vào cửa sổ, đi tới ngồi trước mặt hai người, hỏi: "Hai người các cậu sao vậy? Dường như không thân nhau lắm."
Tả Khâu Minh Húc ngẩng đầu nhìn Đồng Dật, hơi nhíu mày, đứng lên rời đi, ngồi trên sô pha ở phòng khách xem di động.
"Tiểu Minh sao trẻ trâu như vậy chứ?" Đồng Dật nhìn chằm chằm Tả Khâu Minh Húc.
"Hai chúng tôi không phải đã thân thiết từ lâu, chỉ là sau tầng tầng lớp lớp tuyển chọn, người nhà hai chúng tôi cảm thấy cả hai thích hợp làm bạn bè nhất, cho nên buộc hai chúng tôi bồi dưỡng tình bạn. Giai đoạn này, cậu ấy mới vừa bị người trong nhà ép buộc chia tay với Cung Mạch Nam." Mễ Nhạc trả lời.
"Cậu ấy... Bạn gái là Cung Mạch Nam hả?" Đồng Dật lúc này mới biết được.
Mễ Nhạc biết được mình lỡ miệng nói ra, không khỏi có chút xấu hổ.
Bất quá Mễ Nhạc cười cười, tiếp tục nói: "Thật ra quan hệ của tôi với cậu ấy sau này mới tốt lên, có cảm giác đồng bệnh tương liên. Hai chúng tôi đều bị người nhà sắp đặt tương lai. Cậu ấy thích Cung Mạch Nam, hai người họ học chung nhưng điều kiện gia đình Cung Mạch Nam không tốt. Người trong nhà phản đối bọn họ bên nhau, làm mọi cách tách cả hai ra. Cũng bởi vì chuyện này mà hai người bọn họ chia tay vài lần, đến bây giờ đều là yêu đương giấu diếm, sợ người nhà tìm cách gây khó dễ.
"Nói như vậy, bạn học Tiểu Minh cũng rất đáng thương."
"Nhìn thấy hai người bọn họ, tôi liền nghĩ đến chúng ta sau này, thật không biết về sau chúng ta sẽ như thế nào." Mễ Nhạc chống cằm nói.
"Còn có thể thế nào chứ, tất nhiên là ân ái bên nhau hết trăm năm. Ba tôi đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, nhà cậu cũng biết sự tình hai chúng ta, về sau cũng không có vấn đề gì."
"Nhưng mà tôi là nghệ sĩ, cậu là vận động viên, áp lực dư luận rất lớn."
Đồng Dật nắm tay Mễ Nhạc, mười ngón tay đan vào nhau: "Không có việc gì, chỉ cần được ở cạnh cậu, chỉ cần chúng ta không rời xa nhau, dù là trở ngại đến đâu cũng sẽ không ngăn cản được chúng ta."
"Cảm ơn cậu đã nguyện ý ở bên cạnh tôi, cảm ơn cậu đã nguyện ý thích tôi." Mễ Nhạc nhìn Đồng Dật, chân thành mà nói cảm ơn.
Đồng Dật lại cứ nhìn chằm chằm Mễ Nhạc: "Sao thời điểm nào cậu cũng đẹp như vậy chứ, tôi nhìn cậu mỗi giai đoạn trưởng thành, đều là trong nháy mắt mà rơi vào bể tình."
"Vì sao lúc chúng ta gặp ở KTV, thời điểm đó sao không thấy cậu rơi vào bể tình hả?"
"Cậu phải biết rằng, trước khi gặp được cậu, tôi chưa từng thừa nhận ai đẹp hơn mình cả."
"Nhưng mà thật sự cảm ơn cậu."
Hai người bọn họ xoay đầu, liền nhìn thấy Tả Khâu Minh Húc đang nhìn bọn họ.
Cả hai cùng nhìn Tả Khâu Minh Húc, nghe cậu ấy nói: "Tôi nhìn liền biết cậu là gay mà."
Đồng Dật buông lỏng tay Mễ Nhạc ra, nói: "Diệt khẩu đi, cậu ta đã biết quá nhiều."
Mễ Nhạc cười cười không nói chuyện, ánh mắt lóe lên tia sáng: "Cậu cũng biết bí mật của cậu ấy, có nên diệt khẩu không?"
Đồng Dật: "..."
*
Ba ngày sau, truyền thông liền công khai tin tức Mễ Đường và Đào Mạn Linh ly hôn. Nói rằng ở trong vòng có người biết tin tức này, không cẩn thận đã nói ra trên bàn tiệc.
Nhưng mà tin tức này rất nhanh đã bị ngăn chặn, đến cuối cùng đều không có tin tức lớn gì được truyền ra ngoài.
Ba ngày nay trong giới giải trí đều có tin đồn chia tay, kết hôn, vừa mới kết hôn liền có thai, ngoại tình, ly hôn.
Loại chuyện giống hai vợ chồng lớn tuổi như Đào Mạn Linh và Mễ Đường, cũng hay truyền ra một ít tin tức.
Nhưng mà mấy tin này thường nửa thật nửa giả, rất nhiều người đều không tin.
Phần lớn khán giả đều cảm thấy, truyền thông đang cố ý lôi kéo sự quan tâm.
Còn có lý do nữa là, Đào Mạn Linh và Mễ Đường không có quá nhiều người quan tâm. Bên phía chính phủ chưa tuyên bố tin tức thật sự cũng chỉ có vài người chú ý, thế nên tin nóng này đều không có quá nhiều nhiều người quan tâm.
Chỉ có Mễ Nhạc nắm nhiều thông tin nhất, bởi vì tin tức sẽ được cậu tung ra từ từ.
Cái này chỉ là hâm nóng thôi, chuyện hot còn ở phía sau.
Cậu lại một lần nữa trở về phòng học, đứng ở bàn học của mình, trên mặt bàn đều là rác rưởi.
Cơm hộp đổ đầy trên mặt bàn, nước canh chảy làm ướt nửa cái bàn, còn tí tách chảy xuống, xung quanh còn có rác rưởi khác.
Cảnh trong mơ quá mức chân thật, làm cậu ngửi thấy mùi rác hỗn tạp.
Lúc cậu tiến vào phòng học, còn nghe các bạn học bàn tán: "Chính là nó, tinh nhị đại, trâu bò lắm nha..."
"Viết thư tình cho nó, nó méc với thầy, ép bạn nữ đó chuyển trường."
"Rác rưởi!!!"
"Rác rưởi nên ngồi chung với rác rưởi."
Mễ Nhạc đứng tại bàn của mình, trong phòng học đột nhiên yên tĩnh lại.
Cậu tưởng người khác nhìn thấy vẻ mặt tối sầm của cậu mới dừng lại, kết quả nhìn theo ánh mắt của bọn họ, vậy mà nhìn thấy Đồng Dật mặc đồng phục của trường cậu đi đến đây.
Có thể mặc đồng phục thành lụa đẹp vì người như thế, cũng chỉ có năng lực đặc thù như Đồng Dật mới làm được.
Đồng Dật đi vào, sau khi nhìn thấy bàn của Mễ Nhạc, thấp giọng hỏi một câu: "Ai làm?"
Trong phòng học không có người trả lời.
Mễ Nhạc nhìn Đồng Dật, thân cao như vậy, cả diện mạo cũng xứng với bản chất học tra, ở trong trường cũng trông giống như giáo bá.
Đại ca, hình tượng này rất phù hợp với Đồng Dật.
Đồng Dật tức giận cũng không nhiều, nhưng mà lúc này đây rõ ràng rất tức giận, dùng chân đá ngã ghế dựa, lại lần nữa hỏi: "Chúng mày đều câm hết rồi hả? Ai làm?"
Rốt cuộc có người run rẩy mà chỉ một người.
Đồng Dật lập tức đi qua, xách cổ áo người kia đem lại đây, ấn cái ót cậu ta khiến mặt vùi vào đống rác trên bàn.
"Cơm của mày, tự mày ăn hết đi, ăn không hết tao đánh chết mày." Đồng Dật liều mạng mà ấn, người kia sợ tới mức hai chân đều run lên.
Đồng Dật nhíu mày lại, nhìn người kia khóc lóc ăn cơm trên mặt bàn đầy rác, mới xem như vừa lòng.
Đồng Dật xoay người lại nhìn mọi người, lại hỏi lần nữa: "Chúng mày nhìn thấy cậu ấy tự tay đem thư tình đưa cho thầy hả?"
Không có người trả lời.
"Sao chúng mày biết cậu ấy tự nguyện làm? Chúng mày ức hiếp người khác như vậy, chính là bạo lực học đường. Cả người làm loại chuyện này và người im lặng nhìn người khác làm loại chuyện này đều là kẻ khốn nạn."
Rõ ràng hắn vừa mới ép người khác ăn rác, vậy mà vẫn nói ra được lời chính nghĩa như vậy.
"Chúng mày chính là ghen ghét cậu ấy, bởi vì Mễ Nhạc lớn lên đẹp hơn, gia thế tốt hơn, đầu óc thông minh hơn. Mà cả đời chúng mày có cố gắng đến đâu cũng không thể đuổi kịp cậu ấy. Cho nên chúng mày không muốn cậu ấy sống tốt, nhìn thấy có người khác muốn ức hiếp cậu ấy một chút, ánh mắt chúng mày đều sáng lên có phải không?"
Đồng Dật cười lạnh mà nhìn bốn phía xung quanh, lạnh lùng mà nói.
"Khiến cậu ấy không thoải mái, trong lòng chúng mày mới thoải mái có phải không? Tao nói cho chúng mày biết, chúng mày mãi chỉ là nước trong cống rãnh, cậu ấy vẫn như cũ là mưa ở trên trời, bởi vì cậu ấy là Mễ Nhạc."
Mễ Nhạc nhìn chằm chằm Đồng Dật. Thế nhưng cậu cảm thấy Đồng Dật xuất hiện ở trường mình, cố gắng làm thay đổi tâm tính đã khắc sâu trong lòng bọn họ như vậy cũng không ổn lắm.
Sau đó cậu nở nụ cười.
Lần đầu tiên nằm mơ thấy cảnh tượng này mà cậu còn có thể bình tĩnh, thậm chí có cảm giác tự hào khi có người chống lưng.
Đồng Dật xoay người lại, nhìn chằm chằm Mễ Nhạc còn non nớt một lúc lâu, nói: "Chúng ta đổi bàn nhé, cậu ngồi bàn của tôi."
"Cậu ngồi ở đâu?" Mễ Nhạc nhìn phòng học hỏi.
"Cậu chưa an bài cho tôi sao?"
Mễ Nhạc cũng có chút rối rắm, cuối cùng dứt khoát kéo Đồng Dật ra ngoài: "Chúng ta trốn học đi, suốt thời gian làm học sinh tôi cũng chưa biết cảm giác này."
"Tôi thường làm loại chuyện này, tới đây, tôi mang cậu đi." Đồng Dật nắm tay Mễ Nhạc đi ra ngoài.
Đi ở hành lang trường học, Đồng Dật còn xem khắp nơi, hỏi: "Trường học của cậu rất lớn nha, giống như trong phim thần tượng vậy."
"Ừa."
"Lúc này cậu cũng khá xinh đẹp..." Đồng Dật xấu hổ, thẹn thùng đứng đối diện với Mễ Nhạc.
Mễ Nhạc vốn dĩ có khuôn mặt thiếu niên giống như mối tình đầu. Thời cấp hai, khuôn mặt đã tinh xảo, còn mang theo chút non nớt, mặc đồng phục làm trong lòng Đồng Dật ngứa ngáy.
Đồng Dật dường như cũng trở lại thời cấp hai, biến thành bộ dáng lần đầu biết yêu, thẹn thùng đến kỳ lạ.
"Lúc này cậu đã cao như vậy rồi hả?" Mễ Nhạc nhìn Đồng Dật hỏi.
"Đúng vậy, cấp hai tôi đã cao 1m8 rồi."
"Sẽ không cảm thấy tự ti vì khác biệt chiều cao với người khác sao?"
"Học sinh thể thao chỗ tôi đều có vóc dáng cao như vậy."
"1m8 mới được xem là cao bình thường, tại vì nhìn thói quen hằng ngày còn có thể cao hơn được nữa."
Lúc xuống cầu thang, Mễ Nhạc đột nhiên nhảy lên lưng Đồng Dật: "Cõng tôi."
"Được rồi." Đồng Dật cõng đến vui tươi hớn hở, nhanh chóng xuống lầu.
Kết quả hai người vừa đến hàng rào trường học, đã bị thầy giáo vụ phát hiện.
Hai người bọn họ đều hoảng loạn, Đồng Dật luống cuống tay chân mà đẩy Mễ Nhạc trèo lên hàng rào. Mễ Nhạc duỗi tay kéo Đồng Dật lên, hai người leo qua hàng rào liền bắt đầu chạy như điên.
Chạy xa xác định thầy không có đuổi theo, hai người mới nắm tay tiếp tục đi dạo.
"Đi ăn cái gì đi." Mễ Nhạc nói với Đồng Dật.
"Cậu có mang tiền sao?" Đồng Dật hỏi Mễ Nhạc.
Mễ Nhạc móc móc túi, không mang.
Đồng Dật cũng thử móc túi, không mang.
"Đi ăn quỵt hả?" Đồng Dật hỏi, hắn cũng là người từng có kinh nghiệm.
"Không tốt lắm đâu nhỉ?" Mễ Nhạc hỏi đến cực tự nhiên.
"Đều đã là thiếu niên trốn học, còn sợ cái gì?"
Mễ Nhạc nắm tay Đồng Dật lôi tới một bên, đột nhiên dựa vào lòng ngực Đồng Dật: "Chúng mình yêu sớm đi."
"Ừa, đúng vậy, hai mình cũng chưa yêu sớm, hiện tại mới tuổi này thì đúng thật là rất sớm."
"Lúc này cậu có cơ bụng chưa?"
"Có thì có, có điều gầy nhưng rắn chắc."
"Tôi muốn chạm vào."
"Không không không, chúng ta làm cái gì phù hợp với lứa tuổi đi. Lần trước ở trong mộng hồi nhỏ còn rất bình thường, vì sao lần này cậu lại... Thành thục như vậy?"
Mễ Nhạc dựa vào trong lòng ngực Đồng Dật cười đến cực kỳ vui vẻ: "Tôi vốn dĩ đã trưởng thành sớm mà."
Đồng Dật nhanh chóng cúi đầu, hôn lên môi Mễ Nhạc một cái: "Tôi thích cậu."
"Sao lại đột ngột thổ lộ vậy?"
"Quá đột ngột sao?"
Mễ Nhạc nháy mắt thỏa mãn, lui về sau hai bước, sau đó giơ hai cánh tay lên đỉnh đầu, làm thành một trái tim lớn: "Tôi cũng thích cậu."
Đồng Dật lập tức chạy tới vác Mễ Nhạc trên vai, cất bước chạy.
"Cậu muốn làm gì?" Mễ Nhạc kinh ngạc kêu ra tiếng.
"Không chịu nổi, quá đáng yêu, tôi muốn bắt cóc trẻ con." Đồng Dật vác Mễ Nhạc tiếp tục chạy như điên.
Nhưng mà chạy nhanh một hồi, đã không thấy Mễ Nhạc đâu nữa.
Sau đó hắn nhìn thấy mình dường như cao hơn một tí.
Hắn đi khắp nơi, tiếp theo dừng lại ở trước biệt thự. Hắn nhìn trái nhìn phải, xác định nơi này là trung tâm giấc mơ, những nơi khác đều rất mơ hồ, xác định Mễ Nhạc đang ở chỗ này.
Hắn đi vào sân, đi vòng quanh một vòng thăm dò, liền thấy được hai nam sinh cấp 3 là Mễ Nhạc và Tả Khâu Minh Húc.
Hai người ngồi sánh vai nhau, nhưng không có ấn tượng tốt với nhau, hoàn toàn như hai người xa lạ, không nói với nhau lời nào.
Đồng Dật chống cằm dựa vào cửa sổ nhìn hai người bọn họ, còn có thể nhìn thấy người nhà hai bên đang nói chuyện.
"Hai người bọn con trò chuyện đi, dù sao cũng lớn lên cùng nhau, hẳn là có rất nhiều chủ đề chung để nói." Đào Mạn Linh đi tới chỗ bọn họ nói.
"Đúng vậy, còn là sinh viên nghệ thuật với nhau, về sau đều phải làm nghệ sĩ mà."
Người lớn nói xong, liền rời đi.
Đồng Dật nhân cơ hội này nhảy vào cửa sổ, đi tới ngồi trước mặt hai người, hỏi: "Hai người các cậu sao vậy? Dường như không thân nhau lắm."
Tả Khâu Minh Húc ngẩng đầu nhìn Đồng Dật, hơi nhíu mày, đứng lên rời đi, ngồi trên sô pha ở phòng khách xem di động.
"Tiểu Minh sao trẻ trâu như vậy chứ?" Đồng Dật nhìn chằm chằm Tả Khâu Minh Húc.
"Hai chúng tôi không phải đã thân thiết từ lâu, chỉ là sau tầng tầng lớp lớp tuyển chọn, người nhà hai chúng tôi cảm thấy cả hai thích hợp làm bạn bè nhất, cho nên buộc hai chúng tôi bồi dưỡng tình bạn. Giai đoạn này, cậu ấy mới vừa bị người trong nhà ép buộc chia tay với Cung Mạch Nam." Mễ Nhạc trả lời.
"Cậu ấy... Bạn gái là Cung Mạch Nam hả?" Đồng Dật lúc này mới biết được.
Mễ Nhạc biết được mình lỡ miệng nói ra, không khỏi có chút xấu hổ.
Bất quá Mễ Nhạc cười cười, tiếp tục nói: "Thật ra quan hệ của tôi với cậu ấy sau này mới tốt lên, có cảm giác đồng bệnh tương liên. Hai chúng tôi đều bị người nhà sắp đặt tương lai. Cậu ấy thích Cung Mạch Nam, hai người họ học chung nhưng điều kiện gia đình Cung Mạch Nam không tốt. Người trong nhà phản đối bọn họ bên nhau, làm mọi cách tách cả hai ra. Cũng bởi vì chuyện này mà hai người bọn họ chia tay vài lần, đến bây giờ đều là yêu đương giấu diếm, sợ người nhà tìm cách gây khó dễ.
"Nói như vậy, bạn học Tiểu Minh cũng rất đáng thương."
"Nhìn thấy hai người bọn họ, tôi liền nghĩ đến chúng ta sau này, thật không biết về sau chúng ta sẽ như thế nào." Mễ Nhạc chống cằm nói.
"Còn có thể thế nào chứ, tất nhiên là ân ái bên nhau hết trăm năm. Ba tôi đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, nhà cậu cũng biết sự tình hai chúng ta, về sau cũng không có vấn đề gì."
"Nhưng mà tôi là nghệ sĩ, cậu là vận động viên, áp lực dư luận rất lớn."
Đồng Dật nắm tay Mễ Nhạc, mười ngón tay đan vào nhau: "Không có việc gì, chỉ cần được ở cạnh cậu, chỉ cần chúng ta không rời xa nhau, dù là trở ngại đến đâu cũng sẽ không ngăn cản được chúng ta."
"Cảm ơn cậu đã nguyện ý ở bên cạnh tôi, cảm ơn cậu đã nguyện ý thích tôi." Mễ Nhạc nhìn Đồng Dật, chân thành mà nói cảm ơn.
Đồng Dật lại cứ nhìn chằm chằm Mễ Nhạc: "Sao thời điểm nào cậu cũng đẹp như vậy chứ, tôi nhìn cậu mỗi giai đoạn trưởng thành, đều là trong nháy mắt mà rơi vào bể tình."
"Vì sao lúc chúng ta gặp ở KTV, thời điểm đó sao không thấy cậu rơi vào bể tình hả?"
"Cậu phải biết rằng, trước khi gặp được cậu, tôi chưa từng thừa nhận ai đẹp hơn mình cả."
"Nhưng mà thật sự cảm ơn cậu."
Hai người bọn họ xoay đầu, liền nhìn thấy Tả Khâu Minh Húc đang nhìn bọn họ.
Cả hai cùng nhìn Tả Khâu Minh Húc, nghe cậu ấy nói: "Tôi nhìn liền biết cậu là gay mà."
Đồng Dật buông lỏng tay Mễ Nhạc ra, nói: "Diệt khẩu đi, cậu ta đã biết quá nhiều."
Mễ Nhạc cười cười không nói chuyện, ánh mắt lóe lên tia sáng: "Cậu cũng biết bí mật của cậu ấy, có nên diệt khẩu không?"
Đồng Dật: "..."
*
Ba ngày sau, truyền thông liền công khai tin tức Mễ Đường và Đào Mạn Linh ly hôn. Nói rằng ở trong vòng có người biết tin tức này, không cẩn thận đã nói ra trên bàn tiệc.
Nhưng mà tin tức này rất nhanh đã bị ngăn chặn, đến cuối cùng đều không có tin tức lớn gì được truyền ra ngoài.
Ba ngày nay trong giới giải trí đều có tin đồn chia tay, kết hôn, vừa mới kết hôn liền có thai, ngoại tình, ly hôn.
Loại chuyện giống hai vợ chồng lớn tuổi như Đào Mạn Linh và Mễ Đường, cũng hay truyền ra một ít tin tức.
Nhưng mà mấy tin này thường nửa thật nửa giả, rất nhiều người đều không tin.
Phần lớn khán giả đều cảm thấy, truyền thông đang cố ý lôi kéo sự quan tâm.
Còn có lý do nữa là, Đào Mạn Linh và Mễ Đường không có quá nhiều người quan tâm. Bên phía chính phủ chưa tuyên bố tin tức thật sự cũng chỉ có vài người chú ý, thế nên tin nóng này đều không có quá nhiều nhiều người quan tâm.
Chỉ có Mễ Nhạc nắm nhiều thông tin nhất, bởi vì tin tức sẽ được cậu tung ra từ từ.
Cái này chỉ là hâm nóng thôi, chuyện hot còn ở phía sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook