Mễ Nhạc lái xe chở Đồng Dật về nhà, trên đường Đồng Dật không nhịn được hỏi: "Hai chúng ta hình như không ở cùng một thành phố."

"Cậu ở thành phố H à?" Mễ Nhạc hỏi.

"Đúng vậy, tôi cũng là sau này mới dọn đến."

Mễ Nhạc gật gật đầu.

Từ nhà Mễ Nhạc lái xe đến thành phố H của Đồng Dật không ngừng nghỉ cũng mất hơn hai mươi tiếng đồng hồ.

Tuy nhiên trong mơ chính là thần kỳ như vậy, hai người nói chuyện phiếm một lúc lâu liền đến biệt thự của Đồng Dật.

Đồng Dật bắt đầu lo lắng, hẳn là Hứa Đa Đa không thể xuất hiện đi?

Tuy nhiên nơi này là cảnh trong mơ của Mễ Nhạc, Mễ Nhạc lái xe vào khu biệt thự, Đồng Dật liền cảm thấy hoàn cảnh không phù hợp.

Nơi này, giống như những thành hoang trong phim truyền hình vậy.

Đặc biệt là lái xe vào liền thành đêm, đèn đường hai bên đường chập chờn, bên cạnh còn có tiếng kêu của cú mèo.

Hàng rào còn có dây leo tường vi, hoa tường vi đỏ tươi nở rộ, lộ ra một vẻ đẹp cổ quái.

"Cậu tưởng tượng nhà tôi chính là như vậy à?" Đồng Dật nhìn ra ngoài cửa sổ xe hỏi, rõ ràng là đang đi nhà của hắn, nhưng hắn lại như ngắm cảnh du lịch vậy.

"Cậu không phải nói bên cạnh cậu luôn xảy ra những chuyện thần quái sao?"

"Vậy một lúc nữa trong mơ sẽ có quỷ hả?"

"Tôi...... Cũng không rõ lắm." Mễ Nhạc đã bắt đầu sợ hãi.

Vừa dứt lời, ngay lập tức xuất hiện một bóng người, mở to hai mắt nhìn bọn họ còn phun ra một chiếc lưỡi thật dài, trên mặt đều là máu, lại nhanh chóng biến mất.

Mễ Nhạc hoảng sợ, vội vàng đạp phanh, khiến xe dừng lại giữa đường.

Đồng Dật nhanh chóng cởi bỏ dây an toàn để an ủi Mễ Nhạc: "Nào, chồng yêu ôm một cái, không sao đâu, đều là mơ, không có ma."

Mễ Nhạc sợ đến mức môi đều tái nhợt, dựa vào ngực Đồng Dật để lấy lại bình tĩnh.

"Thật ra tôi không sợ ma." Mễ Nhạc giải thích.

"Ừm ừm, cậu không sợ."

"Chỉ là vừa rồi đột nhiên xuất hiện, tôi mới có chút hoảng." Mễ Nhạc giải thích tiếp.

"Đúng vậy, tôi hiểu mà, tôi cũng bị hoảng sợ." Đồng Dật ôm Mễ Nhạc đồng thời còn giúp Mễ Nhạc xoa xoa lưng.

"Làm sao bây giờ?" Mễ Nhạc hỏi.

"Cái gì mà làm sao bây giờ?"

"Chúng ta làm sao vào nhà cậu?"

"Nếu không để tôi lái xe cho? Tôi lái xe rất chậm."

"Hay là muốn xuống xe đi bộ vào đó?"

"Như thế nào?"


Mễ Nhạc lập tức do dự, ôm Đồng Dật không buông: "Tôi không muốn xuống xe."

Hiển nhiên, lần này Mễ Nhạc không dám kiên quyết hành động một mình.

"Vậy cậu tiếp tục lái xe hả?" Đồng Dật hỏi.

"Nếu xuất hiện gì đó nữa thì làm sao bây giờ?"

"Ờ... Ờ... Làm sao bây giờ?" Đồng Dật cũng không có cách.

Lúc này xe lại lần nữa khởi động, Đồng Dật vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy phía sau xe có ba con quỷ đang cố gắng hỗ trợ đẩy xe.

"Quỷ trong mộng của cậu còn rất thích giúp đỡ mọi người." Đồng Dật xem xong không nhịn được cảm thán một câu.

Mễ Nhạc hoàn toàn không dám quay đầu lại xem, đem mặt chôn ở trong lòng ngực Đồng Dật không chịu ló đầu ra, còn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cậu đừng nói những chuyện này."

"Được, tôi không nói.

"Đừng buông tôi ra."

"Tôi vẫn luôn ôm cậu, không buông ra."

Đồng Dật có ngốc cũng nhìn ra Mễ Nhạc sợ ma quỷ.

Lúc này chính là lúc thể hiện sức mạnh bạn trai, Đồng Dật cười xấu xa một tiếng, nói: "Phía sau cậu với vào một cánh tay kìa."

Thân thể Mễ Nhạc lập tức cứng đờ, hoàn toàn không dám động.

Đồng Dật rất nhanh nói: "Không có việc gì, tôi giúp cậu cởi dây an toàn, cậu lại nhào vào lòng ngực tôi, nó sẽ không làm gì được cậu cả."

"Ừa."

Đồng Dật mở dây an toàn cho Mễ Nhạc, tiếp tục ôm Mễ Nhạc, hưởng thụ đãi ngộ của ba con quỷ đẩy xe, vẫn luôn hướng đến "nhà hắn" mà đi.

Tới nhà liền dừng, quỷ cũng không thấy nữa.

Hai người gặp phải việc khó, muốn tách nhau ra cũng là một vấn đề.

Mễ Nhạc vẫn luôn nắm chặt góc áo của Đồng Dật không chịu buông tay, Đồng Dật đành phải tự mình chui vào ghế lái, cùng Mễ Nhạc kéo tay nhau bước xuống xe.

Đứng ở cửa nhà "của Đồng Dật", Đồng Dật nhịn không được cảm thán một câu: "Nhà tôi cũng thật lớn, cậu nói xem, hai chúng ta đi vào có thể thành cốt truyện người đẹp và quái vật không."

"Ba tôi là người đẹp, Ninh Huân Nhi là quái vật sao?"

"Đó chính là ba tôi bị ma cà rồng bắt, cuối cùng chúng ta phải vượt qua ải mới có thể cứu được ba tôi."

Hai người rốt cục lấy hết can đảm đẩy cửa ra, liền nhìn thấy cảnh tượng bên trong lâu đài cổ.

Bên trong lộng lẫy, vách tường đều được làm bằng vàng ròng, các món đồ trang trí trên đỉnh đèn đều là kim cương hơn một carat.

Ở nhà họ Đồng, kim cương chỉ dùng để làm đèn trang trí!

Ở nhà họ Đồng, mặt đất được lát gạch vàng, vách tường được xây bằng vàng.

Ở nhà họ Đồng, bên trong lâu đài cổ là những chiếc ghế lớn, toàn bộ phòng khách có tới một trăm chiếc ghế dài. Bên cạnh ghế dài còn có bàn, phủ khăn trải bàn thêu long phượng, trên bàn bày đầy... Tiền!


"Há há! Trâu bò!" Đồng Dật nhìn thấy "nhà của mình" liền cười ra tiếng.

Mễ Nhạc nhìn cái trường hợp này, cũng có chút khiếp sợ rồi.

Lúc này Đồng ba ba cùng "đứa trẻ tuyệt vời" kia nắm tay nhau đi ra, cười ha hả mà tiếp đoán hai người bọn họ.

Vậy mà Đồng Dật còn tâm tình nói nhỏ với Mễ Nhạc: "Sao tôi cảm thấy hai người này ở bên cạnh nhau càng giống cha con ghê?"

"Nếu có một ngày, ba cậu thật sự tìm mẹ kế cho cậu thì cậu sẽ làm như thế nào?"

"Khen ba tôi quá trâu bò."

Đồng Dật cùng Mễ Nhạc ngồi xuống, Mễ Nhạc còn sờ sờ ghế dài làm bằng vàng, cảm thấy bị sự giàu sang này làm nóng bỏng tay

Lúc này có mấy con quỷ bưng đồ ăn lên, Mễ Nhạc sợ tới mức lập tức nhảy vào lòng ngực Đồng Dật.

"Trông cậu trâu bò như vậy, sao lại sợ quỷ như vậy hả?" Đồng Dật ôm Mễ Nhạc an ủi.

"Tôi không phải sợ, mà là vì bọn họ xấu nên không muốn nhìn."

"Cái này có tính là đang body samsung quỷ không vậy?"

"Anh bạn nhỏ, hai chúng ta uống một ly nhé?" Đồng ba ba cười ha hả mà chiêu đãi Mễ Nhạc, như là không hề thấy Mễ Nhạc sợ hãi.

"Uống xong sẽ không biến thành máu đâu hả?" Mễ Nhạc hỏi.

"Sẽ không, sẽ không, cái này chính là rượu xái!"

"Không phải nên uống Mao Đài gì đó sao?" Mễ Nhạc cảm thấy kỳ quái mà tiếp tục hỏi.

"Vì sao?"

"Mao Đài quý đó."

Đồng Dật lắc đầu, nói: "Tất cả đều không phải, ba tôi thích muốn Lão Tuyết."

"Lão Huyết hả?" Mễ Nhạc buồn bực hỏi.

"Được, nói cậu cũng không hiểu, dù sao cũng chính là một loại rượu."

Ninh Huân Nhi dường như muốn ra uy nói với Mễ Nhạc: "Kêu mẹ!"

Mễ Nhạc nhịn không được nhíu mày: "Cô không nghe được chú Đồng vừa rồi kêu tôi là anh bạn nhỏ sao?"

"Vậy anh phải kêu tôi là cái gì?"

"Chị dâu?" Mễ Nhạc hỏi.

"Cũng đúng, là trưởng bối là được." Ninh Huân Nhi cũng dễ dàng chấp nhận.

Đồng Dật lại buồn bực: "Vậy tôi nên kêu cô ta là gì đây?"

"Kêu em gái."


"Được rồi."

Ninh Huân Nhi: "..."

Đồng ba ba: "..."

Một lát sau, Đồng ba ba uống cực kỳ vui vẻ, bắt đầu trò chuyện nhà: "Từ lâu ba đã chờ mong có một ngày, một nhà bốn người có thể ngồi cùng nhau ăn cơm."

"Một nhà năm người." Mễ Nhạc nhắc nhở Đồng ba ba: "Vợ của chú đang mang thai con của con trai chú đó, tên là Đồng Nhị."

Đồng Dật: "..."

Đồng ba ba: "..."

Ninh Huân Nhi: "..."

Bữa cơm này không có khả năng ăn.

Lúc này, Đồng ba ba đang nói, làm bữa cơm này như dệt hoa trên gấm.

"Thật ra có một việc, tôi vẫn luôn gạt hai người các con." Đồng ba ba nói một cách sâu xa.

"Tôi có dự cảm không tốt." Đồng Dật lẩm bẩm nói.

"Điều cậu dự cảm nói không chừng là đúng đó." Mễ Nhạc đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.

"Thật ra năm đó chúng ta bế nhầm đứa bé, Đồng Tự không phải là con gái ba, Mễ Nhạc mới là con ba. Thật ra hai con mới là anh em sinh đôi." Đồng ba ba nói.

Kết quả hai người kia nghe xong cười một trận.

Mễ Nhạc đá đá chân Đồng Dật: "Tôi có thể cùng đứa ngốc này là song sinh hả?"

"Gen biến dị?" Đồng Dật quay đầu nhìn Mễ Nhạc: "Hai chúng ta ngoại trừ đều có trym, còn có chỗ nào giống nhau sao?"

"Không ngờ hai chúng ta có một người vào khoa chỉnh hình à?"

"Khoa chỉnh hình là có ý nghĩa gì?"

"Giải thích cậu cũng không hiểu đâu, dù sao cũng chính là anh em." Mễ Nhạc học giọng điệu của Đồng Dật trả lời.

Hai người nhìn nhau một cái, sau đó Mễ Nhạc bình tĩnh trả lời Đồng ba ba: "Không sao cả, hai chúng con là gay, dù là anh em cũng không có việc gì."

"Cũng đúng!" Đồng ba ba tỏ vẻ thấu hiểu.

"Dạ dạ." Mễ Nhạc gật đầu.

"Vừa lúc con và Ninh Huân Nhi cũng là người một nhà, chúng ta thật là thân càng thêm thân."

"Tôi và Đồng Dật là song sinh, vậy thì với đứa trẻ tuyệt vời này không tính là người một nhà rồi?" Mễ Nhạc thắc mắc hỏi.

"Cũng đúng luôn!" Đồng ba ba lại một lần nữa tỏ vẻ thấu hiểu.

Đứa trẻ tuyệt vời vừa nghe liền không chịu: "Cái gì? Mễ Nhạc vậy mà là con ruột của anh?"

"Đúng vậy." Đồng ba ba trả lời.

Ninh Huân Nhi lập tức không chấp nhận nỗi, đứng dậy, mặt biến sắc nói: "Tôi không làm! Các người chính là người một nhà!"

"Vậy đứa cháu của tôi ở trong bụng cô thì làm sao bây giờ?" Đồng ba ba vội vàng hỏi.

"Tôi không hề có bầu, tôi lừa người." Nói xong, Ninh Huân Nhi liền bỏ đi.

Chờ Ninh Huân Nhi rời đi, chỉ để lại một phòng ba ông già mặt nhìn mặt.

Đồng ba ba tố chất tâm lý đặc biệt tốt, "Vợ" chạy, "Cháu" không còn, còn có tâm trạng cùng Mễ Nhạc nói chuyện: "Anh bạn nhỏ, chúng ta tiếp tục uống."


"Tôi không phải là con trai ruột của chú sao?" Mễ Nhạc hỏi.

"Tôi lừa người, tôi không thích Ninh Huân Nhi."

"Cốt truyện thật là biến đổi bất ngờ." Đồng Dật xem đến mở to mắt.

Mễ Nhạc ôm Đồng Dật cười hơn nửa ngày, chính cậu cũng phục giấc mơ của mình.

Đồng Dật cũng cảm thấy thú vị, ôm Mễ Nhạc không buông tay, hôn một cái lên trán Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc cười ra nước mắt, còn có tâm trạng hỏi Đồng Dật: "Cậu có thể dẫn tôi đi tham quan phòng cậu được không?"

"Kỳ thực tôi cũng có chút tò mò phòng tôi là cái dạng gì."

Hai người nắm tay nhau đi đến phòng của Đồng Dật.

Mở cửa, vậy mà thấy được cái tổ chim, vẫn là cái tổ chim mà lần trước Mễ Nhạc đá Đồng Dật đi ra ngoài.

Hai người đi tới bên cạnh tổ chim nhìn xuống, liền thấy được cảnh sắc mỹ lệ của thế giới cổ tích trong mơ.

Mễ Nhạc thích nơi này chết đi được, nơi nơi đều là màu xanh lục, chung quanh cực kỳ yên tĩnh, phảng phất chỉ có hai người bọn họ.

Mễ Nhạc dứt khoát nằm trong ổ, ngẩng mặt nhìn lên trời.

Đồng Dật đi theo nằm xuống bên cạnh Mễ Nhạc, còn đem cánh tay của mình lót dưới đầu Mễ Nhạc.

"Hai chúng ta cứ như vậy ở bên nhau mãi đi." Mễ Nhạc dựa vào ngực Đồng Dật nói.

"Chỉ cần cậu thích, tổ chim cũng là thiên đường."

"Đây là phòng của cậu!"

"Được được."

Mễ Nhạc dựa vào ngực Đồng Dật, bóp mặt Đồng Dật: "Xoa bóp mặt chim bự nhà chúng ta."

"Mễ em yêu."

"Ơi." Tuy rằng vẫn luôn cảm thấy cái xưng hô này rất khó nghe, nhưng tâm trạng Mễ Nhạc đang tốt, nên vẫn đáp ứng.

"Cậu đẻ trứng cho tớ đi!"

"Gì!?"

"Đẻ trứng, ấp ra con đặt tên là Đồng Nhị, tôi rất thích tên này. Cậu nói xem, chim với thỏ giao phối, có thể sinh ra được cái bộ dạng gì nhỉ?"

Mễ Nhạc vậy mà cũng nghe theo tự suy nghĩ về vấn đề này, sau một lúc mới phản ứng lại được: "Tôi sẽ không đẻ trứng!"

Đồng Dật bắt đầu nhíu mày, nói: "Thật ra trước đó tôi đã bắt đầu cảm thấy tức ngực, cảm giác không thể hít thở được."

"Thân thể không thoải mái hả?"

Đồng Dật nhìn nhìn Mễ Nhạc, không trả lời liền biến mất không thấy.

*

Đồng Dật mở mắt ra, liền nhìn thấy Mễ Nhạc đang ôm chặt lấy mình, ôm đến hắn muốn hít thở không nỗi.

Nằm mơ thấy quỷ, làm Mễ Nhạc theo bản năng mà nhào vào lòng ngực Đồng Dật, dùng hết sức lực toàn thân ôm hắn, làm cho Đồng Dật bị ôm tỉnh.

Còn có thể làm sao bây giờ?

Đồng Dât cảm thấy rất hạnh phúc, muốn ôm liền cho ôm.

Thừa lúc Mễ Nhạc còn chưa tỉnh, Đồng Dật nhanh chóng hôn lên trán Mễ Nhạc một cái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương