Mỗi Ngày Đều Mơ Thấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thả Thính Tôi
-
C62: Quần mùa thu
Giống như cố ý phân cao thấp.
Mấy ngày nay Đồng Dật để bảo trì khoảng cách nhất định với Mễ Nhạc, vì không muốn bại lộ nhiều chuyện, có thể giấu một ngày thì tốt một ngày.
Cùng lúc đó, Mễ Nhạc cũng không hề mơ thấy Đồng Dật.
Không có Đồng Dật trong mộng thì đều mơ thấy mộng ngắn, hoặc dứt khoát không nhớ rõ nội dung gì, tuy rằng cũng khó hiểu, nhưng không đến mức thái quá.
Điều này càng chứng minh giấc mộng mơ thấy Đồng Dật không giống bình thường.
Chỉ có khi Đồng Dật xuất hiện trong mộng, mới có thể nhớ rõ nội dung rõ ràng.
Hai người khó có được lần nói chuyện cùng nhau, là một ngày ở môn tự chọn đó.
Tháng 11 đến thời tiết thật lạnh, trong phòng học không có điều hòa, không có sinh viên dự thính đến khiến phòng học cực kỳ trống trải, khiến Đồng Dật lạnh đến run lên.
Đồng Dật ngồi bên cạnh Mễ Nhạc, lúc nói chuyện có chút không nhanh nhẹn như trước mà hỏi Mễ Nhạc: "Cậu mặc mỗi cái áo lông không lạnh sao?"
"Không có." Mễ Nhạc cảm thấy kỳ quái mà nhìn về phía Đồng Dật.
Cậu thật sự không cảm thấy lạnh, có rất nhiều buổi lễ trao giải long trọng đều chọn mùa đông để cử hành, trời lạnh đến không ai muốn ra ngoài.
Trường hợp này những người như Mễ Nhạc đều yêu cầu mặc chính trang, tây trang bên trong không thể mặc quần mùa thu, hơn nữa hằng năm đều lộ mắt cá chân.
Đôi khi khoác một cái áo bên ngoài vẫn còn tốt, nhưng nhiều thời điểm không thể mặc, cảm thấy lạnh cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
Cho nên, hiện tại đối với Mễ Nhạc có thể mặc áo lông, đã cảm thấy cực kỳ ấm áp.
Đồng Dật không chịu nỗi, còn kéo ống quần cho Mễ Nhạc xem: "Quần mùa thu này thiết kế thực không hợp lý, cậu nhìn xem, mới đến cẳng chân, lạnh chết tôi."
"Cậu không thể đặt may sao?" Con trai của chủ quặng ngốc như thế nào lại có thể bạc đãi chính mình như thế?
"Vốn dĩ tôi không phải là một người hay mặc quần mùa thu! Kết quả tới thành phố H, thời tiết dạy tôi làm người. Hiện tại vẫn là do thời tiết lạnh nên mua đỡ, hai ngày nữa tôi tìm chỗ đặt may."
"Tôi có thể làm cho cậu."
Đồng Dật đột nhiên nhớ tới Mễ Nhạc thích thiết kế thời trang, không khỏi kinh ngạc: "Cậu có thể làm cho tôi quần mùa thu thời thượng nhất không?"
"Không, nhiều lắm chỉ để cho cậu mặc vừa."
"Ồ... Có một chút thất vọng đó."
"Có mặc đã không tồi rồi."
Đồng Dật cười hì hì gật đầu: "Làm! Làm đi! Tôi mua giá cao!"
"Một cái 500 thì sao?" Mễ Nhạc bắt đầu liền người coi tiền như rác.
"Chỉ 500? Cậu ký tên lên quần của tôi, tôi trực tiếp trả gấp đôi cho cậu được không?"
"Ngốc nghếch." Mễ Nhạc cười cười không trả lời, cậu căn bản không tính đòi tiền.
Đồng Dật vẫn cảm thấy lạnh, lúc đi học còn mặc áo kéo đến tận cổ.
Cái áo khoác này của Đồng Dật thiết kế còn rất đặc biệt, có thể kéo khóa đến tận đỉnh nón áo luôn.
Đồng Dật đội nón áo lên, kéo khóa đến tận đỉnh đầu, toàn bộ đầu đều giấu vào bên trong áo.
Mễ Nhạc quay đầu nhìn người bên cạnh, đột nhiên cảm thấy rất mất mặt, cực kỳ không muốn ngồi bên cạnh Đồng Dật.
Đồng Dật lại hồn nhiên như điên, còn dựa vào bàn nhỏ phía sau mà nghỉ ngơi, chờ vào học.
Lý Hân bên cạnh giống như người xuất gia, trong miệng lẩm bẩm, đối với chuyện tác nghiệp vô cùng khẩn trương, sợ kéo chân sau cả nhóm. Thế nên toàn bộ quá trình, Lý Hân cũng chưa liếc mắt nhìn Đồng Dật, không biết hắn đang có cái tạo hình gì.
Lúc thầy tiến vào sửa sang lại thiết bị của mình, ngẩng đầu liền thấy được Đồng Dật, nhỏ giọng lại đi đến xem Đồng Dật.
Loại hình tượng ngốc nghếch này của Đồng Dật khiến thầy tò mò muốn xem.
"Chào thầy." Mễ Nhạc chào thầy, thuận tiên nhắc nhở Đồng Dật.
Đồng Dật nhanh chóng ngồi thẳng, kéo khóa xuống, lại ngoài ý muốn mà bị kẹt, chỉ có thể thò người đến gần Mễ Nhạc, nhờ hỗ trợ kéo khóa xuống.
Mễ Nhạc ghét bỏ đến bĩu môi, có điều vẫn duỗi tay giúp Đồng Dật kéo khóa xuống.
Đồng Dật nhìn thấy thầy liền "hắc hắc" cười ngây ngô, nói: "Chào thầy."
"Tạo hình còn rất độc đáo, nếu lạnh đến vậy thì tổ các em lên đầu đi, đang lúc còn tỉnh để một hồi bị đông lạnh đến không nói gì được." Bàn tay thầy vung lên, bọn họ liền thành tổ đầu tiên lên thuyết trình.
Cũng may Đồng Dật cùng Lý Hân cực kỳ dụng tâm, Mễ Nhạc và Diêu Na vốn dĩ học hành không tồi, tổ bọn họ đạt được số điểm khá cao, xem như mở đầu tốt đẹp.
Sau khi Lý Hân cùng Đồng Dật về chỗ như trút được gánh nặng, đập tay ăn mừng một chút, giống như thi đấu thắng lợi vậy.
Một lần nữa ngồi xuống, Mễ Nhạc lấy điện thoại di động ra, mới vừa mở WeChat, Đồng Dật đã phát bao lì xì tới.
[Tổ tông.]
[Không khen tôi vài câu sao?]
[Đừng kiệm lời vậy được không?]
[Niệm khẩu quyết theo tôi nè.]
[Đồng Dật quá tuyệt.]
[Đồng Dật tuyệt nhất.]
Mễ Nhạc thu bao lì xì, trả lời: Có thể, tặng quần mùa thu để cổ vũ.
Đồng Dật: Cảm ơn tổ tông trong mùa đông cô đơn đã mang đến cho tôi ấm áp sau khi xa quê nhà đã lâu.
Mễ Nhạc: Chỉ là chút lòng thành, khách khí rồi.
*
Mễ Nhạc một khi đã bắt tay vào làm sẽ hoàn thành rất nhanh, buổi tối ngày hôm sau liền mang một cái quần mùa thu đến cho Đồng Dật.
Số liệu là tự Mễ Nhạc ước lượng, vải là Mễ Nhạc tự mình lái xe đi mua. Sau khi trở về phòng chỉnh sửa trang phục của câu lạc bộ kịch, dùng một buổi chiều đã làm xong.
Không có bộ dáng hoa lệ, duy nhất có một chỗ cực kỳ đặc sắc, chính là chỗ háng, Mễ Nhạc đính chữ ký của mình lên.
Mễ Nhạc đem quần mùa thu về, Đồng Dật kích động quá mức.
Hắn vội vàng thay quần mới vào, cực kỳ vừa người.
Dù là chiều dài, hay là eo, đều cực chuẩn.
"Với tay nghề này, về sau cậu chìm trong giới giải trí, cũng không đến mức đói chết." Đồng Dật nói xong, mặc quần mùa thu lắc lư vài vòng trong phòng ngủ.
Trong phòng ngủ Lý Hân và Khổng Gia An đều ở đó, đều nhìn chằm chằm Đồng Dật.
Nhìn quần mùa thu, trong ánh mắt còn lộ ra chút hâm mộ.
"Tôi cũng tham gia tổ tác nghiệp." Lý Hân buồn buồn nói.
"Không cần làm cho nó, đừng để mình mệt!" Đồng Dật lập tức nói với Mễ Nhạc.
May quần mùa thu, chỉ mình hắn là người có đặc quyền!
"May cũng không sao cả, có điều đợi lúc tôi có thời gian đã." Mễ Nhạc trả lời.
Lý Hân cũng không ép buộc, cười ha hả gật đầu.
Đồng Dật mặc quần mùa thu, vui vẻ đến giống tên ngốc, còn đang diễn thuyết tâm tình của mình: "Tôi đột nhiên cảm thấy mình không nên đi đánh bóng chuyền, tôi nên đi làm người mẫu. Bạch bạch bạch, đi trên con đường tràn ngập ánh đèn, cái đầu tôi đủ dùng, tâm tính từ bi. Đến lúc đó, tôi liền mặc cái quần mùa thu này đi, năm đó tôi nhất định phải đi mở màn."
"Có thể nói chuyện bớt không biết xấu hổ chút không." Mễ Nhạc nhịn không được quở trách Đồng Dật.
Đồng Dật lập tức đi tới bên người Mễ Nhạc, nhỏ giọng hỏi: "Vì sao ký tên lên chỗ thích hợp như vậy chứ? Đặc biệt chuẩn, mặc vào liền trúng ngay mặt chim."
Vị trí Mễ Nhạc ký tên, chính là trên mặt chim nhỏ của Đồng Dật.
"Ờ... Chính là ký tên chủ."
"Hửm, là kiểu đánh dấu chủ quyền đúng không?"
"Không sai biệt lắm đi."
"Đồ của cậu nên phải ghi tên của cậu lên đúng không?" Đồng Dật cười tủm tỉm hỏi.
Mễ Nhạc nhướng mày, tươi cười có chút nguy hiểm.
Đồng Dật lập tức bổ sung: "Tôi nói quần mùa thu."
"Ờ, đúng, cậu nói không sai." Mễ Nhạc gật đầu thừa nhận.
Đồng Dật cực kỳ vui vẻ, mặc quần mùa thu liền đi đến phòng bọn Tư Lê khoe khoang.
Lý Hân cũng tung tăng đi theo.
Khổng Gia An không nghe được Mễ Nhạc và Đồng Dật vừa rồi đang nói gì, chỉ nhìn biểu hiện của hai người, liền biết hai người quan hệ tốt hơn cậu ta tưởng tượng.
Thậm chí, có chút mờ ám.
Ánh mắt của hai người cũng không phải là ánh mắt thuần khiết dành cho một người bạn.
Trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, nhìn thấu lại không nói toạc, mờ ám không rõ.
Khổng Gia An biết không phải mình suy nghĩ nhiều, khi cúi đầu đọc sách, chú ý thấy Mễ Nhạc đang sửa sang lại banner cuốn của câu lạc bộ kịch, toàn bộ đều đặt ở góc phòng ngủ.
Banner cuốn này dùng để chỉ dẫn đường trong trường học khi biểu diễn kịch nói.
Hôm nay, Mễ Nhạc tự mình lái xe đến cửa hàng in ấn lấy, không mang về câu lạc bộ, mà đem về phòng ngủ.
Một lát sau, Đồng Dật mang về một chiếc xe điều khiển từ xa như thể đang hiến vật quý, nói với Mễ Nhạc: "Mễ Nhạc, cậu chơi không? Bạn cùng phòng Tư Lê mua, rất vui."
"Không chơi, trẻ con." Mễ Nhạc đặc biệt khinh thường, nằm trên giường, hai chân gác lên tường, đồng thời còn đang đắp mặt nạ.
Đồng Dật và Lý Hân vui vẻ chơi đùa trong phòng ngủ một lúc lâu, sau đó Lý Hân liền nhắn tin với bạn gái.
Đồng Dật cũng cảm thấy hết vui, bò lên giường cầm lấy điện thoại xem chương trình giải trí.
Lần này hắn không xem lúc còn nhỏ của Mễ Nhạc, mà bắt đầu xem chương trình Mễ Nhạc tham gia sau này, xem một tập lại một tập cũng không cảm thấy chán.
Hắn càng xem càng cảm thấy: Mễ Nhạc nhà hắn sao lại đáng yêu như vậy? Sao lại đẹp trai như vậy? Sao lại tốt như vậy chứ?
*
Hôm sau.
Buổi sáng tất cả mọi người đều có tiết, cộng thêm là cuối kỳ, thật sự là không có ai dám trốn học.
Lại đến giai đoạn nước rút, một đám người điên cuồng sao chép vở, làm tác nghiệp, cuối cùng hơn một tháng sinh hoạt trong giai đoạn deadline dí.
Khoảng thời gian này Khổng Gia An cũng đi học, nhưng hôm nay đột nhiên trốn học, trở về phòng ngủ.
Tiến vào phòng ngủ, quả nhiên không có người khác ở đây.
Cậu ta đặt cặp xuống, nhìn quanh phòng ngủ, đi vào nhà vệ sinh đến chỗ đặt gương, nhìn thấy tủ sắt đặt cạnh bồn rửa tay của Mễ Nhạc, dùng tay đẩy mạnh.
Cậu ta không phải lần đầu tiên làm điều này.
Từ khi vào phòng ngủ, cậu ta đã thực sự cảm thấy hứng thú với Đồng Dật.
Hắn cao ráo, đẹp trai, nhìn qua còn rất giàu có, ngây thơ và dễ bị lừa.
Nhưng Khổng Gia An đã ám chỉ vài lần, Đồng Dật dường như hoàn toàn không quan tâm, hoàn toàn không coi trọng cậu ta.
Cậu ta còn tưởng rằng có thể nhờ vào người có quyền lực để được hưởng lợi, kết quả không như mong muốn, ngược lại khiến Đồng Dật cảm thấy cậu ta rất phiền.
Cậu ta cũng không còn tâm tư đó nữa, may mắn là lúc đó Mễ Nhạc đến phòng ngủ.
Khổng Gia An cảm thấy khó chịu với Đồng Dật, là bởi vì Đồng Dật không biết điều, lại không để ý đến tình cảm của cậu ta.
Vì vậy cậu ta liền nghĩ rằng Mễ Nhạc chắc chắn có thể trị được Đồng Dật.
Quả nhiên, sau đó họ xảy ra rất nhiều mâu thuẫn.
Lúc sau Mễ Nhạc giúp Khổng Gia An, làm cậu ta dần dần phát giác, tự hồ Mễ Nhạc là gay. Mễ Nhạc tới giúp cậu ta, chẳng qua là thuận tiện cứu rỗi linh hồn chính mình.
Nhưng mà cậu ta rất nhanh liền phát hiện, Mễ Nhạc cùng Đồng Dật ở cạnh nhau có loại cảm giác mờ ám.
Ghét cực.
Nam sinh tốt như thế sao đều không biết điều như vậy chứ?
Hiện tại, Khổng Gia An càng cảm thấy hứng thú với Mễ Nhạc hơn một chút, rõ ràng là gay, có thể thấy được còn là 1, tính cách tuy rằng hờ hững, nhưng là người không tồi.
Chủ yếu là rất đẹp trai, còn là tiểu thịt tươi đang nổi, hẳn cũng rất có tiền.
Là mẫu người cậu ta thích nhất.
Cho nên cậu ta không hy vọng nhìn thấy Mễ Nhạc cùng Đồng Dật ở bên nhau như vậy, hai 1 ở bên nhau không phải cực lãng phí sao? Mấu chốt là cậu ta không thích chuyện này.
Cậu ta đi ra, đến bên cạnh banner cuộn, dùng sức đạp mấy cái.
Lôi ra xem xác định đã hỏng rồi mới lần nữa đặt lại chỗ cũ.
Tiếp theo, Khổng Gia An đến bàn sách Đồng Dật lấy xe rồi khởi động chiếc xe điều khiển từ xa. Cậu ta cho xe chạy vòng quanh phòng ngủ, đụng phải vài chỗ để tạo ra vẻ như xe đã va phải đồ vật. Sau đó, cậu ta lại đặt chiếc xe điều khiển từ xa lại.
Khi xác định mọi thứ đã xong, Khổng Gia An mới vui vẻ hừ một tiếng, rời khỏi phòng ngủ.
__
Tưởng đâu là một bé ngoan ai dè là trà xanh.
Mấy ngày nay Đồng Dật để bảo trì khoảng cách nhất định với Mễ Nhạc, vì không muốn bại lộ nhiều chuyện, có thể giấu một ngày thì tốt một ngày.
Cùng lúc đó, Mễ Nhạc cũng không hề mơ thấy Đồng Dật.
Không có Đồng Dật trong mộng thì đều mơ thấy mộng ngắn, hoặc dứt khoát không nhớ rõ nội dung gì, tuy rằng cũng khó hiểu, nhưng không đến mức thái quá.
Điều này càng chứng minh giấc mộng mơ thấy Đồng Dật không giống bình thường.
Chỉ có khi Đồng Dật xuất hiện trong mộng, mới có thể nhớ rõ nội dung rõ ràng.
Hai người khó có được lần nói chuyện cùng nhau, là một ngày ở môn tự chọn đó.
Tháng 11 đến thời tiết thật lạnh, trong phòng học không có điều hòa, không có sinh viên dự thính đến khiến phòng học cực kỳ trống trải, khiến Đồng Dật lạnh đến run lên.
Đồng Dật ngồi bên cạnh Mễ Nhạc, lúc nói chuyện có chút không nhanh nhẹn như trước mà hỏi Mễ Nhạc: "Cậu mặc mỗi cái áo lông không lạnh sao?"
"Không có." Mễ Nhạc cảm thấy kỳ quái mà nhìn về phía Đồng Dật.
Cậu thật sự không cảm thấy lạnh, có rất nhiều buổi lễ trao giải long trọng đều chọn mùa đông để cử hành, trời lạnh đến không ai muốn ra ngoài.
Trường hợp này những người như Mễ Nhạc đều yêu cầu mặc chính trang, tây trang bên trong không thể mặc quần mùa thu, hơn nữa hằng năm đều lộ mắt cá chân.
Đôi khi khoác một cái áo bên ngoài vẫn còn tốt, nhưng nhiều thời điểm không thể mặc, cảm thấy lạnh cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
Cho nên, hiện tại đối với Mễ Nhạc có thể mặc áo lông, đã cảm thấy cực kỳ ấm áp.
Đồng Dật không chịu nỗi, còn kéo ống quần cho Mễ Nhạc xem: "Quần mùa thu này thiết kế thực không hợp lý, cậu nhìn xem, mới đến cẳng chân, lạnh chết tôi."
"Cậu không thể đặt may sao?" Con trai của chủ quặng ngốc như thế nào lại có thể bạc đãi chính mình như thế?
"Vốn dĩ tôi không phải là một người hay mặc quần mùa thu! Kết quả tới thành phố H, thời tiết dạy tôi làm người. Hiện tại vẫn là do thời tiết lạnh nên mua đỡ, hai ngày nữa tôi tìm chỗ đặt may."
"Tôi có thể làm cho cậu."
Đồng Dật đột nhiên nhớ tới Mễ Nhạc thích thiết kế thời trang, không khỏi kinh ngạc: "Cậu có thể làm cho tôi quần mùa thu thời thượng nhất không?"
"Không, nhiều lắm chỉ để cho cậu mặc vừa."
"Ồ... Có một chút thất vọng đó."
"Có mặc đã không tồi rồi."
Đồng Dật cười hì hì gật đầu: "Làm! Làm đi! Tôi mua giá cao!"
"Một cái 500 thì sao?" Mễ Nhạc bắt đầu liền người coi tiền như rác.
"Chỉ 500? Cậu ký tên lên quần của tôi, tôi trực tiếp trả gấp đôi cho cậu được không?"
"Ngốc nghếch." Mễ Nhạc cười cười không trả lời, cậu căn bản không tính đòi tiền.
Đồng Dật vẫn cảm thấy lạnh, lúc đi học còn mặc áo kéo đến tận cổ.
Cái áo khoác này của Đồng Dật thiết kế còn rất đặc biệt, có thể kéo khóa đến tận đỉnh nón áo luôn.
Đồng Dật đội nón áo lên, kéo khóa đến tận đỉnh đầu, toàn bộ đầu đều giấu vào bên trong áo.
Mễ Nhạc quay đầu nhìn người bên cạnh, đột nhiên cảm thấy rất mất mặt, cực kỳ không muốn ngồi bên cạnh Đồng Dật.
Đồng Dật lại hồn nhiên như điên, còn dựa vào bàn nhỏ phía sau mà nghỉ ngơi, chờ vào học.
Lý Hân bên cạnh giống như người xuất gia, trong miệng lẩm bẩm, đối với chuyện tác nghiệp vô cùng khẩn trương, sợ kéo chân sau cả nhóm. Thế nên toàn bộ quá trình, Lý Hân cũng chưa liếc mắt nhìn Đồng Dật, không biết hắn đang có cái tạo hình gì.
Lúc thầy tiến vào sửa sang lại thiết bị của mình, ngẩng đầu liền thấy được Đồng Dật, nhỏ giọng lại đi đến xem Đồng Dật.
Loại hình tượng ngốc nghếch này của Đồng Dật khiến thầy tò mò muốn xem.
"Chào thầy." Mễ Nhạc chào thầy, thuận tiên nhắc nhở Đồng Dật.
Đồng Dật nhanh chóng ngồi thẳng, kéo khóa xuống, lại ngoài ý muốn mà bị kẹt, chỉ có thể thò người đến gần Mễ Nhạc, nhờ hỗ trợ kéo khóa xuống.
Mễ Nhạc ghét bỏ đến bĩu môi, có điều vẫn duỗi tay giúp Đồng Dật kéo khóa xuống.
Đồng Dật nhìn thấy thầy liền "hắc hắc" cười ngây ngô, nói: "Chào thầy."
"Tạo hình còn rất độc đáo, nếu lạnh đến vậy thì tổ các em lên đầu đi, đang lúc còn tỉnh để một hồi bị đông lạnh đến không nói gì được." Bàn tay thầy vung lên, bọn họ liền thành tổ đầu tiên lên thuyết trình.
Cũng may Đồng Dật cùng Lý Hân cực kỳ dụng tâm, Mễ Nhạc và Diêu Na vốn dĩ học hành không tồi, tổ bọn họ đạt được số điểm khá cao, xem như mở đầu tốt đẹp.
Sau khi Lý Hân cùng Đồng Dật về chỗ như trút được gánh nặng, đập tay ăn mừng một chút, giống như thi đấu thắng lợi vậy.
Một lần nữa ngồi xuống, Mễ Nhạc lấy điện thoại di động ra, mới vừa mở WeChat, Đồng Dật đã phát bao lì xì tới.
[Tổ tông.]
[Không khen tôi vài câu sao?]
[Đừng kiệm lời vậy được không?]
[Niệm khẩu quyết theo tôi nè.]
[Đồng Dật quá tuyệt.]
[Đồng Dật tuyệt nhất.]
Mễ Nhạc thu bao lì xì, trả lời: Có thể, tặng quần mùa thu để cổ vũ.
Đồng Dật: Cảm ơn tổ tông trong mùa đông cô đơn đã mang đến cho tôi ấm áp sau khi xa quê nhà đã lâu.
Mễ Nhạc: Chỉ là chút lòng thành, khách khí rồi.
*
Mễ Nhạc một khi đã bắt tay vào làm sẽ hoàn thành rất nhanh, buổi tối ngày hôm sau liền mang một cái quần mùa thu đến cho Đồng Dật.
Số liệu là tự Mễ Nhạc ước lượng, vải là Mễ Nhạc tự mình lái xe đi mua. Sau khi trở về phòng chỉnh sửa trang phục của câu lạc bộ kịch, dùng một buổi chiều đã làm xong.
Không có bộ dáng hoa lệ, duy nhất có một chỗ cực kỳ đặc sắc, chính là chỗ háng, Mễ Nhạc đính chữ ký của mình lên.
Mễ Nhạc đem quần mùa thu về, Đồng Dật kích động quá mức.
Hắn vội vàng thay quần mới vào, cực kỳ vừa người.
Dù là chiều dài, hay là eo, đều cực chuẩn.
"Với tay nghề này, về sau cậu chìm trong giới giải trí, cũng không đến mức đói chết." Đồng Dật nói xong, mặc quần mùa thu lắc lư vài vòng trong phòng ngủ.
Trong phòng ngủ Lý Hân và Khổng Gia An đều ở đó, đều nhìn chằm chằm Đồng Dật.
Nhìn quần mùa thu, trong ánh mắt còn lộ ra chút hâm mộ.
"Tôi cũng tham gia tổ tác nghiệp." Lý Hân buồn buồn nói.
"Không cần làm cho nó, đừng để mình mệt!" Đồng Dật lập tức nói với Mễ Nhạc.
May quần mùa thu, chỉ mình hắn là người có đặc quyền!
"May cũng không sao cả, có điều đợi lúc tôi có thời gian đã." Mễ Nhạc trả lời.
Lý Hân cũng không ép buộc, cười ha hả gật đầu.
Đồng Dật mặc quần mùa thu, vui vẻ đến giống tên ngốc, còn đang diễn thuyết tâm tình của mình: "Tôi đột nhiên cảm thấy mình không nên đi đánh bóng chuyền, tôi nên đi làm người mẫu. Bạch bạch bạch, đi trên con đường tràn ngập ánh đèn, cái đầu tôi đủ dùng, tâm tính từ bi. Đến lúc đó, tôi liền mặc cái quần mùa thu này đi, năm đó tôi nhất định phải đi mở màn."
"Có thể nói chuyện bớt không biết xấu hổ chút không." Mễ Nhạc nhịn không được quở trách Đồng Dật.
Đồng Dật lập tức đi tới bên người Mễ Nhạc, nhỏ giọng hỏi: "Vì sao ký tên lên chỗ thích hợp như vậy chứ? Đặc biệt chuẩn, mặc vào liền trúng ngay mặt chim."
Vị trí Mễ Nhạc ký tên, chính là trên mặt chim nhỏ của Đồng Dật.
"Ờ... Chính là ký tên chủ."
"Hửm, là kiểu đánh dấu chủ quyền đúng không?"
"Không sai biệt lắm đi."
"Đồ của cậu nên phải ghi tên của cậu lên đúng không?" Đồng Dật cười tủm tỉm hỏi.
Mễ Nhạc nhướng mày, tươi cười có chút nguy hiểm.
Đồng Dật lập tức bổ sung: "Tôi nói quần mùa thu."
"Ờ, đúng, cậu nói không sai." Mễ Nhạc gật đầu thừa nhận.
Đồng Dật cực kỳ vui vẻ, mặc quần mùa thu liền đi đến phòng bọn Tư Lê khoe khoang.
Lý Hân cũng tung tăng đi theo.
Khổng Gia An không nghe được Mễ Nhạc và Đồng Dật vừa rồi đang nói gì, chỉ nhìn biểu hiện của hai người, liền biết hai người quan hệ tốt hơn cậu ta tưởng tượng.
Thậm chí, có chút mờ ám.
Ánh mắt của hai người cũng không phải là ánh mắt thuần khiết dành cho một người bạn.
Trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, nhìn thấu lại không nói toạc, mờ ám không rõ.
Khổng Gia An biết không phải mình suy nghĩ nhiều, khi cúi đầu đọc sách, chú ý thấy Mễ Nhạc đang sửa sang lại banner cuốn của câu lạc bộ kịch, toàn bộ đều đặt ở góc phòng ngủ.
Banner cuốn này dùng để chỉ dẫn đường trong trường học khi biểu diễn kịch nói.
Hôm nay, Mễ Nhạc tự mình lái xe đến cửa hàng in ấn lấy, không mang về câu lạc bộ, mà đem về phòng ngủ.
Một lát sau, Đồng Dật mang về một chiếc xe điều khiển từ xa như thể đang hiến vật quý, nói với Mễ Nhạc: "Mễ Nhạc, cậu chơi không? Bạn cùng phòng Tư Lê mua, rất vui."
"Không chơi, trẻ con." Mễ Nhạc đặc biệt khinh thường, nằm trên giường, hai chân gác lên tường, đồng thời còn đang đắp mặt nạ.
Đồng Dật và Lý Hân vui vẻ chơi đùa trong phòng ngủ một lúc lâu, sau đó Lý Hân liền nhắn tin với bạn gái.
Đồng Dật cũng cảm thấy hết vui, bò lên giường cầm lấy điện thoại xem chương trình giải trí.
Lần này hắn không xem lúc còn nhỏ của Mễ Nhạc, mà bắt đầu xem chương trình Mễ Nhạc tham gia sau này, xem một tập lại một tập cũng không cảm thấy chán.
Hắn càng xem càng cảm thấy: Mễ Nhạc nhà hắn sao lại đáng yêu như vậy? Sao lại đẹp trai như vậy? Sao lại tốt như vậy chứ?
*
Hôm sau.
Buổi sáng tất cả mọi người đều có tiết, cộng thêm là cuối kỳ, thật sự là không có ai dám trốn học.
Lại đến giai đoạn nước rút, một đám người điên cuồng sao chép vở, làm tác nghiệp, cuối cùng hơn một tháng sinh hoạt trong giai đoạn deadline dí.
Khoảng thời gian này Khổng Gia An cũng đi học, nhưng hôm nay đột nhiên trốn học, trở về phòng ngủ.
Tiến vào phòng ngủ, quả nhiên không có người khác ở đây.
Cậu ta đặt cặp xuống, nhìn quanh phòng ngủ, đi vào nhà vệ sinh đến chỗ đặt gương, nhìn thấy tủ sắt đặt cạnh bồn rửa tay của Mễ Nhạc, dùng tay đẩy mạnh.
Cậu ta không phải lần đầu tiên làm điều này.
Từ khi vào phòng ngủ, cậu ta đã thực sự cảm thấy hứng thú với Đồng Dật.
Hắn cao ráo, đẹp trai, nhìn qua còn rất giàu có, ngây thơ và dễ bị lừa.
Nhưng Khổng Gia An đã ám chỉ vài lần, Đồng Dật dường như hoàn toàn không quan tâm, hoàn toàn không coi trọng cậu ta.
Cậu ta còn tưởng rằng có thể nhờ vào người có quyền lực để được hưởng lợi, kết quả không như mong muốn, ngược lại khiến Đồng Dật cảm thấy cậu ta rất phiền.
Cậu ta cũng không còn tâm tư đó nữa, may mắn là lúc đó Mễ Nhạc đến phòng ngủ.
Khổng Gia An cảm thấy khó chịu với Đồng Dật, là bởi vì Đồng Dật không biết điều, lại không để ý đến tình cảm của cậu ta.
Vì vậy cậu ta liền nghĩ rằng Mễ Nhạc chắc chắn có thể trị được Đồng Dật.
Quả nhiên, sau đó họ xảy ra rất nhiều mâu thuẫn.
Lúc sau Mễ Nhạc giúp Khổng Gia An, làm cậu ta dần dần phát giác, tự hồ Mễ Nhạc là gay. Mễ Nhạc tới giúp cậu ta, chẳng qua là thuận tiện cứu rỗi linh hồn chính mình.
Nhưng mà cậu ta rất nhanh liền phát hiện, Mễ Nhạc cùng Đồng Dật ở cạnh nhau có loại cảm giác mờ ám.
Ghét cực.
Nam sinh tốt như thế sao đều không biết điều như vậy chứ?
Hiện tại, Khổng Gia An càng cảm thấy hứng thú với Mễ Nhạc hơn một chút, rõ ràng là gay, có thể thấy được còn là 1, tính cách tuy rằng hờ hững, nhưng là người không tồi.
Chủ yếu là rất đẹp trai, còn là tiểu thịt tươi đang nổi, hẳn cũng rất có tiền.
Là mẫu người cậu ta thích nhất.
Cho nên cậu ta không hy vọng nhìn thấy Mễ Nhạc cùng Đồng Dật ở bên nhau như vậy, hai 1 ở bên nhau không phải cực lãng phí sao? Mấu chốt là cậu ta không thích chuyện này.
Cậu ta đi ra, đến bên cạnh banner cuộn, dùng sức đạp mấy cái.
Lôi ra xem xác định đã hỏng rồi mới lần nữa đặt lại chỗ cũ.
Tiếp theo, Khổng Gia An đến bàn sách Đồng Dật lấy xe rồi khởi động chiếc xe điều khiển từ xa. Cậu ta cho xe chạy vòng quanh phòng ngủ, đụng phải vài chỗ để tạo ra vẻ như xe đã va phải đồ vật. Sau đó, cậu ta lại đặt chiếc xe điều khiển từ xa lại.
Khi xác định mọi thứ đã xong, Khổng Gia An mới vui vẻ hừ một tiếng, rời khỏi phòng ngủ.
__
Tưởng đâu là một bé ngoan ai dè là trà xanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook