Mỗi Ngày Đều Bị Biến Thái Dụ Dỗ Làm Chuyện Xấu
Chương 10: Thành phố không góc chết

Trong khi thời gian trôi qua nhanh chóng, nguy hiểm đối với Mai Như tăng lên theo từng giây, từng phút trôi qua.

Sau khi Mai Như mất tích được 5 tiếng đồng hồ, cha mẹ Mai Như đã đáp xuống máy bay tư nhân lao xe như điên đến Trường học. Cả hai làm ầm ĩ trong phòng hiệu trưởng suốt 5 phút, khiến cho hiệu trưởng nước mắt ngắn nước mắt dài lăn ra ngoài gọi điện cho thị trưởng.

"Thôi không cần, để tôi tự mình gọi cho ông ta!" Mai Chấn Thiên vò nát điếu thuốc lá dưới chân, âm trầm lấy điện thoại ra từ trong túi bấm số.

Hiệu trưởng nơm nớp lo sợ nhìn theo động tác của ông, sau đó mặt vàng như nghệ nhìn thấy một góc của vật thể bằng kim loại phía trong chiếc túi áo của Mai Chấn Thiên.

Súng... súng OAO!!!!!

Ổng giận đến mức cầm súng đến gặp mình đấy à???

"Chấn Thiên đấy cơ à? Lâu quá không gặp, gọi điện cho tôi là có chuyện gì sao?" Tiếng cười hào sảng vang lên, sắc mặt khó coi của Mai Chấn Thiên mới tạm thời dịu đi một chút.

"Con gái của tôi trong thành phố của cậu xảy ra chuyện, trong chính trường học quý tộc cậu mở ra, cậu nghĩ vì sao tôi lại gọi cho cậu?" Mai Chấn Thiên mỉa mai cười khàn.

Đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó phẫn nộ gầm lên với ai đó.

Mai Chấn Thiên đem điện thoại xê ra phía sau, chờ một lúc mới đem lại áp lên tai.

"Tôi muốn toàn bộ hệ thống camera trong toàn thành phố." Mai Chấn Thiên mở miệng.

Thị trưởng hơi im lặng một chút, tiếng hít thở nặng nề của Mai Chấn Thiên truyền qua điện thoại khiến cho sắc mặt ông ta càng trở thêm nặng nề.

"Xin lỗi. Không thể. Trừ việc này ra, tôi sẽ đồng ý bất cứ yêu cầu gì từ ông!"

Gân xanh nổi lên trên tay Mai Chấn Thiên, điện thoại trên tay ông sinh sinh bị bóp nát!

"Đô đô đô..."

Thị trưởng thở dài đặt điện thoại lên bàn.

Xin lỗi, chỉ riêng thứ này, không được.

Đương nhiên thị trưởng lại hoàn toàn không hay biết, một bàn tay xinh đẹp chuẩn bị mở ra chiếc hộp pandora ông ta cố gắng dấu giếm bao lâu nay, đến mức sắp đánh mất tình bạn tri kỉ suốt hơn 30 năm.

...

"Gì... gì thế này?" Cô trợn tròn mắt nhìn vô số màn hình được chia nhỏ trước mắt, nghẹn họng trân trối không biết nên nói gì cho được.

156889 camera theo dõi được lắp đặt trong toàn thành phố!

Ý Nhiên cũng hết hồn muốn la toáng lên. Trời mới biết sau khi hack vào trong hệ thống này cậu đã giật mình đến mức nào! Thị trưởng thành phố này khẩu vị thật nặng a, cậu so với ổng chỉ có thể cam bái hạ phong, dù sao cậu cuồng theo dõi thì cuồng thật nhưng hoàn toàn không có nặng khẩu như thế này!

Mọi hoạt động, mọi con người, mọi mái nhà, đều hoàn toàn bị camera nắm giữ. Từ tên ăn mày nơi góc phố đang lén lút đếm tiền rồi cất vào túi, cặp tình nhân đang ngang nhiên làm chuyện đồi bại dưới gốc cây, hay một cậu bé đang trần trụi nằm dưới thân một người đàn ông mà rên rỉ.

Những gì bẩn thỉu nhất, ghê tởm nhất của xã hội này đều được ghi lại một cách vô cùng tỉ mỉ, không sót một nơi nào!

Một thành phố không có góc chết!

Hãy thử tưởng tượng, bạn chỉ đi dạo trong khuôn viên công viên gần mà thôi, thế nhưng camera sẽ theo sát bạn đến từng milimet, bạn hoàn toàn không có một chút không gian riêng tư nào. Những gì về bạn sẽ được thể hiện ra một cách trần trụi nhất, không chút che dấu hiện rõ trước mắt những kẻ mà bạn hoàn toàn không hề hay biết.

Bạn thích ăn những món gì, thích đi ăn uống ở những quán ăn nào.

Bạn thường hay tụ tập với bạn bè ở đâu.

Bạn hẹn hò với những ai, đã vào khách sạn với bao nhiêu người đàn ông.

Tất cả đều đó, đều sẽ bị kẻ ngồi phía sau những chiếc máy theo dõi này nắm rõ hết!

Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng đủ khiến cho cô nổi hết một thân da gà!

"Tìm kiếm đi, không có thời gian." Mục Du nhăn mày nói, một bên lại đen tối liếc số lượng camera theo dõi trên màn hình.

Thành phố này, tại sao lại phải lắp đặt nhiều camera theo dõi như vậy?

Và ai là kẻ đứng phía sau chuyện này?

Thị trưởng?

Không, trực giác nói với hắn rằng chuyện này không đơn giản như vậy.

Thành phố tưởng chừng như đã vô cùng quen thuộc này, lần đầu tiên hé ra chiếc miệng máu của mình, để lộ một góc âm u nhỏ bé của nó ra trước mắt họ.

Tựa như dã thú để lộ ra răng nanh trước mặt con mồi.

"Tìm được rồi!" Giọng nói hưng phấn của Ý Nhiên vang lên!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương