Cô vội vuốt vuốt tóc, người trong gương cũng làm theo động tác của cô, cô thở phào nhẹ nhõm: "Mình đã bảo mình xinh đẹp như vậy, sao có thể biến thành dáng vẻ thiếu dinh dưỡng, xấu xí kia được.

"

Bạch Dao đoán có lẽ là do dạo này ngủ không ngon, bị suy nhược thần kinh, cô tắt vòi nước định bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng trong bồn rửa tay lại chậm rãi lan tràn sợi tóc màu đen, tóc kia càng ngày càng dài, dần dần tràn ra khỏi bồn.


Cơ thể Bạch Dao cứng đờ, bị dọa phải liên tục lùi về phía sau, mãi cho đến khi lưng cô dựa vào tường, không còn đường lui nữa.


Ánh đèn trong nhà vệ sinh bắt đầu nhấp nháy liên tục, bóng người mờ ảo trong gương lúc ẩn lúc hiện, đến khi dừng lại ở hình ảnh một người phụ nữ tóc tai bù xù, Bạch Dao đã sớm thét chói tai chạy ra khỏi nhà vệ sinh.


Cô vội vàng gọi điện thoại cho bạn trai, điện thoại ngay lập tức được kết nối, cô sợ hãi hét lên: "Thẩm Tích! Anh mau đến đây đi! Cống thoát nước trong ký túc xá của em bị tắc rồi, có thứ gì đó chui ra kinh lắm!"

Nói xong, cô lại ôm lấy bộ ngực bị kích thích của mình, khóc thút thít: "Hình như em bị rụng nhiều tóc lắm, hu hu hu, phải làm sao đây, hình như em sắp hói đầu rồi! Nếu em bị hói đầu liệu anh có còn yêu em không?!"


Đèn trong nhà vệ sinh lập loè, nhưng ngay sau đó, lại như là bị cái gì kích thích, ánh đèn càng lập lòe dữ dội hơn, ngay cả đèn trong phòng ngủ cũng nhấp nháy kịch liệt.


Ngoài cửa sổ tiếng gió gào thét, bóng cây lắc lư, bóng sáng biến hóa kỳ lạ khiến bầu không khí cũng bắt đầu trở nên kỳ quái.


Bạch Dao núp trên giường, có thể nhìn thấy người phụ nữ trong chiếc gương trên bàn trang điểm đối diện đang xõa mái tóc thưa thớt che khuất khuôn mặt, cô che mặt khóc rống.


Ngay sau đó, nghe được có tiếng gõ vang lên từ cửa sổ kính.


Trên cửa sổ chiếu ra một bóng người đen tuyền, anh áp sát vào cửa sổ, con ngươi đen như mực phá lệ sáng ngời, trong tiếng gió âm u, anh gọi: "Dao Dao, anh đến rồi!"

Bạch Dao nhanh chóng xuống giường, chỉ vài bước đã chạy tới mở cửa sổ ra, thiếu niên từ ngoài cửa sổ nhảy vào, anh vừa mới đáp đất, Bạch Dao đã nhào vào lòng ngực anh, cô ngẩng gương mặt xinh đẹp đong đầy nước mắt lên, đáng thương vô cùng nói: "Thẩm Tích, em bị rụng tóc! Em còn trẻ như vậy mà đã rụng nhiều tóc vậy rồi, em sợ lắm, em sắp hói rồi!”


Thiếu niên nâng khuôn mặt cô lên, vừa hôn vừa an ủi: "Tiên nữ sẽ không bị hói đầu đâu.

"

Anh xoa xoa đỉnh đầu cô, mắt cười cong cong: "Tóc của Dao Dao vừa dày vừa đẹp, cho dù đợi đến khi Dao Dao một trăm tuổi thì mái tóc này vẫn sẽ xinh đẹp sáng bóng như vậy mãi.

"

Thiếu niên có vóc dáng cao gầy, mặc quần đùi màu trắng đen đơn giản, khuôn mặt anh sạch sẽ tuấn tú, lúc cười rộ lên hệt như ánh mặt trời sáng sủa, rất dễ có thể lây nhiễm lòng người, nhất là lúc anh dỗ dành người khác, có vô hạn bao dung cùng kiên nhẫn với cô.


Tâm trạng Bạch Dao dần dần bình tĩnh lại, cô vẫn còn bị dọa sợ, tủi thân nói: "Anh không biết lúc em nhìn thấy nhiều tóc như vậy đã sợ hãi thế nào đâu, sợ đến mức em còn xuất hiện ảo giác, như thể nhìn thấy mình trong gương sắp hói đầu luôn rồi.

"

Thẩm Tích nhìn vào gương.


Bóng dáng trong gương lập tức biến mất không thấy gì nữa, ngay cả ánh đèn lúc sáng lúc tối trong phòng cũng hoàn toàn sáng lên.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương