Vốn tưởng rằng sau khi tin tức phát hiện xác chết trong KTV ngày hôm qua lan truyền rộng rãi thì sẽ dọa khách hàng không dám tới cửa, không ngờ những người này đều là dáng vẻ hoàn toàn không quan tâm.

Thậm chí đi ngang qua cửa phòng riêng nào đó, cô còn nghe thấy mấy kẻ nhà giàu say khướt nằm dài trên ghế sô pha khoe khoang, nói gì mà chẳng phải chỉ là có người chết thôi sao.

Bận rộn hai tiếng đồng hồ, Tưởng Thiên Du tranh thủ thời gian đi vào nhà vệ sinh.

Đứng trước bồn rửa tay lau mặt bằng nước lạnh, cô ngẩng đầu nhìn người trong gương, thuận tiện vuốt mái tóc rải rác ở hai bên gương mặt và buộc thành tóc đuôi ngựa trơn truột.

Làn da Quan Miêu Miêu rất trắng, lần đầu tiên nhìn thấy diện mạo thì cũng không quá nổi bật, ngũ quan nhỏ nhắn thanh tú.

Lông mày mỏng kết hợp với đôi môi mỏng, không biết có phải vì khí chất hay không mà làm cho cả người trông hơi nhát gan rụt rè.

Tưởng Thiên Du kéo khóe mắt lên, sau đó lại nhíu mày, sau một phen cố gắng thì cuối cùng cũng làm cho gương mặt trông không dễ chọc một chút.


Sau khi lau khô tay, cô sửa soạn lại đồng phục trên người và cúi đầu đi ra ngoài, không ngờ vừa ra khỏi ngã rẽ nhà vệ sinh thì suýt nữa đã đụng vào người khác.

“Xin lỗi, khách hàng…” Ngẩng đầu lên định xin lỗi đối phương, nhưng sau khi nhìn rõ gương mặt của người đó thì những lời còn lại đều bị cô cứng rắn nuốt vào trong bụng, thay vào đó là khóe mắt co giật điên cuồng.

Tưởng Thiên Du nhanh chóng cúi đầu, cô cố gắng đi vòng qua bên cạnh đối phương.

Nhưng ngay khi cô đi được vài bước thì người phía sau đột nhiên gọi: “Quan Miêu Miêu?”Dừng bước lại, Tưởng Thiên Du im lặng nhắm mắt hít sâu điều chỉnh lại cảm xúc, xác định trên mặt là biểu cảm ngạc nhiên vừa đủ mới xoay người lại: “Anh là…”Người đàn ông dứt khoát đưa giấy chấp pháp ra, vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu chính thức: “Xin chào cô Quan, tôi họ Lục, Cục cảnh sát thành phố Giang.

”“Cảnh sát Lục, xin hỏi có chuyện gì không?”“Hẳn là cô Quan cũng biết hai ngày trước cảnh sát phát hiện một người chết trong quán KTV này đúng không? Bây giờ cảnh sát sẽ tiến hành thẩm vấn tất cả những người có liên quan đến KTV này, hy vọng cô có thể hợp tác với chúng tôi.

” Lục Lê giải thích.

Lừa quỷ à.

Tưởng Thiên Du nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, kiểu thẩm vấn phạm vi lớn này, cảnh sát nên thông báo trước cho người phụ trách KTV rồi mới tiến hành phối hợp, vậy thì tất cả mọi người đều tương đối thuận tiện hơn.

Không nói những chuyện khác, chỉ cần nhìn hôm nay anh Kê thông báo cho các cô gái dưới tay đều đến làm việc thì có thể khẳng định rằng không phải giống như anh ta vừa nói rồi.

Chỉ là cô có hơi không hiểu, tại sao Quan Miêu Miêu lại liên quan đến án mạng này.

Nghĩ đến đây, cô cân nhắc nói: “Hôm đó tôi không làm việc, cho nên tôi cũng không biết rõ tình huống lúc ấy, với lại bây giờ là thời gian bận rộn, nếu tôi chậm trễ làm việc thì sẽ bị mắng…”Nói xong, cô sợ hãi nhìn lãnh đạo đang đi tới đi lui ở đại sảnh tầng hai, vẻ mặt khó xử.


“Thời gian sẽ không lâu đâu, cô Quan, mời cô.

” Lục Lê lại vô cùng cứng rắn, nghiêng người hơi chặn đường đi của cô, vươn tay ra hiệu cho cô đi vào phòng nhỏ cách đó vài mét.

Tưởng Thiên Du cắn răng, cô chỉ có thể ngoài cười nhưng trong không cười đi vào trong phòng nhỏ, quả nhiên nhìn thấy Kỳ Tử Ngang đang loay hoay với micro trước sô pha.

“Đội trưởng Kỳ, người đến rồi.

”Kỳ Tử Ngang buông micro xuống, anh hơi nâng cằm ý bảo Tưởng Thiên Du ngồi trên sô pha.

“Quan Miêu Miêu đúng không? Hôm nay chúng tôi đến đây cũng chỉ muốn hỏi vài câu đơn giản mà thôi, cô đừng căng thẳng.

” Kỳ Tử Ngang an ủi không mang theo bất kỳ cảm xúc cá nhân nào, sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Ngày hai mươi bốn tháng năm, cô có làm việc không?”Tưởng Thiên Du khẽ gật đầu: “Hôm trước tôi bị cảm, cho nên hôm đó xin nghỉ ở nhà.

”“Nhưng sau đó tôi phát hiện bạn cùng phòng Nhiễm Nhiễm của tôi quên mang theo túi trang điểm, tôi muốn đưa cho cô ấy, không ngờ bên ngoài KTV đã bị kéo dây cảnh báo.

”Cô không hề che giấu hành tung trong ngày của mình.


Dù sao thì lúc ấy Kỳ Tử Ngang cũng không chỉ nhìn lướt qua đám đông ở hiện trường một lần, cô vẫn luôn công nhận năng lực của người này, không chừng trong nháy mắt khi cô bước vào thì anh đã nhận ra cô rồi.

Nói đến cũng thật hối hận, nếu sớm biết Quan Miêu Miêu có liên quan đến vụ án này, hôm đó cô sẽ đội mũ trùm đầu kín mít.

“Cho nên cô rời đi? Lúc đầu còn muốn đưa đồ cho chị em mình, sau đó nhìn thấy trong KTV xảy ra chuyện thì bỏ đi mất?” Lục Lê trừng mắt, mở miệng chất vấn.

“Tôi còn tưởng rằng… Còn tưởng rằng…” Đột nhiên Tưởng Thiên Du trở nên nhăn nhó, thậm chí ngay cả lời nói cũng không lưu loát.

Hai người đối diện liên tưởng đến nghề nghiệp của người phụ nữ mà cảnh sát đã tìm hiểu được, vậy thì lời nói ấp úng lúc này và hành động ngày hai mươi bốn cũng miễn cưỡng có thể hiểu được.

Thấy cô rất lâu cũng không thể nói ra nguyên nhân, Kỳ Tử Ngang cũng lười tiếp tục dây dưa về vấn đề này, anh nhíu mày, sau đó lại hỏi: “Lộ Đồng, hẳn là cô cũng không cảm thấy xa lạ với cái tên này đúng không?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương